Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ - Chương 30

Tác giả: Mính Hương Hoa Hồn

Long Viêm Dạ ôm thật chặt An Tiểu Yêu vào lòng, mặc dù nhiệt độ bên trong phòng tắm đang từ từ hạ nhiệt nhưng toàn thân anh vẫn rất nóng, ngọn lửa âm ỉ cháy trong *** anh. Long Viêm Dạ thở hắt ra, lần này không ai có thể đẩy anh và Tiểu Yêu ra khỏi nhau.
Lúc này đầu óc An Tiểu Yêu trống rỗng, dựa vào cánh tay Long Viêm dạ, không ngừng đáp trả nhiệt tình của Long Viêm Dạ. An Tiểu Yêu phát ra tiếng thở gấp, Long Viêm Dạ cũng không thể khống chế nổi mình nữa, bàn tay tiến về phía *** An Tiểu Yêu tìm kiếm ————
"Cái ông chú đáng ghét kia. Sao chú lại bắt nạt mẹ cháu ————"
Giọng nói trẻ con vang lên giống như chậu nước lạnh dập tắt ngọn lửa trong hai người, nó cũng kịp thời ngăn cản động tác tiếp theo của Long Viêm Dạ, anh vội vàng rút tay ra khỏi *** An Tiểu Yêu. Long Viêm Dạ ngồi bịch xuống bồn tắm. Tim Long Viêm Dạ vẫn còn đập liên hồi, chưa thể về trạng thái bình thường được, anh không biết phải làm gì lúc này. Còn An Tiểu Yêu thì đỏ mặt, rồi nhìn về phía cửa phòng tắm mới phát hiện ra An Niệm Dạ đang đứng đó, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Long Viêm Dạ.
An Tiểu Yêu nhìn thấy An Niệm Dạ như muốn xông vào xé Long Viêm Dạ thành trăm mảnh, làm cô càng xấu hổ, mặt càng đỏ thêm. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Vừa rồi Tiểu Dạ đã nhìn thấy hết ư, An Tiểu Yêu vội vàng chạy tới trước mặt An Niệm Dạ, ngồi xổm xuống.
"Tiểu Dạ, chú ấy không bắt nạt mẹ."
"Không, chú ấy bắt nạt mẹ, con nghe thấy mẹ kêu mà ————"
Tiểu Dạ đúng là một đứa bé cố chấp, cậu từng nói sẽ bảo vệ mẹ, bây giờ thấy mẹ kêu như thế nhất định là chú ấy đang bắt nạt mẹ. Lời nói của An Niệm Dạ làm cho Tiểu Yêu không nói được gì. Còn Long Viêm Dạ thì cười sung sướng, xem ra tính cách con trai đúng là rất giống anh nha, đều rất cố chấp như nhau.
"Tiểu Dạ à, thất sự là chú không bắt nạt mẹ cháu mà. Cháu không tin chú nhưng chẳng lẽ cũng không tin lời mẹ mình sao? Tiểu Dạ ngoan, mẹ cháu chỉ muốn tắm cho chú thôi, giống như mẹ cháu tắm cho cháu vậy, cháu hiểu chưa————"
Là thật sao? An Niệm Dạ có vẻ vẫn chưa tin. An Tiểu Yêu đành phải bế An Niệm Dạ chạy ra xa phòng tắm, tiếng cười của Long Viêm Dạ vẫn vang lên phía sau. Lần này, công sức anh bỏ ra đã không uổng phí rồi, vừa ôm được vợ về, vừa chiếm lại được con tim cô ấy, giờ anh và Tiểu Yêu sẽ bắt đầu lại từ đầu, Long Viêm Dạ biết hai người sẽ không thể tách nhau ra nữa.
Ở trong phòng ngủ, An Tiểu Yêu cố gắng dỗ dành An Niệm Dạ, vì chuyện vừa rồi mà tâm trí cô vẫn chưa trở về. Bản thân cô càng ngày càng yêu Long Viêm Dạ hơn, dù Long Viêm Dạ đã làm gì thì cô vẫn chỉ nghĩ đến anh, chỉ cần anh làm một chút chuyện cho cô thì cô liền không kháng cự.
Gác đầu lên tay, trong lòng An Tiểu Yêu cảm thấy rất ngọt ngào, nhiều năm trôi qua, cuối cùng Long Viêm Dạ vẫn muốn quay lại với cô. Chỉ vì chuyện này mà cô có thể dễ dàng tha thứ cho những sai lầm trước kia của Viêm Dạ, An Tiểu Yêu đang cười thầm thì điện thoại trên đầu giường vang lên, làm An Tiểu Yêu giật mình.
Linh ———— linh ————
Chắc lại là cha cô gọi để kiểm tra đây, An Tiểu Yêu ôm Tiểu Dạ rồi mới nghe điện thoại.
"Alo ————"
"Tiểu Yêu, là cậu thật ư? Tốt quá rồi, cuối cùng tớ cũng tìm được cậu ————"
Trong điện thoại là giọng nói của một người phụ nữ, làm An Tiểu Yêu vui sướng.
"Lâm Nha? !"
"Là mình, Tiểu Yêu, tớ là Lâm Nha đây."
Nghe giọng Lâm Nha có vẻ rất vui, nhiều năm rồi không có chút tin tức nào của Tiểu Yêu, đột nhiên giờ liên lạc tìm cô, Lâm Nha thật sự rất xúc động. Vừa biết tin An Tiểu Yêu để lại số điện thoại ở nhà cô, Lâm Nha liền bấm số gọi cho Tiểu Yêu luôn, bởi vì Lâm Nha có một bí mật, vì bí mật này mà Lâm Nha luôn cảm thấy đau khổ.
An Tiểu Yêu cũng giống Lâm Nha đều xúc động, dù sao cũng lớn lên từ nhỏ bên nhau, là bạn tốt của nhau, Lâm Nha còn là người bạn thân duy nhất của Tiểu Yêu nữa, làm sao mà không xúc động chứ. Khi còn đi học, Tiểu Yêu luôn bị cô lập, mọi người đều sợ gia cảnh nhà cô, chỉ có Lâm Nha là không, mặc dù Lâm Nha cũng sợ nhưng vẫn đồng ý chơi với Tiểu Yêu, trong lòng Tiểu Yêu luôn có một chỗ dành cho Lâm Nha.
Nếu không phải vì cô chịu tổn thương quá lớn thì chắc chắn Tiểu Yêu đã liên lạc với Lâm Nha rồi, lần này có thể liên lạc lại với nhau, An Tiểu Yêu rất vui. Kể cho Lâm Nha một vài chuyện rồi hai người quyết định thời gian mai gặp nhau, sau khi tắt máy, An Tiểu Yêu H**g phấn ôm chầm lấy Tiểu Dạ, bẹo lên má Tiểu Dạ.
"Tốt quá, Bảo Bảo, dì Lâm Nha sẽ tới thăm chúng ta."
"Dì Lâm Nha nào ạ? !"
"Đúng rồi, là dì xinh đẹp mà mẹ thường kể cho con ý. Nếu cô ấy gặp con rồi, nhất định sẽ thích con, ha ha ————"
Tâm trạng lúc này của An Tiểu Yêu rất tốt, đặt An Niệm Dạ xuống giường, rồi mở cửa đi ra thì bắt gặp Long Viêm Dạ đang ngồi trong phòng khách. Long Viêm Dạ đã mặc quần áo chỉnh tề rồi, đôi chân dài đặt lên bàn, dựa người vào sofa xem tivi, vừa thấy bóng dáng An Tiểu Yêu, Long Viêm Dạ liền bật dậy, kéo Tiểu Yêu ngồi cạnh mình.
"Tiểu Yêu, Tiểu Dạ không có vấn đề gì chứ?"
"Có thể có vấn đề gì? Em đi nấu mỳ đây ————"
An Tiểu Yêu nhìn lướt qua Long Viêm Dạ Nhất, cơn tức trong lòng đã sớm tiêu tan, cộng thêm việc bạn thân liên lạc với cô, An Tiểu Yêu không thể tiếp tục mặt lạnh với Long Viêm Dạ được. Nhìn thấy vẻ mặt An Tiểu Yêu đã trở nên dịu dàng hơi, Long Viêm Dạ mặt dày bám lấy.
"Tốt nhất là mua đồ ăn bên ngoài ————"
"Long Viêm Dạ ————"
Dám xem thường tài nấu nướng của mình, An Tiểu Yêu đang định xử lý Long Viêm Dạ nhưng mặt Long Viêm Dạ càng ngày càng sát lại mặt cô thì Tiểu Dạ không thể xuống tay được. Long Viêm Dạ thở ra hơi nóng vào tai Tiểu Yêu, giọng nói trầm ấm như có ma lực vang lên.
"Buổi tối tới phòng anh nha, anh chờ em ————"
Long Viêm Dạ ghé vào An Tiểu Yêu nói ra câu này, sau đó còn cười ám muội nữa rồi mới đứng lên, gọi điện đặt đồ ăn bên ngoài. An Tiểu Yêu ngồi im trên ghế, ngẩn người ra sau khi Long Viêm Dạ dội cho một quả bom.
Long Viêm Dạ có ý gì? Gọi cô đến phòng lúc nửa đêm, An Tiểu Yêu dù có ngốc đến mức nào cũng biết câu nói của Viêm Dạ nghĩ là gì, chỉ vừa mới nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra thôi mà mặt An Tiểu Yêu đã đỏ đến tận mang tai rồi. Mặc dù Tiểu Yêu đã là mẹ của một đứa nhóc nhưng về phương diện này thì cô không có kinh nghiệm gì, sau đêm năm đó thì Tiểu Yêu chưa từng trải qua tình huống như vậy nữa, giờ Long Viêm Dạ nhắc đến vấn đề này làm sao mà Tiểu Yêu không hoảng sợ chứ.
Khi An Tiểu Yêu đang chìm đắm trong những suy nghĩ không trong sáng cho lắm thì Long Viêm Dạ đã đặt xong đồ ăn và ngồi xuống bên cạnh Tiểu Yêu rồi. Nhưng Viêm Dạ vẫn bình thương như chưa xảy ra chuyện gì vậy, cầm điều khiển tivi liên tục đổi kênh, làm An Tiểu Yêu thực sự nghĩ rằng vừa rồi cô gặp ảo giác.
"Vừa rồi anh nói gì vậy?"
"Nói gì? Vừa rồi anh nói gì à, hình như là không có nói nha. Tiểu Dạ, mau lại đây, ngồi cạnh chú này, cho chú ôm một cái ————"
Nhìn thấy An Niệm Dạ đang đi từ trong phòng ngủ ra, Long Viêm Dạ chuyển ngay đề tài, cười tươi chào hỏi Tiểu Dạ. Sau khi nghe An Tiểu Yêu giải thích, An Niệm Dạ đã không còn thái độ thù địch với Long Viêm Dạ nhưng cũng không muốn để anh ôm, chỉ bình thản đến bên An Tiểu Yêu rồi ngồi xuống.
"Mẹ, con đói bụng."
"Ừ, mẹ biết rồi, chú đã gọi đồ ăn rồi. Bảo Bảo ngoan nha, lát nữa sẽ có người mang đồ ăn tới cho chúng ta, sẽ nhanh thôi."
An Tiểu Yêu dịu dàng dỗ dành Tiểu Dạ, Long Viêm Dạ ngơ ngẩn nhìn hài mẹ con Tiểu Yêu. Nhìn cách dỗ của Tiểu Yêu thì không giống như nhận nuôi Tiểu Dạ lắm. Long Viêm Dạ bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, chẳng lẽ An An và An Tiểu Yêu có quan hệ gì với nhau sao, trong đầu Long Viêm Dạ lóe ra một suy nghĩ nhưng sau đó liền quên mất đó là điều gì.
"Tiểu Yêu, anh có thể hỏi em một chuyện được không?"
Long Viêm Dạ hắng giọng một cái, vẫn là hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình. An Tiểu Yêu không buồn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng lau khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Dạ, rồi trả lời rất tự nhiên.
"Ừm, anh định hỏi điều gì?"
"Tiểu Yêu, em có biết một người phụ nữ tên An An không?"
Bộp ———
An An? ! Khăn mặt trên tay An Tiểu Yêu rơi xuống đù* Tiểu Dạ, giống như muốn giấu diếm một điều gì đó, An Tiểu Yêu vội nhặt khăn mặt lên, có chút chột dạ.
"Không biết, không biết. Em không biết và chưa từng biết người nào tên An An cả ————"
Tại sao Long Viêm Dạ lại hỏi đến cái tên này chứ, cái tên này đã được chôn sau trong quá khứ, đó là cái tên mà Tiểu Yêu đã dùng một lần duy nhất. Cái tên này Tiểu Yêu đã dùng khi lần đầu tiên gặp Long Viêm Dạ, An Tiểu Yêu không quên điều này, chẳng lẽ Long Viêm Dạ đã phát hiện ra điều gì rồi ư? An Tiểu Yêu hơi lo lắng, thái độ do dự và tránh né của Tiểu Yêu càng làm tăng nghi ngờ trong lòng Long Viêm Dạ.
Long Viêm Dạ vẫn tỏ ra bình thường, nhìn vào phản ứng của An Tiểu Yêu thì chắc chắn cô ấy biết An An, Tiểu Dạ ở cùng cô ấy cũng không có gì là lạ nữa rồi. Tốt nhất bây giờ không nên hỏi tiếp, sau một thời gian nữa sẽ hỏi lại, chỉ cần anh cưới được Tiểu Yêu, thì sợ gì mà cô ấy không nói sự thật cho anh biết chứ.
Cưới Tiểu Yêu? ! Điều này vừa xuất hiện trong đầu Long Viêm Dạ, làm cho anh ta hơi xúc động. Đúng rồi, chỉ cần mình kết hôn với Tiểu Yêu thì không cần phải lo lắng đến vấn đề giữa mình và Tiểu Yêu nữa, chỉ cần Tiểu Yêu trở thành phu nhân nhà họ Long thì tất cả mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Long Viêm Dạ càng nghĩ càng hứng thú, thậm chí còn cảm thấy không thể chờ đợi thêm.
Nhưng mà hoàn cảnh lúc này không thích hợp cho việc cầu hôn lắm nên Long Viêm Dạ đành phải đè nén cảm xúc mình lại, trong đầu lại nghĩ phải cầu hôn Tiểu Yêu như thế nào? Buổi tối Tiểu Yêu đến phòng mình, đây chính là cơ hội tuyệt vời nhât để cầu hôn, Long Viêm Dạ nhìn Tiểu Yêu, toét miệng ra cười.
"Mẹ ơi, mẹ nhìn chú kìa. Chú ấy cười cái gì vậy, có phải vì đói quá không ————"
An Niệm Dạ chỉ vào Long Viêm Dạ đang thần kinh bất bình thường, ánh mắt gian xảo kèm theo chút chế nhạo. An Tiểu Yêu quay đầu lại nhìn Viêm Dạ, lập tức cúi đầu xuống, không biết vì sao, khi cô vừa nhìn thấy Long Viêm Dạ thì lại nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tối nay.
Màn đêm buông xuống, gió mát thổi qua cửa sổ vào phòng, An Tiểu Yêu nhẹ nhàng đứng dậy đóng cửa sổ vào. Chỉnh lại áo ngủ ngay ngắn, rồi đắp chăn tử tế lại cho An Niệm Dạ rồi Tiểu Yêu mới rón rén ra khỏi phòng. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng khách, vào ban đêm mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức An Tiểu Yêu nghe thấy cả tiếng tim mình đập.
Nhìn cánh cửa gần đó, An Tiểu Yêu ôm *** mình, cánh cửa đó giống như có thể há miệng ra nuốt chửng cô vào bụng. Hai mươi hai tuổi, An Tiểu Yêu vẫn còn mơ mộng giống như học sinh cấp ba, tim cô nhảy loạn xạ lên, đôi chân nhẹ nhàng bước đến trước cánh cửa phòng đó.
Chuyến đi này dù có xảy ra chuyện gì thì An Tiểu Yêu cũng chấp nhận. Lấy hết dũng khí, tay An Tiểu Yêu run run, đẩy cánh cửa phòng mới phát hiện ra nó không khóa, thì ra Long Viêm Dạ đã sớm tính toán chờ cô nhảy vào.
Lúc này Long Viêm Dạ đang quay lưng lại phía An Tiểu Yêu, ngồi trên cửa sổ ngẩn người ngắm cảnh đêm. An Tiểu Yêu không muốn quấy rầy việc ngắm trăng của Long Viêm Dạ nên bước đi thật nhẹ, nhưng Tiểu Yêu còn chưa kịp đến sau lưng Long Viêm Dạ thì anh đã quay đầu lại mỉm cười với cô.
"Tiểu Yêu, anh chờ em rất lâu rồi ————"
Giọng nói ấm áp mê hoặc lòng người vang lên làm An Tiểu Yêu đang căng thẳng thì càng khẩn trương hơn. Đứng im tại chỗ, An Tiểu Yêu có chút xấu hổ xoa xoa tay vào nhau, sợi lông tơ trên người cũng dựng đứng lên.
Long Viêm Dạ khẽ mỉm cười, đứng lên. Duỗi tay ra kéo An Tiểu Yêu vào lòng mình, vuốt ve mái tóc An Tiểu Yêu, Long Viêm Dạ khẽ nhắm mắt lại, hài lòng, khẽ than thở.
"Thật sự anh sợ em không đến, Tiểu Yêu, em có biết anh lo lắng thế nào không? !"
An Tiểu Yêu càng cúi thấp hơn, không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu. Thật ra dù Long Viêm Dạ không nói thì cô cũng biết anh đang chờ cô, chăn gối trên giường vẫn còn gọn gàng chứng tỏ Long Viêm Dạ chưa ngủ, anh vẫn kiên nhẫn chờ cô. Vì thế khi vào phòng, An Tiểu Yêu cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của Tiểu Yêu lên, trong đôi mắt Long Viêm Dạ chứa đầy sự dịu dàng và tình cảm sâu đậm.
"Tiểu Yêu, anh bảo em tới đây là vì một chuyện, em có đoán được là chuyện gì không?"
"Em, em hiểu————"
An Tiểu Yêu càng thêm xấu hổ, Long Viêm Dạ thật là, sao lại đi hỏi cô chuyện tế nhị thế chứ. Nửa đêm gọi cô vào phòng anh thì ai mà chẳng đoán ra là vì chuyện gì, An Tiểu Yêu quyết định đến đây, nghĩa là cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, lần này nhất định cô phải làm một người phụ nữ thực sự.
Long Viêm Dạ thấy An Tiểu Yêu gật đầu thì hơi bất ngờ. Chẳng lẽ cô ấy đã biết được kế hoạch cầu hôn của anh rồi sao? Anh còn định cho Tiểu Yêu bất ngờ, Long Viêm Dạ hơi thất vọng chút nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh lãi, điều này chứng tỏ giữa anh và Tiểu Yêu quá hiểu nhau.
Long Viêm Dạ đang định mở lời cầu hôn thì đột nhiên An Tiểu Yêu dùng môi mình ngăn lại, đôi môi ấm áp đó dính chặt lấy môi Long Viêm Dạ. Long Viêm Dạ giật mình, mặc dù không biết vì sao An Tiểu Yêu lại chủ động đến thế, nhưng được người mình yêu ôm ấp yêu thương thì anh mà không đáp lại thì thật sự sẽ làm An Tiểu Yêu chê cười.
Long Viêm Dạ ôm chặt lấy An Tiểu Yêu, chuyển từ thế bị động sang chủ động, dùng sức đòi lấy. Hương thơm trên người An Tiểu Yêu bay vào mũi Long Viêm, giống như tiếp thêm sức mạnh cho ngọn lửa trong lòng Long Viêm Dạ bùng cháy.
An Tiểu Yêu nhắm mắt lại, trên mặt hiện ra vẻ say đắm, giờ phút này cô đã phải đợi rất lâu rồi. Ôm lấy eo Long Viêm Dạ, An Tiểu Yêu đáp trả lại nụ hôn của Long Viêm Dạ, môi lưỡi quyện vào nhau, say đắm. Long Viêm Dạ quên mất điều mình muốn nói, An Tiểu Yêu cũng quên đi mọi chuyện, lúc này trong phòng chỉ còn khao khát tình yêu, mặt trăng bên ngoài cửa sổ cũng phải đỏ mặt, xấu hổ trốn vào mây.
Long Viêm Dạ đối xử với An Tiểu Yêu thật dịu dàng, ôm chặt lấy An Tiểu Yêu, bước đến giường, nhẹ nhàng đặt Tiểu Yêu xuống.
"Tiểu Yêu, Tiểu Yêu của anh!"
Giọng nói nỉ non, dịu dàng của Long Viêm Dạ thổi vào tai An Tiểu Yêu, đầu Long Viêm Dạ cúi xuống giống như một đóa hoa màu đen trên gối. Long Viêm Dạ đè lên người An Tiểu Yêu, nhẹ nhàng hôn cô, nâng niu cô như bảo bối.
Vừa hôn, tay Long Viêm Dạ từ từ di chuyển đến xương quai xanh của Tiểu Yêu, rồi vuốt ve nó ——
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc