Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ - Chương 26

Tác giả: Mính Hương Hoa Hồn

An Tiểu Yêu ôm An Niệm Dạ vội vàng bỏ đi. An Tiểu Yêu lái xe, nước mắt không thể kìm được nữa lăn dài trên má cô, trước mắt đều mơ hồ, An Tiểu Yêu không thể nhìn rõ mọi thứ phía trước nên đạp chân dừng xe lại, đầu gục lên vô lăng mà khóc.
Sao còn để cho cô gặp lại anh ấy chứ, tại sao? Bốn năm rồi, nhưng sao mình vẫn không thể xóa đi hình ảnh anh ấy ra khỏi đầu chứ, vừa nhìn thấy anh ấy tim mình thắt lại, Long Viêm Dạ, đã bốn năm, sao anh vẫn không chịu buông tha em, sao còn xuất hiện trước mặt em làm gì? !
Lúc trước muốn giữ anh lại thì anh không thèm để ý đến, em đã phải bỏ đi lòng tự trọng, bỏ đi cái tôi của mình, tất cả chỉ vì em yêu anh. Nhưng anh đã báo đáp em như thế nào? Ôm một người phụ nữ khác, thờ ơ trước việc em níu giữ anh, hôm nay gặp lại anh lại còn đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Lâm Nha, sao anh lại ích kỷ như vậy, Long Viêm Dạ, chẳng lẽ em đã nhìn nhầm anh sao!
An Tiểu Yêu khóc thật thương tâm, thật uất ức quá đi. Một mình mang nặng gần mười tháng, chịu bao đau đớn đế sinh con cho anh; trong lúc mình ở phòng sinh khổ sở vì khó sinh thì không biết Long Viêm Dạ đang ăn chơi đàn đúm ở đâu nữa; khi Tiểu Dạ phải vào bệnh viện, mình cần có người ở cạnh an ủi thì anh đang làm gì chứ? An Tiểu Yêu càng nghĩ càng tủi thân, cuối cùng bật khóc nức nở.
Nhớ lại những chuyện đã qua, Tiểu Yêu đã phải chịu bao tủi nhục, trong lòng thầm oán hận mình vì đến giờ vẫn còn yêu thương Long Viêm Dạ. An Niệm Dạ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, đôi mắt mở to nhìn An Tiểu Yêu, từ trước đến giờ chưa từng thấy mẹ đau lòng thế này, nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Yêu, An Niệm Dạ vòng tay ôm lấy Tiểu Yêu.
"Mẹ đừng khóc nữa, mẹ đừng đau lòng, Tiểu Dạ sẽ ngoan, sẽ nghe lời mẹ. Có phải mẹ không thích cái chú kia phải không, vậy thì sau này con sẽ không nói chuyện với chú ấy nữa, mẹ đừng khóc nữa nha ————"
An Niệm Dạ không biết vì sao mẹ mình lại khóc, cậu còn nhỏ tâm hồn vẫn ngây thơ, chỉ hi vọng dùng cách này để an ủi mẹ. An Tiểu Yêu ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ ôm chầm lấy con trai đáng yêu và hiểu chuyện của mình, đây là hi vọng duy nhất của Tiểu Yêu.
"Bảo Bảo ————"
Đôi bàn tay bụ bẫm đáng yêu lau đi những giọt nước mắt không ngừng chảy ra trên mặt An Tiểu Yêu. An Niệm Dạ cong môi lên, trong lòng thầm thề sẽ không bao giờ nói chuyện với cái chú đáng ghét đã làm mẹ cậu đau lòng nữa, An Niệm Dạ nhẹ nhàng tựa đầu vào иgự¢ An Tiểu Yêu.
Long Viêm Dạ như hóa đá đứng nhìn An Tiểu Yêu bỏ đi, khẽ mỉm cười, phải đến lúc Tiểu Mễ không chịu được lên tiếng nhắc nhở Long Viêm Dạ thì anh mới bình tâm lại.
"Bác ơi, có phải bác để ý mẹ Tiểu Dạ à?"
Khẽ kéo kéo tay áo Long Viêm Dạ, Tiểu Mễ nghĩ rất lâu nhưng vẫn không hiểu được ý Tiểu Dạ nên đành phải hỏi người bác này, mở to đôi mắt vô tội nhìn Long Viêm Dạ. Long Viêm Dạ cúi đầu, xoa xoa đầu Tiểu Mễ, cố gắng nặn ra một nụ cười.
"Ai nói với con?"
"Là Tiểu Dạ nói, cậu ấy nói bác để ý đến mẹ cậu ấy, cháu cũng thích Tiểu Dạ nữa ————"
Một giọt mồ hôi lạnh chảy trên trán Long Viêm Dạ, không biết phải nói thế nào nên chỉ dắt tay Tiểu Mễ, trong lòng tự nhiên thấy thoải mái. Nếu trong lòng Tiểu Yêu không còn có mình thì sao đã nhiều năm rồi vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện kia, chỉ có thể là vì trong lòng cô ấy vẫn còn có anh, cho nên mới không quên được chuyện kia. Long Viêm Dạ lại tràn đầy hi vọng vào tương lai.
Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là Long Viêm Dạ phải tìm ra chỗ ở của Tiểu Yêu, và tại sao Tiểu Yêu lại là mẹ của Tiểu Dạ nữa? Anh dám dùng tính mạng mà thề, anh chưa từng chạm qua Tiểu Yêu, nhưng sao con của cô ấy lại giống mình đến thế, hay nói đúng ra là bản sao y bản chính vậy.
Long Viêm Dạ ngốc nghếch nên không nghĩ đến chuyện An Tiểu Yêu và An An là một, không thể kéo An An xinh đẹp quyến rũ đêm đó ghép vào An Tiểu Yêu tinh nghịch dám đánh anh mấy lần. Hai cô gái đó khác nhau một trời một vực, chẳng ai nghĩ đến hai người họ hóa ra chỉ là một người cả, cho dù có một bằng chứng sống là An Niệm Dạ thì Long Viêm Dạ vẫn thể nghĩ đến điều này.
Đúng rồi, Tiểu Dạ! Long Viêm Dạ chợt nhớ đến đứa bé này, khóe miệng khẽ cong lên, cười vui vẻ, có lẽ Tiểu Dạ có thể giúp anh kéo An Tiểu Yêu quay đầu lại, đã lâu rồi Long Viêm Dạ không có vui sướng như vậy, vừa lái xe còn vừa ngâm nga một bài hát.
Chỉ cần có Tiểu Dạ ở đây, cả đời này An Tiểu Yêu cũng đừng mong thoát khỏi tay anh, ông trời đúng là quá tốt với Long Viêm Dạ————
Tâm trạng phấn khích của Long Viêm Dạ kéo dài đến bữa tối. Long Quân An ăn cơm nhưng thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc sau Long Viêm Dạ cũng phát hiện ra hành động hơi điên rồ này của em trai, cũng tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Quân An, em đang nhìn cái gì đấy?"
"À, không có gì, em nhìn xem có phải hôm nay mặt trời lặn ở đằng đông không, mà anh lại có thái độ kỳ lạ thế, cảm giác rất đáng sợ nha."
Liếc nhìn Long Quân An một cái, Long Viêm Dạ không nể nang gì thưởng cho Long Quân An một roi. Chớp mắt cái, nụ cười trên môi đã biến mất, thái độ trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
"Tiểu Yêu về rồi ————"
Phì ————
Một ngụm canh phun thẳng vào mặt Long Viêm Dạ, không lãng phí dù chỉ một giọt. Long Quân An nhìn mặt Long Viêm Dạ đã chuyển sang màu trắng, sợ quá vội vàng lấy khăn giấy vừa lau miệng mình lên lau mặt cho Long Viêm Dạ.
"Xấu hổ quá, xấu hổ quá ———— không ngắm đúng đối tượng rồi, ha ha ————"
Long Viêm Dạ rất bình tĩnh tránh thoát khỏi cái νũ кнí hóa học của Quân An, giơ tay ra nhận khăn bông nhỏ của người giúp việc mang tới. Quả nhiên người này vẫn còn tình cảm với Tiểu Yêu, Long Viêm Dạ nhìn Nguyệt Nguyệt đang ngồi cạnh Quân An, chớp mắt liền nở nụ cười gian.
"Anh nói chuyện chị dâu em trở về rồi, sao em lại kích động thế hả? Trước kia, khi chưa có Nguyệt Nguyệt, em có ý gì với Tiểu Yêu anh đều biết, giờ anh nghiêm túc cảnh cáo em, đừng có ý gì với Tiểu Yêu nha ————"
Đúng như tính toán của mình, Long Viêm Dạ vừa dứt lời thì tiếng kêu thảm thiết của Long Quân An vang lên, sau đó là tiếng quát như sư tử hà đông của Nguyệt Nguyệt.
"Long Quân An, anh đúng là lưu manh mà, xem em xử anh thế nào ————"
"Ai ui, anh không có mà, oan uổng quá, cứu mạng ————"
Long Viêm Dạ hài lòng với những gì đang diễn ra, cầm bát cơm lên, từ từ hưởng thụ bữa tối ngon lành. Cuối cùng sau bốn năm nay anh cũng báo thù được rồi, Long Viêm Dạ hả lòng hả dạ khi thấy Nguyệt Nguyệt trừng phạt kẻ dám có ý đồ xấu với chị dâu mình,
Ngày hôm sau, Long Viêm Dạ ngồi trong phòng làm việc được thiết kế sang trọng, lo lắng chờ tin tức của Tiểu Yêu, tuy trong phòng có điều hòa nhưng anh vẫn chảy mồ hôi ròng ròng. Hôm qua anh đã cho người đi điều tra về chỗ ở và cuộc sống bây giờ của Tiểu Yêu nhưng Long Viêm Dạ vẫn không yên tâm, anh sợ vì sự xuất hiện của anh mà Tiểu Yêu lại trốn đi lần nữa.
Long Viêm Dạ đang đứng ngồi không yên thì Long Quân An đẩy cửa đi vào, trên mặt còn mất vết máu khô, trên tay vung vẩy một tập hồ sơ, cười híp mắt rồi kéo ghế ngồi đối diện Long Viêm Dạ.
"Nhìn mặt em đi."
"Có gì đẹp đâu mà phải nhìn? !"
Long Viêm Dạ không buồn để ý đến em trai. Long Quân An bèn cầm hồ sơ trên tay giơ trước mặt Viêm Dạ, rồi cười rất gian.
"Đây là hồ sơ về An Tiểu Yêu, anh có nên quay lại nhìn mặt em trai anh một cái không nhỉ?"
"Trời ơi, Quân An, sao mặt em lại thành thế này? Để anh gọi người đi mua thuốc cho em nha, thật là, sao lại bị thương thành ra như vậy, là ai gây nên vậy?"
Long Quân An hơi sốc, không ngờ anh trai anh lại trở mặt nhanh như vậy. Rõ ràng là do anh ấy hại anh, làm cho Nguyệt Nguyệt hiểu lầm mà đánh anh một trận nên thân thế này, vậy mà giờ lại còn ngồi đây giả vờ mình vô can mới sợ chứ. Long Quân An không chịu lép vế, vung vẩy túi hồ sơ, một tay xòe ra trước mặt Long Viêm Dạ.
"Tiền thuốc men cộng thêm bồi thường tâm lý của em nữa, tổng cộng là năm trăm vạn, có chịu chi không?"
"Được, đồng ý ————"
Long Viêm Dạ không hề suy nghĩ giật lấy túi hồ sơ trên tay Long Quân An, chỉ là năm trăm vạn thôi mà. Vì Tiểu Yêu, mình chấp nhận bỏ số tiền đó. Không để ý đến Long Quân An đứng bên cạnh đang cười khẩy, Long Viêm Dạ chỉ chăm chăm rúi tài liệu trong hồ sơ ra, nhưng trong đó chỉ có một tờ giấy mỏng manh, phía trên chỉ viết một dòng chữ.
"Long Quân An, em thật quá đáng nha, có mỗi cái địa chỉ mà đòi những năm trăm vạn, sao em không ςướק ngân hàng luôn đi ————"
Trong nháy mắt, Long Viêm Dạ nổi điên hét lên.
"Không phải em đang ςướק ở đây sao? !"
"————"
Cất tờ giấy ghi địa chỉ mà Long Quân An đưa, Long Viêm Dạ đi như bay ra khỏi phòng làm việc, sáng sớm nay anh đến nhà trẻ và biết Tiểu Dạ không có đến trường. E rằng giờ Tiểu Yêu đang nghĩ làm thế nào để trốn khỏi anh, anh không thể chờ thêm nữa, trước tiên anh phải trói Tiểu Yêu lại rồi từ từ nói chuyện.
Đứng trước cửa nhà trọ, Long Viêm Dạ không dám tin là An Tiểu Yêu đang ở chỗ này, nơi đây rất tệ, An Tiểu Yêu làm sao sống được ở chỗ này chứ, chẳng lẽ tài chính của cô ấy có vấn đề? Long Viêm Dạ liên tục suy đoán, trong lòng có chút ấm ức, sao Long Quân An chỉ đưa cho anh mỗi cái địa chỉ thôi.
Trong tay ngoài địa chỉ ra thì không có bất cứ thông tin gì nên Long Viêm Dạ cứ đứng đó suy đoán lung tung hết cả lên. Bốn năm qua Tiểu Yêu ở đâu, sống có tốt không? Những gì Tiểu Yêu đã trải qua trong bốn năm qua thì hầu như anh không biết chút gì hết. Nhưng những thứ đó bây giờ không còn quan trọng nữa, việc quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để Tiểu Yêu tha thứ cho anh đây? Chấp nhận anh đây? Đó mới là vấn đề Long Viêm Dạ quan tâm nhất vào lúc này.
Long Viêm Dạ cố gắng lấy thêm dũng khí, nhưng dù Tiểu Yêu có chịu tha thứ cho anh hay không cũng không sao, ông trời đã cho anh thêm một cơ hội nữa, thì dù thế nào anh nhất định sẽ không buông tay Tiểu Yêu thêm lần nữa. Sự quyết tâm hiện rõ trên gương mặt tuấn tú của Long Viêm Dạ, trong lòng tự nhiên lại nổi lên phấn khích, Long Viêm Dạ đứng ở trước ngoài đường hô to.
"An Tiểu Yêu, cả đời Long Viêm Dạ sẽ chỉ yêu thương mình em ————"
Hét xong, Long Viêm Dạ cảm thấy rất thoải mái, bóng dáng cao lớn chạy thẳng vào thang máy, để lại bảo vệ khu nhà này ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Đứng trước cửa nhà An Tiểu Yêu, Long Viêm Dạ lấy hết can đảm, tay run run bấm chuông cửa.
Linh ———— linh ————
Chuông cửa vang lên rất lâu nhưng không ai ra mở, chẳng lẽ An Tiểu Yêu biết anh đến đây? Long Viêm Dạ chán nản, hơi nghiêng người ghé tai áp sát váo cánh cửa nhà An Tiểu Yêu để nghe động tĩnh bên trong.
Nhìn Long Viêm Dạ lúc này rất buồn cười, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Long Thị thế mà giờ như một đứa trẻ con, cả người dán chặt vào cánh cửa.
Bên trong không có một tiếng động nào, Long Viêm Dạ càng cuống lên, lo lắng bấm chuông cửa thêm lần nữa. Rất lâu sau cũng có người ra mở cửa nhưng là cánh cửa nhà đối diện, một người phụ nữ mặc đồ ngủ, chìa cái mặt tức tối ra, tay chống nạnh nhìn chằm chằm vào Long Viêm Dạ đang đứng trước mặt.
"Bấm cái gì mà bấm lắm thế? Người nhà đó đã ra ngoài rồi, anh không thể im lặng chút được à?"
Long Viêm Dạ sợ hết hồn, cô ta vẫn còn chưa tháo mặt nạ dưỡng da ra đã chạy ra ngoài, đúng là muốn hù ૮ɦếƭ anh mà. Long Viêm Dạ có chút xấu hổ nên cười cười với cô gái kia, kết quả cô ta không thèm liếc nhìn Long Viêm Dạ thêm lần nào nữa, đóng rầm cửa nhà mình lại. Long Viêm Dạ chỉ có thể trợn tròn mắt miệng há hốc kinh ngạc, đây là lần đầu tiên trong đời anh được \'đối xử\' như vậy, haizzz!
Để có thể gặp được Tiểu Yêu, chuyện gì anh cũng có thể nhịn được, Long Viêm Dạ khẽ mỉm cười, dựa người vào cánh cửa.
Nhưng sáng sớm nay anh đã đến trường học của Tiểu Dạ nhưng Tiểu Dạ đâu có đến trường, có khi nào sáng sớm nay An Tiểu Yêu đã mang đứa bé đó đi sống chỗ khác rồi? Không phải lại bỏ trốn nữa chứ? Trong lòng Long Viêm Dạ có chút lo lắng, móc điện thoại ra nhờ Long Quân An kiểm tra danh sách ra vào ở sân bay, ai ngờ vừa nói xong lại bị Long Quân An cười nhạo.
"Anh ———— anh đừng thần hồn nát thần tính thế có được không? Có khi Tiểu Yêu không quan tâm đến việc anh còn sống hay ૮ɦếƭ đâu, sao có thể vừa gặp anh thì hôm sau liền bỏ trốn được, em nghĩ người làm sai sợ người khác biết nên bỏ trốn phải là anh ý? !"
"Rốt cuộc em có tra cho anh không? !"
"Có, có, em tra ngay đây, được chưa————"
Long Quân An còn muốn nói thêm nhưng Long Viêm Dạ đã nhanh tay tắt máy rồi. Có thật là Tiểu Yêu không lại bỏ trốn chứ? Chỉ cần cô ấy còn ở đây thì không phải lo nữa, bây giờ mình phải làm gì nhỉ? Long Viêm Dạ không biết mình nên làm thế nào mới đúng. Suy nghĩ một lúc, Long Viêm Dạ quyết định đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống trước cửa nhà Tiểu Yêu, nếu cô ấy không có nhà thì mình cứ ngồi đây chờ, chờ đến lúc Tiểu Yêu về thì thôi.
Lần này Long Viêm Dạ đã hạ quyết tâm phải tóm được An Tiểu Yêu về.
An Tiểu Yêu vừa bước chân ra khỏi thang máy thì giật mình khi nhìn thấy trước cửa nhà cô có một bóng dáng thân quen đang ngồi ở đó. Trái tim cô liền đập lỡ một nhịp, An Tiểu Yêu vội vàng lùi ra sau vài bước, núp ở góc khuất, chỉ thò mỗi đầu ra nhìn cái dáng người quen thuộc kia. Long Viêm Dạ đến đây làm gì vậy? Mình và anh ta đâu còn có quan hệ gì nữa đâu, chẳng lẽ ————
An Tiểu Yêu nhíu mày, bây giờ cô và Long Viêm Dạ chỉ dính dáng với nhau bởi Tiểu Dạ, chẳng lẽ Long Viêm Dạ tới đây để thương lượng với mình chuyện Tiểu Dạ sao. Cũng đúng thôi, Tiểu Dạ giống Long Viêm Dạ thế cơ mà, sao có thế lừa được Long Viêm Dạ chứ, nhưng Tiểu Dạ chỉ là một đứa bé con, cô nhất quyết sẽ không để cho Viêm Dạ nuôi đâu.
Cách duy nhất là mình không thừa nhận Long Viêm Dạ là cha Tiểu Dạ là được, An Tiểu Yêu hạ quyết tâm, ngẩng đầu đi ra khỏi chỗ nấp, cố gắng tạo ra vẻ mặt vô tình.
Nhìn thấy Long Viêm Dạ đang ngồi ngủ gật, trong lòng cảm thấy mình thật may mắn, nên rón rén mở cửa rồi chạy vào trong nhà. Nhưng vì tay An Tiểu Yêu run quá nên chìa khóa trên tay cô cũng rung lên, phát ra âm thanh làm cho người nào đó đang ngồi ngủ gật dưới đất giật mình, mở mắt ra, hành động đầu tiên của Long Viêm Dạ là túm lấy ống quần Tiểu Yêu.
"Tiểu Yêu, em về rồi ————"
Keng ————
Chùm chìa khóa trong tay An Tiểu Yêu rơi xuống đất, An Tiểu Yêu quay lưng về phía Long Viêm Dạ không dám quay đầu lại, cúi xuống nhặt chìa khóa đang nằm dưới đất lên.
"Anh tới đây làm gì? Không phải đã nói rõ rồi sao, chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Xin mời anh đi về, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ lên."
An Tiểu Yêu rất quyết tâm, đáng tiếc là tay cô run lên bán đứng nỗi lòng của cô. Lúc này Long Viêm Dạ lại rất tinh mắt, phát hiện ra động tác rất nhỏ này. Trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, Long Viêm Dạ quyết định thay đổi chiến thuật, tính của Tiểu Yêu khá bướng bỉnh nên anh chỉ có thể lấy nhu thắng cương, nhẹ nhàng từ từ giải thích với Tiểu Yêu.
"Tiểu Yêu, em xem anh ở chỗ này lâu lắm rồi, có thể cho anh vào trong nhà ngồi một chút không?"
"Trong nhà chỉ có ghế sofa bằng gỗ rất cứng thôi, nên anh về nhà mà ngồi sofa bằng da thật sẽ tốt hơn ————"
"Tiểu Yêu, anh khát, muốn uống nước ————"
"Nhà tôi không có nước ————"
"Không có nước? !"
"À, không phải, ý tôi là chỉ có nước máy thôi."
An Tiểu Yêu bị Long Viêm Dạ quay đến mức không biết mình nên nói gì, nếu Long Viêm Dạ cứ nói chuyện nhỏ nhẹ thế này thì An Tiểu Yêu không thể hạ quyết tâm mà đuổi anh về được. Chỉ cần Long Viêm Dạ dùng thái độ này đối xử với cô thì An Tiểu Yêu sẽ nhớ lại những chuyện trước kia, hồi đó anh cũng rất dịu dàng với Tiểu Yêu, nhưng cuối cùng thì Long Viêm Dạ đã gây cho cô những tổn thương thế nào chứ? An Tiểu Yêu nhớ lại chuyện xưa, vừa định quay lại đuổi Long Viêm Dạ đi thì chìa khóa trong tay cô bị một bàn tay to ςướק mất.
"Nước máy anh cũng uống được, cảm ơn nha ————"
Long Viêm Dạ đứng ở sau lưng An Tiểu Yêu, tra chìa khóa vào ổ, khí nóng thổi vào cổ An Tiểu Yêu, trái tim cô không yên phận cứ nhảy loạn lên, quên mất việc phải ngăn Long Viêm Dạ lại.
Long Viêm Dạ tự mình mở cửa, rồi lách qua Tiểu Yêu, trên mặt anh còn hiện rõ phấn khích, bước vào nhà Tiểu Yêu. Long Viêm Dạ ngang nhiên đi vào trong nhà, trước mặt là một không gian nhỏ hẹp, Long Viêm Dạ không ghét bỏ, ngồi xuống ghế sofa, nhìn An Tiểu Yêu vẫn còn đang đứng ngẩn người trước cửa, Long Viêm Dạ tốt bụng mời cô vào.
"Tiểu Yêu, vào nhà đi, khách sáo thế làm gì? Tự anh biết chăm sóc mình, em yên tâm đi."
Chăm sóc mình? ! An Tiểu Yêu tức giận, sao lại có người mặt dày thế kia chứ, anh ta nghĩ đây là nhà mình chắc. An Tiểu Yêu bước hai bước vào nhà, hét vào mặt Long Viêm Dạ, tay chỉ cửa ra vào.
"Đi ra ngoài, anh lập tức ra ngoài cho tôi———— ai mời anh vào chứ ————"
"————"
Long Viêm Dạ đứng dậy, đi thẳng tới cửa, An Tiểu Yêu thấy thế lại càng tức giận. Mình bảo anh ta đi thì anh ta liền đi sao, chẳng có chút thành ý nào cả, An Tiểu Yêu càng sốt ruột, nghẹn ngào, cúi đầu xuống không muốn nhìn thấy Long Viêm Dạ nữa.
Rầm ————
Cửa bị đóng rồi, lúc sau An Tiểu Yêu cũng không nghe thấy tiếng động nào nữa. Trong lòng cảm thấy uất ức, không ngờ sau bốn năm, Long Viêm Dạ vẫn vô tình như thế, bên ngoài thì tỏ ra dịu dàng nhưng hóa ra chỉ là giả tạo, An Tiểu Yêu không ngăn nổi những giọt nước mắt, cứ thế từng giọt từng giọt rơi xuống đất, những giọt nước trong suốt rơi xuống vỡ tan.
Một bàn tay to nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt An Tiểu Yêu, trong lòng Long Viêm Dạ đau đớn, Tiểu Yêu rất kiên cường, dù chịu ấm ức trong lòng cũng không chịu cho anh biết. An Tiểu Yêu ngẩng đầu lên, trước mắt cô không phải là Long Viêm Dạ sao? Đôi mắt đen chứa bao nhiêu yêu thương đang nhìn mình ư?
"Tiểu Yêu, đừng khóc, anh không đi đâu cả. Anh chỉ đi ra đóng cửa lại mà thôi ————"
"Ai nói tôi vì anh mà khóc chứ? Đừng có ra oai, tôi là, tôi là bị hạt cát bay vào mắt thôi."
An Tiểu Yêu vẫn còn ngang bướng, nhìn Long Viêm Dạ vẫn còn đứng trước mặt mình, trong lòng An Tiểu Yêu cảm thấy rất vui. Dù cô có nói rằng anh và cô không còn quan hệ gì với nhau nữa, nhưng tình cảm sao có thể nói quên là quên ngay được. An Tiểu Yêu phụng phịu, ngồi trên sofa, không thèm quan tâm tới Long Viêm Dạ đang đứng bên cạnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay