Nhất Định Tớ Sẽ... Lấy Cậu ! - Chương 35

Tác giả: Cry_bobi

Nắng chiếu rọi vào khuôn mặt đang dần ửng lên vì nắng của Uyên. Dường như chiếc mũ lưỡi trai vẫn chẳng hề che bớt phần nào cái nắng ngày một gay gắt ấy.
Uyên nhìn Linh, một cảm giác lạ bỗng nhiên dâng lên đáy lòng. Bóng dáng nhỏ lẻ loi của Linh đổ dài trên mặt cỏ khiến Uyên như cảm nhận được nỗi cô đơn mơ hồ trong đó. Chỉ cần cơn gió, dù là rất nhỏ vẫn có thể cuốn Linh đi ngay.
Đó là những gì Uyên cảm nhận được từ Linh. Người mà Uyên đã từng ghét cay ghét đắng, thậm chí có thể làm nhiều điều đáng sợ hơn nữa. Thế nhưng, ngay lúc này, khi đối diện với Linh, tự tai nghe những điều mà Linh đã nói, thực sự Uyên vẫn không tài nào hiêủ nổi. Nét hoài nghi mơ hồ hiện trên khoé mắt.
- Mày tưởng mày nói thế tao sẽ tin mày à?
Giọng Uyên đều đều nhưng vẫn ẩn chứa rõ ràng niềm kiêu hãnh vốn có. Phải! Uyên có quyền nghi ngờ lắm chứ. Rằng những điều mà Linh đã nói chỉ là trò đùa.
Hướng ánh mắt ảm đạm trống rỗng vào khoảng không phía xa. Linh cười, nụ cười nhẹ bẫng như gió thoảng.
- Tôi biết cậu sẽ chẳng tin tôi. Nhưng tôi biết làm thế nào để cậu hiểu. Rằng tôi sẽ rời xa nơi này, cũng có thể…không trở lại nữa. Tôi không muốn mình phải nuối tiếc bất cứ điều gì ở đây.
Nắng vẫn vô tình chiếu vào khiến đôi mắt dường như đỏ hơn. Khoé mắt long lanh chỉ chực khép lại. Nó thấy mệt mỏi. Vì tất cả mọi thứ.
Phải rồi, nó không muốn phải nghĩ gì thêm nữa. Ở đây chỉ toàn những điều không vui, có gì phải tiếc. Sang Mỹ, cuộc sống của nó hẳn sẽ khác. Nó sẽ chỉ sống vì nó, vì ước mơ của cả hai mẹ con. Thế thôi.
Chẳng chờ Uyên nói thêm điều gì, nó quay đầu bước ra khỏi khu đất trống. Để lại đằng sau ánh nhìn khó diễn tả.
Uyên thực sự không hiểu. Ở nơi này, Linh còn có nhiều người thương yêu hơn bao giờ hết. Có bạn bè, có tình thương của bố. Quan trọng là tình cảm của Huy. Những thứ đã làm Uyên phải ghen ghét, đố kị. Vậy mà giờ đây, Linh lại chọn cách ra đi, đến một nơi xa lạ, và cũng cô đơn hơn.
Không thể như thế. Đây không phải mục đích của Uyên khi có cuộc hẹn này. Uyên đã chuẩn bị…để làm những điều đáng sợ hơn cả. Nhưng giờ đây, Uyên không thể làm gì hơn là đứng nhìn theo bong dáng nhỏ bé đó. Đôi vai gầy như đang run lên từng đợt thổn thức. Tại sao lại có lúc Minh Uyên này lại trở nên yếu đuối trước kẻ thù như thế. Hay bởi từ câu nói chính miệng con nhỏ đó nói ra, nhờ Uyên “chăm sóc Huy”, nó không có chút tình cảm nào với Huy sao, không xao xuyến, tiếc nuối chút gì với Huy sao? Cảm giác như đối phương đã buông xuôi tất cả, lòng Uyên như nhẹ dần.Tảng đá đè nặng trong lòng cũng dần tan biến. Huy là một người tốt. Muốn xứng đáng với Huy, Uyên cũng sẽ trở thành người tốt.
~~~~
“Trang à!”
“Ừ”
“Tao xin lỗi”
“…”
“Nhất định tao phải đi.”
“…”
“Mày hãy hiểu cho tao nhé”
Nó vẫn kiên nhẫn cầm ống nghe. 1 phút, 2 phút rồi 5 phút trôi qua. Hai bên vẫn chưa có ai cúp máy. Khoảng thời gian yên lặng ấy khiến nó hiểu rằng, Trang đang giận lắm, và cũng buồn lắm. Xa con bạn, nó cũng đâu vui gì.
“Mày không muốn nói chuyện với tao sao. Ừ, tao hiểu mà. Tao biết mày giận lắm, tao…”
“Ai bảo tao giận mày. Đồ ngốc”
Giọng Trang nức nở qua điện thoại. Nước mắt nó cũng cứ thế trào ra.
“Trang…”
“Tao hiểu mà, chỉ là… tao không muốn xa mày. Mày đi, đến bao giờ mới về gặp tao. Những lúc buồn, tao biết chia sẻ cùng ai. Khi mày muốn khóc, ai sẽ bên mày an ủi. Thật sự…tao không muốn mày đi. Tao ích kỉ..”
“Mày đừng như thế. Tao sẽ đau lòng lắm. Mày cố gắng học hành cho tốt, giữ gìn sức khoẻ.”
“Mày vẫn sẽ liên lạc với tao chứ?”
“Tao sẽ gửi email…”
“Huhuu.. Tao ghét mày, cũng thương mày nhiều lắm..”
“Đừng thế mà”
“Huhuh..”
~~~~~
Nhẹ nhàng cúp ống nghe điện thoại xuống, nó mệt mỏi dựa lưng vào ghế. Chỉ hôm nay thôi, hôm nay là lần cuối nó ở trong ngôi nhà này, nơi gắn bó biết bao kỉ niệm từ thời ấu thơ.
Phải rồi. Nó kẽ cười, đôi môi khẽ cong lên hạnh phúc. Nó có tuổi thơ đẹp hơn bất cứ ai.
*
- Á, Huy ơi, nhìn này.
Đôi tay vẫy vẫy, ánh mắt nheo nheo trong sáng nhìn Huy. Huy bực bội quay đầu lại, Linh đã 15 tuổi rồi, sao vẫn như trẻ con thế nhỉ, lúc nào cũng pha trò mà trêu Huy thôi.
- Lại cái gì nữa.
- Ớ, sao lại tức, tớ chỉ bảo cậu nhìn cái này này…
Nói rồi, Linh xoè bàn tay ra, chú đom đóm nhỏ nhẹ bay lên trời cao, toả ánh sáng lấp lánh như một vì sao nhỏ.
- Đẹp không, đẹp không?
Nó hấp háy đôi mắt nhìn Huy, nụ cười như toả sáng dưới ánh trăng. Mặt Huy bất giác đỏ bừng, may mà đứng quay lưng lại với ánh đèn nên nó không nhận ra.
- Thôi đi nhanh đi, cậu bảo tập thể dục, sao cứ chơi mãi thế hả ?
- Ừ nhỉ, quên mất. Tớ phải giảm cân. ૮ɦếƭ tiệt.
Cái vẻ mặt hừng hực quyết tâm ấy của Linh khiến Huy phì cười. Có đứa con gái nào lại đi rủ một thằng con trai đi tập thể dục vào lúc…10h tối không? Dám chắc là chỉ có mỗi mình Linh thôi, mè nheo ỉ ôi với Huy rằng, cái áo đẹp-ơi-là-đẹp mới mua chật quá, nên phải giảm cân ngay. Mà nó lại không dậy sớm được, trước 10h nó còn đang bận xem phim lãng mạn Hàn Quốc, đang đến mấy tập gay cấn không thể nào bỏ, thế nên chỉ còn cách là đi giảm cân vào tầm này thôi.
Mà nào thấy Linh tập bài thể dục giảm cân nào đâu, từ lúc bước ra khỏi cổng đã lon ton nói đùa như một con sáo, cứ như chim sổ Ⱡồ₦g ấy, nào là ngắt hoa cài lên tóc Huy, nào là chạy lại nhà hàng xóm bấm chuông rồi chạy vụt đi, để lại Huy ngớ ngần chẳng hiểu chuyện gì, kết quả là bị bà chủ nhà ghê gớm chạy ra mắng Huy một trận vì cái tội nghịch dại,còn nó thì đứng sau gốc cây cười như một con ngố.
Cứ thế, nó chạy đằng trước, không đứng bên này thì ngồi bên nọ, than trời than đất rằng Huy đi như một con rùa, chân dài mà sao đi chậm thế.
Còn Huy thì tay đút túi quần, lững thững theo sau, đôi mắt lấp lánh yêu thương.
~~~
Nó bất giác mỉm cười. Những ngày tháng ấy sao đẹp thế. Nó ước sao bây giờ nó có thể vô tư được như thế, nói cười vui vẻ với Huy, đùa vui tinh nghịch với mẹ. Đáng tiếc…
Tất cả đã không còn nữa rồi.
Nó cũng không thể hiểu được bản thân mình, đáng nhẽ nó có thể chấp nhận tình cảm của Huy, sống tiếp những tháng ngày vui vẻ mà quên hết những chuyện không vui. Nhưng nó lại không muốn như thế, chẳng ai biết trước được tương lai sẽ thế nào, Huy liệu có phải chịu đau khổ vì nó? Nó nghĩ rằng, thà để Huy chịu tổn thương nho nhỏ lúc này để sau này mãi mãi được hạnh phúc. Bởi niềm tin và ước mơ của nó đều không ở nơi này nữa, nó đã mất tất cả ở nơi này, thế nên nó phải đi, đi thật xa, để quên hết.
Mắt đã nhoè đi từ lúc nào, nó mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại. Từng giọt lệ long lanh chảy xuống.
Khóc đi, để ngày mai không bao giờ khóc nữa.
~~~
Sáng nay nó dậy sớm lắm, dậy để tận hưởng nốt buổi sáng thanh bình nơi đây lần cuối chứ.
Vẫn ngôi nhà đó, vẫn cánh cổng đó. Cảnh vật vẫn thế mà con người lại đổi thay quá nhiều.
Nhiều thứ đã mất đi thì mãi mãi không thể tìm lại được nữa.
Cánh cổng này đã từng chất chứa biết bao kỷ niệm vui. Đâu đây vẫn còn thấy bóng dáng của Huy đang đợi nó đi học, bóng mẹ hiền từ vẫy tay chào tạm biệt nó, tất cả như chỉ hôm qua thôi.
- Linh.
Bóng dáng cao lớn từ sau bức tường đi ra, nó nín thở, tim đập mạnh. Có phải Huy không? Nó không muốn gặp Huy lúc này. Thế nhưng người đó không phải cậu ấy, nó thoáng tiếc nuối, rõ ràng không muốn gặp người ra nhưng lại cảm thấy hụt hẫng khi người đó không phải là Huy.
Nhật đi tới trước mặt Linh, khuôn mặt hốc hác mệt mỏi, quần áo nhàu nhĩ, khác hẳn với vẻ chỉn chu tươm tất thường ngày.
- Chúng ta nói chuyện một lát được không?
Nó gật đầu. Cả hai cùng đi đến chiếc ghế đá được đặt bên mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn gần nhà Linh. Linh đã từng đến đây nhiều lần đám bạn nhưng phần lớn đều đi với Huy.
Lại Huy, tại sao lúc nào nó cũng nghĩ đến Huy thế?
Nghe thấy tiếng thở dài rất nhỏ của Nhật, nó quay sang. Gió thổi bay bay mái tóc của Nhật, dường như Nhật đang có rất nhiều tâm sự.
- Thật không ngờ, chúng ta lại là chị em.
Nhật khó nhọc mở lời. Dù thế nào đi nữa thì đây cũng là sự thật không thể chối bỏ được.
- Tôi không có bố, ông ta cũng không phải bố tôi. Bố tôi đã ૮ɦếƭ lâu rồi.
Nhắc đến ông ta, sự tức giận lại bắt đầu dâng lên. Ông ta là cái gì mà lại là bố nó chứ. Nó không chấp nhận, mãi mãi không chấp nhận.
Sự im lặng lại bao trùm hai người, mỗi người một ý nghĩ khác nhau mơ hồ nhìn về khoảng không phía trước.
Chắc hẳn Nhật không biết hôm nay nó sẽ đi. Nhưng nó không còn nhiều thời gian nữa. Chỉ mấy tiếng nữa thôi, tất cả sẽ chấm dứt.
- Cậu có tâm sự gì đúng không? Hãy nói ra, tâm trạng sẽ bớt nặng nề.
Nó hỏi, đôi mắt lo lắng nhìn vẻ tiều tuỵ của Nhật. Dù sao thì Nhật cũng là một người bạn rất tốt.
- Tôi đã từng yêu một người. Yêu sâu sắc người đó. Chúng tôi đã có khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau, thề non hẹn biển rằng mãi mãi không xa rời. Thế nhưng cô ấy đã không giữ lời và bỏ tôi đi, mãi mãi không về nữa
Chắc hẳn phải đấu tranh nội tâm dữ dội lắm, Nhật mới trút được những lời này ra, nói với Linh, Nhật có cảm giác yên bình và tin tưởng hơn cả. Quên hết đi về mối quan hệ đó của hai người. Lúc này, họ chỉ là những người bạn tốt mà thôi.
- Có phải cô ấy đã…
Thật không ngờ Nhật cũng phải trải qua chuyện khủng khi*p như thế.
- Phải. Như một cơn ác mộng, tôi không thể chấp nhận được sự thật đó. Có một khoảng thời gian dài tôi bị trầm cảm, chỉ nghĩ về cô ấy, cho rằng cô ấy vẫn còn sống và đang chơi trốn tìm ở đâu đó thôi. Và rồi, mọi người khuyên tôi trở về Việt Nam. Vì ở Hàn Quốc lúc đó có quá nhiều chuyện buồn, đâu đâu cũng chỉ thấy bóng hình cô ấy. Thật kỳ lạ là tôi đã đồng ý.
Phải chăng lúc đó Nhật đang muốn chạy trốn. Trái tim đớn hèn vẫn chỉ nhớ nhung một người, nhưng sự thật đau lòng lại mách bảo Nhật rằng hãy trốn đi, tất cả không phải sự thật, sẽ chẳng có sự thật nào đau lòng như thế đâu. Chỉ như một cơn ác mộng khủng khi*p, khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo của nó.
Nhưng, sự thật vẫn là sự thật.
Bi ai biết mấy.
Nhật nhìn nó, rất nhanh, chỉ vài giây sau, cậu nói tiếp.
- Cho đến khi tôi gặp cậu. Cậu rất giống cô ấy, cũng ánh mắt ấy, cũng nụ cười ấy, cũng cử chỉ ấy, tất cả đều giống nhau đến kỳ lạ. Vào giây phút đó, tôi đã nghĩ rằng cậu chính là Mai Chi, cô ấy đã trở về bên tôi rồi. Và, như cậu thấy, tôi đã thích cậu.
- Nhưng thực chất cậu vẫn lầm tưởng tôi là Mai Chi của cậu?
- Tôi xin lỗi, một người tốt như cậu nhẽ ra không nên chịu sự bất công như thế. Nhưng cậu thấy đấy, số phận thật trớ trêu, cậu và tôi lại có chung một dòng máu.
Nhật lại thở dài, đôi mắt vô hồn trống rỗng.
- Có một người rất quan tâm cậu, cũng rất yêu cậu chẳng kém tình cảm của cậu với Mai Chi đâu.
Nó chợt nhớ tới Vy, tình yêu của cô ấy dành cho Nhật quả thực không tầm thường chút nào.
- Tôi biết. Nhưng tôi không thể quên Mai Chi, cũng như không thể chấp nhận tình cảm của Vy. Trong tim tôi mãi mãi chỉ có một người.
- Vậy cậu định như thế đến bao giờ, cậu muốn Vy phải chịu đựng đau khổ cùng cậu đến hết đời hay sao? Cậu nên nghĩ cho Vy một chút, cô ấy cũng đau khổ chẳng kém gì cậu. Thay vì nhớ nhung một người đã ૮ɦếƭ thì cậu hãy cho Vy một cơ hội để lấp đầy chỗ trống trong lòng cậu. Có phải… cậu đã thích Vy rồi không?
- Không phải.
Nhật trả lời rất nhanh, nhưng lại hiện rõ vẻ bối rối.
- Có phải cậu sợ tình cảm với Mai Chi sẽ dần nhạt phai, bởi vì trong tim cậu đã có bóng hình khác rồi?
Nó hỏi dồn dập. Nhật đã thích Vy rồi, nhưng lại không dám chấp nhận cô ấy.
- Tôi biết làm như thế sẽ khiến Vy tổn thương, nhưng…
- Cậu hãy mở lòng mình một chút, rồi cậu sẽ thấy, tình cảm của Vy sâu sắc đến thế nào. Chúng ta và những người đã khuất không thể ở chung một thế giới, cậu phải nghĩ cho tương lai, đau khổ vì một người con gái đã đi không bao giờ trở lại thì có ích gì. Cậu phải sống tốt, sống thay cả phần của cô ấy, như vậy cô ấy cũng sẽ vui thay cho cậu. Tôi không bắt cậu quên cô ấy, nhưng hãy cho Vy cơ hội. Thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Phải, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Gió nhẹ bay, hàng liễu rủ rung rinh bên mặt hồ yên ả.
Khi nó ra đi, mặt hồ vẫn cứ yên ả như thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc