Nhật Ký Báo Thù - Chương 52

Tác giả: Trường Không Ánh Tuyết

"Muốn xoa P0'p không?" Vào một buổi tối nào đó, lúc tắm xong, Diệp Thiên Tuyết đi từ phòng tắm ra thì nghe thấy câu hỏi của chàng trai theo sát ở phía sau mình.
Cô nằm sấp trên giường, làm biếng hừ một tiếng: "Được, hôm nay cậu lại chịu xoa P0'p cho tớ đấy."
Cậu khẽ cười, đứng vào bên cạnh cô, *** tắm của cô đặt xuống dưới ௱o^ЛƓ: "Hôm nay sẽ để cho cậu kiến thức kỹ năng xoa P0'p của tớ. Đầu tiên là xoa P0'p lưng."
Mới vừa tắm xong, nước trên người Diệp Thiên Tuyết còn chưa lau khô, vì vậy lúc tay của cậu sờ lên, đẩy ra rất thuận lợi.
Nhiệt độ cơ thể của cậu cao hơn cô, hai tay đặt trên lưng dường như muốn nhiệt độ của cô cũng cao lên một chút.
Từ thắt lưng đẩy lên trên, sau đó thẳng đến gần vai, cuối cùng xuyên qua nách, lướt nhẹ qua *** rồi sau đó rút về.
Lúc ngón tay lướt qua điểm nhỏ đỏ tươi ở trước ***, mang lại một ít nóng bỏng, trong chốc lát ✓ú của cô liền trở nên cứng rắn.
Cậu ở phía sau cười một tiếng, cúi xuống tai cô rồi nhẹ giọng nói: "Cậu có cảm giác."
Diệp Thiên Tuyết nhắm mắt lại giả ૮ɦếƭ không trả lời.
Cậu cũng không tức giận, rất dịu dàng xoa P0'p toàn bộ phần lưng một lần, lại nhẹ giọng nói: "Tiếp theo là xoa P0'p bả vai và cổ."
Nhưng xoa P0'p không phải đôi tay của cậu, mà là đầu lưỡi của cậu.
Đầu lưỡi ẩm ướt không hề khiến người ta cảm thấy chán chường, trái lại giống như ngọn lửa bình thường, bắt đầu làm thân thể của cô nóng lên.
Cô không phải không vui, nhưng được người ta hầu hạ thế này, cô không nghĩ động.
Cậu phát hiện lòng của cô không có ở đây.
Cậu kề sát bên tai cô nói: "Thật làm cho tớ đau lòng. Uổng công sức của tớ mà."
"Công sức của cậu chính là làm được một nửa rồi dừng lại sao?" Diệp Thiên Tuyết phát ra thanh âm từ trong lỗ mũi giống như *** rỉ.
Vốn là *** ngày càng H**g phấn, đã có nhè nhẹ cảm giác đau đớn. Cậu không dám nói tiếp nữa, chỉ muốn làm sao nhanh một chút nhập cô vào lòng mình.
Vì vậy cậu vô cùng chăm chú hôn dọc theo cổ và bả vai, qua vùng lưng trơn bóng, sau đó qua eo nhỏ, cuối cùng dừng trên ௱o^ЛƓ của cô.
௱o^ЛƓ của Diệp Thiên Tuyết lúc nào cũng hơi lạnh.
Vì vậy lúc môi dừng lại ở phía trên, một chút nóng bỏng càng rõ ràng.
Nhẹ nhàng tách hai chân ra, đầu lưỡi thăm dò vào, ở bắp đù* đảo quanh, cuối cùng giống như là vô ý, cọ xát nhụy hoa đang nở rộ.
Nơi đó đã ướt.
Cậu từ *** ngẩng đầu lên, vô cùng đắc ý cười: "Xem ra, cậu cũng không phải là không muốn."
"Nếu phục vụ không tốt thì sẽ không muốn." Diệp Thiên Tuyết làm biếng trả lời, vẫn như cũ nhắm hai mắt, ngay cả giọng nói đều là hư ảo. Nhưng cơ thể cô dần dần bắt đầu hiện ra màu hồng sáng bóng, cô chẳng hề giống như giọng nói lạnh lùng của mình.
Cậu khẽ mỉm cười, ngồi vào bên cạnh, nâng chân của cô lên, đặt lên trên đù* của mình.
Hai tay xoa nhẹ, dường như là xoa P0'p, lại dường như là tán tỉnh.
Diệp Thiên Tuyết có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cậu cao hơn mình thông qua hai tay của cậu, từ bắp chân một đường xoa lên, thân thể tê tê dại dại, không biết là do cậu xoa, hay là do T*nh d*c sinh ra.
"Cậu nhỏ nói cậu ấy có chút không nhịn được." Giọng nói của chàng trai giống như là ***, hình như để chứng minh lời nói của cậu, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy đồ vật ở phía trên đù* ma sát, nóng nóng, cứng rắn.
Cô không lên tiếng, chỉ "Ừ" thật dài một tiếng.
Cậu ủ rũ cúi đầu đặt hai tay lên trên đù* của cô, lơ đãng nhéo hai cái, ngón tay không nhịn được thăm dò chỗ ở ***.
Nơi đó đã ướt từ sớm.
Ngón giữa của cậu xoa P0'p hai cánh hoa đã sớm trơn trượt, ngón tay kia liền nhanh chóng thăm dò vào hoa tâm.
Lập tức bị chặt chẽ bao bọc, cậu vô ý thức co rúm lại một chút, liền muốn đưa một ngón tay nữa vào.
"Sao cậu lại xoa P0'p tới chỗ này rồi?" Trong giọng nói của Diệp Thiên Tuyết mang theo nồng đậm T*nh d*c, nhưng lúc nói chuyện vẫn cực kỳ tỉnh táo.
Dường như cậu hơi ngượng ngùng: "Chỗ này cũng cần xoa P0'p. Chẳng qua là để lại cuối cùng mà thôi."
Mặc dù nói như vậy nhưng một ngón tay khác vẫn như cũ đưa vào thăm dò. Hai ngón tay ma sát ra vào trong mật huyệt trong chốc lát, Diệp Thiên Tuyết xoay người, cười như không cười nhìn cậu.
Thân thể của cô khẽ ửng hồng, khóe mắt đuôi mày đều là xuân tình tràn lan.
Nhưng khi đôi mắt đó nhìn sang, cậu hơi chột dạ, vô ý thức lấy tay ra giơ lên sờ sờ chóp mũi. Sau đó, cậu ngẩn ra, trực tiếp bỏ ngón tay vào trong miệng.
Đầu lưỡi đưa ra *** sạch sẽ mật dịch còn sót lại ở phía trên.
"Rất ngọt." Khóe môi của cậu cười khiến Diệp Thiên Tuyết trong nháy mắt ngây người.
Diệp Thiên Tuyết làm biếng oán trách, hai chân rất tự nhiên tách ra: "Sao trước kia tớ lại không nhìn ra tính tình như vậy của cậu nhỉ. Kiểu này. . . . . . Dáng vẻ vô lại."
Cậu cười hì hì, cúi xuống hôn môi với cô, hai tay đặt trên ***.
Kỹ thuật hôn của cậu vô cùng tốt, tốt đến nỗi khiến cho Diệp Thiên Tuyết cũng không nhịn được trầm mê ở trong đó, cùng môi lưỡi của cậu dây dưa đến khi không có cách nào hô hấp. Một chỗ nào đó không tự chủ co rút lại một chút khiến cô *** ra tiếng.
Cô vô số lần nghĩ tới vấn đề này.
Rốt cuộc kỹ thuật hôn của cậu ấy học được từ chỗ nào. Nhưng vấn đề này vẫn luôn không có được câu trả lời.
Mỗi lần cô hỏi tới, cậu luôn ậm ờ đôi câu, sau đó bắt đầu hôn cô để cô dần dần mất đi ý thức, cuối cùng quên đi vấn đề này, đắm chìm vào sự vui thích của thân thể.
Nhiệt độ thân thể rất rõ ràng rồi, nhưng vào lúc này, trái lại cậu không nóng không vội.
Cậu chậm rãi tiếp tục xoa P0'p giúp cô, ngón tay một đường đốt lửa, luôn vô ý lướt qua những vị trí quan trọng, khơi dậy bản chất của cô, sau đó rời đi rất nhanh.
Diệp Thiên Tuyết mở mắt ra có chút ௱o^ЛƓ lung, oán trách nhìn cậu.
Cậu cười hì hì.
Đảo mắt quét qua vị trí kia của cậu, Diệp Thiên Tuyết ***, không nói lời cầu xin tha thứ, chỉ để cho cậu tiếp tục.
Tất nhiên là thân thể xuân tình tràn lan, cảm giác trống rỗng từng đợt kéo tới, nhưng Diệp Thiên Tuyết tin tưởng, cậu càng nghĩ muốn hơn mình. Vào lúc này, cô không muốn nhận thua.
Sau lần nào đó, cô khẽ nâng cánh tay rảnh lên, nắm chỗ yếu của cậu.
"Hí. . . . . ." Cậu liền phát ra một tiếng không biết là khổ sở hay là vui thích, "Tiểu Tuyết. . . . . ."
Sau đó, tay của Diệp Thiên Tuyết liền rơi xuống: "Ừ. . . . . . Chỉ là. . . . . . Chỉ là không cẩn thận. . . . . . Đụng phải. . . . . . Thật ngại."
Cậu dở khóc dở cười, cúi đầu mạnh mẽ hôn cô.
Đến khi sờ soạng hết toàn thân của cô một lần, lúc này cậu mới lộ ra khuôn mặt tươi cười xấu xa: "Tiếp theo là xoa P0'p vị trí quan trọng nhất."
Diệp Thiên Tuyết nhắm hai mắt, mặc cậu muốn làm gì thì làm.
Cậu rất vui sướng nâng hai chân của cô, gác trên vai mình, khẽ cúi đầu hút mật dịch của cô vào trong miệng, đầu lưỡi vừa quét qua, vừa nói mơ hồ không rõ: "Vô cùng quan trọng."
Cảm giác bị môi lưỡi hôn vị trí tư mật cũng không tệ, chí ít thân thể rất ưa thích cảm giác có luồng nhiệt chạy khắp người.
Cánh hoa, nhụy hoa cũng không bị bỏ qua, sau đó đầu lưỡi chuyển một vòng thẳng vào hoa tâm.
Diệp Thiên Tuyết vô ý thức co rút nhanh hơn.
Cậu không nhịn được nói ra tiếng.
"Xin lỗi. . . . . ." Cậu thả cô ra, ánh mắt sương mù nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó cúi người xuống hôn cô.
Lại là một nụ hôn ngọt ngào kéo dài.
Sau đó đợi đến khi Diệp Thiên Tuyết trở lại bình thường, cậu đã không ý thức được xâm nhập cơ thể của cô.
Cô tức giận thở hổn hển: "Tớ không có đồng ý cho cậu vào. . . . . ." Vẻ mặt cậu vô tội: "Không được sao? Thật sự không được sao? Tớ cảm thấy rất tốt. . . . . ."
Cậu tiến vào sâu hơn, vẫn không tới đáy.
Đụng phải vị trí truyền đến một hồi ***, khiến Diệp Thiên Tuyết *** một tiếng.
Lấy lại tinh thần, cô vẫn quật cường như cũ: "Đúng vậy. . . . . . Đi ra ngoài. . . . . ."
Cậu vừa thở dốc, vừa cực kỳ chán nản trả lời: "Được. . . Lập tức. . .Liền đi ra. . . . "
Cậu vừa nói, vừa từ từ rút ra ngoài.
Thân thể của cô truyền đến cảm giác trống rỗng vô cùng thành thực, khẩn cầu cậu tiến vào.
Nhưng Diệp Thiên Tuyết quyết định làm như không có cảm giác được. Chỉ là không tự chủ được, cô hơi động đậy khiến lúc cậu rời khỏi cảm giác được.
Cuối cùng, cậu từ từ cọ xát ra ngoài, chỉ còn dư lại một cái đầu vẫn như cũ ở bên trong.
Diệp Thiên Tuyết chưa kịp thở phào, cậu chợt tiến vào. Lúc nói chuyện, vẫn như cũ rất là vô tội: "Nhưng Tiểu Tuyết, thật sự xin lỗi. . . . . ."
Cậu thân mật kề sát vào tai cô, *** lỗ tai của cô, nói: "Tớ lại không nhịn được đi vào."
Diệp Thiên Tuyết liếc mắt xem thường, lúc này giống như là liếc mắt đưa tình.
"Không giữ. . . . . . chữ tín. . . . . . Lưu manh."
Vẻ mặt cậu vẫn vô tội như cũ: "Yên tâm, tớ lập tức đi ra, thật sự. . . . . ."
Diệp Thiên Tuyết nhắm mắt lại không để ý đến cậu. Nhưng lập tức cảm giác được nụ hôn của cậu dừng trên mí mắt của mình, ướt nhẹp khiến lòng người ngứa ngáy.
Cậu quả thật thành thực đi ra, nhưng giống như cậu nói, lại không nhịn được đi vào.
Sau vài lần, Diệp Thiên Tuyết ôm cổ cậu, giãy dụa thân thể để cậu thuận lợi tiến vào, vừa oán trách nói: "Cậu. . . . . . Ừ. . . . . . Đây là cái gì xoa P0'p. . . . . ."
Nụ cười của cậu mang theo mấy phần xấu xa: "Dĩ nhiên là xoa P0'p ***, cậu xem, bây giờ không phải tớ đang tiến hành sao? Mở rộng, sau đó co rút lại. . . . . . Có thể làm cho cơ *** của cậu đạt được rèn luyện đầy đủ."
Diệp Thiên Tuyết liếc mắt xem thường, kéo đầu cậu xuống, thân mật hôn môi với cậu.
Thuận theo cúi đầu, bộ vị của hai người vẫn chặt chẽ không rời nhưng động tác vẫn không có dừng lại.
. . . . . .
Cho đến khi phát tiết ra ngoài, hai người lại không có nói lời thừa thải.
Sau khi mây mưa xong, Diệp Thiên Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve lưng trần của cậu, thở dài thỏa mãn: "Cậu vẫn gian xảo như vậy."
Cậu hôn môi cô: "Nếu không gian xảo như thế, sao lừa gạt cậu tới tay chứ."
Lúc cậu cười lên quả nhiên rất gian xảo: "Nếu không gian xảo, sao để cậu mất đi phòng bị với tớ chứ, cuối cùng. . . . . . bị tớ bắt?"
"Sao trước kia tớ lại cho rằng cậu là một người thật thà đàng hoàng chứ." Diệp Thiên Tuyết chậm rãi nói, vươn đầu lưỡi quyến rũ cậu.
Cậu lập tức mắc câu, nhét đầu lưỡi của cô vào trong miệng mình dây dưa, một hồi lâu sau mới chậm rãi trả lời: "Bởi vì tớ biết cậu thích như vậy."
"Cho nên tớ mới biến thành như vậy."
Bởi vì cậu thích, cho nên tớ nguyện ý.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc