Nhớ Mãi Lớp Chúng Ta - Chương 06

Tác giả: Min

Sáng nay, cả bọn thất thiểu lếch xác vào lớp. Lý do thì ai cũng biết, được làm vệ sĩ “cao cấp” luôn đó. Thật tội cho những ai nằm trong top đội 1 và 2, họ đã ghi được một dấu ấn lịch sử vô cùng vĩ đại : hiến máu nhân đạo cho lũ muỗi háu đói. Linh Chi cười cười, nói :
- Nè, tớ bày cho bây giờ mấy cậu lấy Pu't đỏ vẽ vòng tròn quanh nốt ngứa. Càng sáng tạo ra hình vẽ thì trông mấy cậu càng đẹp trai đó.
Ừ, hai vấn đề này hoàn toàn trái ngược nhau mà, thế mà bọn nó cũng tin tưởng và làm theo cơ đấy.
15 phút sau…
Bọn nó chạy lại khoe “chiến tích” với lớp trưởng kèm theo lời dẫn mà đứa nào cũng gật đầu lia lịa và cho là đúng :
- Thêm mấy cái tia là có ông Mặt Trời, thêm mấy cánh hoa là có một bông hoa. Nhiều nốt ngứa tạo nên cả hệ Mặt Trời và một vườn hoa.
Thật bó tay với bọn này!
Alô, alô, mời em Nguyễn Linh Chi, học sinh lớp 10A lên phòng thầy hiệu trưởng có việc gấp, alô, alô, nhà trường nhắc lại….
Đợi cho bóng dáng “bạn lớp trưởng kính yêu” khuất dần sau dãy hành lang, cả lớp có được một dịp bày trò để chơi.
Và trò chơi lần này là…
Mạnh Hùng lấy cái dép của Quốc Đạt, cột vào cái giẻ lau bảng rồi trèo lên bàn vắt cái giẻ lau cùng với “em dép” qua cánh quạt trần. Cuối cùng nhờ Thế Bảo bật quạt lên, thế là dép của Quốc Đạt quay vòng vòng theo. Ai dè, dép vừa quay vừa tỏa ra ” một mùi hương thơm đến lạ kì” làm phe tóc dài chạy toán loạn. Đến đoạn cao trào, Linh Chi bước vào thì dép rớt xuống cái bộp.
Bỗng nhiên trong lớp 10A lần lượt phát ra những tiếng động đến rợn người.
Bốp…
Á…
Rầm…
Kèm theo tiếng gào thét kinh khủng phát ra từ miệng lớp trưởng :
- MẤY CẬU GIỎI LẮM! DÁM LÀM THẾ VỚI TỚ HẢ, HẢ, HẢ!!!!!
Mỗi khi lớp trưởng vắng nhà, đó sẽ là một dịp để cho các “thần dân” bày trò nghịch ngợm mà không phải nghe ” tiếng hát hay ho” của Linh Chi. Bọn nó đã ghi danh vào lịch sử son vàng của mình với những trò như sau :
- Lấy đèn điện làm nơi treo giẻ lau nhà. (và có lẽ như cái giẻ vẫn đang ở trên đấy vì không có đứa nào đủ cao để lấy xuống)
- Rèm cửa lớp dùng để lau tay sau khi ăn quà. (cả lớp được một dịp giặt rèm phải nói là cực kì tuyệt vời)
Hôm nay vừa đến lớp, Lệ Anh đã lao ngay lên bàn giáo viên để trịnh trọng mở đơn xin nghỉ học một ngày của Linh Chi. Tờ đơn nằm chễm chệ trên bàn giáo viên bỗng chốc trở nên nhăn nheo, nhàu nát trong bàn tay quỷ sứ của 39 đứa còn lại. Liếc mắt qua tờ đơn, Anh Nhật thoáng rùng mình khi tự tay cai trị ổ bạo động này trong một ngày.
Một ngày cơ đấy…
Quản lý bọn này chỉ cần 15 phút là đã phải lên trường xin phép về nhà nằm rồi chứ đừng nói là nguyên một ngày.
Lớp trưởng vắng một ngày thì lũ này sẽ được ví như ” chim sổ ***g”.
38 đứa cười rúc rích, mặt trông rất gian, đồng thanh :
- LINH CHI MUÔN NĂM!
….
Hắt-xì, hắt-xì,…
Linh Chi xoa xoa cái mũi đỏ chót của mình, không biết ai đang nhắc đến tên nhỏ nhỉ?
Nhớ mãi lớp chúng ta
Với tư cách là một lớp phó học tập gương mẫu, Anh Nhật giơ tay xung phong lên bảng kiểm tra bài cũ. Cậu cứ thản nhiên trả lời câu hỏi mà không hề để ý đến vẻ mặt hí hửng của cả bọn. Hóa ra bọn bá đạo đã dùng phấn viết thật to chữ OK lên ghế của cậu. Anh Nhật đang sung sướng với con điểm 10 tròn trịa, nên chẳng để ý, ngồi phịch xuống ghế.
Có chuyện hay ho rồi đây!
Mỗi lần Anh Nhật đứng dậy trả lời câu hỏi là lại có những tiếng bụm miệng cười. Cậu ngơ ngác như bò đội nón mà quên mất một điều bọn này đầu óc chứa rất nhiều âm mưu quái quỷ.
Giờ ra chơi…
Anh Nhật thong dong đi xuống căn tin. Lần này đến lượt cả căn tin nhìn cậu chằm chằm, bàn tán xôn xao. Một lúc sau, cậu được một phen méo mặt vì được một cậu bạn thương tình chỉ cho cái vết tích hoàng tráng ấy.
Anh Nhật với khuôn mặt ác quỷ bước vào lớp. Cả bọn biết âm mưu đã bại lộ, vội trưng ra bộ mặt vô (số) tội, dễ (bị) thương, làm như mình không liên quan. Đúng là ác quỷ đội lốt thiên thần.
Im lặng…
Im lặng…
Im lặng…
- Các cậu muốn bị trừ điểm thành tích không? Tớ rất sẵn lòng đấy!
Vừa kết thúc buổi học, cả bọn đã kéo nhau ra về. Hôm nay tự dưng ngẫu hứng rủ nhau cùng đi về để cho tăng thêm thứ gọi là sự thân thiết giữa bạn bè. Cả bọn vừa đi vừa cười nói rôm rả, những làn gió nhẹ thoảng qua khẽ làm tóc của lũ con gái giao động. Tiếng bước chân lộm cộm trên nền đá hoa. Một buổi trưa thanh bình!
Cho ta rút lại câu vừa nãy…
Buổi trưa thanh bình ư…
Hơi bị xa vời quá đấy…
Từ đằng xa, những đôi mắt của bọn nó đã sáng rực rỡ khi nhìn thấy “các em ổi” lủng la lủng lẳng trên mấy cành cây. Ngay lập tức từ miệng đứa nào cũng chảy ra một chất lỏng sóng sánh mà chúng ta quen gọi là…nước dãi!
Mạnh Hùng xoa xoa bụng, nơi cái bào tử đang gào thét dữ dội, nói :
- Đứa nào muốn ăn ổi, giơ tay!
Đồng loạt cả lũ giơ tay, vẻ mặt háo hức, chuẩn bị cho một kế hoạch.
Xin cho 15 phút để bàn bạc…
Xì xà xì xù …
Cuối cùng qua biểu quyết, Mạnh Hùng được giao cho một trọng trách cao cả là trèo lên cây và ném ổi xuống. Cậu thoăn thoắt trèo lên rồi đưa tay với lấy chùm ổi thứ nhất…
- Ném xuống cho tớ nào, cho tớ. Cả bọn nhao nhao hết cả lên
Mạnh Hùng ra kí hiệu im lặng, nói nhỏ :
- Suỵt, khẽ thôi, chủ nhà mà phát hiện ra là ૮ɦếƭ cả lũ đấy!
Đứa nào đứa nấy tự biết điều mà ngậm miệng. Mạnh Hùng ném ổi xuống, cả bọn chen lấn nhau lấy. Nhưng có vẻ hôm nay ông trời không ưu ái cho bọn nó cho lắm nên con chó của chủ nhà đã phát hiện ra cả lũ nhờ tiếng động lúc nãy.
GRỪM, GRỪM, GÂU GÂU…
Cả lũ tái mét mặt, Mạnh Hùng vội nhảy xuống đất. Thật không may cái cổng của nhà đó lại không đóng, con chó lao ra, sủa ầm ĩ rồi đuổi theo. Tất cả thành viên lớp 10A hoảng hốt thật sự, chạy toán loạn. Cái này phải gọi là : ” Vì tính mạng nhỏ bé của mình nên quên bạn bè”. Con chó đâu chịu buông tha, cả bọn càng chạy nó càng đuổi theo để “bắt trộm”. Cuối cùng ông trời cũng thương tụi nó, con chó thấm mệt nên chạy về nhà. Tụi nó đứng thở dốc, Mạnh Hùng thì thảm thương hơn, đôi dép mới mua hôm qua của cậu giờ đã xước te tua. Mạnh Hùng khóc không thành tiếng. Trong thâm tâm, đứa nào cũng “giận” con chó.
Ơ, sao lại giận con chó. Nó làm đúng nghĩa vụ của mình mà!
Hôm nay cả bọn với gương mặt thảm sầu bước vào lớp…
Tâm trạng ”mỗi ngày đến trường là một niềm vui” chắc bị gió cuốn phăng đi rồi…
Mạnh Hùng mặt mày bí xị, miệng không thể nở ra một nụ cười tươi tắn như hằng ngày! Vì sao ư? Hôm qua, cậu đã được ” mẫu hậu” cho diện kiến “đồ long đao” do chính tay mẹ cậu bẻ ngoài bờ rào. “Em dép te tua” được yết kiến “mẫu hậu” trong trình trạng không thể thê thảm hơn.
Thảm !
Linh Chi buông một câu chạm đến nỗi đau xót xa của cả bọn :
- Hôm qua, chạy ma-ra- tông có giảm được kg nào không?
Hết thảm đến mếu!
Tiết Mỹ thuật…
- Hôm nay các em sẽ vẽ tranh đề tài tự do, vì vậy các em làm việc theo nhóm 4 để tìm ý tưởng thích hợp! Tiếng cô Trang vang lên.
Tụi nó cười khoái chí, liền quay ngang quay ngửa làm việc ngay. Ai cũng bàn tán xôn xao, tìm ý tưởng. Cô Trang vỗ vỗ tay rồi hỏi :
- Các em đã tìm được ý tưởng nào chưa?
- Em, em có ý tưởng rồi cô ơi!
- Nào, mời Thế Bảo.
- Dạ thưa cô ý tưởng của bọn em là nếu vẽ phong cảnh thì sẽ vẽ ở :
Nhà hoang.
Nghĩa địa.

Trời ơi, tôi có nghe nhầm không vậy nè.
Cô biết tính hay đùa của tụi nó nhưng cũng chưa nghĩ đến hoàn cảnh này bao giờ, cô sững người rồi nghiêm giọng :
- Thế Bảo, vào vấn đề chính đi!
Thế Bảo gãi đầu, phân bua :
- Thưa cô, đó ý kiến của nhóm em.
3 người trong nhóm còn lại cũng gật đầu lia lịa. Bó tay!
Soạt soạt…
Tiếng ngòi Pu't vẽ sột soạt trên tờ giấy A4…
Bây giờ trông đứa nào cũng chăm chú để làm theo lời cô dạy ” nhập tâm vào tranh”

15 phút sau…
Mấy đứa ở tổ 1 đã vẽ xong và háo hức đem tranh lên nộp. Cô giáo lấy tranh nhìn
Cô chấm điểm rồi phát bài về. Quốc Đạt xem bài vẽ của mình rồi kiến nghị :
- Cô ơi, bài của em đẹp thế mà sao cô không 10 điểm luôn ạ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc