Nhiệm Vụ Cứu Yêu - Chương 10

Tác giả: Bồng Vũ

Thích liền chiếm lấy cô ta đi. Một giọng nói bỗng nhiên ghé vào tai anh giựt dây.
Anh trong lòng run run, phát hiện đó chính là giọng của anh. Đây là chuyện gì?
Động thủ a! Thuần phục cô ta, cô ta chính là của mày.
Cái gì? Anh cảm thấy có người khống chế suy nghĩ anh, hơn nữa còn thay thế anh làm chủ sức mạnh.
Anh không kịp giãy dụa, cả người liền rơi vào bóng đêm.
Nhưng thể xác anh lại tự mình hành động, anh cầm lấy điện thoại bấm một dãy số, dặn dò một số việc, sau đó gác điện thoại, đi vào thư phòng anh chờ đêm buông xuống.
Thời gian dùng cơm, Lãnh Quan từ trên lầu đi xuống, đến cửa nhà ăn cô liền choáng váng.
Trên bàn dài bày đầy hoa tươi, R*ợ*u ngon cùng đồ ăn tinh xảo, Kha Bá Ấp sắc mặt kỳ lạ đứng lên dưới ánh nến, giúp cô kéo ghế, đợi cô ngồi xuống.
“Làm gì vậy?” Cô nhíu mày, đối với hành vi của hắn thấy rất là khó hiểu.
“Bữa tối, ta gọi người đem đến.” Anh cười nhẹ.
“Sao lại biến thành như vậy?” Cô cẩn thận ngồi xuống, nhìn mọi thứ chung quanh.
“Vì chúc mừng.”
“Chúc mừng cái gì?”
“Chúc mừng chúng ta có thể quen biết.” Anh cười thay cô rót R*ợ*u.
“Hôm nay ta không muốn uống R*ợ*u.” Cô trầm giọng nói.
“Đừng phá hứng thú của tôi, Lãnh Quan.” Anh trở lại chỗ ngồi của mình, cũng rót cho mình một ly R*ợ*u.
Cô không hé răng, vùi đầu vào đồ ăn trong bàn, trên bàn mùi hoa cùng mùi R*ợ*u hỗn hợp, hình thành một loại mùi hương nồng đậm.
“Ăn ngon không?” Anh cười nâng ly uống R*ợ*u.
“Không tệ.” Không phải cô đa tâm, cô tổng cảm thấy đêm nay Kha Bá Ấp có vấn đề.
“Đây là đồ ăn do đầu bếp nổi danh của công ty chúng tôi tự mình làm, ta đặc biệt chuẩn bị cho cô.” Anh lại nói.
“Cám ơn.” Trong hồ lô hắn rốt cuộc bán thuốc gì? Cô âm thầm đoán.
Hai người lẳng lặng ăn xong bữa tối, Lãnh Quan dưới sự bắt buộc của Kha Bá Ấp uống nửa ly R*ợ*u mới rời khỏi nhà ăn, nhưng khi cô lên cầu thang lầu hai, bỗng nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, cô vội vàng giữ chặt tay vịn, buồn bực không thôi.
“Làm sao vậy?” Kha Bá Ấp không biết khi nào đi phía sau cô đỡ lấy cô.
“Không có gì.” Cô mở to hai mắt, muốn mình ổn định lại bước chân, nhưng tay chân lại càng thêm vô lực...
“Cẩn thận.” Anh đỡ cơ thể đang trượt xuống của cô, tay vòng qua ôm eo cô.
“Kỳ quái, anh có cảm thấy...” Cô xoay người muốn tránh tay hắn, mới phát hiện trên mặt hắn mang theo nụ cười không tầm thường. Cô linh quang chợt lóe, lập tức phẫn nộ hỏi: “Anh bỏ thứ gì trong thức ăn của tôi?”
“Không có gì, là thuốc mê khiến em thả lỏng.” Anh nhe răng cười, ánh mắt trở nên tà ác.
“Kha Bá Ấp...” Cô tức giận đến muốn dùng linh lực công kích hắn, lập tức vì toàn thân không phát ra một chút sức mạnh mà cảm thấy ngạc nhiên.
“Loại thuốc mê này sẽ làm em yếu ớt tựa bông gòn, linh lực của em cũng không có tác dụng, tiết kiệm chút sức lực đi!” Anh cười giống như ác ma trong đêm tối.
“Anh muốn làm gì?” Cô lạnh lùng hỏi.
“Em nói xem? Một người đàn ông cùng một phụ nữ có thể làm gì? Để chúng ta vui vẻ hưởng thụ tối nay đi!” Anh một tay ôm ngang cô, đi lên lầu hai.
“Buông.” Cô kêu nhỏ.
“Ngày tốt cảnh đẹp, không thể phá hỏng đêm xuân.” Anh cười quỷ dị, đi vào phòng ngủ, khóa trái cửa, đem cô đặt trên giường lớn của anh, ngồi xuống mép giường.
“Anh tốt nhất đừng làm bậy...” Cô khẩn trương, không ngờ Kha Bá Ấp lại dùng cách thức hạ lưu này để có được cô!
“Suỵt! Vào lúc này, em chỉ cần đem bản thân giao cho tôi là được.” Anh động thủ *** lông đen cùng quần dài đen của cô.
“Tôi sẽ giết anh!” Cô yếu ớt đe dọa.
“Cầu còn không được.” Anh vừa cười, sau khi cởi hết quần áo trên người mình, anh chậm rãi cúi xuống, cởi bỏ móc áo *** cô, cúi đầu hôn cổ cô.
“Dừng tay! Kha Bá Ấp...” Cô kêu to. Sơ suất quá, cô như thế nào cũng không nghĩ tới hắn lại nham hiểm thế, đáng ૮ɦếƭ!
“Em hẳn là biết quyết tâm của tôi, người phụ nữ tôi muốn chưa bao giờ không chiếm được.” Anh ngẩng đầu lên, trong mắt có ánh sáng dị thường, nhưng trong con ngươi lại trống rỗng vô hồn.
“Anh...” Lãnh Quan hơi nghi ngờ. Ở chung mấy ngày nay, Kha Bá Ấp tuy rằng bất cần đời, nhưng hắn không phải dâm trùng, giờ lại làm chuyện này với cô, sẽ không phải là...
Kha Bá Ấp không cho cô cơ hội suy nghĩ, lập tức chiếm lấy cánh môi cô, *** nóng hổi dán sát vào cơ thể lạnh lẽo của cô.
Lãnh Quan hỗn loạn vài giây, cô bị hắn hôn trời đất quay cuồng, đầu lưỡi hắn vô cùng có kỹ xảo ở trong miệng cô khiêu khích, dịu dàng kề sát môi cô, hơi thở rong chơi trong miệng cả hai, cô ngoài sự khiếp sợ, còn không kiềm được cuồng loạn trong lòng, chỉ cảm thấy nơi sâu nhất dưới đáy lòng bị ngọn lửa không tên thiêu đốt.
Tay anh cởi bỏ lớp che chắn trên người cô, đường cong yểu điệu xinh đẹp toàn bộ bị nhìn không sót chút gì, anh thở dài một tiếng, ôm thắt lưng cô, dọc theo cổ hôn xuống bộ *** cao thẳng của cô.
“Đừng!” Cô kêu, sợ hãi sự đáp lại của cơ thể đối với nụ hôn của hắn, cô quá rõ đó không phải ghét, thân thể cô đối với sự vuốt ve của hắn bất giác mà phản ứng.
“Lãnh Quan...” Anh gọi cô, ngậm đầu *** cô, tay dao động trong đù* cô, thành thạo tìm kiếm vùng đất cá nhân của cô.
“Buông tay... A...” Cô bị *** rỉ của mình làm sợ hãi. Trời! Cô không phải ghét hắn sao? Ghét hắn tự đại, cuồng vọng, ngây thơ, ngu xuẩn... Nhưng vì sao lại đầu hàng trong lòng hắn, chẳng lẽ cô cũng khát cầu? Hay là có cái khác...
Cô không dám nghĩ tiếp.
Anh sau khi điên cuồng hôn cô, thân thể trở nên C*ng c*ng, ***g *** rộng lớn của anh theo nhịp hô hấp mãnh liệt phập phồng, anh đã nhịn không được, anh muốn cô! Bây giờ! Lập tức!
Không được.
Một giọng nói từ trong tăm tối phát ra ngăn cản anh tiến thêm một bước có được Lãnh Quan, cơ thể anh run lên, mồ hôi không ngừng rơi, hai tay chống bên tai Lãnh Quan, cúi đầu nhìn chằm chằm cô, hơi thở nặng nề bất ổn.
“Anh...” Lãnh Quan hô hấp dồn dập nhìn hắn, vốn tưởng rằng thoát không khỏi kiếp này, lại thấy hắn đột nhiên ngừng lại, vừa không hiểu lại vừa mê loạn.
“Tôi... Tôi... A” Anh bị dồn ép trong bóng đêm cố gắng mở miệng, nhưng sức mạnh điều khiển thân thể anh lại giấu kín anh, trong lúc anh đang cùng thế lực tà ác giao chiến thì đầu đau như muốn vỡ tung, nhịn không được ôm đầu la.
“Kha Bá Ấp.” Cô rốt cục cũng thấy hắn đang giãy dụa, chắc chắn hắn bị người ta khống chế.
Giờ là thời cơ tốt, giết cô ta! Giọng nói kia lại xuất hiện lần nữa, quấy nhiễu Kha Bá Ấp.
Không! Không được! Trong lòng anh la to như thế.
Chơi đùa cô ta, lại giết cô ta, đây là việc mày nên làm, mày không phải luôn muốn cô ta sao? Giọng nói tà ác nói như thế.
Muốn cô? Đúng vậy, anh muốn cô, nhưng không phải dùng cách này! Anh đang đứng sát biên giới trong việc khống chế bản thân, anh chỉ lên giường cùng phụ nữ tự nguyện, dùng loại phương pháp hạ lưu này sẽ vấy bẩn tự tôn của anh.
Sức mạnh kia chỉ trong chốc lát đã trở nên mạnh hơn, áp chế anh cãi lời.
Kha Bá Ấp cúi đầu nhìn Lãnh Quan, đối dần dần thân thể không nghe điều khiển cảm thấy vô lực, anh tự biết từ chiều đã bắt đầu bị khống chế, có cái tên ૮ɦếƭ tiệt nào đó đã khống chế tinh thần, điều khiển cơ thể anh, lợi dụng *** của anh đối với Lãnh Quan để kiềm chế anh, khát vọng càng mạnh, lại càng không thể ngăn cản sự trói buộc của sức mạnh kia đối với anh.
Thấy hành vi cùng biểu tình quái dị của hắn, Lãnh Quan rốt cục biết hắn xảy ra chuyện gì.
Cô nghĩ đến “máu” cùng “hắc ma pháp”.
Đây nhất định là kiệt tác của bọn người Khang Chính Thời kia!
Kha Bá Ấp dù háo sắc phong lưu cũng sẽ không làm ra loại chuyện xấu xa này. Cô âm thầm thở nhẹ nhõm một hơi, sau khi biết hành động này không phải chủ ý của hắn, cô bất chợt được trấn an không ít.
Kha Bá Ấp lại run rẩy, mặt bắt đầu đỏ lên.
Lãnh Quan thử tránh ra khỏi người hắn, nhưng một chút sức cũng không dùng được, chỉ có thể kêu Kha Bá Ấp: “Tỉnh lại! Kha Bá Ấp, mau tỉnh lại!”
Kha Bá Ấp lắc đầu, lắc đầu, nhưng lý trí chỉ vụt qua, ánh mắt anh lại tràn ngập nguy hiểm, cười cổ quái nói: “Vô dụng, cô ૮ɦếƭ chắc rồi.”
Anh toàn thân trần trụi đi xuống giường, từ ngăn kéo lấy ra một cây dao, thong thả trở lại giường, cúi đầu nhìn cô.
Lãnh Quan không thể không nhìn toàn thân hắn, cô thừa nhận, Kha Bá Ấp có thể hình của một vận động viên, cân xứng cao lớn, khó trách hắn lại phong lưu, hắn có đủ khả năng để lưu luyến hoa, dùng vẻ tuấn mỹ của hắn để tạo phúc cho phụ nữ.
“૮ɦếƭ trong tay tôi, thật mỉa mai nhỉ?” Anh âm hiểm cười nói.
“Đúng vậy.” Cô nghĩ không ra cách tự cứu, hắn hiện tại không phải hắn, cô nên làm cái gì bây giờ?
Hắn nhìn cô một lúc lâu, bỗng cúi đầu, nâng gáy cô lên, nặng nề hôn cô, sau đó buông ra, giơ cây dao trong tay lên, đâm xuống bộ *** tuyết trắng của cô...
Không! Không thể giết cô! Trong lòng Kha Bá Ấp gào thét.
Dao nhỏ đi nửa đường liền dừng lại, Lãnh Quan nhìn chằm chằm hắn sắc mặt đại biến, chỉ thấy hắn dùng tay kia nắm chặt tay cầm đao, kháng cự dao nhỏ đâm xuống.
“Kha Bá Ấp...” Cô biết ý chí của hắn đã khôi phục.
Nếu muốn anh tự tay giết cô, vậy thà rằng anh giết mình trước! Trong lòng Kha Bá Ấp la to.
“૮ɦếƭ tiệt!” Anh rít gào một tiếng, đột nhiên đâm dao nhỏ vào thắt lưng anh, cảm giác đao phong lạnh lẽo còn nhanh xâm chiếm đầu óc anh hơn đau đớn, sau khi máu chảy ra anh mới đau đến ngã xuống giường.
“Kha Bá Ấp, anh là đồ ngốc.” Lãnh Quan gấp đến độ giận dữ quát. Vì cứu cô, anh lại tự đâm?
Thân thể bị thương đánh thức anh khỏi vực sâu tối tăm, ma lực biến mất, anh không còn bị khống chế...
“Hô... Hô... Tôi muốn làm thịt hắn... Dám chơi tôi như vậy... A! Đau ૮ɦếƭ tôi!” Anh thì thào, trong đó còn kèm theo đau đớn.
“Anh... Anh không sao chứ?” Cô quan tâm nhìn hắn.
“Nếu tôi ૮ɦếƭ, cô phải chôn cùng, Lãnh Quan.” Anh thở hồng hộc, một tay ôm miệng vết thương, một tay vịn mép giường đứng lên.
“Còn có thể khua môi múa mép, xem ra anh không ૮ɦếƭ được.” Cô thoáng thả tâm.
“Còn chưa cùng cô lên giường... tôi... tôi không thể ૮ɦếƭ.” Anh nói xong ngã xuống giường, vừa vặn nhào vào cơ thể lộ ra trọn vẹn của cô.
“Anh làm gì?” Cô giận dữ la, nghĩ hắn ngay cả bị thương tính háo sắc vẫn không thay đổi.
“Vừa rồi không tính...” Anh nhìn chằm chằm bộ *** đẹp như tuyết phong cùng thân mình hoàn hảo của cô, nở nụ cười. “Toàn thân tôi cũng bị cô xem qua, chúng ta huề nhau...”
“Anh bị thương, đừng náo loạn!” Cô vừa tức lại lo lắng nhìn khuôn mặt dần dần tái nhợt của anh.
“Lần sau... tôi sẽ cho cô một... nụ hôn thật sự...” Đầu anh vùi vào trước *** cô.
“Kha Bá Ấp!” Cô kinh hãi nghĩ anh thật sự muốn dính vào, đang muốn phát tác, mới phát hiện anh đã hôn mê bất tỉnh.
Hai người không thể nhúc nhích trần trụi trên giường, nếu bị người thấy sợ là hết đường chối cãi, nhưng máu trên người Kha Bá Ấp còn đang chảy, Lãnh Quan cũng bất chấp mặt mũi, vội vàng la to, kêu quản gia cùng người giúp việc đến, mở khóa cửa, đưa cô cùng Kha Bá Ấp vào bệnh viện.
Chuyện này là chuyển cơ lớn trong quan hệ của cô cùng Kha Bá Ấp, chỉ là trong lúc thịnh nộ Lãnh Quan không rảnh nghiên cứu, ba giờ sau cô khôi phục sức lực, liền quyết định điều tra rõ lai lịch Khang Chính Thời người này, cũng triển khai phản kích.
Nhiệm vụ của cô không còn là bảo vệ Kha Bá Ấp nữa, mà là tiêu diệt kẻ địch uy hiếp sinh mạng cô!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc