Nhiệm Vụ Cứu Yêu - Chương 18

Tác giả: Bồng Vũ

“Tiện nhân này!” Khang Chính Thời bị cô K**h th**h nổi trận lôi đình, hét lớn một tiếng, một đám cầu lửa đánh tới Lãnh Quan, độ nóng cực cao trong quả cầu lửa còn chưa tiếp cận đã làm tất cả đồ dùng trong nhà bốc cháy.
“Mau rời khỏi nơi này!” Lãnh Quan đẩy Đạt Đạt, biến mất trong không khí, sau đó kéo Kha Bá Ấp chạy đến cửa sổ.
“Một tên cũng đừng hòng chạy! Ta muốn các ngươi ૮ɦếƭ! Tất cả đều cháy sạch một chút cũng không còn!” Tiếng Khang Chính Thời phát cuồng hò hét từ trong phòng truyền ra, cầu lửa cũng đuổi theo Lãnh Quan không rời.
Lãnh Quan phá cửa sổ, ôm lấy Kha Bá Ấp từ lầu một nhảy xuống, hai người lăn vài vòng trong bụi cỏ, cô lấy hơi lập tức nói với anh: “Đi mau! Đừng ở lại chỗ này!”
“Không! Anh không thể để em ở đây!” Kha Bá Ấp quả quyết lắc đầu.
“Anh ở đây chỉ làm vướng chân vướng tay, đi mau!” Cô không nói nhiều mà đẩy anh ra, xông lên trước dùng băng đối phó quả cầu lửa thật lớn kia.
“Lãnh Quan...” Kha Bá Ấp khẩn trương đến lưng toát mồ hôi lạnh.
Lãnh Quan biết băng khí của mình gặp lửa liền tan, nhưng vậy cũng không tệ, băng hóa thành nước, đối với lửa luôn có tác dụng khắc chế, cô ra sức đối kháng với lửa của Khang Chính Thời, băng khí hóa thành nước khiến cầu lửa chỉ còn dư hỏa, nhưng không bao lâu sau, lửa đã yếu đi lại lần nữa cháy lan, Khang Chính Thời không biết khi nào đứng trên nóc nhà, nhìn xuống bọn họ, hơn nữa lại đang thao túng lửa.
Nên làm gì bây giờ? Khi Lãnh Quan xoay người đỡ Kha Bá Ấp thoát đi, liều mạng động cân não.
Đột nhiên, một trận mưa lửa bất ngờ rơi xuống, mọi nơi đều cháy, trong nháy mắt, rừng cây gần biệt thự tất cả đều thành cây lửa, trong không khí sương khói tràn ngập, mắt thấy lửa sẽ lan đến những căn nhà cách đó không xa.
Kha Bá Ấp bị những đốm lửa nhỏ này làm bốc cháy toàn thân đau đớn, Lãnh Quan đưa anh đến một cái ao gần đó, dùng băng thay anh xua nhiệt.
“Nghe này, em để xe anh bên đườn núi, khi em đối phó hắn, anh lập tức lái xe rời đi, đừng quay lại nữa.” Cô thận trọng nói với anh.
“Không! Nơi này tất cả đều là lửa, anh không thể để em một mình ở đây.” Anh đè bả vai cô, không nghe cô khuyên bảo.
“Yên tâm, em có biện pháp đối phó hắn.” Trong mắt cô có vẻ chắc chắn.
“Biện pháp gì?” Anh nhướng mi.
“Không khí.” Cô ngẩng đầu nhìn ngọn lửa theo gió đốt tới.
“Không khí?”
“Thứ duy nhất có thể chặn linh lực của Khang Chính Thời, chính là trạng thái chân không, đã không có không khí, lửa liền không thể cháy được.” Cô bình tĩnh nói.
“Chân không? Vậy em định làm thế nào?” Anh ý thức được cô sắp đi làm một chuyện nguy hiểm, trên mặt có lo âu.
“Em muốn dùng băng vây khốn hắn, ngăn cách không khí, khiến hắn không dùng được linh lực.” Đây là biện pháp duy nhất có thể ngăn Khang Chính Thời phát cuồng, xem dáng vẻ hắn không giết bọn họ thề không bỏ qua kia, cho dù thiêu hủy cánh rừng này, hại người vô tội, hắn cũng không để ý.
“Có thể sao?” Anh nhíu chặt mày.
“Đúng vậy, chỉ cần anh không ở đậy.” Cô lấy ý nghĩ anh là gán*** để buộc anh đi.
“Anh ở lại có thể giúp em...” Anh cố cãi.
“Anh là mục tiêu của Khang Chính Thời, ở lại sẽ chỉ làm em phân tâm, hiểu không?”
“Nhưng...” Một đám lửa tấn công bọn họ cắt ngang lời anh nói.
“Đi mau, không có thời gian.” Cô nói xong đẩy anh ra.
Anh trong hỗn loạn kéo cô vào lòng, môi lướt qua cô, thấp giọng nói: “Em không thể để mình bị thương, đừng quên, tiền cùng vĩ khoản anh đều chưa trả cho em.”
“Yên tâm, em sẽ không cho người ta cho thiếu.” Cô cho anh một nụ cười an tâm, sau đó dùng sức đẩy anh ra, tạo một bức tường băng ngăn trở cầu lửa, để Kha Bá Ấp bỏ chạy về phía chiếc xe.
Khang Chính Thời thấy Kha Bá Ấp, tức giận đến hóa cuồng, hắn rít gào đi qua, vẻ mặt dữ tợn.
“Họ Kha, có gan thì đừng đi!”
Lãnh Quan ngăn hắn lại, thừa dịp hắn tâm loạn hết sức, tụ hơi nước xung quanh cô và hắn, đông lại thành băng, vây khốn hắn.
“Ngươi muốn làm gì?” Khang Chính Thời liếc cô.
“Ngươi rất nhanh sẽ biết.” Khóe miệng Lãnh Quan hiện lên nụ cười lãnh khốc.
Khi Khang Chính Thời còn chưa rõ ý đồ của cô, liền phát hiện hắn cùng cô hãm trong một không gian bịt kín băng, hơn nữa không khí trong nháy mắt bị rút sạch.
“Ngươi...” Hắn cảm thấy cổ họng căng chặt, không thể hô hấp, hơn nữa sức mạnh ngưng tụ thế nào cũng không thể tạo ra lửa.
“Đây là cách duy nhất ngăn được ngươi, Khang Chính Thời, không có không khí, ngươi liền không thể thao túng lửa.” Lãnh Quan từ từ phun ra không khí trong cơ thể.
“Ngươi... Ngươi là đồ ngu ngốc, này... như vậy... ngươi cũng không sống nổi......” Mặt hắn đã đỏ bừng, toàn thân vì thiếu dưỡng mà hơi run rẩy.
“Chỉ cần có thể trừ bỏ ngươi...” Cô nói không hết câu, chỉ vì không khí trong cơ thể cũng sắp cạn.
“Hô! Hô! Hô!” Khang Chính Thời cố sức hít thở, lại hít không được một chút không khí, hai mắt hắn trợn lên, đau đớn trừng cô.
Lãnh Quan cũng choáng váng, cô chậm rãi giơ lên lưỡi băng đã sớm nắm trong tay, đâm tới *** hắn, ngay khoảnh khắc này, hắn đột nhiên dùng giọng bình thản kêu lên: “Đừng... Đừng giết tôi! Tôi... tôi đã tỉnh... Khang Chính Thời phát rồ kia... đã... đã bị tôi ngăn chặn...”
Lãnh Quan kinh ngạc dừng tay, thì ra Khang Chính Thời tỉnh táo lại?
“Mau... Mau cho... tôi hít... hít chút không khí...” Hắn cầu xin.
Lãnh Quan mềm lòng, không thể trơ mắt nhìn Khang Chính Thời còn có lương tri ૮ɦếƭ đi, tốt xấu gì hắn cũng là anh Kha Bá Ấp, là người thân duy nhất trên đời này của Kha Bá Ấp.
Lý trí giãy dụa, cô không còn kiên trì, thu hồi không gian linh lực do băng ngưng kết, hai người đồng thời dùng sức hô hấp không khí.
“Ngươi thật dễ lừa, họ Lãnh, không nghĩ tới ngươi nhìn giống như tuyệt lãnh, nhưng cũng có lòng dạ đàn bà, hiện tại liền nhìn ta tự tay bị hủy người đàn ông của ngươi!” Khang Chính Thời hít đủ không khí, liền lộ bản tính, mới vừa rồi vì muốn sống đã dùng chút kỹ xảo dễ dàng qua mặt Lãnh Quan, hắn không bỏ qua cơ hội này, hai tay giơ cao, một đám lửa đủ để thiêu hủy cả ngọn núi giống như rắn lủi về phía Kha Bá Ấp đang chuẩn bị lái xe đi.
“Không!”
Lãnh Quan kinh hãi ngũ tạng tê liệt, cô không chút nghĩ ngợi dùng thân ngăn ngọn lửa, trước khi cơ thể bị nhiệt độ cao xuyên qua, dùng hết sức bắn lưỡi băng trong tay ra, dao sắc cắt qua bình phong lửa của Khang Chính Thời, đâm vào trán hắn, bắn thủng đầu hắn, hắn ngã xuống trong tiếng cười man dại, chưa kịp ý thức được cái ૮ɦếƭ đã tắt thở.
Lãnh Quan chịu hết toàn bộ linh lực của hắn, *** cháy, phun ra một đống máu, cả người ngã nhào vào xe Kha Bá Ấp.
“Mẹ!” Đạt Đạt vẫn trốn tránh từ trong rừng lóe ra, liều mạng kêu khóc.
“Lãnh Quan” Kha Bá Ấp ở trong xe kinh hãi thu hết màn này vào trong mắt, anh chạy ra khỏi xe, lao ra trước ôm lấy Lãnh Quan, thất thanh kêu.
Anh liều mạng giúp cô dập tắt mỗi một ngọn lửa trên người, nhưng cô ho khan vài tiếng, máu theo khóe miệng ồ ồ chảy ra, căn bản ngừng không được.
“Trời ơi... Lãnh Quan... Lãnh Quan...” Anh gấp đến độ cơ hồ hỏng mất, run run ôm chặt cô, không biết nên làm thế nào cứu cô.
“Xem... đến... bài Tước Lợi Nhi... bói thật là đúng... thật chuẩn...” Cô nở nụ cười, ngay lúc đang hấp hối.
“Đừng nói nữa! Em... em đổ máu... em không nên thay anh ngăn trở... anh tình nguyện ૮ɦếƭ cũng không muốn em bị thương...” Anh cuồng loạn hôn đôi môi tái nhợt của cô.
“Thật xin lỗi... Đạt Đạt có thể cũng... cũng...” Cô thấy thân thể Đạt Đạt phía sau anh đã dần dần biến mất.
Kha Bá Ấp quay đầu nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của Đạt Đạt, càng không ngừng lắc đầu, “Không! Không! Hai người cũng không thể rời khỏi anh! Không thể!”
Trong nháy mắt mất đi người yêu cùng đứa con trong tương lai, bảo anh làm sao chịu nổi đây?
“Đây là em... nhiệm vụ cuối cùng...” Cô khó khăn vươn tay vuốt ve vỗ mặt Kha Bá Ấp.
“Đừng bỏ anh... xin em, em còn chưa đòi anh vĩ khoản, em không thể cứ như vậy ૮ɦếƭ đi...” Anh khóc bắt lấy tay cô, hôn mạnh vào lòng bàn tay lạnh như băng của cô.
“Vĩ khoản... nếu anh thật sự có lòng... đem Trường Ấp... chỉnh đốn tốt, vĩ khoản em muốn chính là... xí nghiệp Trường Ấp... một đế quốc mỹ thực không ai sánh được... anh trả được chứ?” Cô suy yếu nói.
“Trường Ấp? Đế quốc mỹ thực?”
“Đúng vậy... dùng năng lực của anh... thay em quản lý...” Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ.
“Không! Anh muốn em sống! Vĩnh viễn ở bên cạnh anh!” Anh thống khổ vùi đầu vào gáy cô.
“Nếu... vạn nhất em còn có thể sống... anh liền... đến mua hy vọng đi...” Cô nói xong từ từ gục xuống, nhắm mắt, ngã vào lòng anh.
Khi cô nhắm mắt Đạt Đạt cũng hóa thành không khí, biến mất trong núi rừng tràn ngập sương khói.
“Không” Anh hướng lên trời rống to, kháng nghị ông trời đã làm anh tan nát cõi lòng.
Trong đêm tối, tiếng hô của anh chấn động mây núi, sau đó, không thể tưởng tượng, trời lại đổ tuyết!
Trong tuyết lớn bay tán loạn, Lãnh Quan trong lòng anh, thân hình hóa thành từng mảnh bông tuyết, từng chút một từ trong tay anh bay đi.
“Lãnh Quan? Lãnh Quan... Lãnh Quan...” Kha Bá Ấp bối rối tìm tung tích người yêu ở chung quanh, nhưng ngoại trừ tuyết trắng, anh không còn thấy gì khác.
Ngay trong đêm tuyết thần kỳ của Đài Bắc, anh mất đi tình yêu cả đời này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc