Nhiệm Vụ Cứu Yêu - Chương 19

Tác giả: Bồng Vũ

Một năm sau.
Bởi vì các nhà hàng trong chuỗi nhà hàng của Trường Ấp một lần nữa cải cách không ngừng sửa cũ thành mới, khiến cho tập đoàn ẩm thực Mỹ Vị dưới áp lực gặp phải đối thủ mạnh đành phải từ bỏ việc phát triển ở Đài Loan, trong một năm ngắn ngủi liền chấm dứt việc buôn bán của chi nhánh ở Đài Loan, rút về Mỹ.
Đây là đề tài nóng nhất trong vài tuần lễ gần đây ở Đài Loan.
Đối với việc chủ tịch Trường Ấp của Kha Bá Ấp chuyển biến mọi người đều suy đoán trăm điều, bởi vì anh ngoại trừ sửa đổi hình tượng phóng túng không kềm chế được lúc trước, còn trong thời điểm Khang Chính Thời ngoài ý muốn bỏ mình trở lại Trường Ấp chủ trì đại cục, không chỉ bảo trì địa vị long đầu lão đại trong giới ẩm thực của Trường Ấp, còn vươn xúc tua ra nước ngoài, cũng tích cực triển khai một ít hạng mục đầu tư mới, trong vòng một năm tài sản của Trường Ấp liền tăng lên gấp đôi, khiến giới truyền thông và người cùng ngành phải rơi mắt kính.
Chẳng bao lâu sau, hoa hoa công tử Kha Bá Ấp lại trờ thành phần tử tinh anh xuất sắc nhất trong giới thương nhân.
Sự thay dổi của anh có thể nào không khiến người ta nghĩ mãi không ra lại tò mò không thôi chứ?
Là sức mạnh gì khiến lãng tử quay đầu?
Ngoại trừ bản thân Kha Bá Ấp, không ai biết chân tướng.
Từ khi Lãnh Quan biến mất, tuyết rơi ly kỳ đêm hôm đó được chuyên gia khí tượng coi là hiện tượng khác thường, khiến nhiều kẻ tự cho là có linh lực khác người liền mượn cơ hội đưa ra quan điểm cùng giải thích, lúc ấy còn từng cãi vã inh ỏi một thời gian. Nhưng sau khi qua chuyện, tất cả lại trở về bình thường, chỉ có Kha Bá Ấp trong lòng đau xót, anh trở nên có chút sợ lửa, thậm chí ghét lửa, chỉ vì lửa ςướק đi Lãnh Quan anh yêu thương cùng Đạt Đạt sắp trở thành con anh.
Một năm nay, sở dĩ anh còn tỉnh táo tất cả đều là vì những lời Lãnh Quan nói trước khi biến mất, anh phải thay Lãnh Quan quản lý Trường Ấp, trong lòng anh, Trường Ấp đã sớm là của Lãnh Quan, đây là vĩ khoản cô muốn anh cho, nhưng anh còn chưa kịp thực hiện cô đã ra đi.
Cô đi nơi nào?
Không phát hiện thi thể, anh vĩnh viễn cũng không ૮ɦếƭ tâm, anh không ngừng hỏi thăm tin tức có liên quan đến câu lạc bộ linh lực, anh cơ hồ có thể khẳng định, chỉ cần tìm được câu lạc bộ linh lực, liền nhất định sẽ biết Lãnh Quan còn sống hay không.
Nhưng mà, hỏi tất cả mọi người, không ai có thể nói cho anh biết câu lạc bộ linh lực ở nơi nào. Anh tốn rất nhiều thời gian, sức lực, tiền tài, chỉ vì muốn tìm được chuyện có liên quan đến câu lạc bộ linh lực, nhưng một năm qua, một chút manh mối cũng không có. Anh vẫn thương tâm như trước, không có gì có thể vỗ về vết thương, chỉ có thể đem mọi tâm tư ném vào công việc, bởi vì chỉ có Trường Ấp là liên hệ duy nhất giữa anh cùng Lãnh Quan.
Đây là một loại tưởng niệm ghi lòng tạc dạ đến như thế nào a?
Hôm nay, tan tầm, anh về nhà, theo thói quen tìm xem tin tức về có câu lạc bộ linh lực do thám tử gửi về có gì mới hay không, nhưng không có fax, không có tư liệu, có nghĩa đêm nay anh lại mất ngủ để nhớ Lãnh Quan. Anh vùi mặt vào hai tay, mệt mỏi xoa xoa.
Quản gia gõ cửa phòng, lấy ra một tấm thiệp mời, nói với anh: “Thiếu gia, có một buổi bán hàng từ thiện sẽ tổ chức lúc bảy giờ tối, cậu muốn tham gia không?”
Hội bán hàng từ thiện? Anh ngẩng đầu, thở dài một hơi, “Đi xem cũng được.” Tìm chút việc làm mới không khiến anh luôn nghĩ đến chuyện đau lòng.
Quản gia lẳng lặng rời khỏi, ông cũng đoán được Kha Bá Ấp vì ai mà tiều tụy, chỉ là, ông cũng không biết làm sao mới có thể tìm Lãnh Quan vừa lạnh lùng vừa xinh đẹp kia trở về.
Kha Bá Ấp mặc âu phục vào, tài xế đã đợi ở gara, anh vẫy vẫy tay với anh ta, nói: “Tôi tự lái.” Ánh trăng d0êm nay thích hợp với người đàn ông cô đơn! Anh tự giễu.
Lái xe cung kính rút lui, anh lên xe, rời khỏi Kha gia, chạy ra đường quốc lộ.
Dọc theo đường đi, nỗi nhớ nhung không đè nén được lại khiến anh nghĩ đến những chuyện về Lãnh Quan khi hai người ở cùng nhau, khí chất lạnh lùng lại tuyệt mỹ của cô, linh lực đóng băng làm người ta sợ hãi, cùng đường cong mê người trong lòng anh...
Một năm, anh ૮ɦếƭ tiệt chẳng những quên không được sự lạnh lẽo cùng ấm áp của cô, ngược lại trong lòng càng khắc sâu hình bóng cô. Cô nhất định không ૮ɦếƭ! Anh nói với bản thân như thế, hơi thở của cô còn quanh quẩn bên cạnh anh, hương thơm lạnh lẽo thấm người kia là ấn ký trọn đời không phai mờ trong đầu anh, anh rất nhớ cô...
Lãnh Quan, em ở đâu? Câu lạc bộ linh lực lại ở đâu? Anh có thể dốc hết tài sản để mua một tin tức có liên quan đến Lãnh Quan, đây là hy vọng duy nhất cuộc đời này của anh, nhưng, nơi bán hy vọng kia đến tột cùng ở đâu?
Xe chuyển hướng theo đường đến hội bán hàng từ thiện, anh không tập trung lái xe, cảnh vật bốn phía có chút thay đổi, anh lại hoàn toàn không hay, đắm chìm trong u sầu nồng đậm, cho đến khi cuối con đường vốn không bị ngăn trở lại xuất hiện một tòa nhà kiểu châu u kiến trúc xinh đẹp, anh mới kinh ngạc cho xe đi chậm lại, dừng trước hai ánh đèn mờ nhạt. “Nơi này có căn nhà như vậy từ lúc nào thế?” Anh khó hiểu lẩm bẩm, sẽ không phải đi lầm đường chứ? Nhìn đồng hồ, anh đã có chút muộn, hội bán hàng từ thiện chắc đã bắt đầu, bởi vậy anh không nghĩ nhiều, lại xoay vô lăng, quyết định rời khỏi nơi này.
Nhưng anh vừa mới chuyển tay lái, một bóng dáng trẻ con đột nhiên xuất hiện trước xe, trong lòng anh cả kinh, vội vàng thắng lại, mở cửa xuống xe.
Bóng dáng kia mơ hồ không rõ, nhưng vô cùng giống Đạt Đạt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như u hồn lộ ra một nụ cười kỳ lạ.
“Đạt Đạt?” Anh chớp chớp mắr, sợ là mình nhìn nhầm.
Thân hình đứa bé kia trở nên trong suốt, không nói gì, xoay người biến mất ngay cửa tòa nhà kia. Nó dẫn đường sao?
Kha Bá Ấp ngây ngốc một lúc lâu, mới chậm rãi đi vào.
Trong sân đầy hoa cỏ, cho dù trong đêm tối vẫn tỏa ra mùi thơm tự nhiên.
Anh đi dọc theo con đường rải sỏi đến trước nhà, do dự không biết có nên xâm nhập nơi xa lạ này hay không, cửa bỗng nhiên tự động mở ra, mùi R*ợ*u nguyên chất cùng mùi cà phê xông vào mũi, tiếp đó, một người đàn ông trung niên đeo kính gọng tròn dùng giọng trầm thấp nói: “Hoan nghênh quang lâm câu lạc bộ linh lực.”
Câu lạc bộ linh lực? Kha Bá Ấp choáng váng.
Nơi này chính là câu lạc bộ linh lực?
Là... mơ sao?
Anh đứng trước cửa, quản lý cười đi đến trước mặt anh, nghiêng đầu nói: “Mời vào.”
“Nơi này... câu lạc bộ linh lực?” Giọng anh vì kinh hỉ mà phát run.
“Đúng vậy.” Quản lý gật gật đầu.
“Thật sự... Là thật sao?” Nơi thần bí một năm nay đau khổ tìm kiếm cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt, bảo anh làm sao có thể không ngạc nhiên nghi ngờ?
“Là thật, chúng tôi biết anh tìm đã lâu, vào quán bar uống ly R*ợ*u đi!” Quản lý dẫn anh vào.
Trang trí hoàn toàn theo kiểu Anh quốc, toàn bộ không gian sơn màu nâu, cho người ta một loại cảm giác ấm áp và chắc chắn, ung dung mà tự nhiên, Kha Bá Ấp trong hoảng hốt ngã ngồi trên sô pha.
Một cô gái có dáng vẻ phục vụ đạt một ly R*ợ*u trên bàn thủy tinh trước mặt anh.
Anh mất rất nhiều thời gian mới kêu được hồn phách đi lạc của mình quay về.
“Lãnh Quan đâu? Cô ấy là hội viên của các người, đúng không? Cô ấy còn sống không?” Anh bỗng đứng lên, bắt lấy ống tay áo quản lý, kích động hỏi.
“Bình tĩnh một chút, Kha tiên sinh.” Quản lý vẫn duy trì vẻ bình tĩnh cùng ôn hòa vốn có của mình.
“Ông... biết tôi?” Anh lui về sau từng bước, cảm thấy cho tới bây giờ tất cả đều có vẻ rất không tầm thường. “Đương nhiên, chúng tôi nhớ rõ từng người khách, huống hồ anh còn thiếu câu lạc bộ một ít phí dụng.”
“Đúng vậy, tôi còn chưa thanh toán tiền, nhưng đây là tôi thiếu Lãnh Quan, tôi muốn cô ấy tự mình đến thu!” Anh la nhỏ. “Anh chỉ cần đưa tôi một trăm vạn đài tệ, về phần vĩ khoản, là anh cùng hội viên chúng tôi giao dịch, không liên quan đến tôi.” “Nói cho tôi biết, Lãnh Quan còn sống không? Tôi muốn gặp cô ấy! Cho tôi gặp cô ấy!” Anh khàn giọng nói.
“Anh phải biết, nơi này là nơi bán hy vọng, chúng tôi không nhận yêu cầu đơn thuần hoặc uy hiếp.” Quản lý thản nhiên nói.
“Hy vọng... Đúng vậy, các người bán hy vọng! Tôi có thể mua hy vọng không?” Tinh thần anh chấn động.
“Đương nhiên.”
“Tôi muốn...”
“Đợi chút, trước hết để tôi nói cho anh một ít quy tắc.”
“Quy tắc?” Anh sửng sốt.
“Đúng vậy. Thứ nhất, chúng tôi tuy rằng có thể giúp anh đạt thành các loại nhiệm vụ, nhưng không cách nào làm cho một người ૮ɦếƭ đi sống lại, cho nên chúng tôi không tiếp loại nhiệm vụ này. Thứ hai, một lần chỉ có thể mua một hy vọng. Thứ ba, sau khi công việc hoàn thành, chúng tôi có quyền lấy đi một thứ gì đó của anh làm vĩ khoản, mà anh không thể có dị nghị gì, nếu làm trái với quy tắc, không chỉ tịch thu toàn bộ phí dụng, anh còn phải trả một giá đắt đến không thể tưởng tượng.”
Kha Bá Ấp vừa nghe đến điều kiện thứ nhất, tâm liền rơi vào đáy cốc.
Câu lạc bộ linh lực không thể làm người ૮ɦếƭ sống lại? Nếu Lãnh Quan thật sự đã ૮ɦếƭ...
“Hiện tại, anh muốn mua hy vọng gì?” Quản lý nhìn anh.
“Tôi... Tôi có thể xem danh sách hội viên trước hay không?” Anh linh cơ vừa động.
“Chỉ sợ không được, trước tiên là nói hy vọng, rồi chọn hội viên, đây là lệ thường của chúng tôi.”
“Vậy... hy vọng của tôi là... tôi muốn Lãnh Quan trở thành vợ tôi!” Mặc kệ ૮ɦếƭ sống, anh đều phải gặp cô một lần. Quản lý lẳng lặng nhìn anh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó dò.
“Hy vọng của anh rất đặc biệt, Kha tiên sinh, có thể phí dụng phải trả vô cùng lớn.”
“Vì đạt được hy vọng này, muốn mạng tôi cũng không sao cả.” Anh kiên nghị nói.
“Được rồi, vậy mời anh chọn lựa hội viên hoàn thành hy vọng của mình.” Quản lý lấy một cái máy tính, đưa ra danh sách hội viên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc