Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo - Chương 156

Tác giả: Mặc Thư Bạch

Đông Lăng ngẩn người, trong một thoáng, chàng chừng như cảm thấy, Diệp Trần có lẽ đã biết được điều gì đó.
Cô nương chàng thích này trước nay vẫn luôn thông minh, thông minh tới mức thích giấu thông minh giả bộ hồ đồ.
Trên đời này, người thông minh không hiếm, mà hiếm là người biết rõ tất cả nhưng lại có thể vờ như người bình thường không biết gì. Khéo là, Diệp Trần vẫn luôn như vậy.
Thứ nàng muốn thì nàng sẽ mượn nước đẩy thuyền, thứ nàng không muốn, chẳng ai có thể cưỡng chế đẩy nàng đi nửa phân.
Người khác, hoặc là ngay cả chính Đông Lăng, đều cho rằng là chàng ép Diệp Trần chấp nhận chàng. Nhưng đến khi Đông Lăng nhìn lại, cẩn thận suy nghĩ thì mới hiểu ra, đâu phải chàng bức ép Diệp Trần? Rõ ràng là Diệp Trần dục nghênh hoàn cự, tùy ngộ nhi an*.
*dục nghênh hoàn cự 欲迎还拒: đã muốn nhận rồi nhưng còn giả vờ từ chối, tùy ngộ nhi an 随遇而安 dù gặp phải chuyện gì cũng vẫn bình tĩnh thích nghi (“ngộ” trong “hội ngộ” nghĩa là gặp gỡ).
Người thông minh như vậy, chàng muốn giấu cũng phải tốn công một chút.
Chàng mím môi, không nhịn được hỏi: “Tại sao bỗng dưng lại nói thế?”
“Ta không biết.” Diệp Trần dựa vào иgự¢ chàng, lắng nghe tiếng tim chàng đập, thong thả nói, “Đông Lăng à, thỉnh thoảng ta lại nằm mơ.”
“Trong mơ, chàng luôn sống rất thảm, ta muốn cứu chàng nhưng lần nào ta cũng đều không cứu được.”
Diệp Trần ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn chàng: “Lần nào cũng là ta tự tay đẩy chàng tới cảnh vạn kiếp bất phục. Tình yêu của chàng, mong muốn của chàng, cuối cùng ta đều ép chàng phải từ bỏ. Có lúc ta thấy rất sợ, sợ mộng này không phải là mộng.”
“Sao thế được?” Đông Lăng mỉm cười, nắm tay nàng, “Ta sẽ không có ngày ấy đâu.”
“Diệp Trần,” Đông Lăng cúi đầu nhìn nàng, “Ta là Đông Lăng mà.”
Đông Lăng đế quân.
Thần thoại đích thực của thiên giới.
Trước nay chàng chưa từng thua, chàng vĩnh viễn là kẻ đi tiên phong cũng là phòng tuyến vững chắc nhất của thiên giới. Chàng rút kiếm đứng ở tiền phương, ai nấy trên thiên giới đều không phải sợ bất kỳ kẻ địch nào.
Vì Đông Lăng đế quân, ngay cả khi đối mặt với Ma thần, cũng chưa từng bại.
Diệp Trần cảm thấy an lòng, nàng gật đầu, nhắc đi nhắc lại: “Ta biết, ta biết mà.”
Quãng thời gian sau đó, Đông Lăng không còn bận như trước nữa, thời gian Diệp Trần ở cùng chàng cũng nhiều lên.
Đông Lăng không thích ở lại Minh phủ, trừ những lúc cần thiết, còn lại hầu như chàng sẽ dẫn Diệp Trần đi.
Phần lớn thời gian, chàng dừng chân ở Đông Cực cung. Đông Cực cung vốn lạnh khác thường, khiến người ta cảm thấy buốt thấu tận xương. Nhưng Diệp Trần trước sau chẳng thấy phiền bao giờ, lạnh thì nàng sẽ đi ôm Đông Lăng.
Đông Lăng rất yêu nàng, nàng chủ động ôm, khó tránh chuyện mây mưa mấy hồi. Đông Lăng ở Đông Cực cung luôn rất dịu dàng, ân cần, nhẫn nại, khác hoàn toàn lúc ở Minh phủ.
Mỗi lần rời khỏi Đông Cực cung, ở Minh phủ hoặc một nơi nào đó khác là Đông Lăng lại có phần nóng nảy.
Nhiều lần, chàng thậm chí không làm dạo đầu, cứ thế lao thẳng vào từ đằng sau, túm tóc, ghì mặt nàng, không cho nàng quay đầu lại.
Có lần, Diệp Trần quay đầu lại nhìn, thấy mắt Đông Lăng đỏ rực.
Dường như chàng đang dùng chuyện này để giảm bớt kích thích nào đó, đau đớn nào đó không thể nói.
Sau khi làm xong, Đông Lăng liền rất hoảng hốt. Lúc lần đầu như vậy, Diệp Trần đã phát hiện ngay ra. Nàng ôm Đông Lăng, nhẹ nhàng bảo: “Không sao đâu, chàng như thế, ta rất thích.”
Đông Lăng ngẩng đầu, hoang mang nhìn nàng.
Trong nháy mắt ấy, vị đế quân oai phong một cõi dường như chỉ là một đứa trẻ, ánh mắt vừa sợ hãi vừa chờ mong, rụt rè hỏi: “Nàng không đau sao?”
Diệp Trần ôm chàng, khẽ nói: “Đau chứ,” nàng tì đầu lên trán chàng, cười đầy ngọt ngào, “nhưng mà, cũng rất thích.”
Đông Lăng im lặng, nhìn chăm chú vào mắt nàng một lúc lâu, cuối cùng có vẻ tin, chầm chậm nở nụ cười: “Sao có thể có một cô nương như nàng nhỉ?”
Diệp Trần ra vẻ “da mặt ta dày thế đấy, chàng làm gì được ta”, không nói nhiều thêm.
Thế nhưng, từ sau bữa đó, nàng liền bắt đầu điên cuồng tìm hiểu những câu chuyện cũ được ghi chép trong sử sách thiên giới hay là trong thoại bản, phàm là có liên quan với Đông Lăng, nàng đều sưu tầm.
Nàng vô cùng muốn biết, cái thứ bị giam trong thân thể Đông Lăng liệu có thức tỉnh không.
Mới tìm kiếm một thời gian thì Thiếu Hoa tới tìm nàng.
Chàng ta lén giấu Đông Lăng tới gặp Diệp Trần. Hôm ấy Đông Lăng theo thông lệ tới Minh phủ làm việc, Diệp Trần tìm một quán rượu vào ngồi uống.
Bữa đó, trời mưa nhỏ, tiếng mưa rơi tí tách từng giọt. Diệp Trần ngồi uống rượu cạnh cửa sổ. Thiếu Hoa bỗng nhiên xuất hiện sau lưng nàng.
Diệp Trần cầm bầu rượu, giật mình đứng hình một lúc lâu mới hồi thần. Thiếu Hoa thở dài, đi thẳng vào vấn đề: “Ta nghe nói ngươi đang dò la chuyện năm đó Đông Lăng phong ấn ma thần.”
Diệp Trần siết chặt bầu rượu: “Đế quân muốn nói gì với ta?”
“Vì sao không trực tiếp hỏi ta?”
“Đế quân định kể cho ta biết?”
Diệp Trần ngẩng đầu, bình tĩnh đáp: “Vậy đế quân kể đi, ta nghe.”
Thiếu Hoa mở một vò rượu, ngồi xuống cạnh Diệp Trần.
“Chuyện này phải kể lại lúc đại chiến tiên ma. Ngươi cũng biết đấy, ma thần hóa thân từ lòng người, không có cách nào tiêu diệt triệt để, chỉ có thể phong ấn hoặc là độ hóa. Ma thần năm đó quá mạnh, căn bản không có cách nào độ hóa được. Thiên giới ở trong tình cảnh nguy ngập. Thực ra, ta từng tưởng, thiên giới vậy là đã tới đường cùng.”
Diệp Trần không nói gì. Thiếu Hoa uống một ngụm rượu rồi kể tiếp: “Vậy nên chỉ còn một con đường khả dĩ là phong ấn. Thế nhưng, thiên địa này, vốn không có cái bình nào có thể phong ấn được ma thần. Lúc ấy, mọi người mới nghĩ ra cách, giữa bốn đế quân, chọn ra một người làm bình để phong ấn ma thần.”
“Năm đó vốn là chọn ta.” Thiếu Hoa ngẩng đầu nhìn Diệp Trần, đôi mắt ánh lên vẻ xót xa, “Trong bốn đế quân, lúc ấy ta nhiều tuổi nhất, tu vi cũng thường, Đông Lăng có tiền đồ rất tốt, vốn không nên chọn làm bình.”
Diệp Trần uống rượu, không nói gì. Thiếu Hoa hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Nhưng lúc ấy ta có thích một cô nương.”
“Vì ma thần giỏi khống chế lòng người, cho nên người làm bình phải uống tuyệt tình đan.”
Nghe kể vậy, cuối cùng Diệp Trần cũng có phản ứng lại. Nàng ngẩng đầu lên, im lặng nhìn Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa không dám nhìn nàng, cầm bầu rượu nhìn ra ngoài cửa sổ, chầm chậm kể: “Đông Lăng yêu ngươi nhiều hơn ngươi tưởng, Diệp Trần ạ.”
“Lúc tiên ma đại chiến, Đông Lăng nói với ta, người y thích có lẽ không thích y, y cũng không tìm được nàng ta, đành chịu. Ta thì khác, cô nương ta thích ấy cũng thích ta. Vậy nên, cái bình này để cho Đông Lăng làm.”
“Lúc ấy, ta…” giọng Thiếu Hoa nghẹn ngào, “lúc ấy ta thực sự rất thích người ấy. Vậy nên, ta không cự tuyệt hảo ý của Đông Lăng. Đông Lăng uống tuyệt tình đan rồi trở thành bình chứa phong ấn ma thần.”
“Chàng vẫn nhớ ta.”
Diệp Trần nhìn Thiếu Hoa, xiết chặt bầu rượu, đè nén lửa giận và bất cam trong lòng.
Thiếu Hoa cười thê lương: “Không phải Đông Lăng nhớ ngươi, là Đông Lăng lại yêu lại ngươi.”
“Tuyệt tình đan chẳng qua chỉ làm cho tình cảm phai nhạt, không phải khiến Đông Lăng quên hết tất cả. Bọn ta đã từng cho rằng, Đông Lăng sẽ mãi mãi vô dục, vô cầu. Thế nhưng, Đông Lăng gặp ngươi.”
“Có tình,” giọng Diệp Trần khô khốc, “thì sao?”
“Có tình thì sẽ bị ma thần lợi dụng. Ma thần vẫn luôn ở trong cơ thể Đông Lăng, trước nay chưa từng rời khỏi.”
Nghe đến đó, Diệp Trần đã hiểu. Thế nhưng, nàng không muốn nói tiếp, mà lại hỏi: “Cô nương năm đó đế quân thích đâu rồi?”
Thiếu Hoa ngẩn người, y không ngờ Diệp Trần lại hỏi chuyện này.
Im lặng một hồi lâu, tới lúc Diệp Trần tưởng rằng y sẽ không nói thì Thiếu Hoa bỗng đáp: “૮ɦếƭ rồi.”
Không ngờ tới kết cục này, Diệp Trần ngẩng vội lên nhìn, Thiếu Hoa cười cay đắng: “Trong quá trình Đông Lăng phong ấn ma thần, để làm ma thần trọng thương, nàng tự bạo mà ૮ɦếƭ.”
Từng chữ y nói đều rất gian nan.
Nhưng chỉ cần Thiếu Hoa nói đến thế, Diệp Trần liền hiểu ngay lập tức.
Năm đó nữ chiến thần Thư Vọng cùng hợp lực phong ấn ma thần với Đông Lăng là nữ nhân như lửa như gió, từng khiến người người trên thiên giới khuynh đảo vì nàng.
Chuyện Đông Lăng phong ấn ma thần vẫn luôn chỉ là truyền thuyết dã sử nhưng chuyện Thư Vọng tự bạo làm ma thần trọng thương thì được ghi chép rõ ràng trong sách sử thiên giới.
Diệp Trần mấp máy môi, chỉ nói ra được một câu: “Xin lỗi.”
“Chuyện đã qua rồi.” Thiếu Hoa xua tay, “Nay ta tới kể cho ngươi nghe chuyện này là vì muốn nhắc nhở ngươi một câu.”
“Ta biết Đông Lăng đã hy sinh rất nhiều vì thiên giới, nhưng mà,” Thiếu Hoa mím môi, rất khó để nói ra, “nếu quả ma thần có dấu hiệu thức tỉnh thì Đông Lăng vẫn phải từ nhiệm vị trí Thái Sơn phủ quân. Thường xuyên tiếp xúc với âm khí không tốt.”
Diệp Trần cười: “Ta tưởng đế quân sẽ bắt ta rời xa chàng.”
Thiếu Hoa uống một ngụm rượu, mắt nhìn xa xăm: “Ta cũng có người mình yêu, ta biết đó là cảm giác thế nào.”
“Ngươi sẽ liều mạng để ở bên người đó, bất chấp phải bỏ ra bao nhiêu công sức, bất kể có gian nguy, hiểm trở thế nào, ngươi sẽ vẫn luôn cảm thấy bản thân có thể chiến thắng, có thể tạo nên kỳ tích. Ta trước nay vẫn luôn tin Đông Lăng.” Thiếu Hoa giãn mày, nở nụ cười, “Dù thế nào thì Đông Lăng cũng là Đông Lăng cơ mà.”
Nghe bảo vậy, Diệp Trần cũng cười theo.
Trong lúc hai người trò chuyện, Diệp Trần nhìn thấy xa xa có người đang tới, tóc cài ngọc trâm 乃úi giản dị trên đỉnh đầu,trường bào khoác ngoài màu xanh, thấp thoáng nhìn thấy màu trắng của y phục mặc trong tương phản màu sắc, tôn nhau lên.
Chàng che một chiếc dù có vẽ trúc xanh, đi dưới mưa phùn, xuyên qua dòng người, thong dong bước tới.
Trời đã tối, đèn Ⱡồ₦g treo thành dãy, người đi đường vội vã, ai cũng mong sớm được về nhà.
Chàng nổi bật giữa đám đông, nhìn một cái là thấy ngay cao sang bất phàm.
Chàng đi tới dưới khung cửa sổ của quán rượu Diệp Trần ngồi. Diệp Trần ngồi ngay sát, cúi xuống là có thể nhìn thấy chàng.
Chàng che ô, ngước lên nhìn Diệp Trần, ánh đèn và mưa phùn đậu lại trên mặt chàng, mặt chàng giãn ra, cười dịu dàng.
Nụ cười ấy rực rỡ, phong lưu, y như thể chứa hết những gì đẹp đẽ nhất trong thiên hạ.
Diệp Trần bất giác nở nụ cười, nàng bật người nhảy thẳng từ tầng hai xuống giữa tiếng kêu giật mình kinh hãi của mọi người, nhanh nhẹn đáp xuống trước mặt Đông Lăng.
Đông Lăng nghiêng ô che đầu nàng, giọng nhẹ nhàng: “Ta thấy đổ mưa nên bung dù tới đón nàng.”
Diệp Trần ngửa đầu nhìn chàng, trong mắt chàng có mưa phùn lất phất, ánh sáng dịu êm.
Nàng không nhịn được hỏi: “Đông Lăng, chúng ta sẽ bạc đầu giai lão chứ?”
Đông Lăng đưa tay giữ chặt nàng, bàn tay rộng và ấm áp của chàng kéo nàng đi về phía ngoại thành.
“Ta không biết liệu có bạc đầu giai lão hay không,” giọng Đông Lăng trầm ấm, bình thản, “nhưng ta có thể hứa với nàng, sinh tử không rời.”
*bạc đầu giai lão nguyên gốc là “bạch đầu giai lão” 白头偕老, nghĩa đen là trắng đầu, cùng già, nghĩa là vợ chồng sống hòa thuận với nhau tới già, là một câu chúc trong văn hóa Trung Quốc, chúc cho hôn nhân hạnh phúc. Chữ “giai” này có nghĩa là “đều”, “cùng”, không phải chỉ người đẹp như trong “giai nhân”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc