Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ - Chương 02

Tác giả: Mính Hương Hoa Hồn

An Tiểu Yêu vừa ngâm nga hát tiến thẳng vào một khách sạn năm sao sang trọng. Chỉ cần có tiền trong người thì không lo khổ, nhưng An Tiểu Yêu thật ngây thơ, cô không nghĩ từ hoá đơn thanh toán này cha cô có thể tìm ra, An Tiểu Yêu vào một căn phòng sang trọng, nằm xấp lên chiếc giường mềm mại. Cha, con không có tiêu hoang phí tiền của cha nha. Ha ha —— Sau khi An Tiểu Yêu tắm nước nóng gột sạch bụi bặm trên người, cảm thấy rất thoải mái nằm vật xuống giường nhìn lên trần nhà. Khi đã trốn được rồi thì chính mình mới nghĩ ra, làm thế nào để tìm ra cha của Bảo Bảo bây giờ? Đêm hôm đó mình uống hơi quá chén, đầu óc không được minh mẫn nên không thể nhớ rõ hình dáng anh ta như thế nào, lúc rời đi là nửa đêm mà trong đầu lại chỉ quan tâm đến chuyện khác, cũng không dám nhìn anh ta lấy một lần, không có một chút manh mối nào hết vậy phải bắt đầu tìm từ đâu? Suy nghĩ hồi lâu, An Tiểu Yêu vẫn không nghĩ ra được gì, bật dậy cảm thấy bế tắc nên gãi gãi mái tóc dài của mình. Mặc kệ, dù sao việc tìm người cũng không phải ngày một ngày hai, hay là đi mua quầ áo trước đã, An Tiểu Yêu với điện thoại gọi cho Lâm Nha. ThichTruyen.VN Trong điện thoại An Tiểu Yêu dặn đi dặn lại Lâm Nha phải giữ bí mật cho mình, rồi hẹn địa điểm gặp nhau rồi cùng đi mua đồ, con gái mà không đi mua sắm thì thật lãng phí tuổi thanh xuân, đây chính là châm ngôn của Tiểu Yêu. Sau khi cúp máy An Tiểu Yêu chợp nghĩ tới một chuyện, mình không biết người đàn ông kia nhưng không phải Lâm Nha đã từng nhìn thấy anh ta sao? Cùng lắm là lôi Lâm Nha đi tìm cùng mình là được sao, An Tiểu Yêu cảm thấy phấn chấn hơn, vội vàng thay quần áo ra ngoài. An Tiểu Yêu bước chậm rãi trên đường, chợt thấy một tiệm cắt tóc phía trước, nhìn mái tóc đen dài óng mượt của mình, một ý tưởng chợt loé lên trong đầu An Tiểu Yêu. Từ giờ tới lúc hẹn Lâm Nha vẫn còn nhiều thời gian, An Tiểu Yêu quyết định thay đổi kiểu tóc. Vốn khuôn mặt An Tiểu Yêu hơi trẻ, giờ cắt tóc ngắn lại làm mình trẻ con hơn, nhìn Tiểu Yêu lúc này thật khác so với lúc bước chân vào tiệm, đến Lâm Nha cũng choáng khi nhìn thấy bộ dạng mới của An Tiểu Yêu làm Tiểu Yêu bật cười.
"Tiểu Yêu, cậu có hơi làm quá không? Để trốn cha mà ngay cả tóc cũng cắt, giờ nhìn cậu chẳng giống người 18tuổi gì cả mà giống trẻ vị thành niên hơn đấy."
An Tiểu Yêu tức giận. "Thế cậu đã gặp qua trẻ vị thành niên nào mà lại mang bầu như mình chưa hả?"
"Cái gì, Tiểu Yêu. Cậu nói cậu mang bầu? Vậy phải làm sao?" Lâm Nha choáng váng trước tin tức nóng hổi này. Biết An Tiểu Yêu tự nhiên bỏ nhà chắc vì có chuyện gì đấy nhưng Lâm Nha không ngờ lại vì nguyên nhân này. Thôi ૮ɦếƭ rồi, nhất định là vì tối hôm đó, Lâm Nha chột dạ, nếu cha Tiểu Yêu biết sự thật thì e rằng mình sẽ bị xử lý, càng nghĩ Lâm Nha càng thấy sợ, khuôn mặt nhăn nhó đau khổ.
"Đúng vậy, nếu không phải vì chuyện này thì mình trốn khỏi nhà làm gì? Mình thật đúng là xui xẻo mà. Nhưng cậu yên tâm đi, chỉ cần cậu không nói địa chỉ mình đang ở cho cha mình biết thì không sao cả. Mình đã nghĩ kỹ rồi, mình muốn sinh Bảo Bảo và cũng muốn tìm ra người đàn ông đêm đó, nhất định cậu sẽ giúp mình phải không?"
Nhìn thấy trong mắt An Tiểu Yêu tràn đầy hy vọng, Lâm Nha cảm thấy khó xử. Bây giờ Lâm Nha cảm thấy hối hận vì mình đã chỉ trai đẹp cho An Tiểu Yêu, từ giờ trở đi có đánh ૮ɦếƭ Lâm Nha cũng không cá cược với An Tiểu Yêu trong lúc cô ấy say R*ợ*u nữa, Lâm Nha đau khổ gật đầu. Chỉ mong chuyện này kết thúc sớm, Lâm Nha cầu nguyện trong lòng.
An Tiểu Yêu không chịu ảnh hưởng bởi tâm trạng chán nản của Lâm Nha, cả buổi chiều kéo Lâm Nha đi tới đi lui, cho đến khi cả hai không thể xách thêm được cái gì nữa mới thôi. An Tiểu Yêu ngẩng đầu nhìn bầu trời, nghịch nghịch mái tóc ngắn của mình, cuộc sống thật tốt đẹp, hình như bỏ nhà đi còn sống vui vẻ hơn.
Mấy ngày nay An Tiểu Yêu ở khách sạn cao cấp, mỗi ngày đều đi mua sắm, gần như quên mất nguyên nhân làm mình trốn nhà đi. Mỗi ngày đều kéo Lâm Nha đi khắp nơi, làm cho Lâm Nha đáng thương mệt gần ૮ɦếƭ, mà sai lầm lớn nhất của An Tiểu Yêu chính là hoá đơn thanh toán. An Tiểu Yêu vui đến mức quên cả trời đất, đem chuyện tìm cha Bảo Bảo vứt ra sau, có tài chính hùng mạnh của cha rồi thì cần gì phải lo nghĩ đến chuyện gì nữa. An Tiểu Yêu nằm dài trên chiếc giường công chúa, hoàn toàn không biết mình sắp phải đối mặt với khó khăn phía trước. Trong biệt thự ở ngoại ô, gương mặt An Ba xanh mét ngồi trên sofa, ngón tay khẽ gõ trên tách trà, đè nén cơn tức giận trong lòng. "Cậu nói con bé giờ rất vui vẻ, sống rất tốt sao?"
"Dạ, ông chủ. Giờ cô ấy ở trong khách sạn cao cấp. Mỗi ngày đều cùng bạn bè đi mua sắm, mấy ngày nay đều như vậy, chúng ta có nên đến đón cô ấy về không ạ?" Một người mặc bộ đồ đen, khom người đứng trước mặt An Ba, cung kính báo cáo thông tin thu được trong mấy ngày qua. Kể từ khi nhận được lệnh của ông chủ, mọi người lập tức tìm kiếm hành tung của cô chủ, nhưng thật không ngờ có thể tìm thấy cô ấy dễ như vậy, chỉ cần điều tra ghi chép chi tiêu từ thẻ tín dụng của cô chủ là tìm được, nhiệm vụ này quá đơn giản khiến mọi người bất ngờ. An Ba trầm tư đến nửa ngày, cầm tách trà bằng thuỷ tinh lên, thông báo quyết định của mình."Không cần, ai cũng không được phép đón nó về. Cũng là bởi vì mẹ nó qua đời sớm nên cái gì cũng chiều theo ý nó nên giờ nó mới ngang tàn cứng đầu như vậy, nếu đã dám đi, vậy thì để nó tự quay về. Đoan Dạ, giờ cậu đi làm giúp tôi một việc, yêu cầu khoá toàn bộ thẻ của nói lại, tôi không tin không còn tiền trong người mà nó còn không ngoan ngoãn quay về. Còn nữa, thông báo xuống tất cả các anh em, không được phép của tôi không ai được lén lút đưa tiền cho nó, rõ chưa?"
"Dạ, ông chủ. Nhưng nếu làm như vậy thì cô chủ sẽ sống như thế nào ạ?"
"Chính là muốn cho nó thấy khó mà trở về xin lỗi tôi. Mau đi đi."
Mặc dù Đoan Dạ lo lắng cho An Tiểu Yêu nhưng vì cùng An Tiểu Yêu lớn lên nên Đoan Dạ hiểu, nếu lần này ông chủ không dạy bảo Tiểu Yêu cho tốt thì e rằng sau này sẽ không thể khống chế được tính ngang bướng của Tiểu Yêu. Đoan Dạ không nghĩ nhiều nữa, xoay người đi làm nhiệm vụ ông chủ giao phó, trong lòng cầu cho An Tiểu Yêu ngoan ngoãn một chút mà quay về, như vậy sẽ không phải chịu nhiều vất vả. Trong phòng ăn của khách sạn, tiếng nhạc du dương cùng với sự phục vụ chu đáo của nhân viên, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy thư thái. An Tiểu Yêu cùng Lâm Nha ngồi ở bàn cạnh cửa sổ thuỷ tinh, có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố, nhẹ nhàng đưa miếng thịt nghé vào miệng."Mình quyết định, cứ sống như thế này một hai năm sau rồi tính tiếp."
"Nhưng cậu sẽ nuôi đứa bé này như thế nào?"
Lâm Nha không chút lưu tình dội cho An Tiểu Yêu một gáo nước lạnh, đúng là một người chưa từng biết cuộc sống khó khăn như thế nào. Bản thân có chút dao động, giờ ăn ở tốt như vậy, nếu đến lúc không còn tiền thì không biết An Tiểu Yêu sẽ sống ra sao, Lâm Nha hơi tò mò.
An Tiểu Yêu ngẩn ra rồi lập tức phì cười."Cậu nghĩ nhiều quá đấy, tớ có tiền sẽ thuê người chăm Bảo Bảo như vậy không phải tốt sao? Mà nếu có tìm được người đàn ông đêm đó thì mình sẽ giao Bảo Bảo cho hắn ta nuôi không phải sẽ ổn sao?" ThichTruyen.VN
"Quan trọng là cậu tìm được không? Đừng quên mấy ngày qua cậu cũng không chịu đi tìm nha."
"À, mình định nghỉ ngơi mấy hôm đã rồi mới đi tìm, cậu cũng biết phụ nữ mang thai rất mệt mà, hì hì."
An Tiểu Yêu cười khan, Lâm Nha tròn mắt nhìn, không còn gì để nói với người trước mặt này được nữa. Từ lúc đi học An Tiểu Yêu đã có như vậy, vừa nói mình muốn làm việc này nhưng ngay sau đó cô ấy sẽ quên luôn, Lâm Nha đẩy đĩa ăn về phía trước, dùng khăn ăn lau miệng."Được rồi, tối này mình cùng cậu qua quán bar kia một lần, hôm nay không gặp được thì trong một tháng chẳng lẽ không thể gặp được anh ta lấy một lần, đúng không? !"
"Vậy thì cứ làm như vậy đi. Tính tiền!" An Tiểu Yêu vui vẻ gọi nhân viên gần đấy, lấy thẻ đưa cho người đó.
An Tiểu Yêu cùng Lâm Nha vui vẻ cười đùa đợi thanh toán mà không biết rằng sắp có chuyện lớn xảy ra. Không lâu sau nhân viên phục vụ đưa lại thẻ tín dụng cho An Tiểu Yêu."Thưa cô, thẻ của cô có chút vấn đề, không thanh toán được."
"Có vấn đề? Vấn đề gì, làm sao lại như vậy được, sáng nay tôi còn dùng được mà."
"Thẻ này bị khoá rồi ạ."
"Hả, sao lại vậy, hay anh thử thẻ này xem sao." An Tiểu Yêu khẽ cau mày, không hiểu chuyện đang gì xảy ra, đưa thẻ khác cho phục vụ. Một chuyện khôi hài diễn ra trong cửa hàng, thẻ tín dụng của An Tiểu Yêu được đổi đến hơn mười cái nhưng không có cái nào dùng được, toàn bộ đều bị khoá, mọi nhân viên trong phòng ăn đều nhìn Tiểu Yêu, An Tiểu Yêu cùng Lâm Nha xấu hổ cúi đầu."Lâm Nha, làm thế nào bây giờ. Nhất định là do người cha đáng ghét của mình làm chuyện này, muốn ép mình về sao, đừng có mơ! Mình nhất dịnh sẽ tìm cha tính sổ."
"Nhưng trước mắt chúng ta phải giải quyết chuyện này đã. Trong ví mình chỉ còn từng này thôi, cậu còn bao nhiêu?" Lâm Nha tái mặt, lấy toàn bộ tiền mặt trong ví ra, trong lòng đau xót, trời ạ đây là tiền ăn một tháng của mình. Hai người dốc toàn bộ tiền trong ví ra, bối rối rời khỏi nhà hàng, đứng ở cửa thang máy chợt An Tiểu Yêu vỗ vỗ trán."૮ɦếƭ rồi, xong rồi. Mình không còn chỗ để ở rồi, trước khi bị đuổi phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc thôi."
"Nếu vậy thì cậu qua chỗ mình ở đi."
"Không cần đâu, tới chỗ cậu thì là chính là lúc mình thực sự không còn nơi để ở rồi. Chuyện ở quán R*ợ*u hôm đó tạm thời gác sang một bên đã, chờ mình ổn định chỗ ở rồi gọi cho cậu, được không?"
"Vậy —— được rồi."
Tiễn Lâm Nha về, An Tiểu Yêu giống như cơn gió bay về phòng mình. Nhìn quần áo trên giường giờ đã gấp đôi so với lúc tới đây, An Tiểu Yêu dở khóc dở cười, giờ thật thảm, trừ những bộ đồ này ra thì mình không còn gì trên người nữa rồi. Cha ra tay quá nhanh quá mạnh, tưởng dùng cách này để ép mình quay về nhà sao, không có tiền thì mình sẽ không thể sống được sao, nhất định mình sẽ không về nhà. An Tiểu Yêu nén tức giận trong lòng thu dọn hành lý nhưng vẫn rủa thầm trong bụng.
An Tiểu Yêu vác theo túi đại bự trên lưng ra khỏi khách sạn, ánh nắng chói cháng làmThichTruyen.VN Tiểu Yêu phải nheo mắt lại. Giờ là lúc rất khó khăn, trên đường xe cộ đi lại tấp nập, người đến người đi nhưng cô không có một nơi nương tựa, biết thế vừa rồi đồng ý với Lâm Nha thì tốt rồi, muốn giữ một chút thể diện sao? An Tiểu Yêu bắt đầu hối hận vì quyết định của mình, cứ thế đi theo dòng người tấp nập không chủ đích, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Phía trước có một cái lon coca vừa vặn nằm đúng trước chân An Tiểu Yêu, không hề suy nghĩ An Tiểu Yên liền giơ chân lên sút nó bay lên không trung tạo thành một đường cong rất đẹp nhưng xui xẻo làm sao nó lại bay ngày vào chiếc áo sơmi trắng của một thanh niên đứng gần đó, một chút coca còn sót trong lon bắn lên áo tạo thành một đoá hoa.
An Tiểu Yêu vừa hiểu chuyện gì xảy ra liền lè lưỡi rồi quay lưng định bỏ chạy. Ai dè một bàn tay to tóm lấy cổ áo lôi lại, một giọng nam ở sau lưng An Tiểu Yêu vang lên."Cô bé, định bỏ chạy sao? Có nên chịu trách nhiệm về hành vi vừa rồi không?"
"Buông tôi ra, tôi không có tiền đâu. Tôi thật sự không còn đồng nào đâu ——"
An Tiểu Yêu vừa giãy giụa vừa quay đầu lại, khi nhìn thấy người đàn ông sau lưng mình, An Tiểu Yêu ngẩn ngơ, suýt chút nữa chảy cả nước miếng ra. Oa —— oa —— đẹp trai, đẹp trai quá đi! ! !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc