Nhật Kí Theo Đuổi Vợ Của Chàng Đầu Bếp - Chương 07

Tác giả: Yên Bán Căn

Vô Liêm Sỉ.
Giang Hạ chờ xe ở ven đường, hết lần này tới lần khác rất ít xe. Thấy chiếc xe suv màu đen quen thuộc đang từ bãi đậu xe đi tới, trên đường lại không có bóng dáng chiếc xe taxi nào.
Nhưng mà lúc này, lại có chiếc Passat vượt qua xe Trình Dật Tu, két một tiếng dừng trước mặt Giang Hạ.
“Quản lý Giang, lúc này không tiện gọi xe, tôi đưa cô về!”
Dĩ nhiên là Chu Sâm, Giang Hạ nhìn chiếc xe đằng sau đã giảm tốc độ, không hề nghĩ ngợi nói: “Vậy thì cảm ơn Chu đội.” Nói xong mở cửa lên xe, một chút cũng không chậm trễ.
Chu Sâm thấy Giang Hạ không từ chối, trong lòng mừng thầm. Lần trước anh đã đưa Giang Hạ về nhà, cho nên biết rõ địa chỉ, lúc này khởi động xe xuất phát.
“Hôm nay Chu đội vì chuyện nhà hàng Trung Quốc nên mới tan làm muộn sao? Thật sự là ngại quá.” Giang Hạ nói xin lỗi.
Bên trong xe vốn mở nhạc, Chu Sâm vươn tay vặn âm lượng nhỏ nhất. “Chuyện này vốn là công việc của tôi, hơn nữa chuyện này cũng không thể trách cô. Nghe nói cô còn bị Mã tổng phạt tiền thưởng tháng này?”
Nhắc tới tiền thưởng, toàn thân Giang Hạ giống như không có khí lực. “Haizz, tháng sau sợ là trái táo cũng ăn không nổi.”
Chu Sâm nghe vậy cười ha ha hai tiếng, “Xem ra quản lý Giang rất thích ăn táo.”
Giang Hạ cũng cười, lúc quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ xe, nhìn qua gương thấy chiếc xe quen thuộc.
Chiếc xe kia không nhanh không chậm theo sát bọn họ, Chu Sâm đi chậm, anh cũng đi chậm. Chu Sâm đi nhanh, anh cũng đi nhanh.
Từ khách sạn đến tiểu khu nhà bọn họ, con đường này là nhanh nhất, cho nên Giang Hạ không nghĩ nhiều về hành vi của Trình Dật Tu.
Lúc xe Chu Sâm đến tiểu khu nhà Giang Hạ, xe Trình Dật Tu vừa vặn dừng lại.
Chu Sâm khăng khăng muốn đưa Giang Hạ lên lầu, cho nên cùng theo xuống xe. Sau đó nhìn thấy Trình Dật Tu cách đó không xa.
Anh ta bất ngờ kêu lên một tiếng: “Đầu bếp Trình?”
Trình Dật Tu chào hỏi khách sáo với anh ta, “Quản lý Chu, muộn như vậy, sao còn ở đây?”
“Oh, tôi đưa quản lý Giang về. Đầu bếp Trình cũng ở chỗ này sao?” Anh ta còn nhớ rõ Trình Dật Tu đã nói ở gần công viên.
Trình Dật Tu chỉ gật đầu, xoay người đem chìa khóa xe cho Giang Hạ, “Cái ô quên cầm còn ở trong xe, cô đi qua lấy đi. Nếu không nhỡ đâu ngày mai mưa, hai chúng ta sẽ bị ướt hết.”
Lúc này Giang Hạ mới nhớ tới, buổi sáng vì lúng túng, cô xuống xe liền chạy, căn bản quên mất chiếc ô phía sau. Nhưng mà anh nói quá mơ hồ rồi, người không biết còn cho rằng hai người bọn họ có quan hệ rất thân mật.
“Cái đó, tôi…” Cô định nói trong nhà còn cái ô khác, cái ô kia để lần khác lấy là được rồi. Nhưng mà Trình Dật Tu cầm chìa đưa đến trước mặt cô, cô đành phải nhận, im lặng đi đến xe anh cầm ô.
Chu Sâm nghe lời nói dối của Trình Dật Tu, hỏi: “Đầu bếp Trình và Giang Hạ rất quen thuộc sao?”
Mắt Trình Dật Tu nhìn Giang Hạ phía xa, mỉm cười đáp: “Chúng tôi ở cùng một chỗ.” Nói xong lại nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Cảm ơn quản lý Chu đưa Giang Hạ về nhà, bây giờ khuya lắm rồi, quản lý Chu trở về nhớ cẩn thận một chút.”
Chu Sâm bị bốn chữ “ở cùng một chỗ” chém không nhẹ, Trình Dật Tu mới đến vài ngày, bọn họ liền ở cùng một chỗ?
Đúng lúc Giang Hạ cầm ô trở về, xuất phát từ khách sáo, nói với Chu Sâm: “Chu đội nhanh về nhà đi, thực sự không cần đưa tôi lên lầu đâu.”
Chu Sâm thất vọng nhìn cô một cái, “Vậy tôi đi trước, tạm biệt.”
Giang Hạ vẫy tay với anh ta, “Lái xe cẩn thận.”
Trình Dật Tu đứng bên cạnh Giang Hạ, cũng vẫy tay với anh ta.
Đột nhiên Chu Sâm có cảm giác bị lừa gạt, không nghĩ tới Giang Hạ đơn thuần như thế, sẽ ở chung với người vừa quen biết vài ngày.
Sau khi Chu Sâm rời đi, Giang Hạ không muốn lên lầu cùng Trình Dật Tu, phất tay tạm biệt anh, “Tôi đi cửa hàng tiện lợi mua ít đồ, tạm biệt.”
Trình Dật Tu lại đuổi kịp cô, “Đúng lúc tôi cũng muốn mua ít đồ, cùng nhau đi.”
Giang Hạ: …
Đến cửa hàng tiện lợi, Giang Hạ chọn túi đồ ăn vặt lớn nhất, còn có các loại mì ăn liền vị khác nhau. Làm việc ở khách sạn ăn cơm rất sớm, mỗi ngày tan làm về nhà bụng đều đói. Cô sẽ không nấu cơm, cho nên dùng mì ăn liền và đồ ăn vặt làm thức ăn khuya.
Trình Dật Tu mua ít khăn giấy, kem đánh răng và đồ dùng hàng ngày, lúc tính tiền, anh liếc mắt nhìn giỏ hàng trong tay cô. “Cô ăn mấy thứ này sao?”
Anh nói, làm Giang Hạ nhớ tới hai chữ “rác rưởi”. Vội vàng đem đồ ăn vặt cất vào túi to. “Khuya về nhà đói, ăn lót bụng.”
Trình Dật Tu không nói gì nữa, nhưng mà lúc rời đi chủ động giúp cô cầm túi to.
Cả đường trầm mặc đi tới lầu năm, Trình Dật Tu đột nhiên hỏi: “Nhà cô có trứng gà không? Vừa rồi tôi quên mua.”
“Có.” Trong tủ lạnh nhà Giang Hạ, ngoại trừ trái cây và sữa, cũng chỉ có trứng gà.
“Cho tôi mượn hai quả.”
Giang Hạ cảm thấy lạ nên hỏi: “Bây giờ sao? Không lẽ bây giờ anh còn ăn cơm?”
“Ừm.” Trình Dật Tu gật đầu, “Mỗi ngày tan làm về đều hơi đói.”
Giang Hạ: Hóa ra ăn khuya không chỉ có mỗi mình cô.
Trình Dật Tu đi cùng cô lên lầu sáu, đợi ở cửa, sau khi lấy được hai quả trứng gà liền rời đi.
Giang Hạ cắm ấm nước rồi mới đi tắm. Lúc cô tắm xong, sấy khô tóc, lúc chuẩn bị đi vào phòng bếp nấu mì tôm, cửa chính lại bị người ta gõ.
“Ai vậy?” Giang Hạ cảnh giác hỏi, muộn như vậy sao có người đến tìm cô.
“Trình Dật Tu.”
Giang Hạ nhìn bên ngoài qua mắt mèo, quả nhiên là anh. Mở hé cửa ra, “Muộn như vậy, đầu bếp Trình có chuyện gì không?”
Trình Dật Tu đưa khay trong tay đến trước mặt cô. “Nấu hơi nhiều, cho nên đưa cho cô một bát.”
Lúc mở cửa ra, Giang Hạ liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, hơn cả mì ăn liền, hương vị này, thật sự là hấp dẫn người ta.
“Như này thì ngại quá.” Miệng thì nói như thế, nhưng tay đã đưa ra tiếp nhận.
“Coi như là trả trứng gà cho cô.”
“Cảm ơn đầu bếp Trình.” Hai quả trứng gà đổi lấy một bát mì sợi thơm ngào ngạt, mua bán lần này thật sự là quá hời rồi. “Lần sau cần trứng gà cứ tới tìm tôi!”
Trình Dật Tu nghĩ nha đầu này cũng không ngốc lắm. Cười nói: “Thừa dịp còn đang nóng ăn đi, tôi về đây.”
Giang Hạ bưng mặt ngồi trước bàn ăn, không biết xuống tay như thế nào. Bởi vì bát mì này làm quá tinh xảo, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Mặt bát màu xanh biển, miệng bát rất lớn, hình gợn sóng không theo quy tắc. Trứng chiên tròn trịa giống như mặt trời. Phía dưới trứng gà đặt mấy miếng cải xanh nhỏ, bên cạnh là sốt thịt. Bên trên nước lèo có vài đóa hoa dùng cà rốt làm thành hoa hồng nhỏ.
Giang Hạ gắp đóa hoa nhỏ cho vào trong miệng, mới phát hiện hoa cà rốt có vị chua, mang theo chút cay. Ăn một lần liền dừng lại không được, sợi mỳ cán rất kỹ, đặc biệt lực đạo mạnh. Sốt thịt có thêm mùi trà thơm ngát, mềm mà không ngấy. Ngay cả nước lèo cũng rất ngon. Giang Hạ uống vài ngụm canh, mới xác định đây là dùng canh gà nấu.
Ăn uống no say, Giang Hạ vuốt bụng nghĩ. Qủa nhiên là đầu bếp, làm đồ ăn khuya còn chú ý như vậy.
Bệnh tham ăn nói chung chính là chỉ cần có đồ ăn ngon, chuyện gì cũng không tính nữa. Cô đã sớm đem chuyện lúng túng buổi sáng quên sạch. Chỉ mong, mỗi ngày đầu bếp Trình đều mượn trứng gà là tốt rồi.
Sáng sớm hôm sau lúc chạy bộ, Giang Hạ không ngờ lại gặp Trình Dật Tu. Hai người sóng vai chạy hai vòng, khi trở về, Giang Hạ theo thường lệ ở trước cửa tiểu khu mua bánh bao sớm một chút.
Trình Dật Tu trông thấy, ghét bỏ nói: “Cô ăn cái này sao? Cô có biết bánh bao nhân dùng những nguyên liệu gì không?”
Không biết vì sao, lúc Giang Hạ nghe được câu này, trong lòng không hiểu được vui mừng.
Nhanh, đem rác rưởi trong tay tôi ném đi, sau đó bồi thường cho tôi một phần bữa sáng mỹ vị!
“Đông” một tiếng, tâm nguyện của Giang Hạ đã thành. Đồ ăn sáng trong tay bị Trình Dật Tu ném vào thùng rác ven đường.
Cô đáng thương nhìn anh, “Đầu bếp Trình, đó là bữa sáng của tôi, ném đi tôi ăn cái gì?”
“Thực xin lỗi, thói quen nghề nghiệp.”
Giang Hạ: …
“Tôi có cháo hầm, ăn không hết thì lãng phí, nếu không chê thì ăn cùng tôi.”
“Được!” Giang Hạ không chút do dự đáp.
Trình Dật Tu dẫn đầu trở về, trên mặt không kìm chế được đắc ý.
Giang Hạ về nhà trước đem bát đũa hôm qua ăn mì lấy mới đi lầu năm, cửa không đóng. Sau khi cô vào cửa, Trình Dật Tu đang ở phòng bếp, nghe được động tĩnh hướng về phía cửa nói: “Trong tủ giày có dép sạch, tự mình đổi.”
“Oh!” Giang Hạ mở tủ giày, bên trong chỉ có một đôi dép nhỏ con mèo màu lam, trên dép còn có hai cái lỗ tai con mèo, rất đáng yêu.
Phản ứng đầu tiên của cô là, đầu bếp Trình có mắt thẩm mỹ rất đặc biệt, có thể mua đôi dép đáng yêu như vậy.
Nhà Trình Dật Tu và nhà Giang Hạ giống nhau như đúc, nhưng mà trùng tu mới. Giang Hạ nhớ sau khi hộ gia đình kia rời đi, lầu dưới gõ đinh đinh đang đang hơn nửa tháng, chắc là lúc đó trùng tu.
Lúc Giang Hạ cầm bát đưa vào phòng bếp, Trình Dật Tu đang làm bánh trẻo. Anh đeo tạp dề màu lam, dáng người cao lớn đứng trong phòng bếp chật hẹp.
Trình Dật Tu thấy cô đi vào, nói: “Bên trong có khói dầu, cô đi ra ngoài ngồi một lát, vài phút là xong.”
Giang Hạ cũng không khách sáo, cô ngu ngốc ở trong phòng bếp, ở lại cũng không giúp được gì, vì vậy đến phòng khách đánh giá xung quanh. Trong nhà anh rất sạch sẽ, mỗi thứ đồ đều đặt đúng vị trí của mình, sàn nhà sạch bong không có một hạt bụi.
So với nhà cô, Giang Hạ hơi xấu hổ. Sàn nhà nhà cô đã hai ngày không lau…
Bữa sáng làm xong rất nhanh, cháo trứng muối thịt nạc và bánh trẻo rán vàng óng. Phối hợp với hương liệu anh tự chế. Giang Hạ chỉ kém chút không liếm sạch cái đĩa.
“Đầu bếp Trình, bánh trẻo anh làm rất ngon. Giống hệt hương vị tôi ăn ở quán ăn gần nhà lúc nhỏ, đáng tiếc cửa hàng đó mấy năm trước không mở nữa.”
Trước đây mỗi ngày cô và cha chạy xong, sẽ ở cửa hàng gần công viên giải quyết bữa sáng. Người rán bánh trẻo vỏ mỏng nhân nhiều, cắn một miếng với nước canh, lúc đó cô mười ba mười bốn tuổi, một mình cô có thể ăn hai mươi cái. Sau đó cửa hàng kia không mở nữa, cô còn đau lòng rất lâu. Không nghĩ tới hôm nay có thể ăn được hương vị trước đây.
Trình Dật Tu cầm muỗng dừng lại một lát, “Nếu cô thích ăn, sau này sẽ thường xuyên làm cho cô, dù sao cũng ở gần, rất tiện.”
“Sao tôi lại không biết xấu hổ như vậy, có thể ăn một bữa tôi đã thỏa mãn rồi.” Giang Hạ đương nhiên ước như vậy, nhưng mà, cô cũng ngại đến ăn chùa.
Trình Dật Tu nhíu mày suy nghĩ một lát, hỏi cô: “Bình thường cô nấu cơm không?”
Giang Hạ lắc đầu, xấu hổ. “Tôi chỉ có thể nấu được trứng gà, mười lần nấu ăn thì bảy lần nấu không ăn được…”
“Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta làm giao dịch!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc