Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ - Chương 28

Tác giả: Mính Hương Hoa Hồn

Thật ra Long Viêm Dạ vẫn chưa biết Tiểu Dạ là con của anh và Tiểu Yêu, trong thâm tâm anh vẫn nghĩ Tiểu Dạ là con của anh với An An, An Tiểu Yêu chỉ là vô tình trở thành người chăm sóc cho Tiểu Dạ thôi. Long Viêm Dạ tự nghĩ ra một lý do, chính là An An trở thành bà mẹ đơn thân, không có khả năng nuôi dưỡng Tiểu Dạ nên do duyên phận mà Tiểu Dạ được An Tiểu Yêu đưa về nuôi.
Vì Long Viêm Dạ vẫn cho rằng An An làm nghề bán hoa nên kinh tế không được tốt lắm, nhưng Long Viêm Dạ không ngờ, trên đời này có cái gọi là duyên phận ý trời. Nhưng khi anh nói Tiểu Dạ là con trai anh thì sao An Tiểu Yêu lại lo lắng đến thế, An Tiểu Yêu đâu biết chuyện tình một đêm của anh với An An chứ, sao lại có thể lo lắng như vậy được, Long Viêm Dạ bắt đầu nghi ngờ rằng An Tiểu Yêu biết chuyện gì đó.
"Em đã biết Tiểu Dạ là con trai anh từ lâu rồi, phải không?"
"Không phải! Tiểu Dạ không phải con anh. Sao có thể có chuyện đó chứ, Long Viêm Dạ, anh đừng có đứng đây mà nói lung tung nha————"
An Tiểu Yêu vội vàng phủ nhận, chuyện gì chứ chuyện này nhất quyết cô không nhận đâu. Tiểu Dạ do cô vất vả mà sinh ra, mang thai chín tháng mười ngày mới sinh được, sao có thể dễ dàng để cho Long Viêm Dạ nhận con được.
Dường như mọi chuyện đã trở nên rõ ràng rồi, Long Viêm Dạ cũng không suy nghĩ sâu thêm, chỉ khẽ gật đầu.
"Được, nếu như em cho anh ở lại đây thì anh sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Nếu không thì anh sẽ đưa Tiểu Dạ đi giám định ADN."
Long Viêm Dạ không cần suy nghĩ thêm, chỉ cần được ở cạnh An Tiểu Yêu thì anh có thể nhượng bộ một chút. Long Viêm Dạ xuất thân từ nhà kinh doanh, sớm đã tính toán thiệt hơn rồi, Tiểu Dạ có phải con trai anh không cũng không quan trọng nữa, chỉ cần anh được ở bên Tiểu Yêu thì Tiểu Dạ chạy đâu cho thoát.
Hơn nữa, chỉ cần là con trai anh, muốn ngăn cản máu mủ ruột già cũng khó lắm. Trong vài giây Long Viêm Dạ đã có lựa chọn của mình, lùi một bước tiến hai bước, tung ra lời nói uy hiếp Tiểu Yêu.
Tại sao có như vậy? Giây phút này An Tiểu Yêu có chút hận Long Viêm Dạ, năm xưa cũng vậy, bắt cô ký vào hợp đồng phải ở bên cạnh Viêm Dạ, bây giờ cũng lại như vậy, dùng Tiểu Dạ để ép cô đồng ý yêu cầu của anh.
Tim An Tiểu Yêu như vỡ nát, vết thương đang từ từ khép miệng giờ lại bung ra, Long Viêm Dạ chỉ nghĩ đến chuyện làm thế nào để được ở cạnh Tiểu Yêu mà vô tình không nghĩ đến cảm nhận của cô. Chỉ vì câu nói này của Long Viêm Dạ, An Tiểu Yêu không thể không đồng ý, nếu như thực sự đi giám định huyết thống thì e rằng có vài chuyện không thể nói rõ được, nghĩ tới nghĩ lui, An TIeieru Yêu chỉ có thể giơ cờ trắng đầu hàng.
"Tôi đồng ý, nhưng anh không được đưa Tiểu Dạ đi giám định ADN. Tiểu Dạ là con trai tôi, chuyện này không bao giờ thay đổi ————"
Giọng nói Tiểu Yêu khàn khàn làm Long Viêm Dạ đau lòng, anh một lần nữa lại làm tổn thương Tiểu Yêu. Nhưng không còn cách nào khác, An Tiểu Yêu rất cố chấp, bướng bỉnh, để anh được ở lại thì không thể làm cách nào khác cả. Long Viêm Dạ định ôm Tiểu Yêu vào lòng an ủi nhưng An Tiểu Yêu lại né tránh kịp.
"Anh có thể ở lại đây nhưng tôi không muốn chuyện như hôm nay lại xảy ra thêm lần nào nữa. Hãy xác định rõ ranh giới giữa hai chúng ta, ở đây có hai phòng, tôi và Tiểu Dạ ở một phòng, phòng kia dành cho anh."
An Tiểu Yêu rất bình tĩnh nói chuyện, giống như chuyện này không liên quan gì tới cô vậy, cô càng như thế, Long Viêm Dạ lại càng đau lòng. Khi thấy An Tiểu Yêu không buồn nhìn anh lấy một lần thì Long Viêm Dạ rất muốn rút lại lời vừa nói, nhưng lời đã nói ra giống như bát nước đổ đi không thể thay đổi được nữa, lại một lần nữa anh làm tổn thương An Tiểu Yêu, sau này nhất định sẽ bù đắp lại.
Khi An Tiểu Yêu vào phòng, Long Viêm Dạ liền tát mình hai cái vào má. Sao mình lại có thể dồn chuyện này đến bước này chứ? Đây không phải kết quả mà anh muốn, còn tưởng rằng chuyện giữa anh và Tiểu Yêu đã có chuyển biến nhưng xem ra chỉ là do anh tự tưởng tượng mà thôi.
Nhưng giờ anh có thể ở lại đây thì phải dùng toàn lực mà cứu vãn tình hình. Long Viêm Dạ lấy điện thoại ra, sai Long Quân An mang cho anh vài bộ quần áo tới đây, nhân tiện bàn giao lại vài việc ở công ty cho em trai. Long Viêm Dạ đã quyết tâm rồi, trong thời gian này anh sẽ không đến công ty làm việc nữa, ngoan ngoãn ở lại đây, dùng mọi cách để bù đắp cho Tiểu Yêu.
Đưa cho Long Viêm Dạ túi hành lý xong nhưng Long Quân An vẫn lo lắng nhìn lại khu nhà anh trai đang ở.
"Anh không muốn em lên trên đó thật à, rất lâu rồi em chưa gặp lại Tiểu Yêu."
"Không cần đâu, nếu em không muốn trên mặt mình có thêm vài vết sẹo thì hãy ngoan ngoãn về đi, và quản lý công ty cho tốt vào."
Long Viêm Dạ nhất quyết từ chối yêu cầu của Long Quân An, An Tiểu Yêu là của anh, không muốn cô dây dưa với bất cứ người nào, dù đó là em trai anh. Hiện tại anh chưa chiếm được trái tim cô nên chỉ có thể bảo vệ cô tránh xa mấy người này thôi, Long Viêm Dạ cương quyết đuổi Long Quân An về rồi về phòng trọ.
An Niệm Dạ đang ăn mỳ, vừa thấy Long Viêm Dạ vào nhà thì liền bĩu môi, nhìn chằm chằm Long Viêm Dạ.
"Sao chú lại về đây? Lần nào chú cũng làm cho mẹ cháu đau lòng, chú nhìn kìa, mẹ cháu không thèm ăn gì hết, nếu mẹ không ăn gì thì sẽ đau bụng đó."
Long Viêm Dạ im lặng nghe An Niệm Dạ trách mình, nhưng vừa nghe thấy An Tiểu Yêu không chịu ăn gì thì Long Viêm Dạ liền lo lắng. Long Viêm Dạ nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, anh vội vàng ngồi xuống cạnh An Niệm Dạ, cố gắng lấy lòng con trai.
"Tiểu Dạ, đừng ăn mỳ nữa được không? Chú dẫn cháu và mẹ ra ngoài ăn cơm, chú sẽ cố gắng làm cho mẹ cháu vui lên mà ăn cơm, tin chú đi————"
Tiểu Dạ khá hiểu chuyện, tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh tinh ý, nên dễ dàng nhìn ra An Tiểu Yêu không vui. Tiểu Dạ nghi ngờ nhìn Long Viêm Dạ một lúc rồi mới ngoan ngoan gật đầu, không còn tiếp tục xua đuổi Long Viêm Dạ nữa, có lẽ ông chú này có thể làm mẹ vui lên mà chịu ăn cơm. An Niệm Dạ ngồi trên sofa ôm chút hi vọng nhỏ nhoi, chờ Long Viêm Dạ gọi mẹ cùng ra ngoài ăn cơm.
Long Viêm Dạ gõ cửa rất lâu nhưng An Tiểu Yêu không chịu ra mở cửa, không còn cách nào Viêm Dạ đành phải nhờ đến sự trợ giúp của An Niệm Dạ. Chỉ có nhờ Tiểu Dạ, anh mới có thể vào trong phòng An Tiểu Yêu. Long Viêm Dạ nghĩ là làm, quay đầu nhìn Tiểu Dạ đang ngồi một mình trên sofa, đây là hi vọng duy nhất của anh.
Long Viêm Dạ đi đến bên An Niệm Dạ, ghé vào tai Tiểu Dạ nói nhỏ, không biết anh nói gì chỉ thấy Tiểu Dạ gật đầu liên tục, ra hiệu OK với Long Viêm Dạ, rồi Tiểu Dạ nhảy xuống sofa, chạy đến trước cửa phòng Tiểu Yêu.
"Mẹ, mở cửa đi. Con là Tiểu Dạ mà, mẹ mở cửa đi ————"
"Tiểu Dạ, đừng làm ồn, mẹ muốn ngủ một lát."
Giọng nói của An Tiểu Yêu chẳng có chút sức nào, thấy đến con trai bảo mở cửa mà Tiểu Yêu cũng không chịu, trong lòng Long Viêm Dạ càng sốt ruột hơn. Tiểu Dạ vẫn gõ cửa, Long Viêm Dạ nhẹ nhàng đi đến gần, hai người đàn ông một lớn một nhỏ đứng ở ngoài cửa nháy mắt ra hiệu với nhau.
An Niệm Dạ hiểu ý Long Viêm Dạ, gật đầu một cái rồi tiếp tục gõ cửa.
"Mẹ ơi, mau mở cửa đi———— bụng con khó chịu lắm ————"
Giọng nói nũng nịu của An Niệm Dạ phát ra, lần này hiệu quả trông thấy, đứng chờ một lát liền nghe thấy tiếng bước chân của An Tiểu Yêu ra mở cửa. An Tiểu Yêu mặc bộ đồ ngủ, tóc phủ ngang vai, vừa mở cửa liền ôm lấy An Niệm Dạ.
"Bảo Bảo, bụng con khó chịu ở đâu, để mẹ xem nào————"
"——————"
An Niệm Dạ còn chưa kịp lên tiếng, Long Viêm Dạ liền nháy mắt với con trai. Giống như một cơn gió thổi qua, Long Viêm Dạ ôm lấy An Tiểu Yêu vào phòng, dùng chân đóng sập cửa lại. An Tiểu Yêu không ngờ, con trai cô lại thông đồng với Long Viêm Dạ để lừa cô, trong lòng vừa giận vừa hờn.
"Anh buông tôi ra đi, anh mới tới đây có nửa ngày mà đã dạy hư Tiểu Dạ rồi. Đây chính là mục đích mà anh đòi ở lại sao? Anh mau thả tôi ra ————"
An Tiểu Yêu rất tức giận nhưng đánh không lại Long Viêm Dạ, tình thế cấp bách nên cô bèn há miệng cắn vào *** Long Viêm Dạ một cái. Long Viêm Dạ chỉ khẽ nhíu mày, mặc kệ An Tiểu Yêu thích cắn thì cắn, nhưng Tiểu Yêu đúng là xuống tay không nhẹ nha. Cô cắn đến lúc cảm thấy mùi tanh của máu trong miệng mình mới chịu thả ra.
Lấy tay chìu khóe miệng mình, An Tiểu Yêu nhìn xuống tay mình thấy một vệt máu hồng, liền cảm thấy lo lắng. Cô ngẩng đầu lên, đập thẳng vào mắt Tiểu Yêu là một khoảng đỏ của máu loang lổ trên chiếc áo somi màu xanh dương của Long Viêm Dạ, nhưng anh chỉ mỉm cười nhìn cô mà không oán trách dù chỉ một câu.
An Tiểu Yêu cảm thấy đau xót, sao cô lại đi cắn anh thành ra thế này chứ, sao anh ta lại không phản kháng vậy? An Tiểu Yêu nghi ngờ, rốt cuộc Long Viêm Dạ là người thế nào, sao giờ cô thấy anh như người khác vậy? Lau vết máu trên miệng mình, An Tiểu Yêu ngẩn người nhìn Long Viêm Dạ mà quên mất điều cô muốn nói là gì rồi.
"Tiểu Yêu, chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm đi. Tiểu Dạ chỉ là đứa bé, suốt ngày ăn mỳ không tốt cho sức khỏe nó đâu, mà em cũng thế, phải ăn cơm đoàng hoàng chứ, nếu không sẽ lại bị đau dạ dày đấy."
Giọng nói dịu dàng, Long Viêm Dạ thậm chí không thèm liếc mắt nhìn vết thương của mình, chỉ nhẹ nhàng đưa ra yêu cầu của mình. An Tiểu Yêu không thể khống chế tình cảm của mình được nữa. Tại sao Long Viêm Dạ cứ muốn *** cô vậy, giọng nói dịu dàng này giống như nói chuyện với người yêu nhau vậy, lại còn ép mình làm chuyện mình không muốn nữa, anh ta ở lại là để *** mình sao, nhưng sao vẫn cảm thấy đau lòng thế này. An Tiểu Yêu quay lưng lại, tay chân luống cuống hết cả lên mở ngăn kéo ra.
"Tiểu Yêu, em đang tìm gì vậy? Thôi nào, chúng ta cùng đi ăn cơm nha."
Long Viêm Dạ nắm lấy tay An Tiểu Yêu, hơi ấm từ tay anh truyền đến cô, An Tiểu Yêu không hề có ý định rút tay ra, đây là hơi ấm mà cô muốn tìm. Cuối cùng thì miếng dán cá nhân cũng xuất hiện trước mặt An Tiểu Yêu, Tiểu Yêu quay người lại xé áo sơmi của Long Viêm Dạ ra, vết thương vẫn đang rỉ máu đập thẳng vào mắt An Tiểu Yêu.
Từ hai hàng dấu răng lên, máu tươi vẫn chảy ra, xung quanh vết thương giờ đã sưng lên. An Tiểu Yêu vừa băng vết thương lại, nước mắt cũng không cầm nổi chảy ra, sao cô vẫn còn cảm thấy đau lòng thế này? Không thể nào quên được quá khứ, An Tiểu Yêu cảm thấy hận mình sao lại tàn nhẫn như vậy, nhưng cô càng hận Long Viêm Dạ hơn vì đã tiến vào trái tim cô quá sâu rồi.
"Xin lỗi, thật lòng xin lỗi ————"
Nước mắt rơi xuống tay Long Viêm Dạ, Long Viêm Dạ cầm tay An Tiểu Yêu đang run lên, ôm chặt lấy cô vào lòng.
"Tiểu Yêu, anh không sao, thật đấy, anh không sao mà. Chúng ta đi ăn cơm đã được không? Nếu như em nghĩ muốn bồi thường cho anh thì anh có cách khác để em bồi thường đó ————"
Giọng nói như thôi miên người khác từ miệng Long Viêm Dạ nói ra. Tiểu Yêu vẫn rất quan tâm đến anh, dù bị thương thế nào mà được ở cạnh Tiểu Yêu thì anh vẫn cam tâm tình nguyện chấp nhận. An Tiểu Yêu ngước mắt lên, giọng nói run run hỏi ra suy nghĩ trong lòng cô.
"Tại sao anh không tránh, anh có thể tránh được mà. Tôi sẽ bồi thường, anh nói đi, tôi sẽ bồi thường cho anh ————"
"Được, đây là em tự nguyện đồng ý nha. Cách bồi thường anh bây giờ là, em lau sạch nước mắt đi, rồi thay quần áo để cùng anh và Tiểu Dạ ra ngoài ăn cơm, anh sẽ đưa hai người đi ăn những món ngon nhất, chịu không?"
Khó khăn lắm An Tiểu Yêu mới có thế gật đầu, lúc này cô có quyền từ chối sao? Không thể từ chối lời mời của Long Viêm Dạ, An Tiểu Yêu nhẹ nhàng lau nước mắt, rồi đến tủ đồ thay quần áo. Nhất định kiếp trước cô thiếu nợ Long Viêm Dạ nên ông trời mới để anh đến đây *** cô, không thì vì sao chỉ sau một đêm với nhau, ông trời lại đẩy hai người gặp lại nhau, đã thế lại còn sinh Bảo Bảo cho anh ta nữa chứ, chuyện này thật ly kỳ.
"Tiểu Yêu, ăn chút thịt bò bít tết đi ————"
"Tiểu Dạ, cà rốt này phải ăn nhiều một chút nha, còn nhỏ đừng có kén ăn quá ————"
Trong phòng ăn sang trọng, Long Viêm Dạ chăm sóc từng ly từng tý cho con trai và Tiểu Yêu. Trong vài giây, An Tiểu Yêu có cảm giác như cô và Long Viêm Dạ chưa từng xa nhau, anh cứ thế bước vào cuộc sống của cô và Tiểu Dạ, nhưng những vết thương trong quá khứ vẫn luôn nhắc nhở cô, đây chỉ là ảo giác mà thôi.
Tay len lén đưa xuống dưới gầm bàn, lặng lẽ vuốt ve vết sẹo, lúc cô cần anh nhất thì anh lại đang ở đâu chứ? Nếu như lúc cô đến giữ anh lại mà anh chấp nhận thì chuyện đáng sợ kia sẽ không xảy ra. Chỉ cần nghĩ đến đây, oán hận và uất ức trong lòng lại trỗi dậy, ùa về trong tâm trí Tiểu Yêu, bữa ăn này dù ngon đến đâu nhưng đối với An Tiểu Yêu thì không có chút mùi vị nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc