Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ - Chương 55

Tác giả: Tuyết Mặc

Cạch mặt

Chờ đến lúc Cố tiên sinh đến, Du Chính Mỹ vẫn đang khen Quần Sơn nhà bà ta lợi hại thế nào, thời đi học còn nhận được học bổng, lúc đi làm thì làm trong công ty lớn, thu nhập năm được vài vạn.
Du Yến nghe đến ngáp một cái, “Điều kiện tốt như thế, về nước làm việc có phải quá lãng phí rồi không.”
Du Chính Mỹ nói: “Còn không phải là vì chuyện tìm đối tượng sao, kết hôn là chuyện đại sự, không thể sơ xài được, nói đến đây, chị không phải muốn nói chú ba nhưng sao chú có thể tùy tiện đồng ý hôn sự của Tiểu Yến với viên chức quèn kia chứ, gia nghiệp nhà chú lớn như thế, lỡ đối phương là nhằm vào gia tài nhà họ Du thì thế nào?!”
Du Chính Lệ vừa gật đầu vừa nói đỡ: “Lòng người khó đoán, huống hồ đối phương lại là người ngoài không có quan hệ máu mủ với chúng ta.”
Nghe đến đây, Du Yến không vui rồi, gì mà người ngoài không có quan hệ máu mủ chứ? Trên đời này ngoại trừ bố Du, người thân cận nhất của cô là Cố tiên sinh, bọn họ sớm đã hợp thành một thể, sao có thể là người ngoài trong miệng bọn họ chứ? Trong mắt Du Yến, đám người đang thao thao bất tuyệt trước mặt mới thật sự là người ngoài.
Bọn họ vẫn ở đó không ngừng nói, bố Du hoàn toàn không thèm để ý, có được phản ứng này, nói rõ là bố Du đã vô cùng phản cảm họ rồi.
Cũng tốt, để bố Du một lần nhìn rõ bộ mặt thật của họ, sau này có thể tránh được vô số phiền phức, tuy nhiên điều này đối với bố Du mà nói, sẽ khó chịu, nhưng vẫn nằm trong phạm vi ông có thể chịu được.
Trong lòng Du Yến vẫn khá cảm ơn hai người cô này của mình, nếu bọn họ đã đồng ý lãng phí thời gian, nhẫn nại diễn cảnh tình thân này, có thể bố Du vẫn sẽ niệm chút tình thân, đối với bọn họ tốt một chút, nhưng đáng tiếc, bọn họ quá vội vàng rồi, vừa bắt đầu liền muốn này muốn nọ, không hề có chút che giấu, thật sự khiến người ta quá chán ghét rồi.
Du Yến nói: “Hai cô, hai người chưa từng gặp qua chồng cháu, sao có thể kết luận như thế? Bố cháu lại không phải là người không có kinh nghiệm, ông ấy sao có thể để mặc cháu kết hôn với một người không thể nương nhờ chứ.”
Bị cô nói như thế, Du Chính Mỹ và Du Chính Lệ mới nhận thức được, lời bình luận này của mình thật sự là đã ***ng đến mặt mũi của Du Chính Thiên, lập tức không tự nhiên, Du Chính Lệ phản ứng khá nhanh, liền nghe cô ta nói với Du Yến: “Anh ba quá cưng cháu rồi, cháu muốn gả cho ai, anh ấy có thể có ý kiến sao, chẳng phải là vẫn nghe theo lời cháu.”
“Cô út, cô lại lầm rồi, chuyện hôn sự này là anh làm chủ quyết định đấy.”
“Cái này...” Du Chính Lệ cảm thấy kinh ngạc, thời đại gì rồi, Du Chính Thiên lại có thể giúp con gái quyết định hôn sự, mà Du Yến trông có vẻ rất phản nghịch sao lại đồng ý? Cũng quá không bình thường rồi.
Chẳng lẽ là liên hôn thương nghiệp? Không đúng, không phải nói đối phương là công chức quèn làm việc trong công ty sao?
Chờ đã, viên chức quèn làm việc trong công ty là Du Chính Mỹ nói cho bà nghe, bản thân Du Chính Mỹ cũng chưa từng gặp qua chồng của Du Yến, sao có thể kết luận như thế được?
Chẳng lẽ bọn họ đều hiểu lầm rồi sao?
Nghĩ đến đây, Du Chính Lệ thầm cảm thấy chuyện này rất không ổn.
Cho đến khi chồng của Du Yến được dẫn vào, thời điểm Du Chính Lệ nhìn thấy người đàn ông khí chất bất phàm, nổi bật giữa đám đông, bà ta liền biết bản thân mình quá sai lầm rồi.
Trước đây mình được lợi ích từ Du Chính Mỹ, vẫn còn tự mừng thầm. Nhưng sau khi người đàn ông này xuất hiện, một chút đắc ý nho nhỏ của bà ta hiển nhiên vô cùng buồn cười.
Cố Hành Viễn?! Nhân viên quèn của công ty? Trời biết, Du Chính Mỹ từ đâu lại đưa ra kết luận này.
Lúc Cố tiên sinh tiến vào, Du Yến vừa kết thúc cuộc đối thoại với Du Chính Lệ, Du Chính Lệ đang rất lúng túng, may mà nhân viên phục vụ gõ cửa hóa giải sự lúng túng của bà ta.
Cả nhà Du Chính Mỹ ở Mỹ nhiều năm, không quen Cố tiên sinh cũng không lạ, nhưng Du Chính Khoan và Du Chính Lệ cũng xem như là người lăn lộn trong thương trường, không thể không quen biết, cho nên lúc họ nhìn thấy Cố tiên sinh, thật sự cảm thấy hoang mang.
Chẳng phải nói là nhân viên quèn của công ty nhỏ thôi sao? Sao lại trở thành ông chủ của công ty lớn vậy? Có phải là sai ở đâu rồi không!
Du Chính Mỹ sau khi nhìn thấy Cố tiên sinh, cũng cảm thấy có chút bất ngờ, người trẻ tuổi trước mặt, vô cùng tinh anh, khí chất phi phàm, nhìn thế nào cũng không giống nhân viên quèn không có tiền, hơn nữa phản ứng của Du Chính Khoan và Du Chính Lệ lớn như thế, cũng rất không đúng, hai người vốn đang ngồi vừa nhìn thấy người trẻ tuổi kia, lập tức đứng dậy, vẻ mặt rất kích động. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Chẳng lẽ người này rất lợi hại ư?
Cố tiên sinh mặc âu phục vừa người, bên ngoài khoác áo gió dài, sau khi bước vào trong khách sạn, anh liền *** gió ra, tiện tay vắt lên tay, dáng người cao ráo điển trai, lúc vừa tiến vào liên hệt như người mẫu bước đi trên sân khấu chữ T, đẹp trai bức người.
Du Yến đứng dậy đón anh, ngọt ngào gọi Cố tiên sinh.
Cố tiên sinh đưa áo gió cho nhân viên phục vụ, thân mật ôm cô, mang cô về bàn ăn, cũng không để ý đến những người khác gọi Du Chính Thiên, “Bố.”
Trong mắt bố Du, Cố tiên sinh là chàng rể hoàn mỹ nhất trên đời, mỗi lần gặp anh, ông đều ha hả cười, lần này cũng không ngoại lệ, tuy bị Du Chính Mỹ và Du Chính Lệ làm cho buồn bực nhưng vừa nhìn thấy con rể, trong lòng ông lập tức trở nên sáng lạn hơn.
“Hành Viễn, công việc đã giải quyết xong chưa?”
Cố tiên sinh cung kính đáp: “Giải quyết xong rồi ạ.”
Thật ra anh căn bản không có việc để làm, chỉ là Du Yến bắt anh ở nhà không được đi theo, anh mới tìm cớ ra ngoài làm việc, nhưng bố vợ con rể hai người đều là người tinh anh, lúc nên hàm hồ tuyệt không thông minh, khách khí hàn huyên với nhau.
Bố Du ha hả tiếp đãi anh, “Đã ăn cơm chưa, bảo phục vụ thêm một chỗ cho con, gọi thêm vài món thức ăn.
Cố tiên sinh vội vàng nói mình đã ăn rồi, không cần phiền phức.
Bố Du nghe anh nói thế cũng không ép buộc, nói với Du Yến bên cạnh anh: “Tiểu Yến, giới thiệu mọi người cho Hành Viễn đi.”
Du Yến bĩu môi, không tình nguyện giới thiệu Cố tiên sinh: “Đây là cô hai, dượng hai, bên cạnh là anh họ, đây là bác cả còn có cô út.”
Đôi mắt Cố tiên sinh quét qua vài gương mặt, cũng không gọi theo, chỉ lễ phép nói: “Chào mọi người.” Chào xong cũng không nói gì nữa, thái độ có chút lạnh nhạt.
Ngược lại, lúc bố Du chuẩn bị kéo ghế cho anh, Cố tiên sinh vội tự kéo lấy, không dám để bố vợ động tay, sau đó cung kính ngồi bên bố Du.
Du Yến cũng quay về chỗ ngồi, chẳng qua là cô kéo ghế mình ngồi bên cạnh Cố tiên sinh, tiếp tục dựa vào người anh.
Trên bàn tròn, ba nhóm người ngồi thành ba hướng khác nhau, một bên là cả nhà Du Chính Mỹ, Du Chính Khoan và Du Chính Lệ ngồi một bên, Bố Du cùng Cố tiên sinh và Du Yến ngồi một bên, hệt như chuẩn bị đàm phán vậy.
Du Chính Khoan và Du Chính Lệ rõ ràng có chút đứng ngồi không yên, vài lần muốn mở miệng nhưng lại không nói được lời nào, sợ khiến quý nhân thấy đường đột.
Du Chính Lệ càng hối hận muốn ૮ɦếƭ, vì Du Chính Mỹ muốn con trai mình vào giải trí Du Thị nên trước khi đến đây đã tìm Du Chính Lệ, cho bà ta một khoản tiền, còn nói sau khi thành công sẽ hậu tạ, Du Chính Lệ nhận được lợi ích, đương nhiên sẽ nói giúp, cho nên ở trên bàn ăn không ngừng giúp Lý Quần Sơn nói chuyện, hơn nữa còn không cần đá đểu ông xã chưa từng gặp qua của Du Yến.
Nào ngờ, ông xã mà Du Yến không dám dẫn đến ra mắt lại là Cố Hành Viễn đại danh đỉnh đỉnh, đây đâu phải là không dám đưa ra để gặp mặt người khác, đây rõ ràng là sợ đem ra sẽ dọa đến người khác!
Vừa nghĩ đến lúc nãy mình còn chua ngoa xem thường nói người ta là người ngoài lòng dạ không tỏ, Du Chính Lệ hận không thể quay ngược thời gian để vả mình hai bạt tay.
Có họ hàng như Cố Hành Viễn, thắp hương bái phật còn không kịp, ai lại ngốc đến độ xem anh là người ngoài!
Nhưng lời nói nói đi hệt như bát nước đã đổ ra, chắc chắn sẽ không thu về được, chuyện quan trọng trước mắt là làm sao để tiếp lời với Cố Hành Viễn.
Sau khi Du Chính Lệ tự nghĩ ngợi xong, mới cẩn thận mở miệng: “Ông xã của Tiểu Yến lại là nhân vật lớn như Cố tiên sinh, trước đây sao không nghe mọi người nhắc đến vậy.”
“Phải đấy, lúc bày tiệc cưới cũng không đến thông báo một tiếng, bọn anh vẫn luôn chờ uống R*ợ*u mừng của cháu gái đấy.” Du Chính Khoan cũng tiếp lời, giọng điệu thân thiết thế kia, hệt như là hai nhà vẫn thường qua lại với nhau.
Du Yến vốn đang yên lặng ngồi nghịch Ng'n t của Cố tiên sinh, nghe Du Chính Khoan nói những lời này, lập tức nổi nóng, lạnh lùng mở miệng nói: “Nhắc đến chuyện này, cháu vẫn nhớ, ban đầu bố có gọi điện thoại trước vài ngày, nhà bác còn nói là bận làm ăn, không rảnh đến, bố cháu còn vì chuyện này buồn bực không vui vài ngày nữa kìa.”
Cả gương mặt già của Du Chính Khoan bỗng cứng ngắc, thầm nhớ đến lúc ấy Du Chính Thiên thật sự có gọi điện cho ông, nhắc đến chuyện Du Yến kết hôn, nhưng lúc ấy nhận điện thoại, Du Chính Khoan đang không vui, đều đã nhiều năm không qua lại, vừa gọi điện đến lại bảo ông đi uống R*ợ*u mừng, rõ ràng là nghĩ đến phần tiền mừng của ông mà.
Bây giờ nghĩ lại thật sự là đau nhói tim gan, nếu lúc ấy biết đối tượng mà Du Yến kết hôn là Cố Hành Viễn, có bao nhiêu tiền mừng ông ta đều sẽ ra!
Vừa nghĩ đến mình lỡ mất thời cơ tốt nhất để kết giao với Cố Hành Viễn, Du Chính Khoan hận không thể quay ngược thời gian, vả cho mình hai bạt tay.
“Cái này...Lúc đó thật sự là bận đến đầu tắt mặt tối, đến anh cũng quên mất chuyện này, ha ha, ha ha.”
Đối với trò hề của họ hàng mình, Du Yến có chút không dám nhìn thẳng, quay đầu nhìn Cố tiên sinh, anh vẫn là vẻ mặt vân đạm phong khinh, dường như là đang xem kịch vậy.
Đột nhiên, Lý Quần Sơn đập bàn, kích động đứng dậy, chỉ vào Cố tiên sinh hỏi: “Anh anh anh...anh chính là Cố Hành Viễn nằm trong bảng xếp hạng người giàu có trong nước ư!”
Du Chính Mỹ vẫn luôn ௱ô** lung, giờ đây bị con trai bà ta nói như thế, cũng dọa đến giật mình, lập tức mở to mắt, cẩn thận nhìn Cố Hành Viễn, nhìn trái nhìn phải cũng chỉ là một thanh niên tương đối đẹp trai, áo quần tươm tất mà thôi, nếu bà nói, có lẽ anh còn không có tướng phúc hậu hơn con trai bà, người này lại cũng có thể nằm trong bảng xếp hạng người giàu có sao? Chẳng lẽ không phải là nhân viên của một công ty nhỏ?
Lý Quần Sơn còn đang H**g phấn nói không ngừng, “Tôi vừa nhìn liền thấy anh rất quen mặt, vài hôm trước tôi vừa đọc tạp chí phỏng vấn anh, thật sự là rất cừ.”
Lý Quần Sơn vừa nói vừa nhìn đi về hướng của Cố tiên sinh, đứng bên cạnh họ, cười ha hả nói: “Hóa ra anh là chồng của em họ thôi, quá có duyên rồi, sai này còn mong anh chiếu cố.”
Du Yến chán ghét nhìn Lý Quần Sơn, anh không phải là người ABC gì đó sao? Bây giờ đối với quan hệ họ hàng Trung Quốc thân thiết như thế, vừa rồi còn tỏ vẻ người ngoài cuộc, giờ đây có thể gọi em họ gọi đến thân thiết như thế, diễn xuất này không lăn lộn trong giới giải trí vẫn là quá lãng phí rồi!
Cố tiên sinh cũng lộ rõ sự chán ghét, bảo vệ Du Yến, nói với Lý Quần Sơn: “Vị tiên sinh này, mong anh cách xa một chút, anh dọa đến vợ tôi rồi.”
Nghe anh nói như thế, Du Yến lập tức tỏ vẻ yếu ớt, sợ hãi.
Bàn về diễn xuất, tất cả mọi người có mặt ở đây ai có thể hơn cô chứ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc