Nhật Ký Gái Gọi - Chương 17

Tác giả: Hắc Nhan

Gà rừng đứng cạnh phượng hoàng
Mấy ngày tiếp theo, khi Ngô Quế Lan ra ngoài nhặt rác, ngoài ý muốn gặp phải một người.
Anh chàng con lai cao ráo điển trai tên A Sâm kia đang dựa vào chiếc Porsche mui trần màu đỏ, nhàm chán nghịch một chiếc bật lửa rất đẹp. Nhìn thấy cô, anh ta quay sang nở nụ cười không chê vào đâu được, sau đó lại lơ đãng quay đi.
Ngô Quế Lan tưởng anh ta ở chỗ này đợi ai đó, cũng không để ý, cứ đường mình mình đi. Ai ngờ lúc gần lướt qua, anh ta tách một cái đóng bật lửa lại, ánh mắt màu xám nhạt nhìn cô cười như không, ngả ngớn hỏi: “Bao nhiêu tiền một lần?”
Ngô Quế Lan dừng lại, ngẩn ra.
“Tôi nói, cô ngủ với tôi một lần, bao nhiêu tiền?” Như thể giúp cô chứng thực cô không hề nghe lầm hay hiểu sai ý, A Sâm lại thong thả dùng cách khác biểu đạt ý tứ của mình.
Ngô Quế Lan nheo mắt lại, cái nhìn sắc bén lóe lên rồi dần dần nhạt đi, “Không làm.” Thản nhiên phun ra hai chữ, cô cũng không muốn dài dòng với anh ta. Anh ta có thật muốn thế hay không, cô liếc mắt một cái cũng biết, rõ ràng ngưòi này tìm đến gây sự. Dù cô tức giận song cũng không muốn ôm phiền toái vào người, vì thế nên nhẫn nhịn bỏ đi.
“Không làm?” A Sâm nhíu mày, cười nhạo, tay cắm vào túi quần bò, thong dong bước đến cản đường Ngô Quế Lan, “Làm bộ thanh cao hả? Không phải ngày hôm qua mới tiếp anh bạn của tôi à? Hôm nay đã làm bộ trinh tiết liệt nữ? Ha ha... hay là G.i g.i đã có tình?” Giọng nói trêu chọc, vẻ mặt bất cần đời, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén.
Mím môi, Ngô Quế Lan hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, “Còn phải xem tôi có hứng hay không đã, không cần anh phải để ý.” Trên đời này, có những người không nên đắc tội, cô biết, cho nên mới buộc phải học cách khống chế chính mình.
“Chậc, chậc.” A Sâm lắc đầu phát ra tiếng khinh bỉ, đánh giá Ngô Quế Lan từ trên xuống dưới một lần, vẫn duy trì khoảng cách với cô hai bước, tất nhiên là bởi mùi rác trên người cô làm cho khó chịu, “Không làm thì thôi, tôi cũng chẳng ép… Ha ha… Chẳng qua là loại gái đứng đường ai cũng có thể làm chồng, hơi đâu mà để ý? Ha ha…”
Nhìn nụ cười kiêu ngạo bất cần của anh ta, Ngô Quế Lan cảm thấy tay mình bắt đầu ngứa, nhưng còn chưa mất lí trí mà quên đi thực tế, vì vậy cố gắng nhẫn nại giữ trầm mặc, chờ anh ta bỏ đi.
“Kiều chiều chuộng Gia Gia cũng thật quá đáng, có thể vì cô ấy mà lãng phí thời gian đền bù cho cô.” Tiếng cười dừng lại, lạnh lùng nhìn Ngô Quế Lan, A Sâm nói với giọng thương hại, “Cậu ta chỉ là một tên đàn ông yêu điên cuồng đến mức không biết mình đang làm gì. Tôi khuyên cô một câu, đừng quá tin tưởng cậu ta, nếu không...” Nói chưa hết, anh ta dừng lại, phẩy tay đi về phía xe của mình.
Ngô Quế Lan cụp mắt xuống, tiếp tục đi về phía trước, dường như những lời anh ta nói chẳng có tác động gì.
A Sâm lên xe, khi lướt qua người Ngô Quế Lan, đột nhiên nhô đầu ra, cười hề hề thần bí, “Phượng hoàng sao có thể để ý gà rừng?... Đừng quên mấy tháng trước, cô đã ế ẩm thế nào. Cô không ngây thơ đến nỗi nghĩ đó là do đen đủi chứ?”
Ném lại một câu đầy ẩn ý, anh ta phóng xe đi thẳng.
Ngô Quế Lan dừng lại, không có cách nào đi tiếp.
Sau một lúc lâu, cô đột nhiên cười. Mẹ kiếp, đời cái kiểu gì thế này? Cô nhổ một bãi nước bọt, thì thào mắng. Cô không ngây thơ, cũng không phải đứa ngốc, nghe một câu đó cũng đoán được bảy, tám phần ý tứ. Thì ra, một lần hảo tâm làm người tốt, cô lại hồ đồ đắc tội với một tên ôn thần, tự biến mình thành con chuột chạy qua đường mặc cho người ta ***. Thật là không thể ngốc hơn được nữa.
Tuy biết người đàn ông tên A Sâm này không tốt bụng đến mức đặc biệt chạy đến đây nói cho cô sự thật, nhưng mặc kệ anh ta vì lí do gì, những lời nói đó quả thật rất đáng giá cho cô suy nghĩ một phen.
Xoay người, cô trở về nhà. Trải qua sự trở mặt của người thân, sau đó lại biết được chân tướng sự việc như thật như giả đó, kiên cường như cô, rốt cuộc cũng không thể nào chống đỡ được nữa.
Về nhà, đóng cửa, cô bình tĩnh đi đến bên giường. Nhìn chăn gối gấp lại gọn gàng, trong đầu cô hiện lên hình ảnh hai người ôm nhau ngủ, hiện lên hình ảnh ngày đó anh ôm cô không chịu buông tay, nụ cười trên mặt cô giờ đây còn khó coi hơn khóc.
“Khốn kiếp…” Cô thì thào mắng một câu, đột nhiên quỳ gối xuống đất, vùi mặt xuống đệm hồi lâu không hề nhúc nhích.
Cô sống bao năm qua, có thể nói là chẳng có chút ý nghĩa gì.
Cuối tháng, Ngô Quế Lan vẫn gửi tiền về nhà như thường lệ, nhưng vì nhặt rác thu nhập thấp, nên tiền gửi về cũng theo đó mà ít đi. Vài lần gọi điện thoại đến cửa hàng đầu thôn, ban đầu người ta còn giúp cô đi gọi, nhưng cũng không có người đến nghe. Sau đó người ta nhấc máy thấy cô gọi, không hề ngần ngại cúp máy luôn. Nghĩ đến việc của mình đã truyền đi khắp cả thôn, chuyện trong nhà chỉ có thể nghe được qua lời Trương Vĩ. Mẹ cô không có vấn đề gì lớn, bé Anh cũng đã quay về trường học, có cô hay không dường như cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Sau ngày hôm đó, Lâm Tu Kiều cũng không đến nữa, tính ra cũng đã được một tháng. Ngô Quế Lan lúc đầu cũng chờ mong anh phủ nhận những gì cô nghĩ, nhưng thời gian cứ thế trôi qua, cô cũng dần lạnh lòng. Có lẽ, với anh mà nói, cô chỉ là một cô gái bán hoa rẻ tiền, chơi đùa xong liền vứt bỏ. Đây là sự thật cô đã sớm hiểu ra, cũng không có gì để nói là thất vọng hay không.
Tiểu Kinh đêm nào cũng xuất hiện, có nó ở bên thực ra cũng bớt cô đơn. Qua tháng Giêng, thời tiết trở nên ấm áp. Trong sân, những chồi cỏ xanh non cũng đã bắt đầu nhú lên. Số quần áo khoác lên người cũng ngày một ít dần, mà bụng cô thì càng ngày càng lớn. Có khi nghĩ đến đứa bé trước mắt và đứa bé trong bụng mình là một, cảm giác vẫn còn thấy rất kì lạ.
Hôm nay, trở về từ bãi rác, Ngô Quế Lan vác một chiếc túi lớn đầy phế liệu vừa đi vừa nghỉ. Đi đến bên công viên ngoài Ngự Viên, trời đã nhá nhem tối, đèn trong công viên đã được bật lên, ánh sáng chiếu rọi cả một khoảng. Bởi vì tiết trời ấm áp, những người tản bộ sau giờ ăn tối trong công viên rất nhiều, nhìn thấy cô đều bịt mũi tránh thật xa như tránh một tên ăn mày. Ngô Quế Lan hiểu, nếu muốn kiếm bát cơm ăn, nhất định phải học cách bỏ qua ánh mắt của những người này. Huống chi công việc trước kia của cô so với công việc bây giờ còn khiến người khác dị nghị hơn nhiều.
Khi đi qua con đường đầy lá phong giữa công viên, một bóng dáng quen thuộc lọt vào mắt làm cho bước chân của cô không tự giác chậm lại.
Là Lâm Tu Kiều, anh đang cùng một cô gái tóc dài sánh vai dạo bộ cách đó không xa, thỉnh thoảng quay sang nói chuyện với nhau vài câu, không khí vô cùng thân mật, hòa hợp.
Trái tim đau đến mức như thứ gì đó xuyên qua, đau đến mức trước mắt cô mờ đi. Hít sâu một hơi, cô cố gắng ép mình nở một nụ cười chua chát, sau đó nhấc bước chân nặng nề tiếp tục rẽ sang một con đường mòn.
Mẹ kiếp, tự làm tự chịu, đáng lắm! Vừa đi cô vừa tức giận lấy mu bàn tay lau những đắng chát nơi khóe mắt. Nhưng...
Chẳng có cách nào! Dừng chân lại, cô rã rời buông thõng hai vai, mặc cho bao nhiêu đau đớn tràn lan khắp cõi lòng.
Bất giác đưa tay lên xoa bụng, cô chỉ là loại gái đứng đường hám lợi thấp hèn, lại muốn học người ta đi làm người tốt. Cô không phải người như thế. Không phải vẫn nói người không vì mình, trời tru đất diệt hay sao. Cô, cô…
Hất mạnh đầu, đuổi hết những thứ không nên nghĩ, cô tiếp tục tiến về phía trước. Nếu muốn sống sót, cô nhất định phải quên anh đi, quên những việc đã xảy ra giữa hai người. Cô, cho đến bây giờ, chưa bao giờ là loại phụ nữ lụy tình, bây giờ cũng không cần giả bộ đáng thương bị người ta chơi đùa xong vứt bỏ. Nếu như vậy, ngay cả cô cũng tự phỉ nhổ bản thân.
Về đến nhà, múc nước rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ, cô bắt tay vào nấu ăn.
Tiểu Kinh mặt nhăn như mướp đắng bất ngờ xuất hiện, mặc bộ quần áo mới Ngô Quế Lan đốt cho, đôi giầy ẩm ướt há mõm dưới chân cũng được đổi, nhìn qua cực kì đáng yêu.
“Mẹ, mẹ lại đau lòng rồi.” Nó tức giận, tóc mái dài che đi ánh mắt sáng ngời, cũng giấu đi sự sắc bén.
À ờ hai tiếng, Ngô Quế Lan cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể gượng cười. Từ khi đồng ý để Tiểu Kinh đầu thai làm con mình, hai người từ đó dường như có một mối liên hệ vô hình, cảm xúc của cô không hiểu sao cũng ảnh hưởng đến nó. Nếu cô đau, nó cũng đau theo, cho nên mấy ngày nay nó cũng phải khổ sở cùng cô. Nếu cô không lấy chuyện Pa' thai ra uy ***, chỉ sợ nó đã sớm tức giận mà đi dạy cho Lâm Tu Kiều và người nhà cô một bài học.
“Mẹ, đã nói với mẹ rồi, sau này để Tiểu Kinh yêu mẹ, mẹ cũng chỉ yêu Tiểu Kinh, đừng nghĩ đến con người vô tình kìa nữa, vậy mà mẹ không nghe.” Tiểu Kinh giáo huấn, bất đắc dĩ ném cho cô một cái nhìn xem thường.
Ngô Quế Lan lắc đầu bật cười, nhìn bộ dạng tinh quái của nó có thể biết được cuộc sống sau này của cô sẽ không bao giờ nhàm chán.
Nước sôi, cô đứng dậy pha mì. Lúc này có người gõ cửa, cô còn chưa kịp định thần, Tiểu Kinh đã nhảy dựng lên, chạy ra ngoài.
Ngô Quế Lan cũng không vội vàng, ngồi xuống ghế, nhìn những sợi mì lửng lơ trong tô nước, vẻ mặt vô hồn.
“Là anh Thành Công.” Trong tiếng gõ cửa vẫn không ngừng vang lên, Tiểu Kinh lặng lẽ chạy lại bên cô. Nó có thể tạo ra ảo giác khiến người ta tưởng như bị Ϧóþ cổ đến hít thở không thông, nhưng lại không thể động vào bất kì đồ vật gì ngay cả việc mở cửa nhẹ nhàng như vậy, nó cũng làm không được.
Cơ thể Ngô Quế Lan cứng đờ, vẫn ngồi bất động. Tiếng gõ cửa dồn dập bên tai, cô nhấc nồi ra khỏi bếp, bắt đầu ăn mì.
“Mẹ, mẹ không định đi mở cửa à?” Tiểu Kinh sốt ruột hỏi.
Ngô Quế Lan không trả lời, tiếp tục ăn mì. Cả ngày nay ăn bánh bao nguội cũng phải bổ sung thứ gì đó cho ấm bụng.
Ăn được một nửa, tiếng gõ cửa dừng lại. Tiểu Kinh nhíu mày, tức giận nhìn Ngô Quế Lan dửng dưng cắm đầu ăn mì, “Người lớn thật kì lạ, rõ ràng là rất nhớ, đến khi người ta đến lại nhốt ở bên ngoài…”
Ngô Quế Lan liếc mắt nhìn nó một cái, mỉm cười: “Con cảm thấy mẹ nên mở cửa hả?” Cho dù là người già hay trẻ nhỏ, lúc lải nhải cũng đều làm cho người ta thấy phiền lòng.
“Đương nhiên.” Tiểu Kinh bị cô đánh lạc hướng, không còn lải nhải, nó gật đầu kiên định đáp.
“Được rồi, nghe theo con cả. Bây giờ mẹ đi mở cửa, nếu anh ta còn ở đó thì để cho anh ta vào nhà.” Ngô Quế Lan cười nhẹ, buông chiếc đũa trên tay, đứng dậy. Lâm Tu Kiều là người cao ngạo, đợi lâu vậy không mở cửa, làm sao còn ngốc nghếch mà đứng đó chờ. Cô như vậy chỉ là muốn cho Tiểu Kinh hết hy vọng mà thôi.
“Mẹ...” Tiểu Kinh biết cô làm như vậy chỉ là chiếu lệ cho có, vì vậy tỏ ra ủ rũ.
“Hả? Hay là không ra nữa?” Ngô Quế Lan trìu mến nhìn bộ dạng đáng yêu của nó, dịu dàng nói. Nếu nó nói không, thì cô có thể đỡ phí chút sức.
Tiểu Kinh bĩu môi, vốn định nói không cần. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mẹ đã lạnh lòng, bản thân mình cũng phải thôi hy vọng có anh Thành Công làm ba, liền ngẩng đầu, vội vàng đáp: “Muốn, đương nhiên muốn ra.”
Ngô Quế Lan thở dài, đi ra ngoài sân.
Cánh cửa mở ra. Như Ngô Quế Lan đã đoán, bên ngoài tối như mực, không một bóng người, cũng không thấy xe của Lâm Tu Kiều.
Không thể phủ nhận được sự mất mát trong lòng, Ngô Quế Lan cười tự giễu, thế mới biết bản thân mình vẫn chờ mong anh đến mức nào. Ngô Quế Lan mày, thật vẫn chưa học được bài học nhớ đời hay sao? Cô thầm tự trách.
Lắc đầu, cô thở dài một hơi, quay đầu cười nói với Tiểu Kinh: “Thế nào, không còn ai đứng đây cả...” Giọng nói đột nhiên tắt ngấm, bởi cô cũng không thấy Tiểu Kinh cùng đi ra. Lắc đầu, cô lẩm bẩm than, “Chỉ biết để mẹ ra mở cửa, mày đến chân cũng lười đi hả?”
Thở dài, cô chuẩn bị đóng cửa, lại thấy ở cạnh tường vây có một đốm lửa mãi không tàn. Nhìn kĩ lại, mới phát hiện ở đó có một bóng người tựa vào tường.
“Em lại mang đàn ông về nhà?” Người nọ mở miệng, ngữ khí lãnh đạm mà trào phúng, không phải Lâm Tu Kiều thì là ai?
Lòng Ngô Quế Lan bỗng dưng xáo trộn, nhưng nhất thời không nói được gì. Ngay cả chính cô cũng không tưởng tượng được, khoảnh khắc khi nhận ra anh vẫn còn ở đây, cô sung sướng biết chừng nào. Thật vô dụng biết bao.
“Thế nào, không muốn nhìn thấy tôi? Hay là tôi quấy rầy việc làm ăn của em?” Lâm Tu Kiều dập tàn thuốc ở trên tường, sau đó thong thả tiến đến trước mặt Ngô Quế Lan. Dưới ánh đèn mờ mịt hắt ra từ bên trong, có thể nhìn thấy anh đeo kính, trên khuôn mặt có thứ cảm xúc gì đó người ta không thể nào nắm bắt được.
“Anh về đi, từ sau đừng đến đây nữa.” Ngô Quế Lan lấy lại tinh thần, cười lạnh đuổi khách, hoàn toàn quên mất lời hứa với Tiểu Kinh. Loại người như bọn họ, cô không nên trêu vào, chẳng lẽ muốn trốn tránh cũng không được sao?
Tiểu Kinh trốn ở một bên, xem xét tình hình mà sốt ruột.
Lâm Tu Kiều tỏ ra kinh ngạc, “Em nói gì kia?” Đây là cô đang từ chối anh?
Dáng vẻ của anh sao lại giống như đang bị cô vứt bỏ vậy? Ngô Quế Lan không khỏi nhớ đến vẻ mặt ngày hôm đó khi anh mất trí nhớ được cô nhặt về, trong lòng nhói lên, lời ra miệng cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Tôi chỉ là một gái bán hoa thấp kém, làm sao dám đắc tội với anh, trừ phi tôi muốn ૮ɦếƭ không toàn thây. Coi như tôi xin anh, đừng vì chuyện đó mà gây cho tôi thêm phiền phức. Nói thế nào thì coi như tôi cũng đã từng cứu bạn gái anh một lần...” Cô nghĩ anh vì chuyện đó mà trả thù cô, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện hiểu lầm về căn bệnh AIDS.
*** Lâm Tu Kiều khẽ giật, cô biết rồi? Cô biết rằng chính anh là người ép cô vào bước đường cùng? “Em nói bậy bạ gì đấy?” Giọng nói anh có pha một chút bối rối. Tại sao cô lại biết được, là ai nói với cô? Ai có lá gan lớn như thế?
Còn muốn gạt cô! Trong lòng Ngô Quế Lan vừa đắng chát vừa tức giận, cắn răng nói: “Bạn tốt của anh, A Sâm chứ ai. Nếu anh muốn ép tôi ૮ɦếƭ, cứ nói thẳng ra là được, cần gì phải đi đường vòng như thế?” Người nhà cô vì sợ bị cô làm mất mặt mà từ cô, ngay cả người mà trước nay cô vẫn nghĩ là người tốt thì ra cũng luôn luôn lừa cô. Có những khi vùng vẫy trong tuyệt vọng, cô cảm thấy có lẽ cứ thế ૮ɦếƭ đi, còn dễ chịu hơn sống rất nhiều.
Lời của cô giống như cú chùy thép nện thẳng vào lòng Lâm Tu Kiều. Mặt anh nháy mắt trở nên trắng bệch, sự thong dong nhã nhặn biến mất không còn, “Tôi không hề nghĩ như thế… Chỉ là tôi…” Anh muốn thanh minh, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Trên thực tế, đúng chỉ là vì một chút việc nhỏ mà anh đã từng bức cô đến đường cùng. Nhưng anh không hề muốn bức tử cô… anh chưa bao giờ có ý nghĩ đó.
Quay đầu, Ngô Quế Lan không nhìn thấy sự thất thần buồn nản trong mắt anh, “Thôi đi.” Thản nhiên bỏ lại hai chữ, cô từng bước lui lại phía sau, không thèm để ý đến khuôn mặt ai oán của Tiểu Kinh ở bên cạnh, chuẩn bị đóng cửa.
“Chờ một chút.” Lâm Tu Kiều giật mình định thần lại, bèn nhanh chóng giữ lấy cánh cửa, từng bước tiến về phía trước. Nhìn khuôn mặt lãnh đạm xa cách của Ngô Quế Lan khuất trong bóng tối, anh nở nụ cười càn rõ, “Tôi có thể đồng ý không làm phiền em, nhưng em lấy gì để báo đáp tôi đây?” Không muốn cứ như vậy mà đoạn tuyệt quan hệ với cô, không muốn sau này không còn được nhìn thấy cô nữa, anh chỉ có thể dằn xuống áy náy trong lòng, mặt dày nói ra những lời này.
“Báo đáp?” Câu trả lời này hiển nhiên nằm ngoài dự tính của Ngô Quế Lan. Cô thất thần một hồi, sau đó bật cười, chỉ là trong nụ cười đó đầy chua xót đắng cay, “Anh xem xem chỗ tôi có cái gì thì cứ lấy.” Một câu nói hài hước như vậy, mà cô hỏi xong, đột nhiên muốn rơi lệ. Thì ra, cảm giác từ từ mất hết hy vọng với một người lại đau đớn đến nhường này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc