Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta - Chương 03

Tác giả: Song Tử

Anh Thì Biết Gì Về Tình Yêu
Hắn quay lại nhìn cô với nụ cười nhếch mép, hừ lại cái nụ cười đáng ghét đó. Hắn nhìn cô nói:
- Có chuyện gì?
- Tôi.. anh có thể cho tôi đi nhờ đến nhà bạn tôi được không?- Cô ấp úng nhờ vả
- Được thôi, nhưng đáp lại cô phải làm cho tôi một việc? - Hắn lạnh lùng nhìn cô rồi nói
-Rõ ràng khi nãy là anh mời tôi, sao bây giờ lại có điều kiện chứ. - Cô tức giận nhìn vẻ mặt lạnh của hắn ta
- Vậy cô có đi hay không, tuỳ cô quyết định.
Cô nhìn bầu trời, đã chập chờn tối, con đường phía trước dài với bóng cây 2 bên làm không khí càng thêm sởn gai ốc, không có 1 bóng người trừ cô và hắn. Cô xanh mặt nhìn về phía hắn đang lạnh lùng dựa vào chiếc xe thể thao màu đỏ bóng loáng. Cô đi lại gần hắn nói.
- Điều kiện là gì?
- Tôi chưa nghĩ ra, tới khi cần sẽ nói với cô. - Vẫn cái thái độ lạnh lùng mà trả lời
- Được, nếu không có gì quá đáng tôi sẽ thực hiện. - Cô thờ ơ nói
- Lên xe.
Trong xe, cả hai im lặng không ai nói với ai câu nào. Hắn bỗng quay sang nhìn cô, càng ngày gương mặt hắn càng tiến gần lại gương mặt của cô. Hắn định làm gì cô vậy, không phải muốn hôn cô chứ, không được cái tên Biến th' này - Cô nghĩ trong đầu. Càng lúc gương mặt hắn càng gần hơn, cô quay mặt sang một bên, gương mặt đã đỏ ửng, tim cô đâp loạn xạ. Rồi hắn đưa tay sang qua người cô, lấy dây an toàn cài cho cô. Nhìn gươg mặt cô đỏ ửng lên môi hắn ta hơi nhếch lên nói:
- Chắc cô lần đầu được đi xe hơi nhỉ, haha sao mặt cô lại đỏ lên thế, đừng nói là đang nghĩ tôi lại muốn hôn cô nha.
- Anh… anh, tôi khi nào thì đỏ mặt, xe của anh là loại gì mà nóng thế này.
- Haha, cô bớt nghĩ lung tung đi. Tôi đây không có hứng thú với những cô gái như cô.
- Haha, anh cũng bớt nghĩ lung tung đi. Tôi đây không có hứng thú với tên hách dịch như anh.
- Vậy là tốt, cô muốn đi đâu?
- Địa chỉ XYZ
- Tới nhà bạn trai sao. - Hắn lại lạnh mặt nói
- Làm sao anh biết. - Cô hơi đỏ mặt
Hắn ta không trả lời, cứ thế lái xe đi. Trong xe hắn mở bài hát Tìm lại bầu trời, cô im lặng lắng nghe và dựa đầu vào cửa sổ, nhìn hai bên con đường xe cô chạy tấp nập. Xe hắn dừng trước con hẻm vào nhà anh. Cô bước xuống xe cười với hắn nói:
- Thật cảm ơn, khi nào anh nghĩ là cần gì thì hãy tới tìm tôi, tính tôi mau quên lắm.
- Nhưng tôi thì nhớ rất dai. - Hắn đáp lời cô
- Hì, tạm biệt tôi đi đây. Anh lái xe cẩn thận.
Hắn không nói gì, cho xe lái đi không nhìn lại cô. Cô thấy hắn đi thì đi theo con đường hẻm vào nhà anh. Cô bấm chuông cửa, mẹ anh ra mở cửa thấy cô thì tỏ ra vẻ ngạc nhiên nhưng rồi cũng cười với cô.
- My hả con, vào nhà chơi.
- Dạ, con chào bác. Anh Minh có nhà không bác.
- Minh đi vắng rồi con à. Chắc cũng sắp về, con vào nhà chơi để bác gọi nó.
- Dạ, con gọi cho anh ấy mà không thấy anh ấy nghe. Con hơi lo nên chạy sang xem sao, giờ biết anh ấy không sao con cũng xin phép về.
Dù sao cũng đã trễ, cô là con gái nữa, nhớ đoạn đường về nhà cô lại không dám về trễ. Cô cuối chào mẹ anh rồi ra về, lòng không khỏi suy nghĩ tại sao anh ấy lại không nghe máy của cô nhỉ. Bước chân ra khỏi con hẻm. Cô thấy chiếc xe hơi trông quen quen đang đâu phía trước, hình như lúc nãy cô từ chiếc xe này bước xuống mà, cô tò mò đi thẳng lại phía chiếc xe bên đường. Trên xe hắn ta bước xuống nhìn cô nói:
- Tôi muốn cô thực hiện một việc nên quay lại.
- Nhanh vậy sao? Được anh nói đi!
- Cô đứng im, cứ nhìn tôi thôi. Không được quay mặt sang chổ khác - Hắn ta nhìn cô nói
- Hả, tôi biết anh đẹp trai nhưng chuyện này có chút kì lạ. - Cô nhìn hắn khó hiểu
- Cô đã mắc nợ tôi, tôi yêu cầu thì cô cứ làm, không lẽ chuyện này có gì khó khăn với cô.
- À, không khó khăn nhưng tôi thấy có chút khác thường. Anh muốn tôi khen anh đẹp trai sao, haha tôi không có hứng thú với vẻ bên ngoài của anh.
Vừa dứt lời, phía sau cô có tiếng xe chạy vảo con hẻm sau lưng cô không xa. Cô nghe tiếng xe quen thuộc, đang định quay lại thì hắn ta lấy hai tay giữ hai tai cô lại nói:
- Tôi đã nói là không được quay mặt sang chổ khác mà.
- Anh kì lạ, hình như anh Minh về. Tôi tới đây là gặp anh ấy. Nếu không vì mục đích đó thì chẳng phải mắc nợ anh.
- Tôi nói, cô không nhìn tôi bây giờ thì cô sẽ hối hận. Coi như lần này cô không làm được, tôi sẽ tiếp tục đòi hỏi.
- Được.
Nói rồi cô vùng khỏi tay của hắn, quay mặt lại chạy về phía hẻm nhà của anh. Cô bước vào con hẻm, trước mắt cô như sụp đổ. Anh đang đứng ôm một cô gái khác, đang cười nói vui vẻ với cô ta. Có lẽ đây là lí do mà cả ngày cô gọi anh mãi mà không được. Anh nhìn thấy cô, vẻ mặt hơi thoáng bất ngờ nhưng sau đó như lờ cô đi. Cô đau đớn quay mặt lại, nước mắt không biết khi nào đã rơi đầy hai khoé mắt. Cô cứ thế chạy ra khỏi con hẻm, nước mắt giàn giụa như không thấy phía trước lao ra khỏi con hẻm. Chiếc xe phía trước đang lao về phía cô, nhìn ánh sáng phía trước, cô nhắm mắt như muốn buông tất cả. Tất cả bất hạnh của cô đang xen trong tâm trí. Bây giờ cô muốn giải thoát, tiếng coi xe phía trước vang lên, cô nhắm mắt.
Ai đó ôm cô rồi cả hai củng ngã vào lề đường, tay cô đau nhức. Cô mở mắt thì thấy hắn cũng ngã lăn quay xuống đất. Làm bộ vest của hắn ta dính bẩn, hắn ta đứng lên nhìn cô nói:
- Cô làm bẩn quần áo tôi rồi.
Cô nhìn hắn, tự mình đứng dậy nói:
- Tôi có nói là cần anh cứu tôi, làm hỏng mất chuyện của tôi.
- Tôi không cứu cô, tôi cứu cái bác tài xế kia. Tông phải loại người như cô thì phải tội người ta.
- Haha, ngay cả anh cũng khinh thường tôi. Cha mẹ tôi, chị gái tôi cũng xem thường tôi. Bây giờ ngay cả người tôi tin tưởng nhất cũng phản bội tôi. Có phải tôi sống quá dư thừa tồi không, anh nói xem. - Cô nói, hai khoé mắt giàn giụa nước mắt.
- Cô gái này, tôi nói cô biết tôi rất ghét nước mắt của phụ nữ, làm ơn đừng có khóc trước mắt tôi. Cũng không phải tôi gây ra những chuyện này cho cô tại sao lại khóc lóc trước mắt tôi.
- Anh đúng là hách dịch, haha, tôi đau buồn như thế anh cũng không cho tôi khóc. Tôi phải giữ ấm ức trong lòng sao. - Cô nhìn hắn ấm ức nói
- Lên xe, tôi đưa cô về nhà. Tôi không muốn mọi người nghĩ tôi làm một cô gái như cô khóc lóc giữa đường.
Nói rồi hắn lôi cô vào xe, phóng xe chạy đi về phía khu biệt thự. Tới đoạn đường lúc hắn và cô gặp nhau, hắn dừng xe nhìn cô lạnh lùng hỏi:
- Thật khó mà nghĩ, tại sao cô lại đau buồn vì loại người như cậu ấy.
- Vì tôi yêu anh ấy, chúng tôi đã quen nhau hơn một năm nay rồi. Tôi luôn tin tưởng anh ấy. Anh ấy là niềm an ủi lớn nhất cuộc đời tôi.
- Một năm sao, thế hắn ta đã ăn cô chưa. - Hắn nhếch mép cười mỉa mai
- Anh… anh thật Biến th', tôi là người thế nào hả, tôi không phải loại dễ dãi như vậy. - Cô nhìn hắn, nước mắt vẫn còn trong khoé mi giận dữ mà xấu hổ
- Haha, thế thì hắn ta đá cô là phải, thời này tình yêu thường đi chung với T*nh d*c, cô thật là vừa nghèo mạc vừa quê mùa.
- Anh thì biết gì về tình yêu chứ? Sai lầm, sai lầm hoàn toàn.
- Thế tình yêu của cô cao thượng thế nào, mà bị hắn đá thế này.
Cô im lặng, không trả lời hắn ta. Đúng vậy, tình cảm của cô như thế nào chẳng lẽ chỉ là từ một phía cảm nhận bên cô. Tình yêu trong sáng của cô, ngay cả anh muốn hôn môi cô cũng ngại ngùng quay mặt đi. Có lẽ vì vậy mà anh đã nhàm chán cô sao. Nước mắt cô lại rơi nữa, đau lòng mà xuống xe.
- Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tới đây tôi muốn một mình về. Không phiền anh nữa.
- Cô ở gia đình nào?
- Trịnh gia. - Cô trả lời
Trịnh gia sao, hắn có nghe cha mẹ hắn nói về Trịnh gia này, gia đình thật sự giàu có có tiếng trong nước, đối với gia đình anh mà nói thì không hơn không kém. Cô ta làm ở nhà đó cũng yên ổn vì 2 người chủ Trịnh gia được tiếng là đối xữ rất tốt với người làm trong nhà. Suy nghĩ một lúc, anh quay xe chạy về biệt thự của mình.
Cô bước đi trên con đường thẳng tắp, một dáng người cao thanh mảnh bước đi một cách cô đơn. Điện thoại cô reo lên, cô nhìn thấy anh gọi cho cô, tiếng nấc nghẹn ngào lại vang lên trên con đường vắng vẻ. Cô cố giữ bình tĩnh nhấc máy:
- Alo, em nghe
Đầu giây bên kia im lặng, cô cũng im lặng. Sự im lặng đáng sợ như vậy, nước mắt của cô cứ thế mà rơi mãi, giữ tiếng nấc trong lòng nhưng rồi cũng khẽ vang lên. Bên đầu giây bên kia vẫn không lên tiếng. Cô đành lên tiếng trước:
- Anh gọi em để nói điều gì?
Bên kia bắt đầu khẽ lên tiếng
- Anh xin lỗi. Chúng ta chia tay đi.
Cô như vỡ oà trong lòng, cô không muốn điều đó là sự thật, ước gì anh có thể nói là cô hiểu nhầm, ước gì anh sẽ chạy tới bên cô mà giải thích. Nhưng cuối cùng vẫn là hai từ chia tay. Cô im lặng một hồi rôi lên tiếng trong tiếng nấc nghẹn ngào:
- Có thể cho em một lí do được không anh?
- Anh xin lỗi.
- Em không cần anh xin lỗi, em muốn biết lí do…
- Hãy quên anh đi, tìm người khác tốt hơn.
Rồi tiếng tít tít vang lên, đầu dây bên kia đã gác máy rồi. Cô lặng im trên con đường dài vắng người, nhìn lên bầu trời tối đen. Cô phải làm sao đây, vượt qua mọi chuyện này. Cô ngồi gục xuống con đường ôm mặt khóc.
Phía xa có một người đàn ông lái chiếc xe màu đen bóng nhoáng chạy ngang qua cô, chợt nhìn thấy một cô gái mặc bộ quần áo quê mùa, mắt ngấn lệ ngồi bên đường, gương mặt lộ vẻ đau buồn nhưng tôn được vẻ đẹp thuần khiết của cô. Anh mắt có chút ưu tư nhìn về phía cô rồi lạnh lùng lái xe vụt qua như chưa từng nhìn thấy gì.
Tôi Chưa Có Bạn Gái
Cô bước chân về nhà, mẹ cô nhìn cô ngơ ngác không khỏi lộ vẻ lo lắng, chạy tới vỗ về cô:
- My, con đi đâu về vậy, mẹ rất lo cho con. Sao hai mắt con đỏ hoe thế này, nói ta biết ai ức hiếp con.
Cô nhìn mẹ, lắc đầu, không nói gì đi về phía phòng của mình, khoá trái cửa lại cô chui vào góc tối cứ thế mà khóc, mặc cho mẹ cô ở ngoài gọi cửa cô chỉ cố gắng nói ra ngoài- Con không sao cả.
Khóc đến mệt mỏi mà cô ngủ thiếp đi khi nào không biết, lúc ỉnh giấc thì trời đã sáng. Cô vươn vai, có chút đau nhức thì chợt nhớ tới chuyện hôm qua cô một chút nữa là không còn mạng sống. Nhớ tới anh và cô gái khác, bỗng dưng nước mắt cô lại rơi xuống. Lấy tay gạt đi nước mắt, cô chuẩn bị đi tắm mặc vào người quần áo mà mẹ cô đã chuẩn bị cho cô. Cô quyết định sẽ thay đổi tất cả, anh đã không còn bên cạnh cô phải mạnh mẽ mà tự mình đi qua mọi khó khăn phía trước. Yêu anh, cô vẫn còn yêu nhiều lắm nhưng để làm gì khi anh đã phản bội lại tình cảm của cô.
Bước xuống nhà, cô người hầu trẻ chạy tới kéo ghế nói:
- Nhị tiểu thư, mời cô ngồi dùng bữa sáng.
- Cảm ơn cô. - Cô cố gắng mỉm cười nói.
Me cô quay sang nói với cô người hầu:
- Linh, con mang chén canh giải R*ợ*u lên phòng cho Thiên Kim.- Rồi quay sang Trịnh gia chủ nói: Con bé tối qua đi sinh nhật giám đốc công ty DELA. Con gái lớn rồi, anh có nên tính tới chuyện hôn nhân, cứ để nó lêu lỏng mãi như vậy.
Cha cô nhìn sang trả lời:
- Chúng ta đã có hôn ước với gia đình Trần lão tử, họ là bên nhà trai chưa lên tiếng, tôi mặt mũi nào lại lên tiếng trước. Thiên Kim cũng chỉ mới 20t, em lại vội vàng muốn gả đi sao. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
- Chẳng lẽ họ im lặng thì con gái chúng ta sẽ không lấy chồng sao. Anh phải tìm cách nhắc nhở lão Trần ấy, Trần gia có thế thực như vậy, sui gia với họ chúng ta có lợi hơn.
- Cứ để cho anh lo liệu mọi việc.
Cô không nói gì, chăm chú vào bữa ăn sáng của mình. Thật ra lại thấy tội nghiệp cho chị gái mình, liệu chị ấy có yêu cái người hứa hôn ấy. Chẳng lẽ vì lợi ích gia đình phải hy sinh đi con gái mình. Đúng là thương trường, cô vẫn còn chưa thể hiểu thấu, haha không biết tương lai cô có giống như chị gái mình.
Cô dùng xong bữa, chào cha mẹ xin phép tới trường, mẹ cô gọi bảo:
- Hà My, con cũng lớn rồi, ngày mai hãy học lái xe đi. Ta sẽ mua xe cho con để tiện đi lại.
- Dạ, nhưng thật không cần thiết. Con chưa đi làm, cũng chỉ đi tới trường. Con thật sự không cần phải có xe.
- Được rồi, không cần phải đi làm mới mua xe, gia đình ta không cần con phải vất vả kiếm tiền bên ngoài. Trước mắt hãy học lái xe, mọi việc ta tự sắp xếp.
Cô không nói gì, cầm giỏ xách LV trên người. Quả thật không hợp đi học chút nào, nhưng vì mẹ cô nói bắt buộc phải dùng nên cô không thể từ chối. Cô được bác tài chở tới trường, nhưng cô dặn bác tài dừng cách xa xa trường cô để mọi người không quá chú ý tới cô. Ở cái ngôi trường này, đi xe hơi tới trường thể nào cũng bị đồn ầm lên như cái tên Ken đáng ghét kia, cô thì lại không thích ánh mắt dò xét của mọi ngưởi. Nhưng trùng hợp thì Pi lại vừa đi tới liền gọi:
- Rin, có phải Rin không?
- Rin đây, bạn bè thân mà Pi hỏi lạ vậy?
- Này, thật là bạn chứ, sao lại khác quá. Bạn phải người từ trong chiếc xe kia bước xuống không, ôi túi LV này cả một gia tài. Bạn trúng số sao?
- Haha, bạn thật biết suy nghĩ. Mình có đời nào chơi vé số chứ?
- Vậy bạn nói chuyện này là thế nào, sau một ngỳ không gặp, bạn đã từ vịt hoá thiên nga thế này.
Cô kể lại mọi chuyện cho Pi nghe, kể cả chuyện của anh nhưng giấu Pi chuyện gặp Ken, vì sợ cô ta hoang tưởng chuyện không có. Pi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, há hóc mồm lên không thề tưởng tượng được. Sau một hồi lâu bình tĩnh, Pi liền hỏi:
- Thế bây giờ bạn là tiểu thư nhà họ Trịnh sao?
- Thế này giờ bạn không nghe mình kể chuyện gì sao? Và mình muốn bạn giữ bí mật này cho mình. - Cô thật sự không muốn ai biết cả
- Được, mình sẽ giữ kín cho cậu, còn chuyện anh Minh, bạn không muốn hỏi lí do nữa sao?
- Lí do gì thì anh ấy cũng muốn chia tay, mình cũng thấy anh ấy cùng người khác. Muốn tin tưởng mà quay lại cũng khó.
- Hắn ta là đồ đạo đức giả mà, thế mà mình lại nhìn thấy hắn ta đàng hoàng tử tế.
- Không nên mắng người ta. Dù gì thì cũng có những ngày tháng tốt bên nhau.
- Mình nói Rin cậu đó, lòng tốt phải dùng đúng chổ. Bây giờ cậu phải tốt hơn trước rất nhiều, lo gì không có đàn ông tốt hơn hắn ta.
- Tình cảm khó nói trước lắm.
Giờ ra chơi, cô và Pi đi xuống cantin, vì Pi nói bây giờ cô không như xưa nữa nên phải đãi Pi ăn sáng 1 bữa chúc mừng cô tìm được mẹ và trở thành người giàu có rồi. Haha, cô gái này đúng là không thể hiểu nỗi. Pi bề ngoài thì không được cao lắm, nhưng gương mặt khá xinh xắn, hai mắt cô to và sáng như hai viên trân châu lấp lánh, chiếc mũi cao củng miệng nhỏ chúm chím. Trông Pi rất xinh đẹp và đáng yêu. Pi kéo cô vào bàn nói:
- Hôm nay Rin phải đãi Pi ăn thoả thích nhé, bù lại những ngày uống nước thay bữa sáng haha.
- Ok người yêu, Pi thích món gì thì cứ gọi nhé.
Pi cười nhưng rồi cũng chỉ mua một ổ bánh mì vì cô nói đã ăn ở nhà rồi, Rin hiểu Pi vì 2 đứa khá giống nhau. Cuộc sống cơ cực từ bé nên hai đứa chới khá hợp, là 2 đứa rất tiết kiệm. Cô nhìn Pi nói:
- Mỗi ngày Rin sẽ mua đồ ăn sáng cho Pi, sẽ không còn ngày cả 2 phải uống nước đỡ đói nữa.
- Không, chỉ hôm nay thôi. Hôm nay là Rin và Pi cùng ăn mừng ngày mà cuộc sống của Rin đã không còn vất vả. Bữa tiệc nào cũng phải tàn chứ, haha chúng ta vẫn mãi la bạn tốt đúng không Rin.
- Pi nói gì vậy, chúng ta mãi mãi là bạn tốt. Đã là bạn tốt thì Pi không được ngại, mỗi ngày chúng ta sẽ ăn sáng với nhau.
- Ừ, ngày nào đó Pi giàu có, sẽ đãi Rin ăn một bữa hoành tráng.
- Haha, một bữa bánh mì thịt thật hoành tráng nhé.
Hai đứa cười thật to, chợt cô im bặt, cuối mặt xuống không dám nhìn phía sau lưng Pi, Pi thấy lạ quay lại phía sau thì thấy Hoàng Minh đang đi cùng cô gái khác, Pi hiểu mọi chuyện nói với Rin: Đừng buồn, ngẩng mặt lên, người sai là hắn ta thì tại sao cậu phải cuối mặt, có Pi bên cạnh đây, sẽ bảo vệ cho cậu.
Cô nghe lời Pi nói mà ấm áp, ngẩng đầu lên nhìn anh, chạm vào mắt anh rồi hai người cùng quay đi. Pi nắm chặt tay cô, trong lòng cảm thấy như được Pi truyền vào bao nhiêu mạnh mẽ, cô cười lại với Pi. Cô nhìn anh lo lắng cho cô gái ấy mà tim mình đau nhói. Nhớ lại ngày xưa cô và anh chưa ngày nào cùng nhau ngồi ăn sáng vì cô ngại phụ thuộc vào anh. Buổi chiều tối cô cũng phải dành thời gian để đi làm thêm, hai người thật sự đã xa nhau như vậy. Rồi ánh mắt cô chợt buồn bao nhiêu nổi cô đơn vây kín, cô kéo Pi đi thì Pi lại kéo ngược lại, ánh mắt Pi sáng lên như thấy vàng. Pi khẽ nói với cô: Anh Ken đẹp trai kìa, chỉ cần ngắm anh ấy thôi mình cũng thấy hạnh phúc rồi. Ngồi lại thêm chút nữa đi, mình muốn nhìn anh ấy.
Ôi, hắn ta dù đẹp thật nhưng không tới mức như vậy chứ. Nhớ hôm qua hắn bắt mình nhìn hắn là thấy nực cười rồi, cô chợt nhớ ra rồi chợt nhận ra có gì đó không đúng. Hình như hắn biết mọi chuyện và cố gắng không làm cô thấy mọi việc. Hừ, là hắn che giấu cho anh hay là không muốn cô đau lòng đây. Trong lòng cô chợt nhớ những lời vô tình của hắn khi thấy cô đau đớn liền nghĩ: Đúng là đàn ông, luôn tìm cách che giấu tội lỗi cho nhau. Nghĩ vậy cô liền liếc xéo qua hắn thì thấy hắn cũng đang quay nhìn vế phía cô. Cô trừng mắt nhìn hắn rồi cũng quay đi.
Pi khẽ reo lên: Rin, Rin ơi, anh Ken nhìn về phía chúng ta kìa, có phải anh ấy thích tớ không, hay anh ấy thích cậu?
- Thôi mơ mộng đi cô nương, mau lên chúng ta về lớp. - Nói rồi cô kéo Pi đi.
Hắn vẫn nhỉn theo cô, miệng hơi cười lẩm bẩm: Hôm nay trông cô ta khác lạ, đúng là Trịnh gia đối xữ với người hầu tốt.
Xong tiết học, cô đang đứng đợi bác tài tới đón vì đại tiểu thư của chúng ta cố ý bắt bác tài chở cô ta chạy đi khá xa trường cô. Cô nghe tiếng còi xe phía xa thì thấy chiếc xe Ferrari phía trước đang từ từ dừng lại, thấy hắn đang trên xe ra hiệu cho cô lên xe. Cô lắc đầu thì hắn mở gương xuống nói: cô lại quên chuyện hôm qua rồi sao, mau lên xe tôi không thích người ở trường đồn bậy bạ.
Cô gượng ép lên xe của hắn, tay bấm điện thoại gọi cho bác tài bảo bác không cần đến đón. Cô nhìn hắn hỏi:
- Anh cần tôi làm gì?
- Làm bạn gái tôi.
- Cái gì??
- Không cần tỏ ra thích thú như vậy, chỉ là đóng giả thôi.
- Phát tởm, ai mà thích thứ làm bạn gái anh chứ. Anh có thể nói rõ hơn.
- Ok, gia đình tôi bắt tôi đi xem mắt một cô gái. Nhiều lần từ chối, lần này không thể từ chối. Vậy nên cô đóng giả bạn gái tôi đến để cô ta tự biết mà rút. Hiểu chứ?
- Haha, sao anh không dẫn bạn gái của anh đi. Sợ cô ta tự ái sao?
- Tôi chưa có bạn gái.
- Lừa người, thiếu gia như anh sao lại chưa có bạn gái, hay anh lệch lạc giới tính.
- Được, chúng ta không cẩn tới nhà hàng nữa, tới khách sạn nhé.
Cô hơi cảnh giác nhìn hắn nói: Tại sao lại đến đó
- Chứng minh giới tính của tôi, nói bằng lời sợ cô không tin.
- Anh… anh Biến th'. Mau dừng xe, tôi sẽ không đi với anh.
- Tôi đùa thôi, chứ kích cỡ như cô, không phải loại tôi thích. - Hắn nói, hai mắt nhìn từ trên xuống dưới trên người cô, ra vẻ lắc đầu
Cô đỏ mặt, trửng mắt nói: Anh là tên Biến th'
Hắn ta cười haha rồi chạy nhanh tới nhà hàng đã hẹn. Cô gái xinh đẹp phía trước mặt to mắt nhìn thấy hắn nắm tay cô đi vào. Hắn lạnh lùng nói:
- Thanh Thanh tiểu thư, đây là bạn gái tôi. Cô là người thông minh, mong cô hiểu ý tôi muốn nói gì.
Cô gái không nói gì, giận dữ hất hết nước trong ly vào mặt hắn rồi bỏ đi. Hắn cũng chẳng phản ứng gì, lấy khắn lau mặt. Cô khẽ nói:
- Cô ta đi rồi, anh có thể bỏ tay tôi ra được rồi chứ.
Hắn ta không nói gì, lạnh lùng bỏ tay đang nắm chặt tay cô, sau đó liền quay đi. Cô cũng theo sau hắn, cả 2 cùng ra xe.
- Coi như tôi và anh đã không còn nợ nhau. Sau này có gặp cũng nên xem như không quen biết. - Cô đúng là không muốn dây dưa với loại người như hắn
- Cô rất ghét tôi sao. - Bỗng dưng hắn hỏi cô một cách nhẹ nhàng, không hách dịch, không lạnh lùng.
Cô không trả lời, nhìn ra phía ngoài cửa xe, mưa bắt đầu rơi tí tách, trong xe hắn ta đang mở bài: Love song.
- Sao cô không trả lời tôi?
- Tôi không ghét anh, tôi chỉ là không muốn dây dưa với người như anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc