Nhất Định Tớ Sẽ... Lấy Cậu ! - Chương 25

Tác giả: Cry_bobi

Trưa. Nắng chiếu thẳng vào khuôn mặt nó một cách ko thương tiếc khiến nó giật mình choàng tỉnh. Liếc mắt lên chiếc đồng hồ treo tường, nó ngán ngẩm thở dài rồi tự lôi mình vào bếp. Đã quá 12h mà vẫn chưa có ai về, bụng đói cồn cào, nó thở dài rồi mạn phép thưởng cho mình tô mì tôm úp trứng – món ngon mỗi ngày của nó và cũng là món mà nó tự hào và tâm đắc nhất với phương châm : ngon- bổ - rẻ.
...
Đang khoan khoái tận hưởng tô mì xì xụp khói nghi ngút thì tiếng chuông cửa đột ngột vang lên. Khỏi cần nhìn và cũng khỏi cần mở cửa nó cũng biết là ai. Tầm này là giờ tan học, hôm nay cả trường học có nửa buổi, ko phải ai-cũng-biết-là-ai-đấy thì còn ai vào đây nữa. Nó nói với ra ngoài.
- Điếc tai quá, cửa có khoá đâu.
Vừa dứt lời thì cũng là lúc một thân hình đồ sộ 1m80 đi vào với khuôn mặt hằm hằm sát khí. Nó nhìn ra với vẻ mặt ngây thơ con nai tơ cùng ánh mắt khó hiểu rằng rốt cục Huy đang tức cái gì. Theo sau Huy còn có mấy người nữa. Cái chất giọng oang oang chua hơn giấm mà đứng cách đây 4-5 toà nhà còn nghe thấy thì còn ai ngoài Trang xù nữa ko? Rồi Ken bước theo sau với cái mặt như vừa bị ai đấm cho mấy cú vào cái mặt đẹp trai của mình vậy, trông đến là tức cười.
Tuy vậy, nó vẫn cố hết sức tảng lớ như ko có chuyện gì, tiếp tục hoàn thành “mục tiêu” đã vơi đi một nửa.
Huy ném cái điện thoại về chỗ nó rồi nằm phịch xuống chiếc ghế salong dài cạnh nó, nói một cách ấm ức.
- Cậu có biết là cái tên Tuấn đó gọi bao nhiêu lần ko hả? ૮ɦếƭ tiệt. Lúc nào hắn cũng gọi cho cậu phải ko?
Làm gì mà tức thế. Có mỗi gọi điện thôi mà cũng bực cỡ này, nếu Huy mà biết Tuấn vừa tỏ tình với nó thì sẽ ra sao nhỉ? Nhưng mà gọi thì đã làm sao chứ, đằng nào thì nó cũng chả muốn quan tâm làm gì cho mệt đầu mệt óc, tất cả cũng chỉ tại “cây si xinh đẹp” Minh Uyên của Huy mà thôi, chẳng phải cô ta đã đứng đằng sau thao túng tất cả sao? Định chơi cú đòn tình cảm với nó chắc, may là nó chưa cắn câu. Cuộc đời vẫn dành một lối thoát cho nó chứ chưa bức nó đến đường cùng, thế là may lắm rồi đó, có khi lát nữa nó phải lên thắp hương vái tạ tổ tiên phù hộ cũng nên.
- Gọi thì cũng để làm gì. Tớ chả quan tâm nữa. – Nó đáp lại một cách dửng dưng làm như chuyện đó ko có gì đáng để để tâm.
Trang xù từ đâu chạy ra hóng hớt.
- Tuấn làm sao mà mày ko quan tâm hả? Giận dỗi nhau cái gì à ? Tao thấy Tuấn cũng để ý đến mày lắm.
- Đừng nhắc đến cái tên ấy trước mặt tao một lần nữa được ko ? – Nó chán nản nói mà như hét. Trang bĩu môi nhìn Huy rồi nhún vai tỏ vẻ ko hiểu gì, sau đó nhanh chóng chạy vào bếp nấu nấu nướng nướng.
Ngoài phòng khách chỉ còn lại mình nó và Huy. Nó dựa lưng vào ghế, chống mắt nhìn lên trần nhà.
- Tất cả lũ con trai đều giả dối cả.
- Cái gì ? Cậu đang nói ai thế hả ? – Huy giật nảy ngươì khi nghe nó phát ngôn ra cái câu động trời đó. Tức ai thì tức chứ đừng có mà vơ đũa cả nắm thế chứ. Khi nãy Huy bực dọc khó chịu bao nhiêu khi thấy cái tên « Anh Tuấn » cứ lảng vảng nhấp nháy trên màn hình di động của Linh thì bây gìơ cậu lại sung sướng bấy nhiêu khi Linh nhất quyết ko nhắc đến cái tên ấy nữa. Dù rằng như vậy có hơi đểu nhưng biết sao được. Vui mà, đâu thể hoãn cái sự sung sướng đó lại.
- Ừ thì trừ cậu ra được chưa ? – Nó trừng mắt nhìn Huy rồi lại tiếp tục lơ đãng, lần này tầm nhìn nó chuyển sang cửa sổ nơi có chùm thuỷ tiên đang đua nhau toả sắc trên bệ cửa.
Huy chả hiểu gì lắm về cái câu nói mập mờ của Linh. Dường như Linh ko muốn kể với cậu, thế thì cậu sẽ ko hỏi gì nhiều nữa. Tính Linh là vậy, ko muốn nói cái gì thì đừng hòng mà moi tin tức. À, trừ cái Trang ra, Trang cũnglà con gái, nên cũng có phần dễ tâm sự hơn mặc dù trước đây cái gì Linh cũng tự động ‘ko đánh mà khai’ tuốt tuồn tuột với cậu. Nhưng khi lớn lên rồi có lẽ cũng phải khác. Linh khác xưa rồi đấy, ai mà chả nhận ra. Biết suy nghĩ nhiều hơn, cao hơn dù chỉ vượt qua ngưỡng1m60 chút ít, ừ thì...cũng xinh hơn. Chắc vậy, bởi trong mắt cậu, Linh lúc nào chả xinh.
Tuấn thôi ko nhìn Linh nữa mà chúi mũi vào quyển Tin học mới mua. Hàng độc và mới nhất mà khó khăn lắm cậu mới tìm được, kiến thức trong này thì thôi rồi, chuẩn ko cần chỉnh, đủ ko cần đầy.
Ken hình như đã thay xong quần áo, bước từ cầu thang xuống mà mặt mày vẫn ko khá khẩm hơn là mấy. Cái mặt thằng nhóc cứ sưng lên từ lúc về tới giờ. Mà nguyên nhân thì cũng có gì to tát đâu. Cái My hôm về sớm hơn thường ngày lại còn đi cùng anh chàng nào mặt mày sáng sủa cười nói vui vẻ, cu cậu tức chí chạy lại hỏi thì bị My lườm cho một cái rồi đuổi đi. Tức lắm mà ko làm gì được, đành lủi thủi chạy xe một mình lòng vòng một hồi rồi về nhà toạ ngay khi Huy vừa bứơc chân vào cửa. Ai bảo ngốc quá làm chi, thích cái My mà ko chịu nói, lúc nào cũng lẽo đẽo bám theo nhỏ dù ở bất cứ đâu , thế thì cũng quan tâm đấy nhưng dù sao thì My nó cũng đâu có biết tình cảm của thằng nhỏ. Tội nghiệp. Huy bất giác phì cười trước cái ý nghĩ đó của mình rồi chợt như nhận ra điều gì đó, cậu im bặt ngay tức khắc, ko để ý có một người đang bắn những tia nhìn khó hiểu về mình. Cậu cũng đâu có khôn hơn Ken tý nào đâu, thích người đó mà vẫn chưa dám ngỏ lời, rốt cục thì cậu đang sợ điều gì chứ, sợ bị Linh từ chối hay sợ tình bạn kia sẽ bị rạn nứt. Nỗi sợ hãi đó lúc nào cũng chực bủa vây lấy Huy nhắc nhở cậu phải suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định của mình. Huy bất giác thở dài, yêu người bạn thân của mình là điều ko thể sao ?
Huy ngốc mà lại đi chê Ken ngốc cũng thật là nực cười. Đường đường là một học sinh giỏi Tin học nhất thành phố mà lúc nào cũng phải nghĩ ngợi này nọ về chuyện tình cảm. Dù rằng Huy có rất nhiều vệ tinh nhưng Huy đâu có thiết gì, cậu chỉ cần người đó thôi, nhìn người đó cười, cậu cũng cảm thấy được an ủi phần nào rồi.
Dẫu vậy, Huy cũng gặp phải nhiều tình huống phải khó xử lắm chứ. Ví dụ như Uyên đã nói gì với cậu, đôi mắt sắc như dao găm của cô nàng khi nhìn cậu phán một câu chắc nịch mà ngay cả cậu cũng phải thấy rùng mình. Tất nhiên, cậu ko hé một lời nào với Linh cả.
...
..
.
- Tại sao cậu lại từ chối tớ. – Uyên nhìn thẳng vào mắt Huy nói giọng nũng nịu, trái ngược với vẻ thường ngày của mình.
- Uyên à, chúng ta ko thể làm bạn được sao ? – Huy nhắc lại lần thứ n mà cậu đã nói với Uyên.
- Ko. Tớ ko muốn thế. Tớ muốn cậu làm bạn trai tớ. - Vẫn cái giọng đó, Uyên nói có phần mãnh liệt hơn.
- Uyên... – Huy chưa kịp nói thì đã bị Uyên vòng tay ôm lấy cậu chặt cứng. Bối rối ko biết phản ứng trước trường hợp này như thế nào, Huy vội vã đẩy mạnh Uyên ra làm cô bạn sững sờ trong giây lát.
- Tớ thật sự ko thể, làm bạn sẽ tốt hơn mà.
Huy vừa dứt lời thì vội quay người cố gắng đi thật nhanh nhưng Uyên đã nhanh chóng gọi với lại.
- Khoan đã. Nói cho tớ biết tại sao được ko ?
Huy ko nhìn thấy vẻ mặt của Uyên lúc này vì cậu đang đứng xoay người lại với Uyên, cậu chỉ biết rằng trong câu hỏi của Uyên có phần nào đó rất đau khổ rất mơ hồ. Huy thở dài rồi quay người lại.
- Ko có lý do. Chỉ là ...chúng ta cần phải học, vậy thôi. Hi vọng cậu hiểu những gì tớ nói.
Nhưng cô bạn này ương bướng hơn Huy tưởng tượng nhiều, Uyên nhìn thẳng vào mắt Huy, ko trốn tránh, với ánh mắt kiên định quyết tâm hơn bao giờ hết, Uyên rót từng chữ một vào tai Huy, hùng hồn và đầy tự tin.
- Tớ biết cái lí do đó của cậu. Tớ sẽ làm cậu phải thích tớ, cậu sẽ chỉ là của riêng tớ thôi. Ko ai có đủ tư cách làm bạn gái cậu ngoài tớ cả.
...
..
.
Là con trai mà Huy cũng phải có phần phục Uyên dù rằng cậu rất sợ những lời đó của Uyên. Uyên biết lí do. Chẳng nhẽ... Cậu lắc đầu xua đi cái ý nghĩ đầu tiên chợt vụt lên trong đầu. Ko thể, ko thể. Mà nếu có thể chắc Uyên cũng ko dám làm gì ghê gớm lắm đâu. Huy nghĩ vậy [t/g: Nhầm rồi cậu ơi, con gái khi ghen rất đáng sợ, Uyên lại càng ko phải ngoại lệ ]
Linh đã thôi ko ngẩn ngơ mà quay sang nhìn Huy tự khi nào. Hôm nay chả hiểu sao trông Huy đẹp đến lạ, phải chăng Huy ngồi đúng chỗ mà ánh sáng có thể chiếu thẳng vào mặt khiến Huy càng giống thiên thần. Khuôn mặt cậu ấy trầm tư như suy nghĩ một cái gì đó, mái tóc theo gió đùa nghịch loà xoà trước trán, đôi mắt dường như đang toả ra chút sinh khí gì đó rất kỳ lạ, đôi môi chuyển động ko ngừng theo từng dòng suy nghĩ. Chưa bao gìơ nó thấy Huy đẹp trai đến thế, rất thu hút. Đôi tay nó hình như ko còn là của nó nữa, từng Ng'n t thon nhỏ cứ chuyển động ko ngừng về một hướng một cách “vô duyên” chưa từng thấy, dần dần, càng ngày càng gần hơn nữa, sắp chạm tới mái tóc đen nháy bồng bềnh của Huy rồi, chỉ cách khoảng 1 cm nữa thôi, chỉ....
- Này cậu kia, tôi nấu cho cậu ăn đấy à? - Tiếng Trang xù vọng từ trong bếp ra khiến nó choàng tỉnh và bắt đầu nhận thức cho hành động kỳ lạ của mình. Hai gò má của nó bất giác đỏ ửng, vậy mà từ nãy giờ Huy vẫn ko hay biết gì. Mắt vẫn chăm chăm vào quyển sách mặc cho tâm hồn có lơ lửng đi đâu.
Trang khệ nệ bê ra mấy món ăn mùi thơm ngào ngạt. Chà! Thật may mắn, hôm nay lại được thưởng thức tài nghệ nấu ăn của Bùi Khánh Trang rồi. Ken theo sau thì mặt mày hớn hở như bắt được vàng, trái ngược bản mặt nhìn-thấy-ghét của cu cậu khi bước vào nhà lúc nãy. Nó cũng từ trên ghế hùng hồn chạy xuống vồ lấy mớ đồ ăn, nhìn Ken nói giọng đểu giả.
- Lúc nãy nhìn mặt cứ như đưa đám, sao bây gìơ lại tươi như hoa thế này.
- Chị im đi nhá. Người ta đang vui nên ko thèm chấp. – Ken lè lưỡi trêu lại nó, làm như ko mấy bận tâm đến những lời nó nói.
- Chắc cái My nó ghét rồi chứ gì, hay đang quen được anh nào đẹp trai sáng sủa hơn. – Nó đoán mò.
- Ai bảo thế. Thằng đó là anh họ My thôi. My vừa nhắn tin bảo tôi đấy.
A! Nói bừa mà cũng trúng. Nó xứng làm thiên tài quá đi mất.
- Huy xuống ăn đi. – Trang gọi Huy làm cậu chợt bừng tỉnh.
- À ừ...
- Làm sao mà cứ như người mất hồn thế. Ê con này, ai cho mày ăn. – Trang đánh vào tay nó đau điếng. “Người ta gắp có miếng thịt thôi mà, có cần ra tay nặng vậy ko?”. Nó ấm ức.
Thế nhưng nó vẫn được đặc cách ngồi xuống ăn cùng với cái lý do: chủ nhà. Trong bụng vẫn còn khoái chí lắm. Đang ăn, dường như sực nhớ ra điều gì quan trọng lắm, Trang bỏ ngay đũa xuống, nhìn thẳng mặt nó.
- Lúc nãy về đói quá tao quên hỏi mày. Mày sắp chuyển trường đúng ko? Lý do tại sao?
- Cái gì? – Ken và Huy đồng thanh, mắt trố ra nhìn nó.
- Sao....ai nói... – Nó lúng túng. Nó vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để nói chuyện này mà, nó định để ngày mai khi nộp đơn sẽ chia tay mọi người luôn.
- Tao nghe cái bọn điệu-chảy-nước nó kháo nhau thế. Rốt cục là có phải ko? – Trang nhìn nó hỏi bằng giọng rất nghiêm túc.
- Tao...
- Thế này là thế nào, chị nói đi chứ. – Ken cũng sốt ruột hỏi lại.
- Chị....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc