Nhật Ký Của Cô Dâu Trẻ Khi Lấy Chàng - Chương 28

Tác giả: Ngọc Hân

Ngày Hôm Nay
Cành cạch … cạch … cạch … cạch…
Lơ mơ… lơ mơ…
Hồi tưởng… hồi tưởng…
Rồi cười một mình… rồi khóc….
Cành cạch … cạch … cạch …
Mọi thế giới mà mình đã gói ghém lại để đưa về thì quá khư
́ bỗng được sống lại như một đoạn phim phủi bụi nay mang chiếu để làm kỷ niệm. Buồn có, vui có. Lúc khiến mình khóc vô cớ, nước mắt rơi cả xuống bàn phím lành lạnh. Lúc bật cười, lắc đầu rồi lại miên man xa xôi. Phải công nhận chính mình cũng khó hiểu về mình nữa là người khác. Đấy, những cô gái được yêu hót nhẹ nhàng bên tai: “Chỉ có anh mới hiểu được em!” thì cũng liệu mà tỉnh ngộ đi. Trời ơi, nói gì thì nói chứ mắc vào lưới tình ấy rồi thì có ai tỉnh táo được cơ chứ. Đến khi cái nhẫn cưới lồng vào tay như vòng kim cô thức tỉnh thì mới nhận ra mình đáng lẽ nên thế này, đáng lẽ nên thế kia. Trời ơi, trong đó có mình! Ấy, nhưng khi ốm nặp bẹp có người sờ trán lo lắng, khi mưa lạnh có người trở dậy đắp cho cái chăn, khi gió bão giật đùng đùng có người đi đón, khi khóc lóc lung tung có người dỗ dành cũng quý lắm thay. Thầy giáo môn tâm lý học có nói: “Phụ nữ chỉ nhớ những cái mà đàn ông quên không làm cho mình, chứ không mấy khi nhớ những cái mà đàn ông đã thực hiện xong” làm cả đám con gái trong lớp om sòm lên phản đối. Nhưng trong thâm tâm đứa nào cũng thán phục ông nào nghĩ ra được câu châm ngôn đó. Để chung sống hòa thuận với chàng, chốt lại chỉ có hai dòng thôi, mình in vào giấy A4 khẩu hiệu thật to rồi dán ra sau cánh cửa phòng cho chàng học thuộc:
Điều 1: Vợ luôn luôn đúng
Điều 2: Nếu vợ không đúng thì xem lại điều một.
Chàng phản đối. Chàng kêu bất công quá. Bao nhiêu thập kỷ nay phụ nữ luôn tranh đấu cho bản thân mình mà không biết thế nào là đủ. Giờ bất công càng bất công hơn. OK, nếu chàng thích công bằng, mình lại bóc tờ giấy A4 cũ đi để dán vào đó khẩu hiệu mới. Lần này sẽ không thay đổi nữa, tối hậu thư rồi. In đậm.
Nếu anh và em thống nhất, thì cứ theo ý anh mà làm
Nếu anh và em không thống nhất thì cứ theo ý em mà làm.
Dán rồi, dán thật chặt, để sau cứ mỗi lần sắp cãi nhau mình sẽ lôi chàng ra sau cánh cửa. Chẳng cần nói nữa, chắc chàng sẽ nhớ ra và quay lại cười với vợ nhiều hơn. Hì hì, mình cũng không nhớ mình học chiêu này từ đâu nữa.

Tự dưng thấy linh cảm có cái gì đó sau lưng, có cái gì đó rình rập. Tạm thu xếp lại mọi thứ đang mênh mang như ngoài biển, mình quay đầu nhìn lại.
Trời ơi!
Giật bắn cả mình!
Mình hét lên thất thanh và vội vàng ấn cái bóng đen sau lưng ra xa.
- Em viết truyện đấy à?
- Vớ vẩn, viết cái gì mà viết – mình vừa đưa tay tắt màn hình vừa cãi.
- Hà … hà… rỗi hơi thế không biết. Lại nói xấu chồng chứ gì?
- Kệ em, anh phắn đi! Không cho đọc đâu, đừng đứng đấy mà thòm thèm.
- Không cho đọc thì ông đọc trộm, khó gì.
- Phắn!
Thôi chết, bí mật một năm nay bị chàng phát hiện lặng lẽ sau lưng từ lúc nào không biết. Chết dở rồi! Phải đóng máy lại, đặt mật khẩu thôi. Giấu đi, bữa nào thuyền yên biển lặng sẽ lại lôi ra viết tiếp phần II. Chắc lúc ấy những mẩu chuyện khi lấy chàng sẽ trở thành những mẩu chuyện khi vừa có chàng vừa có đệ tử của chàng – Đậu Đỏ – nên sẽ gay cấn hơn mất!
Tạm biệt những ngày đã qua!
———Hết———–
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc