Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ - Chương 17

Tác giả: Mính Hương Hoa Hồn

Trong lòng Long Viêm Dạ đang rất khó chịu, cứ thế đi theo đường mòn vào trong rừng, Long Viêm Dạ rất muốn quay về nhà rồi nói cho mọi người biết, dù đêm đó An Tiểu Yêu ở cùng ai thì anh cũng muốn được ở cùng cô ấy, chỉ mình cô ấy. Long Viêm Dạ cảm thấy bất lực, vung tay đấm lên một cây lớn bên đường, mu bàn tay chảy máu. Long Viêm Dạ chống tay lên cây, thở hổn hển, trong lòng như có ngàn cân đá đè lên иgự¢, rất khó thở, Long Viêm Dạ còn có thể nghe thấy tiếng lòng mình tan vỡ. Tại sao? Tại sao mình đã dành rất nhiều tình cảm cho cô ấy mà kết cục lại như vậy ———
Chẳng lẽ nụ cười trong sáng, ánh mắt chân thành đều là giả sao? Long Viêm Dạ còn tưởng rằng mình mãi là người bên cạnh bảo vệ cho An Tiểu Yêu nhưng sự thật lại không thế, Long Viêm Dạ hận cuộc đời bất công. Long Viêm Dạ không phải vì sợ thế lực của An Ba hay cái gì khác mà anh tự hiểu, nếu có quay về thì An Tiểu Yêu cũng không chọn anh. Nếu làm như thế thì chỉ chuốc lấy sỉ nhục thôi, thay vì đi tìm nhụ nhã thì thà anh ngồi đây gặm nhấm nỗi đau sẽ tốt hơn. Long Viêm Dạ khép mi mắt lại, từ khoé mắt rơi xuống vài giọt nước mắt trong suốt, không phải đau mà vì là tuyệt vọng. Long Viêm Dạ chỉ có thể đứng nhìn người con gái mình yêu bị mang đi, mà anh thì không thể làm gì được ———
An Ba cũng không quan tâm Long Viêm Dạ đi đâu, cũng chẳng thèm để ý mình đang ở đâu, ông chỉ muốn cho con gái cưng của mình có được hạnh phúc trọn vẹn. An Ba khá cố chấp, dù Mị Âm Tuyết có cam đoan thế nào thì ông chỉ đưa ra hai sự lựa chọn, hoặc Mị Âm Tuyết lấy An Tiểu Yêu, hoặc ông sẽ mang An Tiểu Yêu về nhà. Mị Âm Tuyết rất khó xử, không phải anh không muốn lấy An Tiểu Yêu mà là An Tiểu Yêu chưa chắc đã đồng ý. An Tiểu Yêu ngồi trên ghế nhìn mọi người, trong lòng rất giận, Lâm Nha ngồi bên khuyên giải cô. Tại sao không có ai quan tâm xem cô nghĩ thế nào? Dù mọi người cũng vì muốn tốt cho cô nhưng sao không ai hỏi xem cô nghĩ gì? Vừa rồi tranh cãi với cha vài câu nên giờ cô không muốn mở miệng, trong lòng thắc mắc không biết Long Viêm Dạ bỏ đi đâu nữa, anh bỏ đi không thèm nói câu nào, có phải là anh đang giận cô không, cô không muốn cứ thế chia tay mà chưa kịp nói câu nào. Long Quân An khẽ nhấp ngụm trà, không muốn nhìn thấy cảnh huyên náo này nữa, mặc dù trong lòng không nỡ bỏ An Tiểu Yêu lại nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy mọi người tranh cãi trong nhà mình. Nhìn mặt An Ba đen thui, An Tiểu Yêu thì tức giận, còn cả Mị Âm Tuyết đang khó xử, Long Quân An chỉ có thể nói ra đề nghị của mình.
"Bác trai nghe cháu nói. Nếu Tiểu Yêu không muốn thì có thể để họ ở chung đã, ít nhất là để họ hiểu nhau hơn, nếu thấy hợp thì kết hôn cũng chưa muộn, nếu không hợp thì Tiểu Yêu vẫn có thể có lựa chọn khác ———"
"Ở chung? Cậu nói để con ta sống thử, cậu quá mơ mộng rồi ———"
Một tiếng hét này của An Ba làm Long Quân An giật mình suýt làm rơi ly xuống đất. An Ba ngày càng tức hơn, tại sao con gái mình lại phải ở chung với người khác? ! Dù không quan tâm đến thể diện của mình nhưng nhỡ An Tiểu Yêu bị đối xử không ra gì thì người chịu thiệt không phải là Tiểu Yêu ư, An Ba không muốn làm chuyện lỗ vốn như vậy.
Long Quân An sợ quá ngậm miệng lại luôn, An Tiểu Yêu đứng dậy, nhìn cha đầy quyết tâm.
"Con đồng ý sống chung. Cha, cho con một tháng, nếu thấy ổn thì một tháng sau con sẽ gả cho Mị Âm Tuyết, ít nhất cha cũng cho con được quyền lựa chọn nha."
An Tiểu Yêu muốn quyết định vận mệnh của mình, dù sao lúc này sống chung cũng tốt hơn là kết hôn luôn.
Không có ai phản đối, cha con họ An cuối cùng thoả hiệp với nhau, An Tiểu Yêu chính thức qua sống thử với Mị Âm Tuyết. Lâm Nha cùng An Tiểu Yêu nhìn cấp dưới của An Ba đang mang hành lý của Tiểu Yêu ra ngoài xe, tiến thẳng tới biệt thự của Mị Âm Tuyết, trong lòng Lâm Nha vô cùng áy náy. Nhất định An Tiểu Yêu sẽ hạnh phúc! Lâm Nha liên tục thôi miên chính bản thân, phải quên chuyện Long Viêm Dạ là người mang Tiểu Yêu đi đêm đó, dù cô đã nói dối nhưng chắc Mị Âm Tuyết sẽ đối xử tốt với An Tiểu Yêu, chỉ cần sau này An Tiểu Yêu hạnh phúc thì cũng sẽ không phải nói ra sự thật. An Tiểu Yêu cảm giác cô đơn, Long Quân An đứng ở cửa tuy đang mỉm cười nhưng Tiểu Yêu thấy rõ trong mắt anh là sự nuối tiếc. Long Quân An còn thế mà sao Long Viêm Dạ lại đúng lúc này bỏ đi, cô chuẩn bị phải đi rồi mà anh cũng không quay lại. Long Viêm Dạ, có phải anh không còn muốn quan tâm tới em sao? Vì em chọn Mị Âm Tuyết nên anh liền xóa sạch hình ảnh em trong lòng anh phải không? Nhưng em đâu có lựa chọn nào khác đâu, dù sao Mị Âm Tuyết cũng là cha Bảo Bảo, anh lại được cha em ủng hộ nữa, có lẽ chúng ta sẽ không được gặp nhau nữa, tạm biệt, Long Viêm Dạ! Nếu như có thể, em rất muốn được nhìn thấy anh nhưng em lại không có thời gian để chờ nữa rồi, em sẽ sống thật tốt, anh hãy yên tâm ————
Trong đầu An Tiểu Yêu đầy hình ảnh Long Viêm Dạ, lúc anh cười, lúc tức giận, tất cả đều hiện lên rõ nét. Nếu lúc trước mình không có cùng Long Viêm Dạ tham gia tiệc kia thì giờ cả hai đang vui vẻ, cười đùa cùng nhau, nếu anh nói một câu muốn mình ở lại thì mình đã không ra đi như thế này, nhưng Long Viêm Dạ lại không làm gì cả, anh lựa chọn rời đi, chọn buông tay mình, làm cô rất đau lòng. Cuối cùng An Tiểu Yêu nhìn lại ngôi nhà mà cô đã ở trong mấy tháng qua, vì An Ba và Mị Âm Tuyết dục nên Tiểu Yêu đành ngậm ngùi vào xe. Xe lăn bánh, cũng không ai nhìn thấy cách đó không xa có một đôi mắt tuyệt vọng nhìn họ rời đi. Đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng họ nữa thì Long Viêm Dạ mới nhắm mắt lại, lòng quặn đau. Cuối cùng thì cũng phải đi, cô ấy đã đi cùng Mị Âm Tuyết. Tiểu Yêu, tạm biệt ———
Biệt thự của Mị Âm Tuyết không to như nhà họ Long nhưng cũng có đủ mọi thứ, khi thấy xe vào thì phục vụ đã cung kính đón chào cô chủ tương lai của họ.
Mị Âm Tuyết vui vẻ bảo người giúp việc đem hành lý của An Tiểu Yêu lên phòng, còn mình thì đỡ Tiểu Yêu xuống xe.
Cuối cùng thì cũng được sống với An Tiểu Yêu, cho dù anh đã dùng thủ đoạn gì thì cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả đã như anh muốn.
"Tiểu Yêu, em có hài lòng không? Từ nay đây sẽ là nhà em ———"
Mị Âm Tuyết dẫn Tiểu Yêu đi khắp nơi trong nhà, thậm chí còn không có che giấu tự hào và kiêu ngạo vì tất cả mọi thứ đều là do anh cố gắng mới có được.
An Ba xem xét một chút, sau đó dặn dò con gái mấy câu rồi rời đi. Tuy trong lòng Lâm Nha có chút lo lắng nhưng bị Mị Âm Tuyết cảnh cáo qua ánh mắt nên đành im lặng, những điều không nên nói đã nói rồi nên Lâm Nha đành chôn chặt bí mật sau trong đáy lòng.
Sau khi cha và Lâm Nha về, An Tiểu Yêu ngồi trên ghế thở dài, mọi thứ đã kết thúc, cô phải sống tốt ở nơi ở mới này.
An Tiểu Yêu nhìn Mị Âm Tuyết đang làm nước trái cây cho cô, trong lòng bỗng cảm thấy hoảng hốt, mọi thứ dường như không thật, giống như tất cả chỉ là giấc mơ thôi.
Sau khi ăn xong bữa tốt, Mị Âm Tuyết dìu An Tiểu Yêu về phòng. Vừa vào phòng, Mị Âm Tuyết liền ấn An Tiểu Yêu vào tường, tay nâng cầm cô lên, đôi mắt trở nên đen hơn.
"Tiểu Yêu, cuối cùng thì em cũng thuộc về anh ———"
Lời nói của Mị Âm Tuyết làm Tiểu Yêu rùng mình. Tại sao lại nói, cuối cùng cũng thuộc về anh ta? An Tiểu Yêu nhẹ nhàng đẩy Mị Âm Tuyết, trong lòng có chút khó chịu.
"Mặc dù chúng ta sống chung nhưng em không có thuộc về anh nha. Trong một tháng nếu em đổi ý thì vẫn được, và một điều quan trọng là em thuộc về chính em."
An Tiểu Yêu phản bác lại Mị Âm Tuyết, tuy mới bắt đầu mà cô đã cảm thấy mệt mỏi rồi. Sáng nay, cô còn cùng Long Viêm Dạ và Long Quân An trò chuyện vui vẻ trong nhà họ Long, vậy mà buổi tối đã là chủ nhân tạm thời của căn phòng xa lạ này rồi, lại còn có hôn ước với Mị Âm Tuyết. Dù cô từng có tình một đêm với anh ta nhưng cô không có nhớ một chút cảm giác nào của đêm đó, nói thật lòng thì Mị Âm Tuyết đối với cô có chút xa lạ. Người đứng trước mặt cô mà An Tiểu Yêu chỉ biết anh ta là một ngôi sao lớn, còn lại cái gì cũng không biết. Mị Âm Tuyết cười gian.
"Không sao. Sớm muộn gì em cũng là của anh, một tháng hay cả đời đi nữa thì em cũng chỉ thuộc về một mình anh thôi, em không có cơ hội mà thay đổi đâu vì anh chính là cha Bảo Bảo ———"
Mị Âm Tuyết quyết tâm trói An Tiểu Yêu ở bên vì ngoài lần đầu gặp nhau cô làm cho anh rung động thì còn một nguyên nhân khác vô cùng quan trọng, nhưng đó là một bí mật không thể bị phát hiện. Nhưng anh thật lòng muốn che chở cho cô gái xinh đẹp trước mắt này, hôm nay mới là ngày đầu tiên, cứ từ từ anh còn nhiều cơ hội mà. Mị Âm Tuyết xoay người rời đi, để lại căn phòng im ắng. An Tiểu Yêu mở cửa sổ ra làm căn phòng thoáng mát hơn, không biết vì sao cô luôn cảm thấy kỳ lạ, Mị Âm Tuyết luôn làm cho cô cảm thấy xa lạ như người dưng, không giống cảm giác quen thuộc như khi cô ở nhà họ Long. Không biết giờ Long Viêm Dạ đang làm gì, chắc anh rất ghét cô? Trải qua chuyện này chắc anh ấy không muốn nhìn thấy mình nữa. An Tiểu Yêu hít một hơi thật sâu, chợt có cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình, An Tiểu Yêu tuy đang mang thai nhưng vẫn hoạt bát, bước một bước dài tới trước cửa, lấy tay kéo mạnh cửa ra thì thấy hai người tò mò đang đứng đấy. Hai cô gái trẻ mặc trang phục người làm, mặt đỏ như gấc, ánh mắt lo lắng nhìn Tiểu Yêu. An Tiểu Yêu nhìn hai người làm, trong lòng thắc mắc.
"Các cô đang làm gì ở đây?"
"Không có, chúng tôi không có làm gì cả."
Cô giúp việc nhanh chóng phủ nhận. An Tiểu Yêu biết họ đang nhìn trộm mình nhưng không biết lý do họ làm vậy.
"Tại sao các cô lại tới đây nhìn lén tôi?"
"Chỉ vì chúng tôi có chút tò mò thôi, nên qua nhòm trộm cô, xin cô đừng nói với cậu chủ ———"
Cô giúp việc cầu xin An Tiểu Yêu, dù biết họ nói dối nhưng cô không muốn truy cứu tới cùng nên phất tay để bọn họ đi. An Tiểu Yêu vừa đóng cửa lại thì nghe thấy bên ngoài nói một câu.
"Trời, thật sự quá giống nhau, giống y như đúc vậy ———"
Giống? ! Mình giống cái gì? An Tiểu Yêu chán nản nằm lên giường. Thôi kệ mọi chuyện đi, dù sao cũng mới chỉ là bắt đầu thôi, nhưng nếu không thể nào sống chung được với Mị Âm Tuyết thì mình có thể đổi ý mà, An Tiểu Yêu tự tin, tự nhủ với lòng mình.
Sáng sớm hôm sau, khi An Tiểu Yêu vẫn còn chìm trong giấc mộng thì Mị Âm Tuyết đã rời khỏi nhà. Khi An Tiểu Yêu tỉnh dậy thì chỉ có cô với mấy người giúp việc ở nhà, trong nhà không có tiếng nói chuyện, An Tiểu Yêu ôm bụng vào bếp ăn tạm chút gì đó rồi ra vườn hoa đi bộ. Cô không biết tại sai gần đây, hình như là sau khi bụng to ra thì sở thích của cô cũng thay đổi. Trước đây Tiểu Yêu chỉ thích những chỗ náo nhiệt, nhưng bây giờ lại thích nơi yên tĩnh. An Tiểu Yêu tìm một chỗ vắng trong vườn hoa để ngồi nghỉ, rồi ngủ lúc nào không hay. Trong lúc mơ màng, An Tiểu Yêu nghe được một cuộc nói chuyện nhưng cô không mở mắt, vẫn lim dim ở chỗ cũ.
"Nè, cậu nhìn đi. Người mà cậu chủ đưa về có dáng dấp rất giống cô Liên nha, lần đầu tiên gặp cô ấy, tớ còn tưởng là cô Liên cơ."
"Đúng vậy nha, không ngờ trên đời này lại có người giống nhau đến thế. Nếu cô Liên còn sống có lẽ cũng xấp xỉ bằng tuổi cô An này ———"
An Tiểu Yêu mở tròn đôi mắt, cô vừa nghe thấy chuyện gì? Họ bảo cô rất giống người nào đó sao, hơn nữa cô Liên gì đó đã mất rồi ư? Trong đầu An Tiểu Yêu hiện lên một loạt thắc mắc. An Tiểu Yêu vô cùng tò mò muốn biết thêm về chuyện này nên căng tai ra nghe, nhưng hình như bọn họ không bàn tán chuyện này nữa. Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra thế này, Mị Âm Tuyết quyết tâm mang mình đến đây, ngoài lý do đêm đó đã có tình một đêm với mình thì còn ẩn giấu lý do khác nữa sao? An Tiểu Yêu dù có nghi ngờ nhưng cô cũng biết không thể khai thác được gì từ mấy người giúp việc này. Dù An Tiểu Yêu có hỏi bọn họ thì chắc gì họ đã nói sự thật, nên để biết được sự thật thì An Tiểu Yêu chỉ cách tốt nhất là hỏi thẳng Mị Âm Tuyết. Đến giờ ăn tối thì Mị Âm Tuyết mới về nhà, An Tiểu Yêu chỉ ăn vài thìa cơm rồi buông bát. Mị Âm Tuyết thấy vậy khẽ nhíu mày, phát hiện ra An Tiểu Yêu đang có tâm sự.
"Sao em lại ăn có chút xíu vậy? Em nên ăn nhìu một chút thì Bảo Bảo mới khỏe mạnh. Hay mấy món này không hợp khẩu vị em, giờ em muốn ăn gì cứ nói, anh sẽ bảo đầu bếp làm cho em."
"Mị Âm Tuyết, vì sao anh lại muốn sống chung với em?"
"Điều này còn cần phải nói sao? Vì anh là cha Bảo Bảo mà ———"
Mị Âm Tuyết nghe cũng hiểu câu hỏi của An Tiểu Yêu còn có ý khác, anh cũng nhìn ra được tối nay An Tiểu Yêu có gì đó không bình thường. An Tiểu Yêu cảm thấy Mị Âm Tuyết có chút lo lắng nên cô có cảm giác người đàn ông đang ngồi đối diện cô chắc chắn không phải vì Bảo Bảo hay vì có tình cảm với cô mà muốn ở chung với cô.
Chuyện kia đã xảy ra rất lâu rồi, nếu không gặp nhau trong bữa tiệc thì làm sao anh ta biết đến sự tồn tại của cô. Hơn nữa rõ ràng Mị Âm Tuyết đã điều tra về cô, nếu không sao anh ta tìm được cha cô. Một người đàn ông trước giờ không biết và không quan tâm tới cô, đột nhiên lại vì cô bỏ công sức ra điều tra, e rằng chuyện này không đơn giản như anh ta nói.
"Cô Liên là ai?"
Đột nhiên An Tiểu Yêu đặt ra câu hỏi này, đây là điều mà cô thắc mắc từ trưa tới giờ, e rằng nguyên nhân thật sự có liên quan tới cô Liên này.
Choang ———
Bát cơm trong tay Mị Âm Tuyết rơi xuống bàn, cơm bắt tung toé, một người giúp việc định dọn nhưng thấy sắc mặt Mị Âm Tuyết không tốt nên đành đứng im không dám nhúc nhích.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc