Nhất Định! Chị Sẽ Phải Yêu Tôi - Chương 10

Tác giả: Uyên Chipi

Ngoài Phố
- Tại sao chúng ta không đi taxi hay để anh lấy xe chở em đi không phải nhanh hơn sao My? - Duy hỏi
- Phải đi bộ tìm nhà mới dễ - My nói
Duy mỉm cười
- Tùy em vậy
Trên Phố đôi nam nữ đang nắm tay đi trên phố, trông rất hạnh phúc. Ánh mắt của ai cũng đổ dồn vào hộ, một người con gái xinh ngang hoa hậu, một chàng trai đẹp ngang hiên thần. Trời sinh một cặp. Khiến ai cũng ngưỡng mộ.
.
Đang đi thì một đám người mặc đồ đen từ trong xe bước ra. Đến trước mặt Bảo Duy
- Thiếu gia, chủ tịch bảo cậu về ngay - Vệ sĩ
- Tối nay tôi sẽ về- Duy
- Nếu cậu không về ngay bây giờ thì chúng tôi không còn cách nào khác sẽ phải lôi cậu về.
Bàn tay Duy nắm chặt lại, ánh mắt giận dữ như muốn đánh nhau.
- Anh về trước đi. Em tìm nhà một mình cũng được - My
- Một mình em ổn chứ ?
- Không sao mà. - My
Vệ sĩ mở cửa xe. Duy mỉm cười bước vào xe.
.
Hai chiếc xe ô tô chuyển bánh lao đi vun vút. My nhìn theo, bóng hai ô tô khuất dần. Điện thoại cô rung
- Chào cô! Tôi là Elly, thấy cô đăng trên mạng cần tìm thuê nhà. Nên tôi mới mạo muội gọi cho cô. - Elly
- Đúng vậy! Cô ở văn phòng nhà đất nào? - My hỏi
- Không! Tôi là người cho thuê nhà. Vì tôi cần ra nước ngoài gấp. Nếu cô muốn thuê nhà của tôi thì hãy đến đường Trần Hưng Đạo ngay, tôi sẽ đưa cô tham quan qua nhà tôi. - Elly
- Được! Tôi sẽ đến ngay - My đáp rồi cúp điện thoại ngay .
-----
20 phút sau. tại đường Trần Hưng Đạo
My bước xuống rồi nhìn thấy một cô gái đang đứng đợi mình vẫy tay mỉm cười. Người con gái đó có vẻ ngoài rất cao quý, xinh đẹp, thông minh, già rặn như một người hiểu biết nhiều. My tiến đến gần hỏi
- Cô là Elly
- Đúng là tôi - Elly mỉm cười
- Vậy chúng ta đi được chưa? - My hỏi
Elly đưa cô bước vào nhà 2 tầng. Bên trong rất rộng lớn tất cả đồ đạc cần thiết đều có đủ. Tầng 1 có phòng khách và nhà ăn. Tầng 2 có phòng ngủ và nhà tắm.
- Trong nhà này. Chỉ có hai phòng ngủ, mỗi phòng có 1 ti vi và điều hòa. Phòng khách cũng có tivi. Nhà bếp thì có đủ mọi đồ dùng cô sẽ không phải mua gì thêm nữa. Toàn bộ ngôi nhà này có lắp đặt hệ thống đèn tự động, và wifi do cô đặt lại mật khẩu và tên.
- Còn ngoài kia có một nhà để xe riêng. Chỉ chứa đi 5 xe. Không biết nhà cô có bao nhiêu xe cần để
My thấy thật kì lạ. Mọi đồ đạc đều có hết sao. Còn biết rõ ba My có 5 chiếc xe nữa.
- Đồ đạc đầy đủ, nhà để xe rộng như vậy chắc giá thuê cũng đắt lắm nhỉ. - My hỏi
Elly cúi xuống cười
- Giá thuê cũng không phải đắt lắm. Chỉ có 5 triệu một tháng.
My sững người. 5 triệu bằng một nửa tháng lương của ba, quá đủ để thuê nhà và còn đủ cho My mua sắm nữa.
- Rẻ vậy sao? Chị đang đùa phải không?
- Không! Tôi nói giá thật. Vậy cô có thuê không?
- Được! Tôi thuê từ hôm nay. - My
Elly đưa ra một bản hợp đổng để My khỏi nghi ngờ. Khi mọi thỏa thuận đã xong Elly lặng lẽ rời khỏi. Còn My thì đến bệnh viện đón ba.
----
Lát sau, My lái chiếc xe Civic màu đỏ của mình đến bệnh viện. Đã lâu cô không lái xe nên cảm thấy có gì đó ngượng ngịu. Trước kia đi đâu toàn có người đưa người đón. Bây giờ toàn phải tự mình làm mọi việc.
.
Vào đến bệnh viện, My đi làm mọi thủ tục để xuất viện. Rồi vào phòng bệnh đỡ ba ra vào trong xe. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện
- My này! Ba sẽ đi làm mọi thủ tục chuyển nhượng tài sản của ba cho con.
My ngạc nhiên
- Sao phải làm sớm như thế ạ?
- Vì ba sợ ba sẽ mất sớm, không kịp chuyển giao tài sản cho con. Số tài sản này tuy không được nhiều bằng số tài sản đã bị lấy đi của mẹ con nhưng nó đủ để cho con du học tại Mỹ.
- Ba đừng nói những điều gở nữa được không? Con thấy thật khó chịu.
Ba My ngồi đằng sau đưa mắt nhìn con gái yêu quý của mình ánh mắt có gì đó buồn rầu.
------
Tại biệt thự Nhật Anh
- Sao anh lại bỏ một số tiền lớn như vậy ra để mua nhà rồi lại còn cho Huyền My thuê với giá rẻ như vậy chứ - Elly
Nhật Anh đưa anh mắt nhìn ra phía khu vườn.
- Anh nợ cô ấy - Elly
- Trước kia anh còn nói sẽ trả thù cô ta mà - Elly
- Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm nhỏ, bây giờ Vân Khuê bà ta đã phải vào tù coi như mọi hiểu lầm phải được gỡ bỏ.
Elly quay sang nhìn Nhật Anh, đôi mắt hiếu kỳ
- Anh vẫn thích cô ta sao?
- Ừm - Một câu nói nhẹ nhàng mà khiến lòng người ta đau nhói
- Chả lẽ anh không biết tình cảm bao năm nay của em sao?
- Anh biết nhưng em cần ở bên người khác xứng đáng hơn.
Nói rồi anh quay lưng bước đi.
Trải qua đêm đầu tiên ở nhà mới. My cảm thấy chưa quen lắm. còn chút bỡ ngỡ
- Oa! Ngủ không ngon tý nào - My vươn vai mệt mỏi.
Sau khi bước xuống giường cô lại vào nhà tắm. VSCN
30 phút sau
Điện thoại rung.
- Hello, my love! đêm qua ngủ nhà mới có tốt không? - Duy
My nhăn mặt
- Không tốt cho lắm - Giọng mệt mỏi, hình như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn
- Vậy sao? Em ăn sáng chưa? - Duy hỏi
- Em chưa! Hôm nay không nấu bữa sáng được đành phải ra ngoài ăn, anh muốn đi không? - My
Duy dơ tay nhìn đồng hồ
- Bây giờ thì không được rồi! xin lỗi em nhé.
- Vâng! Không sao - Nói rồi My cúp máy
------
Chán nản vì phải đi ăn sáng một mình, cô thở dài. Nhưng vẫn cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho ai đó.
- Diệp Thảo à! Bạn đi ăn sáng với mình được không
Đầu dây bên kia trả lời
- Ok! Cả sáng hôm nay tớ rảnh. Ăn xong ta đi mua sắm nhé.
tút....tút....tút
Diệp Thảo nói xong tắt máy luôn không cần biết My sẽ trả lời thế nào.
.
My lại thở dài, bước đi trong làn gió hiu quạnh chớm lạnh của mùa thu. Bỗng nhiên trước mặt mình lại xuất hiện một hình bóng quen thuộc lạnh lùng
- Anh theo dõi tôi sao? Mẹ tôi đã phải vào tù. Bây giờ cứ coi như mẹ tôi đã trả hết nợ cho mẹ anh. Xin anh đừng làm khổ tôi nữa. - My khẩn khoản
- Tôi đâu có ý định làm khổ em. Chỉ là nhà tôi gần đây. - Nhật Anh
My nghe như sét đánh ngang tai. Hàng xóm của mình là tên ác độc này sao?
- Cái? Cái gì?
Nhật Anh đưa mắt nhìn từ dưới chân lên đến đầu My.
- Em mặc như vậy mà không lạnh sao? - Nhật Anh
My chỉ khoác một chiếc áo cardigan dáng dài. Bên trong mặc một chiếc áo crop và quần short bò.
- Không! Tôi ổn - my
Thấy My miệng nói "ổn" nhưng bàn tay cứ bám chặt lấy khủy bên kia. Nhật Anh mang áo khoác của mình, khoác lên người My
- Này! Tôi không cần nhé. Dù anh làm gì thì tôi cũng không có ý định thích anh lại đâu. - My kiên quyết
- Mặc vào đi. Phải biết giữ gìn sức khỏe. Em mà cứ chống đối tôi sẽ khiến em phải đau khổ - Nhật Anh đe dọa
My không nói gì chỉ bước đi, rồi mới sực nhớ ra điều gì. Đứng khựng lại, *** khoác trên người trả cho Nhật Anh
- Sao không mặc
- Tôi với anh không cùng đường - My
- Tôi cũng đi ăn sáng - Nhật Anh
- Sao anh biết tôi đi ăn? - My hỏi
Nhật Anh mỉm cười
- Do vừa nãy em nói chuyện rủ Diệp Thảo đi ăn. Nhân tiện tôi cũng chưa có gì bỏ vào bụng nên đi luôn cùng em. Đi thôi sắp muộn rồi
Nói rồi Nhật Anh lại cầm lấy áo khoác, khoác cho My. Rồi lôi cô vào xe. Lao đi vun vút
----
Lát sau tại quán ăn
Diệp Thảo đã chờ ở đây lâu. Có chút bực dọc, nhưng khi nhìn thấy My đang bước đến bên cạnh còn có một người con trai, Thảo hiếu kì
- Ai đây My? - Diệp Thảo
- À! Hàng xóm ý mà. - My
- Hàng xóm sao? Thế cái áo khoác kia của ai? Một anh chàng bí ẩn à ? - Thảo càng hỏi nhiều hơn
- Là bạn trai cũ - Nhật Anh chữa cháy
Diệp Thảo đưa mắt nhìn sang Nhật Anh.
- À! thì ra là Nhật Anh sao? - Thảo
Nhật Anh không nói gì, lại kéo My ngồi xuống bàn. Diệp Thảo lại không khỏi bất ngờ trước hành động đó, dán mắt vào hai người.
.
Lát sau trên bàn ăn là 3 đĩa thức ăn đơn giản cho bữa sáng, bánh mì sandwich, trứng cuộn, bánh kem và cộng thêm cả sữa.
.
- Tôi vào nhà vệ sinh chút - Nhật Anh.
Hai cô nàng xinh đẹp như chẳng để ý đến anh vẫn tiếp tục nói chuyện
- Anh ta đẹp trai quá đi! Hơn hẳn Bảo Duy
- Kệ chứ! Đẹp nhưng mà độc - My
Thảo không hiểu rõ ý nghĩa câu nói của My, chỉ mở to đôi mắt nhìn cô.
.
Một lúc sau Nhật Anh quay trở lại.
- Lát ăn xong! Anh có thể đi mua sắm với chúng tôi không? Hôm nay tôi không mang vệ sĩ - Thảo hỏi
.
Nhật Anh quay ra nhìn My rồi mới khẽ đồng ý.
Việc tiếp theo là đi mua sắm.
My và Thảo tung tăng bước đi trên con phố nhỏ. Nhật Anh tay *** túi quần, bước đi chậm rãi.
Khi tiến đến gần xe Lexus của Nhật Anh. Anh ga lăng mở cửa xe cho hai tiểu thư. Rồi khởi động xe lao đi nhanh như chớp.
-----
Tại Hà Nội 36 phố phường
Chiếc xe Lexus vừa dừng. Hai cô gái trong xe nhanh chóng mở cửa xe chạy đi thật nhanh. Nhật Anh bước ra sau, nhìn thấy dáng vẻ kì lạ đằng trước anh thắc mắc
- Hai người cứ như là lần đầu tiên đến phố cổ vậy.
My và Thảo đang đi quay lại cười rạng rỡ
- Thì đúng là lần đầu mà - Cả hai cùng đồng thanh.
Nhật Anh bàng hoàng trước câu nói đó. Cùng là người Hà Nội đến một thiếu gia nhà giàu như anh cũng đã từng đến đây vậy mà hai tiểu thư kia chưa một lần đặt chân đến. Nhật Anh tiến đến gần My, cầm lấy tay cô kéo đi.
- Anh làm gì vậy? Tôi có bạn trai rồi. Làm như vậy mọi người sẽ hiểu lầm - My nói
Nhật Anh quay sang
- Chả phải tôi cũng đã từng là bạn trai cũ của em sao?
- Cũ là cũ. Bây giờ khác rồi.
Ngay sau câu nói vừa kết thúc. Đợi cho Diệp Thảo bước đến Hàng Bè. Nhật Anh đẩy My vào tường.
- Từ bây giờ em phải nghe lời tôi! Tôi có thể tăng số năm ở tù của mẹ em lên và cũng có thể giảm. Chỉ cần em bướng bỉnh tôi sẽ không nương tay đâu.
My sững sờ, mở to đôi mắt
- Sao anh có thể ác độc vậy chứ. Anh không thể tha cho tôi sao? - My
Nhật Anh không nói gì, chỉ cầm tay My kéo đi. Diệp Thảo nhìn thấy hai người như vậy đôi mắt không thể hết tò mò. Trước lúc hai người rời khỏi chỗ đó, Thảo đã nhìn thấy hết, tự mình cười thầm.
- Nơi này rất đơn giản nhưng nó độc và lạ đó. Phải chụp ảnh kỷ niệm mới được. My chụp với tớ nhé
Nói rồi thảo rút Iphone chụp ảnh. Hai người tạo dáng đẹp đẽ trong mọi tấm hình. Chụp xong, Thảo lấy máy ảnh kỹ thuật số, chụp lại Hàng Bè, Hàng gai, Hàng Nón,.....Đi đến đâu cô cũng chụp.
My đi đằng sau với Nhật Anh, cứ như một đứa trẻ không thể thoát khỏi sự không chế. Ngoan ngoãn bước đi
.
Diệp Thảo tràn đầy năng lượng, nhưng cuối cùng cũng đuối sức.
- Muộn rồi ta tìm nhà hàng nào đó ăn. Rồi trở về nhà nhé
- Tìm nhà hàng thì tớ đồng ý nhưng về nhà thì không đâu. Phải đốt hết thời gian của ngày hôm nay.
My và Thảo ngước lên nhìn Nhật Anh.
- Không sao. Anh có thể đi tiếp - Nhật Anh trả lời
- Anh biết nhà hàng ở đây. bây giờ anh sẽ dẫn hai người đến đó
-----
Lát sau tại Nhà hàng Phố cổ
- Nơi này trang trí bên ngoài đẹp nhưng bên trong không được rộng lắm - Thảo nói
Nhật Anh đáp
- Ở một nơi như vậy còn muốn đòi nhà hàng sang trọng sao? Hão huyền.
Diệp Thảo nghe vậy như bị sỉ nhục.
- Anh....Anh....- bàng hoàng không nói nên lời, tay thì liên tục chỉ về phía Nhật Anh
Nhật Anh coi như không thấy gì, ngồi xuống bàn ăn.
- Thôi nào! Nhịn đi, anh ta là ác quỷ đấy - My nói
Thảo nghe vậy đành phải ấm ức nuốt trôi cơn tức. Nhưng ánh mắt cứ nhìn về phía anh, lườm.
.
Nhật Anh thấy vậy càng thích thú.
- Bản chất của diễn viên là vậy sao? Tôi tưởng cô phải hiền lành đáng yêu như trong phim chứ - Trêu trọc
Thảo càng tức hơn
- Anh là đồ điên. - Thảo nói
Nhật Anh mở to đôi mắt, tay chỉ vào Diệp Thảo
- Chuyện gì đang xảy ra? Diễn viên hot nhất hiện nay đang chửi fan sao? Nếu tôi mà công khai chuyện này thì coi như cô xong. - Nhật Anh nói
Thảo đập bàn, ánh mắt căm thù không nói được gì.
.
Trong suốt bữa ăn đến khi kết thúc không khí rất căng thẳng.
- Bây giờ ta đến Royal City nhé! - My gợi ý.
Thảo mỉm cười với My
- Ok - Lại tràn trề sức sống, vui vẻ trở lại. Đã hết giận.
Xe lexus lại chuyển bánh, đến Royal City
.
Bên Trong Royal City, tập trung rất nhiều người. Từ người trẻ đến người già, đủ hết.
Diệp Thảo đi đến đâu mọi người cũng đưa ánh mắt nhìn vào chằm chằm, có người còn lao vào xin chụp ảnh và chữ ký. Thảo vẫn cứ cố tỏ ra thoải mái vì không muốn mất hình tượng trước fan.
.
Ở Cafeteria đang tập trung rất đông. Hiếu kỳ, nên mọi người tiến đến gần để xem. Hóa ra là Yến Nhi quán quân VietNam Idol đang có buổi offline fan. Diệp Thảo tiến đến gần Yến Nhi.
- Chào em! Lại gặp mặt. - Diệp Thảo
- Chào chị
Hai người chào hỏi nhau kèm theo một cái ôm giữa diễn viên và ca sĩ.
Thảo vừa bước ra như thu hút mọi sự chú ý. Fan đến càng đông hơn, bao vây Diệp Thảo, buổi offline fan của Yến Nhi dường như biến thành của Diệp Thảo.
My và Nhật Anh đứng ngoài nhìn cảnh tượng hãi hùng của đám fan hung hăng. Yến Nhi tiến đến gần chào hỏi.
- Chào chị! Lâu lắm mới gặp lại và cả anh nữa - Yến Nhi thân thiện
- Cô quen Thảo sao? - My hỏi
Yến Nhi cười
- Chị ấy là bạn tôi. Cùng là người trong ngành giải trí nên vô tình quen biết nhau, sau một thời gian tiếp xúc dường như chị ấy trở thành một người bạn thân, một người chị vậy.
My không nói gì chỉ nhìn Yến Nhi.
- Tôi nghe nói chị là bạn thân của Diệp Thảo từ hồi cấp 2. và tôi cũng là bạn chị ấy, giờ hai chúng ta có thể làm bạn được không? - Yến Nhi hỏi.
- Được! Tôi rất hân hạnh được làm bạn với ca sĩ - My nói.
-----
2 người đang đứng trò chuyện vui vẻ, thì đằng sau vang lên tiếng nói quen thuộc.
- Mọi người vui quá nhỉ? - Bảo Duy
Cả ba người quay lại thì thấy Bảo Duy.
My chạy đến gần Bảo Duy
- Sao anh ở đây?
Duy mỉm cười
- Anh có việc ở gần đây? Nhưng xong rồi - Duy nói
- Em đi cùng Nhật Anh sao?
My đáp
- Vâng. Chỉ là vô tình gặp rồi đi thôi, có cả Thảo mà.
My vừa nói xong Duy lại kéo cô đi
- Đi cùng anh đến một nơi.
.
Khi cả 2 người vừa bước đi. Thảo đã hoàn tất mọi thủ tục với fan của mình, quay ra thì thấy My đi rồi.
- Họ đi đâu vậy? - Thảo hỏi
Nhật Anh lạnh lùng không vui. Nhưng vẫn mỉm cười nói với Diệp Thảo.
- Tôi có thể đưa cô đi chơi được chứ? Cứ coi như là chuộc lỗi vậy. - Nhật Anh
Thảo vui vẻ đồng ý.
- Được thôi nhưng đến nơi nào vắng vẻ hơn được chứ.
- Ưm
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc