Nhập Nhầm Xác Yêu Đúng Người - Chương 07

Tác giả: Tựu Mộ

Lần này chú Lý không lái xe nữa, là Lâm Hạo Hải tự mình đưa tôi đi. Tôi hỏi anh ta thi thể tôi mai táng ở đâu, anh ta trả lời một cái tên nghĩa trang tôi chưa từng nghe bao giờ... Ừm, dù sao cũng là Lâm Hạo Hải làm, chắc là không tồi đâu.
Lúc còn sống, thân thể đó của tôi chưa từng được ngủ chốn nào tử tế, ૮ɦếƭ rồi lại có một phần mộ xinh đẹp... Thật ra cũng đáng vui mừng lắm chứ.
Trong lúc tôi ngẩn ngơ chìm vào suy nghĩ của mình, thì xe đã đến nghĩa trang.
Tôi cùng Lâm Hạo Hải xuống xe, chậm rãi đi lại gần ơi trước giờ tôi mới được thấy trên tivi, từng tấm từng tấm bia to, nói thật thì, khiến người ta rất buồn bã, đặc biệt là khi nghĩ tới nằm dưới đó là thân thể mình đã dùng hơn hai mươi năm...
Không bao lâu sau, Lâm Hạo Hải đi phía trước đột nhiên đứng lại.
Tôi tưởng là đến nơi rồi, liền ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện một người tôi chẳng ngờ sẽ gặp ở đây.
Tiền Chấn Hựu.
Lúc này cậu ta đang đứng trước một tấm bia mộ, khuôn mặt nhìn nghiêng có phần trắng bệch.
Tôi chưa từng nhìn thấy cậu ta như vậy.
Trong lòng tôi, Tiền Chấn Hựu trước giờ luôn là một bộ dạng nho nhã mê người không đổi, lúc nào cũng tươi cười chào đón người khác... giống như trai bao vậy...
Đương nhiên, đối với tôi thì cậu ta chẳng cười bao giờ, tước nay vẫn luôn nghiêm mặt, nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ phiền não, hoặc đơn giản là lờ tịt tôi đi.
Nhưng ít nhất, cậu ta vẫn vô cùng lịch sự.
Cứ lấy Lâm Hạo Hải làm ví dụ, Lâm Hạo Hải không thích Lư Dĩ Sương, thế nên lúc tôi gọi điện cho anh ta, thái độ của anh ta vô cùng kém.
Nhưng trước đây mỗi lần tôi gọi điện cho Tiền Chấn Hựu cậu ta đều nghe cả, hơn nữa còn trả lời rất lịch sự, kiên nhẫn đợi tôi nói hết một mớ chuyện tào lao, sau đó mới cúp máy.
Đó cũng là lý do có một gian tôi còn tưởng Tiền Chấn Hựu có lẽ cũng thích mình.
Trước đây ở trong trường, tôi có nhìn thấy một chàng trai kia, trước mặt một nữ sinh xé tan bức thư tình người ta gửi, khiến cô gái đó xấu hổ đến độ không dám ngẩng mặt, trực tiếp quay đầu vừa khóc vừa chạy. Lúc đó tôi nghĩ, Tiền Chấn Hựu thực quá tốt, trước giờ vẫn luôn rất uyển chuyển.
Về sau, đến khi Tiền Chấn Hựu cứng rắn hơn, trực tiếp nói thẳng với tôi giữa chúng tôi nhất định sẽ không có kết quả, tôi lại hận cái thái độ uyển chuyển của cậu ta đến ૮ɦếƭ.
Chỉ có điều cậu ta lúc đó so với bây giờ, quả là cũng chẳng thấm vào đâu.
Tiền Chấn Hựu bây giờ, mặc dù quần âu giày da, bộ dạng lịch thiệp cao quý, nhưng trên mặt lại có vết râu chưa cạo... Mợ chứ, tôi ức ૮ɦếƭ mất... Ngày trước Tiền Chấn Hựu còn nhíu mày nói rất chân thành: Con gái con đứa như cậu sao lại lôi thôi lếch thếch thế? Tôi đây còn sạch sẽ hơn cậu nhiều...
Chính vì vậy, tôi trở nên rất rất rất sạch sẽ...
Mà giờ nhìn xem, đến râu cậu ta còn không thèm cạo?!
Tôi còn cạo lông chân rồi đây này....
Tiền Chấn Hựu từ đầu đến cuối vẫn nhìn chăm chú bia mộ, căn bản là không chú ý chúng tôi ở bên cạnh.
Lúc đầu cậu ta chỉ có vẻ mặt trắng bệch, về sau đột nhiên che mắt, thân người khẽ run rẩy.
... Cậu ta đang khóc sao?
Tôi nhìn Lâm Hạo Hải bên cạnh, không chắc chắn về suy nghĩ của mình lắm.
Lâm Hạo Hải gật đầu.
Tôi vẫy vẫy tay với Lâm Hạo Hải, ý bảo anh ta ghé lại gần.
Lâm Hạo Hải nhìn tôi khó hiểu, sau đó hơi cúi người.
Tôi thầm thì: "Này, tôi thấy Tiền Chấn Hựu không bình thường lắm, lẽ nào cậu ta cũng bị nhập xác, sau đó cái hồn nhập xác cậu ta lại cũng đến đây bái tế chính mình? Anh nói tôi có nên đến làm quen cái không..."
Lâm Hạo Hải lườm tôi một cái, khóe miệng hơi giật giật, cũng chẳng thèm đáp lại.
Tôi thấy bị khinh thường thì cực kỳ bất mãn, Lâm Hạo Hải thật đúng là chả có óc tưởng tượng gì sất!
Có điều, tôi vẫn cho rằng tôi nên tiến lên trước kiểm tra độ chân thật của cái người tên Tiền Chấn Hựu trước mắt này. Thế là tôi bước hai bước, kết quả liền thấy được...
Cái người trong bức di ảnh đen trắng đang cười như đồ ngốc kia... chẳng phải là tôi đó sao....
Lại đọc dòng chữ: Hạ Tiểu Mễ.
...
Đây, đây...
Tôi thả chậm động tác, lặng lẽ lùi lại bên cạnh Lâm Hạo Hải.
Lâm Hạo Hải thấy tôi quay lại, biết tôi đã nhìn thấy dòng chữ trên bia mộ, cũng chỉ khẽ nhướng mày, không nói gì thêm.
Tôi cắn môi, một lúc sau mới thốt nổi một câu: "Cậu ta..."
Lần này Lâm Hạo Hải có vẻ để ý, nhìn tôi chằm chằm.
"Cậu ta là cái đồ vô liêm sỉ..." Tôi nghiến răng.
Lâm Hạo Hải nhíu mày, nhìn tôi đầy khó hiểu.
Tiền Chấn Hựu khóc trước mộ phần của tôi, việc này chứng tỏ điều gì?
Nếu cậu ta thích tôi, vậy thì đây chính là tấn bi kịch "tình chàng ý thiếp mặn nồng, tiếc thay trời đã phụ lòng đôi ta."
Nếu cậu ta thích tôi, vậy thì đây chính là tấn bi kịch "đôi ta tình thắm ý say, uyên ương gãy cánh duyên kia tan rồi."
Vấn đề là, Tiền Chấn Hựu yêu tôi sao?
Rõ ràng là chẳng yêu đương gì!
Ngày hôm qua cậu ta còn mặc một bộ lễ phục được may đo tỉ mỉ, chuẩn bị nắm tay một người con gái khác, cùng cô ta bước vào lễ đường thành thân cơ mà.
Thế thì, bây giờ Tiền Chấn Hựu khóc trước mộ phần của tôi là vì sao?
Đương nhiên là vì cuối cùng cậu ta không bước vào được lễ đường kia!
Tiền Chấn Hựu bị Lư Dĩ Sương đá, trong lòng không khỏi buồn bực đau khổ phẫn nộ mất mát tuyệt vọng, chỉ hận không thể đem hết những tình cảm đau thương chan chứa trong lòng chuyển thành nước mắt mà khóc hết ra cho hả dạ, thế nhưng người xưa nói, nước mắt nam nhi chẳng dễ rơi, sao cậu ta có thể khóc lóc chỉ vì bị đá được?
Vậy là cậu ta đành tìm một cái cớ.
Mà tôi, hay nói đúng hơn là cái thân xác vừa qua đời của Hạ Tiểu Mễ, lại đen đủi trở thành mục tiêu của Tiền Chấn Hựu.
Cậu ta nhân cơ hội giả vờ đau buồn vì cái ૮ɦếƭ của tôi mà phát tiết hết nỗi thống khổ trong lòng... Tiền Chấn Hựu, cậu có còn là người không thế! Tôi ở dưới hoàng tuyền mà biết, có làm quỷ cũng không tha cho cậu đâu! Mà bây giờ tôi ở dương thế, lại càng không thể tha cho cậu được!
Tôi tức xì khói, thế là xông thẳng lên trước, đánh vào người Tiền Chấn Hựu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc