Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ - Chương 32

Tác giả: Mính Hương Hoa Hồn

Ban đầu Lâm Nha nhất trí tán thành để An Tiểu Yêu ở chung một chỗ với Mị Âm Tuyết cũng bởi vì nguyên nhân này, cô biết An Tiểu Yêu thích Long Viêm Dạ cho nên nhất quyết phản đối hai người bên nhau. Thật ra thì điều cô muốn cũng không cao xa lắm, chỉ hi vọng cô trong lòng An Tiểu Yêu là quan trọng nhất nhưng ai biết trước được trong tim An Tiểu Yêu thì Long Viêm Dạ đã chiếm một vị trí quan trọng hơn cô chứ, Lâm Nha cảm thấy không cam lòng.
Nhưng mọi suy nghĩ trong đầu Lâm Nha được giấu kín trong lòng không biểu hiện ra bên ngoài, thậm chí cô còn có thể cười tươi với An Tiểu Yêu nữa.
"Chúc mừng cậu, Tiểu Yêu. Lúc nào rảnh cho tớ đến nhà cậu chơi chút nha ————"
Trong tim Lâm Nha đang rỉ máu, cô muốn đến gặp Long Viêm Dạ, muốn ở trước mặt An Tiểu Yêu kể về những chuyện Long Viêm Dạ đã làm với cô, muốn để cho An Tiểu Yêu biết con người thật của Long Viêm Dạ độc ác tới mức nào. An Tiểu Yêu ngây thơ đâu thể biết được âm mưu trong đầu Lâm Nha, vì được gặp lại Lâm Nha mà vẫn cảm thấy thích thú, cô cũng muốn dẫn Lâm Nha về nhà giới thiệu với Tiểu Dạ và Long Viêm Dạ biết mặt nhau.
"Cần gì phải đợi lúc nào chứ, đi ngay bây giờ đến nhà tớ luôn, được không? !"
An Tiểu Yêu mỉm cười làm Lâm Nha phân vân. Lúc này cô không muốn phá vỡ hạnh phúc và yên bình của Tiểu Yêu. Nhưng cứ nghĩ đến quãng thời gian cô phải chịu đau khổ thì Lâm Nha lại quyết tâm trả thù. Tình yêu luôn là ích kỷ, dù đối tượng là ai, khi đã phải chịu nhiều đau khổ thì càng không cam lòng để người khác được hạnh phúc, Lâm Nha chính là muốn cho Tiểu Yêu và Long Viêm Dạ không thể được hạnh phúc. Lâm Nha gượng cười, sau đó cùng An Tiểu Yêu hàn huyên lại chuyện xưa.
Lúc này, Long Viêm Dạ cũng không ở nhà chờ An Tiểu Yêu mà là đang hí hửng tỉ mỉ chọn nhẫn trong tiệm trang sức của tập đoàn Long Thị. Hương vị ngọt ngào vẫn còn thoang thoảng xung quanh anh, Long Viêm Dạ cười hạnh phúc, tâm trạng của anh cũng khá tốt lây sang cả nhân viên bán hàng quanh đó, tất cả họ đều cười rồi suy đoán xem hôm nay tổng giám đốc của họ bị làm sao? Long Viêm Dạ cẩn thận nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tủ kính, tâm trí thì bay đến chỗ An Tiểu Yêu rồi.
Tối hôm qua Tiểu Yêu đã nhận lời cầu hôn của anh rồi, vậy là tâm nguyện bao năm qua của anh cũng thành hiện thực rồi. Có thể sống với An Tiểu Yêu cả đời này đúng là chuyện hạnh phúc nhất, rất nhiều thứ mất đi rồi mới biết trân trọng nó, Long Viêm Dạ sẽ dùng hết sức để trân trọng mối duyên phận mà khó khăn lắm anh mới có được này.
"Tổng giám đốc Long, ngài xem chiếc này có được không ạ?"
Nhân viên bán hàng đưa cho Long Viêm Dạ xem một chiếc nhẫn kim cương được thiết kế tinh xảo đẹp mắt, viên kim cương tuy không lớn nhưng nó vẫn tỏa ra ánh sáng lấp lánh lại rất đặc biệt. Long Viêm Dạ vừa nhìn đã thích nó rồi, anh còn tưởng tượng ra chiếc nhẫn này được đeo trên tay An Tiểu Yêu sẽ như thế nào rồi. Long Viêm Dạ quyết định lấy chiếc nhẫn này tặng cho An Tiểu Yêu.
"Được, tôi lấy nó, cô cho vào hộp giúp tôi ————"
Để chiếc nhẫn trong túi áo trước ***, trên đường về Long Viêm Dạ còn mua vài thứ cho Tiểu Dạ nữa. Giờ Long Viêm Dạ càng chắc chắn Tiểu Dạ là con trai của anh, dù sao sớm muộn gì Tiểu Dạ cũng sẽ nhận tổ quy tông nên Long Viêm Dạ không vội vàng trong chuyện của Tiểu Dạ. Dù sao anh cũng đã có tính toán riêng, đến lúc cưới An Tiểu Yêu về rồi lại nhận con trai nữa thì đúng là vui càng thêm vui, chắc sẽ rất náo nhiệt cho xem. Long Viêm Dạ nở nụ cười hạnh phúc.
Thoáng cái đã đến giờ tan học của An Niệm Dạ rồi, An Tiểu Yêu và Lâm Nha cùng đến trường đón An Niệm Dạ, vừa thấy bóng dáng Tiểu Dạ chạy ra, An Tiểu Yêu đã kéo tay chỉ cho Lâm Nha biết.
"Nhìn kìa, đó chính là Tiểu Dạ ————"
Lâm Nha vừa nhìn thấy khuôn mặt đứa bé đó giống hệt Long Viêm Dạ thì có chút sững sờ, trong lòng có cảm giác khó nói. Nhưng Lâm Nha lập tức che giấu tâm sự của mình lại, chuyện đứa bé đó là con của Long Viêm Dạ cô đã sớm biết, giờ nhìn Tiểu Dạ lại có gì đó kỳ quái nhưng điều làm Lâm Nha khó hiểu đó chính là tên của Tiểu Dạ.
An Niệm Dạ, đó không phải ý là An Tiểu Yêu vẫn chưa quên được Long Viêm Dạ sao? Trong lòng Lâm Nha chợt cảm thấy đau đớn. Khẽ cúi người xuống, Lâm Nha cố tạo ra nụ cười dịu dàng nhất có thể.
"Tiểu Dạ, dì là dì Lâm Nha, qua đây cho dì ôm một cái được không?"
"Không muốn ————"
Tiểu Dạ núp vào sau lưng An Tiểu Yêu, đôi mắt to tròn chứa đầy tính cảnh giác nhìn đôi tay Lâm Nha đang đưa về phía cậu. An Tiểu Yêu hơi khó xử, Tiểu Dạ làm sao vậy nhỉ? Tiểu Yêu nhẹ nhàng kéo Tiểu Dạ ra trước, vừa cười vừa xin lỗi.
"Tiểu Dạ, đây chính là dì Lâm Nha mà mẹ thường xuyên kể cho con nghe đó, Bảo Bảo ngoan nha. Để dì ôm Bảo Bảo một chút. Xấu hổ quá, đứa bé này bình thường không như vậy đâu."
Lâm Nha thờ ơ buông tay ra, tỏ vẻ như không có chuyện gì cả. Thật ra thì vừa nhìn thấy Tiểu Dạ giống hệt Long Viêm Dạ thì Lâm Nha đã không có cách nào để thích Tiểu Dạ được rồi, cô chỉ giả vờ thân thiện với nó thôi. Lâm Nha nói vài câu dụ dỗ Tiểu Dạ rồi cùng An Tiểu Yêu dắt tay Tiểu Dạ về nhà, nhìn ba người thật vui vẻ.
Cửa vừa mở ra thì giọng nói của Long Viêm Dạ từ trong bếp vọng ra.
"Tiểu Yêu à, mọi người đã về rồi à? Chờ anh một chút nha, hôm nay cho hai người biết tài năng của anh nha ————"
"Vâng ————"
An Tiểu Yêu vui vẻ trả lời, không khí gia đình ấm cúng tỏa ra khắp căn phòng nhỏ. Nụ cười ngọt ngào của An Tiểu Yêu làm Lâm Nha càng thấy chua xót, bây giờ thì Tiểu Yêu và Long Viêm Dạ sống với nhau thật hạnh phúc nhưng còn cô sẽ phải sống những ngày tới như thế nào đây? Giọng nói của Long Viêm Dạ thật dịu dàng cưng chiều, còn mình thì sao? Vì sự tồn tại của Long Viêm Dạ mà cuộc sống của mình trôi qua đau đớn sống không bằng ૮ɦếƭ, Lâm Nha nghĩ thầm trong bụng. Lâm Nha mỉm cười rồi ngồi xuống ghế sofa.
Vốn là Lâm Nha định vạch trần sự độc ác của Long Viêm Dạ với mình cho An Tiểu Yêu biết nhưng giờ cô đã thay đổi kế hoạch. Vì nếu có nói ra chuyện Long Viêm Dạ chặn đường sống của cô thì e rằng cũng sẽ không làm được gì Long Viêm Dạ, cùng lắm thì sẽ nhận được sự áy náy của An Tiểu Yêu và cho cô chút bồi thường nho nhỏ mà thôi. Nhưng cô không phải ăn mày nha, quan tâm một chút tới cô cũng không thể bồi thường được những đau đớn mấy năm qua cô phải trải qua, điều cô muốn là cái khác cơ. Trong đầu Lâm Nha đã tính toán xong thiệt hơn.
"Lâm Nha, qua đây uống trà ————"
An Tiểu Yêu rót cho Lâm Nha cốc trà, cô đâu biết được những toan tính trong đầu Lâm Nha. Đang định nói gì đó thì Long Viêm Dạ đã mang các món ăn nóng hổi đi ra.
"Tiểu Yêu, em xem anh ————"
Long Viêm Dạ đang nói một nửa thì im lặng, trên ghế sofa Lâm Nha đang ngồi đó nhìn anh với ánh mắt rất phức tạp. Ẩn đằng sau khuôn mặt được trang điểm kỹ càng kia là hận thù, ánh mắt Lâm Nha như mũi dao đâm thẳng vào xương cốt Long Viêm Dạ, làm Long Viêm Dạ hơi hoảng hốt. Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ cô ta lại định phá đám mình với Tiểu Yêu à? Long Viêm Dạ liếc nhìn Lâm Nha một cái, tinh thần cảnh giác nâng cao.
"Tiểu Yêu, sao có khách đến chơi mà không nói một tiếng với anh? Em ngồi đó đi, anh đi nấu cơm ————"
Nhìn Long Viêm Dạ khuất trong bếp, mất một lúc thì ánh mắt Lâm Nha mới dời đi chỗ khác, nghiến răng nói.
"Tiểu Yêu, cậu có biết bây giờ tớ đang làm nghề gì không?"
"Đúng rồi, tớ quên mất không hỏi cậu, giờ cậu đang làm gì?"
"Vũ nữ ————"
Choang ————
An Tiểu Yêu không quan tâm đến chiếc cốc vỡ trên đất, sững sờ nhìn lưng Lâm Nha, vừa rồi cô có nghe nhầm không? Lâm Nha nói cái gì vậy, vũ nữ, sao có thể làm nghề này chứ.
Lâm Nha không cần quay đầu lại cũng có thể đoán được phản ứng của An Tiểu Yêu khi nghe tin này, giọng nói cay đắng từ miệng cô thoát ra.
"Cậu không có nghe nhầm đâu, đúng là giờ tớ đang làm vũ nữ. Nhưng Tiểu Yêu à, cậu có biết vì cái gì mà tớ lại phải làm nghề này không? Vì không có nơi nào chịu thuê tớ cả, vì để sinh tồn tớ mới phải đưa chân vào nghề này, tớ ————"
"Lâm Nha, đừng nói nữa ————"
An Tiểu Yêu ôm lấy Lâm Nha, cắt đứt lời nói của Lâm Nha. Mấy năm qua Lâm Nha đã gặp chuyện gì? Tại sao phải đến bước đường cùng này, nếu trước đây mình không cắt đứt liên lạc với cô ấy thì liệu rằng cô ấy có rơi vào bước đường như hôm nay không. An Tiểu Yêu càng nghĩ càng thấy áy náy.
Cơ thể Lâm Nha cứng nhắc, đối với cái ôm này của An Tiểu Yêu có chút bài xích, sao lại như vậy, không phải bản thân thích An Tiểu Yêu sao? Tại sao lại ghét bỏ cái ôm này. Lâm Nha không hiểu bản thân mình đang bị sao nữa.
"Tiểu yêu, cậu có khinh rẻ tớ không?"
"Không, tớ sẽ không khinh rẻ cậu đâu, Lâm Nha ạ. Vì sao cậu lại như vậy? Bắt đầu từ hôm nay cậu không phải đi đâu hết, đến làm cùng tớ ở cửa hàng nha ————"
Sau khi nghe lời nói của An Tiểu Yêu thì Lâm Nha đã hiểu vì sao cô lại ghét bỏ cái ôm của Tiểu Yêu. Bởi vì An Tiểu Yêu đang thương hại cô, mặc dù bốn năm trước cô và Tiểu Yêu đã từng chơi chung với nhau, gia đình cô không giàu có gì, cũng không có quyền lực gì nhưng khi đó cô là một cô gái thuần khiết trong sáng. Còn bây giờ khi cô và An Tiểu Yêu gặp lại nhau thì mọi thứ đã khác xưa rồi, cô ấy vẫn là một cô chủ sống trong nhung lụa, còn cô đã đi lầm đường lỡ bước rồi, chỉ là An Tiểu Yêu không biết nguyên nhân vì sao cô phải đi đến bước đường này.
Lâm Nha tự cười mình, khẽ đẩy An Tiểu Yêu ra, thứ tình cảm chân thành trước đây giờ đã bị biến chất rồi. Lâm Nha không còn tình cảm thuần khiết với An Tiểu Yêu nữa mà giờ cô chỉ muốn trả thù thôi.
"Ừ, từ giờ tớ cùng cậu mở cửa hàng, tớ cũng không đi đâu nữa. Nhưng mà cậu hỏi qua Long Viêm Dạ xem anh ấy có đồng ý hay không đã, tớ nghĩ chắc Long Viêm Dạ sẽ không ngăn cản việc chúng ta ở cùng nhau đâu nhỉ? !"
Lâm Nha nhìn thấy Long Viêm Dạ đang từ bếp đi ra, giọng nói rõ ràng chứa sự khiêu khích. Sự hiểu nhầm giữa An Tiểu Yêu và Long Viêm Dạ đã được hóa giải rồi thì không có nghĩa là cô sẽ không thể làm gì nữa. Trong đầu Lâm Nha đã lập xong kế hoạch trả thù rồi, Long Viêm Dạ yêu An Tiểu Yêu như thế, vậy thì chỉ cần làm cho hắn ta cả đời này không thể ở cạnh Tiểu Yêu được thì đó chính là sự trả thù tàn nhẫn nhất dành cho hắn ta.
Long Viêm Dạ nghe được lời nói của Lâm Nha nhưng anh chỉ hơi bĩu môi, trong mắt anh Lâm Nha sẽ không thể làm tổn thương mối quan hệ giữa anh và Tiểu Yêu nữa rồi.
"Không sao, chỉ cần Tiểu Yêu thích thì tôi sẽ không phản đối. Không phải chỉ là muốn mở cửa hàng sao? Cô ấy thích là tốt rồi."
"Ha ha ———— cám ơn anh, Viêm Dạ."
An Tiểu Yêu cười hạnh phúc, nụ cười này suýt làm cho Lâm Nha ghen tỵ mà ức ૮ɦếƭ. Lâm Nha cố đè nén tức giận cùng oán hận xuống, cố gắng lắm mới nói lên lời.
"Tiểu Yêu, giờ tớ không có chỗ ở, cậu có thể cho tớ ở tạm đây vài ngày được không? !"
"Không thành vấn đề, cậu muốn ở đây bao lâu cũng được ————"
"Không được ————"
An Tiểu Yêu và Long Viêm Dạ cùng nói nhưng đáp án lại hoàn toàn trái ngược nhau. Lâm Nha giả vờ đáng thương nhìn An Tiểu Yêu. An Tiểu Yêu tay nhéo một cái vào đùi Long Viêm Dạ, còn lườm anh nữa.
"Lâm Nha là bạn tốt của em, sao không thể ở lại đây được? Em mặc kệ, anh đem phòng anh dọn đi để cô ấy vào đấy ngủ, còn anh thì quay về nhà nha."
"Anh không về, anh ngủ ở phòng khách là được chứ gì? Nhưng Tiểu Yêu, em thực lòng muốn để Lâm Nha ở lại đây sao?"
"Thôi, Tiểu Yêu ạ, nếu không tiện thì thôi."
Nhìn Long Viêm Dạ vẫn còn chưa từ bỏ ý định đuổi cô đi nên Lâm Nha lấy lui làm tiến, giả bộ buồn bã nói. An Tiểu Yêu ngây thơ như thế sao có thể chịu được bộ dạng đáng thương của Lâm Nha chứ, Tiểu Yêu sao có thể không đồng ý mà để Lâm Nha ở lại chứ, vậy sao có thể nói là bạn bè được, cô ta đi bước này thật đúng là cao tay. Sau khi nói xong Lâm Nha khẽ cúi đầu xuống, An Tiểu Yêu thấy thế liền quay sang nhìn Long Viêm Dạ.
"Cái gì mà thật với chả giả, em nói Lâm Nha ở lại đây thì nghĩa là ở lại đây. Anh thích ngủ ở phòng khách như thế thì anh đi mà nằm, em sẽ không cản anh, nhưng thái độ của anh với Lâm Nha nên tốt hơn một chút nha————"
Mặc kệ An Tiểu Yêu nói gì thì Long Viêm Dạ vẫn im lặng nhưng không phản đối, song trong lòng anh vẫn luôn đề phòng Lâm Nha. Mọi chuyện năm đó, Long Viêm Dạ đã biết rõ, mặc dù Lâm Nha không nói gì nhưng nhất định cô ta sẽ không từ bỏ ý định chia rẽ anh và Tiểu Yêu đâu. Dù xảy ra chuyện gì nhất định anh sẽ bảo vệ Tiểu Yêu thật tốt.
Buổi tối Tiểu Yêu dẫn Tiểu Dạ xuống dưới nhà đi bộ, Lâm Nha ở trong phòng dọn dẹp đồ, cô không ngờ lại có thể ở lại dễ dàng đến thế, An Tiểu Yêu đúng là vẫn ngây thơ như năm xưa. Bây giờ mục đích của cô chỉ là trả thù mà thôi, chỉ cần Long Viêm Dạ chịu đau khổ thì những đau đớn mà trong bốn năm qua cô phải chịu đựng đều xứng đáng. Ngày nào cô cũng nuôi ý định trả thù Long Viêm Dạ nhưng chưa có cơ hội, thật may là An Tiểu Yêu đã trở về mang cơ hội này đến cho cô, nhất định cô sẽ phải trả thù. Mới nghĩ thế Lâm Nha đã thấy vui vẻ rồi.
Sau khi đưa An Tiểu Yêu và Tiểu Dạ xuống dưới nhà, Long Viêm Dạ tìm mọi lý do để lén lên nhà. Long Viêm Dạ tựa người vào cửa phòng Lâm Nha, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Cô có mục đính gì? Tôi biết quá rõ cô muốn ở lại đây không phải vì bất đắc dĩ, tôi nghe nói người đàn ông kia đối xử với cô không tệ, giờ cô muốn ở lại đây để làm gì? Nếu như chỉ vì muốn được bồi thường thì cô ra giá đi, bao nhiêu đây? ————"
Bịch ————
Bộ đồ trên tay Lâm Nha rơi xuống đất, đôi mắt cô không còn sự dịu dàng vui vẻ nữa mà là tức giận cùng oán hận. Lâm Nha xoay người nhìn thẳng vào mặt Long Viêm Dạ.
"Ha ha ha ———— Long Viêm Dạ, không phải khi An Tiểu Yêu biến mất, anh khăng khăng là tôi biết chỗ của cô ấy sao? Chỉ vì tôi không biết, cho nên anh liền dồn tôi vào đường cùng ư, đến mức tôi phải bán mình đi, anh còn biết người đó rất tốt với tôi sao, nhưng anh có biết lão ta biến thái đến mức nào không? Anh có biết bốn năm qua tôi sống như thế nào không? Những nỗi đau ấy tôi đều khắc trong lòng, đừng có dùng chút tiền của anh mà đòi mua chuộc tôi, tôi phải chịu khổ thế nào, đau đớn thế nào, bao nhiêu tiền cũng không thể xoa dịu được đâu."
Lâm Nha không nể mặt Long Viêm Dạ mà mắng anh, nước mắt cũng không kìm nén được mà chảy ra, nỗi đau bốn năm qua mà cô phải nếm trải có thể dùng tiền xóa bỏ được sao? Thật là chuyện nực cười.
"Vậy cô muốn thế nào đây?"
"Tôi ————"
A ————
Âm thanh từ cửa truyền đến, Lâm Nha và Long Viêm Dạ cùng quay đầu lại nhìn, đang đứng ở phòng khách là An Tiểu Yêu. An Tiểu Yêu lấy tay che miệng để kìm lại tiếng thét, khuôn mặt đầy nghi ngờ, cô vừa nghe thấy chuyện gì? Lâm Nha làm vũ nữ là do Long Viêm Dạ ép sao, tại sao lại như vậy? Tại sao chứ? !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc