Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ - Chương 36

Tác giả: Mính Hương Hoa Hồn

An Tiểu Yêu xé rách mọi thứ trên giường, tóc tai rối bù, đôi mắt đỏ ngầu, nước mặt rơi đầy trên gương mặt. Long Viêm Dạ nhìn thấy An Tiểu Yêu như vậy cảm thấy rất đau lòng.
"Tiểu Yêu, em đừng như vậy mà————"
Bốp ————
An Tiểu Yêu không hề báo trước giơ tay tát thẳng vào mặt Long Viêm Dạ. Bây giờ An Tiểu Yêu đang rất hận, không biết phải làm thế nào mới tốt thì Long Viêm Dạ lại cố tình chường cái mặt ra làm gì chứ. An Tiểu Yêu chỉ muốn làm cho hai người bọn họ lập tức biến khỏi tầm mắt cô mà thôi.
Lần phả bội này so với trước kia làm cho An Tiểu Yêu càng khó chịu hơn, cô không chịu nổi nữa rồi, phải rời khỏi nơi này, ở lại đây cô sẽ không thể thở nổi. An Tiểu Yêu nhìn hai người vẫn đang đứng im trong phòng, cuối cùng cảm thấy không khí quá ngột ngạt không thở nổi nên quay lưng bỏ ra ngoài.
Bọn họ không đi, vậy thì cô đi!
Long Viêm Dạ nhìn thấy An Tiểu Yêu như vậy, cũng không còn quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa, nhanh tay kéo An Tiểu Yêu lại. Lúc này Lâm Nha mới nhẹ nhàng đến bên cạnh An Tiểu Yêu, cô biết rất rõ bây giờ An Tiểu Yêu đang rất tức giận nhưng không phải tức cô mà là đang giận Long Viêm Dạ kia cơ.
"Tiểu Yêu, chúng tớ sẽ đi. Cậu ở lại chăm sóc cho Tiểu Dạ thật tốt nha ————"
"Không cần phải lo!"
An Tiểu Yêu chẳng buồn liếc mắt nhìn Lâm Nha lấy một cái, dù sao đây cũng đã từng là người bạn của cô, vậy thì chỉ có thể tự trách mình có mắt như mù mà thôi. Lâm Nha ở đây là ý định của cô, cô đã dẫn sói vào nhà của chính mình rồi, nếu lúc đó Long Viêm Dạ kiên định một chút thì có lẽ cô đã không bị rơi vào cảnh này!
An Tiểu Yêu cố gắng hất hay Long Viêm Dạ ra, tay lau đi nước mắt trên khóe mi của chính mình. Đủ rồi, cô đã chịu quá đủ rồi! Nếu như những chuyện của bốn năm chỉ là hiểu nhầm thì bây giờ thấy cảnh này An Tiểu Yêu đã hoàn toàn mất hết hi vọng rồi. An Tiểu Yêu chỉ tay về phía cánh cửa, lý trí cũng đã quay về.
"Long Viêm Dạ, lập tức đi đi cho khuất mắt tôi. Nếu như anh còn có chút tự trọng thì đừng để tôi phải nói những lời khó nghe mới chịu đi ————"
An Tiểu Yêu cố gắng gỡ chiếc nhẫn cầu hôn của Long Viêm Dạ trên ngón áp úp của mình. Chiếc nhẫn lạnh lẽo nằm trên tay An Tiểu Yêu, cô đưa ném nó lên người Long Viêm Dạ. Chiếc nhẫn đập vào người Long Viêm Dạ rồi rơi xuống sàn nhà tạo ra âm thanh chói tai, nó lăn mấy vòng rồi nằm im dưới gầm giường.
Trái tim Long Viêm Dạ gần như ૮ɦếƭ lặng, hành động này của Tiểu Yêu đã nói rõ quyết tâm của An Tiểu Yêu. Bao nhiêu lời muốn nói Long Viêm Dạ đành nuốt vào trong, chỉ biết cắn chặt răng, lặng lẽ rời khỏi căn nhà ————
Lâm Nha khẽ mỉm cười, với tay lấy hành lý của mình đi theo sau Long Viêm Dạ. Thật ra thì không nhất định cô phải đến sống chung với Long Viêm Dạ nhưng chỉ cần cô đi cùng Long Viêm Dạ ra khỏi đây thì chắc chắn sẽ làm cho An Tiểu Yêu hiểu lầm, cơ hội tốt như vậy sao Lâm Nha lại có thể bỏ qua vô ích chứ.
Đôi cẩu nam nữ này cuối cùng thì cũng đi! Căn phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, An Tiểu Yêu dựa vào tường rồi từ từ ngồi xuống. Không kìm nổi nước mắt nữa, nó chảy ra như vỡ đê, úp mặt vào đầu gối mà khóc, toàn thân An Tiểu Yêu không còn chút sức nào nữa. An Tiểu Yêu thầm than số phận không công bằng, than thở cảnh ngộ của mình ————
Một đôi tay bé nhỏ xoa nhẹ lên mái tóc An Tiểu Yêu, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy An Niệm Dạ đang mở tròn đôi mắt nhìn mình, đôi mắt ngây thơ nhưng chất chứa sự chín chắn của người lớn và u buồn. Vẻ mặt Tiểu Dạ đầy lo lắng.
"Mẹ, mẹ đừng khóc nữa được không? Tiểu Dạ sẽ ngoan ngoãn, mẹ nín đi nha ————"
Đôi tay mũm mĩm nhỏ nhắn không ngừng lau nước mắt trên mặt An Tiểu Yêu, Tiểu Dạ không nói cho An Tiểu Yêu biết chuyện mình bị Lâm Nha đánh đập, giờ cậu rất lo lắng cho mẹ và muốn biết vì sao mẹ lại khóc? Thật ra vừa nãy ở trong phòng ngủ bên cạnh, Tiểu Dạ cũng có nghe được cuộc cãi vã nhưng vì Lâm Nha vẫn còn trong đó nên cậu không dám ra khỏi phòng. Sau khi biết chỉ còn cậu với mẹ trong nhà, Tiểu Dạ mới dám rón rén ra khỏi phòng, chạy đến bên mẹ.
"Tiểu Dạ ————"
Mắt An Tiểu Yêu ngấn lệ, hình ảnh Tiểu Dạ trước mặt bị nước mắt làm nhòe đi nhưng cô vẫn nhận ra Tiểu Dạ đã gầy hơn trước rất nhiều. Tiểu Yêu tự trách mình không xứng đáng làm mẹ, không thể cho Tiểu Dạ một gia đình hoàn chỉnh, cô cũng đã không quan tâm nhiều tới Tiểu Dạ.
An Tiểu Yêu càng nghĩ càng đau lòng, ôm chặt lấy Tiểu Dạ, khóc thật to————
Những giọt nước mắt chảy ra như rửa trôi đi những ấm ức, thổi bay đi tất cẳ hèn yếu trong lòng. Giờ cô không có Long Viêm Dạ nhưng không phải vẫn còn có Tiểu Dạ bên cạnh sao? Cô không có tình yêu nhưng còn có tình thân mà. An Tiểu Yêu vẫn nhớ lần trở về Canada ba cô đã nói những gì, cô chợt thấy hạnh phúc, khuôn mặt dịu dàng của An Ba,
Mặc kệ bây giờ trời có sập xuống thì chỉ cần có Tiểu Dạ ở bên cạnh thì cô sẽ có đủ dũng khí bước tiếp. An Tiểu Yêu suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, bế Tiểu Dạ đi thu dọn đồ đạc lại. Dù sao Tiểu Dạ vẫn chỉ là đứa bé bốn tuổi nên không thể hiểu hết mọi chuyện nên khi thấy mẹ cậu vội vàng thu dọn hành lý thì Tiểu Dạ cảm thấy tò mò.
"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"
"Bảo Bảo ngoan! Mẹ sẽ dẫn con đi khỏi đây nha. Chúng ta sẽ về với ông ngoại, sau này mẹ sẽ chăm sóc cho con thật tốt!"
An Tiểu Yêu xoa xoa đầu Tiểu Dạ, đã không còn hi vọng nữa thì cô rời khỏi đây thôi. Cứ nghĩ rằng có thể hạnh phúc nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng mà thôi, chỉ là cô tự mình tưởng tượng thôi. Thì ra bản tính con người không thể thay đổi được, vì tương lai Tiểu Dạ, An Tiểu Yêu không thể không rời khỏi nơi đau khổ này.
Khóc thì cũng khóc rồi, cãi nhau cũng đã cãi rồi, mọi chuyện cũng đã chấm hết. Không còn muốn truy cứu chuyện này nữa, mọi thứ ở đây đã không còn điều gì quan trọng với An Tiểu Yêu nữa ————
Dưới cầu thang tối om có một bóng người lặng lẽ ngồi đó. Hết điếu này lại đến điếu thuốc khác được rút ra, mọi chuyện đều là tự bản thân gây ra nhưng anh, Long Viêm Dạ sẽ không để mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn đâu.
Long Viêm Dạ không có đi đâu cả, sau khi ra khỏi căn hộ của Tiểu Yêu, Long Viêm Dạ liền trốn trong dưới cầu thang này. Không biết vì sao nhưng Long Viêm Dạ luôn cảm thấy lo sợ, khi thấy Lâm Nha rời đi, Long Viêm Dạ liền cảm thấy có điều gì đó khó hiểu nhưng giờ anh không có tâm trạng mà nghĩ đến điều này, mọi tâm tư của anh giờ chỉ có An Tiểu Yêu mà thôi.
An Tiểu Yêu vừa lau nước mắt, vừa thu dọn hành lý, còn An Niệm Dạ thì ngồi ngoan ngoãn một bên nhìn mẹ dọn dẹp, trong cái đầu nhỏ bé đang suy nghĩ xem có nên nói sự thật cho mẹ biết không, dù sao trong lòng cậu Lâm Nha là người vô cùng đáng sợ. Phải mất một lúc, Tiểu Dạ mới nhẹ nhàng đến sau lưng An Tiểu Yêu, giơ tay kéo kéo áo An Tiểu Yêu.
"Mẹ, Tiểu Dạ có chuyện muốn nói."
"Bảo Bảo ngoan, con chờ mẹ một chút nữa nha, mẹ dọn sắp xong rồi."
Trong đầu An Tiểu Yêu giờ chỉ nghĩ đến sự phản bội của Long Viêm Dạ, vì vậy không có tâm tư mà nghe Tiểu Dạ nói. Đối với An Tiểu Yêu thì một đứa bé sẽ không có chuyện gì quá quan trọng để nói cả. An Niệm Dạ chép miệng, đứng sau lưng An Tiểu Yêu nói ra hết những oan ức của mình mấy ngày qua.
"Mẹ, chúng ta không dọn đi có được không? Tiểu Dạ thấy, chú không làm gì sai cả, dì Lâm Nha mới là người xấu. Dì ấy cố tình làm thế ————"
"Tiểu Dạ chưa thể hiểu hết được chuyện người lớn đâu, thôi con đừng nói lung tung nữa nha?"
"Sao con lại không hiểu chứ? Mẹ, mẹ không biết đâu, dì Lâm Nha là người xấu. Mỗi khi mẹ không ở nhà là dì ấy lại lôi con ra mà đánh mắng, không cho con ra khỏi phòng, còn không cho con ăn cơm để con bị đói bụng nữa, nếu mẹ không tin thì nhìn đi————"
Tiểu Dạ vừa kể vừa khóc, kéo tay áo lên để cho An Tiểu Yêu xem những vết thương trên người mình. Nhìn những vết thương trước mắt, An Tiểu Yêu choáng váng đầu óc, trên người đứa con bảo bối của cô đầy vết tím bầm trên làn da trắng, chúng đều do bàn tay Lâm Nha tạo ra sao?
An Tiểu Yêu không dám tin, quần áo trên tay Tiểu Yêu rơi xuống sàn nhà, cảm giác đau như chính mình bị đánh vậy. An Tiểu Yêu ôm chầm lấy Tiểu Dạ, khóc nức nở. An Tiểu Yêu không bao giờ có thể nghĩ đến chuyện này, Lâm Nha là con người độc ác đến thế, nếu cô ta lên giường với Long Viêm Dạ thì An Tiểu Yêu chỉ hận mình đã dẫn sói về nhà mà thôi, nhưng giờ nhìn những vết thương đầy trên người Tiểu Dạ, cô thực sự không biết phải nói gì.
Tại sao Lâm Nha lại có thể làm thế với Tiểu Dạ? Từ trước tới giờ cô luôn thật lòng đối tốt với Lâm Nha, tại sao cô ta có thể thừa lúc cô không có ở nhà mà đánh con trai bảo bối của cô chứ? An Tiểu Yêu rất đau lòng. Với tay lấy điện thoại bên cạnh, bấm số của Lâm Nha nhưng chuông vang lên một lúc mà không ai nghe máy.
An Tiểu Yêu đành phải cất điện thoại đi, ôm Tiểu Dạ vào lòng. Cô không phải là một người mẹ tốt, sao có thể để cho Tiểu Dạ bị đánh ra nông nỗi này mà không hề biết gì, lần đầu tiên trong đời An Tiểu Yêu biết hận thù ai đó đến tận xương tủy là như thế nào. Điều này so với chuyện của Long Viêm Dạ hoàn toàn khác nhau, đây là cảm giác đau đớn và lo lắng.
"Bảo Bảo, mẹ đưa con đi đến nơi khác sống nha? Chúng ta không cần phải ở lại nơi này nữa. Về sống với ông ngoại, ông sẽ bảo vệ mẹ con mình ————"
"Mẹ, chú không xấu, chú là người tốt ————"
An Niệm Dạ ôm lấy cổ An Tiểu Yêu, trên khuôn mặt trẻ con vẫn còn hai hàng nước mắt. Nhưng nói gì thì nói Tiểu Dạ cũng không muốn cùng An Tiểu Yêu bỏ đi được, trong trái tim cậu đã lưu luyến không muốn rời xa Long Viêm Dạ mất rồi.
An Tiểu Yêu khẽ nhíu mày, cô không thể tiếp tục ở lại đây được. Có lẽ Long Viêm Dạ bị oan, nhưng chuyện anh và Lâm Nha lên giường với nhau là sự thật không thể thay đổi được, cô không muốn lại phải đau lòng vì người đàn ông này nữa, đây là cơ hội cuối cùng cô cho anh nhưng anh không biết trân trọng thì cô cần gì phải lưu luyến nữa? !
Qua bao nhiêu năm trải qua sóng gió, An Tiểu Yêu đã không còn ngây thơ như xưa nữa, bây giờ cô đã trưởng thành suy nghĩ thấu đáo hơn rồi. An Tiểu Yêu không nói gì thêm nữa, một tay kéo vali hành lý một tay bế Tiểu Dạ đi xuống dưới nhà.
Bụp ————
Trong bóng tối tại một chỗ rẽ, một bàn tay to cùng mùi hương quen thuộc túm lấy tay An Tiểu Yêu. Đôi mắt Long Viêm Dạ đỏ ngầu, khuôn mặt mệt mỏi, tay kéo An Tiểu Yêu lại, trong mắt chứa đầy hối hận và áy náy.
"Tiểu Dạ, anh sai rồi. Em hãy tha thứ cho anh lần này được không, anh xin em ————"
"Tha thứ? ! Hừ hừ, Long Viêm Dạ, sao anh còn không biết xấu hổ mà làm tổn thương tôi hết lần này đến lần khác hả? Chẳng lẽ anh không có tim sao? Nếu đổi lại anh là tôi, anh có thể tha thứ được không? Buông tay đi, tôi đã nói rõ rồi, không bao giờ muốn gặp lại anh nữa, mau buông tay ra ————"
An Tiểu Yêu lạnh lùng nói, mỗi một câu như con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim Long Viêm Dạ. Nỗi đau này không thể nói thành lời, Long Viêm Dạ biết lần này An Tiểu Yêu đã rất quyết tâm nên càng lo sợ.
Rụp ————
Người đàn ông cao một mét bảy đã quỳ gối trước mặt An Tiểu Yêu, ngoài cách này ra Long Viêm Dạ không biết dùng cách nào để xin lỗi An Tiểu Yêu cả. An Tiểu Yêu giật mình, cô không thể ngờ được Long Viêm Dạ lại làm vậy, nhưng An Tiểu Yêu vẫn tỏ ra cứng cỏi không chút mềm lòng.
"Tránh ra ————"
"Tiểu Yêu, anh cầu xin em. Là anh có nỗi khổ trong lòng nên không thể không làm vậy, cầu xin em hãy tha thứ cho anh ————"
"Không thể không làm? ! Long Viêm Dạ, anh có nỗi khổ gì, anh nói ra đi. Nếu như tôi cũng lên giường với người đàn ông khác rồi cũng nói không thể không làm vậy nha, tôi rất muốn biết vì cái gì mà anh không thể không làm."
An Tiểu Yêu cười khẩy một cái, chỉ vài câu nói này của Long Viêm Dạ mà cô đang mềm lòng vì hành động của anh trở nên cứng rắn hơn.
"Anh biết Tiểu Dạ không phải con ruột của em, nhưng em yên tâm, nó là con trai anh nên dù thế nào thì anh cũng sẽ đối tốt với hai mẹ con em."
"Nói láo! Anh đang nói cái quái gì vậy, anh nói lại lần nữa xem nào ————"
Đã lâu rồi An Tiểu Yêu chưa có ý nghĩ muốn đánh ai cả, nhưng lúc này bị Long Viêm Dạ làm cho trỗi dậy rồi. Đúng là nói xằng nói bậy, cô đã phải ngậm đắng nuốt cay, mang thai chín tháng mười ngày mới sinh ra Tiểu Dạ, vậy mà Long Viêm Dạ dám mở miệng nói Tiểu Dạ không phải con ruột của cô sao? !
Tiểu Dạ không phải do cô sinh ra, chẳng lẽ giống Tôn Ngộ Không chui từ đá mà ra sao? An Tiểu Yêu càng nghĩ càng tức điên lên, cầm vali trong tay đập vào người Long Viêm Dạ, anh không tránh cũng không đỡ mà cắn răng chịu trận.
"Tiểu Yêu, em hãy tha thứ cho anh đi mà. Dù sao Lâm Nha cũng là mẹ ruột của Tiểu Dạ, anh biết em có điều khó nói nhưng xin em hãy tin anh, anh rất chân thành."
"Lâm Nha? Lại là Lâm Nha. Long Viêm Dạ, anh đi mà tìm Lâm Nha nhà anh đi, nhưng tôi muốn nói cho anh điều này. Tiểu Dạ là con ruột tôi, con là do tôi trải qua đau đớn mà sinh ra, những lời vô liêm sỉ của anh hãy giữ lại mà đi nói với Lâm Nha ý, đừng có mà làm phiền tôi ————"
An Tiểu Yêu chịu hết nổi Long Viêm Dạ rồi, không muốn đôi co dài dòng với anh ta nữa. An Tiểu Yêu cũng không thèm nhặt va li hành lý nằm trên đất lên, cứ thế bế Tiểu Dạ đi qua Long Viêm Dạ đến thang máy ————
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc