Nhỏ Nhút Nhát Và Cold Boy Cá Tính - Chương 05

Tác giả: Trum

Nó ngáp dài, đứng đợi hắn trước cửa phòng.. Tên này sao làm gì mà lâu thế nhỉ? Nó nhìn xuống cái đồng hồ đeo tay.. Cũng gần muộn rồi.
Hắn mở cửa ra, và hai đứa bay lên xe tới trường..Trên xe cũng như trong lớp học hai người dường như ko hề nói vs nhau một lời mà ngược lại băng khí của hai người tăng gấp bội làm cho cả lớp run như cầy sấy chỉ biết nhìn hai người quay đi hai phía..
Hiền nhìn nó, cái nhìn sắc lẻm..Trong ánh mắt như giao tiếp vs nó, buộc nó phải hoàn thành lời hứa.. Nó gật nhẹ đầu.. Xong nhìn ra cửa sổ, một cảnh trời bình thản biết bao nhiêu mà trong này thì sóng gió bao nhiêu..
Một giọt nước mắt trong veo trườn nhẹ trên má nó, thấy ươn ướt nó quệt nhanh đi.. Nhưng hắn đã kịp để ý. Chuyện gì mà nó khóc thế..!?
Nó yêu hắn.. Không phải..
Nó thích hắn.. Không hẳn..
Nó có tình cảm vs hắn.. Cũng đúng.. Chỉ là nó chưa xác định đc tình cảm đó là gì thôi..
Vì.. Nó yêu Kiệt..
Nó yêu Kiệt lâu lắm rồi.. Kể từ khi mới bước vào trường nó thấy Kiệt lần đầu tiên.. Nó yêu anh từ nụ cười.. Từ nhân cách..Từ đôi mắt.. từ cách nói chuyện của anh.. Nó yêu anh từ lần va chạm.. từ lần anh gọi điện.. từ lần nó ngủ trên vai anh..
Nghĩ đến đây chuông reo tiếng ra chơi, nó đi quanh sân trường tìm Kiệt.. Ah~.. Kiệt kia rồi..
-Anh Kiệt!!!!!-Nó bắt tay loa miệng
Kiệt gật đầu mỉm cười rồi vẫy nó.. Nó chạy lại, đúng!! Chỉ có anh mới làm nó thấy bình thản. Gần tới chỗ anh thì có gì đó ngáng chân nó làm nó lảo đảo ngã.. Ôi Phương ơi chuẩn bị dập mặt đi là vừa..
Ưhm…. Gì vậy taz? Nó thấy mặt đất cách nó 20cm.. Ngước lên nó thấy hắn đã kịp đỡ nó trước khi ò í e nhà xác rồi!!
-Nhìn cái gì.. Đứng lên!- Hắn liếc nó
-Ơ.. Ưm… Cảm ơn anh-Nó đứng dậy cúi đầu đáp lễ
Rồi nó ra chỗ Kiệt, nhưng ơ hay hắn đang bế nó đi này.. Ngoái lại nó thấy Kiệt đứng đó.. 3 nhân vật 3 cảm giác hụt hẫng.. Nhưng hụt hẫng về 3 điều khác nhau..
-Yah~… Thả tôi xuống.. Anh làm cái gì vậy!?-Nó đấm liên tiếp vào lưng hắn, tự dưng nước mắt trong nó trào ra cứ thế.. Trào ra thật nhiều.. Thật nhiều..
Đến một nơi nào đó ko ai biết đến..Hắn thả nó xuống xong ôm chầm lấy nó.. hai tay hắn giữ chặt nó.. Nó vùi mặt khóc,những giọt nước mắt thấm ướt vai áo hắn.. Cả hai người đều đau..
-Khóc đi..-Hắn vỗ nhẹ lưng nó..
Nó gật gật rồi khóc mãi.. Tiếng sụt sịt của nó làm hắn yên lòng.. Nó đang khóc trên vai hắn.. Chỉ cần vậy là đủ rồi!!
Hôm đó nó khóc rất nhiều, nó cần mượn bờ vai để khóc.. Và hắn đã tự nguyện..
-Mai mốt đừng chơi vs thằng ấy n~..-Hắn thì thầm
-Sao vậy?-Nó ngưng khóc, quay lên hỏi hắn
-Tôi ko thích..
-Cái gì anh cũng ko thích!-Nó lắc đầu
-Tôi ko thích em giao tiếp vs hạng người đó..
-…..
-Tôi muốn em là của tôi!! Bây giờ và mãi mãi..
-Tôi muốn em là của tôi!! Bây giờ và mãi mãi..
-......Thiên à.. Hiện tại tôi ko có tâm trạng..-Nó quay mặt đi.. Nó ko muốn nhìn vào mắt hắn.. Nó sợ hắn thất vọng..
Hắn lặng thinh, ừm thì biết nó cần thời gian nhưng hắn vẫn ko muốn nghe câu nói này.. đau lắm.. Hắn ko mún nó buồn mãi thế này..
-Em sẽ cần thời gian.. Nào.. về thôi nhé!- hắn đứng dậy, đưa tay mình.. nó cười buồn rồi nắm lấy bàn tay ấm..Hai đứa về nhà thì nhảy lên sofa, nó vào rửa đi khuôn mặt buồn.. Làn nước lạnh nhẹ nhàng trôi đi hết nỗi buồn của ngày hôm nay..
Nấu hai tô mì nó mang ra hắn và nó cùng ngồi xem một bộ phim và.. ăn mì..
-Phương này, đừng tự dối lòng nữa..Tôi biết em còn buồn..-Hắn khoác vai nó
Sự việc hồi chiều diễn ra là Kiệt ko vẫy nó lại, mà anh chỉ cười vs nó, còn mắt nó thì cận mà @@~.. Trong lúc nó ngã.. Nó đã kịp chứng kiến.. Kiệt.. anh ấy đang hôn nhỏ Hiền..
-Tôi ko sao.. Nhưng tôi rất buồn ngủ..-Tiếng nó nhỏ dần, nó ngả vào vai hắn, ngủ ngon lành.. Hắn phụt cười xong cũng chẳng thể nào rút tay ra đc..
Một sáng dậy, nó vươn vai rồi kêu hắn, hai người tới trường với cái bụng no đầy mì đêm.. Thế mà nó vẫn đói.. [Heo mà >”
Đang ngồi trong lớp, nó nói vs Sica:
-Tao đói quá!!!!-Và sau câu nói đó là cái bụng cũng biểu tình..
-Xin lỗi nhaz.. Tao ko có xiền!-Sica thơm vào má nó rồi học bài tiếp.
Lát sau hắn đưa cho nó một ổ bánh mì mềm..
-Em ăn đi!
-Nghi lắm à nhaz!-tay nó vẫn nhận mà mắt nó lại nhìn thẳng vào hắn.. Ý đồ gì đây!?
-Tôi phải làm gì để có ổ bánh mì này?-Tiếp tục đưa mắt tìm kiếm một dấu hiệu
-Hôn vào má đi-Hắn chỉ vào má, nhe răng gian xảo
-Xí…. Còn lâu nhé!!!!!!-Nó lè lưỡi, còn lâu nó mới hôn.. Chừng nào nó ૮ɦếƭ đói kìa!!!
Nó chạy lại chỗ Sica, nhỏ đang làm bài tập..
-Sica êuz~ ới.. Đi mua đồ ăn nào!-Nó lay lay tay Sica..
-Bực mình! Piến!!!! – Sica bực mình giật tay nó ra.. Việc nhỏ đang làm rất quan trọng.. Đột nhập vào hệ thống tập đoàn Coin.. Chỉ cần sai một chữ..
-Sica ah~… Hôm nay tao quên mang xiền..-nó làm mặt cún con.. Rất tiếc Sica đã miễn dịch nhá
-Xùy…Xùy… đang làm việc quan trọng..Có đi hay ko!?-Sica đứng dậy chống nạnh
-Ơ…. Đi thì đi- Nó cúi đầu xịu mặt đi ra ngoài
Quay lại chỗ hắn, nó nhìn hắn bằng con mắt buồn thúi ruột.. chút hậm hực
-Đưa đây!-nó giật lấy ổ bánh mìăn.. Hắn í ới đòi điều kiện
-Cấm nói.. Còn nhớ cái clip chứ!?-Nó gian mặt quay qua thì thào vs hắn.. Hắn in bặt.. Chẳng dám nói gì n~.. Chap 23:
Nó bước trong mưa sau giờ tan trường,nó lạnh.. nó cần một ai đó.. nó cần một bàn tay ấm..
-Tao phải làm gì đây hả mưa!?-Nóđưa tay hứng những giọt mưa cứ ào ạt vào người nó..
Mưa là một hiện tượng rất ý nghĩavới nó.. Hồi nhỏ mỗi lần có mưa là nó hay ra nghịch nước và tắm mưa.. Mưa mátvà làm dịu đi nỗi buồn trong nó.. Dễ chịu và thoải mái..
-Ơ..-Nó ngạc nhiên stop lại.. Nóko còn cảm thấy lạnh cóng nữa.. Một bàn tay ấm.. Một cơ thể nóng ôm lấy nó..
-Ko đc.. rời xa tôi!!!-Hắn nói nhỏ,hắn thực sự rất nóng và mệt.
-Anh sốt rồi!-Nó nhận ra, nó lấytrong cặp một cái áo khoác khô khoác cho hắn rồi kéo về nhà.. Có lẽ lần sốt trướcdo hắn ngủ vs nó nên nó lây mất bệnh nó rồi.. Nó cảm thấy có lỗi và muốn bù đắpcho hắn..
-Anh ăn chút gì đi..-Nó đưa tay đặtlên má hắn.. Nóng ấm.. Bình yên.. Đẹp đẽ và thiêng liêng..
Đến lúc đi ngủ nó ko yên lòng nênvác đệm qua phòng hắn ngủ, hắn trên giường nó dưới đất
-Phương..-Hắn mệt nhọc thì thào
-Ưm..Sao?-Đang ngủ ngon..
-Lên trên này đi.. Tôi ko ngủđc..
Nó lờ mờ đứng dậy, hắn ôm choànglấy nó kéo xuống giường..
-Ở bên tôi..!
Buổi tối hôm đó nó và hắn đã ngủthật ngon và mơ thật đẹp
Thức dậy thật sớm nó ngẫu hứngkéo hắn khỏi giường và lên trường sớm nhất có thể, hôm nay đối vs nó nhất địnhphải là một ngày tốt đẹp.. Vì ngày hôm nay là ngày nó chào đời đấy nhé..!
-Đi mà… Đi bộ vs tôi đi mà..!-Nónăn nỉ, làm bộ mặt cún con hết sức yêu.. Thông thường thì chắc ai cũng sụp đổ..Cơ mà hắn lại giật tay ra:
-Không.. Đi xe mà..-Hắn định đútchìa khóa xe mở cửa, nó khoác tay hắn kéo lại
-Đi bộ đi mà.. Hôm nay thực sự cóý nghĩa vs tôi mà… Anh đi bộ vs tôi đi mà..-Nó dề môi gật gật cái đầu
-Thực hiện lời hứa đi!-Hắn cười đểuxong chỉ vào má..
૮ɦếƭ rồi..! Giờ nó phải làm gìđây!? Không lẽ cho hắn một cái bạt tai à? Ý hắn là muốn ăn tát hay …
-Là sao!?-Nó nhíu mày tỏ vẻ ko hiểu,cái gầu hơi nghiêng làm tim hắn đập lỡ một nhịp..
-Là cho tôi một cái hôn!-Hắn cườihiền.. Nó cũng đập lỡ một nhịp
-À… Là thế này đó hả?-Nó giả vờ ậmừ rồi giáng cho hắn một cái tát..
-Này thì hôn vs hít!-Cho hắn mộtbạt tai đã đời làm hắn choáng váng xong nó kéo hắn ra cổng, vứt cái chìa khóaxe vào nhà, lock cổng lại ko cho hắn vào keke..
-Đi bộ ko sợ muộn à?-Hắn nheo mắtnhìn nó
-Không..! Anh mà sợ muộn à!?-Nónheo mắt nhìn hắn.. Trúng tim đen!!
-Ah~….. Có Bakery kìa!!!-Nó nhìnqua bên đường, một bakery nhỏ xinh ngoan ngoãn nằm đó chờ cái bụng heo của nóghé vào..
Cái tính nó là thấy đồ ăn thì cứnhào tới mà xơi mà ngấu nghiến, nó chặc lưỡi chạy qua đường.. Bỗng dưng nó thấycó một chiếc xe hơi đang tiến về phía nó vs một tốc độ khá là nhanh..
Nó đứng khựng lại, chân tay nó bủnrủn chẳng cử động đc nữa, hay chí ít là nói lô-gic là nhanh quá chẳng kịp chạy
Bóng người lao tới ôm nó té xuốnglòng đường, tay ôm đầu nó, nó nhắm tít mắt lại, sợ quá..!
Chiếc xe phóng qua, nó mở mắt, làhắn.. Sao luôn là hắn.. Người mang cho nó sự an toàn..
-Đứng lên nào!-Hắn đứng lên nắmtay nó lôi dậy.. Nó mỉm cười nắm lấy bàn tay ấy..
-Phương này.. Chuyện hôm trước anh xin lỗi nhé em!- Mới vào trường nó đã bị Kiệt lôi ra một chỗ xin lỗi.
-Ah~… Chuyện đó có liên quan gì tới em hả anh!?-Nó khá khó chịu và buồn khi nhắc tới chuyện đó..
-Ưh… Tại vì…Tại vì…-Kiệt gãi đầu cười trừ.. Anh đang định nói gì ấy nhỉ!?
-Đi thôi!-Hắn vừa kịp tới nắm lấy cánh tay nó, mặt thì lạnh nhưng lòng như lửa đốt.. Chẳng biết anh ta có nói gì vs nó ko [?]
-Ơ..ơ… Vậy thôi chào anh nhe!-Nó bị kéo đi ko hiểu gì hết.. Nhưng ko nên cãi lời hắn thì hơn..
-Ưm…Anh..chào em..!-Kiệt bị bỏ lại phía sau.. Anh thấy buồn vì chưa kịp ngỏ lời.. Lời gì nhỉ..!?
-Phương.. Anh ta có nói gì vs em ko?-Hắn nắm lấy hai vai nó lay mạnh
-Tôi ko biết!
-Làm ơn.. Cho tôi biết!-Hắn lay mạnh hơn
-Ko biết!!! Anh để tôi một mình đc ko!?-Nó bịt lấy hai tai, mếu máo.. Hắn bối rối chẳng biết làm gì.. Nó quá yếu lòng..
-Tôi….. tôi xin lỗi..!-Hắn tự trách mình đã làm nó hoảng sợ, thực sự là hắn rất muốn ôm nó mà vỗ về, nhưng nó đã muốn ở một mình..
Nó kiếm một chỗ nào thoải mái, nó ngồi xuống ngắm trời ngắm mây cho khuây khỏa nỗi lòng..
-Tao chưa cảnh báo mày hay sao!?-Hiền bước ra từ sau cây cổ thụ, nhếch mép
-Chị để tôi một mình đc ko??-Nó đau đầu, nó ko muốn nghĩ gì lúc này..
-TRẢ LỜI TAO!!!!! NGAY!!!!!-Hiền đã mất bình tĩnh.. Gì mà một mình ư!? Định trốn chạy thực tại à.. Xem mày tớiđâu..
Nó im lặng.. Bây h` nó rất muốn cho Hiền một bài học..
-Con quỷ cái.. Mày định im lặng à.. Ha ha… Để xem mày im lặng đc bao lâu!?-Hiền ngúng nguẩy bỏ đi.. Lòng cũng tức giận lắm chớ..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc