Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ - Chương 16

Tác giả: Mính Hương Hoa Hồn

An Tiểu Yêu cố gắng để mặt mình không cứng ngắc, phải nửa ngày mới nặn ra được nụ cười. An Tiểu Yêu đứng trên cầu thang nhìn An Ba đang đi từng bước vào phòng khách, lúc này Tiểu Yêu chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn ra, xong rồi, nhìn sắc mặt của cha có vẻ không tốt lắm, hình như đang rất tức, từ bé tới giờ đây là lần đầu tiên trốn nhà đi, mình quá to gan như vậy có khi nào cha trói mình về giam lỏng không? Trong vài giây cái gì An Tiểu Yêu cũng nghĩ đến, nhưng điều quan trọng nhất và làm cô lo lắng nhất là cha có còn ép mình bỏ Bảo Bảo không.
"Ha ha ha ——— cha. Buổi sáng không khí thật trong lành nha."
"Sáng? ! Giờ cũng đã là chiều rồi còn sáng gì nữa. Con mau xuống đây ————"
An Ba nhìn An Tiểu Yêu thầm nghĩ, con nhóc này không biết đang làm cái gì mà đi lâu như vậy cũng thèm về, giờ bụng cũng lớn rồi mà vẫn chưa mang cha Bảo Bảo về, nếu tự giác về thì mình cũng đâu có rảnh mà chạy tới đây chứ. Mà cái tên Mị Âm Tuyết kia cũng không biết làm cách nào mà biết mình là cha của con nhóc này, lại còn chạy tới chỗ mình thừa nhận đêm đó người ở cùng Tiểu Yêu là hắn ta nữa chứ, cuối cùng thì mình cũng tìm được tên đầu sỏ gây chuyện rồi, nếu Tiểu Yêu không tự giải quyết được thì để người cha này đứng ra xử lý vậy. An Ba ngồi chờ Tiểu Yêu chậm chạp lê bước tới trước mặt mình. Lúc này, Long Viêm Dạ cùng Long Quân An mới hiểu, người đàn ông khí phách này là cha của Tiểu Yêu, trước đó Long Viêm Dạ còn tưởng người này đến giúp Mị Âm Tuyết. Đuổi hết giúp việc ra ngoài, mọi người ngồi xung quanh An Ba, nhìn thấy Mị Âm Tuyết đầy tự tin làm cho Long Viêm Dạ khó chịu. Hôm nay đến đây, Mị Âm Tuyết gần như nắm chắc phần thắng trong tay, phải tốn không ít ngân phiếu mới điều tra được mọi thứ về An Tiểu Yêu, qua Lâm Nha còn biết chuyện về đứa bé, Mị Âm Tuyết đã nhằm vào An Tiểu Yêu thì sẽ không có ai có thể ngăn cản được. Cho nên Mị Âm Tuyết mới liều mình đi nhận tội với An Ba, nhân tiện nhờ An Ba đi cùng mình tới đây để đón An Tiểu Yêu. An Ba khẽ nhấp chút trà, nhìn vẻ mặt ủ rũ của con gái thì ánh mắt trở nên dịu dàng ấm áp.
"Tiểu Yêu, hôm nay con phải cùng về với cha. Vì tìm được người đêm đó rồi nên con ở đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi."
Lời của An Ba làm cho cả Long Viêm Dạ cùng An Tiểu Yêu choáng váng, tìm được rồi? ! An Tiểu Yêu tò mò, sao có thể chứ, người đó ngoài Lâm Nha ra thì chưa có ai nhìn thấy mặt, sao lại tìm ra dễ dàng như vậy chứ. An Tiểu Yêu nhìn An Ba hỏi lại. "Tìm được rồi sao? Là ai?"
"Là anh, Tiểu Yêu"
Câu trả lời của Mị Âm Tuyết là cho mọi người đều kinh ngạc, giống như sấm sét giữa trời quang. An Tiểu Yêu ngơ ngác nhìn anh ta, người cùng mình đêm đó là Mị Âm Tuyết sao? Mình không có chút ấn tượng nào, mình sẽ tin nếu Lâm Nha tự nói ra, đêm đó mang mình đi là Mị Âm Tuyết, nếu không thì mình không tin.
"Anh nói anh là người đi chung với em đêm đó, làm sao em biết anh không nói dối chứ? Trừ khi Lâm Nha chính miệng nói ra."
"Được, anh có thể chờ cô ấy tới để xác minh."
Mị Âm Tuyết không lo chuyện này vì cái cô Lâm Nha kia đã bị mua chuộc rồi thì cần gì mà phải lo lắng. An Tiểu Yêu liền lấy điện thoại ra. "Cha, nếu Lâm Nha nói người đêm đó là Mị Âm Tuyết thì con sẽ về cùng mọi người."
"Cha đồng ý. Chúng ta ngồi đây chờ, chắc tổng giám đốc Long không phản đối chứ?"
An Ba nhìn Long Viêm Dạ. Long Viêm Dạ còn có thể nói gì, anh đâu có biết chuyện gì xảy ra đâu, dù có muốn An Tiểu Yêu ở lại cũng không đủ sức, giờ chỉ có thể chờ Lâm Nha tới thôi. Nhưng Long Viêm Dạ đâu phải người dễ dàng nhận thua đâu, anh chỉ khẽ gật đầu, trong đầu cũng đang nghĩ cách đối phó.
An Tiểu Yêu không thấy ai phản đối nên gọi cho Lâm Nha, một lúc lâu mới có người nghe máy. Sau khi Lâm Nha nghe máy, An Tiểu Yêu nói luôn.
"Lâm Nha, cậu đang ở đâu? Tớ cho người tới đón. Lần đó cậu nhìn thấy người đã dẫn mình phải không nên giờ mình muốn cậu tới đây xác minh xem người này có phải anh ta không, chuyện này rất quan trọng với tớ nha."
An Tiểu Yêu nói một hơi mới cho Lâm Nha trả lời. Thật ra từ lúc Lâm Nha nhận tiền của Mị Âm Tuyết thì đã biết sẽ có ngày An Tiểu Yêu gọi cho mình nhưng cô không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy. Lâm Nha đồng ý điều kiện mà Mị Âm Tuyết đưa ra, ngoài khoản tiền không nhỏ mà cô được nhận còn vì Lâm Nha cảm thấy trong một biển người rất khó tìm ra người đã dẫn An Tiểu Yêu đi đêm đó, việc này giống như mò kim đáy biển vậy, nay lại có một minh tinh thích An Tiểu Yêu nên Lâm Nha liền nhân cơ hội này giúp An Tiểu Yêu có mái nhà riêng. Vì thế Lâm Nha mới đồng ý yêu cầu của Mị Âm Tuyết. Sau khi dặn Lâm Nha chờ người đến đón, An Tiểu Yêu mới cúp máy, An Ba cũng lệnh cho người nhanh qua đón Lâm Nha tới đây. An Ba cười thầm, thật ra trước đây ông cũng không cố ý ép con mình bỏ thai nhưng nếu ông không doạ vậy thì e rằng đến ૮ɦếƭ ông cũng không biết con rể mình là ai mất. Mặc dù không hài lòng lắm với công việc của Mị Âm Tuyết nhưng hắn có đủ năng lực để nuôi An Tiểu Yêu và Bảo Bảo, An Ba cũng yên tâm về tương lai của con gái cưng và cháu ngoại mình, nhưng thật lòng An Ba hy vọng người con rể mình là Long Viêm Dạ hơn, dù sao xét về mặt nào thì Long Viêm Dạ vẫn hợp với An Tiểu Yêu, dĩ nhiên là trừ cái tính lăng nhăng ra, An Ba đã điều tra về Long Viêm Dạ rồi, nếu không thì ông đã kéo người tới nhà họ Long để đòi người rồi.
"Tiểu Yêu, con có điều gì muốn nói không?"
An Ba muốn biết suy nghĩ của con gái cưng, chỉ cần Tiểu Yêu không muốn thì dù đứa bé là con của Mị Âm Tuyết thì ông cũng có cách là cho hắn ta ngậm miệng. Nhưng lúc này An Tiểu Yêu không nghĩ được chuyện gì cả nên khi cha hỏi thì cô chỉ lắc đầu, giờ cô có thể nói gì đây, dù người đêm đó là ai đi nữa thì cũng thay đổi được gì.
"Bác trai, giữa cháu và Tiểu Yêu có giao kèo."
Long Viêm Dạ bất ngờ lên tiếng. An Ba tuy miệng cười nhưng trong lòng không cười, nhìn Long Viêm Dạ.
"Ta biết, nhưng chuyện đó đâu có quan trọng. Ta có thể bồi thường cho cậu, chỉ cần trả tiền là xong sao? Muốn bao nhiêu cậu cứ ra giá."
"Bác trai, không phải là vấn đề tiền bạc."
"À, vậy thì càng tốt, ta đỡ tốn một khoản, ha ha ha ———"
Long Viêm Dạ không biết phải nói gì nữa chỉ nhìn An Ba, trong lòng thầm nghĩ, đúng là một lão hồ ly gian xảo, quả thật làm người khác bất ngờ. Long Viêm Dạ giờ mới biết An Ba không phải người đơn giản, may mà anh không có ngược đãi An Tiểu Yêu, không chắc giờ anh đã bị xử đẹp rồi.
Đúng lúc mọi người đang chìm vào suy nghĩ riêng thì Lâm Nha chạy vào, thấy An Tiểu Yêu liền ôm chặt lấy. Bây giờ An Tiểu Yêu cũng không có tâm trạng mà ngồi tán phét với Lâm Nha, chỉ tay về phía Mị Âm Tuyết.
"Lâm Nha, anh ta có phải là người đêm đó dẫn tớ đi không?"
"Là ———"
Lâm Nha chưa nói xong thì nhìn thấy Long Viêm Dạ cũng ngồi ở đây, nên chữ \'anh ta\' bị mắc lại ở cổ không nói ra được.
Trời ạ, không thể nào? ! Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy ——— Lâm Nha thấy bất ngờ, nếu cô không nhầm thì người mặc áo đen ngồi cạnh bác An Ba chính là kẻ đầu sỏ gây chuyện đêm đó, nhưng sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Trời ạ, không thể nào? ! Sao lại có sự trùng hợp như vậy ——— Lâm Nha cảm thấy bất ngờ, nếu cô không nhầm thì người mặc áo đen ngồi cạnh bác An Ba chính là kẻ đầu sỏ gây chuyện đêm đó, nhưng sao anh ta lạ xuất hiện ở đây? Lâm Nha kinh ngạc tròn mắt. Khéo, thật là trùng hợp, lúc này Lâm Nha rất khó xử. Một người hối lộ cô, còn người kia lại là người họ muốn tìm, nếu cô chọn ai cũng đều không ổn, Lâm Nha chỉ ước có hố để mình chui xuống thôi. An Tiểu Yêu thấy Lâm Nha nói một nửa, mắt lại nhìn Long Viêm Dạ làm cô cảm thấy lạ lạ. Trên mặt Long Viêm Dạ có gì à? Không có gì nha, nhìn thế nào vẫn thấy Long Viêm Dạ bình thường, An Tiểu Yêu đành phải huých Lâm Nha. "Này, Lâm Nha, cậu đang nhìn gì vậy? Bảo cậu nhìn người này cậu lại nhìn người khác là sao? Mau giúp tớ một chút đi."
"Dạ, không phải ———"
Lâm Nha không thể nói rành mạch được. Mị Âm Tuyết nghe xong nhíu mày suy nghĩ, cái cô Lâm Nha có chuyện gì vậy, anh và cô ấy đã thoả thuận rồi mà sao giờ lại như vậy, lại nói là không phải, Mị Âm Tuyết cảnh cáo Lâm Nha bằng ánh mắt. An Ba cũng sốt ruột, nhìn Lâm Nha trong lòng ông vừa bực vừa buồn cười, hai cô nhóc này, một kẻ thì quá chén đến mức không biết mình lên giường với ai, còn tên kia thì hoảng sợ nói lắp ba lắp bắp.
"Lâm Nha, cháu nhìn kỹ một chút xem có phải người này không?"
Lâm Nha bị An Ba hỏi thì giật mình mới bình tĩnh được, đúng rồi, cô đã nhận tiền của Mị Âm Tuyết rồi, nếu giờ phản lại thì có thể cô sẽ bị đánh ૮ɦếƭ mất. Lâm Nha thấy sợ, xem trên TV hay internet đều nói, phía sau minh tinh luôn có thế lực xã hội đen chống lưng sao? Nếu cô nói ra sự thật thì có khi nào Mị Âm Tuyết thẹn quá hoá giận mà ra lệnh bắt cóc cô rồi đem bán đi không, Lâm Nha càng nghĩ càng thấy sợ. Mặc dù bác An Ba cũng thuộc xã hội đen nhưng cô có thể tránh được, nhưng nếu Mị Âm Tuyết nhắm vào cô thì e rằng khó bảo toàn tính mạng. Lâm Nha thầm tính toán thiệt hơn, còn người kia mình không biết gì về anh ta, mà quan trọng nhất là anh ta không nhận ra mình, giờ mình có nói láo thì anh ta cũng không biết. Lâm Nha quyết định chủ ý, ngón tay chỉ vào Mị Âm Tuyết.
"Tiểu Yêu, chính là anh ta. Anh ta chính là người đêm đó, tớ nhớ rõ ———"
Lâm Nha quyết định nói dối, sau này có bị phát hiện thì cô có thể nói rằng vì lúc đó ánh đèn mờ mờ không nhìn rõ là được. Câu trả lời của Lâm Nha làm An Tiểu Yêu không còn chút hy vọng nào, thì ra đêm đó mình đi chung với Mị Âm Tuyết, mà An Ba cũng khẽ thờ phào nhẹ nhõm, tuy mọi chuyện đã kết thúc nhưng ông có chút thất vọng.
An Tiểu Yêu đi đến trước mặt Mị Âm Tuyết. Mị Âm Tuyết chưa kịp phản ứng gì thì An Tiểu Yêu đã giơ tay cho anh ta một cái tát.
"Đây là do anh thiếu tôi, sao lúc đó không dùng biện pháp phòng hộ chứ, đúng là không có trách nhiệm ———"
Mị Âm Tuyết cam tâm tình nguyện nhận cái tát này, dù sao giờ anh cũng quanh minh chính đại ở bên An Tiểu Yêu rồi. Long Viêm Dạ cảm thấy ngọt bùi đắng cay đủ cả, khi thấy An Tiểu Yêu ra tay thì tay Long Viêm Dạ không tự chủ mà sờ lên mặt mình, An Tiểu Yêu rất thích tát người mà.
Cái tát này có phải nói rằng An Tiểu Yêu đã tha thứ cho Mị Âm Tuyết không, và muốn rời xa anh? ! Trong lòng Long Viêm Dạ cảm giác khó chịu.
Lâm Nha khẽ nắm tay An Tiểu Yêu, trong lòng đầy áy náy nhưng do bất đắc dĩ mà thôi. Tiểu Yêu, hãy tha thứ vì lời nói dối, cô cũng là không còn cách giải quyết nào khác, nhưng ở chung với Mị Âm Tuyết cũng tốt. An Tiểu Yêu tát Mị Âm Tuyết thì quay lại nhìn Long Viêm Dạ. Nói chung Long Viêm Dạ đối với cô cũng không tệ, từ khi gặp nhau tới giờ, tuy anh có lăng nhăng, có lúc lại nổi điên nhưng nói chung cũng là người tốt, nếu Mị Âm Tuyết không đột nhiên xuất hiện thì có thể cô sẽ suy nghĩ đến chuyện ở chung với Long Viêm Dạ. Long Viêm Dạ cũng nhìn An Tiểu Yêu, nhưng anh không thể làm gì được. Hai người cứ thế nhìn nhau, lúc lâu thì An Tiểu Yêu mới mở miệng, nếu không có Long Viêm Dạ thì cô cũng không có nơi nào để ở.
"Cảm ơn anh ———"
Lúc này ngoài câu cảm ơn ra thì An Tiểu Yêu không biết nói gì. Nghe được câu này của con gái, An Ba nở nụ cười, đã nói thế thì nghĩ là con ông đã có quyết định rồi, An Ba quay qua nhìn Mị Âm Tuyết trên mặt còn hiện rõ dấu tay của An Tiểu Yêu.
"Ha ha ha ——— tốt rồi, thật sự quá tốt. Dù sao cũng là cha của Bảo Bảo vậy thì cũng nên chịu trách nhiệm chứ, khi nào thì cậu qua đón vợ con đây?"
Tất cả mọi người đều sốc khi nghe câu này của An Ba. Mị Âm Tuyết thích An Tiểu Yêu, An Tiểu Yêu cũng chấp nhận số phận rồi, nhưng cũng chưa có ai nghĩ đến một đám cưới cả. Mị Âm Tuyết cảm thấy hơi lo, dù sao anh cũng là lừa gạt tình cảm, giờ anh lấy An Tiểu Yêu, sau này cô ấy phát hiện ra tất cả chỉ âm mưu thì phải làm sao? Mị Âm Tuyết định bồi dưỡng tình cảm trước, nhưng giờ bị An Ba ép cưới làm anh hơi bất ngờ. Thấy Mị Âm Tuyết im lặng, An Ba liền đứng trước mặt Mị Âm Tuyết, tay túm cổ áo anh ta kéo lên.
"Tiểu Yêu nhà ta có chỗ nào không tốt hả? Đồng ý cho cậu lấy nó mà cậu còn do dự, còn muốn sống không hả?"
" ———"
Mọi người toát mồ hôi lạnh, An Ba thật đáng sợ, Long Viêm Dạ cùng Long Quân An sờ sờ cổ mình. An Tiểu Yêu mà giống cha thì thật đáng sợ, hai anh em họ Long nhìn nhau, lau mồ hôi trán.
An Tiểu Yêu xấu hổ, hai má ửng hồng, tóm tay cha. Đâu phải mình không có ai để gả đâu mà trước mặt bao nhiêu người cha lại ép cưới chứ, thật xấu hổ.
"Cha, cha không cần quản chuyện này có được không? Cũng phải cho bọn con vun đắp tình cảm trước đã, giờ một chút tình cảm cũng không có mà lấy nhau, nếu anh ta không tốt thì con phải làm sao?"
"Nó dám, nếu nó không tốt với con thì cha sẽ chặt tay chân của nó ———"
" ————"
Đúng là bản chất xã hội đen mà, cách giải quyết cũng không bình thường. Sau khi An Ba bỏ tay ra, Mị Âm Tuyết chỉnh lại cổ áo, lấy lòng An Ba. "Bác trai yên tâm. Cháu nhất định sẽ tốt với Tiểu Yêu, ha ha ha ———"
Thấy mọi chuyện đã được giải quyết, Long Viêm Dạ cảm thấy mình không còn lý do gì mà ngồi đây nữa. Giấu cảm xúc vào trong, Long Viêm Dạ nhìn Long Quân An, coi như giao mọi chuyện còn lại cho em trai, còn mình thì bỏ ra ngoài.
Dù tình cảm nhiều hơn nhưng anh vẫn thua Mị Âm Tuyết, Long Viêm Dạ oán trách bản thân sao người đó không phải là anh chứ. Nói đến chuyện tình một đêm làm Long Viêm Dạ nhớ đến mình cũng từng không nhớ rõ một cô gái đã qua đêm cùng mình, chỉ biết tên là An An ———
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc