Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ - Chương 11

Tác giả: Mính Hương Hoa Hồn

Long Viêm Dạ rất kiên quyết kéo An Tiểu Yêu vào phòng rồi khóa cửa lại. Long Viêm Dạ từng bước tiến lại gần An Tiểu Yêu, lúc này An Tiểu Yêu cảm thấy người đàn ông này rất đáng sợ. An Tiểu Yêu sợ quá vội vàng nhảy lên giường, giờ nhìn An Tiểu Yêu trông rất đáng thương, cô nhìn chằm chằm Long Viêm Dạ. "Anh đứng yên đó, không được tới đây, không cho phép anh qua đây. Nếu không tôi sẽ đánh anh, tôi sẽ đánh anh thật đầy ———"
Sau khi nói xong An Tiểu Yêu muốn khóc, sao mình lại xui xẻo thế chứ, đang yên đang lành đi chọc tức tên Long Viêm Dạ này làm gì chứ. Long Viêm đứng cạnh giường, tủm tỉm cười."Em muốn tự mình qua đây hay làm muốn anh ôm em sang đây, em chọn đi."
"Có ૮ɦếƭ tôi cũng không sang ——— vừa nãy tôi chỉ nói đùa thôi, tôi với anh ta không có gì thật mà, anh nhất định phải tin tôi. Giờ tôi đang mang thai, nếu làm chuyện đó nhất định sẽ bị sảy, lúc đó anh bồi thường được đâu, vì muốn tốt cho anh và tôi thì tốt nhất là tôi ở đây."
Mình mà qua đó không phải đưa dê vào miệng sói sao? Mình đâu có ngốc đến thế, trước tiên phải làm cho Long Viêm Dạ bình tĩnh lại đã, bây giờ anh ta như tên điên vậy. Mình nhất định không qua đó, nép mình vào gần cửa sổ, An Tiểu Yêu rất sợ Long Viêm Dạ sẽ ăn mình sạch trơn. Nhìn nụ cười của Long Viêm Dạ làm cho An Tiểu Yêu run.
"Mang thai thì vẫn có thể làm mà ———"
Nói xong, Long Viêm Dạ liền leo lên giường, tiến tới trước mặt An Tiểu Yêu. An Tiểu Yêu còn chưa đỉnh thần lại thì đã bị Long Viêm Dạ ôm vào lòng. Trời ơi ——— cứu mạng ———
An Tiểu Yêu chỉ dám than trời trong bụng chứ không dám kêu lên thành tiếng, sợ lại chọc Long Viêm Dạ nổi điên lên thì e rằng cái mạng nhỏ này muốn giữ cũng không được mất. Trong đầu An Tiểu Yêu hiện lên ba chữ xã hội đen, không phải cha mình cũng là xã hội đen sao, nhưng Long Viêm Dạ còn kinh khủng hơn, An Tiểu Yêu ghì chặt cổ Long Viêm. "Nè, nè, anh muốn làm gì? Có gì ta có thể từ từ nói chuyện được không?"
"Không muốn nói."
"———"
Long Viêm Dạ đặt An Tiểu Yêu xuống giường thật cẩn thận, tay vuốt ve khuôn mặt An Tiểu Yêu. "Đi theo anh đi, anh sẽ chăm sóc em. Chỉ cần em ngoan ngoãn thì anh sẽ không bạc đãi em đâu."
"Khoan đã, chờ chút ———"
An Tiểu Yêu chống tay lên *** Long Viêm Dạ không cho anh áp vào mặt mình, cố gắng hít thở. Xong rồi, nếu mình bị anh ta ăn, không cam lòng chút nào, mình cũng đâu muốn chọn anh ta đâu, trong đầu An Tiểu Yêu hiện lên hình ảnh Long Quân An, ô ô ———
Quân An à, tôi phải hi sinh thân mình rồi, cậu đừng ghét bỏ tôi nha. Nhìn An Tiểu Yêu lúc này làm cho Long Viêm Dạ rất buồn cười, mặt An Tiểu Yêu lúc tươi cười, lúc lại xị ra, không biết trong cái đầu nhỏ kia chứa cái gì nữa, Long Viêm Dạ định nói gì đó nhưng thấy cơ thể An Tiểu Yêu cứng đơ, mắt nhắm thật chặt.
"Được rồi, làm gì thì làm đi. Tôi chuẩn bị xong rồi, giống như bị qủy áp thôi."
Long Viêm Dạ suýt ngã lăn xuống đất, bị quỷ áp? Long Viêm Dạ không còn chút hứng thú nào nữa, nhìn cách tạo hình của An Tiểu Yêu, Long Viêm Dạ muốn biết cô nhóc này đang tính giở trò gì.
"An Tiểu Yêu, em đang nghĩ gì thế hả ———" ThichTruyen.VN
Long Viêm Dạ ngồi bật dậy nhìn An Tiểu Yêu rồi hét lên hỏi. Cô nhóc này làm cho mình không còn chút hào hứng nào nữa, Long Viêm Dạ nhìn An Tiểu Yêu nằm trên giường thì trong đầu chợt hiện lên một hình bóng xinh đẹp khác. Long Viêm Dạ vội vàng ném hình ảnh An An ra khỏi đầu, ánh mắt tà mị nhìn khuôn mặt An Tiểu Yêu, rõ ràng khuôn mặt lẫn khí chất không giống nhau nhưng sao lại làm mình liên tưởng đến An An.
"Nè, anh, anh không làm thật chứ? !"
Sau khi bị Long Viêm Dạ quát lớn làm tai An Tiểu Yêu ong ong nên cô phải hỏi lại cho chắc. Khó khăn lắm mới chuẩn bị tâm lý tốt thế mà anh ta lại không làm gì, không có việc gì tự nhiên đi chọc mình, đã mình còn làm bộ không sợ ૮ɦếƭ mới tức cười chứ, thật là xấu hổ quá. Long Viêm Dạ hơi nghiêng đầu nhìn cô, cảm thấy tức nên hừ lạnh một tiếng.
"Không làm, anh không muốn làm quỷ."
"A, thật nha. Tốt quá đi ———"
An Tiểu Yêu vỗ tay hoan hô lại còn nhảy lên sung sướng. Thì ra đối phó với Long Viêm Dạ không khó, thật là dễ nha! Nhưng anh ta cũng thật nhàn rỗi, không có việc gì làm liền đi ra ngoài thuê phòng ở thật lãng phí, đúng là tên phá của mà, An Tiểu Yêu nhìn Long Viêm Dạ bằng ánh mắt khinh thường, Tiểu Yêu vừa nhảy xuống giường liền bị Long Viêm Dạ kéo lại. "Em định đi đâu?"
"Tắm. Không phải anh nói sẽ không làm sao, đã mất tiền đi thuê phòng này mà không dùng thì thật lãng phí nha. Không được, tôi phải bật hết đèn lên nếu không thì lãng phí tiền lắm."
An Tiểu Yêu miệng nói tay làm, bật tất cả các đèn lên. Nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài, màn đêm đã che phủ mọi nơi, ánh đèn đường sáng thành một dải dài nhìn thật đẹp, An Tiểu Yêu đứng ngây người nhìn cảnh thành phố về đêm thật lung linh. Không biết Long Viêm Dạ đến đứng cạnh An Tiểu Yêu từ lúc nào, nhìn An Tiểu Yêu đang bị thu hút bởi cảnh đẹp bên ngoài, An Tiểu Yêu lúc này rất dịu dàng làm cho trái tim Long Viêm Dạ đập lỡ một nhịp. "Nếu em sợ lãng phí thì tối nay chúng ta ở lại đây không về nữa."
Hơi thở ấm áp thổi vào cổ An Tiểu Yêu, An Tiểu Yêu không cần nghĩ liền từ chối ngay lập tức. "Không cần làm thế, tôi không muốn ở cùng chỗ này với anh đâu, ai biết được nhỡ đâu anh lên cơn liềm đem tôi ăn sạch thì sao. Tôi tắm xong thì chúng ta về nhà ———" ThichTruyen.VN
"Tiểu Yêu, anh nói thật mà. Anh đảm bảo không ***ng đến em, chắc chắn đấy."
"Nhưng tôi tin tưởng vào cảm giác của mình hơn."
An Tiểu Yêu nhất quyết từ chối lời đề nghị của Long Viêm Dạ, cô thay dép đi vào phòng tắm. Long Viêm Dạ tựa vào thành giường suy nghĩ, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đi vào phòng tắm, Long Viêm Dạ biết mình đã động lòng, nhưng còn An An, anh chưa tìm thấy thì vẫn chưa cam lòng vì đó là cô gái duy nhất không thích tiền. A —— a——
Tiếng thét của An Tiểu Yêu trong phòng tắm truyền ra, Long Viêm Dạ lập tức chạy vào. Trong phòng hơi nước lan toả mờ mờ ảo ảo, Long Viêm Dạ còn chưa kịp nhìn rõ cái gì ra cái gì thì một thứ gì đó tiến thẳng mặt anh, Long Viêm Dạ không kịp tránh nên bị sưng một cục u trên trán, hung khí còn có mùi thơm dìu dịu, cúi xuống nhìn thì hoá ra đó là xà bông.
Bánh xà phòng vừa rơi xuống đất thì tiếng sư tử rống của An Tiểu Yêu vang lên.
"Anh mau cút ra khỏi đây cho tôi, ai bảo anh vào đây hả ———"
Long Viêm Dạ xoa xoa chỗ bị sưng rồi nhìn bánh xà phòng, không nhịn được phá lên cười. Cái mình thích chẳng phải là sức sống đáng yêu đó của An Tiểu Yêu ư, hắng giọng, Long Viêm Dạ đi ra ngoài.
"An Tiểu Yêu, em nghe cho kỹ nha. Bắt đầu từ bây giờ anh chính thức theo đuổi em, em tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đi ———"
"Cút ra ngoài ——— không nghe được anh nói gì cả, mau cút ra ngoài ngay ———"
Một khăn bông lại bay ra.
"———"
Đây là lần đầu tiên Long Viêm Dạ tỏ tình vậy mà lại bị đối xử như vậy đấy, đưa tay ra túm lấy cái khăn, Long Viêm Dạ càng thấy vui hơn. Giả vờ không nghe thấy phải không, không sao, chuyện mình đã quyết sẽ không thay đổi, xoay người ra ngoài phòng khách, Long Viêm Dạ quyết chờ An Tiểu Yêu tắm xong rồi nói chuyện rõ ràng một lần. ThichTruyen.VN
An Tiểu Yêu lấy khăn bông lau tóc, trên người thoang thoảng mùi thơm, ngồi trên sofa. Thật là, tắm cũng không được yên, chỉ vì lúc đấy mình suýt chút nữa trượt chân mà kêu lên làm cho Long Viêm Dạ xông vào, trong lòng An Tiểu Yêu rất khó chịu, trừng mắt nhìn Long Viêm Dạ đang ngồi đối diện.
"Anh nhìn thấy gì rồi hả?"
"Nói thật là anh chưa nhìn thấy cái gì hết. Mà không phải, anh nhìn thấy cục xà bông, một cái khăn bông ———"
"———"
An Tiểu Yêu chẳng thèm nói thêm câu nào nữa, Long Viêm Dạ đứng lên, từ từ tiến đến sau lưng An Tiểu Yêu, nhẹ nhàng lấy một chút tóc còn ẩm lên mũi ngửi. An Tiểu Yêu nhìn qua gương thấy hành động đó của Long Viêm Dạ, vẻ mặt anh ta còn thích thú nữa làm An Tiểu Yêu rùng mình cả người nổi da gà, đoạt lại tóc mình trong tay Long Viêm Dạ. "Anh làm sao thế, nhìn kỳ kỳ. Muốn gì thì cứ nói thẳng ra, nhưng trước hết tôi phải nói rõ, tôi không có quan hệ gì với cái tên Mị Âm Tuyết kia cả."
Hóa ra trong lòng An Tiểu Yêu còn áy náy chuyện này, Long Viêm Dạ bật cười, đôi mắt khẽ híp lại. Lấy khăn trong tay An Tiểu Yêu, Long Viêm Dạ nhẹ nhàng lau tóc cho Tiểu Yêu. "Chuyện đó thì anh tin em. Không có gì thì quên nó đi."
Trời, thật kinh khủng ———
Hành động ân cần, không để bụng chuyện đó. An Tiểu Yêu cảm thấy sợ, cố gắng đè nén cảm giác muốn bỏ chạy, run run nói. "Rốt cuộc anh định nói gì thì nói thẳng ra. Đừng có lấp lửng như thế, tim tôi không khoẻ nên không chịu được điều gì kinh khủng đâu."
"Tiểu Yêu, em thấy anh thế nào?"
"———"
"Tiểu Yêu, em cảm thấy anh đối xử với em thế nào?"
"———"
Xong rồi, chắc vừa nãy Long Viêm Dạ chưa được thoả mãn nên bị nghẹn đến phát điên rồi. Sau khi rút ra kết luận, An Tiểu Yêu toát mồ hôi lạnh, nhìn Long Viêm Dạ rất nghiêm túc. "Tôi hỏi lại anh lần nữa, anh muốn nói gì? Nếu anh không nói thì chúng ta đi về."
"Tiểu Yêu, anh muốn theo đuổi em. Chuyện này rất nghiêm túc, em nên chuẩn bị sẵn sàng đi."
Bộp ———
Mặt An Tiểu Yêu đập thẳng vào gương, Long Viêm Dạ bị điên rồi! Anh ta nói muốn theo đuổi mình, An Tiểu Yêu không thể tiêu hoá nổi chuyện này. "Anh nói thật à?"
"Ừ"
"Được, vậy thì anh phải là cha của Bảo Bảo, nếu không đồng ý thì không phải bàn thêm nữa. Anh không những phải nuôi tôi mà còn phải lo cho cả Bảo Bảo nữa, thế nào?"
An Tiểu Yêu làm cho Long Viêm Dạ kinh ngạc, làm cha Bảo Bảo sao ———— dù sao Long Viêm Dạ cũng không phải là thánh nhân nên không thể đồng ý ngay được. An Tiểu Yêu thấy vậy liền bĩu môi, liếc xéo Long Viêm Dạ một cái, mình cũng biết khi nói đến chuyện này tên nào cũng thế cả. Thôi, mình còn một người dự bị, đẹp trai Long Quân An mà.
Phụ nữ xung quanh Long Viêm Dạ rất nhiều, đến lúc anh ta không cần mình nữa thì mình lại phải dắt Bảo Bảo đi tìm cha nó sao, mà nếu họ khi dễ mình thì mình phải làm sao? An Tiểu Yêu không thể không nghĩ đến tình huống đó, mình thật khổ, còn chưa lập gia đình đã có cảm giác bị chồng bỏ rồi.
"Thôi, chờ anh nghĩ kỹ thì hãy trả lời. Đừng ảnh hưởng tới việc cua trai của tôi, tôi ra ngoài tìm cha cho Bảo Bảo, anh không phá đám thì tôi cũng sẽ không ép anh."
An Tiểu Yêu tốt bụng an ủi Long Viêm Dạ làm Long Viêm Dạ dở khóc dở cười, An Tiểu Yêu này thật không tầm thường. Anh hiểu, nếu không tiếp nhận con riêng của cô nhóc này thì đừng hòng có cơ hội theo đuổi cô ấy, thứ mình có nhiều chính là tiền còn sợ không lo được cho một lớn một nhỏ sao? "An Tiểu Yêu, anh đồng ý nuôi em cùng Bảo Bảo."
"Gì cơ?"
"Anh chấp nhận yêu cầu của em."
"Được, nhưng anh không được cản tôi cua trai, nếu không so sánh thì sao biết anh là người tốt nhất chứ."
"An Tiểu Yêu ——— đừng quá đáng quá ———"
Thật dễ dàng, An Tiểu Yêu đã kiếm được phiếu ăn dài hạn cho mình và Bảo Bảo. Nhưng không biết có thể kéo dài trong bao lâu, trong lòng An Tiểu Yêu cảm thấy lo lắng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc