Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ - Chương 03

Tác giả: Mính Hương Hoa Hồn

Dưới ánh mặt trời một người con trai cao lớn, mặt như trái đào, mắt sáng mày rậm, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, khoé miệng cười như có như không, lúc này một tay đang giơ lên tóm cổ áo An Tiểu Yêu, quan sát cô. Khi An Tiểu Yêu quay đầu lại, trên khuôn mặt anh ta xẹt qua một tia kinh ngạc, cô bé này nhìn rất quen, hình như gặp ở đâu rồi nhưng vẫn chưa nhớ ra, anh ta thất thần tóm lấy cổ tay An Tiểu Yêu, lúc này Tiểu Yêu đã hoàn hồn nên bắt đầu xảy ra giằng co.
"Buông ra, đừng tưởng lớn lên đẹp trai thì giỏi. Mau buông tôi ra, nói thật cho anh biết, tôi không có tiền mà bồi thường anh đâu, dù có Gi*t tôi thì cũng không có tiền đưa anh đâu."
Người đàn ông khẽ cười, chắc mình quá nhạy cảm, sao mình lại đem đứa bé này với An An chững chạc xinh đẹp kia liên hệ với nhau chứ? Hai người cơ bản là không giống nhau, người đàn ông này không phải ai khác chính là Long Viêm Dạ. Vừa định buông tay Long Viêm Dạ chợt nhớ tới chuyện gì đó vội vàng nắm chặt hơn, nụ cười gian xảo nở trên môi, thật đúng là đi mòn giày mà không tìm được, nay chẳng tốn chút công sức nào lại tìm ra. Đã vậy giờ mình có thể trình diện cho mẹ rồi, Long Viêm Dạ không có thương hoa tiếc ngọc đối với Tiểu Yêu, một tay kéo An Tiểu Yêu về phía chiếc BMW của mình ở gần đó, vừa mở cửa xe Long Viêm Dạ ném An Tiểu Yêu vào trong rồi anh cũng vào xe. An Tiểu Yêu tròn mắt nhìn, có chút hoảng sợ. Tiêu rồi, mình là con gái ông trùm xã hội đen mà gặp phải chuyện này lại ngu như bò, chẳng lẽ định bắt có mình hay là định làm gì mình đây? An Tiểu Yêu dính chặt vào cửa xe run run nói:"Anh kia, rốt cuộc anh định làm gì tôi? Nè, cùng lắm là tôi tìm người bồi thường bộ đồ cho anh, anh đưa tôi đi lấy nha."
"Không phải cô bé vừa nói là không có tiền sao?"
"Đúng là không có mà, nhưng anh cũng đâu cần phải bắt cóc tôi. Nhưng tôi cho anh biết, anh bắt cóc đó là một sai lầm ngớ ngẩn nhất đấy, tôi là trẻ mồ côi, rất nghèo cơm không có mà ăn. Còn nữa, vì một chuyện nhỏ xíu như vậy mà anh định phạm pháp sao? Anh định bán tôi đi làm thuê thì cũng vô ích thôi, người ta nhìn tôi ——"
"Im."
Long Viêm Dạ khẽ nhíu mày, anh ngăn An Tiểu Yêu nói liến thoắng luôn mồm hại tai anh. An Tiểu Yêu lập tức ngậm miệng không dám phát ra một tiếng nào nữa.
Long Viêm Dạ quan sát một lượt An Tiểu Yêu, lộ ra nụ cười khinh thường."Cô bé yên tâm đi, bé nhỏ con như vậy sao tôi nỡ đem bán chứ. Hơn nữa tôi không có hứng thú với cô bé, toàn thân gầy gò không phát triển, mắt tôi chưa đến nỗi kém như vậy đâu. Giờ tôi cho cô bé một cơ hội kiếm tiền, muốn nhận hay không tôi sẽ không ép, nhưng trước tiên phải đền tôi bộ đồ, cũng không đắt đâu chỉ có mấy vạn thôi."
An Tiểu Yêu suýt nữa ngất, không phải vì lời nói của Long Viêm Dạ vừa hấp dẫn vừa đe doạ mà chủ yếu vì sự tự tin của An Tiểu Yêu bị đả kích, lại còn nói dáng người cô không ra gì. Nếu không phải vì sợ Long Viêm Dạ thì An Tiểu Yêu đã cho anh ta một trận rồi, thế nào gọi là dáng chuẩn, đúng là một tên không có kiến thức nhưng giờ An Tiểu Yêu không dám làm liều, suy nghĩ đến lời đề nghị của Long Viêm Dạ.
Lúc sau An Tiểu Yêu mới có thể vui vẻ ngẩng đầu, đưa khuôn mặt đau khổ nhìn Long Viêm Dạ. Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, dù sao mình cũng không có nơi nào để đi, nếu có cơ hội kiếm tiền thì nghe một chút cũng không sao, nếu anh ta là người xấu vậy thì cha mình sẽ không bỏ qua cho anh ta, nhất định sẽ báo thù cho mình.
An Tiểu Yêu vừa nghĩ đến cha mình thì nỗi sợ trong lòng không cánh mà bay, trong giây lát đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Đúng vậy, sợ cái gì chứ, mình là con gái của ông trùm mà, không thể chỉ có chút chuyện nhỏ mà làm mất mặt được, An Tiểu Yêu đã nghĩ thông dũng cảm nhìn người đàn ông trước mặt."Nếu là cơ hội kiếm tiền vậy anh hãy nói một chút đi. Bản cô nương sẽ suy nghĩ xem có nên đồng ý làm hay không, nếu không đồng ý thì lúc đấy anh có thể xử lý tôi."
Trong nháy mắt cô gái nhỏ này giống như biến thành một người khác, Long Viêm Dạ không khỏi ngạc nhiên khẽ cười. Long Viêm Dạ ngồi thoải mái trên ghế rồi nói ra yêu cầu của mình."Tôi thuê cô, mỗi tháng ba vạn, thế nào?"
"Ba vạn ——? !"
An Tiểu Yêu tròn mắt nhìn, mình không có tài giỏi gì, lại không biết chế tạo ra máy bay, công việc gì mà có thể được trả một tháng ba vạn? An Tiểu Yêu lập tức nghĩ đến một nghề vội vàng lắc đầu."Nói cho anh biết, nếu là ℓàм тìин nhân thì anh đừng mơ đi. Tôi không có hứng, tránh ra, tôi muốn xuống, đừng làm cản trở tôi đi làm chính sự."
Vừa nói, An Tiểu Yêu bắt đầu cố gắng mở cửa xe nhưng nó đã sớm bị Long Viêm Dạ khoá chốt rồi, An Tiểu Yêu cong môi lên nhìn chằm chằm Long Viêm Dạ. Long Viêm Dạ không nói gì duỗi lưng một cái, cô bé này thật không biết trí tưởng tượng có thể bay cao đến đâu, vừa nói đến tiền thì đầu óc nghĩ đi đâu rồi, nhè nhàng nâng cằm An Tiểu Yêu lên, Long Viêm Dạ nghiêm túc nói:"Đây là lần cuối cùng tôi nói điều này, tôi sẽ không để cô ℓàм тìин nhân vì tôi không có hứng. Tôi thuê cô làm việc khác, không cần phải trang điểm, cứ để mặt mộc như vậy cũng được."
"Ồ —— vậy anh có thể nói rõ việc mình cần làm không?"
"Được rồi, cô bé nghe cho kĩ nha. Tôi muốn cô giả làm vợ sắp cưới của tôi, mỗi ngày việc cần làm là làm cho mẹ tôi vui vẻ và tin cô chính là vợ sắp cưới của tôi. Dĩ nhiên là sẽ có thời hạn, nửa năm đi, trong vòng nửa năm tôi có thể sẽ tìm được người vợ của mình."
Long Viêm Dạ buông cằm An Tiểu Yêu ra, cô khẽ hừ lạnh một tiếng. Không biết tại sao khi nghe thấy anh ta nói có vị hôn thê thì trong lòng An Tiểu Yêu hơi khó chịu, ức quá! Chảnh cái gì mà chảnh, có gì đặc biệt đâu, nhưng mà khoan đã nếu như dựa vào lời anh ta nói không phải mình có thể đến nhà anh ta ăn chùa uống chùa nửa năm sao, mà còn có thêm 18 vạn để đút túi nữa chứ. Được, chuyện tốt như vậy mình nên đồng ý, chờ anh ta đi được vợ rồi thì mình có thể cầm tiền tìm chỗ tốt để sinh Bảo Bảo ra rồi. An Tiểu Yêu tính toán một chút liền gật đầu đồng ý, rồi vỗ vai Long Viêm Dạ."Được, tôi đồng ý. Cứ làm như những gì anh bảo, nhưng mà phải bảo đảm cho tôi ăn ngon là được rồi, không được chiếm của tiện nghi của tôi, và mỗi tháng phải thanh toán tiền cho tôi, thấy tiền tôi sẽ làm nhưng không có thì đừng trách tôi trở mặt đấy."
Long Viêm Dạ tức giận, từ xưa đến nay chưa từng có ai nói anh quỵt nợ người ta. Thấy An Tiểu Yêu đồng ý, Long Viêm Dạ cũng không phải người tuỳ tiện lập tức chuyển sang bước tiếp theo."Như vậy đi, trước hết tôi cho cô một căn phòng, cô ở tạm đó mấy hôm để tôi nói rõ tình hình trong nhà tôi để cô biết trước. Quan trọng nhất đó là cô phải qua mặt được mẹ tôi, nếu không thì tất cả chỉ là bọt biển thôi, khi trở về tôi sẽ gọi luật sư thảo một hợp đồng, chuyện chúng ta nên giấy trắng mực đen thì tốt hơn."
"Không sao cả."
An Tiểu Yêu hờ hững gật đầu, người này đúng là nhàm chán. Long Viêm Dạ cười hài lòng, đưa tay về phía An Tiểu Yêu."Vậy bây giờ chúng ta nên chính thức giới thiệu một chút, tôi là Long Viêm Dạ."
"An Tiểu Yêu"
Hai tay một lớn một nhỏ bắt tay nhau, đem số phận dính lấy nhau. Tiểu Yêu đáng thương, nếu như biết người đàn ông trước mặt mình chính là người mà nửa tháng trước mình trả tiền qua đêm cho anh ta thì không biết có ngất tại chỗ luôn không.
Nhìn khách sạn sang trọng trước mắt, An Tiểu Yêu có chút cảm giác dở khóc dở cười, mới cách đây hai tiếng mình chán nản rời đi thì giờ lại quay lại cùng một người đàn ông. An Tiểu Yêu không quan tâm tới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên khách sạn, lẳng lặng đi theo sau Long Viêm Dạ làm thủ tục thuê phòng, vào phòng một lúc An Tiểu Yêu mới thở hắt, đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống sofa êm ái. Phải nói thật là Long Viêm Dạ đúng là một ông chủ hào phóng, chẳng những trả tiền thuê phòng một tuần mà còn ứng trước cho cô hai vạn tiền cọc. Anh ta không sợ mình cầm tiền rồi chuồn mất sao, An Tiểu Yêu liếc mắt đánh giá Long Viêm Dạ, cười đùa nói chuyện.
"À, việc nên làm cũng đã làm xong, bây giờ anh có thể về rồi chứ?"
"Về? ! Cô bé quá vội vàng rồi, luật sư sẽ tới ngay thôi, không cần sốt ruột, cô ấy sẽ tới ngay thôi, đợi sau khi ký hợp đồng xong tôi rời đi cũng không muộn. Nhân cơ hội này nói rõ tình hình hai bên ra để tránh bị mẹ tôi phát hiện."
Long Viêm Dạ nhàn rỗi ngồi xuống, không đợi An Tiểu Yêu lên tiếng anh ta đã chỉ vào ly trà trên bàn cùng gói trà thượng hạng yêu cầu An Tiểu Yêu làm việc.
"Tôi khát nước, cô đi pha cho tôi một ấm trà đi."
"Pha trà? Tại sao, tôi không phải là người giúp việc nha. Tay anh không bị gãy nên muốn uống thì tự mình pha, đừng sai tôi, tôi không làm đâu."
An Tiểu Yêu nhảy dựng lên, mười tám năm qua có người phục vụ đã bao giờ Tiểu Yêu phải làm việc này đâu. Giờ Long Viêm Dạ dám bắt mình làm, đừng có mơ! An Tiểu Yêu phùng má trợn mắt nhìn Long Viêm Dạ, chân mày Long Viêm Dạ nhíu lại.
"Nếu những việc chăm sóc tôi cơ bản như vậy mà cô không làm thì mẹ tôi sao có thể tin cô là vị hôn thê của tôi được đây? Còn nữa, thái độ cô đối với tôi nên thay đổi một chút, đừng quên ai mới là chủ. Bây giờ cô hãy đi pha trà cho tôi, luyện tập một chút, sau đó kể tôi nghe hoàn cảnh của cô."
Long Viêm Dạ nói một hồi làm An Tiểu Yêu á khẩu không nói được câu nào. An Tiểu Yêu không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn đứng dậy, đổ ào một đống chè vào tách trà rồi rót nước nóng vào, một mùi trà thơm ngát toả ra, đậy nắp tách vào, một tiếng cộp vang lên, An Tiểu Yêu đặt tách trà xuống trước mặt Long Viêm Dạ, trong lòng thầm nguyền rủa anh ta. Uống đi, uống đi, bỏng ૮ɦếƭ anh luôn, dám sai vặt mình, anh nên ૮ɦếƭ đi.
Long Viêm Dạ cúi đầu nhìn tách trà, có chút choáng, trong ly lá chè nửa chìm nửa nổi, không còn nhìn thấy màu xanh của nước chè, không còn cách nào khác Long Viêm Dạ cầm ly trà lên uống một hớp nhưng suýt chút nữa phun ra, ngay lúc đó Long Viêm Dạ nghi ngờ việc mình thuê An Tiểu Yêu có phải là một quyết định sai lầm không.
Vừa định trách An Tiểu Yêu mấy câu thì nhìn thấy An Tiểu Yêu đang ngồi bên cạnh hờn dỗi, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, đôi mắt to tròn xinh đẹp, đôi môi hồng hồng do không hài lòng nên mím chặt lại, đúng là bộ dạng mê người. Long Viêm Dạ nhếch mép cười, cuối cùng nuốt những lời trách móc vào bụng, thôi dù sao cũng còn là trẻ con, từ từ dạy bảo cũng được, Long Viêm Dạ đành tự an ủi mình.
An Tiểu Yêu phồng má ngồi im, một lát thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, An Tiểu Yêu tròn mắt nhìn Long Viêm Dạ đang ngồi gần đó, dù Tiểu Yêu không muốn nhưng đành phải đứng dậy ra mở cửa. Vừa mở ra thì một hương thơm sộc vào mũi, An Tiểu Yêu quan sát người trước mặt. Bộ váy sọc đen trắng bó sát vào người làm bộ иgự¢ to tròn như sắp nhảy ra, cặp đùi thon dài không tì vết. An Tiểu Yêu quan sát đến bả vai thì mới ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người đó, lông mày lá liễu, đôi mắt quyến rũ, tóc dài uốn xoăn xoã xuống, quyến rũ vô cùng. Nhìn An Tiểu Yêu đang quan sát mình không có ý định cho vào, Julie khẽ chớp đôi mắt cúi người xuống, khoé miệng khẽ cong lên."Bé con, xin hỏi Long Viêm Dạ có ở đây không?"
An Tiểu Yêu suýt ngã, bé con? ! Chị ta có mắt để trang trí thôi sao? Mình điểm nào giống trẻ con chứ, không chờ An Tiểu Yêu lên tiếng thì Long Viêm Dạ đã đi tới sau lưng An Tiểu Yêu, mở cửa."Julie, em tới rồi à. Anh chờ rất lâu rồi, mau vào đi."
Trên mặt Long Viêm Dạ hiện ra nụ cười dịu dàng, suýt chút nữa tròng mắt của An Tiểu Yêu rơi ra, người đàn ông hung dữ mà cũng có vẻ mặt dịu dàng này sao. An Tiểu Yêu bĩu môi không hài lòng thái độ của Long Viêm Dạ với mình, tức giận đi sau hai người họ rồi ngồi bịch xuống ghế.
"Julie, đây là người anh đã nói. Em đã thảo xong hợp đồng chưa?"
"Yên tâm đi, em đã làm thì đừng lo."
Julie không chút xấu hổ, ngay trước mặt An Tiểu Yêu nghiêng đầu dựa vào người Long Viêm Dạ, đưa bản hợp đồng ra. “Nhưng mà, Dạ. Anh cảm thấy cô ấy thích hợp sao? Em cảm thấy có chút không ổn."
"Không sao, nếu anh tìm một người quá hoàn hảo thì chắc chắn mẹ anh sẽ nghi ngờ. Anh nghĩ cô ấy là người thích hợp nhất." Long Viêm Dạ một tay ôm eo Julie, tay kia cầm lấy bản hợp đồng đưa qua cho An Tiểu Yêu."Cô xem qua một chút, nếu là không có vấn đề gì thì ký tên vào đó."
An Tiểu Yêu nén giận, Long Viêm Dạ đúng là tên háo sắc mà, trước mặt mình mà còn ôm cô gái khác, An Tiểu Yêu khinh thường hừ lạnh một cái rồi đọc bản hợp đồng trong tay. Trong đó gồm rất nhiều các điều khoản làm cho An Tiểu Yêu một người không có tính nhẫn nại phải cố gắng mới đọc xong một tờ. Thôi, dù sao chuyện nhận tiền rồi giúp người ta cũng không phải chuyện quan trọng gì cả nên An Tiểu Yêu lấy 乃út ký tên mình lên đó.
"Tốt lắm, giờ coi như xong, hai người mau đi đi. Đừng ở chỗ này làm hại mắt tôi, đây là phòng tôi nên đi nhanh đi."
Đưa hợp đồng đã ký cho Long Viêm Dạ rồi An Tiểu Yêu bắt đầu hối hận, cứ có cảm giác như mình vừa ký tên vào bản bán mình vậy. An Tiểu Yêu nhìn hai người còn đang ôm nhau thì cảm thấy tức giận, không nghĩ đến bản hợp đồng nữa mà trực tiếp chống nạnh đuổi khách.
Julie hôn lên môi Long Viêm Dạ một cái mới đứng lên khoác tay Long Viêm Dạ."Đi thôi, Dạ. Bé con không hoan nghênh chúng ta, ha ha ——" Long Viêm Dạ liếc mắt về phía An Tiểu Yêu rồi khoác vai Julie ra cửa.
"Nhớ kỹ, tôi mới là người thuê phòng này."
"Hai người mau đi đi——"
An Tiểu Yêu mở cửa, nói lớn. Không phải thừa tiền sao? Chanh hỏi chảnh, không biết vì sao mình lại không thích nhìn thấy Long Viêm Dạ ôm người con gái khác, đàn ông đúng là kẻ háo sắc, An Tiểu Yêu thầm nghĩ. Chờ Long Viêm Dạ cùng Julie ra khỏi cửa, An Tiểu Yêu ngồi bịch xuống đất, ngoài cửa còn vọng lại tiếng cười đùa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc