Nhân Duyên - Chương 16

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Hàn Đình Đình phát hiện ra Tần Tống – một kẻ kiêu ngạo ương ngạnh không sợ trời không sợ đất như vậy, thế mà lại sợ cua. Lúc chọn cua sống ở siêu thị, cô một tay nhấc lên xem gầy béo, còn Tần Tống lại trốn rất xa.
Sau khi về nhà cô lấy bàn chải chà rửa cua, cố tình gọi anh đến đứng bên cạnh, nhờ đưa từng con cua cho cô, Tần Tống chắp tay sau lưng sống ૮ɦếƭ không chịu.
Hàn Đình Đình từ nhỏ đã là một đứa trẻ vô cùng hiền lành, trêu chọc một người như thế này, đúng là lần đầu tiên, biểu hiện lúng túng mà chật vật kia trên mặt Tần Tống đem lại cho cô cảm giác vui vẻ mới lạ.
Tần Tống thấy cô cười mắt híp thành đường thẳng, nét mặt vui vẻ, vô cùng thoải mái, máu trong người nóng lên, khí phách nam nhi dâng trào, bước nhanh lên trước mở túi to, nhắm mắt xách một con cua ra, giương nanh múa vuốt đưa cho cô.
Hàn Đình Đình ung dung nhận lấy, cầm bàn chải nhúng nước, nhẹ nhàng khéo léo xoay đủ ba trăm sáu mươi độ chà sát không xót chỗ nào. Mà bàn tay cầm cua được Tần Tống rụt về kia, một lúc lâu sau vẫn còn run mãi không thôi…
“Aizz,” Anh vừa nói vừa lau cái tay kia vào quần áo Hàn Đình Đình, “Tay nghề nấu cơm của cô bình thường, thế mà xử lý con cua kia lại thành thạo thật!”
Hàn Đình Đình đưa cho anh một cái khăn sạch sẽ để lau tay, cười với anh, nói: “Ông nội tôi đặc biệt thích ăn cua, từ nhỏ tôi đã nhìn ông làm, dần dần cũng làm được.”
Tần Tống lau tay, cầm một góc khăn nhấc lên nhấc xuống trêu mấy con cua trong chậu, đang nghịch hào hứng, nghe Hàn Đình Đình nhắc tới ông nội, anh quay mặt qua cười với cô: “Lúc còn nhỏ tôi có gặp ông nội cô rồi.”
Hàn Đình Đình mở to hai mắt, kinh ngạc.
Tần Tống càng đắc ý: “Ông đến thăm ông ngoại tôi, lâu lắm rồi… Người rất cao, cười tủm tỉm cực kỳ hiền từ, đúng không?”
Hàn Đình Đình cười “Phì”, “Ông nội tôi cực kỳ không hiền thì có, ông và cha tôi mà cãi nhau là có thể đập tanh bành cả nhà đấy! Nhưng mà ông nội tôi rất thương tôi, lúc còn nhỏ tôi thay răng không cắn được cua, ông lấy sống dao đập vỏ ngoài, lấy thịt cua cho tôi ăn.” Nhớ lại thời thơ ấu, thần sắc trên mặt Hàn Đình Đình lộ vẻ sung sướng không thôi.
Thật ra, khi chúng ta còn nhỏ, luôn có một hoặc một vài người, trong những năm tháng giản đơn mà không thể nào quay lại ấy, mang đến cho chúng ta những niềm vui đặc biệt khó mà có được.
Những hồi ức đẹp đẽ không thể tái dựng này, là thứ tài sản tài sản ấm áp và quý giá mà cả đời này chúng ta mãi chôn dấu trong tận đáy lòng.
Tần Tống cảm thấy bình thường Hàn Đình Đình, rất dễ bắt nạt, thì ra là do cô được mọi người bao bọc cẩn thận mà lớn lên, cô cũng là bảo bối yêu thương trong lòng bàn tay người khác. Anh còn cứ tìm lý do ђàภђ ђạ cô, là rất không nên.
“A! A a a a a!” Ngay lúc người nào đó đang ngẩn người nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp duyên dáng của Hàn Đình Đình, bỗng nhiên hét to, vung tay nhảy lên nhảy xuống ——— một con cua xanh bò theo khăn lên, thò cái càng lớn mà Hàn Đình Đình thích ăn nhất, hung tợn kẹp lấy ngón tay anh!
Hàn Đình Đình nhìn thấy dở khóc dở cười, vội vàng ngăn anh lại, hai tay tóm lấy ngón tay bị kẹp kia, ấn xuống nước. Con cua vừa thấy nước lập tức bơi ra, cô đang muốn nói sao lại không cẩn thận như vậy, vừa quay đầu lại, Tần Tống đứng quá gần, mặt hai người ᴆụng nhẹ qua nhau một cái, đôi môi cô xẹt qua má anh.
Vụt… Hàn Đình Đình vội vàng ngửa ra sau, Tần Tống vươn tay ôm lấy cô theo bản năng —– như thế này thật tốt, tay trái anh còn đang bị hai tay cô cầm lấy, tai phải đặt ở trên eo cô, hai người đứng bên cạnh chậu nước cua bò lổm ngổm, ôm chặt lấy nhau.
——————————————-
Lúc này đã về khuya , cả thế giới đều chìm trong yên lặng, Hàn Đình Đình có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đập liên hồi.
Anh ở ngay phía trên cô, khuôn mặt đẹp trai kia thường xuyên khiến cô thất thần, dưới ánh đèn dịu nhẹ, tựa như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật.
Lần đầu tiên gặp mặt cô chỉ thấy anh rất đẹp trai, nhưng tối hôm nay, ở khoảng cách thân mật đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau như thế này, không biết vì sao, cô đặc biệt cảm thấy anh là người đẹp trai nhất thế giới… Miêu tả thật ngây thơ, nhưng trong lòng cô đang mãnh liệt cảm thấy như vậy.
Tần Tống cũng sửng sốt. Ôm thân mình mềm mại trong lòng, gương mặt bị đôi môi của cô xẹt qua đã nhanh chóng nóng lên. Đôi môi hồng ướƭ áƭ của người đang ở trong lòng này… Vào đêm sinh nhật ấy của anh, ở cái toilet sai trái kia, trong men rượu chuếnh choáng anh đã từng nhấm nháp thật kỹ thật kỹ nó, một khuôn miệng nhỏ nhắn mềm mại ngọt ngào biết bao…
Yết Hầu Tần Tống giật giật, cuối cùng vẫn bại trận dưới ánh mắt trong suốt ngây thơ của cô, đôi môi vốn đã định hơi hơi hạ xuống của anh được thu lại không một dấu vết, cánh tay lên gân rút lại, kéo cô đứng lên.
Khụ khụ… hai người rời nhau ra, cùng quay mặt đi chỗ khác, đều cùng đỏ ửng, đều mất tự nhiên.
“Cái kia…” Hàn Đình Đình vỗ nhẹ anh, thấp giọng nói: “Tần Tống, để tôi bôi thuốc lên tay anh, anh chảy máu…”
Tần Tống đã sớm quên sạch cái vết thương nhỏ nhỏ kia, vẩy vẩy mấy giọt máu vừa chảy ra trên tay, anh khoát tay rất đàn ông, “Không có việc gì!”
Hàn Đình Đình không chịu, vẫn kiên trì dẫn anh đi bôi thuốc, vì thế hai người lại ở cạnh nhau rất gần, cùng ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Cô cầm ngón tay anh, cẩn thận bôi thuốc khử trùng, vì gương mặt đang cúi gằm rất thấp không thể nhìn được, Tần Tống trông thấy một khoảnh gáy trắng nõn trước mặt, hồn bay phách lạc, ngay cả cảm giác đau đớn khi bôi oxy già vào miệng vết thương cũng không hề cảm thấy chút nào.
Mình… làm sao thế này? Anh bất an tự hỏi mình, vì sao cảm giác đối với cô càng ngày càng… đặc biệt?
“Xong rồi!” Hàn Đình Đình dán xong xuôi cho anh một miếng urgo, nhìn ngắm rất hài lòng, “Như thế này lúc tắm nhớ đeo găng tay plastic vào, đừng để dính nước, ngày mai sẽ ổn thôi!”
Tần Tống rầu rĩ đáp ứng.
“A! Đúng rồi!” Hàn Đình Đình nhắc đến găng tay liền nhớ ra: “Tôi có mua găng tay cho anh đấy!”
Tần Tống còn đang suy nghĩ về cái vấn đề khó hiểu kia trong lòng, nghe câu đấy ánh mắt nhất thời sáng lên, nét mặt hiện lên ý cười, lại cố gắng nén xuống, ra vẻ như không thèm để ý tẹo nào: “Ừm.”
“Cơm xong tôi đưa cho anh!” Hàn Đình Đình trái lại rất hào hứng, cô đã chọn lâu rồi, lần này anh nhất định sẽ thích.
—————————
Tần Tống quang vinh bị thương, lúc ăn cua liền do Hàn Đình Đình hầu hạ anh toàn bộ từ đầu tới cuối. Cô cẩn thận tách gạch của và thịt cua ra, đặt trên mai cua, đưa từng miếng từng miếng tới trước mặt anh. Được ăn đồ ngon, ai đó đắc ý như con mèo đang thỏa mãn.
Cơm nước xong Hàn Đình Đình thu dọn một chút, anh ở trong phòng khách loay hoay đi loay hoay lại, nhất định không chịu lên lầu ngủ. Lúc đầu Hàn Đình Đình nghĩ anh đang ngồi tiêu cơm, sau chợt nghĩ ra: Liệu có phải anh đang đợi cô mang găng tay ra cho anh không?
Cô lập tức chạy về phòng, lấy một cái hộp giấy được gói ghém rất khéo léo, cười tủm tỉm đưa cho Tần Tống: “Nè! Găng tay của anh!”
Tần Tống thật ra đã buồn ngủ gần ૮ɦếƭ rồi, kiên trì lâu như vậy rốt cuộc cũng đã đợi được, hớn hở nhận lấy, kết quả vừa thấy cái găng tay, mặt anh nháy mắt tái đi: “Hàn Đình Đình!” Anh bùng nổ, giận dữ ném đôi găng tay lên sô pha.
“Sao, sao, làm sao vậy?” Hàn Đình Đình lại bắt đầu căng thẳng, làm sao mỗi lần cô chọn quà cho anh, anh đều không thích?
Tần Tống hung hăng nghiến răng, gằn từng tiếng: “Cô thấy thằng đàn ông nào mang găng tay màu hồng chưa?!”
Hàn Đình Đình uất ức: “Là anh nói anh thích màu hồng mà…” Lần trước anh tặng cô chiếc điện thoại di động anh từng dùng, cũng là màu này, “Hơn nữa màu hồng nhạt này cũng rất phổ biến rất dễ nhìn mà, Từ… Mấy comment trong gian hàng trên mạng nói nam nữ dùng đều hợp cả.”
Tần Tống tức nghẹn cả thở, một cục tức không thể nuốt trôi xuống, nghẹn hết ở иgự¢, bực bội lượn lòng vòng tại chỗ.
Hàn Đình Đình nghĩ không thích thì không thích, làm gì mà nổi khùng lên như thế, thật chẳng đáng yêu chút nào! Cô lặng lẽ tiến lên định với lấy găng tay, lại bị anh giật lại, còn bị trừng một cái.
“Của tôi!” Tần Tống ương ngạnh liếc cô một cái, tiếc là cô đối với sự hỉ nộ ái ố vô thường của anh đã sớm mất đi lòng hiếu kỳ, vẻ mắt hòa hoãn bất đắc dĩ nhìn anh tức giận, anh nhất thời cảm thấy chán nản, lạnh lùng hừ một tiếng, vòng qua cô bước lên lầu.
————————————
Về phòng, Hàn Đình Đình thành thục lấy di động đăng nhập vào QQ.
Đình bảo bối ngoan nhất: “Tần Tống không thích màu hồng rồi! Cậu đổi lại cho tớ cái màu khác đi!”
Tư Đồ không phải Mao Mao: “Rất xin lỗi, hàng hóa của cửa hàng này một khi đã bán ra, đều không thể đổi lại.”
Đình bảo bối ngoan nhất: “Rõ ràng trong gian hàng của cậu có mục ‘Đổi hàng vô điều kiện trong vòng bảy ngày’!”
Tư Đồ không phải Mao Mao: “Không đổi là không đổi ~ Tới đây mà đánh tới đi ~ hí hí hí ~”
Đình bảo bối ngoan nhất: “Đừng mà! Mao Mao cậu tốt nhất! Đổi cho tớ một lần đi?”
Tư Đồ không phải Mao Mao: “Lật bàn! Không được gọi tớ là Mao Mao! Hàn Đình Đình cậu ngứa da! Lần sau không giảm giá không bao vận chuyển nữa!”
Đình bảo bối ngoan nhất: “Thế thì thôi… Tớ không đổi nữa là được chứ gì…”
Tư Đồ không phải Mao Mao: “Cậu với Tần Tống, quan hệ hai người càng ngày càng tốt nha?”
Đình bảo bối ngoan nhất: “Đúng thế! Tần Tống anh ấy thật sự rất tốt, cũng rất có trách nhiệm, giúp tớ rất nhiều việc! Chỉ là thỉnh thoảng… Tính anh ấy hơi trẻ con.”
Tư Đồ không phải Mao Mao: “…Là phần lớn thời gian mới đúng!”
Đình bỏi bối ngoan nhất: “Lạ thật, Từ Từ này, sao cậu lại không thích Tần Tống thế? Anh ấy có trêu chọc gì cậu đâu.”
Tư Đồ không phải Mao Mao: “… Quên đi, nói cậu cũng không hiểu. Mạng nhà cậu đến giờ vẫn chưa sửa xong à?”
Đình bảo bối ngoan nhất: “Đúng thế, điện thoại bàn cũng không gọi được, thật là kỳ lạ.”
Tư Đồ không phải Mao Mao: “Ha ha… Không lạ, không lạ tí nào.”
Trong một gian phòng thuộc khu nhà riêng của đội cảnh sát hình sự thành phố G, Tư Đồ từ từ nhớ tới cái tin nhắn “xác thực cái đầu cô” ngày đó, nhất thời cười ha ha với cái avatar hình hoạt hình QQ của Hàn Đình Đình: Anh ta dám để cho cậu nói chuyện với tớ mới là lạ…
Đình bảo bối ngoan nhất: “Tớ ngủ đây! Mai còn phải đi làm! Từ Từ yêu, ngủ ngon~”
Từ Từ không phải Mao Mao: “Ngủ ngon.. Đúng rồi! Đình Đình, anh ấy quay về rồi đó cậu biết không?”
Đình bảo bối ngoan nhất: “Có.”
Từ Từ không phải Mao Mao: “Cậu vẫn OK chứ?”
Đình bảo bối ngoan nhất: “Tớ không sao, tớ đã kết hôn với người khác rồi, còn có thể có chuyện gì được?”
Từ Từ không phải Mao Mao: “Anh ấy có hỏi tớ… Anh ấy hỏi bây giờ cậu sống có tốt không.”
Đình bảo bối ngoan nhất: “Tớ không muốn nghe thêm tin tức nào về anh ấy nữa.”
Đình bảo bối ngoan nhất: “Từ đầu tới cuối anh ấy không biết gì cả, vậy cứ để cho anh ấy mãi mãi đừng biết gì đi.”
Đình bảo bối ngoan nhất: “Quãng thời gian có anh ấy tớ phải rất mệt mỏi mới vượt qua được, không muốn tiếp tục nữa.”
Từ Từ không phải Mao Mao: “… Được. Tớ biết phải làm sao rồi. Ngủ ngon, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi! Yêu cậu ~”
Đình bảo bối ngoan nhất: “Ừ, Ngủ ngon!”
Thoát QQ, Hàn Đình Đình ôm Phốc Phốc lật người, trái tim mới bình tĩnh chưa được bao lâu lại gợn sóng, vô cùng buồn bã, nhất thời không thể nào ngủ được.
Yêu thầm thật sự là việc vô vọng nhất trong thế giới này, cái gì anh cũng không biết, cô thì vừa từng yêu cũng vừa từng bị tổn thương.
Bị loại tình cảm mờ mịt ngột ngạt này tổn thương, chỉ sợ cả đời này ngay cả mùi vị tình yêu cô cũng không dám nếm thử.
Cũng tốt, cả đời chỉ yêu một người, chẳng ngại dẫu anh có không bao giờ cảm thấy, tình yêu này lớn lao đến cỡ nào, chỉ một mình cô lặng lẽ hiểu.
Uỵch! Màn đêm yên lặng bi thương vô tận bị một tiếng va đập mạnh đánh vỡ, Hàn Đình Đình giật nảy người bật thẳng dậy, hô to theo bản năng: “Tần Tống!”
Ở bên ngoài giọng nói quen thuộc của Tần Tống lập tức lên tiếng trả lời, mang theo cả vẻ đau đớn nặng nề khôn kể: “Là tôi!”
Cô vội xốc chăn nhảy xuống giường, vừa mở cửa đã thấy, Tần Tống lom khom ở bậc cuối chân cầu thang, tiếng động vừa lúc nãy có lẽ là tiếng anh bị ngã lăn xuống đất.
“Anh làm sao thế?! Không khỏe chỗ nào?!” Hàn Đình Đình vội vàng chạy lại đỡ anh dậy, sắc mặt anh rất kém, trong đôi mắt lại tràn ngập một màu xám hoảng loạn.
“Đình Đình,” anh nhìn cô, âm thanh nhẹ bẫng mà tuyệt vọng: “Cha tôi nôn ra máu bất tỉnh, vừa bị đưa vào viện.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc