Nhiệm Vụ Cứu Yêu - Chương 14

Tác giả: Bồng Vũ

Anh biết cô đang trốn anh, cố ý tránh không gặp mặt, vừa nghĩ đến anh liền bốc hỏa, cô rõ ràng không phải thờ ơ với anh, vì sao còn muốn ép buộc anh như vậy?
૮ɦếƭ tiệt! Yêu người như vậy thật đúng là tự chuốc lấy khổ. Anh khẽ nguyền rủa.
Đêm hôm sau, anh càng không ngừng nhớ cô, cuối cùng kiềm chế không được, gọi quản gia tới hỏi: “Lãnh tiểu thư đâu?”
“Lãnh tiểu thư ở thư phòng.” Quản gia cười thầm trong lòng, ông đối với Lãnh Quan tự dưng đến Kha gia càng lúc càng thuận mắt, ban đầu ông nghĩ cô là nam, sau mới biết rõ cô là nữ, hơn nữa là người tới bảo vệ thiếu gia. “Hai ngày nay cô ấy làm gì?” Anh mặc xong quần áo, xuống lầu đi đến thư phòng.
“Tôi không rõ lắm, cô ấy luôn xem tư liệu.” Quản gia lần đầu tiên thấy Kha Bá Ấp để ý một người phụ nữ như vậy, đây thật sự là hiện tượng tốt.
“Tôi cần nói chuyện rõ ràng với cô ấy, ông đi làm việc của mình đi.” Kha Bá Ấp mở cửa đi vào.
Quản gia nén cười, thức thời rời đi.
Kha Bá Ấp từng bước tiến vào thư phòng, liền thấy Lãnh Quan ngồi dựa lưng vào cửa sổ, ánh đèn nhu hòa từ phía sau chiếu vào bàn học, khiến cả người cô tỏa sáng rực rỡ, ngũ quan tươi đẹp giấu trong bóng tối vẫn đẹp đến khiến người ta xúc động.
Anh cảm thấy máu lại sôi trào.
Cô ngẩng đầu, vừa thấy là anh, liền đứng lên, dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Sao anh lại xuống giường?” “Vì sao hai ngày nay em không đến phòng anh?” Anh không đáp hỏi lại, từng bước đến gần cô.
“Bác sĩ nói anh cần yên tĩnh, đừng quấy rầy anh.” Cô chắp tay sau lưng, thái độ xa cách.
“Cho nên em ngay cả đi thăm anh cũng giảm đi?” Anh nhướng mi.
“Đó là vì tốt cho anh.”
“Tốt cho anh?” Anh nghiến răng hỏi.
“Anh rất dễ kích động, Kha tiên sinh...”
“Anh đã nói đừng gọi anh Kha tiên sinh!” Anh cao giọng, nhìn chằm chằm khuôn mặt khiến anh vừa yêu lại vừa tức. “Vậy tôi nên xưng hô với anh như thế nào đây?” Cô vẫn lạnh lùng.
“Em... Đừng như vậy, Lãnh Quan, đừng chọc giận anh, em biết rõ anh yêu em, vì sao em không thể cho anh tốt hơn sắc mặt?” Anh đây có thể tính là ăn nói khép nép rồi.
“Khi tôi chấp hành nhiệm vụ sẽ không nói chuyện tình cảm.” Cô bước từng bước, định tránh khỏi người anh.
Anh lập tức ngăn cô lại, cầm cánh tay cô. “Chúng ta không lập khế ước, đây không xem như nhiệm vụ của em.” “Khế ước là tôi cùng con anh lập.” Cô nhìn anh.
“Anh đã điều tra qua, anh không có con.” Anh yên lặng nói.
“Anh khẳng định?” Cô không tin, Đạt Đạt cùng anh bộ dạng rất giống nhau.
“Đúng vậy, anh khẳng định trăm phần trăm, không có người phụ nữ nào từng thay Kha Bá Ấp anh sinh con.”
“Chuyện này không phải dễ dàng điều tra rõ như vậy, anh xác định anh còn nhớ rõ ‘mỗi một người’ phụ nữ cùng anh lên giường sao?” Cô khí thế bức người nói.
“Nhất định em không tin, mấy năm qua, phụ nữ cùng anh lên giường chỉ có ba người, mà các cô ấy hiện tại đều là bạn tốt của anh.” Anh muốn làm sáng tỏ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng mới phát hiện càng bôi càng đen.
“Phải không? Sau khi lên giường còn có thể trở thành bạn tốt, anh thật giỏi.” Cô hất tay anh, mặt lạnh lùng tránh ra. “Lãnh Quan, anh chỉ là giải thích với em anh không có con...” Anh vọt đến trước mặt cô.
“Anh có con hay không đều không liên quan gì đến tôi.” Cô cắt ngang lời anh nói.
“Lãnh Quan...”
“Anh không cần phải giải thích gì với tôi, Kha tiên sinh, tôi không hỏi đến việc riêng của khách, mặc kệ có phải con anh ủy thác hay không, phí dụng đã định là anh trả.” Cô không biết mình tức giận cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn đến hồ đồ. Kha Bá Ấp chấn động vì cơ hồ nghe ra vị chua trong lời cô nói, cô... đang ghen sao?
“Lãnh Quan!” Anh nắm vai cô, thật không hiểu nên làm sao với cô bây giờ. “Em muốn anh nói như thế nào đây? Ta hoang đường đi qua không thể ma diệt, nhưng hiện tại anh chỉ yêu em, cho dù phải có con, anh cũng hy vọng là con của chúng ta...”“Ai muốn cùng anh sinh con?” Cô nhíu mi, nổi giận nói.
“Em cùng anh.”
“Vớ vẩn!” Cô muốn đẩy anh ra.
“Đây là lời thật lòng của anh, em là người duy nhất khiến anh động lòng, anh sẽ không cho em chạy trốn khỏi anh, anh muốn em.” Anh thề son sắt.
“Anh dám muốn một người linh lực có thể đem anh đông ૮ɦếƭ à?” Trong lời nói của cô có sự cảnh cáo.
“Vì sao không dám?”
“Còn nói nhảm tôi sẽ đông ૮ɦếƭ anh trước.” Cô trừng anh.
“Đông đi a!” Anh vươn rộng hai tay, không thèm quan tâm.
“Anh...”
“Ra tay được thì em cứ làm.” Đôi mắt đen tuyền của anh không hề sợ hãi nhìn cô.
“Anh...” Dòng khí lạnh vòng tới vòng lui trong lòng bàn tay cô, nhưng cô lại không phát được.
“Anh thấy được, em không ghét anh, tuy rằng chúng ta gặp nhau có chút ly kỳ, nhưng anh vẫn biết ơn đứa bé không biết tên kia, bởi vì nó đưa em đến trước mặt anh.” Anh bỗng vươn tay ôm cô.
“Buông tay!” Cô tức giận kêu, tránh tầm mắt khiếp người của anh.
“Anh không bao giờ buông em ra nữa.” Hơi thở anh tới gần bên tai cô.
“Đừng dùng những lời này để gạt tôi, tôi mới không dễ dàng mắc mưu...” Cô muốn nói quyết tuyệt một chút, nhưng vì sao toàn thân lại không có sức?
“Anh yêu em.” Đôi môi nóng ấm của anh dán sau tai cô.
“Kha Bá Ấp...” Tay chắn trước *** anh, hô hấp của cô trở nên rối loạn.
Hai tay anh khép lại, kéo cô tới gần mình, lập tức chiếm lấy đôi môi đỏ mọng muốn nói lại thôi của cô, *** một tiếng, mới dùng sức hôn cô.
Mới hai ngày không thấy, cả đầu anh đều là hình ảnh của cô, rõ ràng biết cô gần trong gang tấc, lại xa không thể chạm, dày vò này anh thật sự chịu đủ rồi.
Hôn môi cô, đẩy miệng cô ra, anh bừa bãi phóng xuất khát vọng đè nén hai ngày nay, đầu lưỡi ở trong miệng cô bá đạo công thành chiếm đất, muốn đem tương tư tràn đầy tất cả đều rót vào trong linh hồn cô.
Thật lâu, anh mới ngẩng đầu, thở hổn hển nói: “Lãnh Quan, trời ạ! Vì sao anh lại yêu em như vậy? Vì sao?” Lãnh Quan bị hôn đến trời đất quay cuồng căn bản không thể trả lời, cô cũng thở gấp liên tục, đôi môi bị hôn sưng đỏ, trên khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng càng thêm xinh đẹp ****.
“Trước kia anh vẫn cho rằng phụ nữ chỉ là vật trang sức bên người đàn ông, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cho nên anh không nghiêm túc đối với phụ nữ, mọi người uống R*ợ*u nói chuyện phiếm, đùa giỡn, khi đó anh không tin trên đời còn có chân tình, nhất là tình yêu, đó đối với anh mà nói chẳng qua là truyện cổ tích mà thôi. Nhưng, gặp em... Kỳ quái, sau khi gặp em, anh từng bị em chọc giận gần ૮ɦếƭ, còn tự bảo bản thân đừng vọng tưởng đi hòa tan em. Nhưng thượng đế tựa hồ luôn đùa giỡn với anh, anh lại dần dần bị em hấp dẫn, còn không thể tự kềm chế mà yêu em.” Anh ôm mặt cô, bật thốt lên lời nói trong lòng.
Cô nghe được lòng dạ rối bời, lời thổ lộ này tựa như bàn tay ma quái dỡ xuống bức tường phòng ngự cô mới xây lên.
“Hiện tại, cho dù em uy hiếp đông lạnh anh thành cột băng cũng không ngăn được anh yêu em, nếu em thật sự muốn cự tuyệt anh, liền sử dụng linh lực của em đối phó anh đi!” Anh nói xong lại hôn cô.
Lãnh Quan không bao giờ có thể lừa mình dối người nữa, cô rất hiểu ngọn lửa dưới đáy lòng đã sớm bị Kha Bá Ấp châm lên, cô không thể dùng linh lực đối phó anh, bởi vì anh đã có được thứ đối kháng siêu năng lực đông lạnh của cô.
Anh có được tình yêu của cô.
Cô vươn tay ôm lấy cổ anh, không chống cự tình yêu đến nữa, yếu ớt hưởng ứng nụ hôn của anh, mềm mại tựa vào người anh.
“Lãnh Quan...” Anh kinh hỉ ngẩng đầu, thấy ngọn lửa rung động trong mắt cô.
“Vì sao là anh?” Giọng nói trầm thấp khàn khàn của cô phảng phất như đến từ không trung, vì sao anh lại là người yêu trong số mệnh của cô? Cô sớm nên cẩn thận, từ lúc anh dễ dàng xâm nhập vào kết giới của cô cô liền phải cảnh giác, không gian giữa người yêu là không có gì phòng bị đáng nói, cô nên sớm biết...
“Bởi vì anh luôn chờ đợi em xuất hiện...” Anh thâm tình vùi vào gáy cô, ôm cô thật chặt thật chặt. Hai người lẳng lặng ôm nhau, ánh trăng bạc ngoài phòng từ cửa sổ tiến vào, phóng to hình ảnh bọn họ.
Đạt Đạt đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ, nó bị hỏa thiêu thương tích đầy mình, thân thể cũng như ẩn như hiện, nó chỉ còn một hơi.
Nó vốn định trước khi mình biến mất sẽ đến cảnh cáo Lãnh Quan, cũng báo cho cô biết tình hình thực tế, nhưng khi nó thấy cô cùng Kha Bá Ấp thân mật ôm nhau, suy yếu nở nụ cười, lẩm bẩm: “Mình được cứu!”
Kha Bá Ấp hồn nhiên không hay bên ngoài có người nhìn trộm, anh chậm rãi nâng cằm Lãnh Quan lên, tinh tế lại thâm trầm hôn cô, hôn đến hai người bị kích tình bao phủ, rốt cuộc không khống chế được nữa.
Anh ôm ngang cô đi lên lầu hai, vào phòng ngủ anh, khóa cửa phòng, hai người song song nằm xuống giường. Đêm yên tĩnh, bốn phía im ắng không tiếng động, chỉ có tiếng thở gấp của hai người đan xen vào nhau.
Ách... chuyện tiếp theo trẻ em không nên xem, mình tốt nhất nên tránh ra. Đạt Đạt le lưỡi, ôm gấu Teddy biến mất. Kha Bá Ấp vừa hôn cổ Lãnh Quan, vừa rút đi quần áo cô, luyến tiếc rời đi môi cô, anh ngậm môi cô, cũng khẩn cấp *** áo mình.
“Em... như vậy không tốt...” Lý trí còn lại của cô giãy dụa lần cuối cùng.
“Em không thể rút lui...” Anh dùng cánh tay rắn chắc ôm chặt cô, ngăn cô chạy trốn, cũng cúi đầu hôn đến trước *** cô. “Kha Bá Ấp...” Cô hít một hơi.
“Gọi tên anh!” Anh hôn nụ hoa cao thẳng của cô.
“A...” Cô thở gấp một tiếng, *** bị anh khơi mào đang tràn ra.
“Gọi anh!” Tay anh tham tiến hai chân cô.
“Bá... Ấp...” Thân thể cùng tâm trí cô đều đầu hàng.
Anh H**g phấn vuốt ve thân hình mỹ lệ của cô, bị đường cong linh lung thích thú của cô làm mê mẩn điên đảo thần hồn, hận không thể đem cô dung tiến vào trong cơ thể mình, để cô trở thành một bộ phận của anh.
Lãnh Quan cũng không nghĩ mình có thể giống như phụ nữ bình thường để yêu, linh lực đặc thù làm cho đàn ông sợ hãi, cũng làm cho cô biến thành người băng.
Nhưng vì sao Kha Bá Ấp lại yêu cô chứ? Chẳng lẽ không phải anh cho rằng cô là người phụ nữ không thú vị sao?
Vì sao anh có can đảm khiêu chiến người lạnh lùng như cô?
Cô ngẩng đầu thừa nhận sự vuốt ve vô cùng thân thiết lại cuồng dã của anh, còn chưa cất đầu dậy đã bị để ý xuất đầu tự đã bị sự xâm nhập quá mức ngọt ngào của anh dọa đến. “Không...” Cô lui ra sau, sợ nếu tiếp tục cô sẽ không còn là chính mình.
“Không phải sợ anh...” Anh nắm eo cô, thì thào kéo cô lại gần.
“Em không sợ anh, em chỉ là sợ...” Cô không nói được nữa.
“Tương lai cũng không đáng sợ, bởi vì anh vĩnh viễn đều ở bên cạnh em.” Anh nhìn thấu lo lắng của cô, thề vĩnh viễn chẳng chia lìa.
Cô cảm động nhắm mắt, nghênh hướng anh, đem toàn bộ bản thân giao cho anh.
Anh dùng môi bao phủ cô, trong trướng mãn tình triều được giải thoát.
Khi bọn họ kết hợp cùng một chỗ, một luồng sức mạnh vô hình xông về phía chân trời, dưới ánh trăng, thân thể nho nhỏ của Đạt Đạt tiếp nhận nguồn năng lượng kia, phút chốc sức sống tăng gấp trăm lần, vết bỏng trên người tất cả đều giống như kỳ tích mà khỏi hẳn.
“A! Thành công!” Nó cao hứng nhảy nhót trên nóc nhà, hai tay ôm gấu Teddy, vui sướng như điên kêu lên. Mà trong phòng lớn, bọn họ đang ngồi trên giường, Lãnh Quan rúc vào ***g *** cứng rắn của Kha Bá Ấp, cảm giác được anh không ngừng hôn tóc, tai cùng môi cô.
Cô yêu anh. Cô thỏa mãn mỉm cười, yêu người đàn ông tự đại, phóng túng lại nóng nảy này.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, cô nghiêng người, muốn xuống giường trở lại phòng mình, lại bị anh một tay giữ lại
“Em muốn đi đâu?” Anh càu nhàu nói.
“Trở về phòng.”
“Đêm nay ngủ ở đây.”
“Không được, quản gia sẽ biết...” Dưới mặt nạ lạnh lùng cô vẫn là cô gái e lệ.
“Đừng đi. Không biết sao lại thế này, mỗi khi em vừa rời khỏi tầm mắt anh, anh chỉ sợ em sẽ biến mất.” Anh xốc chăn lên, lỏa thân đi xuống giường ôm lấy cô.
Yêu cùng tử vong đồng thời hiện ra, trong đầu cô không hề báo trước nổi lên lời nói của Tước Lợi Nhi, trong lòng run lên.
“Làm sao vậy?” Anh phát giác cô run run.
“Không, không có gì.” Tình yêu của cô có thể sẽ không có tương lai. Cô bi quan nghĩ.
Anh xoa xoa cái lưng nhỏ nhắn mềm mại của cô, để cô tựa mặt vào *** anh, thấp giọng nói: “Đừng rời khỏi anh, đáp ứng anh, vô luận xảy ra chuyện gì, cũng không được rời khỏi anh!”
Cô ngẩng đầu lên nhìn cái cằm kiên nghị cùng đôi môi Kh**u gợi của anh, trong lòng bị một loại cảm giác lo lắng khó hiểu khóa chặt, vì bỏ qua vứt bỏ dự cảm xấu kia qua một bên, cô rướn lên hôn môi anh, trút xuống nhiệt liệt có thể thiêu đốt bất kì kẻ nào chôn sâu dưới đáy lòng cô. “Lãnh Quan...” Anh ôm cô ngã lên giường, tiếng gầm ngâm nga cùng tiếng dồn dập thở dốc, hai người tạm thời quên mất mọi chuyện, đem chính mình dung nhập vào thế giới cảm quan, triền miên một đêm...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc