Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta - Chương 37

Tác giả: Song Tử

Tang Lễ - Che Giấu Sự Thật
Lễ tang Pi được diễn ra tại biệt thư hoa hồng trắng, nơi mà Pi và Rin từng sống những ngày tháng cuối cùng của Pi. Một lễ tang lặng lẽ và không có nhiều khách đến viếng, chỉ một vài người bạn cũ và những người quen biết với cô. Cha mẹ Pi tuy giận con gái hư hỏng nhưng khi nghe tin cô qua đời thì đau lòng khôn xiết nhưng vì Rin muốn được bên cạnh Pi những giây phút cuối nên đành chấp nhận để tang lễ của Pi tại biệt thự này.
Rin đứng lặng lẽ cạnh chiếc quan tài, căn biệt thư màu trắng tang thương ngoài trời không một chút nắng u buồn. Nước mắt Rin như đã cạn, cô không còn có thể khóc được nữa, cứ thế mà lặng yên với đôi mắt xa xăm. Tất cả mọi người đều lo lắng cho Rin, từ khi mang thi thể của Pi về tại biệt thự Rin đã im lặng mà không hề nói một câu nào cũng không hề khóc. Cô cứ thế mà im lặng nhìn về phía Pi, không ăn không uống khiến cơ thể tiều tuỵ.
- Rin, em ăn chút gì đi đừng quá thương tâm như vậy. - Ken đi tới phía Rin đang đứng mà đưa cô một chút đồ ăn.
Rin không nhìn lại Ken, cũng không nói gì gương mặt không có một chút cảm xúc.
- Không ăn thì em cũng uống chút nước đi. Rin, xin em đừng như vậy. - Ken đau lòng khi nhìn thấy Rin cứ thế mà dày vò bản thân mình.
Rin vẫn im lặng, không hề có một chút thái độ đáp trả lời nói của Ken.
Ken không biết phải làm sao để cô gái nhỏ này có thể bình tâm trở lại. Pi mất đi chính anh cũng thật là đau lòng, Pi vì cứu anh mà ૮ɦếƭ đi điều này làm Ken dày vò hơn bao giờ hết. Những lời sau cuối mà Pi nói với anh khiến anh ghi sâu vào trong tâm thức, nhưng Ken biết trong trái tim anh chỉ có một mình Rin, với Pi có thể chỉ là một chút tiếc thương cho một cô gái đáng thương.
Trần Hậu suốt thời gian diễn ra tang lễ đều túc trực ở biệt thự hoa hồng trắng, anh thấy Rin cũng xót xa nhưng lại không thể tới gần cô vì anh sợ mình lại không thể kiềm chế lòng mình mà day dưa không dứt với mớ tình cảm đơn phương. Cuộc sống hôm nay của Trần Hậu là nhờ có thiếu gia Minh Trí, một quân tử không thể phản bội lại ân nhân của mình. Trần Hậu chỉ biết từ xa mà quan tâm và làm những việc mình có thể làm đối với người con gái nắm giữ vị trí trong lòng anh.
Chiếc xe màu đen thắng lại trước căn biệt thư màu trắng, Minh Trí bước xuống với mọt bộ vest đen tiến vào trong biệt thự.
- Anh đến đây làm gì? - Ken thấy Minh Trí liền chạy ra ngăn cản.
Minh Trí không muốn gây gỗ với Ken trong lễ tang của Pi nên không trả lời mà tiếp tục bước vào trong.
- Anh không được bước vào đây. - Ken tức giận kéo vai Minh Trí không cho bước vào.
- Ken thiếu gia, câu nên bình tĩnh lại. - Trần Hậu nhìn thấy liền đi tới mà ngăn cản Ken.
Minh Trí nhìn thấy Trần Hậu đi tới thì không nói gì mà tiếp tục đi vào trong, anh chào song thân của Pi sau đó thắp một nén nhang giã từ người đã khuất. Minh Trí cắm nén nhang lên bàn thờ, sau đó cúi lạy rồi ngẩng mặt nhìn về phía Rin.
- Đừng quá đau buồn. - Minh Trí đi tới đứng trước mặt Rin mà nói.
Rin không trả lời nhưng ánh mắt đã dời lên gương mặt Minh Trí.
- Em ốm quá, nghe Trần Hậu nói em không chịu ăn uống sao? - Minh Trí khẽ đưa tay lên mặt Rin vuốt bờ má đã hóp lại.
Rin vội hất tay Minh Trí ra khỏi bờ má, lùi chân về phía sau khẽ nói thật nhỏ: Anh về đi, từ này đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi.
- Rin, anh thật sự xin lỗi. - Minh Trí nói
Rin im lặng như không nghe những gì Minh Trí nói.
- Được rồi, anh sẽ về nhưng em hãy uống chút nước đi, đã hơn hai ngày em không ăn uống thứ gì. - Minh Trí cầm một ly nước trên bàn đưa về phía Rin.
Rin vẫn không trả lời.
Minh Trí biết cô cố chấp sẽ không nghe lời khuyên của ai mà tự làm hại bản thân mình, Minh Trí đưa ly nước lên miệng mình hớp một ngụm sau đó bá đạo đưa môi mình hôn lên môi Rin, dùng lưỡi đưa hết tất cả nước trong miệng mình đến miệng Rin cho đến khi cô chịu nuốt hết.
Rin quá bất ngờ vì hành động của Minh Trí nên không thể chống cự mà cứ thế nuốt hết nước từ miệng anh truyền qua, sau đó chấn tỉnh lại mà đẩy Minh Trí ra khỏi người.
- Anh… anh vô sỉ. - Rin tức giận mắng.
- Tôi vô sĩ cũng được, miễn là em chịu uống chút nước. - Minh Trí đưa ly nước đến trước mặt Rin. - Cô tự nguyện uống hay để tôi dùng cách của tôi.
- Anh là gì mà có quyền ép tôi, mau cút đi. - Rin tức giận hét lớn.
Ken từ phía xa nhìn thấy hành động của Minh Trí thì trong lòng nóng giân như lửa đốt mà nhanh tiến về phía hai người họ.
- Tên khốn kiếp, anh dám động vào Rin. - Ken nắm cổ áo Minh Trí hét.
- Buông ra, tôi không muốn đánh nhau với cậu. - Minh Trí không chống cự lạnh lùng trả lời.
- Anh biến đi, nơi này không chào đón anh. - Ken hất cổ áo Minh Trí ra mà nói.
Rin nhìn thấy hai người họ trong lòng càng thêm phiền muộn, Pi ra đi là sự mất mát to lớn nhất mà cuộc đời cô gặp phải. Khẽ nhìn hai người trước mắt Rin chợt lên tiếng:
- Cả hai dừng lại đi, Pi sẽ không vui khi các người ồn ào như vậy. Nếu muốn đánh nhau, cải nhau cứ việc ra ngoài, biến mất khỏi cuộc sống của tôi càng tốt. - Rin nói rồi lặng lẽ đi tới đối diện hình Pi phía trước, miệng khẽ cười nhưng dòng nước mắt lăn xuống. - Pi, mình hứa sẽ chăm sóc thật tốt bé con. Cậu hãy phù hộ cho bé con sống thật khoẻ mạnh và hạnh phúc đừng để nó giống như chúng ta…
Minh Trí và Ken nghe Rin nói như vậy thì biết cô đang mắng chửi bọn họ nên cả hai cùng im lặng mà bước ra ngoài.
Quốc Toàn sau khi đi công tác từ thiện ở vùng sâu vùng xa quay về lại thành phố thì nghe tin Pi qua đời như sét đánh ngang tai. Anh vội chạy đến biệt thự hoa hồng để xác định lại thì bàng hoàng nhìn không khí tang thương bao phủ cả căn biệt thự rộng lớn này.
- Rin, vì sao một người đang khoẻ mạnh lại ra đi như vậy? - Quốc Toàn đứng trước di ảnh của Pi mà đau lòng hỏi.
- Cô ấy bị trúng đạn, là lỗi của tôi. - Rin khẽ nói, nước mắt lại rơi.
- Trúng đạn sao? Cô mau nói cho tôi biết vì sao? - Quốc Toàn mất bình tĩnh mà nói lớn.
- Bác sĩ Toàn, cậu nên bình tĩnh. - Thấy thái độ quá khích của Quốc Toàn nên Trần Hậu bước vào mà nói.
- Chuyện gì đã xảy ra, vì sao chỉ mới vài ngày cô ấy đã ra đi. - Quốc Toàn tiến về di ảnh của Pi mà nói. - Pi, em vừa mới chấp nhận tình cảm của anh vì sao lại bỏ đi như vậy, em thật quá ác độc với anh rồi vì sao chưa để anh thể hiện anh yêu em như thế nào thì lại vội vàng ra đi.
- Bác sĩ Toàn, xin anh đừng trách Pi. Pi đã ra đi trong hạnh phúc, cô ấy chắc là sẽ không hối hận nhưng lại gây ra thương tâm cho quá nhiều người ở lại. - Rin đi tới phía bác sĩ Quốc Toàn cũng nhìn di ảnh Pi mà mỉm cười trong nước mắt.
- Cô nói cô ấy ra đi trong hạnh phúc là như thế nào?
- Anh sẽ không hiểu đâu.
- Còn đứa bé, đứa bé như thế nào? - Quốc Toàn nhớ đến việc Pi đang mang thai.
- Đứa bé vẫn ổn, hiện trang ở bệnh viện để các bác sĩ chăm sóc. - Rin nghĩ về bé con trong lòng thêm một cơn đau lòng.
- Tôi nghiệp bé con, vừa sinh ra đã không còn mẹ. - Quốc Toàn khoé mắt cay
- Không, tôi chính là mẹ của bé con, tôi sẽ yêu thương bé con luôn cà phần của cậu ấy. - Rin nói rồi mỉm cười. - Pé con rất xinh đẹp, đẹp như cậu vậy Pi à.
Cà hai cùng nhìn di ảnh của Pi mà trong tâm thức mỗi người một suy nghĩ khác nhau. Bên ngoài Ken đi vào thì nhìn thấy Quốc Toàn liền đi tới.
- Anh chính là chồng của Pi? - Ken đưa tay hỏi.
- Không, tôi chỉ là một người theo đuổi cô ấy. - Quốc Toàn bắt tay đáp
- Anh không phải chồng Pi sao? - Ken bất ngờ. - Vậy vì sao cô ấy nói anh là chồng cô ấy?
- Pi yêu anh đến ૮ɦếƭ như vậy, làm sao có thể cưới người khác. - Rin khẽ nhìn Ken mà nói.
- Vậy đứa bé kia không phải con anh? - Ken hỏi Quốc Toàn.
- Vâng, nhưng tôi sẽ coi bé con như chính con ruột của mình. - Quốc Toàn nhẹ nhàng đáp.
- Vậy cha đứa bé là ai? - Ken giật mình hỏi.
- Đến bây giờ anh vẫn chưa biết, nó chính là con…… - Quốc Toàn đang nói thì Rin ngăn lại.
- Con ai không quan trọng, quan trọng là Pi chính là mẹ của bé con và tôi sẽ là người nuôi dưỡng bé con. - Rin nói chen vào lời Quốc Toàn.
Ken nghe Rin nói như vậy thì không hỏi thêm nữa, khi nghe Quốc Toàn nói đứa bé không phải con của anh ta thì Ken liền nghĩ đó chính là con của Ken trong một lần nhầm Pi với Rin mà gây ra hậu quả cho Pi. Nhưng rồi khi nghe Rin nói như vậy anh liền nghĩ đó không phải con mình vì nếu là con của anh thì có lẽ Pi đã nói với Rin rồi.
Rin tiễn Quốc Toàn ra về, trên con đường hai bên đầy hoa hồng trắng Quốc Toàn khẽ hỏi:
- Vì sao cô lại không cho anh ta biết.
- Anh ta không xứng đáng. - Rin đáp.
- Cô sẽ giữ mãi chuyện này sao, cha con họ nên đoàn tụ. - Quốc Toàn khuyên Rin nên cho Ken biết.
- Anh ta với Pi không hề có tình yêu, con của Pi anh ta sẽ yêu thương sao? Tôi rất hận anh ta, vì anh ta mà Pi phải chịu quá nhiều đau thương và mất mát. - Rin nghĩ đến mà tức giận.
- Cô ghét anh ta như vậy sao còn để anh ta đến đây?
- Vì Pi yêu Ken, tôi không có quyền lấy đi hạnh phúc của Pi.
- Tôi muốn làm cha nuôi của bé con.
- Được, anh có thể đến thăm bé con bất cứ khi nào anh muốn.
Quốc Toàn lên xe tiến về bệnh viện, lúc này nước mắt anh khẽ rơi: Pi, người con gái có thể suốt đời tôi sẽ không thể quên.
Rin, Tôi Yêu Cô
Tang lễ của Pi qua đi, căn nhà trống trãi một mình Rin cô đơn khiến cô càng suy nghĩ nhiều hơn về cuộc đời ngắn ngủi. Rin nhớ đến cha mẹ, đến em trai Tuấn Hà.
Em trai Tuấn Hà sau khi trị bệnh đã hoàn toàn bình phục và tiếp tục đến trường như bao bạn bè, Rin khẽ nhấc điện thoại mà gọi cho mẹ cô.
- Alo?
- Mẹ, là con. Gia đình ta vẫn khoẻ chứ.
- Rin, chúng ta vẫn khoẻ. Lâu rồi con đã không về thăm nhà, con có khoẻ không?
- Con khoẻ, em trai con đã khoẻ hẳn chưa mẹ?
- Tuấn Hà nhờ được điều trị tại bệnh viên tốt nên sức khoẻ rất nhanh hồi phục, hiện nay đã hết hẳn rồi.
- Thật tốt mẹ ạ, con luôn hy vọng Tuấn Hà mạnh khoẻ. Ba mẹ cũng phải nghĩ ngơi nhiều, cuộc đời này ngắn ngũi lắm con sợ mất đi những người thân yêu bên cạnh. - Rin nói giọng nghẹn ngào.
- Có chuyện gì đã xảy ra với con sao? - Mẹ Rin nghe giọng nói ức lên từng hồi mà lo lắng.
- Bạn thân ở cùng con vừa qua đời, con cảm thấy thật cô đơn. - Rin khóc uất trong điện thoại.
- Không phải con ở cùng với thiếu gia Minh Trí sao? - Mẹ Rin hỏi.
- Vì sao mẹ nghĩ con ở cùng anh ta? - Rin cảm thấy ki lạ vì cô đã ra khỏi biệt thự Trần gia một thời gian khá lâu rồi.
- Minh Trí thiếu gia là người chu cấp cho Tuấn Hà trả viện phí và sinh hoạt khi còn trong bệnh viện sau một thời gian ngắn không còn nhận được chu cấp của Trịnh gia. Có một cậu thanh niên trẻ tuổi thường đến và nói cho mẹ biết rằng con đang sống cùng thiếu gia Minh Trí.
- Thanh niên trẻ tuổi sao? Mẹ có hỏi tên? - Rin bất ngờ hỏi. Đọc truyện ngôn tình tại: WWW.Thichtruyen.VN
- Hình như tên là cái gì đó Hậu, mẹ cũng chỉ gặp vài lần rất lâu trước đây. - Mẹ cô nhớ lại ma trả lời.
- Dạ, con sẽ gọi lại cho mẹ bây giờ con có một chút việc cần giải quyết.
- Rin, mẹ có một chuyện nhờ con.
- Dạ, mẹ nói đi ạ.
- Mẹ muốn gửi Tuấn Hà lên TP học và ở cùng con.
- Vì sao ạ, em ây hiện chỉ mới học lớp 11.
- Tuấn Hà ở trường thường xuyên bị bạn bè ức Hi*p, mẹ muốn thay đổi môi trường mới để nó có thể học tốt hơn.
- Sao, bị ức Hi*p sao? Mẹ phải báo với giáo viên chứ không thể để em ấy cứ thế mà chuyển đi.
- Bọn họ là con nhà giàu trong vùng, nhà chúng ta như thế nào con cũng biết. Đồng tiền to hơn lẽ phải Rin à.
Rin nghe những lời mẹ cô nói mà trong lòng chua xót, tiền là vạn năng sao. Cô khẽ nói: Khi nào mẹ sẽ mang em lên TP. Hiện con cũng đang ở nhờ nhà một người quen, có em lên sống cùng thì thật tốt.
- Mẹ cảm ơn con, hai ngày nữa mẹ sẽ dẫn Tuấn Hà lên.
- Dạ, chào mẹ ạ.
Rin cúp điện thoại mà suy nghĩ về những lời mẹ cô nói khi nãy. Là Trần Hậu đã về gặp mẹ cô và giúp cho gia đình cô chữa bệnh cho Tuấn Hà sao, vì sao anh ta làm như vậy? Bước xuống giường đã mấy ngày qua cô nhốt mình trong phòng, Rin đi về hướng di ảnh của Pi lấy chiếc khăn trắng kế bên mà kĩ luõng lâu sạch bụi bẩn, sau đó khẽ cười: Pi, mình đến thăm bé con và đi công việc bên ngoài một tý. Cậu ở nhà đừng buồn nhé, chúng ta mãi mãi bên nhau.
Rin đón một chiếc xe taxi đi đến bệnh viện thăm bé con. Vì là sanh non nên bé con rất nhỏ bé va yếu ớt nên được các bác sĩ nuôi trong lòng kín chỉ có thể nhìn từ bên ngoài vào. Rin đứng yên nhìn vào khá lâu sau đó khẽ mỉm cười khi thấy bé con thật giống hệt như Pi. Rin đi ra khỏi bệnh viên, đem điện thoại trong túi mà bấm số gọi.
- Alo, là Hà My tiểu thư sao? - Trần Hậu nhận được cuộc gọi từ Rin thì bất ngờ rồi ngập ngừng nghe máy.
- Tôi là Nguyễn Hà My là một cô gái nhà nghèo, không phải một tiểu thư giàu có. - Rin nghe Trần Hậu gọi mình là tiểu thư liền khó chịu.
- Vâng, Hà My cô gọi tôi có việc gì xảy ra sao? - Trần Hậu biết Rin không thích gọi liền thay đổi.
- Tôi muốn gặp anh. - Rin gương mặt không cảm xúc mà nói.
- Được. - Trần Hậu đáp
- Tôi đang ở bệnh viện nơi bé con đang ở, hẹn gặp anh ở cafe xxx gần bệnh viện.
- Ok, hẹn cô 30p nữa tôi sẽ có mặt.
- OK.
Rin ngồi trong quán cafe gần bệnh viện đợi Trần Hậu để hỏi rõ việc vì sao anh ta lại biết mà giúp gia đình cô như vậy. Chi phí chữa bệnh của Tuấn Hà không nhỏ, chỉ là một tài xề của Minh Trí anh ta làm sao có thể giúp đỡ nhiều như vậy. Rin đang lo sợ một điều, là sẽ lại mắc nợ Trần Minh Trí.
Trần Hậu từ bên ngoài bước vào trong quán cafe nhỏ thì liền nhìn thấy Rin đang ngồi một mình nhìn ra ngoài dòng người đang bon chen đi lại bên ngoài. Ánh mắt của cô không một chút cảm xúc, cho đến khi Trần Hậu ngồi phía đối diện thì Rin mới biết sự có mặt của anh trong quán cafe nhỏ này.
- Cô tìm tôi? - Trần Hậu nhẹ giọng lên tiếng.
- Anh thật đúng hẹn. - Rin cười nhẹ nhàng nhìn đồng hồ vửa điểm đúng 30p sau cuộc nói chuyện vừa rồi. - Tôi có chuyện cần anh phải nói sự thật.
- Tôi chưa bao giờ nói dối cô… - Trần Hậu đáp
- Chuyện gia đình tôi ở quê, là anh hay Minh Trí giúp đỡ cha mẹ chữa bệnh cho em trai. - Rin không một chút cảm xúc mà nói.
- LÀ trước kia Minh Trí thiếu gia biết Trịnh gia phá sản sẽ không còn chu cấp cho cậu ấy nữa nên đã giao việc này lại cho tôi. - Trần Hậu trả lời.
- Dù sao cũng cảm ơn anh ta đã nghĩ cho gia đình tôi, và cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua. - Rin khẽ nói ánh mắt nhìn Trần Hậu mà cười buồn.
- Cô vẫn khoẻ chứ? - Trần Hậu khẽ hỏi khi nhìn thấy Rin càng ngày càng ốm đi.
- Tôi vẫn khoẻ. - Rin cúi mặt đáp.
- Thời gian tới cô sẽ tính như thế nào?
- Tôi sẽ đón bé con về chăm sóc. Có lẽ tôi không giỏi trong việc chăm sóc con nít nhưng tôi sẽ làm bằng tất cả tình yêu của tôi dành cho bé con. - Rin nghĩ đến bé con thì trong lòng dịu bớt phần nào
- Vì sao cô không để cho Ken biết nó là con của cậu ấy. - Trần Hậu khẽ hỏi.
- Anh cũng biết đó là con của Ken sao, chuyện này có lẽ chỉ một mình tôi là không biết cho đến khi Pi mất đi. Cậu ấy luôn lo lắng và bên cạnh tôi khi tôi cần nhưng tôi lại không hề quan tâm đến cảm xúc của Pi.
- Là do tôi điều tra lai lịch nên biết được, vì sao cô không để cha con họ nhận nhau.
- Anh ta xứng sao, anh ta mãi mãi sẽ không bao giờ xứng đáng làm cha của bé con.
- Rin, vì sao cô biết Ken là cha đứa bé?
- Là trươc khi ra đi Pi đã nói với tôi.
- Vì sao trước khi mất đi Pi lại nói với cô, không phải vì muốn cô giúp cô ấy nói với Ken sao?
- Ngay lúc ấy có Ken và cô ấy đã không nói cho anh ta biết. Tôi tin Pi cũng muốn một mình nuôi bé con mà không nói cho Ken biết.
- Vậy tuỳ cô quyết định, vì dù sao con gái của Pi để lại cũng đã là con gái của cô.
Rin im lặng không đáp trả lời Trần Hậu hiện giờ trong tim cô chai lỳ không còn một chút tình cảm nữa. Cái tình yêu của cô đã khiến cô mất đi một người bạn thân thiết, mất đi bao nhiêu thứ và chịu bao nhiêu uất ức. Hiện giờ Rin chỉ muốn dàn hết tình yêu vào bé con, thiên thần nhỏ đáng yêu mà Pi đã để lại cho cô không phải cô đơn.
*#*
Minh Trí ngồi trong phòng làm việc xem qua các hợp đồng và bảng báo cáo của các công ty con. Bên ngoài Ngọc Diệp mang một ly cafe đi vào phá trước mặt Minh Trí khẽ cười nói:
- Giám đốc, uống một chút cafe. - Ngọc Diệp mặc một bộ vest với ciếc váy ôm sát vào ௱ôЛƓ gợi cảm.
- Tôi có gọi cafe sao?- Minh Trí khẽ nhìn lên hỏi.
- Dạ không, chỉ là em thấy giám đốc căng thẳng nên mang cafe vào đây cho anh .- Ngọc Diệp cúi thấp người đặt cafe lên bàn làm việc của Minh Trí làm toàn bộ vòng 1 của cô hé lộ.
Minh Trí chán ghét nhìn qua rồi tiếp tục nhìn vào bảng hợp đồng trước mặt mà nói: Nếu không có gì quan trong thì cô ra ngoài đi, sau này tôi không gọi thì đừng tự tiện bước vào.
- Dạ, em xin lỗi. - Ngọc Diệp cúi mặt quay lưng bước ra ngoài.
Ngọc Diệp ra ngoài gương mặt trở nên nóng giận, kì công trang điểm thật đẹp và may một bộ vest thật gợi cảm cũng không thể quyến rũ được tên đàn ông này. Ngọc Diệp thầm nói trong lòng: Rồi anh sẽ phải là của Ngọc Diệp tôi.
Sau khi Ngọc Diệp ra ngoài, Minh Trí liền bỏ bãng hợp đồng lên bàn, tay khẽ lướt qua chiếc điện thoại với hình nền là một cô gá đang cười với nụ cười thật đáng yêu. Anh đã coppy từ máy tính tấm hình của Rin để vào trong điện thoại để có thể mỗi ngày đều có thể ngắm nhìn cô gái nhỏ này. Minh Trí cảm thấy thật cô lỗi với Rin nên anh không thể đến gặp cô mà chỉ biết vùi đầu vào công việc, biết mình yêu cô nhưng không thể đến gần.
Minh Trí bực bội trong lòng liền rời phòng làm việc, anh lên chiếc xe hơi màu đen đạp ga chạy một vòng cũng không thể xác định rằng sẽ đi đâu. Anh bỗng nhìn lại thì ra đây chính là con đường tới biệt thư hoa hồng trắng liền vội dừng xe lại mà lái xe ngược lại. Phía bên đường có một cô gái đang đi bộ trên con đường cây xanh mát, Minh Trí nhìn thấy Rin liền dừng xe rồi xuống xe đi theo cô phía sau.
Rin đang đi bỗng có cảm giác có người theo mình phía sau thì quay mặt lại, nhìn thấy Minh Trí liền chợt giật mình toan bỏ chạy nhưng cô biết làm sao có thể chạy thoát khỏi anh ta. Tốt nhất đừng chọc giận anh ta thì anh ta sẽ không phát điên làm trò với cô.
- Anh đi theo tôi? - Rin đứng lại nhìn về hướng Minh Trí,
- Cô xem, con đường rộng như vậy cô đi trước tôi đi phía sau không thể tính là đi theo. - Minh Trí trả lời.
- Vậy mời anh đi trước. - Rin đứng lại đưa tay mời
- Ôi, tôi lại thích cảnh vật nơi đây nên muốn dừng lại một chút để ngắm.
- Vậy cứ tự nhiên, tôi đi đây. - Rin liền bỏ đi.
Minh Trí vội chạy theo Rin, Rin tức giận quay lại mắng.
- Tên ૮ɦếƭ tiệt này, đừng có đi theo tôi.
- Rin, tôi nhớ em. - Minh Trí không kiềm nổi liền đi tới gần mà ôm cô giữa đường.
- Mau buông tôi ra, buông ra - Rin dùng tay đấm vào lưng Minh Trí để anh buông cô ra
- Hãy để cho tôi ôm em một chút, chỉ một chút thôi. - Minh Trí cứ thế mà ôm cô vào lòng.
- Vì sao anh cứ xuất hiện bên cạnh tôi, tôi sợ nhất là yêu anh. Minh Trí, làm ơn hãy tránh xa tôi ra. - Rin vừa nói nước mắt rơi dài.
- Xin lỗi vì đã là em đau.
- Minh Trí, buông tôi ra. Tôi và anh là hai đường thẳng song song không một điểm cắt, hai đoạn thẳng chỉ có thể nhìn thấy nhau mà thôi.
- Rin, tôi yêu em. - Minh Trí buông cô ra, nắm lấy hai tay Rin nhìn thẳng vào đôi mắt cô mà nói.
- Tôi hận anh. - Rin đẩy tay Minh Trí ra khỏi tay cô rồi nói tiếp. - Tình yêu của tôi đã ૮ɦếƭ, tôi không cần tình yêu của anh.
Rin nói rồi quay mặt đi, nước mắt từ khoé mắt đã rơi lăn dài xuống gương mặt.
- Em chắc chứ. - Minh Trí tức giận giằng lấy bàn tay Rin.
- Anh… anh làm tôi đau… anh muốn làm gì…. buông tôi ra…. - Rin bị Minh Trí nhấc bỗng lên mà mang đi.
Minh Trí mở cửa chiếc xe ra rồi quăng cô vào trong, sau đó lên xe rồi cho xe chạy đi về phía biệt thự Trần gia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc