Nhân Duyên - Chương 30

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Hàn Đình Đình cảm giác được sô pha bên cạnh bỗng nhiên bị trũng xuống, cô nhìn lại thì thấy Tần Tống, liền đối với anh cười cười.
Tần Tống nhìn cũng không nhìn cô, lại liều ૮ɦếƭ đi nhanh qua, cứ như vậy dán sát ngồi vào bên cạnh cô, cô thoáng động một chút anh lập tức liền qua đây, mặt kéo dài bí xị, tay nóng bỏng thỉnh thoảng ở trên người cô chạm vào một chút, dán lại một chút.
Hàn Đình Đình làm bộ như không có việc gì, chính là thỉnh thoảng vặn vẹo rất nhỏ, Trần Dịch Phong là người cỡ nào hiểu biết cô, nhìn qua liền thấy sự mất tự nhiên của cô, anh liếc mắt móng vuốt của Tần Tống khoát lên đầu vai cô, cúi đầu cười cười, rất nhanh đứng dậy tránh ra.
Anh vừa đi khỏi. Tần Tống lập tức thu hồi cái tay rảnh, còn xoay khuôn mặt tràn ngập ý muốn nói “Tôi mất hứng ngươi mau tới dỗ tôi”, một chút lại muốn hỏi “Em lại muốn đi đâu!”
Hàn Đình Đình không để ý tới đứng lên định đi, Tần Tống giận một phen kéo cô qua.
Lực mạnh khiến dưới chân cô lảo đảo một cái rồi ngã vào trên đầu gối anh, anh vội vàng nhân cơ hội vòng trụ.
“Ai. . . . .” Hàn Đình Đình đẩy anh, “Đừng như vậy a, nhiều người như vậy. . . . .”
“Nhiều người như vậy đều biết em là vợ của tôi!”Anh vòng tay lại càng thêm chặt.
“Em muốn đi lấy nước uống!” Tần Tống luôn luôn là tiêu điểm của mọi ánh nhìn, lúc này đôi vợ chồng trẻ ở trước mặt mọi người mật mật ngọt ngọt, tất cả mọi người nhìn qua cười cười, Hàn Đình Đình cảm thấy trước mặt các trưởng bối mặt thân thiết như vậy thật không thích hợp, vội vã tìm lấy cớ lui đi.
Tần Tống mới không đáp ứng, tay cầm ly nước quả táo của mình kia đưa cho cô, “Cầm!”
“Anh uống qua…”
“Em uống hay không? !” Anh vừa nói chuyện vừa xấu tính niết thịt ở thắt lưng cô, ở bên tai cô thấp giọng hỏi.
Hàn Đình Đình cọ xát a cọ cầm qua, nhấp cái miệng nhỏ, trên lưng lực đạo chợt tăng thêm, cô lập tức “Hô” một hơi uống vơi hơn phân nửa.
Tần Tống trong lòng âm thầm thoải mái, Trần Dịch Phong không biết khi nào thì lại xông ra, từ bên sô pha sau lưng dựa lại đây, một tay đưa ra một bên thâm tình nhìn bánh bao đất nhỏ nhà anh đang cẩn trọng uống nước quả táo: “Đình Đình, tiểu Đổng điện thoại, muốn cùng với em nói vài câu.”
Hàn Đình Đình vội vàng buông cái chén đi nghe điện thoại, sau đó Tần Tống nhìn rõ ràng trong mắt hiện vẻ khi*p đảm buông ly nước, nhìn với theo thân ảnh của người chạy vội tới nơi im lặng nghe cuộc điện thoại.
Cái này chỉ là một cái động tác nghe điện thoại vô cùng đơn giản, Trần Dịch Phong động tác thong dong không nhanh không chậm, khiến cho Tần Tống rành mạch thấy được hình ảnh sáng long lanh: Trần Dịch Phong trong lòng ôm một nữ hài tử bảy tám tuổi xinh đẹp, bên cạnh hai cha con, một tiểu cô nương nghiêng đầu ngó qua rồi cái cô nương ngốc kia cười rộ lên ánh mắt cong cong, khuôn mặt bánh bao đất nho nhỏ đều nhanh lên men, ba người cực kỳ giống một nhà ba người, muốn bao nhiêu xinh đẹp có bấy nhiêu mỹ mãn…
Tần Tống một người ngồi ở trên sô pha trống rỗng, vẻ mặt đổi thành ý tứ “Tôi nghĩ muốn ăn thịt người!”
Sau khi nhận điện thoại về, Hàn Đình Đình như thế nào cũng tìm không ra Tần Tống, hỏi người, nói là vừa thấy đi lên lầu rồi, sắc mặt không tốt lắm.
Cô vội vàng đuổi theo, Tần Tống không chịu mở cửa cho cô. Cô gõ 5 phút vẫn là không thèm đi ra, trong lòng cũng có chút mất hứng : “Em đây đi đây!”
Nói xong cô thật sự xoay người, quay người lại cửa liền mở, Tần Tống nổi giận đùng đùng thò người đi ra, bay nhanh qua tay đem cô túm vào.
“Em không phải không để ý tới tôi sao!” Vừa vào trong phòng, Hàn Đình Đình xuống tay trước véo khuôn mặt của anh, cười cười: “Nhìn xem anh đi! Quỷ hẹp hòi!”
Tần Tống xoay mặt qua cắn cổ tay cô, vẫn là thở phì phì.
Cô buông tay ra xoa xoa khuôn mặt anh, “Ngoan a… Không tức giận!”
“Em không phải cùng Trần Dịch Phong tán gẫu đặc biệt vui vẻ sao! Còn quan tâm tôi tức giận hay không tức giận làm chi!”
Tần Tống túm cổ tay cô lại, tính trả thù không nhẹ không nặng cắn một ngụm, cắn xong xuôi vẫn cảm thấy chưa tốt, lại ở trên dấu răng liếm liếm.
Hàn Đình Đình ngứa nên lui lại sau, “Ha ha a” cười, “Anh cùng Tần Tang nói chuyện thời điểm kia em cũng không có tức giận a.”
Tần Tống nghe xong lại hoàn toàn không rõ là tư vị, anh buông lỏng tay ra, khuôn mặt lạnh lẽo, “Hàn Đình Đình.”
Anh ngay cả tên họ đều kêu ra, không khách khí nói với cô, “Tôi lúc trước có nói qua với em, không phải vì để về sau bị em lấy ra làm nhược điểm!”
“Em cũng chỉ cùng anh một người nói qua chuyện của Trần Dịch Phong, anh vì sao lại lấy nó làm căn cứ chứ?” Cô không cam lòng cãi lại.
“Tôi cần bằng chứng sao? ! Em cùng anh ta trước mặt tôi làm chuyện không chính đáng tôi lại không thấy hay sao!” Tần Tống dựng lông mao.
“Em phải đi về làm mẹ kế cho người khác thì đi đi! Tôi không hiếm lạ! Đừng xuất hiện ở trước mắt tôi!”
“Anh…” Hàn Đình Đình nước mắt lập tức nảy lên, chỉ nói mấy câu mà thôi, làm sao lại khiến ý nghĩa méo mó như vậy? Rõ ràng là anh luôn đem lòng của cô bắt tại bên miệng cười nhạo, luôn “mẹ kế” dài “mẹ kế” ngắn, rất khó nghe!”
Cô ôm mặt xoay người, Tần Tống còn chưa hết giận, “Còn không đi?!”
Anh luôn luôn lên mặt nạt người, lúc này ngữ khí hết sức nặng, Hàn Đình Đình cảm thấy tâm đều nát, lấy tay lau nước mắt, bước nhanh ra ngoài.
Mới vừa đi đến cạnh cửa, Tần Tống cũng đã hối hận, đuổi theo đi tới cửa anh thẹn quá thành giận, nện một quyền thật mạnh ở trên cửa!
Phía sau truyền đến tiếng động vang dội, không biết anh xả cái gì để hết giận.
Đằng sau Hàn Đình Đình cũng thật sự nghĩ muốn lập tức trở về nhà a… Trong nhà không có ai lại đuổi cô đi.
Thế nhưng ba mẹ nhất định sẽ hỏi, cô phải trả lời như thế nào đâu ―― bị Tần Tống đuổi ra ngoài, bởi vì Trần Dịch Phong? Như vậy ba mẹ sẽ thật sự bị cô làm tức ૮ɦếƭ đi!
Còn có Trần Dịch Phong, bị anh nhìn thấy Tần Tống đuổi cô đi, anh sẽ nghĩ như thế nào đâu? Cô vừa mới nói qua với anh, cô tốt lắm.
Một bên thương tâm một bên cúi đầu hướng hành lang tối bên cạnh toilet mà đi, trên bậc thang lầu lúc này truyền đến tiếng bước chân, vừa nhấc đầu thấy Trần Dịch Phong đã đứng ở trước mặt.
“Như thế nào lại khóc?” Trần Dịch Phong kinh ngạc nhìn hai mắt hồng hồng của cô, “Xảy ra chuyện gì?”
Hàn Đình Đình xoa đôi mắt lắc đầu, “Không có khóc.”
Trần Dịch Phong nhíu mày, cô khóc hay không anh làm sao có thể nhìn không ra, “Dưới lầu sắp ăn cơm, Tần Tống đâu rồi?”
Bị hỏi về Tần Tống, cô lại nhịn không được cái mũi ê ẩm, tay chỉ lung tung phía sau, sau đó mặc kệ biểu tình Trần Dịch Phong càng ngày càng lạnh, ςướק đường mà chạy, bước nhanh đi đến toilet, ngồi ở trên bồn cầu bụm mặt yên lặng rơi nước mắt.
Không biết qua bao lâu, thanh âm Tần Tang theo tiếng đập cửa vang lên: “Đình Đình? Em ở bên trong không?”
“Uhm…” Hàn Đình Đình ngẩng đầu, cuống quít lau mặt.
“Ăn cơm, còn thiếu em, bà ngoại để cho chị vào xem. Em có khỏe không? Muốn chị vào hỗ trợ hay không?” Tần Tang hỏi thực uyển chuyển.
“Không cần… Em đã tốt rồi!”
Đi xuống lầu mọi người đương nhiên đều xem cô, cô ánh mắt hồng che dấu không được, đành phải một đường cúi đầu
Tất cả mọi người đã ngồi vào chỗ của mình, chỉ có vị trí bên cạnh Tần Tống lưu lại cho cô, không biết là ai an bài.
Cô đi qua ngồi xuống, toàn bộ hành trình không dám liếc anh một cái.
Trương tư lệnh nói câu “Ăn cơm”, mọi người đều động đũa.
Tần Tống chần chờ một lát, thêm cho cô bát canh, nhẹ nhàng đẩy qua.
Cô không uống, cũng không nhìn anh, một lát sau tay anh lại duỗi đến trước mặt, đem bát canh đẩy đẩy gần bên cô một chút nữa, cô dỗi tay đẩy trở về.
Anh rõ ràng sửng sốt, sau đó chiếc đũa trong tay “Ba” một tiếng buông, bạo lực cầm chén kéo trở về, nửa bát canh còn lại bị anh một hơi uống sạch.
Động tĩnh lớn như vậy, mọi người đều phát hiện, Trương Phác Ngọc dẫn đầu lên tiếng: “A Tống, con làm gì!”
Trương tư lệnh phu nhân cũng không vui giáo huấn bảo bối cháu ngoại : “Tiểu lục ngươi thật là, nhìn ngươi dọa sợ Đình Đình kìa!”
Trương Phác Ngôn cũng nói: “A Tống, mau múc thêm cho vợ cháu bát canh.”
Tần Tống ngang ngược, đổi lại là bình thường anh muốn thế nào, ai đều không có cách lấy của anh.
Lúc này tay anh nắm lấy bát đưa qua, đang muốn phát tác, mắt nhìn thấy người bên kia, liền trầm mặc.
Tần Tang lúc này đưa bát canh qua. Hàn Đình Đình nguyên bản đến múc, lúc này được mọi người bảo hộ như vậy, ngược lại đôi mắt lại đỏ cả lên, trong lòng vừa ủy khuất vừa chua xót.
Dịch Phong trong suốt quá trình vẫn không có lên tiếng, chính là ánh mắt kia thường thường nhìn qua, cô cúi đầu cũng hiểu được, trên lưng cảm thấy rùng mình.
Ăn qua cơm chiều, mọi người đều tụ ở trong phòng khách đón Noel, đèn trần treo trên cao được tắt đi, một tầng đèn nhấp nháy lóe sáng nổi bật trên cây thông, cực kỳ có không khí.
Dưới tàng cây chung quanh đầy lễ vật, tiểu hài tử đều thèm nhỏ dãi, thế nhưng Tần Tống mặt thối đứng giữ ở một góc sô pha, ai cũng không dám tiến lên.
Hàn Đình Đình cách anh rất xa, trong lòng luôn luôn cảm thấy không được tự nhiên suy nghĩ: Về nhà khẳng định là rất khó xử, như thế này không biết làm sao đối mặt với anh, không bằng đi lên tắm rửa ngủ trước, anh nhìn thấy cô ở trong phòng, đại khái phải đi tìm phòng ngủ khác.
Thế nhưng cô lén lút lên lầu đi, tay chân nhẹ nhàng vừa định đóng cửa, thì cửa lại bị đại lực đẩy mạnh, cô lui về sau suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Là Tần Tống, như trước mặt đen thối, chen chân chặn cửa đang khép một nửa ra, “Oành” đóng sầm lại.
Hàn Đình Đình có chút u oán nhìn anh một cái, không nói lời nào.
Hai người đứng đó yên lặng mặt đối mặt, anh rốt cục mở miệng trước: “Tôi bảo em đi em liền bước đi ? Bình thường sao không nghe lời tôi nói như vậy!”
Cô vẫn là không hé răng, khi anh gần như tức giận, tay nâng cằm cô lên nhìn thẳng mặt cô, “Nhìn tôi!”
Nhìn cái gì…
Anh nhíu mày, thần sắc còn rất nghiêm túc: “Tôi rốt cuộc làm sao lại thua kém Trần Dịch Phong?”
“Tôi không có bắt anh cùng anh ấy so sánh.” Cô tránh ra tay anh, “Là chính anh luôn luôn cùng anh ấy phân cao thấp.”
“Mỗi lần anh ta vừa xuất hiện em liền cả người đều không thích hợp! Tôi có thể không cùng anh ta phân cao thấp sao? !” Tần Tống nói xong liền thấy giận.
“Em thích anh ta nhiều năm như vậy! Tôi có thể không cùng anh ta phân cao thấp sao? !”
Anh hai câu này nói cảm giác rất không tự tin, thực không giống Tần Tống.
Hàn Đình Đình nghe xong trong lòng mềm nhũn, tuy rằng còn trách anh, thế nhưng cũng hiểu được anh như vậy khiến cho cô cảm thấy thực đau lòng.
“A Tống, cho tới nay anh ấy chiếu cố tôi tựa như chiếu cố tiểu Đổng đều giống nhau, từ nhỏ đến lớn anh ấy đều đối với tôi tốt lắm.
Tôi cùng anh ấy trong lúc đó trừ bỏ ý tưởng trong lòng tôi, cái gì cũng đều không có, anh cái gì cũng không biết. Chẳng lẽ nói bởi vì tôi thầm mến không thành, sẽ không lại cùng anh ấy lui tới sao?” Cô nói.
“Tôi để ý cũng không phải là anh ta! Tôi mỗi lần nghĩ đến em cùng tôi kết hôn là vì sau này ly hôn có thể cùng anh ta một chỗ, tôi đã nghĩ muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ em!”
Tần Tống rốt cục đem chân tướng mọi chuyện mà bản thân cảm thấy mất mặt phơi bày, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thế nhưng sau lại không phải a…” Cô nhỏ giọng nói.
Sau lại… Sau lại bọn họ cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, cùng nhau vượt qua tháng ngày gian nan vất vả.
Bọn họ ôm, hôn môi, thực thuần khiết đồng giường cộng chẩm
(cùng giường chung gối ),
mỗi một lần tâm động đều là vì nhau, mà không phải là vì Trần Dịch Phong hay bất cứ điều gì.
Cô cúi đầu không trả lời. Anh nắm tay cô, từ từ siết chặt, trầm mặc thật lâu, rốt cục vẫn là nói ra: “Thời điểm chúng ta kết hôn, em là vì muốn tìm một người, có một đoạn hôn nhân để ghi lại. Em đâu có nhiều sự lựa chọn như vậy, phải chọn tôi.
Lúc ấy tôi nghĩ đến bản thân mình là tùy tiện chọn, sau đó lại cảm thấy chúng ta tốt như vậy… Tôi cẩn thận hồi tưởng qua, nhiều người ở bên trong như vậy tôi như thế nào vừa nghĩ liền lựa chọn em chứ ?
Suy nghĩ một chút nữa, liền nghĩ thông suốt: “Tôi không phải tùy tiện chọn, tôi là đầu tiên mắt thấy liền nhìn trúng em ―― Cái thời điểm kia tôi không biết, chỉ cảm thấy là em thì thật thích hợp.
Kỳ thật cái thời điểm kia tôi liền thích em đi? Nhiều người ở bên trong như vậy, tôi liền thích mỗi một người là em. Tần Tang…Kỳ thật hiện tại ngẫm lại thực ra cũng không có gì, cùng lắm thì nếu không bởi vì Lý Vi Nhiên theo tôi đoạt, tôi cũng đã cho qua.
Khi đó tôi thấy không phải là cô ấy thì không thể được, không phải là vì thích nhiều, là vì tôi rất háo thắng, không ςướק được vào trong tay liền cảm thấy không cam lòng.
Em thì không giống a… Em đã là vợ của tôi, thời điểm đối với em, so với em không phải còn muốn không cam lòng!”
Anh khi nói chuyện luôn luôn là kiêu ngạo hoặc là thẳng tanh, chưa từng nghe qua ngữ khí anh ăn nói khép nép khẩn thiết như vậy, trong lòng cô run rẩy lẩy bẩy
“Bởi vì em không phải chỉ thích tôi, em thích Trần Dịch Phong nhiều năm như vậy, thậm chí cùng tôi kết hôn cũng là bởi vì anh ta… Tôi thật sự rất khó chịu. Việc buôn bán bị anh ta đè ép một đầu đã muốn thực buồn bực, tôi lại cảm thấy em trong lòng thích anh ta một thời gian so với thích tôi càng dài hơn, tôi thật muốn tức ૮ɦếƭ rồi…
Vừa rồi lại thấy hai người bọn em thân mật như vậy, tôi mới phát giận lớn như vậy. Tôi biết tôi thật không tốt, thực xin lỗi.”
Tần gia tiểu Lục thiếu, cuộc đời này lần đầu tiên thao thao bất tuyệt như vậy, ăn nói khép nép hướng một người xin lỗi.
Vừa rồi tất cả mọi người ở đây chỉ trích anh đối với Hàn Đình Đình không tốt, ai cũng không thể rõ hơn anh, anh càng rất hận chính mình tồi tệ.
Nhìn thần sắc của cô đôi mắt kia hồng hồng ươn ướt, anh thật muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ chính mình cho rồi.
Anh tức giận biết bao nhiêu, còn có bất an rất nhiều.
Tần Tống tự hỏi bản thân mình trong suốt gần ba mươi năm xuôi gió xuôi nước này, cho tới bây giờ không gặp qua ai giống Hàn Đình Đình như vậy, làm cho anh thất bại nhiều lần như vậy, thế nhưng lại muốn ngừng mà ngừng không được.
Anh cũng từng nghĩ lâu ngày sinh tình, thế nhưng là nếu tinh tế nghĩ lại, nhiều người như vậy so với cô xinh đẹp hơn, so với cô ôn nhu hơn so với cô am hiểu ý người, anh lại cố tình chọn cô, căn bản chính là nhất kiến chung tình, nhân duyên trời định.
Tiếu: Đây là một dấu mốc quan trọng ~~ trong diễn biến câu chuyện, “Anh cũng từng nghĩ lâu ngày sinh tình, thế nhưng là nếu tinh tế nghĩ lại, nhiều người như vậy so với cô xinh đẹp hơn, so với cô ôn nhu hơn so với cô am hiểu ý người, anh lại cố tình chọn cô, căn bản chính là nhất kiến chung tình, nhân duyên trời định.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc