Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ - Chương 14

Tác giả: Ái Tiểu Mễ Giáp

Trong lúc, Liễu Dật lấy cớ ra ngoài nhà vệ sinh để chuẩn bị đi tính tiền, thế nào biết được đã thanh toán rồi. Sắc mặt Liễu Dật có chút không tốt đi trở lại, cậu là con trai, mặc dù cô ấy nói cô ấy mời, nhưng không thể thật sự để cô ấy mời, con trai đều sĩ diện, cậu cũng không ngoại lệ, tâm tình có chút buồn bực.
Tần Song thấy cậu ấy như thế, nghi ngờ hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
Liễu Dật cười cười: "Không có gì."
Sau khi ăn xong, Tần Song không vội đi, để cho cậu ấy lưu lại cùng cô uống R*ợ*u vang đỏ
Lúc này Liễu Dật từ chối, nói bọn họ còn là học sinh, đến nhà hàng ăn cơm còn chưa tính, uống R*ợ*u, bây giờ còn chưa được.
Trong lòng Tần Song không nói nổi, nhưng đối với cậu ấy ở phương diện khác cổ hủ lại cảm thấy rất đáng yêu, bởi vì một người con trai tự hạn chế, biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm.
Nếu cậu ấy kiên trì, Tần Song tự nhiên sẽ không miễn cưỡng, cơm nước xong, hai người đi trở về.
Tần Song không muốn ngồi xe trở về, nghĩ từ từ đi trở về, buổi tối khuya, cô ấy một cô gái tự nhiên lo lắng, một đường đi theo.
Hai người cùng nhau nói chuyện phiếm đến cửa nhà Tần Song, chỉ thấy một biệt thự xa hoa đập vào mắt.
Có thể thấy được, Tần Song là một cô gái nhà giàu.
Tần Song cũng là người ngay thẳng, tối nay ánh trăng rất tốt, hiện tại cũng là thời cơ tốt, cô nhìn cậu ấy, từ từ nói: "Liễu Dật, mình thích cậu."
Nghe vậy, Liễu Dật sững sờ, sau đó trong nháy mắt phản ứng kịp, kiên định nói: "Nhưng mình không thích cậu."
Lần đầu tiên thổ lộ thế nhưng bị từ chối, đối với cô mà nói, bị đả kích không nhỏ, đầu óc ngây ra chốc lát, lập tức tỉnh táo lại, hỏi: "Tại sao, chẳng lẽ cậu có người trong lòng, hay là mình có chỗ nào không tốt, để cho cậu không thích, cậu nói đi, mình sẽ sửa."
Cô nói rất chân thành, làm cho người ta xúc động, Liễu Dật đã có người yêu, chỉ có thể từ chối, chơi trò mập mờ, chỉ biết tổn thương tới cậu, cô ấy, còn có Nguyệt Ly.
Cậu gật đầu: "Không sai, mình đã có người trong lòng, xin lỗi."
"Cậu không phải nói xin lỗi với mình, chuyện tình cảm không cách nào miễn cưỡng, cậu nói thật với mình, ít nhất cậu đủ thẳng thắn, mình rất vui mừng, ít nhất người mình thích là người con trai minh bạch rõ ràng."
"Cậu hiểu là tốt rồi, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại, tạm biệt."
Nói xong, Liễu Dật xoay người rời đi, biến mất ở trong đêm tối.
Về đến nhà, Liễu Dật lập tức mở nước tắm rửa, trừ đi một thân mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt, chào đón việc học ngày mai.
Mới vừa nằm lên giường, điện thoại di động vang lên, Tần Song gọi tới, cậu ấn xuống nút nghe: "Có chuyện gì không?"
"Mặc dù không làm được người yêu, chúng ta có thể làm bạn không?" Tần Song cười hỏi.
Liễu Dật cười đồng ý: "Không thành vấn đề." Nhiều bạn bè, dù sao vẫn tốt hơn so với thêm một kẻ thù.
"Đúng rồi, cậu theo mình làm bạn, bạn gái của cậu có thể hay không mất hứng?" Tần Song thử hỏi.
Liễu Dật suy nghĩ một chút, ở trong ký ức, Nguyệt Ly có lúc thích giận dỗi, nhưng, chỉ nói mà thôi, cũng không làm ầm ỹ, trong lòng rất rõ ràng, cậu rất khẳng định nói: " Sẽ không."
"Cậu chắc chắn chứ?"
Đối phương trầm mặc.
Tần Song lại nói: "Mình hiểu, dù sao, không có cô gái nào có thể chịu được người mình yêu cùng cô gái khác dây dưa."
"Cậu nói đúng." Liễu Dật không dám mạo hiểm, bởi vì, trái tim của cậu sớm bị cô ấy chiếm giữ hoàn toàn, mà cô ấy đâu rồi, cậu còn không phải rất xác định. Cho dù xác định, cậu cũng không hi vọng cậu và cô ấy cãi vã không vui.
"Mình nói đúng, nhưng ý của cậu thế nào?"
Liễu Dật kiên định nói: "Ý của mình, chính là giữ một khoảng cách, làm banh bè bình thường." Người là động vật sống tập thể, không có bạn bè, không có nhân mạch, tương lai khẳng định không cách nào thành công, cậu hiện tại cần giao tiếp với nhiều người giỏi.
Bạn bè bình thường cũng được, cô sẽ cố gắng làm cậu ấy yêu cô, Tần Song ở trong lòng thầm nghĩ như thế. "Được, thời gian không còn sớm, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Liễu Dật nằm trên giường bắt đầu rối rắm, rốt cuộc có nên nói cho Nguyệt Ly biết chuyện này không. Nói rồi, sợ cô ấy hiểu lầm, hoặc là suy nghĩ lung tung, không nói, là lừa dối cô ấy, khẳng định cũng rất mất hứng, lần này thật khó làm.
Tối nay, Liễu Dật ngủ không được tốt lắm.
Ngày thứ hai, vẫn đi học như mọi ngày, về nhà. Thấy dì Trương đang nhàn rỗi, cậu có biện pháp rồi, dì Trương là người từng trải, nhất định có thể cho cậu lời khuyên.
Đã ăn cơm trưa, Liễu Dật liền gọi dì Trương tới phòng của cậu, một mình nói chuyện Với dì
"Chuyện gì, như vậy bí mật?" dì Trương nói thầm.
"Là chuyện tình cảm của cháu cùng Nguyệt Ly." Liễu Dật trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Vừa nghe, dì Trương lập tức hứng thú, "Các cháu xảy ra chuyện gì sao?"
"Không phải, là cháu nghĩ kết bạn với người khác giới, sợ Nguyệt Ly không đồng ý, sẽ suy nghĩ lung tung." Liễu Dật buồn bực nói, "Về sau đi ra ngoài, không thể nào không cùng người khác phái giao tiếp, dì thấy đúng không?"
Dì Trương gật đầu một cái: "Cái này xác thực khó làm."
"Là khó làm, cho nên muốn nghe ý kiến của dì." Liễu Dật gương mặt đau khổ nói.
Dì Trương cẩn thận suy nghĩ một chút, đưa ra kết luận: "Mặc kệ nói thế nào, cháu đều không thể lừa tiểu thư Nguyệt Ly, không người phụ nữ hay người con gái nào có thể chịu được lừa gạt, Dì đề nghị cháu, trực tiếp thẳng thắn nói, không cần sợ."
"Nhưng ——"
Dì Trương ngắt lời cậu: "Dì sao có thể không biết lo lắng của cháu, tiểu thư Nguyệt Ly không phải người không nói lý lẽ, cháu trăm ngàn đừng do dự, nếu để cho cô ấy vô ý phát hiện, đến lúc đó, cháu càng khổ hơn."
"Cháu biết rồi, cám ơn dì, Dì Trương."
"Được rồi, không quấy rầy cháu, dì đi xuống dưới."
"cháu tiễn dì."
Dì Trương cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, mấy bước chân, không cần tiễn."
Cố Phương Phương đúng lúc lên tầng, nhìn thấy bọn họ cười cười nói nói, tò mò hỏi một câu: "Em họ Liễu Dật đang nói chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì." Liễu Dật cười một cái với cô ta, liền khép cửa phòng lại.
Cố Phương Phương bị mất mặt, đi trở về phòng, hôm nay Hạ Thần hứa chủ nhật đưa cô đi biển chơi. biển, trông như thế nào, cũng chỉ xem qua trên ti vi, hiện tại cuối cùng có thể xem một lần.
Liễu Dật cởi bỏ khúc mắc, lập tức gọi điện thoại cho Nguyệt Ly.
"Alo, Dật?"
Nguyệt Ly cười tủm tỉm nhận điện thoại.
Tâm tình Liễu Dật rất thoải mái, khóe miệng khẽ giương lên: "Ừ."
"Anh nói cho em biết một chuyện, hôm nay trường học muốn bổ sung thi vận hội."
"Vậy làm sao rồi hả ?"
Giọng nói Nguyệt Ly rất là chán nản, rồi lại mang theo một tia chờ mong: "Anh muốn chạy 800 mét, em phải đến cổ vũ cho anh."
"Lúc nào thi?"
Giọng nói lại trở nên vô cùng chán nản, cô khẳng định không tới được." chiều thứ sáu.
"Như vậy đi, em xin nghỉ nửa ngày."Nguyệt Ly mặc đồ thể thao, cậu còn là lần đầu nhìn thấy, chỉ là, nghĩ đến cô ấy phải mặc ít như vậy, bị những người con trai khác nhìn, trong lòng cậu xuất hiện một chút không thoải mái, cậu không hy vọng, dáng người xinh đẹp của Nguyệt Ly bị những người khác nhìn.
"Thật sự quá tốt." Giờ phút này, tâm tình lại trở nên vô cùng vui mừng.
"Chỉ cần em vui vẻ, anh có thể vì em làm bất cứ chuyện gì." Liễu Dật nhẹ nhàng nói ra.
"Chỉ cần em vui vẻ, anh có thể vì em làm bất cứ chuyện gì."
Những lời này, Nguyệt Ly cũng đã từng nghe Hạ Thần nói nhưng cuối cùng cũng chỉ là lời nói gió bay. Hiện tại, một người con trai khác lại nói ra những lời này nhưng cô tin tưởng cậu nhất định có thể thực hiện được lời hứa của mình.
"Em tin anh."
Trong lòng Liễu Dật vui vẻ: "Cảm ơn lòng tin của em." Cậu cho rằng cô sẽ nói điều này không phải điều mà tuổi nhỏ như cậu nên nói, nhưng không ngờ cô lại toàn tâm toàn ý tin tưởng cậu.
"Đồ ngốc, giữa em và anh còn cần khách sáo như vậy sao?" Nguyệt Ly bĩu môi, không vui nói.
"Đương nhiên không cần."
Nguyệt Ly gian xảo cười cười: "Vậy em nên phạt anh như thế nào đây?"
"Đợi em trở về, em muốn làm gì cũng được." Liễu Dật cười nói.
"Vậy anh cứ đợi đó."
Nguyệt Ly còn muốn nói gì đó nhưng lại nghe thấy Minh Minh đang gọi cô nên nói tạm biệt rồi cúp mắt.
Những lời mà Liễu Dật đã chuẩn bị tốt để nói cũng không có cơ hội nói ra.
Không sao, còn có lần sau.
Nguyệt Ly bị Minh Minh gọi đi kí tên xác nhận lần cuối cùng, đã báo danh xong, cần phải cố gắng lên.
"Nguyệt Ly, mình xin lỗi cậu." Minh Minh thấy cô kí xong rồi bèn giả vờ gạt nước mắt nói.
"Cậu không cần xin lỗi mình." Nguyệt Ly xụ mặt quay vể chỗ ngồi của mình.
"Ly Ly, mình sau rồi, thực sự sai rồi." Minh Minh thành khẩn xin lỗi.
"Được, nói xem cậu sai như thế nào?" Nguyệt Ly nhìn thẳng vào Minh Minh nói.
"Mình không nên ghi danh cho cậu." Minh Minh cúi đầu, đáng thương nói.
Nguyệt Ly trừng mắt nhìn Minh Minh nói: "Cậu cũng biết chạy 800m đối với một nữ sinh chưa từng được huấn luyện có nghĩa là gì sao?"
"Đừng nóng giận." Minh Minh tranh thủ thời gian khuyên can: "Mình cũng chỉ hy vọng cậu có thể có một kỉ niệm khó quên thôi mà, nếu không, bốn năm đại học chỉ trôi qua một cách bình thường, không có kỉ niệm gì sao?"
"Làm sao cậu biết mình chưa có kỉ niệm gì?" Nguyệt Ly hỏi lại.
"Được được, nói thế nào thì cũng là lỗi của mình được chưa." Minh Minh không có cách nào trả lời câu hỏi của Nguyệt Ly, đành phải thành thực nhận lỗi. Hiện tại, nhiệm vụ quanh trọng nhất chính là dỗ cho cô vui vẻ. "Mình hứa lần sau sẽ không thế nữa."
"Cậu còn muốn có lần sau? Mình cảnh cáo cậu, tuyệt đói không được phép quyết định hộ người khác, có biết không?" Nguyệt Ly bình thản nói, lại khiến cho Minh Minh lạnh run.
"Mình thề." Minh Minh giơ hai tay lên thề.
"Được rồi, miễn cưỡng tin cậu."
"Cậu không tức giận nữa hả?"
"Cậu thử nói xem?"
"Mình đi mua kem cho cậu." Minh Minh rất thức thời chạy đi mua kem.
Nguyệt Ly thở dài, nghĩ đến 800m cô cũng thấy sợ, từ nhỏ đến lớn nhiều nhất cũng chỉ chạy qua 100m. Hiện giờ tham gia thi đấu 800m, thể lực có thể không chịu được. Đáng tiếc, danh sách cũng nộp lên rồi, hiện tại có hối hận thì cũng không thể đổi ý nữa. Bây giờ cần phải luyện tập thật tốt, chỉ cần không về cuối là được rồi. Hiện tại, đây chính là mục tiêu duy nhất của cô.
Lấy sách giáo khoa ra, cô nhàm chán lật sách.
"Mình đã về." Minh Minh nhanh như gió, chạy đến bên cạnh Nguyệt Ly thì dừng lại.
"Được rồi, cậu về xem anime của cậu đi, mình không tức giận nữa rồi."
Lúc này Minh Minh mới yên tâm.
Buổi chiều ngày hôm sau, Nguyệt Ly muốn về nhà nên bắt xe bus trở về.
Lúc này vẫn sớm, Liễu Dật vẫn chưa về. Cô về phòng tìm kiếm một chút, phát hiện ra mình không có bộ quần áo thể thao nào phù hợp để tập luyện. Đợi Liễu Dật về, gọi cậu đi mua một bộ với cô.
Cô đi vào phòng khách, vừa xem tivi vừa đợi cậu về.
"Dì, tối nay có món gì vậy?"
Nguyệt Ly đợi không có chút nhàm chán nêm hỏi thăm món ăn tối nay một chút.
Dì Trương đang hầm xương sườn, nghe thấy cô hỏi lập tức cười nói: "Xương sườn kho tàu, canh rong biển."
"Rất tốt."
Nguyệt Ly tiếp tục xem tivi.
Bống nhiên cửa chính mở ra, Hạ Thần đưa Cố Phương Phương về đến nhà rồi.
Nguyệt Ly cũng thấy bất ngờ, ba người lại chạm mặt như vậy. Đối với Hạ Thần, cô đã sớm không còn tình cảm gì nữa, chỉ còn oán hận tràn đầy, nhưng mà, bây giờ không phải là lúc biểu hiện ra. Cô bình tĩnh nói: "Em họ, người này chính là bạch mã hoàng tử mà em nói?"
Cố Phương Phương đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu: "Đúng vậy."
"Đến đậy, đến đây, nhanh ngồi xuống, chị đi rót nước cho hai người." Nguyệt Ly ra vẻ nhiệt tình chiêu đãi bọn họ. Có trời mới biết, giờ cô chỉ hận không thể đuổi bọn họ ra ngoài, nhưng mà, tình thế bắt buộc, hiện tại đành phải chịu đựng.
"Đây là chị họ của em?" Hạ Thần biết rõ còn cố hỏi.
Cố Phương Phương tặng cho anh ta một nụ cười ngọt ngào nói: "Đúng vậy, chị họ đối xử rất tốt với em, vào lúc em hoang mang luôn cho em lời khuyên."
"Đây là lần đầu tiên em họ yêu đương, làm chị họ như chị tất nhiên là phải cho em những lời khuyên tốt nhất." Nguyệt Ly càng ngày bội phục khả năng diễn kịch của mình, người mà mình hận nhất đứng trước mặt mà vẫn có thể điềm nhiên như không có chuyện gì.
Dừng một chút lại bổ sung nói: "Chị với Hạ Thần quen biết cũng đã lâu rồi, nhân phẩm của cậu ấy như thế nào chị cũng biết rõ, em họ cùng một chỗ với cậu ấy, chị cũng an tâm."
Nguyệt Ly cố ý nói bọn họ quen biết đã lâu, còn gằn giọng nói từng chữ chính là muốn khiến cho Cố Phương Phương nghi ngờ. Cô không đuổi cô ta đi, chính là muốn xem cô ta bị Hạ Thần chán ghét vứt bỏ như thế nào. Chỉ nghĩ một chút thôi cũng đã cảm thấy rất thú vị rồi, yêu càng sâu thì lúc đó sẽ càng đau khổ, cô thực sự hy vọng ngày đó sẽ đến sớm. Còn Hạ Thần, gia thế của hắn không tầm thường, cô bây giờ còn không phải là đối thủ, tạm thời chịu đựng, đợi tới khi thời cơ chín muồi thì sẽ tìm hắn tính sổ.
Cố Phương Phương nghe thấy vậy thì biến sắc nhưng khóe miệng vẫn cười như cũ: "Thì ra là thế, thật trùng hợp."
Nguyệt Ly gật gật đầu nói: "Đúng là trùng hợp."
Vừa nói chuyện, Nguyệt Ly vừa bê hai cốc nước tới: "Hai người, vừa mới trở về nhất định là rất khát, uống ngụm nước trước đi."
"Cám ơn chị họ."
Uống một ngụm nhỏ, Cố Phương Phương ngồi vào bên cạnh Nguyệt Ly, nhỏ giọng hỏi: "Buổi tối chị có thể kể cho em nghe một số chuyện của anh ấy được không?"
Nguyệt Ly cười gật gật đầu.
"Hai người nói thầm cái gì vậy?" Hạ Thần hơi nhăn hàng mi tà khí anh tuấn hỏi.
"Hai cô gái nói thầm, một tên con trai như cậu muốn nghe cái gì chứ?" Nguyệt Ly hỏi lại.
Hạ Thần nổi danh là da mặt dầy, sẽ không bỏ cuộc chỉ vì câu nói này. "Phương Phương, em đã nói với anh rồi, hai người phải thẳng thắn với nhau." Thật ra Hạ Thần sợ Liễu Nguyệt Ly nói lung tung sau lưng anh ta, phá hủy hình tượng của anh ta trong mắt Phương Phương.
Đối với yêu cầu của Hạ Thần, gần đây Cố Phương Phương luôn đáp ứng vô điều kiện bởi vì Hạ Thần cũng đối xử với cô như vậy. "Được, vậy chờ em gọi điện thoại sẽ nói cho anh, có được không?"
Hạ Thần gật gật đầu: "Tùy em."
"Đúng rồi, Hạ Thần, cậu muốn ở lại ăn cơm sao?" Nguyệt Ly nhìn đồ ăn đã được dọn lên bàn, cười hỏi.
"Không cần, mình còn có việc." Nói tạm biết với Cố Phương Phương xong, anh ta sải bước đi khỏi.
Cố Phương Phương mang theo tâm trạng vui vẻ trở về phòng, cơm cũng không ăn.
Nguyệt Ly không thể không bội phục, tình yêu thật vĩ đại, chỉ cần tinh thần thỏa mãn cũng có thể không cần ăn cơm.
Nguyệt Ly lại nhìn giờ một chút, Liễu Dật vẫn chưa về, trong lòng không khỏi lo lắng, đang chuẩn bị lấy di động ra gọi cho cậu hỏi xem thì nghe thấy tiếng một nam một nữ nói chuyện. Thanh âm của người con trai kia vô cùng quen thuộc nhưng tiếng người con gái lại xa lạ, cô cũng không biết là ai. Liễu Dật làm gì vậy, chẳng lẽ cậu cũng đem người yêu về nhà?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc