Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ - Chương 07

Tác giả: Mính Hương Hoa Hồn

Không khí buổi sáng rất trong lành, An Tiểu Yêu ôm bụng tức rời giường. Hôm qua vì chuyện của Long Viêm Dạ làm Tiểu Yêu mãi không ngủ được, giờ khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng, An Tiểu Yêu tức giận đẩy cửa lững thững đi ra ban công. Long gia nằm ở vị trí rất đẹp, đứng ở đây có thể hít được không khí trong lành, xung quanh là một khoảng không cây xanh, An Tiểu Yêu cảm thấy thoải mái hơn. Bất chợt trong vườn có một bóng người làm An Tiểu Yêu chú ý, người đó đứng dưới gốc cây, dáng cao gầy, quần áo trên người màu xám tôn dáng người của anh ta, một cơn gió thổi qua làm sợi tóc dài tung bay. An Tiểu Yêu tròn mắt nhìn, dù không nhìn rõ mặt người đó nhưng qua dáng người của anh ta cô đoán anh ta chắc khá đẹp trai, An Tiểu Yêu cố nhoài người ra để nhìn rõ hơn. An Tiểu Yêu quên mất tình trạng bây giờ của mình cứ cố rướn cổ nhìn trai đẹp trong vườn. Đẹp trai quá, nghiêng bên nọ, nghiêng bên kia nhìn. Bệnh ham trai của An Tiểu Yêu bắt đầu phát tác, không ai cứu được, nước miếng chảy ra, mặt mày hớn hở.
"A ---- a ----"
Tiếng kêu của An Tiểu Yêu vang khắp Long gia, cuối cùng thì bi kịch cũng xảy ra, vì quá mải ngắm trai nên An Tiểu Yêu rơi từ ban công xuống, cô nhanh tay tóm được thành ban công. An Tiểu Yêu không quan tâm tới trai đẹp nữa, giờ đang treo lơ lửng giữa không trung, tóc gáy dựng hết lên, chỉ sợ mình ngã xuống thì một xác hai mạng mất. An Tiểu Yêu không dám nhìn xuống dưới, nhắm mắt lại rồi lấy giọng hét lên."Cứu mạng ---- cứu mạng ----"
"Cô là ai? Sao sáng sớm lại trèo lên ban công nhà tôi? Cô đang làm gì thế?"
Phía dưới truyền đến tiếng một người con trai, An Tiểu Yêu run rẩy cúi đầu nhìn xuống, anh chàng vừa nãy đang đứng dưới ngẩng mặt lên nhìn. Khuôn mặt của anh ta đúng như trong tưởng tượng của mình, thật đẹp trai, nếu không phải bây giờ mình đang vắt vẻo trên ban công thì có lẽ đã chảy nước miếng, bày tỏ ngưỡng mộ với vẻ đẹp đó.
Đáng tiếc giờ An Tiểu Yêu không thể làm thế, dưới ánh mặt trời phản chiếu khuôn mặt đẹp trai đang mỉm cười, An Tiểu Yêu chợt nhớ tới chuyện rất quan trọng. Giờ mình còn đang mặc váy ngủ, đứng phía dưới có thể nhìn thấy cảnh xuân. An Tiểu Yêu bị kích động, không còn quan tâm tới sắc đẹp nữa, cúi xuống nói với anh ta."Anh đã bao giờ nhìn thấy người nào sáng sớm lại treo mình trên ban công như thế này bao giờ chưa? Tôi bị trượt chân, anh mau cứu tôi, trong bụng tôi còn đang mang giọt máu của Long Viêm Dạ nha, mau cứu tôi ----"
An Tiểu Yêu vừa nói còn có chút nghèn nghẹn. Long Viêm Dạ nghe được những lời này nhưng đen đủi làm sao bà Long đang đứng bên cạnh anh. Không đợi Long Viêm Dạ lên tiếng, trong lòng bà Long sợ hãi, con dâu và cháu trai của mình đang gặp nguy hiểm, bà liền ra lệnh cho người giúp việc."Các người còn đứng đây làm gì? Không mau cứu người. Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ xử lý mấy người."
"Mẹ ----"
"Mẹ cái gì mà mẹ, còn không mau cứu Tiểu Yêu."
Bà Long trừng mắt lên, cắt ngang lời nói biện minh của Long Viêm Dạ. Long Viêm Dạ biết giờ không phải lúc giải thích, chỉ có thể chạy lên lầu. Lúc này thấy có người đến cứu, An Tiểu Yêu lén nhìn tên đẹp trai kia, chỉ thấy anh ta đang mỉm cười, híp mắt nhìn mình, An Tiểu Yêu cuống lên.
Sau khi được mọi người giúp đỡ thì An Tiểu Yêu cũng được kéo lên, Long Viêm Dạ nhẹ nhàng ôm An Tiểu Yêu vào lòng, sắc mặt khó coi. Long Viêm Dạ khẽ nói vào tai An Tiểu Yêu, cảnh cáo cô."Tốt nhất là cô nên an phận một chút, hôm nay cả mẹ và em trai tôi đều ở nhà, tốt nhất cô đừng nói tới chuyện đứa bé. Nếu không nghe lời thì cô đừng mong có ngày nào bình yên."
An Tiểu Yêu tuy còn sợ nhưng vẫn gật đầu, dù sao cũng được cứu rồi, còn con mình, Long Viêm Dạ có muốn mình cũng không cho. Thật đáng tiếc trước mặt một người đẹp trai như vậy mà mình lại trong hoàn cảnh đáng xấu hổ, thật là mất mặt, thế này thì sao tấn công anh ta được đây, nếu anh ta là cha của Bảo Bảo thì tốt quá. An Tiểu Yêu nghĩ mà cô quên mất mình cần tìm người đó trong quán bar, giờ chỉ muốn người vừa gặp làm cha Bảo Bảo. Long Viêm Dạ không biết An Tiểu Yêu đang nghĩ gì, bế cô vào phòng rồi ném lên giường."Cô thay quần áo nhanh lên rồi xuống dưới nhà, mọi người đợi cô dưới đó."
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng rời đi của Long Viêm Dạ, An Tiểu Yêu khẽ hừ một tiếng. Ra oai cái gì chứ? Không phải chính anh ta mời mình đến sao, giờ lại kêu phiền phức, không có quan hệ gì với nhau. Nhưng mà giờ đang có người đẹp trai trong nhà, mà An Tiểu Yêu lại rất muốn gặp nên cô vội vàng thay đồ rồi lao xuống dưới. Trong phòng khách có bà Long, Long Viêm Dạ và cả anh chàng đẹp trai kia nữa đang ngồi đợi An Tiểu Yêu, vừa thấy Tiểu Yêu bà Long vội hỏi thăm."Tiểu Yêu, con không sao chứ? Vừa rồi làm dì sợ muốn ૮ɦếƭ, có chỗ nào cảm thấy khó chịu không? Con cũng thật là, sao lại không cẩn thận gì cả, chắc dì phải bảo người xây lan can cao lên mới được, mau qua đây đi."
An Tiểu Yêu sáng mắt khi thấy anh chàng kia nhìn mình cười, mặt hơi ửng hồng. Chẳng lẽ lại nói rằng vì mải nhìn trai nên mình mới ngã sao, nhưng giờ mặt anh ta càng ngày càng gần làm tim An Tiểu Yêu nhảy loạn xạ.
"Chị dâu, chị ổn chứ?"
Chị dâu? Tiếng sấm sét giữa trời quang đánh trúng An Tiểu Yêu, cả người bị tiếng chị dâu làm cho ngây người. Thấy An Tiểu Yêu tròn mắt nhìn mình kinh ngạc, Long Quân An khẽ cười, sao thái độ của chị dâu lại kỳ quái thế, Long Quân An lại gần An Tiểu Yêu."Chị dâu, em là Long Quân An, vừa về nước sáng nay. Chúc mừng chị dâu có tin vui nha."
Trời ơi ---- em chồng ----
An Tiểu Yêu hận ông trời, sao anh ta lại là em trai của Long Viêm Dạ chứ, hu hu ---- một báu vật tốt như vậy lại bị Long Viêm Dạ canh chừng, thế này thì mình có muốn ăn cũng phải cố nhịn rồi. An Tiểu Yêu đau lòng khóc không ra nước mắt, ngây ngốc nhìn Long Quân An rồi khẽ gật đầu.
"Hình như chị dâu không được vui?"
"Chị vẫn ổn ----"
An Tiểu Yêu ngồi xuống ghế, biết anh là em trai của Long Viêm Dạ, tôi có thể vui được sao? Cái tên bá đạo đáng ghét này chắc chắn sẽ trông coi chặt cho mình mà xem. Bà Long khẽ lau trán An Tiểu Yêu."Viêm Dạ, mẹ thấy hình như Tiểu Yêu có gì không ổn, con gọi bác sĩ tới xem qua một chút đi."
" Vâng."
Long Viêm Dạ lườm An Tiểu Yêu làm cô rùng mình. Anh ta có thể gọi bác sĩ tới rồi kiếm cớ chỉnh mình cũng nên.
An Tiểu Yêu không muốn Long Viêm Dạ có cơ hội trị mình, cảm thấy Long Viêm Dạ không có ý tốt nên An Tiểu Yêu vội lắc đầu."Dì à, không cần gọi bác sĩ đâu ạ. Con cảm thấy mình vẫn ổn mà, không có khó chịu ở đâu cả, không gọi bác sĩ đến có được không ạ?"
"Như vậy sao được, nếu sau này cháu dì bị sao thì sao, dì rất lo. Tiểu Yêu à, con nghe lời dì đi, để bác sĩ qua khám xem thế nào, nha"
" -----"
An Tiểu Yêu không biết phải nói gì, không mở bình thì ai biết trong bình có gì. Vừa nãy Long Viêm Dạ đã cảnh cáo mình về chuyện Bảo Bảo, giờ bà Long lại nhắc tới, mặt của An Tiểu Yêu hơi xám lại, mình nên nói rõ cho bà Long biết sự thật có lẽ tốt hơn. An Tiểu Yêu hắng giọng, không còn sức mà mở miệng, số mình đúng là khônh gặp may, vừa mới thấy một anh chàng thuận mắt thì lại không thể động vào. Mình nên nói sự thật chuyện của Bảo Bảo."Dì à ---- đứa bé này thật ra ----"
"Tiểu Yêu nếu em cảm thấy khó chịu thì về phòng nằm nghỉ nha, anh đã gọi cho bác sĩ rồi. Họ sẽ tới nhanh thôi, giờ anh đưa em lên phòng nghỉ trước nha."
Long Viêm Dạ kịp ngăn An Tiểu Yêu nói ra sự thật, dù An Tiểu Yêu không muốn nhưng Viêm Dạ vẫn đỡ Tiểu Yêu về phòng."An Tiểu Yêu, có phải cô muốn chọc cho mẹ tôi tức ૮ɦếƭ hay sao mà định nói cho mẹ tôi biết đứa bé này không phải con tôi, hả?"
"Nhưng không phải anh bảo tôi không được nói đứa bé là con anh hay sao?"
"Tôi cũng đâu có bảo cô phải nói với mọi ng̣ười nó không phải con tôi. Dù sao bây giờ cũng không phải lúc để nói ra, tốt nhất cô nên im lặng cho tôi." Long Viêm Dạ chán nản ngồi xuống ghế, nhìn kẻ vô tội An Tiểu Yêu."Tại sao lúc trước cô không nói cho tôi biết cô đang có thai, giờ mới nói cho tôi biết, cô có ý đồ gì vậy?"
An Tiểu Yêu nghe xong cảm thấy khó chịu, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, cười như không cười nhìn Long Viêm Dạ."Long thiếu gia, Long công tử à, anh đã bao giờ hỏi tôi chưa? Chẳng lẽ mỗi lần tôi gặp đàn ông thì phải nói cho họ biết tôi có thai à? Tôi đâu bị hâm, nếu anh là tôi anh sẽ làm như vậy hay sao?"
"Mà cha đứa bé này là ai?"
"Làm sao tôi biết? Nếu biết thì tôi đâu có ngồi đây mà nói chuyện với anh."
"Chúc mừng ---- chúc mừng ----"
Cái gì? ! Sao Long Viêm Dạ lại chúc mừng mình, đầu anh ta có vấn đề à? Thấy An Tiểu Yêu không hiểu, Long Viêm Dạ đành giải thích."Cô mà biết cha nó là ai thì tôi mới thấy lạ đó. Cô làm việc gì cũng đâu có dùng cái đầu mình đâu, khó trách cha đứa bé là ai cô cũng không biết, chắc là tên đó bị cô hù cho sợ chạy mất rồi, ha ha ---- tôi nghĩ chắc cô phải một mình nuôi nó thôi, phải một mình nuôi con thật đáng thương, chúc mừng cô gia nhập vào hội những bà mẹ đơn thân! ! !"
Long Viêm Dạ nói xong còn chậc chậc trong miệng, anh đoán nghe được những lời này An Tiểu Yêu sẽ vung tay tát một cái vào mặt mình. Nhưng An Tiểu Yêu không thèm quan tâm tới những điều Viêm Dạ nói, mình vẫn còn có thể phát triển mối quan hệ với Long Quân An cơ mà, dù sao mình cũng đâu phải vị hôn thê thật của Long Viêm Dạ, nếu có đến với em trai anh ta thì chắc anh ta sẽ bị chọc cho tức ૮ɦếƭ không nhỉ? Trong lòng Long Viêm Dạ thầm cười, hận không thể chạy xuống ăn chút đậu hũ của anh chàng đẹp trai kia.
Long Viêm Dạ không ngờ mình đoán sai, nhìn chằm chằm vào tay An Tiểu Yêu, trong lòng anh có cảm giác kỳ lạ. Hình như mình nói hơi quá, lại đi nói những lời này với một cô nhóc không có nhà, không đúng, phải là một bà mẹ trẻ không có nhà mà về mới đúng. Long Viêm Dạ có chút không quen với một An Tiểu Yêu đang ngồi trước mặt mình, đột nhiên Long Viêm Dạ nghĩ, nếu An Tiểu Yêu là An An thì tốt biết mấy.
Long Viêm Dạ cảm thấy suy nghĩ của mình hơi điên khùng, liền ném nó qua một bên, không dám nghĩ nữa. Nếu cứ ngồi đây nghĩ đến An An không bằng tối nay quay lại quán bar đó tìm một chút, biết đâu lại có thể gặp được thì sao, bất giác một nụ cười hiện trên môi Long Viêm Dạ.
An Tiểu Yêu cố gắng nhịn để nước miếng khỏi chảy ra cho đến khi Long Viêm Dạ đi ra khỏi phòng. Long Quân An thật đẹp trai, nếu mình có thể cưa được anh ta, vậy thì có thể đưa về trình báo cho cha mình và Bảo Bảo cũng có cha, An Tiểu Yêu càng nghĩ càng H**g phấn, bước lại gần cầu thang nhìn xuống. Trong phòng khách không có ai ngoài Long Quân An đang ngồi trên sofa xem TV. An Tiểu Yêu vội vàng vái tứ phía, cảm ơn ông trời đã tạo cơ hội tốt cho mình, An Tiểu Yêu lắc lắc cái ௱ô** nhỏ vui vẻ đi xuống phòng khách.
"Quân An —— tôi có chuyện muốn nói."
Giọng nói của An Tiểu Yêu hơi run, mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt ngơ ngác của Long Quân An, An Tiểu Yêu chuẩn bị tiến lại gần trai đẹp, muốn nói thẳng vào vấn đề chính. Thế nhưng vào đúng lúc đó thì vang lên tiếng của bà Long sau lưng An Tiểu Yêu.
"Ơ, con xuống đây làm gì? Có phải cảm thấy khó chịu ở đâu phải không?"
An Tiểu Yêu giật nảy mình, vội vàng quay đầu lại. Trời ạ, chuyện gì đây hả trời, sao mình lại không thấy bà Long đang ngồi chơi mạt chược ở đây chứ, đều do cái TV ૮ɦếƭ tiệt kia kêu quá to làm mình không nghe thấy gì hết, ánh mắt của bà Long làm An Tiểu Yêu chột dạ. An Tiểu Yêu vội cười khan."Dì ạ, mọi người đang chơi mạt chược ạ? Ha ha ————, chơi mạt chược rất tốt cho sức khoẻ. Thực ra là . . ., Viêm Dạ hình như đã ra ngoài rồi, mà con muốn học ngoại ngữ nhưng có mấy từ không hiểu nên định nhờ Quân An chỉ, hì hì, chỉ vậy thôi ạ."
An Tiểu Yêu cảm thấy mình thật thiên tài, trong hoàn cảnh này mà cũng có thể tìm ra cớ hợp lý, đúng là thiên tài mà ——
Bà Long gật đầu rồi tiếp tục chơi mạt chược, An Tiểu Yêu lau mồ hôi trên trán, đứng cách xa Long Quân An một chút."Tôi thực sự có chuyện muốn nói, lên phòng tôi đi."
"Ừ ——"
Long Quân An không phải là một tên nhóc mới lớn, do sống ở nước ngoài nhiều năm nên anh đã trở thành cao thủ trong tình trường. Giờ nhìn thấy phản ứng của chị dâu có chút khó hiểu, chẳng lẽ có tình ý với mình sao? Vậy thì anh trai mình không phải bị cắm sừng sao, nghĩ đến điều này Long Quân An khẽ mỉm cười, không từ chối mà đi theo An Tiểu Yêu lên lầu. Quả nhiên vừa vào phòng Long Quân An chưa kịp lên tiếng thì An Tiểu Yêu bắt đầu hỏi về anh.
"Quân An, năm nay cậu bao nhiêu tuổi ——
"————"
"Quân An, bình thường thích làm gì ——
"————"
"Quân An, cậu đã có bạn gái chưa——"
"————"
Long Quân An im lặng chỉ tiến lại gần An Tiểu Yêu, nheo mắt lại, môi cong lên một nụ cười khó hiểu."Chị dâu, chị và anh trai em có quan hệ gì? Hình như em thấy quan hệ hai người không bình thường thì phải."
"————"
Lần này đến lượt An Tiểu Yêu im lặng, chuyện này, chuyện này mình có nên nói cho anh ta biết không nhỉ? Long Viêm Dạ đã nói rất nhiều lần nếu mình nói quan hệ của mình và anh ta cho người ngoài biết thì sẽ tìm mình xử lý. Nhưng mà Long Quân An thật đẹp trai nha. Ánh mắt háo sắc của An Tiểu Yêu nhìn chằm chằm Long Quân An.
Lau khóe miệng, An Tiểu Yêu hạ quyết tâm, nếu mình không nói thật cho Long Quân An thì không thể tán đổ được anh chàng này."Nếu cậu để cho tôi hôn một cái thì tôi sẽ nói cho cậu biết."
An Tiểu Yêu cứ thế nói ra điều mình vừa nhớ ra trong một bộ phim mà không thèm suy nghĩ gì. Long Quân An nghe xong liền ૮ɦếƭ đứng tại chỗ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc