Nhận Biết Tình Yêu - Chương 01

Tác giả: Quy Xác Bất Quai

Anh Chàng Bóng Rổ
1,
Nhâm Lâm Chi gần đây say mê bóng rổ, không, chính xác mà nói là mê một nam sinh chơi bóng rổ khóa trên.
Mỗi ngày nam sinh kia cứ đến sáu giờ chiều đều đến sân chơi bóng rổ, áo cầu thủ màu trắng có số chín, như ánh mặt trời, cực kì anh tuấn, lại rất cao, chơi bóng đặc biệt lợi hại!
Cho nên Nhâm Lâm Chi cứ đúng sáu giờ chiều mỗi ngày đều có mặt tại sân xem hắn chơi bóng rổ, thản nhiên đeo tai nghe, mang theo giấy 乃út phác họa dáng vẻ đó.
Giang Lệ ngay từ đầu không hề để ý đến Nhâm Lâm Chi, chỉ là nghe một người bạn chơi bóng cùng nói có một nữ sinh ngày nào cũng đến xem bọn học chơi bóng, lâu như vậy xem ra rất khá, mặc đồng phục của trường trung học bên cạnh, xem ra vẫn còn là học sinh cấp ba, Giang Lệ nhìn về phía bạn chỉ trỏ, mới thấy được Nhâm Lâm Chi.
Đồng phục cực kì bình thường, đột nhiên lúc đó có một cảm giác chạy thẳng, đeo tai nghe ngồi ở đó giống như đang vẽ cái gì đó, cảm giác không biết diễn tả ra sao, những nữ sinh đến xem bọn họ chơi bóng không ít, học sinh cấp ba này đơn giản cũng chỉ là một thành viên trong đám nữ sinh kia mà thôi.
2,
Sau này, khi Giang Lệ và Nhâm Lâm Chi đã ở chung, có một lần Giang Lệ nói, “Ngày trước, lúc em còn học cấp ba thường xuyên chạy tới xem anh chơi bóng, còn vẽ anh, cho anh xem bức tranh đó đi.”
Nhâm Lâm Chi cười hì hì, “Anh muốn xem thật?”
Giang Lệ gật đầu.
Nhâm Lâm Chi liền lấy cuốn vở bọc trong bao ra, đưa cho Giang Lệ xem, “Là anh muốn xem nhé, em không biết đâu đấy.”
Giang Lệ xem xong xem suýt chút nữa đã hộc máu, vẽ cái gì thế này, còn tưởng Nhâm Lâm Chi là cao thủ vẽ tranh, không ngờ lại vẽ khó coi như vậy, nhưng lại có rất nhiều lời bộc bạch trong đó, xem như không tính việc vẽ xấu.
Nhâm Lâm Chi kéo tay Giang Lệ, “Em đã cố hết sức vẽ anh trông đẹp nhất rồi! Anh xem, đây là em trai của em, anh so sánh thử đi.”
Giang Lệ im lặng, cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng mà vẽ xấu thật đấy.
3,
Hiện giờ Nhâm Lâm Chi đang theo học tại đại học F sau khi tốt nghiệp trường trung học F, lúc này Giang Lệ đã là sinh viên năm thứ tư rồi, khi ấy hai người đã sớm ở cùng một chỗ.
Nhâm Lâm Chi đương nhiên biết rõ tiếng tăm của Giang Lệ ở F, từ lúc ở trường trung học F đã nghe nói đến rồi, nhưng lại không nghĩ tới sẽ ở cùng hắn.
Nhìn vào gương, tốt xấu gì thì cũng là gương mặt mà cha mẹ di truyền lại cho, da rắng nõn, tướng mạo xinh đẹp, có cái gì không xứng với hắn chứ, căn bản đây chính là trai tài gái sắc trời sinh một cặp đẹp đôi còn gì nữa!
Nhưng Nhâm Lâm Chi vẫn rất cảnh giác, năm đó bản thân mặc bộ đồng phục xấu xí ấy mà vẫn không thể che được khuôn mặt xinh đẹp mà chinh phục Giang Lệ, bây giờ cô và các cô gái khác đều ăn mặc giống nhau, mặc quần áo riêng, có người còn trang điểm, chỉ lo bản thân quá đơn giản không bằng những người phụ nữ diễm lệ kia, sợ Giang Lệ để ý người khác mất.
Vì vậy liền hỏi hắn, “Anh thích một nữ sinh đơn giản hay là những người phụ nữ đẹp lộng lẫy? Anh có cảm thấy nữ sinh rất xinh đẹp hay không? Dáng người cực kì đẹp luôn! Mọi người nói hoa khôi ngành nghệ thuật đang theo đuổi anh, nhưng mà anh có bạn gái rồi mà!”
Giang Lệ nhận ra cô cũng quan tâm chuyện này, cười cười, “Anh là của em, anh chỉ có em thôi!”
Sau đó Nhâm Lâm Chi lâng lâng nghĩ, em cũng vậy, em cũng chỉ có anh thôi!
4,
Giang Lệ ở trường là một người rất nổi tiếng, có chuyện gì xảy ra là cả trường dường như đều biết hết, huống gì chuyện hẹn hò, bản thân Nhâm Lâm Chi không hề muốn nó trở thành đề tài bị mang ra thảo luận, cho nên cô thương lượng với Giang Lệ, quyết định bí mật mối quan hệ của cả hai, có thể cho người khác biết bản thân đang hẹn hò nhưng nhất định không được để họ biết mối quan hệ giữa hai người.
Giang Lệ cũng đồng ý, chủ yếu là bây giờ cơ bản không còn ở trên lớp học, đều đến làm việc ở nhà xí nghiệp, không có thời gian bên cạnh Nhâm Lâm Chi, hơn nữa ít xuất hiện cũng tốt.
Cho nên người ở kí túc xá chỉ biết Nhâm Lâm Chi đang hẹn hò với một đàn anh chơi bóng rổ, còn lại đều không hề hay biết gì, Nhâm Lâm Chi chỉ cho họ xem một tấm hình, cũng chỉ là bóng lưng của Giang Lệ, vậy là họ la hét ầm ĩ, mới chụp lưng thôi mà đã như vậy đến lúc nhìn thấy mặt chẳng phải là điên lên luôn hay sao!
Đương nhiên bạn thân của Giang Lệ cũng biết hắn có bạn gái, hơn nữa cũng biết chính là nữ sinh cấp ba ngày trước thường xuyên đến xem họ chơi bóng rổ, không khỏi cảm thán, bây giờ có thể ở cùng một chỗ, quả thật là vi diệu! Học sinh cấp ba kia cũng không có gì gọi là xinh đẹp, lúc đó có bao nhiêu người muốn đến gần, cả những người ở trường trung học bên cạnh nữa mà còn không được!
Sau đó chuyện Giang Lệ có bạn gái đột nhiên lan ra toàn trường, cho nên tất cả những kẻ qua đường đều có cái để tán dóc, tựa như tất cả những nữ sinh từng tiếp xúc qua với Giang Lệ đều bị mang ra làm nạn nhân của cuộc trò chuyện, kết quả cuối cùng là bạn học ở nước ngoài của Giang Lệ, chính là thanh mai trúc mã của hắn!
Nhâm Lâm Chi xem bài viết trên mạng thấy vậy liền cười ha ha, không khỏi cảm thán những kẻ trên mạng này, đến cả việc này cũng có thể bới móc ra, hơn nữa ngay cả ảnh chụp “bạn gái” cũng đã có, thực sự đúng là một đại mỹ nhân!
Nhâm Lâm Chi thở dài một hơi, không mò ra cô đúng là tốt, nhưng lại lo lắng, thanh mai trúc mã gì đó là có thật hay không vậy, nhìn xinh đẹp như thế, cả hai trước đó không có gì chứ?
Trong lòng hiếu kì gọi điện thoại hỏi Giang Lệ, “Thanh mai trúc mã gì đó của anh? Nhìn thật xinh đẹp!”
“Nói bậy bạ gì đó, là em gái của anh.”
Nhâm Lâm Chi mừng thầm, “Tối em đến tìm anh.”
5,
Nhâm Lâm Chi phát hiện cô ở cạnh Giang Lệ càng lâu hắn càng lộ rõ sự đen tối.
Lúc không làm gì Nhâm Lâm Chi thường thích đọc truyện manga, có lần nói với Giang Lệ, “Anh nhìn nhân vật nam chính đi, đối xử với nữ chính thật tốt, muốn đi chơi là đưa đi chơi, muốn ăn kem là mua kem cho cô ấy ăn, lúc giận dỗi cũng chỉ biết dỗ ngọt!”
“Tuần trước ai đưa em đi chơi công viên? Ngày hôm qua là ai mua trà sữa và bánh ngọt cho em? Hôm nay là ai nấu cơm cho em ăn? Cho tới bây giờ cũng chỉ có mình em giận anh!”
“…”“Được rồi, đọc truyện tiếp đi!”
“Giang Lệ, em sai rồi! Em giúp anh rót nước! Mát xa cho anh! Còn giúp anh giặt quần áo!”
“Không cần.”
Nhâm Lâm Chi như sắp khóc.
“Tới đây anh ôm một cái!”
6,
Lúc Giang Lệ tốt nghiệp, Nhâm Lâm Chi bị người ở ký túc xá kéo đi theo xem Giang Lệ chụp ảnh tốt nghiệp, lớp của Giang Lệ trai đẹp không ít, rất nhiều người chạy theo bọn họ chụp ảnh chung, đa số đều là nữ sinh, bọn họ dường như cũng chẳng từ chối, hơn nữa đều sắp tốt nghiệp, cũng không để ý nhiều.
Sau đó Nhâm Lâm Chi bị kéo đi chụp ảnh chung với Giang Lệ, Giang Lệ bất ngờ khi thấy cô cùng chụp hình, cũng không nói gì, chấp nhận chụp chung.
Một cô bạn cùng phòng ký túc xá của Nhâm Lâm Chi cực kì yêu thích Giang Lệ, không dám đứng cạnh hắn, liền để cô đứng cạnh Giang Lệ, cho nên lúc chụp ảnh Giang Lệ rất tự nhiên tay khoác lên vai Nhâm Lâm Chi, khiến cho mọi người cực kì hâm mộ.
Lúc Giang Lệ đặt tay lên vai cô, Nhâm Lâm Chi liền liếc mắt, đây chẳng phải là đường đường chính chính chiếm tiện nghi sao?
Ảnh là dùng điện thoại của Nhâm Lâm Chi chụp, vì vậy một lát sau đã có một tin nhắn đến, “Nhớ gửi ảnh cho anh nữa!”
Sau đó Nhâm Lâm Chi nghe bạn cùng phòng nhỏ giọng bàn tán, “Mình nhìn thấy màn hình điện thoại của Giang Lệ rồi! chắc chắn đó là bạn gái rồi, còn mặc cả đồng phục nữa, hình như là trường cấp ba bên cạnh, nhưng mà hình như không nhìn thấy rõ mặt, chỉ có một nửa mặt, còn lại bị che mất rồi.”
Vậy là hai bạn nữ cùng phòng bắt đầu líu ríu thảo luận về màn hình điện thoại của Giang Lệ, Nhâm Lâm Chi cảm thấy kì lạ, hồi cấp ba cô hình như chưa chụp ảnh mà, liền tò mò muốn hỏi.
Về sau, Nhâm Lâm Chi nhớ đến chuyện này liền lấy điện thoại của hắn xem thử, khoan đã, phải có mật khẩu!
Thử ngày hai người ở chung, sinh nhật Giang Lệ, sinh nhật của mình,… tất cả đều không đúng, đành phải tìm Giang Lệ cầu cứu, “Mật khẩu điện thoại của anh là bao nhiêu thế?”
“84 62 86!”
“Nghe lạ vậy, sao anh lại đặt mật khẩu này?”
“Ba vòng của em!”
Nhâm Lâm Chi lớn tiếng mắng: “Lưu manh! Làm sao mà anh biết?”
“Dùng tay đoán.” sắc mặt Giang Lệ không đổi, “Dáng người rất đẹp.”
Nhâm Lâm Chi lại la lớn, “Lưu manh!” nhưng lại ưỡn иgự¢, cái gọi là gương mặt thiên thần dáng người ma quỷ đúng là nói mình!
Nhâm Lâm Chi nhập mật khẩu liền thấy được tấm ảnh kia, hỏi hắn, “Ảnh này anh chụp khi nào vậy? Sao em lại không biết? Hóa ra anh chụp lén em!”
Giang Lệ lắc đầu, “Không phải anh chụp, là một người trong đội chụp được, lúc đó hắn cứ khoe khoang làm anh chướng mắt, liền gửi qua điện thoại anh rồi xóa ảnh trong điện thoại hắn.”
Nhâm Lâm Chi lập tức ôm lấy hắn, “Thì ra anh lại có tính chiếm hữu mạnh như vậy.”
7,
Lần đầu tiên Nhâm Lâm Chi thấy Giang Lệ mặc tây phục hai mắt liền sáng lên, trái tim mỏng manh như muốn vỡ tung ra, nói không nên lời.
Giang Lệ rất hài lòng với phản ứng của Nhâm Lâm Chi, “Em thấy thế nào?”
Cô nuốt nước miếng, “Đẹp! Con mẹ nó thật đúng là soái ca!” Nhâm Lâm Chi đến bản tính cũng lộ ra luôn, cả lời thô tục cũng có thể nói.
“Nói cái gì đó, lên mạng để học những thứ… này à?”
“Không phải là tại anh quá đẹp trai sao, em không ngờ lại nói tục, đây chỉ là cách biểu đạt cảm nhận của em thôi mà.”
Giang Lệ không nói gì, lúc này đúng là chỉ có lời nói tục mới có thể biểu đạt chính xác nhất cảm giác kích động này thôi.
8,
Giang Lệ là một người cực kì thích sạch sẽ, nhưng Nhâm Lâm Chi lại là một kẻ ngược lại, không thích đi dọn dẹp, mỗi lần đến chỗ Giang Lệ lúc nào cũng làm cho cả thư phòng loạn cả lên, nhiều lần hắn gần như nổi điên, nhưng những lúc như vậy cô lại nhanh chân trước một giây ngoan ngoãn đi thu dọn.
Nhâm Lâm Chi còn lý lẽ, “Anh… phải sống thoải mái một chút mới hạnh phúc chứ!”
Giang Lệ im lặng, “Vậy em ra ngoài đống rác mà ở, đủ thoải mái, đủ hạnh phúc.”
“Em muốn anh ở cùng nữa, ở cùng anh em mới yên tâm!” Nhâm Lâm Chi nghĩ thật là cảm động, nếu người bình thường nhất định sẽ rất cảm động!
Nhưng rõ ràng Giang Lệ không phải người bình thường, không có lấy một chút cảm động, “Một mình em đi là được rồi, tính sạch sẽ của anh không phải em không biết.”
Nhâm Lâm Chi bực mình nói, “Thích sạch sẽ sao còn ăn nước miếng của em?”
“Nước miếng có tính sát trùng.”

9,
Giang Lệ phát hiện mấy ngày nay không còn thấy học sinh cấp ba kia đến xem bọn họ chơi bóng nữa, nghĩ lại càng thấy kì lạ, bỗng nhiên lại chú ý đến nữ sinh đó, có lẽ do đồng phục xanh trắng làm cho cô nổi bật dễ bị chú ý, lại còn là đồng phục trường cấp ba mình từng học, không tránh khỏi cảm giác quen thuộc, ừm, chính là như vậy.
Vài ngày sau, Giang Lệ phát hiện học sinh cấp ba kia lại đến, vẫn là người cũ và vị trí cũ.
Nam sinh trong đội bóng rổ vui vẻ, học sinh cấp ba kia lại đến đây rồi, quả đúng là đồ ăn của mình, lớn lên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, đợi chút nữa sẽ đến hỏi thăm số điện thoại.
Sau khi kết thúc buổi tập, một đàn em trong đội nói, “Anh à, cho anh xem thứ này rất hay.” rồi đưa di động cho Giang Lệ, nhìn thấy ảnh chụp học sinh cấp ba kia, rồi cầm lấy điện thoại. Có chút mơ hồ, thật giống chụp ảnh kỹ thuật, đàn em đó lại nói, “Lớn lên hẳn là rất xinh đẹp, em chụp trộm đấy, những người khác xin em đều không cho, em đang khoe đấy, được rồi trả lại cho em đi.”
Liên tục những ngày sau đó, học sinh cấp ba kia đều đến xem bọn họ chơi bóng, vẫn là giờ đó và vị trí đó. Đàn em kia vẫn nhất quyết khoe khoang ảnh hắn chụp.
Thứ bảy cô không đến xem, cả đội bóng thở dài, tại sao học sinh cấp ba kia lại không đến, không được rồi, phải nhanh chóng xem ảnh chụp, mọi người cứ ngồi xem mãi.
Mọi người hò hét ầm ĩ, Giang Lệ tìm đến tìm cậu đàn em kia, “Cho anh mượn ảnh chụp học sinh cấp ba kia một chút.” Cậu nhóc đưa chiếc điện thoại như vật quý cho Giang Lệ, “Anh cũng thích cô ấy đúng không, thật là, ai cũng đòi cho được, nhưng mà sư huynh à, mong anh hạ thủ lưu tình.”
Sau đó Giang Lệ trả lại điện thoại cho hắn, ôm đồ bỏ đi thì đàn em tỉnh lại la hét, “Anh Giang! Tại sao anh lại xóa ảnh của em? Em vất vả lắm mới chụp được mà!” hắn như sắp khóc.
Giang Lệ nhếch mép nhìn tấm ảnh trên điện thoại của mình, thứ bảy trường cấp ba không phải đi học.
10,
Nhâm Lâm Chi bị sốt ở nhà một tuần, bố giúp cô xin phép nghỉ hẳn một tuần, cô ờ nhà ngày nào cũng ăn rồi ngủ, không cần đi học cũng không cần làm bài tập, hưởng thụ cuộc sống an nhàn, chỉ là không thể nhìn thấy được anh chàng bóng rổ chơi bóng, nhưng mà không cần đi học là được rồi.
Nhâm Hàng Chi mỗi ngày đều giúp cô mang bài tập về, Nhâm Lâm Chi nhìn thấy bài tập lại cảm thấy phiền phức, “Ba à, người ta cơ thể sinh bệnh, thân thể đã rất yếu ớt rồi, Nhâm Hàng Chi còn muốn con làm bài tập, con không học làm sao mà biết, con lại bắt đầu choáng váng rồi phải đi nghỉ đã.”
Nhâm cha thương con gái, “Được rồi, không ghi thì không ghi, nghỉ ngơi đi nhé.”
Nhâm Lâm Chi rất thích được cha cưng chiều, không làm bài tập là sướng nhất.
Qua mấy ngày giống như cuộc sống của heo, Nhâm Lâm Chi rất nhanh khỏi bệnh, lại vui vẻ muốn đi xem anh chàng bóng rổ.
11,
Nhâm Lâm Chi dưới sự giúp đỡ của Giang Lệ đã thi đậu đại học F, học chung một trường với hắn vậy nên Nhâm Lâm Chi có thể kiêu ngạo. Nhâm Hàng Chi mi chẳng phải luôn xem thường chị mình sao, chị rốt cục cũng đã hãnh diện rồi, trường đại học F nổi tiếng trăm năm, quan trọng hơn là học cùng trường với Giang Lệ.
Lúc thư thông báo được gửi về nhà thì Nhâm Lâm Chi đã có hẹn với Giang Lệ, cô nhận được điện thoại của Nhâm mẹ, “Lâm Lâm, thư thông báo gửi về nhà rồi, con trúng tuyển vào đại học F rồi, mẹ thật sự rất vui…”
Nhâm Lâm Chi cười ha ha, mình thật giỏi, không thèm để ý cả hai đang ở trong cửa hàng, ôm chặt Giang Lệ, “Vui quá, nếu ở đây không có nhiều người em đã hôn anh luôn rồi!”
Giang Lệ nghe cũng cao hứng, thành tích tệ hại của Nhâm Lâm Chi nhờ mình mà có thể đậu được cả đại học F, đúng là mình thật có tài năng.
Sau đó Nhâm Lâm Chi đến phim cũng không thèm xem, ném Giang Lệ lại, chạy về nhà xem thư thông báo.
12,
Nhâm Lâm Chi theo Giang Lệ xem cuộc thi bơi lội, nhìn thấy cơ bắp của vận động viên liền chảy nước miếng, “Má ơi dáng người của họ thật là đẹp mà, cơ bụng tám múi.”
Giang Lệ nắm tay Nhâm Lâm Chi đưa về phía bụng của cô, “Hay là em bơi thử một vòng xem.”
Nhâm Lâm Chi không phục, cầm tay Giang Lệ, “Đưa em sờ thử, nếu không có tám múi thì không có tư cách giễu cợt em!” vừa sờ, đúng là có thật, Giang Lệ rõ ràng là có luyện tập qua, nhìn cô.
“Vậy anh có biết bơi không?” cô hỏi.
“Có.”
“Anh biết bơi, vậy em hỏi, nếu em và mẹ anh rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước? Không được nghĩ, trả lời ngay!” Nhâm Lâm Chi đột nhiên nghĩ ra câu này, đúng là câu hỏi khó mà.
Giang Lệ không hề nghĩ ngợi, “Em!” Nhâm Lêm Chi nghe được liền cảm động, hôn hắn, “Em biết anh yêu em nhất mà, tuy không hiếu thuận tý nào nhưng em thích!”
“Ừ, mẹ anh biết bơi, không cần anh cứu, hẳn là anh và mẹ cứu em mới phải, em thực sự rất khó cứu.”
“Giang Lệ, anh đi ૮ɦếƭ đi!”
Một lúc sau, Giang Lệ ôm lấy Nhâm Lâm Chi, “Ngày mai đi bơi không? Anh dạy em.”
Nhậm Lâm Chi vẫn còn giận, “Không cần, không cần anh dạy, em tự tập bơi!”
“Vậy thật tốt quá, con chúng ta về sau không sợ bị bạn gái hỏi vấn đề khó này rồi.”Nhâm Lâm Chi khóc không ra nước mắt.
13,
Nhâm Lâm Chi bắt chước hỏi, “Giang Lệ, tại sao anh lại chọn em?” sau đó thâm tình nhìn hắn, đợi hắn ngon ngọt dỗ dành.
“Ừ, tính cách tốt, không phải, lương thiện, à cũng không phải, dịu dàng, cũng không phải.” Giang Lệ nghĩ nghĩ, “Chắc là do không có ưu điểm gì.” nhìn thấy sắc mặt Nhâm Lâm Chi dần đen, mới cười cười, nhéo mặt cô, “Ừm, lớn lên rất xinh đẹp.”
Nghe hắn nói mình lớn lên thật xinh đẹp liền tươi cười, “Em biết ngay là anh thích sự xinh đẹp của em mà, không còn cách nào khác, sinh ra đã đẹp lớn lên đẹp hơn là đúng mà.”
“Giang Lệ, anh nói xem em tốt nhất ở chỗ nào? Mắt? Mũi? Hay miệng?”
“Giang Lệ, anh cảm thấy em nên để tóc dài hay tóc ngắn thì đẹp?”
“Giang Lệ…”
“Anh cảm thấy lúc em im lặng là lúc em đẹp nhất rồi, lúc ngủ càng đẹp hơn.”
“Nhưng lúc em ngủ cũng sẽ nói mơ, còn hơn vậy nữa.” nói xong Nhâm Lâm Chi cười ha ha.
Giang Lệ: “…”
14,
Giang Lệ học đại học năm tư, đa phần thời gian đều ở ngoài, Nhâm Lâm Chi thường xuyên đến nơi ở của Giang Lệ chơi, có những lúc Giang Lệ vội vàng ghi luận văn, Nhâm Lâm Chi tự chơi một mình, dù sao cô cũng biết tự làm mình vui.
Giang Lệ rất chuyên chú, lúc hắn nhìn lại thì trời đã tối rồi, cảm thấy có vẻ yên lặng, rõ ràng không giống với Nhâm Lâm Chi, ra phòng khách đã thấy cô nằm trên salon ngủ mất rồi, vở tán loại một bên, 乃út cũng rơi mất luôn.
Nét vẽ vẫn như vậy, xấu thật. Thật nghi ngờ người được vẽ là mình, bên cạnh còn có một hàng chữ, anh thật là đẹp trai, chỉ là bức tranh không có một chút nào gọi là đẹp trai.
Giang Lệ thấy cô ngủ say, ôm cô đi thẳng đến phòng ngủ, thấy động, Nhâm Lâm Chi tỉnh, “A, em tỉnh rồi, có đói không? Ra ăn cơm nhé?” giọng điệu cực kì dịu dàng.
“Ban nãy chán quá nên ngủ quên mất, à, anh đừng dịu dàng như vậy em không quen.”
Giang Lệ liền thả tay, cô rơi xuống ghế, cũng may ghế mềm, “Giang Lệ, anh!” Nhâm Lâm Chi nhảy dựng lên trèo lại trên vai hắn, hai chân gắt gao quấn lấy hắn, “Cho anh ném xuống đấy!”
15,
Bạn cùng phòng với Nhâm Lâm Chi đều cảm thấy rất kì lạ, tại sao cô lại chỉ cho họ xem bóng lưng của bạn trai mà không đưa trước mặt? Hay là còn nguyên nhân khác? Họ thì thầm to nhỏ, dù sao thì năm tư chơi bóng rất nhiều, cả đám ngay từ đầu còn cảm thấy bóng lưng ấy chắc chắn sẽ rất soái ca, sau này càng cảm thấy anh chàng này nhất định là rất hư cấu, bởi vì cho đến bây giờ họ vẫn chưa thấy qua, có lẽ chỉ là thần tượng mà Nhâm Lâm Chi thích.
Nhưng cô lại rất thường xuyên gọi điện thoại, ngữ khí thật sự đúng là không giống đang lừa người, lúc thì dịu dàng như nước, lúc lại nhẹ nhàng, lại còn hay lẩm bẩm về cuộc hẹn. Bạn cùng phòng của cô bán tín bán nghi về bạn trai cô.
Đến ngày Nhâm Lâm Chi tốt nghiệp, có người nói thấy Giang Lệ cầm theo máy ảnh đến trường, tuy đã tốt nghiệp ba năm, nhưng vẫn còn rất nổi tiếng, phải nói là nhân vật có tiếng bất luận đi đến đâu vẫn là nhân vật có tiếng.
Không khí tháng 4 thật tốt, ôn hòa, chụp ảnh tốt nghiệp là rất thích hợp, nhưng hôm nay Giang Lệ sao lại đến trường làm gì? Lại còn vác theo máy chụp, chụp cho ai?
Có người nói Giang Lệ đứng nhìn hàng bên này rất lâu rồi, cô thì thào, “Tên tiểu tử này, còn dám gạt mình nói không rảnh!”
Hàng trước lầu đều là những người chụp ảnh tốt nghiệp, đông đúc chen lấn, “Em ở đâu? Anh ở lối lên ban công, xong hết rồi.” Không còn cách nào khác đành phải gọi điện cho cô.
Lúc tìm được Nhâm Lâm Chi thì thấy Nhâm cha đang chụp ảnh cho cô và Nhâm mẹ, cô có thể thuận lợi tốt nghiệp, cha mẹ có thể cao hứng mà làm hỏng mất,
không thể vì chụp ảnh tốt nghiệp mà vắng họp, vốn dĩ còn định kéo theo Nhâm Hàng Chi, nhưng nghĩ lại không nên, không muốn tạo sự chú ý.
Giang Lệ chào hỏi Nhâm cha và Nhâm mẹ, rồi giúp cả nhà họ chụp ảnh.
Người ngày càng nhiều, tiếng xì xào ngày càng lớn, Giang Lệ không nghĩ lại thành như vậy.
Nhâm cha nói muốn chụp ảnh cho Giang Lệ và Nhâm Lâm Chi, Nhâm Lâm Chi cũng cao hứng, “Chụp cảnh anh ôm em đi, ôm công chúa ấy.”
Hắn liền ôm lấy cô, xung quanh có tiếng kêu, Nhâm Lâm Chi lại hôn lên má hắn, tiếng ồn xung quanh càng lớn hơn, cô cười như được mùa ha ha, hắn là của cô đấy, muahahaha.
Đám bạn cùng phòng ngây người, đây là Giang Lệ cơ mà, “Cậu và Giang Lệ yêu nhau sao? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!”
“Đúng là Giang Lệ. ” Dừng một chút nói, “Chính là anh chàng bóng rổ đó.”
“Cậu thật là, làm gì mà một mực che giấu như vậy, bạn trai soái ca như vậy phải phơi ra ngoài chứ, nên khoe khoang mỗi ngày mới đúng! Nhâm Lâm Chi cậu thật quá đáng, còn dám gạt bọn tớ, Giang Lệ, anh ấy thực sự là Giang Lệ!”
“Tối nay Giang Lệ mời cơm, ai muốn đi? Không ai đi? Vậy thôi!”
“Đi đi, tất nhiên bọn tớ phải đi!

16,
Nhâm Lâm Chi không nghĩ ngồi xe lúc về lại có thể gặp anh chàng bóng rổ kia, một giây trước còn đang nghĩ hôm nay trong nhà muốn ăn gì, đột nhiên nhìn thấy hắn.
Giang Lệ cũng không nghĩ tới sẽ gặp học sinh cấp ba đó, ngẫm lại hình như đúng là trường cấp ba tan học, nhưng mà ánh mắt của học sinh cấp ba kia nhìn mình, có chút, có chút hơi lố.
Giang Lệ tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt liếc nhìn cô thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía hắn bên này, trong lòng khẽ cười.
Nhâm Lâm Chi thỉnh thoảng quay đầu sang nhìn trộm hắn, trong lòng lòng hét lớn, oa, anh chàng bóng rổ nhìn càng gần càng đẹp trai mà!
Một mực nhìn lén kết quả chính là chuyển từ ngồi sang đứng, Nhâm Lâm Chi cũng phát hiện ra mình đã chuyển từ ngồi sang đứng, mà anh chàng bóng rổ lại chuẩn bị xuống xe, Nhâm Lâm Chi không hề nghĩ ngợi liền theo đuôi hắn, thật ra đây là đâu cô cũng không biết.
Nhâm Lâm Chi cố ý đi chậm, giữ khoảng cách với Giang Lệ, nhưng hắn vẫn biết phía sau có người đang theo dõi, nên hắn vòng vòng cạnh một hoa viên nhỏ, phát hiện ra một học sinh mặc đồng phục cấp ba, thì ra là cô.
Giang Lệ đột nhiên quay người, đi tới chỗ cô, Nhâm Lâm Chi sửng sốt một chút, không biết làm sao.
“Cô đi theo tôi lâu như vậy, có chuyện gì à?” Giang Lệ mở miệng trước.
“À phải, hôm nay không khí tốt lành, tản bộ, tản bộ thôi, tôi không có đi theo anh, tôi đi loạn mà.”
“Được rồi, vậy không làm phiền cô tản bộ nữa.”
“Chờ một chút,” Nhâm Lâm Chi giữ chặt góc áo của Giang Lệ, chần chừ hồi lâu mới nói, “Ban nãy không biết tại sao tôi ra ngoài này nữa, tôi không biết đường, anh đưa tôi về một đoạn với, cảm ơn.”
17,
Nhâm Lâm Chi đậu đại học F, vừa trúng tuyển đã bị điều chuyển đến chuyên ngành văn học Hán ngữ.
Ngành Văn học Hán ngữ có một lớp, cả lớp có ba mươi hai người, chỉ có ba nam sinh. Không khí lớp cũng không gọi là tệ, đa phần các nữ sinh đều sôi nổi, Nhâm Lâm Chi và ba bạn cùng phòng, đều bị điều chuyển đến ngành này, tính cách cởi mở, bát quái náo nhiệt, cô cảm thấy thật may mắn khi được ở trong phòng này, tất cả đều ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, không, là cùng chung chí hướng.
Giang Lệ rất hài lòng với ngành mà cô chọn, vì ngành kĩ thuật và kinh doanh có số lượng nam sinh rất đông, bộ dạng của Nhâm Lâm Chi như vậy, chắc chắn có rất nhiều kẻ sài lang hổ báo thầm thương trộm nhớ, tính cách của cô lại rất tùy tiện qua loa, nhất định sẽ rất nhanh chóng làm quen được với họ, không ổn không ổn.
Vậy nên khi Nhâm Lâm Chi phàn nàn với hắn rằng lớp cô chỉ có ba nam, hơn nữa họ lại một lòng một dạ với sách vở, Giang Lệ thực sự yên lòng. Nhâm Lâm Chi không chỉ có một lần phàn nàn lớp thiếu học sinh nam, quanh đi quẩn lại đều là nữ sinh.
Đến Ngày của nữ sinh (1), mấy nam sinh trong lớp cũng không thèm chúc mừng, đến cả bữa tiệc liên hoan cũng không có. Bên trong trường treo đủ các loại băng rôn cho nữ sinh, một đống hoa và bữa sáng được mang ra, nhưng lại không có một cái nào cho mình, hơn nữa cô và các bạn đều đi học cả ngày, từ sáng đến chiều, càng phiền hơn.
(1) Một ngày lễ ở Châu Á và các trường đại học, cao đẳng ở Trung Quốc, có tên tiếng anh là Girl’ s Day. Ngày này còn được gọi là ngày để các nam sinh thổ lộ với nữ sinh mình thích. Ngày này diễn ra vào mùng 3 tháng 7 hàng năm. Được bắt nguồn từ trường Seoul Nationam University.
Nghe giảng bài mãi cũng chán, Nhâm Lâm Chi nhắn tin cho Giang Lệ: “Ngày của nữ sinh mà không quà không hoa, không vui.”
Giang Lệ không trả lời.
Cô lại nhắn, “Bạn trai không trả lời, không vui!”
Giang Lệ vẫn không trả lời.
“Bạn trai thật ác độc, muốn khóc.”
Đến cuối giờ học Giang Lệ vẫn không thèm trả lời, theo lời nói của bạn cùng phòng thì Nhâm Lâm Chi giống như một gốc cây đứng yên một chỗ, nên bớt giận thôi, da sẽ bị bóng dầu, nhiều nếp nhăn đấy.
Cuối cùng cũng tan học, cô mới nhận được điện thoại của hắn, “Không vui, khóc đây.”
Giang Lệ cười khẽ, “Đến đây cho mượn vai để khóc này, tan học thì ra cửa Tây, anh dẫn em đi ăn.”
“Em qua ngay!” Bạn cùng phòng thấy Nhâm Lâm Chi hưng phấn như đánh tiết gà lao ra ngoài, đúng vậy, là lao ra.
Đến cửa Tây, Nhâm Lâm Chi đã thấy xe Giang Lệ, nhanh chóng nhảy lên ghế phụ ngồi, “Em nhanh không? Ha ha.”
Giang Lệ từ sau lưng cầm một bó hoa hồng đưa cho cô, lại mang ra một món quà, “Em đã có hoa và quà rồi đấy, có vui hơn chưa?”
Cô gật gật đầu, ôm lấy mặt Giang lệ hôn tới tấp, “Bạn trai em thật tốt, rất vui!”
Giang Lệ hài lòng trước phản ứng của Nhâm Lâm chi, quả nhiên rất dễ thỏa mãn.
18,
Sắp đến ngày kiểm tra của ngành Nhâm Lâm Chi học.
Đã quen gánh vác những việc nặng, tuy đầu óc cô hơi ngốc nghếch nhưng trí nhớ coi như không tệ. Sách ôn tập cuối kì vác đầy trên lưng, nhưng cô lại có thể chịu đựng được, vị trí của thư viện rất khó tìm, nếu muốn học thì đành chạy tới nhà trọ của Giang Lệ, thực ra là cô muốn ở cùng Giang Lệ nên mới kiếm cớ này đến cớ nọ.
Thư phòng của Giang Lệ có hẳn một cái bàn học, Nhâm Lâm Chi bày bừa tứ tung sách của mình lên còn Giang Lệ làm việc trên máy tính của mình.
Hắn nhìn cô nói, “Em nói muốn ôn tập nên anh mới cho phép em đến đây, anh không nói chuyện với em đâu, ôn tập cho tốt, thi xong anh dẫn đi chơi.”
Nhâm Lâm Chi cũng hẹn thề son sắt, “Em cam đoan sẽ tuyệt đối không nói chuyện với anh, chăm chỉ đọc sách, cũng sẽ không quấy rầy anh làm việc.”
Ban đầu cô cực kì nghiêm túc, còn tỉ mỉ chọn lọc rồi ghi lại những chỗ quan trọng, nhưng được một lúc đã bắt đầu không tập trung.
“Giang Lệ, anh khát không, em giúp anh rót nước.”
“Anh không khát.”“Em khát, em đi uống nước đã.”
“Giang Lệ, em đi vệ sinh.”
“Giang Lệ, cho em mượn 乃út.”
“Giang Lệ...”
Giang Lệ biết rõ cô sẽ như vậy, “Nếu không học bài thì về trường đi, vừa nói thế mà giờ đã vậy rồi, nếu không học thì đợi đến lúc trượt đừng khóc đấy.”
Cô đành phải buồn rầu chuyên tâm đọc sách. Nhưng được một chút lại không nhịn được, nhìn chằm chằm vào mặt hắn, Giang Lệ bị cô nhìn đến khó chịu, “Đọc sách thì đọc sách đi, nhìn anh làm gì?”
“Giang Lệ, nhìn mặt anh còn tốt hơn nhìn sách!”
Giang Lệ...
19,
Giang Lệ nói với cô phải đi Anh một tuần, Nhâm Lâm Chi cực kì không nỡ, “Giang Lệ, em sẽ ngoan ngoãn, em sẽ luôn nghĩ đến anh, anh cũng vậy, còn phải mang quà về cho em đấy, nhớ mỗi ngày gửi tin nhắn cho em đấy.”
Ngày đầu tiên Giang Lệ đến Anh, cô nhắn, “Ngày đầu tiên bạn trai đi công tác, nhớ hắn.” Kèm theo một ảnh chụp tự sướng.
Ngày hôm sau, “Ngày thứ hai bạn trai đi công tác, nhớ hắn, nhớ hắn.” Kèm theo hai tấm ảnh tự sướng.
Ngày thứ ba, “Ngày thứ ba bạn trai đi công tác, nhớ hắn, nhớ hắn, nhớ hắn.” Kèm theo tấm ảnh hai người chụp chung.
Ngày thứ tư, “Ngày thứ tư bạn trai đi công tác, nhớ hắn, nhớ hắn, nhớ hắn, rất nhớ hắn.” Kèm theo một đống ảnh tự sướng.
Ngày thứ năm, Nhâm Lâm Chi theo Nhâm cha và Nhâm mẹ đi du lịch Vân Nam, “Ngày thứ năm bạn trai đi công tác, bạn gái đi du lịch Vân Nam.” Không có nhớ hắn nhớ hắn nhớ tin tức của hắn, cũng không có ảnh tự sướng.
Ngày thứ sáu, không có tin tức, không có ảnh tự sướng, bởi vì Vân Nam cực kì đẹp, Hương Cách Lý Lạp (2) quả thực là thiên đường, Nhâm Lâm Chi dường như không có thời gian để nhớ đến Giang Lệ.
(2) Ở Trung Quốc ngày nay, năm 2001 huyện Trung Điện thuộc tỉnh Vân Nam đã được đổi tên là Shangri-La (香格里拉, pinyin: Xiānggélǐlā; Phiên âm Hán Việt là Hương Cách Lý Lạp) để thu hút khách du lịch. Huyện lỵ Hương Cách Lý Lạp đồng thời là thủ phủ châu tự trị dân tộc Tạng Địch Khánh.
Ngày thứ bảy, ngày mai về nước rồi, Giang Lệ còn đang băn khoăn nên tặng gì cho Nhâm Lâm Chi, liền đi ra ngoài mua quà, chắc chắn là điên cuồng ở Vân Nam rồi nên mới không nhắn tin cho hắn, “Ngày mai về nước, bạn gái đi du lịch rồi, nhớ cô, rất nhớ cô.”
Nhâm Lâm Chi nhận được tin nhắn đúng lúc đang ghi bài cầu nguyện tại Lệ Giang, nhìn thấy tin nhắn, trong lòng ấm áp lạ thường, bài cầu nguyện đãviết được một nửa, “Rất yêu, rất yêu anh, muốn cùng Giang Lệ bách niên giai lão (3).”, “Yêu nhau cả đời – Nhâm Lâm Chi.”
(3) Sống hạnh phúc bên nhau đến già
Viết xong chụp tấm hình, gửi cho hắn.
Giang Lệ liền gọi điện thoại, “Em vui đến vậy sao?”
“Giang Lệ, em rất nhớ anh, Vân Nam rất đẹp, lần sau chúng ta cùng đến đây thêm lần nữa nhé.” Giọng cô nũng nịu.
Giang Lệ gần như mềm nhũn, “Được, mai anh bay về rồi, nhớ giữ gìn sức khoẻ, đến lúc đó sẽ ra sân bay đón em.”
“Giang Lệ em thực sự rất nhớ anh, cũng rất yêu anh.”
“Ừ, anh biết.”
“Giang Lệ, chẳng lẽ anh không nhớ em cũng không yêu em sao?”
“Ừm, anh cũng nhớ em, cũng rất yêu em.”
Kết thúc điện thoại Nhâm Lâm Chi cảm thấy càng ngày càng yêu Giang Lệ rồi, chỉ muốn nhìn thấy hắn.
20,
Ký túc xá là một nơi rất bát quái, diễn đàn của trường học là nơi sở hữu tất cả những chuyện bát quái một cách rõ ràng, rành mạch nhất, hơn nữa những nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy càng được chú ý. Đương nhiên, Giang Lệ cũng là đối tượng cho đám bạn cùng phòng nhiều chuyện.
Mỗi tối, khi cô quay về kí túc xá, bạn cùng phòng thường gọi cô đến, “Mau đến xem, Giang Lệ bị chụp hình trong cuộc hẹn hò này! Mẹ ơi, rốt cuộc là cô gái nào chứ, lại có thể tựa vào vai Giang Lệ như vậy! Các đồng chí, đào bới cho ra!”
Nhâm Lâm Chi mất bình tĩnh, “Bị chụp lén rồi?!”
Ảnh chụp mơ mơ hồ hồ, nhìn có thể biết ngay chính là Giang Lệ, may mắn là cô chỉ bị chụp phía sau.
Buổi tối Giang Lệ quay lại trường để giao luận văn, thuận tiện gặp cô luôn, quả nhiên là cây to đón gió.
Cô lặng lẽ nhắn tin cho hắn, “Chúng ta bị chụp lén, fans hâm mộ của anh đều điên lên rồi.”
Giang Lệ trả lời rất nhanh, “Anh rất ăn ảnh nhỉ.”
Cô lại nhắn, “Không biết xấu hổ, bóng người đen sì có gì mà ăn ảnh?” Thuận tay gửi cho hắn bức ảnh đó.
“Giang Lệ là nam thần Thánh Quang, by Nhâm Lâm Chi.” Hắn hồi âm.
Nhâm Lâm Chi cười ha ha, Giang Lệ xem ra da mặt anh càng ngày càng dày rồi. Nam thần Thánh Quang, Nhâm Lâm Chi nghĩ lại thấy buồn cười, năm đó cô lại nói với hắn câu đó.
21,
Giang Lệ đưa Nhâm Lâm Chi đến cửa tiểu khu xe buýt đứng chờ, “Tuyến xe số hai mươi lăm đúng không?”
Cô cúi đầu không nói chuyện.
“Học sinh cấp ba nên đưa việc học tập lên làm đầu, học hành thật chăm chỉ, luôn hướng về phía trước.” Giang Lệ cảm thấy mình càng ngày càng dong dài.
“A, xe tới rồi, tôi về đây.” Nhâm Lâm Chi nhanh chóng leo lên xe, cảm thấy bản thân thật mất mặt cho nên chuồn là thượng sách.
Trên đường về nhà Giang Lệ nhặt được thẻ học sinh của cô, không biết là do cố tình hay vô ý, đành giữ lại, đợi có cơ hội sẽ trả cho cô.
Trường trung học thuộc Đại học F, lớp mười một, Nhâm Lâm Chi. Ảnh có lẽ là chụp lúc vừa mới vào học, tóc cắt ngang trán, phía sau thắt đuôi ngựa, đôi mắt sáng mang đầy sự vui vẻ, khóe miệng hơi nhếch, trông rất xinh xắn, khó trách mọi người trong đội bóng rổ lại đặc biệt chú ý cô đến vậy.
Nhâm Lâm Chi đến trường mới nhận ra thẻ học sinh của mình đã bị rơi mất, thấy chú Vệ ở cổng chặn lại đưa thẻ học sinh liền thuận tiện hỏi, “Chú ơi, xin hỏi là ai đã nhặt được vậy ạ? Cháu muốn đến cảm ơn người đó một tiếng.”
“À, là một chàng trai trẻ, dáng người cao lớn đưa, hình như không phải học sinh trong trường.”
Nhâm Lâm Chi mặc kệ có phải hay không nữa, cô chắc chắn Giang Lệ đã nhặt được, thực ra đúng là hắn đã nhặt được và giao cho chú Vệ.
Sau khi tan học cô vẫn như thường lệ đi xem Giang Lệ chơi bóng nhưng lại không thấy hắn, ngay cả cái người bình thường hay chơi cùng kia cũng không thấy, còn đang muốn cảm ơn hắn, cơ hội tốt như vậy mà!
Nhâm Lâm Chi quay trở về, trên đường nghe mọi người nói đội bóng mấy ngày nay đi so tài, trên diễn đàn của trường đăng tải rất nhiều hình, nghe nói hôm nay lại thắng, vân vân mây mây…
Nhâm Lâm Chi thoáng nghĩ, khó trách khoảng thời gian này họ một mực luyện tập, thời gian địa điểm đều cố định, thì ra là để so tài. Cô liền tức tốc về nhà mở máy tính, lên diễn đàn lớn của F xem tin tức.
Sau đó, cô thấy ảnh chụp Giang Lệ đang giao đấu ở sân bóng, sau đó, cô biết, thì ra tên anh là Giang Lệ
Sau nữa
Sau đó Nhâm Lâm Chi bắt đầu lăn lộn trên diễn đàn lớn, ‘Anh chàng bóng rổ là của tôi’, xuất hiện ở hết tất cả những nơi có liên quan đến Giang Lệ.
22,
Nhâm Lâm Chi thực sự rất thích Giang Lệ, thường xuyên ở trước mặt hắn mà khen đẹp trai, không che giấu một chút nào tình cảm nào của mình dành cho hắn, có lúc cũng đặc biệt trêu đùa nhưng lúc nào trò đùa cũng trở thành ngược lại.
Ví dụ như ngày nào đó, Nhâm Lâm Chi theo Giang Lệ nằm trên ghế salon xem tin tức, cảm thấy buồn chán, trong lòng nổi lên ý định nghịch ngợm, kéo kéo vạt áo Giang Lệ, “Ai da, Giang Lệ anh nói xem, tại sao anh lại tốt số như vậy, nhìn anh ngờ nghệch ít nói, làm sao lại có một cô bạn gái thông minh xinh đẹp hoạt bát đáng yêu như vậy chứ.”
Giang Lệ không quay đầu lại, tiếp tục xem tin tức, nhẹ nhàng mở miệng, “Anh lại cảm thấy em tốt số hơn, nhìn bạn trai em xem, cao ráo đẹp trai lại nhiều người theo đuổi, còn là nam thần Thánh Quang, giống như một vị thần vậy, em cũng biết đấy, thật ra nhìn em quá bình thường.”
Nhâm Lâm Chi, “Giang Lệ, anh đừng có quá đáng!”
Lại ví dụ như một ngày nào đó, Giang Lệ đang ở trong phòng tắm, Nhâm Lâm Chi nằm trên giường chơi trò chơi, nghe hắn gọi, “Lấy khăn hộ anh.”, Nhâm Lâm Chi bất đắc dĩ bò dậy đi lấy khăn cho hắn, “Mở cửa!”
Nhìn thấy hắn đưa tay ra, trên tay có dính nước, nhịn không được kéo khăn lông lại, “Đưa tay ra một chút nữa”, “Một chút nữa, thêm một chút nữa”, Giang Lệ lộ cả cánh tay và thân ra, cô nhất định không đưa khăn cho hắn, cười cực kì vui vẻ.
Đột nhiên Giang Lệ mở cửa bước ra luôn, Nhâm Lâm Chi giật mình, sợ hết hồn, trên người hắn không một mảnh vải che thân! Cô thấy hết từ trên xuống dưới!
Nhâm Lâm Chi sợ ngây người, trong nháy mắt Giang Lệ kéo luôn cô vào phòng tắm, đùa rất vui đúng không, vậy thì tiếp tục chơi.
Sau đó, không biết đã bao lâu rồi, Nhâm Lâm Chi nằm trên giường suy nghĩ, sau này không bao giờ làm như vậy nữa.
23,
Nhâm Lâm Chi nói với Giang Lệ cuối tuần sẽ đi xem phim với bạn cùng phòng, dạo gần đây rạp chiếu phim có chiếu một bộ phim tình yêu, rất nhiều nữ sinh bị vai nam chính hấp dẫn, nói Sử Thượng đẹp trai nhất, Nhâm Lâm Chi nhìn thấy cũng bình thường không có hứng thú, nhưng bạn cùng phòng lại rất hưng phấn, vậy nên bị kéo đi xem.
Sau khi xem phim xong Nhâm Lâm Chi dường như còn điên cuồng hơn cả bạn cùng phòng, ngược lại họ lại thấy đã kì vọng quá cao vào biểu hiện của nam chính, sau đó cô cứ lẩm bẩm nam chính nam chính.
Ngay cả lúc Giang Lệ đến đón cô vẫn không quên, sau khi phát hiện nam chính cùng công ty với Nhâm Hàng Chi, liền gọi điện nhờ xin chữ kí hộ. Bị Nhâm Hàng Chi từ chối, cô nổi giận, “Mẹ kiếp, Nhâm Hàng Chi, chút việc nhỏ nhặt này cũng không giúp chị mày! Làm chị của mày thật là đáng thương, vậy mà chị còn đối xử tốt với mày.”
Giang Lệ im lặng, em còn biết mình là chị nó cơ à, em đối xử tốt với nó lắm sao?
“Giang Lệ, anh giúp em xin chữ kí có được không, em muốn cho bạn cùng phòng nữa.” Nhâm Lâm Chi biết rõ hắn có thể giúp mình.
“Ừ.” Giang Lệ không chút do dự trả lời, Nhâm Lâm Chi cực kì vui vẻ, trên đường đi cứ hát mãi không thôi, đến khi Giang Lệ chịu không nổi nữa mới bảo cô im lặng, nhưng rõ ràng tâm tình của cô rất tốt.
Vài ngày sau Giang Lệ đưa chữ kí cho Nhâm Lâm Chi, còn đựng trong túi đặc biệt xinh đẹp, cô hôn hắn liền mấy cái, “Giang Lệ, anh thật tốt quá, em yêu anh.”
Sau đó cô chạy như bay về phòng, vui vẻ chia cho bạn cùng phòng xem.
Về đến phòng trọ, cô cười hì hì, “Tớ mới xin được chữ kí của anh đẹp trai, tới đây tới đây, cho các cậu xem, mỗi người một tấm.”
Cái túi nhỏ mỹ miều kia lập tức bị xé ra, giấy có chữ kí rơi ra ngoài.
Là chữ kí của Nhâm Hàng Chi!
Toàn bộ đều là chữ kí của Nhâm Hàng Chi!
Nhâm Lâm Chi điên tiết nổi giận, mẹ kiếp, tất cả đều là Nhâm Hàng Chi! Bạn cùng phòng của cô cũng điên theo, rất vui vẻ, mẹ kiếp tất cả đều là Nhâm Hàng Chi đẹp trai, thật là đẹp trai mà!
Bạn cùng phòng cảm ơn Nhâm Lâm Chi rối rít, chữ kí của Nhâm Hàng Chi lần lượt được bọn họ phân phát ra, từ từ thưởng thức.
Nhâm Lâm Chi giận điên lên, liền lén gọi điện cho Giang Lệ, “Giang Lệ, anh làm cái gì vậy hả? Anh cho em chữ kí của Nhâm Hàng Chi làm gì? Thằng nhóc phiền phức đó! Là anh giận em nên mới cố ý làm vậy chứ gì?”
Nhâm Lâm Chi cho rằng hắn cố ý, trên thực tế, chính xác là hắn đã cố ý!
Rất tuấn tú sao? Tôi có đẹp trai không?
Vì chuyện này mà suốt mấy ngày Nhâm Lâm Chi không tìm Giang Lệ, cũng vừa đúng lúc hắn đang bận rộn không có thời gian tìm cô, cũng chỉ gửi cho cô một tin nhắn bảo đi ngủ sớm.
Nhâm Lâm Chi vừa tức giận, không muốn để ý Giang Lệ, nhưng lại vừa rất muốn gặp hắn, không thèm la mắng cô, cũng không đến tìm, dụ dỗ cô một chút cũng có sao đâu.
Sau đó Thịt tươi nhỏ bị đưa tin, một chân đạp hai thuyền, hình tượng tốt đẹp trong nháy mắt sụp đổ.
Cô thấy tin tức liền cảm thấy hối hận, vì một kẻ thối nát không liên quan lại giận dỗi với Giang Lệ, thực sự là ngu ngốc.
Gọi điện hắn không trả lời, cô càng đau lòng.
Một lúc sau Giang Lệ gọi lại cho cô nói vừa họp xong, Nhâm Lâm Chi muốn khóc, “Giang Lệ, mấy ngày nay anh không tìm em, em rất nhớ anh, em xin lỗi, không nên giận anh, em, em thật sự rất nhớ anh.”
Giang Lệ đau lòng, bình thường cô tính tình thích đùa giỡn, la hét vài câu lại thôi, mấy ngày nay vì bận rộn công việc cũng không để ý đến.
“Mấy ngày nay bận bịu, tan làm anh đến đón em đi ăn cơm nhé? Mấy ngày rồi không gặp em cũng nhớ em.”
“Được.” Nhâm Lâm Chi khóc, mẹ kiếp, Giang Lệ tốt như vậy, ôn nhu như vậy, đẹp trai như vậy, có bạn trai như thế còn đòi hỏi, học theo người ta thích ngôi sao.
Buổi tối Giang Lệ đến đón Nhâm Lâm Chi, “Anh mang theo chữ kí thần tượng cho em, lần trước là anh không đúng.”
Nhâm Lâm Chi ôm Giang Lệ không buông: “Không cần! Giang Lệ em thực sự nhớ anh, anh là tốt nhất, so với thần tượng đó anh tốt hơn nhiều.” Sau đó thì mang đi ném vào thùng rác hết.
24,
Cha mẹ hai bên đã sớm biết Giang Lệ và Nhâm Lâm Chi yêu nhau.
Nhâm gia biết. Từ khi Nhâm Lâm Chi nhận được thư báo trúng tuyển của đại học F đã cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cần Giang Lệ rảnh rỗi là hẹn hò với Giang Lệ, bởi vì cứ thường xuyên hẹn hò mới bị Nhâm mẹ bắt gặp.
Cuối tuần Giang Lệ đưa Nhâm Lâm Chi đi xem phim, cô sợ nóng, vừa xem phim xong liền đưa cô đi dạo, Nhâm Lâm Chi lại rất thích đi dạo phố, liền kéo hắn đi, vậy là gặp phải Nhâm cha Nhâm mẹ ở cửa hàng tạp hóa.
Nhâm cha Nhâm mẹ sửng sốt một hồi, sau đó nhìn Giang Lệ từ đầu đến chân, ừm, tuấn tú lịch sự, cũng không tệ lắm.
Nhâm Lâm Chi trấn định, “Ba mẹ, đây là bạn trai con, Giang Lệ, rất đẹp trai! Giang Lệ, đây là ba mẹ em, trẻ đúng không, em xinh đẹp như vậy là nhờ gene tốt của họ đấy, ha ha.” Quan hệ của Nhâm Lâm Chi với cha mẹ cực tốt, vậy nên rất được nuông chiều, đại học cũng đã đậu rồi còn không cho yêu sao.
“Chú và dì khỏe không ạ? Cháu là Giang Lệ.” Giang Lệ cũng lễ phép thăm hỏi sức khỏe.
Từ đó về sau, Giang Lệ càng ngày càng thân với Nhâm gia.
Giang gia biết. Mẹ Giang Lệ sáng sớm đi tập thể dục nghe hàng xóm nói, “Ngày hôm qua đi ăn cơm thấy Giang Lệ nhà chị, càng ngày càng đẹp trai, ây dô, bạn gái cũng rất xinh đẹp.” Mẹ Giang Lệ nghe được chữ bạn gái thì không còn nghe thấy gì nữa, bạn gái, Giang Lệ giỏi lắm, có bạn gái rồi cũng không mang về ăn một bữa cơm đàng hoàng.
Sau khi về đến nhà lập tức gọi cho hắn, “Tối nay về nhà ăn cơm cho mẹ! Còn nữa, mang bạn gái đến!” sau đó cúp máy luôn.
Rồi lại gọi cho ba Giang Lệ, “Lão Giang, tối nay Giang Lệ nó đưa bạn gái về ăn cơm, nhớ về sớm.” rồi lại cúp máy cái cạch.
Hàng xóm còn được nhìn thấy bạn gái của nó trước cả họ! Đẹp bao nhiêu không cần biết! Bởi vậy mới nói, sinh con trai không có gì tốt đẹp cả!
Sau đó quay người đi làm một buổi tối chiêu đãi con dâu tương lai, nên mặc đồ gì nhỉ, cảm giác giống gặp phụ huynh vậy.
Nhâm Lâm Chi nhận được điện thoại của Giang Lệ tối nay đi ăn cơm, dạo này hắn có tiền nên rảnh rỗi mà, lại đi ăn tối ở ngoài, dù sao cũng được ăn chùa, cũng không phải là tiền của mình, ngu gì mà không đi.
Sau đó cô không chuẩn bị gì, cứ thế đến gặp cha mẹ Giang Lệ, may mắn cha mẹ hắn rất hài lòng về cô, cô cũng rất thích cha mẹ hắn, rất dễ gần, ấm áp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc