Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ - Chương 25

Tác giả: Mính Hương Hoa Hồn

An Tiểu Yêu không muốn nghe lời giải thích của Tiểu Dạ nữa, bế An Niệm Dạ đi đến cửa sau ra xe. Vừa rồi chớp mắt cái không thấy con trai đâu, An Tiểu Yêu thực sự rất lo, may lúc cô đi xuống dưới phát hiện ra An Niệm Dạ đang bò ra khỏi gầm bàn, lúc đó An Tiểu Yêu mới thở phào nhẹ nhõm.
An Tiểu Yêu lái xe về thẳng biệt thự của mình. Nhìn An Niệm Dạ ngồi ghế sau chơi một mình, An Tiểu Yêu thề không bao giờ dẫn con trai đến những chỗ như thế này nữa, ở đây vừa chán vừa không thú vị..
Nhưng An Tiểu Yêu đâu có biết sau này có một bàn tay vô hình đẩy cô và Long Viêm Dạ xích lại gần nhau.
Rầm ————
Long Viêm Dạ đập tay lên mặt bàn, đôi mắt mở to, gân xanh trên trán nổi lên. Long Viêm Dạ sao có thể nuốt cơn tức này chứ, giao cho mấy người này làm có chút chuyện mà cũng không làm nổi!
"Mấy người làm việc kiểu gì vậy hả? Đến một đứa trẻ cũng không điều tra ra được, chẳng lẽ nó có thể bốc hơi hả? !"
Mấy người bị Long Viêm Dạ mắng chỉ biết cúi đầu nhận lỗi, không phải họ kém cỏi mà vị nhiệm vụ Long Viêm Dạ giao cho hơi vô lý, chẳng lẽ bảo họ cứ cầm tấm ảnh hồi bé của Long Viêm Dạ đi khắp thế giới tìm đứa bé giống thế ư? Nếu Long Viêm Dạ không phải ông chủ của họ thì e rằng họ sẽ nghĩ đầu óc người này có vấn đề, rõ ràng đây là tấm hình hồi bé của Long Viêm Dạ, bảo họ đi đâu tìm được Long Viêm Dạ khi còn bé đây?
Long Quân An nhìn Long Viêm Dạ đang nổi giận thì không nhịn được hắng giọng, phất tay ý bảo mấy người kia lui ra ngoài.
"Mấy người đi ra ngoài tìm lại lần nữa đi, nhất định có đứa bé như thế này trên đời————"
Mấy người này giống như nghe được lệnh ân xá vậy, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng trong lòng họ thầm nghi ngờ lời nói của Long Quân An. Đúng là có đứa bé này, chính là người vừa rồi đứng trước mặt mắng họ. Nhưng giờ đứa bé đó đã trưởng thành rồi, giờ bắt họ đi tìm Long Viêm Dạ hồi bé, quả thật là việc không thể. Nhìn mặt ai cũng nhăn nhó như quả mướp đắng.
Sau khi mọi người ra khỏi phòng, Long Quân An mới phá lên cười, tay cầm tách trà, ngồi xuống ghế sofa.
"Có lẽ anh đã làm mọi người tưởng anh bị bệnh rồi cũng nên vì đây là hình anh lúc còn nhỏ mà. Chắc giờ toàn bộ công ty đều nghĩ đầu óc anh có vấn đề đấy, em đoán chỉ mấy ngày nữa thôi tin tức này sẽ có trên các mặt báo đó. Tại sao anh lại đưa cho mấy người đó tấm hình đã được đăng trên báo khi họ viết bài về anh vậy?"
"Đó là tấm hình ngày bé duy nhất anh còn giữ đến giờ. Em cũng nhìn thấy đứa bé đó rồi còn gì, nhìn nó giống anh hồi bé như được đúc từ một khuôn ra sao?"
Long Viêm Dạ cũng không có tâm tình mà đùa với em trai, từ khi gặp An Niệm Dạ, toàn bộ tâm trí anh đều là Tiểu Dạ. Vì muốn tìm được đứa bé đó mà Long Viêm Dạ đã không tiếc bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê người tìm, anh không thể giải thích được vì sao đứa bé đó lại giống anh đến thế, như là một bản sao thu nhỏ của anh vậy.
"Em biết điều đó nhưng anh nghĩ chỉ dựa vào tấm hình đó có thể tìm được đứa bé đó ư?"
"Vậy em có cách gì tốt hơn không? Cách gì cũng được, chỉ cần có chút hi vọng anh liền nghe theo."
"Anh trai à, có phải anh quá hồ đồ rồi không, đứa bé đó không thể tự nhiên xuất hiện được đúng không? Hôm đó nhất định có người dẫn nó đến đó, chúng ta chỉ cần tra danh sách khách mời tìm ra cha mẹ đứa bé đó thì sợ gì không tìm ra được đứa bé đó chứ. Mà đứa bé đó nói nó không có cha, vậy thì chỉ cần tra tên tuổi khách mời là nữ thôi, sau đó cho người điều tra về họ thì sẽ dễ dàng tìm ra người chúng ta cần hơn nhiều ư."
Long Viêm Dạ giống như được đánh thức khỏi cơn mơ vậy, tự nhiên anh cảm thấy Long Quân An rất thông minh nha. Long Viêm Dạ suýt nữa nhảy qua ôm lấy Long Quân An.
"Sao tự nhiên anh cảm thấy em trở nên thông minh vậy nhỉ? Chỉ cần em nói ra yêu cầu, nhất định anh sẽ đồng ý. Coi như đó là phần thưởng cho em vì đã nghĩ ra cách làm này."
"Được, sau khi em kết hôn với Nguyệt Nguyệt, anh tặng cho em một biệt thự lớn lớn một chút là được rồi. À, còn nữa, chi phí đi du lịch tuần trăng mật cũng nhờ anh nha ————"
"——————"
Long Viêm Dạ thật đáng thương, trong lúc không đề phòng bị em trai đâm cho một nhát, nhưng anh lại cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ít nhất đây cũng là cách tốt nhất để tìm ra đứa bé kia, cuối cùng thì Long Viêm Dạ cũng có thể mỉm cười.
Mặc dù chưa gặp mẹ đứa bé đó nhưng Long Viêm Dạ gần như chắc chắn, mẹ nó chính là An An, còn chuyện sau khi tìm được An An rồi không biết phải thế nào với cô ấy, Long Viêm Dạ không nghĩ ra cách gì để ổn thỏa mọi việc. Nếu như là bốn năm về trước thì Long Viêm Dạ sẽ không chút do dự mà cưới An An, nhưng anh đã gặp được An Tiểu Yêu, và đã quyết định người phụ nữ anh lấy chỉ có thể là An Tiểu Yêu thôi. Long Viêm Dạ khẽ thờ dài một cái, bây giờ phải tìm ra An An trước đã rồi mọi chuyện từ từ giải quyết.
"Mẹ, tại sao chúng ta phải chuyển nhà ạ? Ở nơi này không tốt sao."
Nằm trên giường, tay ôm một con gấu mèo to bự, mặt An Niệm Dạ hiện rõ nghi ngờ, nơi này rất tốt mà, sao mẹ lại không muốn sống ở đây? ! An Tiểu Yêu vừa cười vừa ngồi xuống cạnh con trai, xoa xoa đầu bảo bối của mình.
"Bảo Bảo, vì tạm thời mẹ không muốn về bên kia với ông ngoại con, ở lại đây con cũng phải đến trường đi học nữa mà chỗ này cách xa trường quá. Mẹ tìm được một phòng gần trường con học rồi, chỗ đó cũng đầy đủ mọi thứ, hiểu chưa, Bảo Bảo"
"A, con hiểu rồi, mẹ là trốn nhà đi ————"
Bịch ————
An Tiểu Yêu ngã bịch xuống đất, không biết trong đầu An Niệm Dạ chứa cái gì nữa, cô cố nặn ra một nụ cười thật tự nhiên. An Tiểu Yêu không thể không kiên nhẫn mà giải thích cho An Niệm Dạ được.
"Bảo Bảo, đây không phải là bỏ nhà trốn đi, đây là, đây là tự lực cánh sinh nha."
"A, hiểu rồi, vậy khi nào con tròn năm tuổi thì con sẽ tự lực cánh sinh nha."
"——————"
Hiện tại, An Tiểu Yêu không muốn quay về Canada, bốn năm ở bên kia cô cũng học được vài thứ, cũng cầm của cha ít tiền nên cô quyết định sẽ ở lại đây mở cửa hành cây cảnh. Biệt thự này vừa xa trường lại rộng nữa, cần phải thuê mấy người giúp việc, nên Tiểu Yêu đã quyết định tìm một căn phòng gần trường thuê ở chứ không ở biệt thự này nữa.
Còn biệt thự này thì An Tiểu Yêu cũng không để không mà cho người đi du lịch thuê ở, tiền cho thuê cũng đủ cho hai mẹ con sống. Dù sao đây cũng là lần đầu Tiểu Yêu tự mình kiếm tiền, cho nên cô đã tính toán đâu ra đấy, hơn nữa để thuận tiện cho việc đi học của An Niệm Dạ, cô sẽ mở cửa hàng gần đó.
Dưới sự chỉ huy của An Tiểu Yêu, đồ đạc gần như đã thu dọn xong, bốn năm trước đồ đạc trong nhà vẫn được An Ba để lại, chỉ cần An Tiểu Yêu thấy thích là đều mang đi. Mà cái gì An Tiểu Yêu cũng thích, chỉ có mỗi cống thoát nước là không mang đi được nên để lại. Nhìn thành quả của mình, An Tiểu Yêu vui vẻ bế An Niệm Dạ vào trong xe.
Bắt đầu cuộc sống độc lập của Tiểu Yêu. Dù thế nào thì chỉ cần Bảo Bảo ở bên cạnh, An Tiểu Yêu sẽ thấy tương lai tươi sáng hơn. An Niệm Dạ mặc kệ mọi thứ xung quanh, ôm con gấu mèo nằm ngủ ngon lành, sau khi phòng trọ được dọn dẹp gọn gàn, Tiểu Dạ mới mở mắt dậy.
"Mẹ, sao chỗ này nhỏ vậy?"
"Không nhỏ, con xem, nơi này rất tốt nha. Chỉ có Bảo Bảo và mẹ sống thôi, nên dù đứng ở đâu trong nhà cũng có thể nhìn thấy người kia."
"Nhưng mà sao phòng của con lại là màu hồng, con là con trai nha."
An Niệm Dạ phản đối, An Tiểu Yêu kệ con trai phản đối, lấy một cái gối ôm rồi nằm xuống ghế.
"Bởi vì mẹ là phụ nữ, thích màu hồng. Không phải con nói sẽ bảo vệ mẹ ư, sao có chút ý thích này con cũng không chiều theo ý mẹ được à? !"
An Tiểu Yêu nhíu mày, làm bộ đáng thương nhìn An Niệm Dạ. Thật ra thì là do Tiểu Yêu lười không muốn sơn lại phòng thôi, cho nên giả vờ đáng thương để lừa An Niệm Dạ, dưới đợt tấn công mạnh mẽ của Tiểu Yêu, An Niệm Dạ đã phải giơ cờ trắng đầu hàng, ai bảo cậu là đàn ông chứ, cứ theo ý mẹ đi!
"Được rồi, nhưng mẹ phải ngoan ngoãn ăn cơm nha, giờ chỉ có hai mẹ con mình thôi, nên con sẽ quản việc ăn uống của mẹ."
An Tiểu Yêu cảm thấy thật đau đầu, con trai cô có phải hiểu chuyện quá mức cần thiết không vậy, từ lúc ba tuổi đã bắt đầu quản chuyện ăn uống của cô rồi, giờ không có người giúp việc chắc hai mẹ con chỉ có thể ăn mỳ gói sông qua ngày thôi. An Tiểu Yêu chỉ biết lắc đầu, cầm hai gói mỳ vào bếp, nói thật, ở phòng nhỏ cũng không tệ lắm, mặc dù diện tích không lớn lắm nhưng như thế là đủ cho cô và Bảo Bảo rồi, quan trọng nhất là nó rất tiện cho việc đi lại, tiền thuê rẻ mà lại đầy đủ tiện nghi.
"Đúng rồi, Bảo Bảo, con chuẩn bị đi, mai mẹ đưa con đến trường học."
Từ trong bếp An Tiểu Yêu nói vọng ra dặn An Niệm Dạ, An Niệm Dạ giả vờ như đang chăm chú xem tivi không quan tâm tới lời nói của mẹ, khi thấy mẹ đi vào bếp là cậu đã biết mình lại phải ăn mỳ rồi, mà An Niệm Dạ ghét nhất phải ăn mỳ gói.
Tuy ngôi nhà nhỏ nhưng trong đó lại rất ấm cúng ————
Chỉ cần có An Niệm Dạ bên cạnh thì An Tiểu Yêu cảm thấy mọi việc mình làm đều có ý nghĩa, cô quyết định giữ lại Bảo Bảo có lẽ không phải là một chuyện không tốt, An Tiểu Yêu nhìn An Niệm Dạ đang ăn mỳ, bất giác môi khẽ cong lên nụ cười hạnh phúc.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt đường, Long Viêm Dạ ngồi trong xe trên tay cầm điếu thuốc. Hôm nay Long Quân An nhờ anh đến đón cháu gái của Nguyệt Nguyệt, Long Viêm Dạ gạt tàn thuốc trên tay, thầm nghĩ, không biết từ lúc nào mà anh lại biến thành bảo mẫu nhỉ? Nhìn cánh cổng của nhà trẻ Tiểu Hồng vẫn đóng kín, Long Viêm Dạ chán nhản ngáp ngắn ngáp dài.
Cuối cùng thì tiếng chuông tan học cũng vang lên, Long Viêm Dạ mang bộ mặt mệt mỏi nhìn từ trong xe ra bên ngoài. Cháu gái của Nguyệt Nguyệt, Tiểu Mễ đang nhảy nhót chạy đến chỗ anh, Long Viêm Dạ mỉm cười xuống xe đợi Tiểu Mễ chạy tới, nhưng Tiểu Mễ lại dừng lại rồi vẫy tay với một bóng dáng nho nhỏ ở chỗ khác.
"Tiểu Dạ, tạm biệt, ngày mai gặp nha ————"
Long Viêm Dạ nhất thời không thể tin vào mắt mình, ha ha ha ———— đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công sức nào cả, đứa bé đang vẫy tay tạm biệt Tiểu Mễ không phải chính là đứa bé mà anh đã vất vả tìm kiếm mấy ngày qua ư? Mắt Long Viêm Dạ như nhìn thấy vàng, ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ An Niệm Dạ đang đứng.
An Niệm Dạ còn đang chìm đắm trong tình bạn mới nên lúc này mới nhìn thấy người chú đáng sợ cậu gặp hôm ở hôn lễ đang chạy tới chỗ cậu. Mặt Long Viêm Dạ lúc này rất đáng sợ làm An Niệm Dạ không quan tâm tới người bạn nhỏ của mình nữa mà vội vàng quay lưng định bỏ chạy.
Mẹ ơi, mau tới cứu con đi, cái chú kia nhìn thật đáng sợ nha ————
An Niệm Dạ mới chạy được vài bước đã nằm gọn trong tay Long Viêm Dạ, An Niệm Dạ chẳng nghĩ nhiều liền há miệng dùng sức cắn vào tay của Long Viêm Dạ.
A ui ————
Đau quá, sao tay chú này lại cứng thế, An Niệm Dạ đau lòng nhìn Long Viêm Dạ. Cái chú này định bắt mình làm gì nhỉ? Sao mẹ còn chưa đến đón mình, An Niệm Dạ ngó xung quanh, chỉ cầu mong An Tiểu Yêu từ chỗ nào đó mà nhảy ra bảo vệ mình.
Tiếc là lúc này An Tiểu Yêu mới giật mình nhớ ra đến giờ đón cậu con trai, vội vàng chạy đến trường, cô đâu có thể nghĩ đến chuyện con trai bảo bối của mình đang nằm trong tay Long Viêm Dạ chứ. Long Viêm Dạ cố gắng để mình trở nên dễ gần, sợ sẽ dọa đứa bé mà anh phải vất vả lắm mới gặp được, khuôn mặt này chính là khuôn mặt hồi anh còn bé, nếu nói đứa bé này không có quan hệ gì với anh thì đánh ૮ɦếƭ anh cũng không tin.
"Người bạn nhỏ, cháu đừng sợ. Cháu nói cho chú biết, mẹ cháu tên gì được không?"
Long Viêm Dạ vẫn chưa quên lần trước An Niệm Dạ đã làm mình xấu hổ thế nào, nên lần này anh đã nhìn thật cẩn thận xung quanh, khi chắc chắn không có ai giống mẹ đứa bé này quanh đây, anh mới nhẹ nhàng hỏi An Niệm Dạ. An Niệm Dạ không bị dụ dỗ, dùng toàn bộ sức lực há thật to miệng và hét ầm lên.
"Bắt cóc ———— Gi*t người ———— cứu ————"
An Niệm Dạ dùng toàn bộ những từ đã được xem trên tivi mà nói, ánh mắt sắc như dao của những người qua đường nhìn Long VIêm Dạ, lúc này toàn thân Long Viêm Dạ đều toát mồ hôi. Tiểu Mễ giờ mới chạy tới nơi, lấy tay bịt tai mình lại, nhìn An Niệm Dạ vẫn còn đang la hét, Tiểu Mễ mới từ tốn nói.
"Tiểu Dạ, đây là bác tớ ————"
"——————"
An Niệm Dạ nghe xong lập tức im lặng, ở trước mặt bạn nữ cậu phải mạnh mẽ, An Niệm Dạ không kêu cứu nữa, quay qua nhìn Long Viêm Dạ rồi lại nhìn Tiểu Mễ.
"Có thật đây là bác của cậu không?"
"Đúng mà, mặc dù nhìn bác ấy hơi đáng sợ chút nhưng bác ấy không hung dữ đâu, còn thường hay mua kẹo cho tớ ăn nữa mà."
"Được, vậy tớ tìn cậu, nhưng nhìn chú ấy dữ quá đi ————"
Hai đứa bé này hoàn toàn không để ý thấy mặt Long Viêm Dạ đã đen thui rồi, mỗi người một câu đánh giá mặt mũi Long Viêm Dạ. Long Viêm Dạ không chịu được nữa, đành phải lên tiếng để chấm dứt cái đề tài về mình.
"Cháu tên Tiểu Dạ phải không? Nghe chú hỏi này, mẹ cháu tên gì vậy?"
"Mẹ cháu ạ, mẹ, con ở đây này ————"
An Niệm Dạ giơ tay nhỏ bé của mình lên, Long Viêm Dạ nghĩ cậu nhóc này lại dùng chiêu cũ, mặt xanh như lá, đang định dạy bảo An Niệm Dạ từ nay về sau không được nói dối nữa thì nghe thấy phía sau mình là giọng nói trong trẻo, giọng nói này cả đời Long Viêm Dạ cũng không bao giờ quên được.
"Bảo Bảo, sao lại đứng ở đây? Qua đây với mẹ nào ————"
An Tiểu Yêu lau mồ hôi trên trán, cô còn tưởng con trai sẽ đứng một mình chờ cô đến đón, ai ngờ nhanh như vậy đã kết được bạn mới. An Niệm Dạ kéo Tiểu Mệ chạy lại gần An Tiểu Yêu, rất tự nhiên giới thiệu về cô bạn này của mình.
"Mẹ, đây là bạn gái con————"
"Hả ————"
Trước mặt An Tiểu Yêu có vô số con quạ bay qua, bạn gái con? Con trai cô thật tài giỏi nha, ngày đầu đi học đã giới thiệu con dâu cho cô, An Tiểu Yêu không biết nên khóc hay cười đây. Đang chuẩn bị giải thích cho An Niệm Dạ biết thế nào là bạn gái thì nghe thấy một giọng nói trầm ấm gọi tên cô, giọng nói này có chút run run.
"Tiểu Yêu ———— là em thật sao?"
Tay An Tiểu Yêu ôm Tiểu Dạ khẽ run, giọng nói này, không phải là của người đó ư? Ngẩng đầu lên, An Tiểu Yêu nhìn thẳng vào đôi mắt đen đang nhìn cô. Thời gian như ngừng lại, ánh mặt trời chiếu lên lưng Long Viêm Dạ, làm cho anh giống như đang tỏa ánh hào quang, đang cúi xuống nhìn An Tiểu Yêu.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay mái tóc dài của An Tiểu Yêu, sau bốn năm, con người đã già đi, những đau đớn trong qua khứ cũng vơi dần, nhưng chắc không ai đoán được họ sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này. Cô gái xinh đẹp năm đó giờ đã thành một người phụ nữ quyến rũ, chàng trai năm đó giờ cũng đã đàn ông hơn, trưởng thành hơn, bao nhiêu đau đớn lại trỗi dậy, đôi mắt An Tiểu Yêu đỏ lên, mà Long Viêm Dạ cũng không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này.
Long Viêm Dạ dù thông minh đến đâu cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện An Tiểu Yêu chính là mẹ của Tiểu Dạ, giờ phút này anh không quan tâm đến chuyện gì khác nữa, vì giờ anh đã được gặp người anh yêu, được nhìn thấy gương mặt mà ngày đêm anh nhung nhớ. Hai người cứ thế nhìn nhau, trong mắt anh có em, trong mắt em có anh, tất cả những thứ xung quanh như biến mất, chỉ còn lại hình ảnh của đối phương.
Tiểu Mễ kéo kéo An Niệm Dạ.
"Tiểu Dạ, cậu xem bác tớ và mẹ cậu bị làm sao vậy? Sao họ cứ nhìn nhau hoài mà không hề nhúc nhích thế?"
"Haizzz, cậu không hiểu ư, đó là bác cậu để ý mẹ tớ rồi. Nhưng mẹ và tớ tới đây là tìm cha tớ, còn về phần chú này thì phải xem thái độ thế nào đã, tớ vấn thấy chú ấy đáng sợ, chuyện của người lớn chúng ta không cần quan tâm làm gì ————"
An Niệm Dạ rung đùi đắc ý, dáng điệu giống kẻ bề trên. Nhưng ngay giây sau cậu lại quên mất điều mình vừa nói, khẽ kéo kéo tay áo An Tiểu Yêu, cố gắng để An Tiểu Yêu chú ý đến mình.
"Mẹ, về nhà thôi, con đói bụng rồi ————"
Lời nói của An Niệm Dạ đã kéo được tâm trí An Tiểu Yêu quay về, An Tiểu Yêu vội vàng thu ánh mắt mình lại, dắt An Niệm Dạ định về nhà. Nhưng Long Viêm Dạ đâu dễ dàng để cô đi như thế, anh vội kéo tay An Tiểu Yêu lại.
"Tiểu Yêu, đừng đi ————"
"Bỏ tay ra, xin anh bỏ tay ra đi."
An Tiểu Yêu chưa quên những chuyện xảy ra trong quá khứ, vì chưa quên nên nỗi đau trong lòng vẫn như cũ, tim như thắt lại. An Tiểu Yêu không muốn mình lại phải đau lòng thêm lần nào nữa, nên giờ cô rất dứt khoát. Tuy Long Viêm Dạ không biết tại sao An Tiểu Yêu lại là mẹ của Tiểu Dạ nhưng giờ anh không muốn lại mất cô lần nữa, Long Viêm Dạ nóng lòng muốn giải thích nên không quan tâm tình huống bây giờ như thế nào, chỉ biết nắm chặt lấy tay An Tiểu Yêu không muốn buông.
"Tiểu Yêu, em hãy nghe anh giải thích, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, thật sự chỉ là hiểu lầm. Vì Lâm Nha nói dối nên chúng ta mới phải ly biệt mấy năm qua."
"Lâm Nha nói dối? ! Long Viêm Dạ, tổng giám đốc Long, anh thả tay ra được không? Dù Lâm Nha có nói dối để chúng ta hiểu lầm nhau đi nữa, nhưng chuyện xảy ra trong phòng anh thì do chính mắt tôi nhìn thấy không phải do Lâm Nha đặt điều, trừ khi tôi bị mù hoặc đầu óc có vấn đề nên sinh ra ảo giác, có phải anh vẫn định nói đó là giả ư? Bỏ tay ra đi, quá khứ đã là quá khứ rồi, tôi không còn chút tình cảm nào với anh nữa."
An Tiểu Yêu cố gắng gỡ tay Long Viêm Dạ ra, ôm An Niệm Dạ vội vàng bỏ đi. Long Viêm Dạ chỉ biết đứng im nhìn An Tiểu Yêu càng ngày càng cách xa anh. Đã mấy năm rồi mà An Tiểu Yêu vẫn không quên được quá khứ, dù anh có nói gì thì cũng vô ích thôi, nếu đã không tha thứ cho anh vậy sao còn xuất hiện trước mặt anh làm gì? Trái tim Long Viêm Dạ như bị Ϧóþ chặt lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc