Nhật Kí Theo Đuổi Vợ Của Chàng Đầu Bếp - Chương 35

Tác giả: Yên Bán Căn

Mặt Dày
Edit: Yuurei Bana.
Sau khi đến khách sạn, Giang Hạ nhận điện thoại của Hứa Lôi, câu đầu tiên chính là chúc mừng cô thoát khỏi bể khổ.
Mấy ngày nay Hứa Lôi mượn danh nghĩa đi với khách hàng, ra ngoài lêu lổng với Lục Ly, Giang Hạ rất ít khi gặp cô ấy ở khách sạn. Nhưng mà cô ấy làm việc rất tốt, cho dù người khác không ưa cô ấy cũng không thể làm gì. Dù sao làm tiêu thụ, chính là dùng năng lực để nói chuyện.
“Ngày nào em nghỉ, chị mời em đi chơi một chuyến, coi như là quà chia tay.” Hứa Lôi ở bên kia điện thoại không đứng đắn nói.
Giang Hạ cười nói: “nói cứ như là sau này không gặp em nữa ấy. Hơn nữa em vừa mới từ chức, người tiếp nhận còn chưa tới, sao có thể nghỉ được.”
Hứa Lôi ở bên kia haizz một tiếng, “Vậy thì đợi em chuyển giao thì đi, nhớ nói với đầu bếp Trình nhà em một tiếng, chị dự định đi hai ngày. Đến lúc đó chị dẫn em đi sơn trang Tuyền Khê chơi đùa hai ngày!”
Sơn trang Tuyền Khê là ôn tuyền nổi tiếng nhất thành phố T, đương nhiên chi phí cũng rất cao. cô trêu đùa, “Chị phát tài à, không tiếc mời em đi đến chỗ đó chơi à?”
Hứa Lôi cười ha ha: “Chị được chiêu đãi, miễn phí! Chị chỉ tốt với mỗi em thôi đấy, Lục Ly cũng không mang theo đâu, chỉ nghĩ đến mình em thôi.”
Giang Hạ hơi động tâm, cô còn chưa đi sơn trang Tuyền Khê bao giờ. “Vậy cũng được, đợi em kết thúc ở bên này, sẽ điện thoại cho chị.”
“Được, chị đợi điện thoại của em!”
*******
Buổi trưa lúc ăn cơm, Giang Hạ nói chuyện này cho Trình Dật Tu. anh nhăn mày, ấm ức nói: “không phải là em nói muốn dẫn anh về gặp ba mẹ sao…”
Giang Hạ hừ một tiếng rồi nói: “Ai là ba mẹ anh! Hơn nữa em đi hai ngày, đợi em trở về thì gặp ba mẹ, còn kịp.”
Trình Dật Tu ồ một tiếng, “Vậy anh có thể đi cùng được không?”
“Em và Hứa Lôi đi với nhau, anh đi làm gì? cô ấy không mang Lục Ly đi theo đâu đấy.”
Trình Dật Tu biết Lục Ly chính là người đánh nhau với anh lần trước, bây giờ hơi hối hận vì lúc trước không lưu lại số điện thoại, còn có thể thương lượng với anh ta một chút, xem tách hai cô gái này thế nào.
Ăn cơm xong, Giang Hạ trở về làm việc, đã thấy Hạ Bạch Tuyết đang ở phòng làm việc đợi cô, nghĩ thầm khó trách vừa rồi không thấy cô ta ở nhà ăn nhân viên.
“Tổng giám Hạ, cô tìm tôi có việc gì sao?” Hạ Bạch Tuyết ngồi chỗ của Giang Hạ, Giang Hạ chỉ có thể đứng ở đó.
cô phát hiện hôm nay Hạ Bạch Tuyết không giống bình thường, trên mặt thiếu đi nụ cười ngọt ngào, cả người cô ta nhìn hơi cay nghiệt.
“cô đóng cửa lại, tôi có lời muốn nói với cô.” Hạ Bạch Tuyết nói.
Giang Hạ nghĩ cô có chuyện gì thì nói đi, quản cái cửa làm gì. Nhưng mà nghĩ tới sắp rời đi, có một số việc, trước khi đi phải xử lý xong, vì vậy đóng cửa lại.
“cô biết vì sao tôi tới tìm cô không?”
Giang Hạ ôm cánh tay nhìn cô ta, “Tôi không phải là con sâu trong bụng cô, làm sao biết cô có chuyện gì? Hơn nữa chuyện của cô tôi không có một chút hứng thú nào.”
Hạ Bạch Tuyết cười, “Xem ra cô muốn rời đi, tôi nói cho cô biết. Đừng… si tâm vọng tưởng với anh Dật Tu, anh ấy chỉ vui đùa với cô một chút mà thôi. Cho nên sau khi cô rời khách sạn đừng dây dưa với anh ấy nữa, đến lúc đó đỡ phải xấu mặt!”
Giang Hạ bị lời cô ta nói chọc cười, cô nhìn giống đứa bé ba tuổi à, mà tin chuyện ma quỷ của cô ta? Vốn muốn trước khi đi trả lại chuyện Hạ Bạch Tuyết làm hai năm trước, nhưng bây giờ cô đột nhiên cảm thấy không cần thiết nữa.
Não người này căn bản không bình thường, cần gì so đo với một người không bình thường chứ?
“Hạ Bạch Tuyết, tôi thật sự thương hại cô. Nhìn thái độ của đầu bếp Trình đối với cô, tôi ấm ức thay cô, nhưng mà cô còn có thể bất khuất, bây giờ lại còn nói ra những lời này. Tôi thật sự bội phục cô, thực sự! Dù sao da mặt dày không phải ai cũng có thể luyện ra được.” Khó trách lúc nào cũng không đấu lại được cô ta, xem ra da mặt mình không đủ dày.
Hạ Bạch Tuyết không nghĩ tới Giang Hạ sẽ nói như vậy, tức giận đứng lên, “cô nghĩ rằng tôi nói với cô những lời này để tìm cảm giác siêu việt sao? Tôi đến để nói cho cô biết. Cuộc đời này ngoại trừ tôi ra, anh ấy không thể cưới người nào khác!”
“Tôi cưới ai khi nào thì đến lượt cô định đoạt thế?”
Cửa phòng làm việc bị mở ra, sắc mặt Trình Dật Tu không thân thiện nhìn chằm chằm Hạ Bạch Tuyết, giọng nói tức giận.
Giang Hạ thấy vẻ mặt Hạ Bạch Tuyết từ phẫn nộ chuyển sang khiếp sợ, sau đó là kinh hoảng, rất giống biến sắc trong kịch.
“anh Dật Tu, sao anh lại tới đây?” trên mặt Hạ Bạch Tuyết biến mất kinh hoảng, lại mỉm cười ngọt ngào lần nữa, giống như người rống Giang Hạ vừa rồi, không phải là cô ta.
Trình Dật Tu rất ghét khuôn mặt tươi tười của cô ta, lạnh lùng nói: “Tổng giám Hạ, mời cô sau này đừng quấy rầy Giang Hạ. Ngoại trừ công việc, không cần xuất hiện trước mặt tôi.”
Hạ Bạch Tuyết ấm ức hốc mắt đều hồng, “anh Dật Tu, anh biết không phải là mình muốn…”
“Đủ rồi!” Trình Dật Tu ngắt lời cô ta, nâng cổ tay nhìn đồng hồ. “Bây giờ là thời gian làm việc, Tổng giám Hạ không cần làm việc sao?” anh quay lưng về phía Giang Hạ, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
Hạ Bạch Tuyết bị anh nhìn chằm chằm toàn thân nổi da gà, nuốt trở lại những lời muốn nói lúc trước, khẽ quay đầu tránh đi ánh mắt anh, không được tự nhiên thay mình tìm bậc thang. “anh không nói thì em quên mất, có phần văn kiện cần Mã tổng phê duyệt. Vậy em đi trước, tạm biệt anh Dật Tu.”
Sau khi Hạ Bạch Tuyết rời đi, Giang Hạ vẫn duy trì tư thế ôm cánh tay, liếc mắt nhìn Trình Dật Tu.
Lạnh lùng trong mắt Trình Dật Tu đã sớm biến mất, biến thành ấm ức. Chuyện ngày hôm qua qua đi, bây giờ anh rất nhạy cảm với phản ứng của Giang Hạ, không cần cô nói, chủ động đến bên cô, nói: “Trước kia cô ta làm đồng nghiệp mấy ngày với anh ở thành phố A, cho nên quen biết. Nhưng mà anh thực sự không có ý gì với cô ta, Hạ Hạ em đừng nghĩ nhiều.” Mặc dù không nói toàn bộ, nhưng ít ra là chân thật, cho nên anh không cho rằng mình đang nói dối.
Giang Hạ lườm anh một cái, “thật sao?” Kỳ thật cô biết Trình Dật Tu không có ý gì, nhưng mà trong lòng vẫn không thoải mái. Dù sao một cô gái mặt dày mày dạn quấn lấy người đàn ông của mình, dù là ai trong lòng cũng không thể vui vẻ.
“thật, Hạ Hạ, em phải tin anh, trong tim anh chỉ có mình em.” anh ôm eo cô, cúi đầu cọ trước *** cô, mượn làm nũng chiếm tiện nghi.
Cửa phòng làm việc vẫn còn khép hờ, Giang Hạ bị anh cọ đỏ mặt, đẩy anh ra. “anh không cần mặt mũi nữa à, để người ta thấy thì làm sao còn đứng đắn nữa!”
anh đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “anh vốn đứng đắn, cần gì phải ngụy trang?”
Giang Hạ: …
Người này không phải là bị tâm thần phân liệt đấy chứ!
*******
Khuya về nhà, Giang Hạ ăn lẩu mỹ vị. Đây vốn là Trình Dật Tu chuẩn bị ăn mừng cô thuận lợi từ chức tìm được công việc mới, nhưng mà vì giận dỗi, không được ăn.
Giang Hạ thích ăn cay, nhưng mà Trình Dật Tu không thể ăn, chỉ có thể mở to mắt trông mong ngồi bên cạnh thay cô nhúng món ăn.
Nghe anh nói nguyên liệu do sư phụ anh tự tay điều chế, Giang Hạ hận không thể uống sạch nước. Chao ôi, may mà dính chút hào quang của Trình Dật Tu, không thì cuộc đời này cô sẽ không ăn được món ăn do sư phụ anh nấu.“Ăn ngon không?” anh hỏi cô, lấy tờ giấy lau khóe miệng cho cô.
Giang Hạ ăn vội vàng, không rảnh trả lời, dùng sức gật đầu bày tỏ ăn ngon.
“Nguyên liệu này anh cũng biết làm, nếu em thích ăn lần sau anh làm cho em.”
Lúc này Giang Hạ mới mở miệng, “Được, em thích ăn lẩu nhất!”
“Em còn thích ăn cái gì, sau này anh đều làm cho em, được không?”
Giang Hạ gật đầu.
“Hạ Hạ, anh có tốt với em không?”
Tiếp tục gật đầu.
“Vậy tối nay ở cùng anh nhé?”
Theo quán tính gật đầu.
Trình Dật Tu thực hiện được nở nụ cười, Giang Hạ ý thức được không đúng, trong miệng vẫn còn nhét miếng thịt trâu béo mập, mơ hồ hỏi: “Vừa rồi anh nói cái gì?”
“Em vừa đồng ý tối nay ở cùng anh.”
Giang Hạ thầm nói người này thực ngây thơ, xoay người tiếp tục ăn. Ăn no cô sẽ rời đi, không tin anh dám cứng rắn cản cô!
Cả bàn đồ ăn, hầu như bị cô quét sạch, thật sự là ăn không nổi nữa, mới đứng lên, đi tới đi lui trong phòng khách để tiêu thực.
Trình Dật Tu dọn xong bàn ăn, thấy thời gian không còn sớm, cầm khăn lông đồ ngủ đi tắm rửa, cảm giác tắm sớm ngủ sớm…
Trước khi tiến vào phòng vệ sinh vẫn không quên uy hiếp Giang Hạ, “Em nói phải giữ lời, nếu không sau này đừng mơ anh làm lẩu cho em ăn!”
Giang Hạ khoát tay với anh, “anh nhanh đi tắm đi.”
Đợi tiếng nước chảy vang lên trong phòng vệ sinh, Giang Hạ rón rén cầm lấy túi xách, mở cửa chính ra, lại bụp một tiếng đóng kín. Như một làn khói chạy về nhà mình.
Trình Dật Tu nghe được tiếng đóng cửa, kéo cửa nhà tắm nhìn về phía phòng khách, nào có bóng dáng của Giang Hạ.
Tiểu bại hoại này!
Năm phút sau, cửa nhà Giang Hạ bị người ta gõ, cô hạ quyết tâm không mở cửa.
“Hạ Hạ, bình nước nóng nhà anh bị hỏng, anh đến mượn phòng tắm.”
Giang Hạ tin anh mới là lạ.
“thật đấy Hạ Hạ, không tin em nhìn xem, trên tóc anh còn xà phòng chưa xối sạch đâu. Hạ Hạ tốt, em nhanh mở cửa ra, không lát nữa dì đối diện mở cửa lại bảo anh bị bệnh thần kinh.”
Giang Hạ bán tin bán nghi đi tới cạnh cửa, đến gần mắt mèo nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trên đầu anh quả thực ướt! Cánh tay còn để trần…
Sao có thể khéo như vậy, sao bình nước nóng nhà anh hỏng đúng ngày hôm nay thế? đang muốn mở miệng đuổi anh đi, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng phu nhân sợ hãi kêu: “A, thần kinh ở chỗ nào đến đây!”
cô vội vàng mở cửa, tóm Trình Dật Tu vào.
Trình Dật Tu vừa vào nhà liền đóng cửa, động tác nhanh chóng mang Giang Hạ chống đỡ trên tường: “Tiểu bại hoại này, dám chạy trốn, em xem anh phạt em thế nào!”
Dứt lời liền cúi đầu hôn, tay không an phận sờ loạn khắp nơi. anh từ phòng tắm đi ra, chỉ mặc quần ngắn ở nhà, ôm người dĩ nhiên là có phản ứng. Nghĩ đến bây giờ cô không tiện, nhụt chí dừng lại động tác, vùi đầu ở gáy cô thở dài.
Lúc nào anh cũng tự khiêng đá đập chân mình thế!!!
Giang Hạ nghe được anh thở dài, không phúc hậu bật cười. Chọc anh phản kích: “Em còn cười còn cười, đều là tại em!”
cô bĩu môi, “không phải em gọi anh đi lên.”
Môi cô bị anh hôn đỏ thắm sáng bóng, chu như thế, thật sự là khảo nghiệm tính tự chủ của anh. Ảo não gào khóc, xoay người vào phòng tắm dội.
Tắm xong anh lại nhảy lên giường Giang Hạ, sống ૮ɦếƭ không chịu đi. Giang Hạ hết cách với anh, ôm chăn ra ghế sô pha ngủ, anh chạy tới ôm cả người cả chăn về giường ngủ cả đêm. Hơn nữa vài ngày liên tiếp, anh đều nghĩ cách ngủ lại ở tầng sáu, Giang Hạ bị anh cọ xát không còn cách nào khác.
**********
Năm ngày sau, lão Mã tìm được quản lý nhà hàng từ nơi khác có kinh nghiệm tới, Giang Hạ bàn giao công việc chính thức rời chức vị. Sau khi Hứa Lôi biết được, hẹn Giang Hạ hôm sau đi đến sơn trang. Để tiện cho ngày mai xuất hành, đêm nay ngủ nhà Giang Hạ, sáng mai sẽ xuất phát. Giang Hạ vui vẻ đồng ý, cô đang lo không thoát được Trình Dật Tu da mặt dày.
Bởi vì người tiếp nhận đến sớm, mà tháng sau Giang Hạ mới đi làm ở nhà hàng Ức Hạ, cho nên cô có gần nửa tháng ngày nghỉ. Từ khi làm việc tới nay, cô còn chưa có nghỉ ngơi lâu như vậy, tâm tình rất tốt, vừa hát vừa dọn hành lý.
Trình Dật Tu ngồi ở trên giường nhìn cô thu dọn, một bụng ấm ức. anh cố ý lên mạng tra, rồi tính ngày. Hôm nay cô rất tiện, nhưng mà cô lại muốn bỏ lại anh…
Lúc Hứa Lôi đến, đã thấy bộ dáng Trình Dật Tu ấm ức, trong lòng không nhịn được cười. Thừa dịp Giang Hạ đi tắm, tiến đến lỗ tai anh hỏi: “Đầu bếp Trình, không phải là anh còn chưa thu phục được Giang Hạ đấy chứ?”
Trình Dật Tu lạnh lùng liếc mắt nhìn cô.
Hứa Lôi cười một tiếng đi ra, sau đó ngồi sang một bên, rút hai tấm thẻ ra, “Haizz, đáng tiếc thẻ này chỉ có một đêm, vất vả lắm Hạ Hạ mới có ngày nghỉ, nếu có thể chơi thêm vài ngày thì tốt biết bao.”
Trình Dật Tu nghe ra chút ý tứ trong lời nói đó, “Thẻ này của cô được mấy phòng?”
Hứa Lôi dựng một ngón tay, “một phòng.”
“Tôi bỏ tiền trả thêm một phòng, thêm hai tối, mang người kia của cô đi cùng, thế nào?”
Hứa Lôi vỗ tay một cái, “Đồng ý! Tôi thích kết bạn với những người như anh, thẳng thắn.”
cô ấy tâng bốc Trình Dật Tu, sau đó vui vẻ gọi điện thoại cho Lục Ly.
Trình Dật Tu cười đắc ý, sau đó thừa dịp không có người, đem thứ anh sớm nhìn thấy, bộ nội y màu đen ở sâu trong ngăn kéo, nhét vào hành lý Giang Hạ, mang nội y cô đã chuẩn bị bỏ vào trong ngăn tủ giấu kỹ. Kéo khóa lên, tất cả đều hoàn mỹ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc