Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ - Chương 07

Tác giả: Ái Tiểu Mễ Giáp

Cơm chiều, như trước là Liễu Dật xuống bếp, hắn muốn Nguyệt Ly quen với việc ăn đồ ăn do hắn nấu, tiến tới thói quen ỷ lại hắn, tục ngữ nói, muốn bắt được tâm đàn ông, phải đi qua đường dạ dày, nhưng điều này cũng đúng với phụ nữ.
Thức ăn thơm ngào ngạt vừa ra lò, một nhà ba người ăn thật vui vẻ, mọi người đối với Liễu Dật càng xem càng vừa lòng, chỉ chờ hai đứa đến tuổi kết hôn. Dù sao người trong nhà, cái gì đều hiểu biết rõ ràng.
Sau khi ăn xong, bà Liễu cùng dì Trương đi tản bộ, Liễu Dật cùng Nguyệt Ly đi xem phim.
Đến rạp chiếu phim, hai người phân công, Liễu Dật mua vé, Nguyệt Ly đi mua đồ ăn vặt.
Phía trước xếp hàng mua vé còn khá nhiều người, Liễu Dật đợi rất lâu, rốt cục cũng đến lượt.
Mua vé xong, hắn đứng tại cửa phòng chiếu chờ Nguyệt Ly.
Thời gian một phần một giây trôi qua, vẫn không thấy Nguyệt Ly đâu, Liễu Dật không thể không lo lắng, lấy điện thoại ra định gọi cho Nguyệt Ly, lại thấy cô đang chạy về phía hắn.
"Sao chị đi lâu như vậy?" Liễu Dật hỏi.
Nguyệt Ly xấu hổ cười: "Chị đi dạo qua mấy cửa hàng, cho nên hơi mất thời gian." Thật ra là cô cũng không biết Liễu Dật thích gì, vì thế mỗi thứ cô đều mua một ít, chắc hắn ít ra cũng thích một thứ trong số này đi.
Hai người đi vào rạp chiếu phim, tìm kiếm vị trí rồi ổn định ngồi xuống.
Ngồi xuống không bao lâu, phim nhựa bắt đầu trình chiếu.
Xem được nửa giờ, Nguyệt Ly mang đồ ăn vặt ra, nhẹ giọng nói: "Mấy thứ này chị mua, muốn ăn cái gì, cứ việc lấy."
Liễu Dật không thích ăn đồ ăn vặt, nhưng không muốn phụ ý tốt của cô, tùy tay cầm một bao hạt dưa.
Nguyệt Ly đối với phim hành động, không hề hứng thú, nhưng những hình ảnh trong phim cũng đẹp mắt, mang lại hiệu quả thị giác rất tốt. Trái lại Liễu Dật xem chăm chú, cô thường thường nhìn về phía hắn, hắn cũng không chú ý.
Phim kéo dài hơn 2 tiếng, xem xong phim đã hơn chín giờ, hai người đang đứng ở cửa rạp chiếu phim chờ xe, một đạo nam âm truyền đến: "Nguyệt Ly —— "
Tiếng nói quen thuộc cỡ nào, Nguyệt Ly cũng vô cùng oán hận, không đáp lại, lẳng lặng đứng.
Lúc Hạ Thần đến gần, thấy rõ người trước mắt, ngoài Nguyệt Ly, còn có một thằng nhóc, tâm tình hắn đang nhảy nhót vui sướng nhất thời lạnh lẽo. "Hắn là ai vậy?"
Vì thoát khỏi dây dưa, Nguyệt Ly cũng không sợ, trực tiếp mở miệng nói: "Đây là bạn trai mới của tôi."
Nghe Nguyệt Ly thừa nhận hắn, Liễu Dật trong tâm vô cùng vui sướng, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên như trước, nhìn không ra cảm xúc.
Hạ Thần trong lòng không thoải mái, rõ rang hắn vất vả theo đuổi Nguyệt Ly, sao bây giờ lại tiện nghi tiểu tử này? Huống chi, hắn vì duy trì hình tượng tốt, kết giao một tháng trừ bỏ nắm tay với hôn, những cái khác hắn còn chưa kịp làm, làm gì có chuyện để cô bỏ hắn? Ít nhất cũng phải để hắn ngủ cùng cô, lúc đấy hắn sẽ quăng cô không đáng cái giẻ rách, trừ bỏ nỗi hận của hắn.
Khẩu khí này, hắn nuốt không trôi. Thằng nhóc bên cạnh Nguyệt Ly có cái vẹo gì, bộ dáng kém xa hắn, nhìn vẻ ngoài tiểu tử này cũng không có khả năng nhiều tiền hơn hắn, Nguyệt Ly coi trọng hắn ở điểm gì?
Nguyệt Ly có phải tức giận hắn quan hệ cùng người khác hay không? Khẳng định là vậy rồi, nếu không cô cũng sẽ không vội vàng tìm một người kém hơn hắn nhiều đến để chọc giận hắn.
"Nguyệt Ly, là anh không tốt, không cần phải mang hắn ra để chọc giận anh." Hạ Thần vẻ mặt ôn nhu nói.
"Tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, anh đừng làm trò phiền tôi." Nguyệt Ly lạnh lùng nói, nhìn hắn là cô thấy phiền.
"Anh thật lòng với em." Hắn từng bước đến gần Nguyệt Ly, lại bị Liễu Dật cản lại.
Hạ Thần ở trước mặt phụ nữ luôn luôn ôn nhu, phóng đãng không kềm chế được, giờ phút này chống lại tình địch, ngạo khí từ trong xương bộc phát ra, khí thế cường đại, khuôn mặt vốn yêu nghiệt giờ đây âm trầm làm người ta sợ hãi.
Chống lại con ngươi lạnh như băng của Hạ Thần, Liễu Dật không hề sợ hãi, thần sắc hắn vốn dĩ ôn hòa, giờ đây tuấn nhan phiếm lãnh ý, con ngươi đen như mặc ngọc ánh lên hàn quang nghiêm nghị, lạnh như lưỡi dao, cảnh cáo nói: "Nguyệt Ly hiện tại là bạn gái tôi, cách xa cô ấy một chút."
Con ngươi chứa đầy lửa giận, ngại Nguyệt Ly còn ở đây, hắn quyết định nhẫn nhịn, không nhìn Liễu Dật, Hạ Thần ánh mắt chờ mong nhìn về phía Liễu Nguyệt Ly.
"Mày tránh ra, để Nguyệt Ly nói chuyện."
Bị hắn quấn quít lấy, làm cô càng ngày càng chán ghét hắn, càng ngày càng hận hắn, nghĩ đến những đau xót của kiếp trước, càng tức giận, Liễu Nguyệt Ly cả giận nói: "Anh cút ngay cho tôi, đừng tự mình đa tình, tôi và anh không còn quan hệ gì nữa."
Nói xong, cô kéo tay Liễu Dật rời đi.
Hạ Thần nhìn hai bóng dáng đi xa, lửa giận trong mắt càng đốt càng cháy lan rộng, tưởng rằng Hạ Thần hắn, vừa ra sinh ra đã bọc trong nhung lụa, cho tới bây giờ chỉ có hắn bắt nạt người khác, nào có ai dám bắt nạt hắn, hiện tại, Liễu Nguyệt Ly này mấy ngày hôm trước còn lòng tràn đầy vui mừng đáp ứng trở thành bạn gái hắn, bị một trận ốm, vội vàng trở mặt, khi nào thì hắn bị một đứa con gái nhục nhã đùa bỡn như vậy, Liễu Nguyệt Ly, cô chờ đấy, sớm hay muộn cô cũng sẽ hối hận, cầu tôi yêu cô.
Vứt được cái tên khắc tinh đáng ghét kia rồi, Nguyệt Ly trong lòng thư thái, vui sướng.
"Bây giờ em muốn đi đâu?" Nguyệt Ly cười nhìn Liễu Dật nói.
"Thời gian không còn sớm, trở về đi."
"Ừm."
"Chị, những gì chị vừa nói là thật à?"
Nguyệt Ly mới đi được vài bước, tiếng nói ngập ngừng, không xác định của Liễu Dật vang lên từ phía sau cô.
Cô giật mình, suy tư một lát, quay đầu nói: "Là thật, hiện tại em là bạn trai, tương lai là chồng chị."
Nghe cô nói như vậy, Liễu Dật mừng như điên, bất chấp hai người đang ở trên đường cái, sự vui sướng lớn lao kia khiến hắn quên mất sợ hãi, chạy tới, trực tiếp đem Nguyệt Ly ôm vào trong иgự¢, lực đạo của hắn rất lớn, dường như muốn đem cô khảm nhập vào cơ thể hắn.
"Nguyệt Ly, em không phải đang nằm mơ, đúng không?" Thật lâu sau, hắn ngây ngốc hỏi một câu.
Nhéo nhéo thắt lưng của hắn, Nguyệt Ly cười nói: "Là thật."
"Em thực sợ đây là một giấc mộng, tỉnh mộng, tất cả đều là do em tự mình đa tình." Tiếng nói ấm áp trầm thấp, bao hàm vô hạn sợ hãi.
Nguyệt Ly dùng thực tế chứng minh, trực tiếp hôn lên bạc môi lành lạnh của hắn, làm cho hắn an tâm. Bỗng nhiên bị hành động lớn mật như vậy của Nguyệt Ly dọa, đầu óc trống rỗng, một lát sau, hắn mới lấy lại phản ứng, đáp lại nụ hôn của cô, hắn hôn trúc trắc, ngây ngô, y theo bản năng của mình, hung hăng ʍúŧ vào.
Nụ hôn triền miên chấm dứt, hai người hai má đều là lửa nóng, tim cũng bất quy tắc nhảy lên, bốn mắt nhìn nhau, đều bật cười.
Liễu Dật thế này đã hoàn toàn yên tâm, không cần băn khoăn điều gì nữa, quang minh chính đại nắm tay Liễu Nguyệt Ly trở về nhà.
Dọc theo đường đi, Liễu Dật khóe miệng vẫn cong lên.
Về nhà, bà Liễu gần đây công việc bận rộn, sớm đã đi nghỉ ngơi, dì Trương đang ngồi xem tivi trông nhà.
Nhìn thấy hai người tay nắm tay trở về, trong lòng bà hiểu rằng hai người nhất định lại tiến thêm một bước .
Mới vào cửa, Nguyệt Ly định thu hồi tay, Liễu Dật bất mãn trừng mắt nhìn Nguyệt Ly.
Nhưng lọt vào trong mắt dì Trương, cái trừng mắt này lại trở thành liếc mắt đưa tình của cặp tình nhân trẻ.
Dì Trương cười hỏi: "Xem phim trở về, có đói bụng không, nếu đói để dì đi chuẩn bị đồ ăn khuya.”
Nguyệt Ly vội đáp lại: "Không cần đâu dì, con tắm rửa xong rồi đi ngủ luôn."
Liễu Dật cũng nói với theo: "Đúng vậy, dì Trường, bây giờ đã không còn sớm, dì tuổi tác đã lớn, không nên thức đêm, dì nghỉ ngơi sớm đi."
"Ừ." Dì Trương mặt mày hớn hở trở về phòng.
"Để em giúp chị bật nước ấm.”
"Dật thật tâm lý nha!" Nguyệt Ly cười nói.
"Về sau, lúc không có người hãy gọi bằng ông xã." Liễu Dật cúi người gần sát vào tai cô, nhẹ giọng nói.
Nguyệt Ly oán trách nói: "Đừng bày trò, em mới 18, bốn năm nữa mới đủ tuổi làm ông xã nhé."
"Không gọi như thế cũng được, hôn một cái, từ nay về sau hãy gọi bằng anh."
"Từ lúc thẳng thắn tình cảm xong, sao lại buồn nôn như vậy." Hắn bình thường đều là khiêm tốn có lễ.
Hắn tới gần nàng: "Hôn hay không hôn?"
Còn không chờ Nguyệt Ly trả lời, hắn cúi đầu xuống ngậm lấy cánh môi mềm mại như hoa của cô, ôn nhu lại bá đạo hôn. Bàn tay to của hắn đem cô ôm chặt vào trong иgự¢.
Nguyệt Ly giãy dụa nhưng vô dụng, cô đành tận tình hưởng thụ cảm giác tuyệt vời hắn mang lại cho cô.
Cho dù mới hôn lần thứ 2, động tác của hắn đã có tiến bộ rất lớn.
Nụ hôn chấm dứt, hai người thở hổn hển, dưới ngọn đèn màu cam, đôi mắt hạnh của cô đong đầy nước, sáng long lanh, hai má phiếm hồng, mị hoặc phong tình, xinh đẹp động lòng người.
Liễu Dật hận không thể lại một lần nữa hôn môi cô, cảm giác này thật sự rất mỹ diệu, trước kia hắn chưa bao giờ cảm nhận được, nhưng nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, hắn đành từ bỏ.
Rót cho Nguyệt Ly một ly nước uống cho bớt nóng, rồi hắn vào nhà tắm giúp cô chuẩn bị sữa tắm đầy đủ để cô tắm được thoải mái.
Ngâm mình trong bồn tắm rộng lớn, hơi nước mù mịt, Nguyệt Ly chậm rãi lau thân mình. Lại không tự giác hồi tưởng một màn vừa nãy, hai má lại nóng lên, nói như thế nào cô cũng không còn là người không hiểu phong tình, thế nhưng lại thẹn thùng. Muốn dứt bỏ tạp niệm, nhưng trong đầu không ngừng nghĩ đến hình ảnh cô và hắn cùng nắm tay nhau đến hết cuộc đời này.
Trong lòng cô nghĩ ngợi sâu xa, không hề biết rằng thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, cô đã tắm thật lâu rồi.
Đột nhiên lời nói đầy quan tâm của Liễu Dật truyền đến. "Nguyệt Ly, sao em tắm lâu như vậy, xảy ra chuyện gì sao?"
Được hắn nhắc nhở, cô mới giật mình thoát ra khỏi trầm tư, cô trả lời: "Không có việc gì, lập tức xong rồi đây."
Nguyệt Ly mặc áo ngủ đi ra, nhớ tới một chuyện, nói: "Dật, hiện tại anh đang học năm cuối, không thể bởi vì tình cảm của chúng ta mà ảnh hưởng đến việc học, nếu không, đừng trách em không khách khí."
Liễu Dật cười cam đoan: "Trong lòng anh đều biết, chờ sang năm điền hồ sơ thi, anh sẽ đăng kí cùng trường với em."
"Vậy được." Nguyệt Ly yên tâm. "Đi ngủ thôi."
Ngày hôm sau, Nguyệt Ly bị điện thoại của Minh Minh đánh thức.
Cô tâm không cam lòng không nguyện nghe máy, giọng điệu tất nhiên không hề tốt: "Chuyện gì?"
Minh Minh nghe ra giọng điệu không kiên nhẫn của cô, cũng không tức giận, vẫn nhắc nhở Nguyệt Ly: "Hôm nay đừng quên đã hẹn mình ăn cơm."
Nguyệt Ly giật giật môi: "Đương nhiên."
"Thời gian, địa điểm?"
Nguyệt Ly không muốn hao tâm tốn sức: "Cậu tự quyết định đi."
"Vậy bây giờ đi, để mình đến nhà cậu." Minh Minh suy nghĩ một chút, nói.
"Không được." Nguyệt Ly kiên quyết cự tuyệt. "Mình còn chưa ngủ đủ."
Trách không được, vừa rồi giọng điệu ác liệt như vậy, một ý tưởng lớn mật nảy lên trong óc, Minh Minh cười có chút quỷ dị: "Có phải tối hôm qua rất kịch liệt hay không, cho nên bây giờ vẫn còn mệt? Yên tâm, mình hiểu, mình hiểu."
"Đi tìm ૮ɦếƭ." Nguyệt Ly hung tợn nói. "Đừng có vận động đầu óc suy nghĩ đến những chuyện như vậy, lại nói lung tung, hôm nay mình sẽ không mời cậu ăn nữa."
Hảo hán không ăn mệt trước mắt, Minh Minh đáp ứng: "Ừ, được rồi. Tầm giữa trưa, mình sẽ gọi cho cậu." Về sau sẽ có cơ hội, từ từ rồi chắc chắn cô sẽ biết hết mọi chuyện.
"Ừ."
Cúp máy, Nguyệt Ly nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Tối hôm qua cô mất ngủ, luôn mơ thấy cảnh tượng cô và Dật hoan ái, hiện giờ thân mình cảm thấy rất mệt, cho nên, hiện tại đã 9h cô cũng chưa dậy nổi.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, lại nghe được tiếng đập cửa, trong lòng vạn phần oán niệm, nhưng cô cũng mở miệng hỏi: "Ai?"
"Là anh."
"Chuyện gì?"
"Em dậy đi, anh mang đồ ăn sáng vào."
"Vào đi."
Liễu Dật bưng một chén cháo bát bảo tiến vào, nhìn thấy Nguyệt Ly bộ dạng dường như ngủ không đủ, quan tâm hỏi: "Nguyệt Ly, tối hôm qua ngủ không tốt sao?"
"Ừm." Nguyệt Ly gật gật đầu.
"Có phải có chuyện gì phiền lòng hay không?" Liễu Dật thử hỏi.
"Không phải." Nguyên nhân chân thật khẳng định không thể nói, nhìn bát cháo bát bảo trong tay hắn, cô nói. "Em đang đói bụng, đút cho em ăn."
Liễu Dật sủng nịch cười nói: "Đồ lười."
"Vậy anh có đút cho em ăn hay không?" Nguyệt Ly nhíu mày, hỏi.
"Được." Múc muỗng đầu tiên, thổi nhẹ cho bớt nóng, đưa đến bên miệng cô.
Tên thế giới này, chỉ sợ cũng chỉ có Liễu Dật sủng nịch che chở cô như vậy. Trước kia là do cô bị mỡ heo dồn lên não mới đối xử không tốt với hắn, lần này cô cần phải bắt lấy hạnh phúc trước mắt, sống thật tốt.
Nguyệt Ly ăn thật sự rất chậm, làm cho Liễu Dật đút thật lâu, cho dù như vậy, hắn vẫn cười nhẹ nhàng như trước, không hề phiền hà.
Ở trong lòng Liễu Dật, chỉ cần có thể ở chung cùng Nguyệt Ly là hắn hạnh phúc rồi.
Cuối cùng cũng ăn xong bát cháo, Liễu Dật hỏi: "Còn muốn ăn nữa không?"
Nguyệt Ly lắc đầu: "Không ăn nữa, em muốn đi ra ngoài."
"Ừm, em đi cùng người nào, đi bao lâu?" Làm bạn trai chính thức, hắn muốn quan tâm đến những việc cô làm.
Nguyệt Ly nói rõ ràng: "Cùng bạn thân của em ăn một bữa cơm, bao lâu, không xác định."
"Ừ, em đi đường cẩn thận."
"Ngày hôm qua, anh chơi một ngày, hôm nay phải học bài thật tốt."
"Được." Hắn phải hăng hái cố gắng, để ngày sau có thể sóng vai cùng cô.
Có tình yêu ngọt ngào, Liễu Dật như mầm non vào mùa xuân, học cái gì đều hết sức nghiêm túc, kiến thức vào đầu cũng tốc hành.
Giữa trưa, Minh Minh ở một nhà hàng đứng chờ Nguyệt Ly.
Ở trung tâm thành phố, nhà hàng này chi phí tốt mà thức ăn đều là mỹ vị, cô đã sớm muốn đến, nhìn thời gian, vẫn chưa nhìn thấy Nguyệt Ly, cô cầm lấy di động gọi điện thoại thúc giục Nguyệt Ly: "Nguyệt Ly, cậu đi đến đâu rồi?"
"Mình đang bị kẹt xe." Nguyệt Ly buồn bực nói. Thật vất vả mới ra ngoài được một chuyến, lại bị kẹt xe, phía trước có nhiều xe nhiều như vậy, cũng không biết khi nào mới đến.
Trương Minh Minh thở dài, cầm điện thoại vừa nói chuyện vừa mắng xối xả. Sau khi nói đã đời, tâm tình khôi phục bình thường, Minh Minh bắt đầu nói chuyện bát quái . Không có biện pháp, một người chờ ở nơi này, nhàm chán muốn ૮ɦếƭ.
"Khi nào thì giới thiệu bạn trai cậu cho mình biết đây?"
"Gấp cái gì." Nguyệt Ly nói. "Hắn hiện tại đang bận học, chờ sang năm học đại học, sẽ giới thiệu cho cậu biết."
"Được rồi."
Hai người đông kéo tây xả nói chuyện phiếm, bỗng nhiên màn hình đen ngòm, Minh Minh tức điên người, điện thoại hết pin. Mở miệng mắng vài câu, cô mới đến một cây điện thoại công cộng gọi điện cho Nguyệt Ly.
Bỗng nhiên không nghe thấy gì, dọa Nguyệt Ly ૮ɦếƭ khi*p, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hiện tại nghe Minh Minh nói như vậy, cô mới an tâm.
Xe chạy nửa giờ sau thì đến nơi, thanh toán tiền, xuống xe, chỉ thấy Minh Minh dùng vẻ mặt buồn bực lườm cô.
"Minh Minh —— "
Nghe thấy tiếng Nguyệt Ly, Minh Minh chạy vội lại đây, hôm nay thật sự lưng cô mỏi muốn ૮ɦếƭ.
"Cậu đã đến rồi." Minh Minh nhẹ nhàng thở ra.
"Ừ, bọn mình đi vào đi."
Vừa vào cửa, mùi thơm thức ăn tràn ngập mũi.
Nguyệt Ly khen: "Minh Minh, cậu chọn nhà hàng này cũng không tệ lắm."
"Tất nhiên rồi, Minh Minh mình đây đã xuất mã là phải thế, sao lại tìm một chỗ loạn thất bát tao vớ vẩn được?"
Hai người thanh toán tiền, tùy ý nhấm nháp đồ ăn.
Một bữa trưa, cứ như vậy chậm rì rì ăn, ăn xong, thời gian không sai biệt lắm, hai người đều tự đi trở về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc