Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ - Chương 18

Tác giả: Mính Hương Hoa Hồn

Vì câu hỏi của An Tiểu Yêu làm mặt Mị Âm Tuyết trở nên khó coi vô cùng. Mặt tái xanh, huyệt thái dương khẽ giật giật, toàn thân Mị Âm Tuyết trở nên lạnh giá, ánh mắt cũng trở nên rất đáng sợ.
"Ai nói cho em biết cô ấy? Là ai nói ———"
Lần đầu tiên Mị Âm Tuyết quát lớn với An Tiểu Yêu, trong trí nhớ của Tiểu Yêu, dù mới tiếp xúc với anh ta nhưng trong hoàn cảnh nào Mị Âm Tuyết cũng là một người đàn ông độc đoán nhưng rất dịu dàng. Giờ An Tiểu Yêu thấy Mị Âm Tuyết nổi điên thì cảm thấy hoảng sợ, không ngờ anh ta lại có bộ dạng kinh khủng như vậy. Nhưng An Tiểu Yêu là một cô gái thích mềm chứ không thích cứng, Mị Âm Tuyết càng cáu thì An Tiểu Yêu càng tức giận.
"Anh không cần biết ai nói, dù sao em cũng thấy anh tìm em là chuyện không đơn giản. Không có ai vì tình một đêm mà bỏ nhiều công sức ra mà tìm như anh, hơn nữa trước đó anh cũng không có ý định tìm em đúng không? Sau khi gặp nhau ở bữa tiệc anh mới nghĩ đến chuyện tìm em, rốt cuột thì anh vì cái gì mà làm vậy?"
An Tiểu Yêu có chút lo lắng khó chịu nên không chịu thua mà mắng lại. Mị Âm Tuyết cũng ý thức được sự luống cuống của mình nhanh chóng thay đổi sắc mặt, trở về thái độ như mọi khi. Vẻ mặt trở nên dịu dàng không còn hung dữ như vừa nãy, dọn dẹp lại bàn ăn, Mị Âm Tuyết cười gượng.
"Tiêu Yêu, em nghĩ nhiều quá rồi. Vừa rồi là anh không đúng, thật ta Tiểu Liên là em gái anh, vì tai nạn giao thông nên đã mất cách đây ba năm rồi. Đúng là trước đó không tìm em, chỉ sau bữa tiệc anh mới bắt đầu tìm vì lúc trước anh không biết em là ai cả, em lại không để lại manh mối nào cho anh nên dù muốn tìm anh cũng không có cách nào. Em cứ yên tâm mà tĩnh dưỡng, đợi sang tháng sau chúng ta liền kết hôn, chúng ta đợi được nhưng Bảo Bảo thì không, em không muốn ôm con đi kết hôn chứ?"
Mấy lời này làm An Tiểu Yêu im lặng, Mị Âm Tuyết nói không sai, mình có thể chờ được nhưng đứa bé trong bụng thì không. Nếu lúc kết hôn mình ôm con thì mình không sao nhưng e rằng cha mình sẽ P0'p ૮ɦếƭ mình mất, An Tiểu Yêu quá hiểu tính sĩ diện của cha mà. An Tiểu Yêu không cam lòng, cứ có cảm giác không đúng lắm, hình như Mị Âm Tuyết nói có gì đó không hợp lý lắm? An Tiểu Yêu chống cằm, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
"À, đúng thế. Mà gần đây em hơi kẹt tiền, lúc đó anh nói sẽ cho em, anh có nhớ đêm đó anh nói sẽ cho em một khoản không?"
An Tiểu Yêu hỏi thử Mị Âm Tuyết, cô cũng không hiểu vì sao mình lại hỏi vậy nhưng cô vẫn muốn hỏi. Mị Âm Tuyết hơi kinh ngạc, lập tức gật đầu.
"A, anh nhớ, anh nhớ. Em muốn bao nhiêu, anh viết chi phiếu cho ———"
Rầm ———
An Tiểu Yêu đập tay lên bàn, quả nhiên đêm đó Mị Âm Tuyết không ở cùng cô. Đêm đó cô đã không nhớ chút xíu gì, sau khi tỉnh dậy cũng không nói với người đó một câu, chỉ liếc qua, để lại một chút tiền rồi chuồn luôn, chưa từng có nói đến chuyện cho tiền. Mị Âm Tuyết đã nói dối.
"Anh không phải cha Bảo Bảo, sao anh lại lừa tôi ———"
An Tiểu Yêu rất tức giận, sau khi biết được sự thật, cô chỉ muốn không phải mình đánh bàn mà là tát lên mặt Mị Âm Tuyết. Nói thì rất hay nhưng tất cả chỉ là lời nói dối, mà An Tiểu Yêu ghét nhất là bị người khác lừa gạt.
Không đợi Mị Âm Tuyết phản ứng, An Tiểu Yêu đã hất đổ bàn ăn, bát đũa thìa trên mặt bàn rơi hết xuống đất, âm thanh vỡ bát đĩa loảng xoảng, thức ăn bắn tung toé trong phòng, cảnh tượng thật kinh khủng.
Mị Âm Tuyết kinh ngạc nhìn An Tiểu Yêu, sững sờ trước tình cảnh trước mặt. Anh đã nói gì sai sao nên An Tiểu Yêu mới tức giận như vậy? Mị Âm Tuyết nghĩ nát óc cũng không biết vấn đề nằm ở đâu. An Tiểu Yêu vô cùng tức giận, sau khi hất đổ bàn ăn thì chạy về phòng, cánh cửa bị cô đóng \'rầm\' lại. Sau khi cửa được đóng, An Tiểu Yêu mới để cho nước mắt chảy ra. Tại sao lại như thế? Cô còn tưởng rằng đã tìm được người đàn ông đêm đó, hóa ra chỉ là giả, vậy việc cô rời khỏi nhà Long là việc làn vô nghĩa rồi. An Tiểu Yêu dựa lưng vào cửa, lúc này cô rất nhớ Long Viêm Dạ, không biết từ lúc nào mà hình bóng anh đã in sâu trong trái tim cô rồi. An Tiểu Yêu lau nước mắt, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Nha. Bên kia vừa bắt máy, không đợi Lâm Nha lên tiếng, An Tiểu Yêu đã trách móc.
"Lâm Nha, cậu có lương tâm không hả? Cậu có phải bạn mình không thế? Tại sao lại thông đồng với Mị Âm Tuyết mà gạt tớ, tại sao hả? Hắn ta không phải người mang tớ đi tối hôm đó, sao cậu lại nói dối tớ hả ———"
"Tiểu Yêu, cậu làm sao vậy? ! Cậu đừng khóc mà, cậu hãy nghe tớ nói, tớ sẽ giải thích."
Lâm Nha nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của An Tiểu Yêu liền cuống lên, sao lại bị phát hiện ra nhanh vậy? ! Chẳng lẽ Mị Âm Tuyết quá đáng với Tiểu Yêu? Lâm Nha cố gắng để tay mình không run lên, nếu bác An Ba biết chuyện này thì chắc sẽ chặt đầu mình để làm bóng đá mất. Lâm Nha cảm thấy run sợ.
"Tiểu Yêu, cậu hãy bình tĩnh lại, tớ sẽ qua chỗ cậu ngay thôi. Tớ sẽ tự mình giải thích cho cậu được không? Cậu chờ tớ chút xíu nha ———"
An Tiểu Yêu dồn sức ném thật mạnh điện thoại vào tường, điện thoại liền vỡ tan tành nằm trên đất nhìn thật tội nghiệp. Tại sao ngay cả bạn thân mình cũng lừa mình? An Tiểu Yêu cảm thấy đau lòng và tuyệt vọng, liền ngã lên giường, úp mặt vào gối mà khóc. Thật ra An Tiểu Yêu khóc không phải chỉ vì biết mình bị lừa, cảm thấy tức giận mà quan trọng là do trong lòng cảm thấy đau đớn, chua xót. Đang yên đang lành phải chia tay Long Viêm Dạ, tuy mới có hai ngày thôi nhưng An Tiểu Yêu không biết đã nhớ tới Viêm Dạ bao lần rồi, nhưng chỉ vì lời nói dối của bọn họ mà cô không thể gặp Long Viêm Dạ, khi biết rõ sự thật, cô có thể không nổi giận sao? Bên ngoài có tiếng gõ cửa, An Tiểu Yêu không nghĩ ngợi liền hét lên tỏ rõ sự bất mãn trong lòng.
"Cút ———"
Mị Âm Tuyết cầm chìa khóa phòng, mở cửa, đi thật nhẹ vào trong phòng. Mị Âm Tuyết áy náy ngồi xuống cạnh An Tiểu Yêu, anh biết mình không thể tiếp tục nói dối nữa.
"Tiểu Yêu, anh xin lỗi. Hãy tha thứ cho anh vì đã lừa em nhưng anh thật lòng thích em, anh cũng rất muốn sống chung với em. Mặc dù anh không phải cha đứa bé trong bụng em nhưng anh sẽ yêu thương nó, chăm sóc nó, xin em tin anh được không?"
"Cút đi ———"
Mị Âm Tuyết bị đuổi nhưng vẫn ngồi im, không có ý định đứng dậy, anh biết đây là cơ hội cuối cùng để anh thuyết phục An Tiểu Yêu ở lại, nếu giờ anh không nói thì sẽ không còn có cơ hội nữa. Mị Âm Tuyết liền cảm thấy tuy An Tiểu Yêu ở rất gần nhưng sao lại cảm thấy xa như vậy.
"Tiểu Yêu, Tiểu Liên rất giống em. Em ấy không những là em họ anh mà còn là người yêu của anh, anh rất yêu em ấy, giống như tình cảm bây giờ anh dành cho em vậy. Lần đầu tiên gặp em ở bữa tiệc, anh rất bất ngờ, lúc đó anh nghĩ đó là cơ hội thứ hai mà ông trời cho anh, để anh có thể làm lại, sửa chữa sai lầm của mình trước đây. Nhưng anh lại sai rồi, Tiểu Liên là Tiểu Liên, em là em, hai em vốn không phải là một người. Tiểu Yêu, anh thành thật xin lỗi, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ biến em làm người thay thế cho em ấy cả."
Thấy An Tiểu Yêu không có phản ứng gì, Mị Âm Tuyết ngừng lại một chút rồi nói tiếp.
"Em có biết em ấy ra đi như thế nào không? Là vì hôm đấy anh lái xe về trong trạng thái say R*ợ*u không nhìn thấy em ấy đang đứng ở cổng chờ anh, nên anh liền ———"
Mị Âm Tuyết không thể nói tiếp, giọn nói nghẹn ngào trong cổ họng, đây là một thương mà anh vĩnh viễn không muốn nhớ đến. Anh không thể phủ nhận sau khi gặp An Tiểu Yêu, anh đã bỏ nhiều công sức tìm An Tiểu Yêu, nhưng sau vài lần nói chuyện, anh nhận ra tính cách Tiểu Yêu hoàn toàn khác Tiểu Liên.
Mị Âm Tuyết lau nước mắt rồi đi ra ngoài. Điều gì cần nói thì cũng đã nói rồi, Tiểu Yêu quyết định thế nào thì anh cũng đều chấp nhận.
Lâm Nha dùng tốc độ nhanh nhất để đến chỗ An Tiểu Yêu, cô rất sợ An Tiểu Yêu gặp phải chuyện không may, vì tính mạng của cô sẽ gặp nguy hiểm với tội dám lừa An Tiểu Yêu. Lâm Nha vừa vào cửa đã thấy bộ mặt chán nản của Mị Âm Tuyết, nếu không phải lúc trước anh ta vừa đấm vừa xoa thì giờ cô phải gánh cái tội danh phản bạn trên lưng. Lâm Nha đứng rất lâu trước cửa phòng An Tiểu Yêu mới có dũng khí đẩy cửa vào, đập vào mắt cô là đôi mắt đỏ ửng của An Tiểu Yêu. Đôi mắt của An Tiểu Yêu lúc này rất giống hai quả đào, Lâm Nha càng thấy tội mình chồng chất hơn. Mị Âm Tuyết đã làm gì mà để An Tiểu Yêu khóc thảm thiết thế này.
"Tiểu Yêu, cậu đừng khóc nữa. Cậu như vậy sẽ ảnh hưởng tới Bảo Bảo trong bụng đấy, trước hết cậu hãy bình tĩnh lại nghe mình giải thích được không? Nói thật tớ đã gặp người đêm đó, nếu cậu nín khóc thì tớ sẽ nói cho cậu biết người đó là ai, nha"
"Cậu là đồ vô lương tâm, dám thông đồng với người ngoài để lừa tớ, giờ tớ sao có thể tin cậu được nữa ———"
An Tiểu Yêu đấm lên vai Lâm Nha nhưng chỉ dùng có chút lực, dù sao đây cũng là người bạn của cô từ bé tới giờ, dù biết Lâm Nha lừa mình nhưng An Tiểu Yêu sao có thể giận cô ấy được đây. Lâm Nha vô cùng áy náy nên để mặc An Tiểu Yêu phát tiết, đợi Tiểu Yêu bình tĩnh lại mới dám mở miệng.
"Có phải Mị Âm Tuyết chọc tức cậu à?"
"Không, mà vì hai người lừa tớ. Thật ra hắn ta cũng rất đáng thương, cũng biết nguyên nhân hắn tìm tớ, nhưng tớ không thể vì lý do đó mà ép mình sống chung với hắn ta."
An Tiểu Yêu khẽ lắc đầu, nói thật, sau khi nghe Mị Âm Tuyết dãi bày, An Tiểu Yêu cũng thông cảm cho anh ta, tự tay *** người phụ nữ mà mình yêu nhất, đó là một nỗi đau rất lớn nha. Bây giờ An Tiểu Yêu không còn hận Mị Âm Tuyết nữa, nhưng không thể vì lý do này mà yêu Mị Âm Tuyết được, không thể vì đồng cảm mà nảy sinh thành tình yêu được, nếu cô chưa gặp Long Viêm Dạ thì có thể cô sẽ thử sống cùng Mị Âm Tuyết. Nhưng cô tìm được lý do để ở lại, Mị Âm Tuyết cũng không phải cha Bảo Bảo, người cô yêu lại là Long Viêm Dạ, vậy thì cô không nên tiếp tục dây dưa với Mị Âm Tuyết nữa. Nhưng An Tiểu Yêu vẫn muốn biết rốt cuộc người đêm đó đi chung với cô là ai, vừa nãy Lâm Nha nói gì đó nhưng cô không chú ý lắm. An Tiểu Yêu lau khô nước mắt của mình, không muốn nghe Lâm Nha giải thích mà chỉ muốn biết vấn đề rất quan trọng thôi.
"Cậu nói cậu đã gặp lại người đàn ông đêm đó đi chung với mình à, anh ta là ai?"
Dù người cô thích là ai nhưng cô cũng muốn biết chuyện này, dù sao anh ta cũng là cha đứa bé trong bụng cô, dù không thể sống chung với nhau thì cô vẫn muốn biết anh ta là ai.
"Long Viêm Dạ ———"
Bịch ———
An Tiểu Yêu ngã xuống giường, cô không nghe nhầm chứ? ! Có phải Thượng Đế mới ngủ dậy không, sao lại có thể đùa cô như thế chứ. Chuyển qua chuyển lại, hoá ra người muốn tìm lại ở ngay bên cạnh sao? An Tiểu Yêu choáng váng nhìn Lâm Nha.
"Lần này cậu không lừa tớ nữa chứ?"
"Tớ dùng cả tính mạng ra mà thề, lần này tớ nói thật, thật sự là Long Viêm Dạ mà. Ngày đó ở nhà họ Long, tớ đã nhận ra anh ta, anh ta chính là người đã mang cậu đi."
Tốt, tốt quá rồi! Mất bao nhiêu công sức đi tìm, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công nào, An Tiêu Yêu kích động ôm hôn Lâm Nha. An Tiểu Yêu mừng đến phát điên, đứng dậy kéo Lâm Nha đi.
"Đi thôi, bây giờ chúng ta đi gặp anh ấy ———"
Nếu An Tiểu Yêu biết trước lần này cô sẽ thấy gì thì e rằng cô sẽ tình nguyện cả đời sẽ không đi gặp Long Viêm Dạ vào lúc này. Mị Âm Tuyết cảm thấy lo lắng khi thấy An Tiểu Yêu kéo Lâm Nha đi ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc