Nhất Định Tớ Sẽ... Lấy Cậu ! - Chương 04

Tác giả: Cry_bobi

- Xong rồi đấy nhé. Ôi chu choa, 2 đứa xinh quá đi. – Vân xuýt xoa khi chiêm ngưỡng thành quả của mình. 2 đứa nó cũng trố mắt khi nhìn vào gương. Thật không thể tưởng tượng nổi.
Nó mặc một chiếc váy quây màu đen đính đá lấp lánh dài tới đầu gối, thả bồng bềnh, đằng sau có thắt nơ bằng ren mềm mại làm tôn lên nước da trắng hồng trời phú. Chiếc giày lưới 7 phân cũng màu đen bám sát lấy đôi chân thon thả. Mái tóc được bới cao, gắn kẹp nơ bắng đá nhỏ xíu. Hai má ửng hồng, đôi lông mi cong ✓út khiến đôi mắt to tròn càng thêm long lanh. Đặc biệt là cái miêng chúm chím sắc hồng tươi căng tràn sức sống cùng nụ cười tươi rạng rỡ. Trông nó đẹp. Đẹp một cách kiêu sa và lộng lẫy.
Nhỏ Trang bên cạnh cũng xinh đẹp không kém. Cô nàng mặc một chiếc váy màu trắng thiên thần cũng dài tới đầu gối. Thắt một chiếc thắt lưng to bản màu hồng phấn cùng đôi guốc trắng gắn mấy viên pha lê long lanh tựa sương đêm. Trên cổ thắt một chiếc nơ ôm sát vào bờ vai nõn nà. Tóc được uốn xoăn bồng bềnh thả dài. Trên môi nở nụ cười tươi rói với sắc hồng nhạt long lanh. Trông con nhỏ xinh cứ như một đại tiểu thư chính hiệu vậy.
- Ôi, chị tự hào về tài năng của chị quá.- Mắt bà Vân rơm rớm xúc động.
- Chị, em cám ơn chị nhiều lắm lắm. Em thật không ngờ chị của em lại tài năng đến thế. – Trang xù cũng sụt sùi theo.
- Ấy, đừng khóc. Nhoè macara, xấu đấy.
- Thế hả chị. ૮ɦếƭ thật. Nhoè chưa ạ.
- Mày đã nhỏ giọt nước mắt nào đâu mà nhoè. Chỉ có vớ vẩn. – Nó xen vào, khiến Trang xù cứng họng. - Chị Vân à, em không biết phải nói gì với chị nữa. Em quả thật rất vui chị ạ.
- Ừ, chị hiểu mấy đứa mà. Nhình 2 đứa cứ như tiểu thư nhà giàu ý. Thôi đi đi, kẻo muộn.
- Vậy bọn em đi nha.
- Ừ, bắt taxi nhé.
- Biết rồi mà chị. Chả nhẽ mặc thế này đi xe máy. Hì...bọn em đi đây.
***
- Bác lái theo địa chỉ này giùm cháu nhé. Cám ơn bác. – Nó đưa tấm thiệp có in địa chỉ cho bác lái xe rồi quay lưng sang phía cái Trang.
- Mày ơi, tao hồi hộp.
- Mày nghĩ tao thì không chắc. – Trang xù vặn lại.
- Nhưng phải công nhận...hôm nay chúng mình ổn thật.
- Chứ còn gì nữa. Lúc đầu nhìn vào gương tao còn tưởng con nào mới đột nhập vào nhà cơ mà.
- Tao cũng thế. Haha, buồn cười nhờ.
- Này, mày nghĩ, Huy với..Nhật sẽ như thế nào khi nhình thấy mình trong bộ dạng này nhỉ.
- Chịu.
- Hi hi...Cứ nghĩ đến cái viễn cảnh, Huy mắt chữ O. Nhật mồm chữ A làm tao buồn cười quá.
- Thôi đi cô nương. Ở đó mà cười. Lát nữa tuỳ cô ứng biến nhé.
- Ok.
***
Chiếc taxi đỗ trước cổng của một căn biệt thự cực kỳ rộng lớn. Từ ngoài vào trong đều được chăng đèn sáng trưng với thảm đỏ dẫn từ vườn vào. Tất cả đều nguy nga, tráng lệ y như cung điện của vua chúa ngày xưa vậy. Có thể nói, tập đoàn Nguyễn Minh này thật không phải vừa , cho dù chỉ là bữa tiệc nhỏ để chào mừng 2 đứa con về nước mà lại được tổ chức một cách hoành tráng như thế này. Nếu không được biết trước về qui mô, phạm vi của buổi tiệc thì quả thực nó không dám tưởng tượng tiếp. Cảnh một con nhỏ mặc quần jean, áo phông đến dự cái party lớn thế này ư? Chắc người ta tưởng lầm thành người làm mất.
Mà không, nó đoán sai rồi, người làm ở đay ai cũng mặc váy (nữ) còn nam thì mặc áo sơmi trắng bên trong, gilê đen ở bên ngoài. Trông cực kỳ lịch sự.
- Vào trong thôi mày.- Tiếng nó nhẹ bẫng. Và rồi, 2 con nhỏ mỉm cười, đẩy cửa.
Lạy chúa tôi, phòng khách của ngôi nhà được trang trí cực kỳ tỉ mỉ, từ cách sắp xếp bàn ăn đến từng cái ly, cái chén. Tất cả đều được bài trí theo kiểu phương Tây, trông kiểu cách và lịch sự rất nhiều. Hơn nữa, căn phòng lại rất rộng, có khi gấp 3-4 lần nhà nó ý chứ. Công nhận, nhà này giàu thật.
Đúng như lời cái Trang, khách khứa ở đây rất đông, nhìn sơ qua là có thể thấy rất nhiều quan chức cấp cao của thành phố đến dự. Đấy là nó còn chưa kể đến rất nhiều cô chiêu, cậu ấm ăn mặc sang trọng, cười nói vui vẻ, Hai đứa nó cũng thuộc vào tuýp ăn mặc khá lộng lẫy. Hơn nữa, 2 con nhỏ đều rất xinh làm ai cũng phải chú ý. Bằng chứng là: khi nó cùng nhỏ Trang bước vào, mọi người có mặt trong phòng đều quay ra nhìn với những ánh mắt khác nhau. Ghen tị có, ngưỡng mộ có.
Và rồi, như được tập luỵện từ trước, 2 đứa bước đến chỗ “chủ nhà” đó là nhỏ Uyên và anh chàng đẹp trai Minh Nhật một cách rất nhẹ nhàng, quý phái để chào hỏi. Và rồi, vẫn như mọi khi, nó bắt gặp ánh mắt thiếu thiện cảm của Uyên. Con nhỏ chỉ cười khẩy rồi quay đi chỗ khác tiếp chuyện lũ bạn, hướng những tia nhìn khinh khỉnh về phía 2 đứa nó. < ghen tị đây mà>
Nhỏ Uyên hôm nay mặc bộ váy lụa màu đỏ bóng, cổ áo được may cầu kỳ, diêm dúa khoe nước da trắng cùng đôi chân dài thẳng tắp hệt như dáng người mẫu. Mái tóc không còn màu hung đỏ nữa mà thay vào đó là màu vàng tây tây được 乃úi cao. Cách trang điểm đặc biệt nhấn mạnh vào đôi mắt sắc và cái miệng phớt đỏ kiêu sa. Chuyện, nhỏ là đại tiểu thư mà. Nó phải thật đẹp chứ.
- Hà Linh à, cậu ... đẹp thật đấy. Suýt nữa thì tớ nhận không ra.
Nhật tươi cười,mắt anh chàng vẫn đang dán chặt vào nó. Ngại ngùng, nó tìm cách chuyển chủ đề.
- Cậu chưa thấy Huy đến à? Tớ tưởng cậu ấy đi trước rồi.
- Chưa, chưa thấy cậu ấy đến.
- Nhật này, nhà cậu to và đẹp thật đấy .- Trang xù bẽn lẽn.
- Hì...- Anh chàng chẳng biết nói sao nữa, đành gãi tai cười trừ. – A, Huy đến rồi kìa.
Nó và Trang quay ra nhìn. Huy hôm nay quả thật rất... đẹp trai. Cậu ấy mặc áo đuôi tôm, có thắt nơ trên cổ. Trông vừa lịch lãm vừa có gì đó lãng tử. Không hiểu sao, lúc này tim nó chợt đập mạnh. “ Thình thịch...thình thịch...”
Ngại ư?? Không phải chứ. Nó và Huy là bạn thân mà, đây đâu phải lần đầu nó thấy huy đẹp trai như vậy. Lạ thật đấy.
Trấn tĩnh lại tinh thần, nó toan bước tới chỗ Huy,nhưng nhỏ Uyên đã chạy đến trước. Nhìn con nhỏ cứ tíu tít như con chim sẻ bên cạnh Huy làm nó thoáng buồn.
Nó bước tới bàn ăn, nó cầm ly rượu lên rồi uống một ngụm nhỏ. chợt :
- Tiểu thư, chúng ta làm quen được chứ.
- Ơ, tôi...
Nó đang chưa biết trả lời sao với anh chàng lạ mặt này thì:
- Thì ra cậu ở đây. Lại đây với tớ nào.- Huy kéo nó đi không quên nói lại với anh chàng đang đứng cạnh nó: - Xin lỗi anh bạn nhé.
- Cậu đến khi nào thế?
- Ờ, thì trước cậu một lúc.
- thế sao không ra chỗ tớ hả? Cậu có biết tớ phải tìm cậu vấtt vả lắm không? Giữa hàng trăm người thế này lại chẳng biết cậu ăn mặc thế nào. May mà Trang nói với tớ.
- Vậy à, ừm..xin lỗi cậu. Tớ tưởng cậu đang nói chuyện với Uyên
- Tớ chỉ chào hỏi cậu ấy rồi biến đi tìm cậu luôn chứ chuyện trò gì. Mà .. hôm nay, cậu quả thực.. rát ..rất..xinh...
- Cậu vừa nói gì cơ?- Nó nghe không rõ vì câu sau Huy nói nhỏ quá lại thêm tiiếng nhạc vừa nổi lên nữa chứ
- Tớ...tớ nói là...hôm nay cậu rất...
- Tớ mời cậu nhảy một bản nhé. - Nhật bước tới chìa cánh tay về phía nó. Một chút ngập ngừng thoáng qua. Nó khẽ mỉm cười rồi đặt bàn tay nõn nà nhỏ nhắn lên tay Nhật
Và rồi 2 đứa chìm vào bản nhạc dance nhẹ nhàng.
Trong khi đó, Huy vẫn nhình theo nó, đôi mắt cậu thoáng buồn. Lời khen đó vẫn chưa tuột khỏi môi mà. Quả thật, tối nay nó rất xinh. Xinh lắm!
Mà lại có vẻ dịu dàng hơn nữa. Trong mắt cậu nó lúc nào cũng xinh, cũng đáng yêu. Nhưng sao lúc này cậu thấy nó xinh đến thế. Hệt như thiên thần nhỏ một lần nữa làm sưởi ấm trái tim cậu. Và ngay lúc này đây,nó đang đập mạnh dữ dội, thúc giục cậu bước lên dành lấy báu vật quý giá nhất của đời cậu.
Hu toan bước đi thì thấy Trang. Ánh mắt cũng đang hướng về phía nó và Nhật. Đôi mắt con nhỏ cũng chùng xuống. Một cái thở dài hắt ra. Buồn!
- Cậu... thích Nhật rồi à? – Huy bước đến, hỏi nhỏ cô bạn
- Tớ....chắc vậy.Nhưng nếu người cậu ấy yêu không phải là tớ thì tớ không bắt ép. Tớ sẽ chúc phúc cho cậu ấy.
- Ý cậu là, Nhật...thích Linh...- Huy nói mà cảm thấy trái tim mình nhói lên. Từng đợt, từng đợt một.
Đau.. tựa như hàng ngàn, hàng vạn mũi kim xuyên vào tim...
Đau lắm!!!
- Nhìn thái độ của Nhật là biết mà.Con gái bao giờ cũng cảm nhận rõ hơn.- Trang cười nhẹ, một nụ cười thánh thiện dịu hiền.
Huy nhìn về phía Linh,con nhỏ vẫn đang tươi cười nói chuyện cùng Nhật. Bất giác, cậu thấy lo lắng. Phải làm sao khi Linh không chọn cậu mà sẽ cùng một người khác sánh đôi bước đi. Không được, không thể nảo. Chẵng nhẽ, tình cảm suốt 10 năm trời của cậu lại bị chôn vùi ở đây?
Không được!!!
Cậu không cam tâm đem người con gái mình yêu cho người khác được. Cậu phải giữ nó lại. Phải giữ...
- Huy, thì ra cậu ở đây, Uyên đi tìm Huy mãi từ nãy đến giờ. Ra nhảy với Uyên 1 bản đi.
- Uyên à, mình...
- Đi mà, tiệc tổ chức cho Uyên mà. Đừng làm Uyên thất vọng thế. Đi...
Không thể từ chối, Huy nắm tay Uyên và nhảy. Cậu cảm thấy rõ rằng Linh đang nhìn cậu. Nhưng cậu không thể đoán được những suy nghĩ của cô bạn đằng sau đôi mắt đen láy to tròn kia.
Lắc đầu, cậu chầm chập hoà mình vào điệu nhạc.
***
Clap, clap, clap...
Tiếng vỗ tay không ngớt từ phía những khách mời sau khi hoàn thành điệu nhảy. Bây giờ là nội dung chính của buổi tiệc.
- Kính thưa các vị khách quý có mặt trong buổi tối ngày hôm nay. - Một người phụ nữ đã đứng tuổi nhưng trông bà vẫn rất trẻ, mang vẻ đẹp sang trọng và quý phái bước lên bục.
- Tôi rất vinh dự khi quý vị đã dành chút ít thời gian quý báu đến dự bữa tiệc chào mừng 2 đứa con của tôi về nước. Xin cảm ơn. Bây giờ, chúng ta cùng nhập tiệc đi nào…
Bà vừa dứt lời, lại một tràng pháo tay nữa nổi lên. Giòn giã.
Sau đó, Nhật và Uyên cùng mẹ hỏi thăm từng vị khách.
- Mẹ à, đây là Huy. bạn cùng lớp với con. Lớp trưởng đấy mẹ.
- Cháu chào bác.
- Ừ! Cháu học cùng lớp Uyên và Nhật hả? Thế bố mẹ cháu làm nghề gì?
- Dạ...Bố mẹ cháu đều làm kinh doanh, hiện đang ở bên Nhật Bản ạ.
- Vậy à. Rất tốt. – Bà nói, tỏ vẻ hài lòng.
- Còn đây...? – Bà Châu chỉ vào nó, quay sang Uyên
- Dạ. Cháu là Trần Hà Linh ạ.
- Bạn của Huy mẹ ạ . – Uyên nói nhỏ vào tai bà Châu.
- Bố mẹ tiểu thư đây làm nghề gì nhỉ?
- Mẹ cháu làm ...nhân viên của 1 doanh nghiệp nhỏ. Cháu không có bố ạ.
- Vậy sao? Hừ, mẹ cô chỉ làm 1 nhân viên bình thường thôi sao?
- Vâng…
- Vậy mà cô lại ăn mặc sang trọng như vậy. Cô định quyến rũ ai vậy.
- Cháu…
- Buổi tiệc này chỉ dành cho giới thượng lưu giàu có. Nên rất nhiều cậu ấm, ông chủ lớn . Cô định quyến rũ ai trong số họ? – Bà Châu nói, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Nhưng từng lời nói của bà ta thâm độc như cứa sâu vào da thịt nó.
- Cô ơi, không...- Huy đang định nói đỡ cho nó thì bị nhỏ Uyên ngăn lại.
Nó đã lường trước được tình hình xấu nhất rồi. Không sao. Không sao, nó sẽ trấn tĩnh lại, trấn tĩnh lại. Hít 1 hơi dài, nó nhìn thẳng vào đôi mắt đang đứng đối diện nó.
- Thưa cô, cho dù mẹ con cháu nghèo. Nhưng cháu và mẹ cháu cũng có lòng tự trọng. Vậy xin cô không được xúc phạm tới danh dự của mẹ con cháu. Nếu như cô nghĩ, cháu đến đây chỉ bởi quyến rũ một ai đó thì tuỳ cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Bởi chính con gái cô đã viết thiệp mời cháu đến chứ cháu không tự ý đến thưa cô.
- Cô còn biện minh sao? Vậy cô trang điểm như thế này để làm gì. Không phải quyến rrũ đàn ông thì là gì hả?- Giọng bà Châu đã có phần hằn học hơn.
- Chẵng nhẽ những người như cháu lại không được làm đẹp sao ạ? Quyền làm đẹp là quyền của mỗi công dân. Cô không thể cấm nó. Xin lỗi cô, Cháu không hề biện minh điều gì cả, cháu chỉ nói đúng sự thật thôi. Một lần, nữa cháu nhắc lại. Cô không được phép xúc phạm cháu.
Lúc này, tất cả mọi người đều đổ dồn về phía nó và bà Châu.Hai người nhình nhau với ánh mắt toé lửa. Nó đã nói rồi, nó quyết định đến là không để ai chà đạp lên danh dự của nó đâu.
- Linh à, chúng ta về thôi. – Huy lay lay tay nó.
- Về thôi Linh. – Trang xù lo lắng.
- Mẹ à, mẹ đừng vậy nữa. Mọi người đang nhình kìa. Chúng ta ra chỗ khác thôi. - Nhật
- Cô khá đấy. – Bà Châu buông câu nói cuối cùng rồi sải chân bước đi. Ánh mắt sắc lẹm của bà ta sượt qua làm nó hơi lạnh nơi sống lưng.
- Mình xin lỗi.- Nhật quay sang nó
- Không sao mà. Vậy mình về đây.
Huy và Trang cũng bước theo nó. Trước khi rời khỏi, nó chợt bắt gặp nụ cười khẩy của Uyên. Chắc giờ con nhỏ đó đang vui lắm.
***
Ở một khóc khác của căn phòng. Vy thở dài, khẽ lắc đầu. Nó biết mà. Sự việc sẽ còn hơn thế nữa. Bà Châu là người phụ nữ nham hiểm.
Vy lo lắng, lo lăng cho Linh. Hôm nay, con bé đã dám cãi tay đôi với bà Châu mà không lường trước được hậu quả sau này.
Nhưng sao Nhật lại thân thiết với Linh thế?
Tại sao ánh mắt của Nhật không bao giờ hướng về phía nó?
Tại sao?
Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi chất chứa trong đầu Vy ...
Quyết định giúp Linh của nó là đúng hay sai đây...
Nó mặc đẹp chỉ để Nhật để ý đến , nó đến sớm chỉ để nhìn thấy nụ cười của Nhật ...
Thế nhưng...tại sao ... ánh mắt Nhật lại chưa từng dừng lại chỗ nó...mà ánh ấy lại luôn hướng về cô gái ấy...
Buồn quá...
Đau...
***
- Linh à, cậu không sao chứ? – Huy nhìn nó, bất an.
- Tớ không sao đâu mà . Chỉ là cảm thấy nhức chân vì giày cao gót thôi.
- Vậy sao lúc nãy không về taxi cùng Trang luôn ?
- Tớ muốn đi bộ. Cậu xem, chẳng phải không khí rất trong lành sao ?
- Ừm, dễ chịu thật!!!
- Huy này...
- ...
- Cám ơn cậu!!
- ...
- Vì đã đi cùng tớ.
- Gì chứ, chúng ta đã là bạn suốt 12 năm rồi đấy. Mỏi chân thì lên đây tớ cõng nào. À, mặc cái này vào đi, lạnh đấy!
Huy ϲởí áօ khoác ngoài ra khoác lên người nó rồi cúi thấp người để nó trèo lên.
Nó nhìn Huy, nghi ngờ:
- Hôm nay lại tình nguyện cõng tớ hả?
- Ý cậu là gì?
- Bình thường có năn nỉ gãy lưỡi cậu cũng không chịu, sao hôm nay lại rộng rãi thế? - Nó châm chọc.
- Không muốn thì thôi. Cơ hội có một không hai đấy nhá. Cấm hối hận.
- Ấy đừng...tớ lên, tớ l ên...Cám ơn c ậu. - Nó thì thầm vào tai cậu bạn.
- Xì...
Thật là êm ái biết bao nhiêu. Suốt 12 năm qua không biết Huy đã làm bờ vai vững chãi cho nó bao nhiêu lần rồi mỗi khi con bé không vui.
Trên vai Huy, nó cảm thấy thật an toàn. Dễ chịu...
Nó cười, Huy và Trang, 2 đứa bạn nó yêu quý nhất. Có lẽ cũng chỉ có hai đứa mới nhìn thấy sự yếu đuối tột cùng của nó.
- Hôm nay cậu cừ lắm Linh ạ.
- Vậy sao?
- Ừ, Nhìn mẹ Nhật rất đáng sợ. Vậy mà cậu vẫn không tỏ ra run sợ tẹo nào. Đối đáp với và ấy từng từ một.
- Tớ cũng không biết tại sao tớ lại có nhiều dũng khí đến thế ? Vì mẹ chăng ?
- Chắc vậy. Hì...
Gió thổi! Lạnh!
Nhưng Huy vẫn cười.
Nụ cười của hạnh phúc.
Bởi...có Linh bên cạnh. Dù rét run đến mấy thì cậu vẫn cảm thấy luôn ấm áp.
Huy cõng nó đi trên con đường dài về nhà. Trong lòng cậu thầm mong sẽ giữ mãi khoảnh khắc yên bình này. Khoảng khắc cậu nhìn thấy sự yếu đuối trong đôi mắt nó trong khi nó vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.
Ngốc thế!!
Cậu là đồ đại ngốc! TRẦN HÀ LINH!!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay