Nhàn Thê Bất Hạ Đường - Chương 10

Tác giả: Nguyên Tiêu

Bạc Cạnh đi trước, ba tên nhân viên giờ mới thấm thía câu họa từ miệng mà ra thì đã khóc không ra nước mắt nhìn theo, trong tay còn dắt theo Bạch Nhạc Ninh đang muốn tiếp tục lên tiếng cùng nhau vào thang máy.
“Đinh” một tiếng, thang máy rất nhanh mở ra.
Vừa ra thang máy, Bạch Nhạc Ninh liền muốn giãy tay ra, đáng tiếc không có kết quả, cô chỉ còn cách thất tha thất thểu đi theo phía sau Bạc Cạnh,“Bạc ca ca…… Bạc ca ca! Chậm một chút, em đi theo không kịp!”
Bạc Cạnh cũng không thèm buông ra, lôi kéo cô thẳng về phía văn phòng mình, vừa đi vừa nói với thư ký Phùng: “Nói với trợ lý Nhâm, buổi chiều hôm nay không cho bất luận kẻ nào đến quấy rầy tôi.”
Thư ký Phùng gật đầu, im lặng lui về phòng thư ký.
Bạch Nhạc Ninh vẫn như cũ giãy dụa,“Buông tay, aiz, em nói anh buông tay ra……” Câu nói kế tiếp liền biến mất ở phía sau cửa văn phòng.
Vừa vừa vào cửa, Bạc Cạnh đã đem cô đặt trên cửa, kéo áo của cô. Bạch Nhạc Ninh còn chưa kip phản, đôi môi ấm áp của Bạc Cạnh đã hôn xuống dưới.
“Anh!” Bạch Nhạc Ninh chỉ cảm thấy trước иgự¢ hơi lạnh, lập tức nhũ tiêm mẫn cảm đã bị người ta gắt gao hàm trụ châm ngòi, tập kích bất ngờ như vậy làm cho cô không kịp chống cự, cmà cô ũng không muốn chống cự. Nhắm chặt mắt lại, mặc cho Bạc Cạnh xâm lược .
Một hồi lâu sau, Bạc Cạnh mới miễn cưỡng ngẩng đầu, hôn vành tai của cô, hướng về phía lỗ tai của cô nói thầm, “Tiểu nha đầu tức giận như vậy, là bởi vì bọn họ nói xấu anh sao?”
Bạch Nhạc Ninh hốc mắt đỏ lên, không biết là đang tức giận, hay là bị Bạc Cạnh khiêu khích , “Người ta không quen nhìn bọn họ nói về anh như vậy!” Trong ngôn ngữ hoàn toàn là hương vị làm nũng.
Bạc Cạnh nghe cô nói như vậy, ánh mắt rạng rỡ lên, lóe sáng, vùi đầu tiếp tục cắn cắn bộ иgự¢ sữa tuyết trắng, di động về phía trên, lướt qua cằm hôn lên môi của cô, kịch liệt Lเế๓ láק cùng nhấm nháp, cường thế gặm cắn.
Bạch Nhạc Ninh cũng không để ý nhiều, cô ôm bả vai Bạc Cạnh dùng sức đáp lại hắn.
Được sự cổ vũ của cô, tay của Bạc Cạnh lúc đầu là ở phía sau lưng cô, cũng bắt đầu di chuyển đến trước иgự¢ của cô, đùa khởi nụ hoa xinh đẹp phấn hồng phía bên trái, tay kia cũng không nhàn rỗi, đầu ngón tay dọc theo đường cong tốt đẹp kia, từng chút từng chút một đem vướng bận quần áo cởi ra, chỉ lưu lại câu nói bá đạo“Đến vậy nhất du”, cuối cùng đến phía sau lưng bóng loáng của ci6 nhẹ vỗ về, muốn bức ra nhiệt tình của cô.
Bạch Nhạc Ninh như hắn mong muốn yêu kiều đứng lên.
Bạc Cạnh cuốn lấy cánh tay của cô, đem cô đặt ở phía trên sô pha, hắn liền lập tức đè ép xuống dưới, chậm rãi cởi ra nội y của Bạch Nhạc Ninh, làm cho mọi thứ đẹp đẽ của cô toàn bộ hiện ra trước mắt mình.
“Ninh Ninh bảo bối, em thật đẹp, làm hại anh yêu em bao nhiêu lần cũng không đủ……” Hắn trần thấp gọi tên của cô, trong nói lời tâm tình nỉ non, tán thưởng nhìn thiên hạ dưới thân.
Bạch Nhạc Ninh sớm xấu hổ đến mức nhắm chặt cả hai mắt, nhưng chân của cô lại lén lút quấn quanh vòng eo của Bạc Cạnh, lớn mật nhảy lên hắn càng sâu tình dục.
Ánh mắt của Bạc Cạnh trong nháy mắt biến nóng rực, vật kiên đĩnh sưng to đang ở ɦσα ɦµყệƭ mà cọ xát vài lần giống như muốn phá cửa mà vào, nhưng lại lảng tránh không vào. Bạch Nhạc Ninh khó nhịn mà ՐêՈ Րỉ , không khỏi đem chân kẹp lấy hắn nhanh hơn.
Đột nhiên, nam tính thật lớn không hề báo động mà đi vào ɦσα ɦµყệƭ non mềm, hung hăng cắm vào cao nhất đoan đảo lộng đứng lên.
“A!” Bạch Nhạc Ninh kêu sợ hãi một tiếng, Bạc Cạnh cúi người, dùng đôi môi nóng bỏng ngăn chặn tiếng thét chói tai của cô,“Ngô…… Ân……”
Ở Bạc Cạnh mãnh liệt ra ra vào vào, Bạch Nhạc Ninh không di động được nữa, lực chú ý của toàn thân lực đều tập trung vào hắn đang mang đến cho cô ngập đầu vui thích, cô bị hắn biến thành vô lực mà suy nghĩ, chỉ có thể liều mạng leo lên người hắn, tùy ý để môi của hắn làm càn liếm cắn, tùy ý vật tráng kiện của hắn cuồng dã ra vào.
Trận này hoan ái không biết kéo dài bao lâu, trong lúc hỗn loạn, Bạch Nhạc Ninh nghe được Bạc Cạnh ở bên tai cô nỉ non làm cho chô bất động:“Ninh Ninh, anh yêu em!”
Vài ngày sau, sau khi Bạch cha trở về đã nghe nói sự việc mà con gái xử lý ở công ty.
Xét thấy ông bạn Đào tổng đã xử lý tốt chuyện này, mà con của ông Đào Tươi Thắm, cũng đã động một ít tay chân, làm cho ba nhân viên kia nhận trừng phạt tương ứng, cho nên Bạch cha không tiện nhúng tay vào nữa.
Vì thế hắn đem pháo khẩu nhắm vào con gái nhà mình,“Ninh Ninh nha, con như thế nào có thể ở công ty nói như vậy? Cái gì mà ‘Tôi là con gái chủ tịch, tôi kiêu căng cũng là chuyện của nhà tôi’? Cục cưng ngoan nhà chúng ta, khi nào thì học được ỷ thế Hi*p người ? Ba ba cũng không nhớ đã dạy con như vậy.”
Bạch Nhạc Ninh không tiếng động hướng lên trời liếc mắt một cách xem thường, “Ba ba trước hết phải làm rõ ràng, là bọn họ nói xấu Bạc ca ca trước, con mới giáo huấn bọn họ như vậy, cũng không phải là con sai.”
Bạch cha nhìn thoáng qua người đang ngồi ở bên cạnh mắt xem mũi, lỗ mũi tâm, chứa hồ đồ Bạc Cạnh, trêu ghẹo nói:“Cho dù không phải con sai, cũng không thể tùy tùy tiện nói ‘Đuổi việc’ nói ra như vậy, bọn họ đều là nhân tài không thể thiếu trong công ty, tuy rằng khẩu đức kém một chút, nhưng cũng bởi vì bọn họ tự cho là mình rất giỏi, có chút không cam lòng mà thôi, một khi đem bọn họ đuổi việc, bọn họ lòng mang oán hận, trái lại trả thù công ty, chúng ta chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?”
“Con mặc kệ!”
Tính bướng bỉnh của Bạch Nhạc Ninh bắt đầu phát tác, cũng không thèm quan tâm quà mà cha mình mang về tư chuyến đi.
“Ba ba, ba không giúp người trong nhà thì thôi chứ, còn chưa phân rõ đen trắng? Cái gì mà có chút không cam lòng mà thôi, bọn họ kia rõ ràng chính là phỉ báng là phỉ báng! Bọn họ nói Bạc ca ca đầu cơ trục lợi, còn nói hắn dựa vào gương mặt mà thông đồng với con gái chủ tịch, còn có…… Lời nói còn khó nghe hơn, ba ba nửa câu đều không có nghe được, như thế nào mà lại đi chỉ trích con trước chứ?”
Căm giận bất bình phát tiết xong, cô vung ra quần áo làm quà mà ba cô vừa mới mua, thùng thùng chạy lên lầu,“Phanh” một tiếng, đóng lại cửa phòng.
Đối mặt với lửa giận của con gái, Bạch cha kinh ngạc một hồi.
Sau một lúc lâu, hắn bất đắc dĩ nhìn con rể tương lai nói:“Tiểu Cạnh, con không quản nó sao, tính tình càng ngày càng ương ngạnh, mới vài ngày không gặp, cư nhiên ngay lời ba nói cũng không nghe?”
Bạc Cạnh thấy chuyện không liên quan đến mình, cao cao tại thượng mà nói,“Ninh Ninh trưởng thành rồi, có ý nghĩ của chính mình , chúng ta ở một bên quan sát là tốt rồi, làm gì phải so đo chứ?”
Bạch cha đặc thán,“Nó dám như vậy cũng là do con chiều nó quá thôi?”
Bạc Cạnh cười, “Ba, ba không chiều Ninh Ninh sao?”
Bạch cha thở dài, già mồm át lẽ phải nói: “Ba là đau lòng con gái! Hiện tại nó đã lớn, ba đem nó giao cho con, con như thế nào mà không hướng dẫn nó cho tốt?”
Bạc Cạnh chỉ cười cười, cũng không thèm giải thích.
Nhưng thật ra cửa phòng của Bạch Nhạc Ninh trên lầu mở ra,“Phanh” một tiếng, một cái đầu nhỏ hướng ra cửa, “Ba ba quản không được con gái, còn muốn nói đến người khác sao!” Nói xong liền “Phanh” đóng cửa lại. Bạch phụ thổi râu trừng mắt,“Phản ! Phản rồi !”
Kết quả là bên này còn chưa trừng được đứa con gái bất hiếu kia, bên kia ngược lại nhịn không được nở nụ cười, hắn cũng biết, chuyện lần này hơn phân nửa không là lỗi của con gái, nhưng vẫn phải nhắc nhở nó không thể tạo thói quen cho con gái luôn dựa vào mình.
Bạc Cạnh một bên xem hai cha con tình cảm trước nay vô cùng tốt đấu võ mồm, nhịn không được cũng cười nói với Bạch cha:“Ba đừng trách Ninh Ninh , nói sao cũng là con không tốt.”
Bạch cha nói:“Hiện tại nói cái gì cũng vô dụng.” Chỉ chỉ phòng của con gái,“Tiểu nha đầu không để ý tới ba, con nói phải làm sao bây giờ?”
Bạc Cạnh thong dong đứng dậy, chân dài bước hướng thang lầu:“Không cần lo lắng, đến giờ cơm cô ấy tự nhiên sẽ nguôi giận , con đi khuyên nhủ Ninh Ninh. Cũng không phải chuyện gì lớn, khuyên một là được rồi.”
Nghe hắn nói như vậy, Bạch cha không khỏi cảm thán nói:“Ninh Ninh nha đầu kia việc gì cũng nghe con, chỉ nghe mấy câu người ta nói xấu, vì con cũng dám cùng ba lớn tiếng! Ai, con nhỏ này đãi ngộ thật khác biệt, làm cho ba thực thương tâm a!”
Bạc Cạnh trấn an Bạch cha, liền lên lâu đi trấn an tiểu bảo bối của hắn.
Đứng ở bên ngoài cửa phòng của Bạch Nhạc Ninh, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, trong phòng một chút động tĩnh đều không có.
Thử chuyển động cửa, mới phát hiện tiểu nha đầu căn bản là không có khóa cửa, Bạc Cạnh buồn cười trong lòng, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ mở cửa đi vào, tùy ý đem cửa khóa lại.
Nghênh diện một cái gối bay đến trước mặt hắn.
Bạc Cạnh bắt được gối, bước đến ngồi ở trên giường, chính sinh hờn dỗi tiểu nha đầu quán buông tay, cười khổ nói:“Anh cũng chọc giận em sao?”
“Anh hôm nay không có trêu chọc em.” Bạch Nhạc Ninh rầu rĩ đem đầu vùi vào chăn, “Nhưng anh cùng ba ba là một quốc gia, như thế nào mà không cùng nhau lên án em? Không cần phải nói, anh hiện tại khẳng định là tới để cầu hòa.”
Bạc Cạnh cười tiến lên, muốn đem Bạch Nhạc Ninh từ chăn kéo ra, nhưng cô chính là ૮ɦếƭ sống cũng không chịu đi ra.
“Xem em kìa, đều đã lớn như vậy rồi, khi bực mình liền vùi đầu vào chăn, giống như đứa trẻ muốn cho người khác quan tâm.” Bạc Cạnh cách chăn vỗ vỗ cô,“Ba nói có lý, nếu chúng ta đuổi việc họ vì việc này sẽ làm họ oán hận công ty, cho nên chúng ta nên mắt nhắm mắt mở, cho qua việc này. Ninh Ninh, em ngày đó còn nói là muốn vì công ty mà suy nghĩ, hôm nay liền lộ nguyên hình sao? Tính tình như thế nào mà thay đổi như vậy. ”
Bạch Nhạc Ninh từ chăn chui ra, ủy khuất nói:“Người ta như vậy còn không phải là vì ấm ức cho anh sao? Nghe bọn họ nói như vậy, lòng em thật khổ sở!”
Bạc Cạnh cười nói: “Cái này có là gì chứ, thương trường đồn đãi so với chuyện này càng khó nghe hơn, nếu em mỗi lần đều so đo, chẳng phải là đem mình tức ૮ɦếƭ sao? Những lời này nghe xong thì thôi, tội gì phải tức giận? Em càng tức giận, người ta truyền càng vui vẻ, không bằng cứ như vậy. Chờ bọn họ cảm thấy mất mặt, lời đồn tự nhiên liền tiêu thất, về phần hiện tại, em có mở rộng chính nghĩa cũng vô dụng.”
Bạch Nhạc Ninh còn thật sự nói:“Em không được rộng lượng như Bạc ca ca, về sau em còn nghe được lời nói như vậy, vẫn tiếp tục mở rộng chính nghĩa mà thôi, dù sao em chính là người như vậy mà.”
Bạc Cạnh thấy cô như vậy, nhịn không được đem cô áp đảo ở trên giường, vô cùng thân thiết dùng chóp mũi điểm điểm khuôn mặt của cô,“Tiểu nha đầu, anh thích kiểu ngốc như vậy của em.”
Bạch Nhạc Ninh hừ khí,“Em ngốc? Người ta nói anh là ngưu lang da! Anh cũng không tức giận, rốt cuộc là ai ngốc chứ?”
Thấy cô buông lỏng như vậy, Bạc Cạnh hiểu lấy đại nghĩa, mất một phen lời lẽ, mới làm cho tiểu nha đầu vui vẻ, sau đó đồng ý lúc ăn cơm sẽ cùng cha bắt tay giảng hòa.
Lại qua gần nửa tháng, Bạch Nhạc Ninh mới dần dần không nhắc tới chuyện này nữa, nhưng cô rõ ràng so với trước đây càng chú ý đến tin đồn xung quanh Bạc Cạnh.
Vốn cô còn không có thói quen đến tòa nhà Bạch thị đi lại, nhưng mà bạn tốt Trần Hiểu Ý, gần nhất không biết có chuyện gì, dường như mỗi ngày đều không thấy được bóng dáng của cô. Có mấy lần Bạch Nhạc Ninh chủ động liên lạc với cô, đều đã hẹn xong thời gian cùng địa điểm, nhưng là không lâu sau cô liền gọi diện thoại đến báo xin lỗi nói mình lúc này có việc bận phải làm, không có cách nào cùng Bạch Nhạc Ninh đi dạo phố, uống cà phê.
Bạn tốt dị thường bận rộn, làm cho Bạch Nhạc Ninh trở nên không có việc gì làm, cho nên hiện tại chỉ cần trong nhà không có người, Bạch Nhạc Ninh sẽ đến công ty tìm Bạc Cạnh hoặc Bạch cha.
Đi lại nhiều, làm cho tin tức của Bạch Nhạc Ninh cũng dần dần linh thông, ví dụ như nói đúng Lục thị thu mua ở ban giám đốc tán thành cùng đào tổng đám người duy trì hạ, lại đề thượng chương trình hội nghị; Mà một khi đề thượng chương trình hội nghị, có hơi sớm tiền cố gắng phô bình đường, tốc độ cũng liền tương đối nhanh không ít.
Hôm nay, Bạch Nhạc Ninh thật vất vả mới cùng Trần Hiểu Ý gặp mặt một lần, mặc dù không có hỏi cô gần nhất bận cái gì, nhưng theo tính tình của bạn tốt cô cũng biết, cô là đang yêu đương .
Bất quá Bạch Nhạc Ninh có cảm giác lần này tình yêu của bạn tốt cùng trước đây là khác nhau, có thêm một số nhân tố khác mà cô không biết phải nói như thế nào, mặc kệ thế nào, cô đều tự đáy lòng hy vọng bạn tốt không cần phải thất tình lần nữa, dù sao bạn tốt mỗi lần thất tình đều phải khóc lớn, say một hồi, cô cũng không biết phải an ủi như thế nào. Đành phải cùng cô cùng nhau thương tâm khổ sở rất nhiều ngày.
Lúc Bạch Nhạc Ninh dang miên man suy nghĩ, có người ngăn cản đường đi của cô, cô giương mắt nhìn, lại kinh ngạc phát hiện người này chính là Lục Vịnh.
Chỉ nửa tháng không gặp mà thôi, Lục Vịnh lần trước vẫn là bộ dạng hăng hái, nay biến thành nay suy sút đến không được, cũng là không phải là nói hắn có bao nhiêu lôi thôi, tương phản , hắn ăn mặc vẫn như cũ lộ ra hương vị nhã bĩ, nhưng mà tinh thần hắn lại uể oải không ít, làm cho Bạch Nhạc Ninh trước đây luôn gặp hắn trong trạng thái quý khí có chút không thích ứng.
Không để cho Bạch Nhạc Ninh mở miệng, Lục Vịnh dẫn đầu đoạt quyền lên tiếng: ”Vị hôn phu của cô bây giờ hai lòng rồi chứ?”
Bạch Nhạc Ninh không hiểu ra sao hơn nữa ngày mới tỉnh ngộ, Lục Vịnh là đang nói việc thu mua Lục thị, vì thế cô tốt bụng nói cho hắn nghe: “Bạc ca ca có nói qua, Lục thị của cậu là vì kinh doanh không tốt, tài chính quay vòng không được, nên mới có thể rơi vào kết cục như thế, cùng Bạch thị không có liên quan gì.”
Lục Vịnh cười nhẹ, hắn nở nụ cười một hồi lâu sau đó lại đột nhiên biến thành điên cuồng cười to.
“Ha ha ha ha…… Chúng tôi kinh doanh không tốt? Cùng Bạch thị không có liên quan gì? Cũng chỉ có con gái đơn thuần như cô mới có thể tin tưởng lời nói của tên đàn ông kia! Nếu như không phải hắn âm thầm giở thủ đoạn, chúng tôi có thể nhanh như vậy đã bị thu mua sao? Tài chính quay vòng không kịp? Cáp! Vốn là không bao lâu sao, tài chính của công ty mẹ ở nước ngoài của chúng tôi có thể thay đổi trở lại, nhưng Bạc Cạnh hắn đã làm cái gì? Cô hỏi hắn làm cái gì đi? Hắn bỏ đá xuống giếng! Hắn cư nhiên dám!”
Hắn một bên điên cuồng cười, một bên tới gần Bạch Nhạc Ninh.
Bạch Nhạc Ninh liên tục lui về phía sau, cảm giác thấy không ổn, lại không có đường thối lui, bị Lục Vịnh bức đến bên tường, dưới chân lấp vấp, suýt nữa ngã sấp xuống đất.
Lục Vịnh tay mắt nhanh gọn nắm thắt lưng của cô, thừa cơ đem cô ôm vào lòng, cúi đầu liền hôn môi Bạch Nhạc Ninh.
Bạch Nhạc Ninh quá sợ hãi, trong đầu bỗn trống rỗng trong nháy mắt liền nhanh chóng áp dụng động tác, cánh tay bị nắm không quan hệ, cô còn có chân để dùng mà, dùng sức xuống phía dưới dậm chân, liều mạng cho Lục Vịnh một cái thoi.
Ai ngờ Lục Vịnh quyết tâm không buông tay, một mặt cường hôn Bạch Nhạc Ninh, còn đem đầu lưỡi cường ngạnh vói vào miệng của cô, một mặt lại ngăn chặn chân của cô, làm cho cô không thể tiếp tục nhúc nhích.
Bạch Nhạc Ninh khẩn trương, hung hăng cắn đầu lưỡi Lục Vịnh một ngụm, rất mạnh, mặc dù như vậy, Lục Vịnh cũng không có buông tha cho cô một chút nào.
Chỉ nghe một tràng “Răng rắc răng rắc” âm thanh qua đi, Lục Vịnh mới buông ra Bạch Nhạc Ninh.
Liếm liếm vết máu ngoài miệng, Lục Vịnh giơ giơ lên trong tay di động, tươi cười dương đương đắc ý,“Có cái này, tôi không tin vị hôn phu sủng cô lên tận trời kia, không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ!”
Bạch Nhạc Ninh nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, nhưng cô không nghĩ đem bộ dạng yếu ớt của chính mình bày ra ở trước mặt cái tên đáng giận này, cô phẫn hận giơ tay lên, dùng hết toàn lực hướng Lục Vịnh cho một bạt tay,“Vô sỉ!”
Lục Vịnh nghiêng người né tránh, cười hì hì nói:“Tôi vô sỉ, bất quá của ngươi vị hôn phu cũng như vậy! Cô nghĩ lại xem, nếu tôi dùng ảnh chụp này uy Hi*p hắn, hắn có thể hay không đình chỉ chèn ép đối với Lục thị? Ha ha, thực chờ mong, cô nói, hắn nhìn thấy cô bị tôi cường hôn, sẽ có hành động gì đây? Ha ha ha, nghĩ thôi cũng khiến cho tôi hưng phấn!”
“Phải không? Đáng tiếc tôi sẽ không giận tím mặt, cũng sẽ không như vậy không gượng dậy nổi, thật sự là có lỗi, làm anh thất vọng rồi.”
Vuốt ve sưng đỏ môi của Bạch Nhạc Ninh, do đến chậm một bước, cho nên chỉ nghe đến Lục Vịnh nói mấy câu cuối cùng, Bạc Cạnh vẻ mặt vẻ lo lắng,“Cậu chính là Lục Vịnh? Nguyên lai là người thừa kế Lục thị xí nghiệp, đã sa đọa đến mức ra tay với con gái! Bất quá, nếu tôi là cậu……” Hắn lạnh lùng đem Lục Vịnh từ đầu đến chân đánh giá một lần, “Tôi sẽ áp dụng thủ đoạn cực đoan hơn, chứ không phải dựa vào loại uy Hi*p nho nhỏ thế này để đến đạt tới mục đích .”
Lục Vịnh lớn nhỏ,“Uy Hi*p nho nhỏ hả? Tôi cũng không tin là anh không cần! Cực đoan hơn sao? Tốt! Nếu tôi đem ảnh chụp này đưa đến tạp chí, nói cho bọn họ, trong ảnh cùng tôi ‘Ôm hôn nồng nhiệt’ nhân vật nữ chính chính là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Bạch thị, sau đó bịa ra câu chuyện nào đó mà trong đó chúng tôi thật lòng yêu thương nhau nhưng lại bị người nào đó mạnh mẽ phá hư, anh nói bọn họ có thể tin tưởng hay không?”
Bạch Nhạc Ninh nghe vậy từ trong lòng Bạc Cạnh giãy ra, thét to “Đúng lá cái đồ tiểu nhân!”
Lục Vịnh tâm tình tốt cho nên cũng sảng khoái thừa nhận:“Tôi ti bỉ là do cái tên đứng sau cô kia kìa? Cho dù thanh danh của cô bị hủy cũng không thể trách tôi, muốn trách thì trách lòng tham của vị hôn phu của cô kìa, không nên muốn một ngụm mà nuốt trọn Lục thị xí nghiệp của ba tôi!”
Bạch Nhạc Ninh quay đầu, cố nén nước mắt, cô cảm thấy chính mình là vô tội, ban ngày ban mặt đang đi trên đường, cũng có thể bị người trên đường cưỡng hôn, cái loại cảm giác này, quả thực giống như là ra phủ trư vô duyên vô cớ cắn một ngụm, vừa tức vừa giận lại không có ai có thể giúp cô phân xử.
Bạc Cạnh đem cả người tức giận phát run nói không ra lời Bạch Nhạc Ninh kéo về trong lòng, nhẹ giọng trấn an vài câu, sau đó mới lạnh lùng nhìn Lục Vịnh nói: “Lục tiên sinh, hành vi vừa rồi của anh, đã muốn cấu thành hành vi quấy nhiễu tình dục cùng phỉ báng , nếu anh không muốn cùng chúng tôi gặp nhau trên tòa thì tôi khuyên anh tốt nhất nên thức thời một chút đem ảnh chụp xóa hết, tôi có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Lục Vịnh hừ lạnh nói: “Tôi cũng không phải là kẻ ngốc, lời của anh cứ giữ lại đem đi lừa người khác đi!” Nói xong hắn liền xoay người nhanh chóng biến mất ở góc phố.
Đến khi hắn đi rồi, Bạch Nhạc Ninh mới rốt cục gào khóc đứng lên, “Bạc ca ca! Ô ô ô……”
Bạc Cạnh thở dài, “Khóc cái gì nha đầu ngốc, anh cũng không để ý, em còn tức giận cái gì?”
Bạch Nhạc Ninh lắc đầu như cái trống,“Em chỉ là…… Ô, chỉ là khổ sở thôi!”
Bạc Cạnh nói: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi, sau đó chậm rãi thương lượng đối với cái tên ngu ngốc kia thế nào, đừng khóc, em mà khóc anh đau lòng không chịu được, được rồi được rồi, cho dù hắn thật sự đem ảnh chụp công khai, anh cũng sẽ không vứt bỏ em mà, đừng thương tâm !”
Bạch Nhạc Ninh dùng sức chà lau miệng, quả thực muốn đem môi chà đến tróc da, Bạc Cạnh kéo tay cô ra,“Không cần chà, đều nhanh phá.”
Bạch Nhạc Ninh kêu lên: “Phá mới tốt! Một lần nữa dài bước phát triển mới ta tài cao hưng! Nhớ đến em vừa rồi thế nhưng bị tên tiểu nhân Lục Vịnh hôn lên, em liền ghê tởm đến muốn ói!”
Bạc Cạnh nghe cô nói như vậy, liền ở môi cô nhẹ nhàng mà hôn một cái, “Anh đây giúp em tiêu độc? Phải đợi môi em một lần nữa dài hảo, anh sẽ rất lâu không có biện pháp nào mà hôn em đâu!”
Một phen dụ dỗ cùng khuyên bảo, cuối cùng cũng làm cho trong lòng Bạch Nhạc Ninh thư thái một ít.
Nhưng Bạc Cạnh cũng không có bởi vì vậy mà nguôi giận, lúc Bạch Nhạc Ninh nhìn không tới góc độ, hắn nguy hiểm nheo lại ánh mắt. Nhìn chằm chằm nơi mà Lục Vịnh vừa biến mất, nghĩ rằng, hắn tạo nghiệp là chuyện của hắn, Lục Vịnh nếu dám làm như thế hắn phải tự ý thức được, hắn sẽ làm cho Lục thị suy sụp càng hoàn toàn!
Kết quả là sau khi chuyện này xảy ra không lâu, Lục thị xí nghiệp liền tuyên bố phá sản.
Bạch thị sau đó mới ra thông báo là không hề muốn thu mua Lục thị xí nghiệp, mà là ngược lại đi thu mua lại một công ty nhỏ khác.
Bạch thị ra sức đánh chó rơi xuống nước, chuyện này tuy rằng làm cho một ít xí nghiệp cảm thấy có điểm không nhân từ, nhưng trong thương trường khi mọi người biết được Lục thị xí nghiệp thực chất chỉ là cái vỏ rỗng cũng có thể lý giải lựa chọn của Bạch thị.
Dù sao thu mua Lục thị cũng không nên vì bọn họ đã để lại cục diện rối rắm thiện sau đó còn phải một lần nữa quy tụ nhân lực cùng tài nguyên đối xử này khôi phục lại hoàn toàn, hơn nữa trong Lục thị còn có một nhóm tự cho là kỳ cựu cũng chưa chắc chịu nhận hảo ý của người khác.
Ngược lại khi thu mua lại một công ty loại nhỏ càng làm cho Bạch thị vững vàng phát triển, còn nhanh hơn khi thu mua Lục thị.
Nhưng mà, trừ bỏ Bạc Cạnh, Đào Tươi Thắm cùng một số ít người, đa số đều không biết, Bạch thị kiến thiết phó tổng tài nhóm mây mưa thất thường thủ, đến tột cùng tại đây tràng thu mua phong ba trung chỉ quá nhiều thiếu quái.
Nửa năm sau, Bạch Nhạc Ninh tốt nghiệp đại học.
Trong lễ tốt nghiệp, còn có một nam sinh thẹn thùng chạy đến trước mặt Bạch Nhạc Ninh, hơn nửa ngày mới rốt cục nhắm mắt lại hô to:“Bạn học Bạch Nhạc Ninh, tôi thích bạn!Bạn cùng tôi kết giao được không?”
Bạch Nhạc Ninh cảm thấy có điểm không được tự nhiên,“Ách, bạn học này, xin hỏi bạn họ gì?” Cô chưa từng gặp qua hắn nha!
Nam sinh nhanh nhạy nói:“Tôi gọi là Vương……”
Trần Hiểu Ý vỗ vào trên lưng của nam sinh,“Bạn học Vương phải không? Không cần nói, tiểu Ninh Ninh đã có vị hôn phu, hơn nữa sẽ lập tức kết hôn, bạn hiện tại mới bày tỏ, quá trễ!”
Nam sinh chán nản cúi đầu, nhưng không quá lâu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: “Bạn học Bạch khi nào thì có vị hôn phu? Như thế nào mà chưa từng nghe ai nói qua?”
Trần Hiểu Ý mắt trợn trắng:”Tin tức thật không cập nhật gì hết, để tôi nói cho nghe, vị hôn phu…” Tùy tiện nhìn lên, nhưng lại làm cho cô liếc mắt một cái xem thấy nhân vật mục tiêu.“Nhanh thật, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, không phải đến đây sao?”
Bạch Nhạc Ninh nghe được lời nói của Trần Hiểu Ý, vội vàng quay đầu, nhìn thấy người đang bước lại gần cô cùng với hoa bách hợp tươi mát.
Bạc Cạnh tay cầm bó hoa, gương mặt anh tuấn mê người tràn đầy ý cười, khí chất tao nhã cùng với bề ngoài xuất chúng, làm cho hắn đi đến chỗ nào là nữ sinh hô to lên đến đó.
Hắn cũng không thèm nhìn tên nam sinh bên cạnh Bạch Nhạc Ninh liếc mắt một cái, chỉ đi thẳng đến bên cạnh Bạch Nhạc Ninh, chân thành thâm tình ở trên mặt cô hôn một chút, “Chúc mừng em.” Dừng một chút, hắn lại dùng âm thanh trầm thấp, bám vào bên tai cô nói:“Rốt cục đợi đến ngày này, gả cho anh đi?”
Đây là ước định nho nhỏ của hai người bọn họ, Bạch Nhạc Ninh khi tốt nghiệp trung học cùng Bạc Cạnh đính hôn, hắn đã nói qua, khi cô tốt nghiệp đại học thì hắn sẽ cầu hôn với cô.
Mà hiện tại, Bạch Nhạc Ninh hé miệng cười trộm, tiếp nhận hoa trong tay Bạc Cạnh, hướng hắn nháy mắt mấy cái,“Còn sớm mà!” Hoa bách hợp xinh đẹp cùng hành động nghịch ngợm của cô càng làm cho Bạc Cạnh nhịn không được lại ở môi cô hôn lần nữa.
Bạch Nhạc Ninh trong tay ôm bó hoa, tâm cũng giống như hoa nở rộ ra, cô ngửa đầu hôn lại Bạc Cạnh, ở hắn bên tai nhỏ giọng nói:“Sau khi trở về anh phải nghiêm túc cầu hôn em, không được ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu đó nha!”
Bạc Cạnh cười khẽ ôm bờ vai cô.
Ngay tại lúc hắn sắp hôn môi Bạch Nhạc Ninh một lần nữa, một đạo âm thanh sát phong cảnh nổ tung:“Hai người có thôi không đi hả? Nơi này còn có người xem đó, cảnh hạn chế trẻ em làm ơn về nhà đi, đừng ở đây độc hại ánh mắt người ta!”
Bạch Nhạc Ninh nghe vậy sắc mặt đỏ thẫm, lấy bó hoa hướng Trần Hiểu Ý ném tới, “Ít đi vài câu cậu sẽ ૮ɦếƭ sao?”
Trần Hiểu Ý cười ha ha, quay đầu nhìn nam sinh đã muốn trợn mắt há hốc mồm nói:“Nhìn thấy không? Tôi đã nói rồi, tiểu Ninh Ninh là có vị hôn phu thật, hơn nữa cậu căn bản so với hắn, người ta nha, nhưng là phó tổng của Bạch thị đó!”
Nhìn vẻ mặt nam sinh kia có vẻ quẫn bách, lại có bộ dáng khó có thể tin, Bạch Nhạc Ninh thật có lỗi đem dây chuyền có nhẫn đính hôn nhẫn đem ra mang trên tay, tận lực nhẹ nhàng nhìn hắn nói:“Thực xin lỗi, đều là do tôi sợ mọi người chú ý cho nên vẫn không có mang nhẫn, hại cậu hiểu lầm .”
“A? A! Không không!” Nam sinh vội vàng xua tay, lại ngốc ngốc gãi gãi đầu,“Hẳn là tôi phải ngại mới đúng, kỳ thật có rất nhiều bạn học thích cậu, chỉ là không dám thổ lộ, hôm nay vốn chỉ muốn nói ra với cậu, tôi biết trước là sẽ bị cậu từ chối mà…… Aha cáp, tôi đang nói cái gì chứ! Tóm lại, chính là chúc mừng cậu thuận lợi tốt nghiệp, cũng chúc mừng cậu tìm được lang quân như ý! Cứ vậy đi, tôi phải đi rồi……”
Nam sinh với vẻ mặt cô đơn rời đi, Trần Hiểu Ý tặc cười, nhìn từ trên xuống dưới đôi tình nhân Bạc Cạnh cùng Bạch Nhạc Ninh, “Đúng là hai tên nghiệp chướng mà.”
Làm ơn đi, cô cũng không phải bị điếc, làm sao không nghe được mấy nữ sinh bên cạnh nói nhỏ cái gì? Đơn giản chỉ là “Oa, người này thật đẹp trai nha” Linh tinh .
Bạc Cạnh cười nhưng không nói.
Trần Hiểu Ý trêu ghẹo nói:“Như thế nào, cầu hôn xong rồi thì không sợ sao? Cư nhiên ngay cả vợ mới cưới cũng không thèm quan tâm? Đến lúc hai người kết hôn, cẩn thận người phụ dâu này khó dễ anh!”
Bạch Nhạc Ninh làm bộ giận dữ mắng cô, “Cậu nói bậy gì đó! Cái gì vợ sắp cưới chứ, kết hôn, phụ dâu, tớ còn chưa đồng ý đâu!”
Trần Hiểu Ý rung đùi đắc ý, “Không đồng ý? Lễ vật tớ cũng đã chuẩn bị xong, cậu cư nhiên còn chưa đồng ý?” Liếc mắt về tên đàn ông kia, cô cười tủm tỉm huy phất tay, “Tốt lắm, tôi không quấy rầy hai vị đây cầu hôn lãng mạn nữa, cố lên! Tôi chờ làm phụ dâu nha! Tôi còn có việc, đi trước một bước!” Nói xong, cô liền tiêu sái rời đi.
Trần Hiểu Ý đi rồi, Bạch Nhạc Ninh cùng một vài vị giảng viên, bạn học quan hệ cũng khá tốt cùng nhau chụp ảnh chung, Bạc Cạnh vẫn đứng ở một bên mỉm cười nhìn cô.
Chờ cùng mọi người chụp ảnh xong, Bạch Nhạc Ninh một tay ôm hoa, một tay nắm tay Bạc Cạnh, chậm rãi đi về phía xe thể thao của Bạc Cạnh.
Lên xe xong, Bạc Cạnh không vội mà khởi động xe, mà đem hoa bách hợp Bạch Nhạc Ninh đang cầm cẩn thận để qua một bên, sau đó ở vành tai của cô cắn một ngụm, hai tay không có ý tốt dời xuống thắt lưng của Bạch Nhạc Ninh sờ soạng, kéo khóa váy cô xuống, đưa tay vói vào vuốt ve.
“Bạc ca ca, ân……”
Bạch Nhạc Ninh thân mình run lên, cắn môi dưới, không cho ՐêՈ Րỉ tràn ra khóe miệng.
“Ninh Ninh bảo bối, người theo đuổi em thật nhiều quá, anh thực không có cảm giác an toàn, gả cho anh, được không?”
Bạc Cạnh một bên vỗ về chơi đùa phía sau lưng của cô, một bên lên tiếng cầu hôn.
“Không lấy chồng!” Bạch Nhạc Ninh lấy lại lý trí, một câu từ chối.
Bạc Cạnh kéo xuống váy của cô, cúi đầu hàm trụ nụ hoa, có ý xấu xa tra tấn mẫn cảm của cô,“Bảo bối, gả cho anh đi?”
Bạch Nhạc Ninh đè nén xuống động tình đang tràn ra,“…… Không lấy chồng!”
“Gả cho anh đi?” Lão trúc mã xấu xa, chỉ chuyên đi tấn công nhược điểm của tiểu thanh mai, làm cho cô thở gấp vụt vụt, dường như muốn đầu hàng.
“Không, không lấy chồng……” Bị khiêu khích không được tiểu cây mơ, do đang tiến hành vây thú chi đấu.
“Gả cho ta anh?” Kiên trì không ngừng, quyết chí thềkhông lùi bước.
“A…… Em, ân……” Lời nói không thành câu, mỗi từ nói ra thật khó khăn.
“Gả cho anh đi?” Đây là lần công kích cuối cùng.
“Gả! Em gả…… A! Không, không cần…… Ừ…… Thật nhanh……” Rên rỉ ái muội, khiến cho người khác không khó tưởng tượng ra chủ nhân của âm thanh đang làm chuyện gì, vừa bị ý xấu mắt nam nhân “Như thế nào, như thế nào” .
Phong cảnh bên ngoài xe vẫn tĩnh lặng như trước, còn trong xe thì cảnh xuân dạt dào, tình yêu của lão trúc mã cùng tiểu thanh mai rốt cục nở hoa kết trái, thật đáng mừng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc