Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ - Chương 15

Tác giả: Mính Hương Hoa Hồn

Cứ thế Long Quân An bị An Tiểu Yêu ném qua một bên, cố gắng loại bỏ đi cảm giác lo lắng, Long Quân An chống tay lên nhìn An Tiểu Yêu đang ngủ say. Với góc độ này nhìn An Tiểu Yêu có cảm giác hơi mờ ám, nhớ lại ước mơ của An Tiểu Yêu là bao trai, khoé miệng Long Quân An khẽ cong lên. Không ngờ cô ấy có thể nghĩ đến chuyện này. An Tiểu Yêu thật đáng yêu nha, nếu anh trai mình không ý kiến gì thì mình sẽ không từ chối mà chấp nhận An Tiểu Yêu. Nhưng sau lần cãi nhau này không biết anh ấy tính toán điều gì, Long Quân An không tài nào đoán ra được, anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt An Tiểu Yêu rồi ôm cô vào lòng, trong lòng Long Quân An tự nhủ, dù có chuyện gì xảy ra thì sẽ che chở cho người trong lòng mình.
"Tiểu Yêu, anh sẽ đối tốt với em. Cho dù em muốn nuôi tám anh chàng thì cũng có thể được ———"
Long Quân An khẽ nỉ non bên tai An Tiểu Yêu, ôm cô chặt hơn nhưng anh chưa kịp tận hửng cảm giác này thì phát hiện có tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói của Long Viêm Dạ.
"Tiểu Yêu, em có trong đó không? Ra mở cửa cho anh."
Long Quân An bật dậy, trong lòng thắc mắc không biết anh trai mình về lúc nào, sao lại không nghe thấy tiếng động gì? Long Quân An vội vàng vơ lấy đống đồ, xách giày rồi tìm xem chỗ nào trong phòng mình có thể trốn không, bất chợt trong đầu hiện lên một chỗ, Long Quân An không nghĩ ngợi thêm chui luôn xuống gầm giường của An Tiểu Yêu, nghĩ một lát lại chui ra lấy một ly R*ợ*u trên bàn rồi lại chui vào. Long Viêm Dạ đứng chờ mãi mà không thấy Tiểu Yêu ra mở cho mình, suy nghĩ một chút liền lấy chìa khoá dự bị ra để mở cửa. Vừa mở cửa, mùi R*ợ*u xộc thẳng vào mũi, Long Viêm Dạ nhìn vào phòng trên bàn trà có một chai R*ợ*u và một ly còn một chút R*ợ*u trong đó, còn An Tiểu Yêu thì đang ngủ ngon lành trên giường.
Long Viêm Dạ hơi kinh ngạc nhưng sau đó lại khẽ lắc đầu, cô nhóc này thật là, chẳng lẽ không biết phụ nữ mang thai không nên uống R*ợ*u sao? Long Viêm Dạ cầm chai R*ợ*u lên nhìn, cảm thấy nó rất quen. Rất giống chai mấy năm trước mình đã phải tốn một khoản không nhỏ để mua, Long Viêm Dạ nhìn chữ ký trên nhãn hiệu của chai rồi suy nghĩ, chữ ký rồng bay phượng múa này không phải do mình ký lên sao, nhưng hình như hồi ấy mình chỉ mua có một chai mà đã cất kỹ rồi, sao An Tiểu Yêu có thể tìm thấy nhỉ? Long Viêm Dạ khẽ cau mày ngồi xuống giường, nhìn An Tiểu Yêu.
Long Quân An chui dưới giường nghe thấy tiếng động trên giường, tay nắm chặt ly R*ợ*u, cảm thấy buồn bực trong lòng. Mình đang làm gì vậy? Sao phải trốn chứ, An Tiểu Yêu cũng đâu phải là người của Long Viêm Dạ chứ, cho dù có bị bắt gặp mình với An Tiểu Yêu trên giường thì cũng đâu có gì sai, dù sao An Tiểu Yêu đã chọn mình thì sao mình phải chui dưới gầm giường mà trốn chứ? Long Quân An cảm thấy mình thật ngốc nhưng dù nghĩ thế cũng không chui ra.
Long Viêm Dạ ngồi bên giường thấy chăn gối có chút loạn xạ, trên gối còn có hai vết lõm, lúc này mặt Long Viêm Dạ trở nên rất khó coi. Long Viêm Dạ nhặt một sợi tóc dài lên, sau đó nhìn mái tóc ngắn cũn của An Tiểu Yêu thì đã hiểu bảy tám phần rồi, vén chăn lên thấy An Tiểu Yêu vẫn mặc quần áo chỉnh tề thì Long Viêm Dạ mới khẽ trách.
"Long Quân An, nhất định cậu phải ૮ɦếƭ ———"
Long Quân An ở dưới gầm giường liền cảm thấy lạnh dọc sống lưng, thầm than, tiêu rồi, chắc chắn mình bị cuốn vào vòng tranh giành này rồi. Long Quân An khóc không ra nước mắt, chỉ mong Long Viêm Dạ nhanh chóng ra ngoài vì tay chân anh đã bắt đầu tê rồi, cảm giác rất khó chịu.
Long Quân An chui trong gầm giường, chờ mãi mới nghe thấy tiếng bước chân của Long Viêm Dạ sau đó là tiếng đóng cửa, lúc này phải cố gắng lắm Long Quân An mới bò ra ngoài được, xoa P0'p tay chân đang bị tê rồi nhìn An Tiểu Yêu đang nằm trên giường. An Tiểu Yêu ơi là An Tiểu Yêu, lần này em hại ૮ɦếƭ anh rồi, có khi anh trai anh nghĩ rằng anh chiếm tiện nghi của em cũng nên. Dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không sạch, Long Quân An khẽ lắc đầu thầm than, dù sao cũng không thể trốn mãi trong này được, tốt nhất là đi ra ngoài. Long Quân An bèn rón rén nhón chân đi ra, mở cửa thật nhẹ nhàng nhưng không ngờ vừa thò mặt ra đã nhìn thấy Long Viêm Dạ đang đứng chờ ngoài cửa. Long Viêm Dạ cười khẩy, tay khoanh trước ***, cười như không cười nhìn chằn chằm vào mặt Long Quân An. "Cuối cùng cậu cũng chịu ra, anh còn tưởng cậu sẽ chui dưới gầm giường cả đời chứ."
"Ha ha, sao anh biết? Em tìm đồ, tìm đồ thôi ———"
Long Quân An cười khan, khí thế của anh trai mình thật kinh khủng nha, Long Viêm Dạ đẩy Long Quân An quay lại vào phòng rồi đóng cửa lại, còn mình thì ngồi xuống ghế chờ Long Quân An giải thích. Long Quân An biết không thể trốn tránh được nên đành phải ngồi xuống đối mặt với Long Viêm Dạ.
"À, chai R*ợ*u kia là do em lấy nên em sẽ mua đền anh chai khác nha."
"Anh không có giận chuyện đó, nhưng em đã làm gì Tiểu Yêu hả?"
"Không có làm gì hết, em thề em chưa có làm cái gì cả, có trời đất chứng giám nha."
Long Quân An vội vàng thề nhưng bị Long Viêm Dạ chỉ ngay ra sơ hở.
"Em không làm gì? ! Vậy tại sao quần áo lại thành ra như vậy hả? Còn nữa, không phải em nằm trên giường Tiểu Yêu ư, vậy mà dám nói không làm gì."
Long Viêm Dạ chỉ ra những chứng cứ buộc tội Long Quân An, nhưng đúng lúc hai anh em đang nói chuyện thì An Tiểu Yêu tỉnh lại. Trời ạ, muốn ngủ một giấc cũng không được yên, thật là xui xẻo mà, kêu ca xong thì An Tiểu Yêu chú ý đến cuộc nói chuyện của Long Viêm Dạ với Long Quân An, hình như họ đang nói đến mình thì phải? Hình như Long Viêm Dạ đang hỏi Long Quân An đã làm gì mình nên An Tiểu Yêu vội mở mắt nhìn hai người đàn ông đang ngồi trong phòng mình. Long Viêm Dạ nhanh mắt đã phát hiện ra An Tiểu Yêu đang ngồi dậy, còn Long Quân An quay lưng về phía giường thì vẫn nói liên hồi không dứt, hình ảnh Long Quân An trong mắt An Tiểu Yêu là: tóc tai thì rối tung, áo thì bị xé rách không thể che thân, tay thì xách giầy. An Tiểu Yêu nhìn bộ dạng thảm hại của Long Quân An rồi lại nghĩ đến những lời nói của bọn họ vừa rồi thì trong lòng suy nghĩ, dù mình có hơi để ý tới anh ta nhưng cũng không nên sử dụng cách hèn hạ để chiếm tiện nghi của mình chứ, An Tiểu Yêu cảm thấy tức giận nên lấy gối đập liên tục vào người Long Quân An.
"Đồ lưu manh, dám sàm sỡ tôi hả, cậu muốn ૮ɦếƭ hả. Chẳng trách tự nhiên cậu lại tốt bụng mời R*ợ*u tôi, tôi đánh ૮ɦếƭ cậu ———"
Đầu Long Quân An liên tiếp bị gối đập xuống, Long Quân An đáng thương không nghĩ mình lại bị đánh, lại còn bị nghi oan là sàm sỡ chị dâu mà đáng lý ra anh mới là người bị hại mà. Long Quân An ôm đầu không biết phải giải thích thế nào thì Long Viêm Dạ tiến lại ôm An Tiểu Yêu.
"Đừng đánh nữa, em đang mang thai phải cẩn thận không ảnh hưởng đến con."
Lúc này thì Long Quân An mới phát hiện ra là Long Viêm Dạ cố ý, anh ấy đẩy mình vào phòng để An Tiểu Yêu nghe thấy cuộc nói chuyện kia cùng lúc nhìn thấy bộ dạng này của mình làm cho cô ấy hiểu nhầm. Long Quân An không biết lấy dũng khí từ đâu, điên cuồng hét lớn.
"Là em làm thì em sẽ chịu trách nhiệm ———"
Trong nháy mắt căn phòng trở nên yên tĩnh, An Tiểu Yêu đang cầm gối và Long Viêm Dạ đang ôm An Tiểu Yêu đều nhìn Long Quân An. Không nghe nhầm chứ? Anh ta nói anh ta chịu trách nhiệm sao ————
Lời nói của Long Quân An đã trấn áp hai người kia. Long Viêm Dạ thì ngạc nhiên vì trước giờ em trai mình luôn lăng nhăng, vô trách nhiệm vậy mà giờ lại nói ra câu này, anh định nhân cơ hội này dạy bảo em trai một chút, ai ngờ lại tự lấy đá ném vào chân mình, chắc nó chỉ là nói đùa thôi, nhưng nếu An Tiểu Yêu đồng ý để nó chịu trách nhiệm thì mình phải làm thế nào? Long Viêm Dạ nghĩ tới chuyện này mà đau đầu.
"Không nhờ em chịu trách nhiệm ———"
"Không cần cậu ———"
Hai câu một ý đều được nói cùng lúc. An Tiểu Yêu ném gối đi, nói ra đáp án trong lòng mình, còn Long Viêm Dạ đương nhiên không muốn Long Quân An chịu trách nhiệm rồi. An Tiểu Yêu thực lòng muốn từ chối, tuy rằng Long Quân An khá được, vừa đẹp trai lại dịu dàng, quan trọng là đối xử với cô rất tốt nhưng bản thân An Tiểu Yêu cũng không biết vì sao mình lại không thích ở chung với Long Quân An. Long Quân An nghe cả hai đều phản đối thì cảm thấy tức giận. Không phải người thì đánh, người thì uy hiếp anh cũng chỉ là muốn anh nói ra câu đó thôi sao, nhưng sao giờ đều phản đối anh vậy. Long Quân An cầm áo sơmi bị xé rách của mình để tố cáo An Tiểu Yêu.
"Tiểu Yêu, em thề là em chưa làm gì chị. Nhưng chị nhìn bộ dạng bây giờ của em xem, không cần nói cũng biết ai gây ra chuyện này và ai mới là người chịu thiệt phải không, dù chị không muốn em chịu trách nhiệm thì cũng nên có trách nhiệm với em chứ."
"Gì, sao tôi phải chịu trách nhiệm chứ? Không chịu đâu!"
An Tiểu Yêu tròn mắt nhìn Long Quân An, đừng có nói chuyện này là thật nha! Long Viêm Dạ bèn ôm lấy eo An Tiểu Yêu, cười như không cười nhìn vào quần áo xộc xệch của Long Quân An. "Vậy để anh trai này chịu trách nhiệm thay cho."
"A, không muốn ———"
Lúc này Long Quân An có cảm giác giống như bị hai người trước mặt trêu chọc, đúng là số khổ mà! Long Quân An buồn rầu đi ra khỏi phòng An Tiểu Yêu, nhưng trong lòng có chút không cam tâm, sao một chút khí thế mình cũng không có nhỉ. Rõ ràng chuyện này mình mới là người bị hại mà! Sau khi Long Quân An ra khỏi phòng, Long Viêm Dạ mới đỡ An Tiểu Yêu ngồi xuống.
"Đừng nghĩ nữa, giờ em phải chú ý nghỉ ngơi cho thật tốt nha. Đúng rồi, sau này không được uống R*ợ*u nữa, nhớ chưa?"
Sắc mặt Long Viêm Dạ biến đổi nhanh thật, trước mặt An Tiểu Yêu thì dịu dàng. An Tiểu Yêu cúi đầu thắc mắc sao Long Viêm Dạ không có hỏi mình chuyện Mị Âm Tuyết vậy, trong lòng thực sự lo lắng không biết bọn họ đã nói với nhau cái gì. Hình như Long Viêm Dạ đoán được trong cái đầu nhỏ của An Tiểu Yêu đang suy nghĩ cái gì, môi anh khẽ cong lên.
"Chuyện sáng nay anh không để ý. Giờ em chỉ cần nghỉ ngơi chờ Bảo Bảo ra đời, anh sẽ chăm sóc hai mẹ con em thật tốt, chắc chắn sẽ chăm sóc hai người nên em hãy thoải mái đi nha."
"A ———"
Chuyện An Tiểu Yêu lo lắng không phải chuyện này, chuyện cô lo lắng chính là Long Viêm Dạ có thật lòng muốn chấp nhận đứa con không phải con ruột mình không, nếu sau này bị lộ ra ngoài thì mẹ của Long Viêm Dạ có chấp nhận không, An Tiểu Yêu cảm thấy mệt mỏi, không biết từ khi nào mà mình lại nghĩ đến chuyện này. Dù không muốn nghĩ nhưng sao không ngừng được.
Những ngày sau, quan hệ giữa An Tiểu Yêu cùng Long Viêm Dạ là sống chung hoà bình, mà Long Quân An thì vẫn quan tâm tới An Tiểu Yêu. Cuộc sống của An Tiểu Yêu trôi đi trong hạnh phúc, mà bụng của cô cũng ngày càng lớn, không thể che dấu được nữa.
Bất ngờ vào một hôm có một đoàn người mặc đồ đen, đeo kính đen giống như mafia trên TV bước ra từ mười chiếc xe hơi cao cấp dừng trước cổng nhà họ Long. Nhìn thấy cảnh này toàn bộ người giúp việc nhà họ Long có chút sợ hãi, vội vội vàng vàng chạy vào thông báo với Long Viêm Dạ đang trêu đùa với An Tiểu Yêu trong nhà. Long Viêm Dạ biết chuyện, lập tức đứng dậy, trong lòng thầm nghĩ, mình đâu có gây thù chuốc oán với những phần tử xã hội đen đâu, mà nhìn qua cũng biết thân phận người đến không hề nhỏ chút nào. Thấy Long Viêm Dạ đứng ở cửa sổ nhìn người ngoài cổng làm An Tiểu Yêu tò mò cũng chạy lại xem thì thấy cảnh này quen quen. An Tiểu Yêu nhất thời không nhớ ra mình đã gặp qua chuyện này ở đâu. Lúc này ở bên ngoài có bước ra khỏi xe, đầu tiên là Mị Âm Tuyết nhưng khi An Tiểu Yêu nhìn thấy người bước ra sau thì hoảng sợ. Người này gương mặt cương nghị, lạnh lùng, Tiểu Yêu dù có nhìn từ xa vẫn có thể nhận ra người đó chính là cha cô. Mặc kệ Long Viêm Dạ làm gì, trước mắt Tiểu Yêu chỉ có thể trốn sau ghế thôi. Xong rồi, sao cha có thể tìm đến tận đây chứ? Nhất định là do Mị Âm Tuyết chỉ điểm rồi, một chút thiện cảm đối với Mị Âm Tuyết trước đây đã bị quăng đi, thay vào đó là lòng thù hận. Trước đây vì bị cha ép quá mà bỏ nhà đi, giờ mà bị tóm về thì mình không bị đánh ૮ɦếƭ mới là chuyện lạ đấy. Long Viêm Dạ quay lại thấy thái độ khác thường của An Tiểu Yêu nên vội vàng ngồi xuống cạnh Tiểu Yêu, ân cần quan tâm hỏi han.
"Tiểu Yêu, em làm sao vậy?"
"A, không có gì. Bụng em cảm thấy hơi khó chịu, anh ra xem có chuyện gì không, xong rồi đuổi Mị Âm Tuyết đi, em ngồi nghỉ một chút là ổn thôi, hì hì ————"
An Tiểu Yêu cố gắng nặn ra nụ cười, trong lòng chỉ mong Long Viêm Dạ đi đuổi Mị Âm Tuyết với cha mình về, như thế cô mới không bị lôi về. Hu hu ——— thật khổ quá đi, nhất định không thể để cho cha phát hiện ra mình, vừa đẩy Long Viêm Dạ đi, mắt cũng tìm xem mình có thể trốn ở đâu là an toàn nhất. Long Viêm Dạ nhìn thấy tình hình bên ngoài nên vội vàng gọi Long Quân An xuống chăm sóc cho An Tiểu Yêu, còn mình thì ra ngoài giải quyết mọi chuyện. Sau khi Long Viêm Dạ rời đi, Long Quân An cười gian. "Chị dâu, hình như chị biết ông già kia? Chính là người đi cùng Mị Âm Tuyết ý, em đoán đúng phải không?"
"Ông già? ! Mắt cậu có vấn đề à, người đó đâu có già đâu, nếu để người đó nghe thấy thì chắc chắn sẽ xử lý cậu ngay đấy. Nhìn thế thôi nhưng là ông trùm trong thế giới ngầm đó, cậu nên chú ý chút."
"A, em biết rồi, vậy thì nhất định là chị vay với lãi xuất cao nhưng không trả nổi nên trốn đi hả? Cho nên khi thấy họ chị liền thấy sợ phải không?"
Sau khi biết thân phận của An Ba, Long Quân An tự cho mình là thông minh nên bắt đầu suy luận. An Tiểu Yêu lườm anh ta một cái, tên này không viết tiểu thuyết thì thật uổng phí một nhân tài, thật lãng phí một bộ óc với trí tưởng tượng bay cao bay xa. An Tiểu Yêu kéo Long Quân An lại gần cửa sổ, dùng rèm cửa che thân chỉ lộ ra mỗi cái đầu nhỏ để nhìn chuyện diễn ra bên ngoài.
Haizzz, mình nên làm gì bây giờ?
Nhưng chuyện xảy ra không như mong muốn của An Tiểu Yêu, Long Viêm Dạ thì đi ra ngoài, còn Mị Âm Tuyết với An Ba thì nói gì đó với nhau. Sau đó bọn họ cùng nhau đi vào nhà. Giờ phút này An Tiểu Yêu cảm thấy tuyệt vọng, thả tay Long Quân An ra, định chạy lên phòng.
Nhưng An Tiểu Yêu còn chưa kịp chạy thì sau lưng đã truyền đến tiếng nói uy nghiêm của An Ba.
"An Tiểu Yêu, con dám chạy tiếp xem."
Xong rồi, tiêu rồi, lần này ૮ɦếƭ chắc rồi! Trong đầu An Tiểu Yêu cảm thấy trống rỗng, ngây ngốc đứng đó, sau đó từ từ quay đầu lại
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc