Nhất Định! Chị Sẽ Phải Yêu Tôi - Chương 20

Tác giả: Uyên Chipi

Ngày hôm nay đối với My lại buồn chán như hôm nào. Cô nằm xuống giường, mắt nhìn đăm chiêu vào chiếc điện thoại, lướt một lần danh bạ. Cô ngẫu nhiên bấm lấy một số gọi. Đầu dây bên kia bắt máy
- Linh à! Em rảnh không? Qua nhà chị chơi.
Nhật Linh nhìn qua lịch làm việc của mình, cô bé nhíu mày.
- Hôm nay thì không được rồi! Em phải đi học tiếng.
- Ừ. Vậy thôi nhé
My chán nản cúp máy. Hôm nay ai cũng bận, kể cả bạn thân của cô Diệp Thảo vì có lịch đóng phim đột xuất nên không thể chơi với cô. Bất đắc dĩ, cô đành phải gọi đến “ Hàng Xóm “ của mình.
- Anh đang làm gì? Rảnh không
Nhật Anh đáp
- Rảnh. Em có việc gì sao?
My lắp bắp. - Ờ thì! Anh có thể qua nhà em giúp em làm Kim Chi và dùng bữa tối với em luôn không?
Nhật Anh mỉm cười hài lòng.
- Được – Câu trả lời ngắn gọn, nhưng ẩn chứa bao niềm vui trong đó.
.
Lát sau, trước mặt My và Nhật Anh là một đống rau củ quả.
- Làm kim chi, có cần nhiều như vậy không? Em ăn hết sao?
My đáp
- Cả anh ăn nữa mà.
Nhật Anh bó tay với cô gái trẻ con. Nhưng cũng vì tính cách đó mà anh thích cô, khác với bao cô gái khác, My không quan tâm tiền của anh, My không đáp lại tình cảm của anh, như vậy càng làm cho anh hứng thú theo đuổi.
- Em biết làm sao?
My nhanh chóng lấy Ipad để lên bàn.
- Có thứ này là Ok rồi! Mỗi lần em nấu ăn đều dùng đến nó. Anh có thể giúp em rửa hết rau củ quả không
Nhật Anh mỉm cười, rồi làm theo. Từng công đoạn làm My đều làm giống y hệt trên máy tính hướng dẫn. Xong hết thì cũng đã đến giờ ăn tối, cô rút điện thoại ra và gọi đồ ăn sẵn. Lát sau, nhân viên giao hàng đã đến trước cửa với một đống đồ ăn.
Nhật Anh nheo mắt khó hiểu. – Mỗi lần em ở nhà một mình đều gọi đồ ăn sẵn sao.
My cười đáp
- Đúng vậy. Vừa nhanh, vừa ăn vừa không phải nấu ăn. Như thế không tốt sao?
Nhật Anh lại một lần nữa bó tay, nếu sau này anh mà lấy My về làm con dâu, thì sẽ không đạt tiêu chuẩn, bởi nếu muốn làm vợ anh thì phải biết nấu ăn, phải giỏi 7 thứ tiếng cơ bản, giỏi giao tiếp hoàn hảo về mọi mặt. Vậy mà, cô gái này không biết nấu ăn đến nỗi phải gọi đồ ăn sẵn. Mặc dù, nấu ăn My không giỏi, nhưng công việc khác cực kì tháo vát, cô bày bàn ăn và dọn cũng rất nhanh.
Bữa ăn kết thúc, My lại lóc cóc vào bếp để rửa bát, nhưng Nhật Anh ngỏ lời
- Hôm nay anh là khách! Để anh rửa hộ em. Em chỉ cần lên nhà và ngồi đợi thôi.
Sự cương quyết, nhiệt tình của Nhật Anh khiến My không thể từ chối. Đừng thắc mắc tại sao một đại thiếu gia lại biết rửa bát. Anh là một người con trai hoàn hảo về mọi mặt, ngay cả việc nấu nướng anh còn thông thạo hơn phụ nữ, chỉ là trong nhà có nhiều người giúp việc nên anh không động đến việc đó bao giờ thôi.
.
Ngoài phòng khách, My đang ngồi đó với một đĩa hoa quả, cộng thêm cả bộ phim của hài. Làm cô cười nghiêng ngả. Sau khi rửa xong đống bát, Nhật Anh quay lại phòng khách, nhìn bộ dạng của My bây giờ khiến anh bật cười, anh tiến lại gần phá đám.
- Có gì hay sao? Mà em cười như vậy.
My tươi tỉnh đáp
- Đúng vậy rất hay. Rất buồn cười.
Nhật Anh nhếch mép tiến lại gần, cúi sát mặt vào My. Cô giật mình, hai con mắt mở to nhìn hành động lạ.
- Anh làm gì vậy?
Nhìn bộ dạng sợ hãi của My, Nhật Anh càng có thêm hứng thú trêu trọc.
- Đêm qua em đã gây chuyện với anh, mà sao vẫn có thể vui vẻ mà sống như vậy nhỉ?
My hoảng hốt nhớ lại đêm qua, cô che mặt xấu hổ. Cũng chỉ tại lúc đó, cô say quá mà không làm chủ được bản thân. Nhật Anh mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Rồi anh ngồi xuống ghế, bên cạnh My.
My tức giận, sự trong sáng của mình luôn bị hai anh em Nhật Anh và Bảo Duy phá mất. Ngay cả nụ hôn đầu của cô cũng là do Bảo Duy. Rồi sau đó liên tiếp là Nhật Anh, hôn cô mà chưa được sự đồng ý. Nhưng hôm nay cô không phải khó chịu về những chuyện cỏn con đó, mà là cô khó xử, anh càng làm như vậy cô càng không biết phải xử lí thế nào. Cô muốn lắm đáp trả lại tình cảm của anh, nhưng rồi Duy sẽ ra sao? Cô nợ tình của hai người quá nhiều. Giờ đã đến lúc cô phải quyết định sẽ chọn ai.
- Nhật Anh này! Em có chuyện muốn nói. Anh hãy lắng nghe và tôn trọng quyết định của em.
- Em hiểu rõ tình cảm của anh đối với em. Anh biết không, em thật sự rất khó xử, anh và Duy đều tốt với em. Nhưng giữa hai người em chỉ có thể chọn một, từ những ngày đầu xa anh, em cứ ngỡ là mình không thể xóa nhòa hình bóng của anh. Nhưng từ khi, ở bên Duy, em mới biết trên thế gian này thứ gì cũng có thể quên lãng theo thời gian. Và hôm nay, em yêu Duy, nếu có thể em sẽ trở lại bên anh ấy. Xin lỗi anh, đây là những điều em muốn nói.
Sắc mặt Nhật Anh đã thay đổi rõ rệt lạnh đến ghê người. My ngồi cạnh mà không khỏi lạnh sống lưng. Anh nhếch mép, lạnh nhạt
- Thì ra đối với em. Trong em tôi không bằng Bảo Duy sao? Tôi kém nó ở điểm nào, hay là em nghĩ tôi không thể mang lại hạnh phúc cho em?
My phải cố gắng lắm mới nói ra được hết tâm tư tình cảm bao lâu nay. Nhưng ngay lúc này, cô càng run sợ hơn, cô biết Nhật Anh tàn nhẫn đến mức nào, cô biết không nên chọc tức anh.
- Xin anh! Đừng nói nữa.
Nhật Anh đứng lên, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng đó. Anh lại trở về con người trước kia, thâm sau, độc ác. Anh ấm áp, tốt bụng cũng chỉ vì My, mà bây giờ My lại khiến anh đau lòng như vậy, cô không phải là anh, cô không biết được tình cảm anh đối với cô nhiều như thế nào. Những lời nói vừa rồi của My có lẽ là một con dao đâm thẳng vào tim anh.
- Từ giờ em sẽ không phải khó xử vì tôi nữa đâu. Tôi sẽ không dây dưa và có bất
kì quan hệ với em nữa. Từ mai đường ai nấy đi.
Nhật Anh bước đi, rồi đóng “Sầm” cửa lại, anh tức giận khởi động xe lao nhanh hết sức có thể. Anh dừng lại tại khách sạn Hilton. Nơi mà Diệp Thảo ở lại nghỉ ngơi sau ngày đóng phim mệt mỏi. Anh đi thẳng vào thang máy, lên phòng 0128. Gõ cửa, Diệp Thảo bước ra. Cửa vừa mở Nhật Anh tiến thẳng vào phòng, ôm chặt lấy cô, mãnh liệt đặt lên môi một nụ hôn, đầu lưỡi bá đạo len lỏi từng ngõ ngách chiếm đoạt Diệp Thảo. Vì anh quá khỏe, nên Diệp Thảo không thể kháng cự. Lát sau, anh mới từ từ buông cô ra.
- Xin lỗi em! Hôm nay tâm trạng tôi không tốt. Nhưng vì có em nên đã tốt hơn nhiều rồi
Nói rồi anh quay người lại tiến thẳng ra phía cửa rồi đi luôn. Diệp Thảo ở lại trong phòng cô thở dài, đưa ánh mắt đẫm buồn nhìn theo.
- Hôm nay anh khiến tôi buồn quá.
----
Tại nhà My.
Sau khi Nhật Anh đi, My ngồi khóc nghĩ ngợi rất nhiều. Đột nhiên, cô quay ra nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là 8 giờ 30 phút. Cô vội vã lao thẳng ra ngoài, rồi chạy thật nhanh đến công viên gần nhà. Tại đây, cô thấy Duy đang đứng đợi cô ở đó, khóe miệng khẽ cong lên.
- Em bắt tôi phải đợi quá 30 phút rồi. Nên chịu phạt
Duy tiến lại gần cô, đặt lên má cô một nụ hôn. Rồi anh mỉm cười tuyệt đẹp
- Đây là hình phạt dành cho em. Sau này tôi sẽ từ từ dậy bảo.
My chỉ cười không nói gì thêm.
- Em hãy nhắm mắt lại, và đi theo chỉ dẫn của tôi.
My thắc mắc, nhưng vẻ mặt vui vẻ của Duy hiện tại cô không muốn làm cậu buồn chán, nên ngoan ngoãn làm theo. Duy không yên tâm, vòng hai tay qua và bịt mắt cô lại. Từng bước chậm rãi, chậm rãi tiến về phía trước. Đến nơi, Duy khẽ nói.
- Được rồi! Mở mắt ra đi.
My từ từ mở mắt, một cảnh đẹp đẽ hiện trước mặt cô. Một trái tim lớn được xếp ngay ngắn bằng những hộp nến nhỏ. Bên trong là một hàng chữ bằng cánh hoa hồng “ Anh yêu em “. My ngỡ ngàng
- Đẹp quá! – Vừa nói, giọng cô vừa run, khóc vì quá cảm động.
Duy mỉm cười, ôm lấy cô.
- Cô gái ngốc! Sao phải khóc. Bây giờ em có thể về bên anh và làm lại từ đầu chưa?
My lau qua nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp. Rồi mỉm cười mãn nguyện
- Em yêu anh. Bảo Duy
Giữa trái tim sáng lung linh. Hai con người, vốn dĩ không bị chia cắt họ đã trở về bên nhau, họ để trái tim đã ૮ɦếƭ yêu thương lại một lần nữa.
Hôm nay, Tất cả các sinh viên của General sẽ quay lại trường học sau một thời gian dài nghỉ học. Từ sáng sớm, các trường đã náo loạn. Nhật Anh đã phát ra thông báo “ Giữa tôi và sinh viên khoa Thiết kế A1 không có gì cả! Từ giờ mọi người hãy thôi nói các tin đồn và tập trung vào chuyện khác đi.” Vừa nghe được thông báo đó, các nữ sinh viên đang buồn chán đều vui vẻ hẳn lên. Nhưng trong sự vui vẻ đó lại tồn tại hàng trăm tin đồn mới. Hôm Party, ai nấy đều chứng kiến cảnh tượng tỏ tình, vậy mà sau kì nghỉ mọi thứ lại trở về đúng quỹ đạo. Rốt cuộc giữa họ đã xảy ra chuyện gì?
.
Giữa hàng trăm sinh viên đang bàn tán sôi nổi. Thì chiếc xe BMW màu đen tiến vào học viện. Tất cả đều xúm vào quanh chiếc xe. Vì họ biết trong xe là ai, điều đó không còn gì lạ với các sinh viên đã học ở đây lâu. Từ trong xe, Bảo Duy bước xuống, anh quay lại phía sau, dơ tay ra để bàn tay khác nắm lấy. Các nữ sinh đều kì lạ, nhòm ngó bên trong nhân vật may mắn đó. My nắm lấy tay Duy từ từ bước ra. Không khí học viện lại trở nên căng thẳng. Nhưng Duy với nắm tay bạn gái bước đi ung dung trước hàng trăm câu hỏi.
-  Tại sao? Tại sao lại như vậy? – Cả học viện đau lòng.
Duy làm như vậy càng không biết đã gây cho My thêm nhiều tin xấu. My bước vào lớp, ánh mắt thù hằn, tức giận hơn mọi ngày đổ dồn về cô. My cố gắng không quan tâm, ngồi xuống chỗ của mình. Lúc này cô mới để ý, trên bàn và cả trên bàn chằng chịt các chữ viết. “ Huyền My chia tay Bảo Duy đi” “ Huyền My con hồ ly tinh” “ Đứa con gái lẳng lơ, tại sao đối xử với Nhật Anh như vậy?”…My tức giận cầm lấy giẻ lau bảng
-  Ai đã viết những thứ này – My gào lên
Các sinh viên vẫn làm ngơ, coi như không biết gì. My càng tức giận, nhưng chỉ biết ôm hận trở về chỗ cũ. Ngọc Hân ngồi xuống bên cạnh cô, khuôn mặt nghiêm trọng, tra hỏi.
-  Có lẽ bạn không nên đến trường trong mấy ngày này. Đợi tin đồn lắng xuống đã.
My khó hiểu quay ra hỏi
-  Tin đồn gì? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Ngọc Hân thở dài
-  Cả học viện đang tung tin đồn. Bạn đùa giỡn với tình cảm của Nhật Anh, bây giờ lại yêu Bảo Duy nên số người anti của bạn đang tăng lên rất nhất nhanh, gần như cả học viện rồi.
My dứt khoát.
-  Tại sao họ có thể nói như vậy? Giữa mình và Nhật Anh không có gì hết.
Ngọc Hân không còn nói gì nữa. Hân đứng lên trở về chỗ cũ của mình để bắt đầu tiết học. Hôm nay, My học không vào đầu chút nào, không khí căng thẳng của lớp học còn khiến cho các giáo sư giảng xong muốn nhanh chóng rời khỏi càng sớm càng tốt. Thời gian kết thúc các tiết học đối với My như 5 ngày vậy. Cô mệt mỏi bước xuống canteen. Cô tiến lại gần máy pha cà phê, lấy cho mình một ly rồi ngồi xuống bàn. Bỗng nhiên, Yến Nhi cũng ngồi xuống cùng cô. Ánh mắt sâu thẳm, nhìn thẳng vào My.
-  Tôi biết chuyện của chị và Bảo Duy. Trông hai người thật hạnh phúc đó.
My mệt mỏi đặt cốc cà phê xuống bàn. Ngay cả lúc nghỉ ngơi cũng bị làm phiền, vậy cô phải sống như nào trong cái nơi đáng sợ hơn cả địa ngục như này. My không trả lời. Yến Nhi tiếp tục mỉa mai.
-  Chị cũng thật ghê gớm. Chị đùa giỡn tình cảm của Nhật Anh đến nỗi anh ấy phải tạm nghỉ học ở đây một thời gian. Quay lại General làm việc.
-   Nhưng tôi sẽ cảnh cáo chị lần đầu. Chị phải mau chóng rời xa Duy, không thì tôi không chắc chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
Nói xong Yến Nhi đứng lên đi luôn. My cầm luôn ly cà phê uống một ngụm lớn, rồi đặt mạnh ly xuống bàn tức giận.
.
Một ngày học mệt mỏi ở học viện đã kết thúc. Các sinh viên trở về nhà, ai cũng có kẻ đưa người đón bằng ô tô. My đi ra cổng trường, Duy đang ở đó đợi cô. Anh dang rộng cánh tay, My hiểu ý chạy đến ôm Duy ngay.
-  Anh nhớ em quá đi! Đã 10 tiếng anh không được gặp em rồi.
My cả ngày buồn chán, vừa gặp được Duy là tan biến hết. Duy mở cửa xe cho cô, và còn thắt cả dây an toàn nữa. Rồi anh nhanh chóng khởi động xe, đưa My về nhà. Trên đường về, thấy thái độ của My kì lạ, anh lo lắng.
-  Sao mà buồn vậy?
My chán nản đáp.
-  Tất cả là tại anh. Bây giờ ở nữ sinh ở học viện đều ghét em hết rồi.
Nhật Anh bật cười.
-  Không sao đâu! Có anh bảo vệ em mà.
My bó tay trước tính cố chấp của Duy. Khoa của anh cách khoa của cô một dãy nhà thì làm sao hiểu nổi áp lực của cô. Lát sau, Xe dừng lại trước cửa nhà cô. Cô bước xuống xe, từ trong xe Duy nói chào tạm biệt. Phải để cho anh khởi động xe đi hẳn My mới định vào nhà. Nhưng cô lại nhìn sang căn nhà bên cạnh, có lẽ cô vẫn còn cảm thấy có lỗi, nên muốn xin lỗi anh chân thành. Cô bước sang gõ cửa. Từ trong nhà một bác gái tuổi trung niên bước ra mở cửa.
-  Bác là ai? – My hỏi
Người phụ nữ nhìn qua My.  Rồi đáp
-  Ta là chủ nhà này.
My càng thấy kì lạ.
-  Không phải chủ nhà này là một người con trai sao?
-  À! Cháu đang nói anh chàng tuấn tú đó sao? Ngày hôm qua! Cậu ấy đã bán lại căn nhà này cho ta rồi.
My không hỏi gì nữa. Chỉ lặng lẽ trở về nhà. Cô nghĩ anh cần thời gian để quên đi cô. 8 giờ tối, My đang ngồi xem phim tại phòng khách thì nhận được một số điện thoại lạ.Cô bấm trả lời
-  Cô là con gái của ông Trần Nguyên Hùng phải không
My đáp
-  Đúng vậy.
Đầu dây bên kia trả lời:
-  Vào lúc 7 giờ tối hôm nay. Ông Trần Nguyên Hùng đã gặp tai nạn. Cô mau đến bệnh viện và chuẩn bị tinh thần cho việc xấu nhất.
Điện thoại trên tay My, bỗng nhiên rơi xuống đất. Cô ngã khụy xuống đất, tinh thần không còn ổn định. Cực kì bối rối, nhưng vẫn cố đứng lên chạy ra ngoài quốc lộ, bắt lấy một chiếc taxi đi thật nhanh đến bệnh viện
----
Tại bệnh viện.
My vừa đến, đã gấp gáp tìm phòng bệnh.  Chị y tá nói
-  Bệnh nhân đang trong phòng cấp cứu.
Nói rồi My chạy thật nhanh đi. Lúc này, bác sĩ cũng vừa bước ra từ phòng phẫu thuật. Sắc mặt không có gì vui. My chạy đến hỏi dồn
-  Bác sĩ ba tôi sao rồi?
Bác sĩ lắc đầu
-  Chúng tôi đã cố gắng hết sức! Ông ấy sẽ trong tình trạng hôn mê không  biết bao giờ sẽ tỉnh lại. Bây giờ chỉ có thể trông đợi vào may mắn thôi.
My nghe như sét đánh ngang tai. Cô gào lên
-  Ý ông là ba tôi sẽ sống như người thực vật sao?
Bác sĩ cố động viên
-  Cháu đừng quá kích động. Do ông ấy bị bệnh lâu ngày nên mới vậy.
My sốc, cô đứng không còn vững. Tại sao ngày này lại đến sớm như vậy. Cô còn muốn trò chuyện, muốn tâm sự, còn nhiều chuyện mà cô chưa kịp nói với ba mà. Tại sao lại như vậy. Điện thoại My lại rung lên.
-  Chào cô! Chúng tôi từ đồn cảnh sát gọi tới. Chúng tôi đang trong quá trình điều tra về vụ tai nạn của ông Nguyên Hùng. Sẽ có kết quả sớm, nên cô và người nhà không nên lo lắng quá nhiều.
My không trả lời, chỉ buông chiếc điện thoại trên tay xuống đất. Cô vừa khóc vừa tiến vào phòng bệnh. Ba cô đang nằm đó, chằng chịt những dây chuyền nước và ông đang thở ô xi. My ngồi xuống bên cạnh giường bệnh. Nắm lấy tay ba,
-  Ba! Ba tỉnh lại đi. Con không muốn nhìn thấy ba như vậy. Ba đừng rời xa con và mẹ được không?
My vừa nói vừa khóc tuyệt vọng, bàn tay của ba cô áp sát vào mặt cô được rửa qua bằng nước mắt. Lúc này, phía cửa bệnh viện một người con gái đứng nhìn qua khe cửa, khóe miệng nhếch lên.
-  Em gái! Cứ chờ đi. Còn nhiều thứ để xem lắm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc