Nhật Ký Lấy Chồng - Chương 09

Tác giả: Nhân Hải Trung

Và còn Hứa Phi – Tại sao cái tên này nghe quen thế nhỉ? Y Y ngửa mặt lên suy nghĩ ௱o^ЛƓ lung.
Cà phê được mang đến, Tiền Đa Đa đưa tay đón lấy, cầm cốc uống một ngụm trước.
Cô từ nhà trốn ra đây. Tối qua đúng một trận hỗn loạn, lúc cô về đến nhà đã là tờ mờ sáng, không nói gì trước với bố mẹ, họ đều sốt ruột đến phát điên, chỉ còn thiếu mỗi nước báo cảnh sát, sau đó cô mới phát hiện ra điện thoại di động của mình đã tắt máy. Cô mệt như một chú chó, không còn đủ sức để nói gì nữa, tắm xong liền đổ vật xuống giường.
Sáng ra, vừa ăn sáng vừa giải thích mấy câu, nói hơi quá chén trong bữa tiệc của công ty, còn bị mẹ chửi cho một trận: “Tưởng là có hẹn với ai, cuối cùng vẫn lại là công việc, tức ૮ɦếƭ đi được”.
Câu nói này thật là… Cuối cùng Tiền Đa Đa đã phát hiện ra rằng chuyện khiến mẹ cô nổi sùng không phải là chuyện cô đi đêm về hôm, mà là đến giờ cô vẫn chưa được ở bên cạnh anh chàng nào để đi đêm về hôm.
Thực ra sự thật không phải như vậy! Phẫn nộ quá, Tiền Đa Đa muốn nói thật, đang định nói ra thì nhớ ra rằng, nói thật ra điều đó, có khi đến thứ hai mẹ cô lại xông đến công ty, bắt anh chàng hôn cô phải gánh trách nhiệm. Tỉnh táo thì nên im miệng, cô hậm hực thốt ra một câu: “Con đi có việc, tối không về ăn cơm”.
Mẹ Tiền Đa Đa tự nhiên nổi khùng: “Lại đi làm thêm giờ hả?”.
“Con có cuộc hẹn! Lần này thì mẹ hài lòng rồi chứ?”. Lúc ra cửa, Tiền Đa Đa còn cất cao giọng.
“Tớ nhớ ra rồi!”. Đột nhiên Y Y vỗ hai tay vào nhau, bốp một tiếng, “Anh chàng Hứa Phi mà cậu nói, có phải học cùng trường đại học với cậu không?”.
Đang uống cà phê, Tiền Đa Đa giật mình suýt phun cà phê ra ngoài vì câu nói đầy xúc động của Y Y, cô vội lấy một tờ giấy ăn lau miệng, “Cậu nói gì vậy?”.
“Có đúng không?”. Y Y hào hứng, “Hồi đó chúng tớ chuẩn bị tốt nghiệp, nghe nói trường các cậu có một tiểu phi nhân học năm thứ nhất, đội bọn tớ còn tổ chức riêng một đoàn toàn fan đi xem anh ta thi chạy. Sân vận động to lắm, còn có cả cổ động viên, giăng banner, cả đội đều hô “Hứa Phi, Hứa Phi”, tớ nhớ rất rõ”.
Tiền Đa Đa ngơ ngác, “Thật ư?”.
Hồi học đại học, ngoài việc có hứng thú với học bổng, cô không còn niềm đam mê nào khác. Đặc biệt là năm thứ tư, cô bận rộn đi thực tập ở mấy công ty để tích lũy kinh nghiệm, làm gì có thời gian quan tâm đến cái gọi là tiểu phi nhân nữa?
“Thật chứ, chỉ có điều không biết có phải là trùng tên trùng họ hay không? Đúng ra là anh ta phải ít hơn bọn mình ít nhất hai, ba tuổi, làm sao lại có thể leo lên làm sếp của cậu nhanh như vậy?”.
“Đúng là rất trẻ”. Nói đến tuổi tác, Tiền Đa Đa lại nghiến răng.
“Rốt cục có phải không nhỉ? Anh chàng Hứa Phi đó rất đẹp trai! Sau đó tớ có nghe mấy cô bạn khóa dưới nhắc đến anh ta, nghe nói còn làm cả hội trưởng hội sinh viên”. Y Y nắm chặt hai tay lại bắt đầu mơ màng.
Cuộc sống thời sinh viên của Y Y hoàn toàn khác với Đa Đa, cô học ở Học viện nữ sinh, chương trình học rất nhẹ, rất nhiều thời gian rỗi, ngoài thời gian hẹn hò còn hay theo các chị em khác đi ngắm các anh chàng đẹp trai ở khắp nơi, chính vì thế còn nhớ rất rõ cảnh tượng hoành tráng năm xưa.
Hội trưởng hội sinh viên… Cuối cùng, cô nàng vô tâm vô tính Tiền Đa Đa như nhớ ra điều gì, bàn tay bưng cốc cà phê bắt đầu run rẩy, cà phê trong cốc sứ trắng sóng sánh.

Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
“Đa Đa?”. Thấy vẻ mặt của bạn hơi bất thường, cuối cùng Y Y đã bình tĩnh trở lại sau một hồi H**g phấn, rụt rè gọi tên bạn.
“Hóa ra là hắn!”. Ký ức vốn có phần mơ hồ lập tức lóe lên như tia chớp. Đa Đa đặt mạnh cốc cà phê xuống bàn, đứng bật dậy, không quan tâm đến nước cà phê đã bắn ra ngoài.
Sau khi sắp xếp lại các chi tiết, Tiền Đa Đa – một con người rất giỏi tổng kết đã hiểu ra vấn đề, kết quả có được khiến cô vô cùng bất ngờ. Thật thế ư? Năm xưa chỉ là một câu nói đùa. Hắn ta lại chấp nhặt vậy ư? Dám dùng thủ đoạn bỉ ổi đó để trả thù cô ư?
Nhưng nghĩ lại lại thấy không thể. Elizabeth nói rất rõ rồi, hắn ta vào UVL với cương vị là quản trị viên tập sự, cũng có nghĩa hắn là người tin cẩn do một vị lãnh đạo cấp trên trực tiếp lựa chọn, mấy năm nay hắn lại không ở trong nước, về nước trúng ngay chức giám đốc điều hành, việc gì phải chấp nhặt một câu nói với cô?
Chưa chắc! Đa Đa lại một lần nữa phủ định suy nghĩ của mình. Hắn là một người đàn ông, ai mà biết trong lòng đàn ông đang nghĩ gì ? Có những nhân vật nhìn bề ngoài đặc biệt thành công, sau này lại vỡ lở ra những chuyện bẩn thỉu không ai dám tin. Ai dám chắc rằng hắn không có những suy nghĩ Biến th'?
Đầu óc rối bời, suy nghĩ liên miên, Tiền Đa Đa vô cùng đau khổ.
Sau khi nói xong năm chữ đó, lúc thì Tiền Đa Đa cau mày, lúc lại mím môi, nét mặt rất lạ. Y Y vô cùng tò mò, nhiệt tình dò hỏi: “Nói đi, rốt cục là chuyện gì? Trước đây không lẽ hai người cũng đã từng có một đoạn tình sử ư?”.
“Đùa gì vậy! Làm sao tớ lại dính líu với hắn ta được chứ ? Hắn kém tớ mấy tuổi! Đùa gì vậy!”. Tiền Đa Đa kiên quyết phủ nhận.
“Ừ…”, Y Y kéo dài giọng tỏ vẻ thất vọng. Cũng phải thôi, Tiền Đa Đa là người có nguyên tắc, Hứa Phi ít tuổi hơn cô, lại cách mấy khóa như vậy, không thể có mối quan hệ đặc biệt gì với cô.
Haizzz! Không có thông tin nào có thể khai thác, cụt hứng quá.
Đang nói chuyện thì điện thoại của Đa Đa đổ chuông, là Diệp Minh Thân. Giọng nói em ái trong điện thoại, khiến người ta có cảm giác đang được tắm trong gió xuân.
“Đa Đa, em đang ở đâu vậy? Anh vừa từ trường về, giờ anh đi đón em được không?”.
Bài học đau đớn vẫn còn trước mắt, lúc này Tiền Đa Đa hạ quyết tâm, cho dù thế nào cũng không thể tiếp tục đi trên con đường độc thân nữa. Hiện giờ tình hình xung quanh cô rất phức tạp, ngộ nhỡ ra có chuyện, đến lúc đó tốt xấu gì cũng kéo ra được một anh chàng làm chỗ dựa.
Kể cả cô phức tạp hóa vấn đề, thì ít nhất lần sau uống say cũng có người đàn ông danh chính ngôn thuận có thể đưa cô về nhà, ít nhất sẽ không đến nỗi phải xuất hiện cảnh tượng khiến cô vô cùng mất mặt đó nữa.
Nghĩ vậy, cô bên nói địa chỉ, lòng thấy rất thoải mái. Y Y cười hi hi ở phía đối diện, “Có phải Diệp Minh Thân không?”.
Tiền Đa Đa gật đầu, “Lát nữa tớ sẽ rút lui sớm”.
“Ok, no vấn đề! Hy vọng lần này sẽ thành công, tớ chờ tin vui của cậu”.
Tạm thời gạt qua một bên những suy nghĩ rối bời, Tiền Đa Đa đã trở lại với thực tại, nghe xong lời Y Y liền than thở, “Tớ cũng muốn thành công lắm chứ! Nhưng thấy cũng lạ, rõ ràng là không có điểm nào có thể chê, nhưng cứ cảm thấy vô vị làm sao ấy”.
“Thế cái gì mới là không vô vị? Nhìn thấy người ấy ánh mắt liền tóe lửa, chỉ mong được sà vào và hòa vào làm một ư? Tiểu thư, đó là chuyện đáng lẽ phải rầu rĩ từ mười năm năm trước!”.
Ánh mắt tóe lửa, chỉ mong được sà vào và hòa vào làm một? Trong đầu tự nhiên lại hiện ra khuôn mặt của một người đàn ông khác, làn da trẻ trung lấp lánh, mồ hôi lấm tấm, hơi thở nóng bỏng đầy đam mê… Đột nhiên cảm thấy miệng khô khốc, mặt Tiền Đa Đa nóng bừng.
“Ấy? Sao lại đỏ mặt? Nóng lắm à?”. Y Y thắc mắc.
“Ừ”. Tiền Đa Đa có vẻ ngượng ngùng, lập tức chuyển sang chủ đề khác, “À này, anh chàng Diệp Minh Thân đó, dường như anh ta rất muốn tìm một người để cưới gấp, không biết có vấn đề gì không?”.
“Anh ấy ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi rồi, đàn ông cũng có khủng hoảng tuổi tác đấy. Ok?”.
“Đàn ông có khủng hoảng tuổi tác gì, tớ cảm thấy bọn họ thích nhất là ăn chơi đùa giỡn với gái đẹp suốt đời”.
“Giọng này nghe như cung oán ngâm khúc ấy nhỉ?”. Y Y thè lưỡi, “Có ai là không thích cái đẹp? Nhìn thấy Don Juan mà cậu không nhỏ nước miếng ư?”.
Gương mặt đàn ông ấy lại một lần nữa hiện lên trong đầu, Tiền Đa Đa bực bội. Nhỏ nước miếng ? Có những gã cô chỉ muốn băm vằm ra thành trăm nghìn mảnh.
“Nếu hai bên đều không thể chỉ ngắm một người suốt đời, thì tại sao con người phải kết hôn?”. Gạt gương mặt đáng ghét đó sang một bên không nghĩ nữa, Tiền Đa Đa tiếp tục hỏi.
“Mỗi người lấy cái mình cần mà thôi. Trước khi kết hôn đã xác định rõ điều này, thì đương nhiên sẽ sống yên ổn suốt đời”. Y Y trả lời rất nhanh, sau đó lấy tay vân vê đám lông vũ của chiếc áo khoác đặt trên tay ghế sofa. Lông vũ màu đen tuyền, ngón tay cô trắng muốt, những cái quá đẹp ở bên nhau, khiến người ta cảm thấy không thực.
“Tớ thì tớ nghĩ như vậy, còn người khác nghĩ thế nào, ai mà biết được?”.
Đã biết từ lâu, bái phục cậu ở điểm này. Tiền Đa Đa cắn móng tay, “Năm xưa sao cậu không bảo tớ? Nếu không tớ đã tìm một người cùng chung chí hướng từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến ngày hôm nay?”.
“Haizz, đến giờ mà cậu vẫn còn cắn móng tay?”. Y Y đưa tay ra đập vào tay cô. Đa Đa có một thói xấu, cứ cảm thấy bực bội là cắn móng tay nham nhở, chính vì thế từ nhỏ tới lớn móng tay đều cắt ngắn không để lại chút nào, chỉ sợ giơ ra bị người khác nhìn thấy đám móng tay như chó cắn đó.
“Nói tớ hả? Không phải cậu cũng cắn môi đó sao? Sáng nay xảy ra chuyện gì vậy? Cậu cắn bật cả máu rồi”. Chơi với nhau mười mấy năm, sao không hiểu nhau? Đa Đa cũng thuộc làu làu thói xấu của Y Y.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc