Nhà Tù Nóng Bỏng - Chương 32

Tác giả: Ái Tình Hoa Viên

Đế Vương, Lạc Trạch Với Lệ Lệ
An Tuyết Thần cùng Giang Lệ Lệ tay nắm tay đi tới Đế Vương. Tiếp đón bọn cô đương nhiên là nhóm chị Mỹ Anh.
"Ô, Tuyết Thần tới đây. Chị Mỹ Anh đưa bọn em vào gian phòng VIP." Mỹ Anh vui mừng tiến lên lôi kéo tay An Tuyết Thần, nói.
"Không cần đâu, chị Mỹ Anh, cho bọn em gian phòng thường là được rồi. Không cần phòng VIP đâu." An Tuyết Thần xấu hổ, cự tuyệt nói. Bởi vì chỉ có hai người bọn cô nên không cần phòng VIP. Thật lãng phí, chính xác mà nói thì cô cũng không muốn Lệ Lệ tốn nhiều tiền như vậy.
Mỹ Anh nhìn thấy An Tuyết Thần không được tự nhiên liền vội vàng giải thích: "Ôi chao, Tuyết Thần, không cần các em bỏ tiền, quản lý có nói là miễn phí cho các em chơi, uống rượu gì tùy thích. Không cần tiền."
"A? Chuyện này, không được đâu?" An Tuyết Thần vẫn cảm thấy không tốt.
Ngược lại, Giang Lệ Lệ tiến lên kéo An Tuyết Thần đang từ chối lại gần. Ở bên tai cô thì thầm mấy câu.
"Này, cậu ngốc thế, VIP? Miễn phí?"
"Nhưng chúng ta cũng không dùng. . . . . ." Không đợi An Tuyết Thần nói hết lời, Giang Lệ Lệ chen ngang.
"Chị Mỹ Anh đúng không, mau dẫn chúng em đi được chứ?" Giang Lệ Lệ nịnh hót. Từ xưa tới nay, không chiếm được lợi là con rùa ngu ngốc, cô muốn làm thành niên, cần phải tương xứng với con rùa.
"Ừ, được. Tuyết Thần, em cũng biết mà, lầu 99, ra khỏi thang máy quẹo phải, phòng số 0000. Chị còn có chút việc nên không qua đó. Xong việc sẽ qua chỗ hai em."
"Ừ, được, chị Mỹ Anh, có việc thì chị cứ đi trước, không cần đặc biệt chú ý chúng em?" An Tuyết Thần khách khí nói.
"Ừ, chị đi đây." Nói xong cũng lắc lắc thân hình như rắn nước, rời đi.
"Này, chị Mỹ Anh kia cũng xinh đẹp, cậu xem dáng đi kìa." Mặt Giang Lệ Lệ hâm mộ nói.
"Được rồi, đi thôi. Tiểu thư Lệ Lệ ham đồ rẻ." Lúc này, An Tuyết Thần vẫn không quên trêu chọc vài câu.
Những lời vừa thốt ra khiến Giang Lệ Lệ không vừa ý. "Cái gì mà tớ ham đồ rẻ chứ, chưa từng nghe qua một câu nói sao?"
"Câu gì?"
"Ha ha, có lợi mà không chiếm chính là con rùa ngu ngốc." Lời này được nói ra rất tự nhiên từ trong miệng của Giang Lệ Lệ.
"Được chưa người, mau đi thôi." An Tuyết Thần không có tâm trạng cùng cô nghiên cứu có lợi mà không chiếm đến cùng có phải là rùa ngu ngốc hay không?
"Ừ, đi thôi, cậu dẫn đường. Nhưng mà, tại sao cậu lại biết chỗ này?"
"Đừng hỏi, sau này sẽ nói cho cậu biết." An Tuyết Thần cũng không muốn nói cho bạn tốt tình hình hiện tại của mình. Sợ cô ấy không thể tiếp nhận. Chỉ có thể giấu diếm, nhưng mà cô mong muốn như vậy sao?
Ding dong — —
Ra khỏi thang máy, hai cô đi về phía bên phải, nhìn thấy bảng hiệu trên cửa, không hề nghĩ ngợi liền đẩy ra, tiến vào. Chỉ là trường hợp này lại dọa An Tuyết Thần giật mình, Giang Lệ Lệ thì càng không phải nói đến. Sợ hết hồn. Cứ như vậy nhìn thấy những hình ảnh không đẹp mắt.
Trên ghế sofa là Phàm Ngự đang “làm”, ôm trong иgự¢ một cô gái quần áo không ngay ngắn, một tay thì lắc nhẹ ly rượu vang. Mà Lạc Trạch bên cạnh thì càng không phải nói rồi. Năm sáu cô gái leo lên người Lạc Trạch. Trước иgự¢ có rất nhiều vết son môi. Quần áo của cô gái cũng cởi sạch.
"A — —"
Một tiếng hét của Giang Lệ Lệ, đã kéo linh hồn của An Tuyết Thần quay về.
Giang Lệ Lệ cũng chưa dám xem những hình ảnh “nóng” như thế này. Liền lôi kéo cánh tay An Tuyết Thần, mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng lại không tránh được sự chú ý của mọi người.
"Cái đó, Tuyết Thần, có phải chúng ta di nhầm phòng rồi không? Cậu xác định đây là lầu 99, phòng 0000 sao?"
An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Giang Lệ Lệ đang bị kinh sợ không nhỏ. Ôm cô trong иgự¢, mạnh mẽ ôm, để cho cô ấy không nhìn thấy những hình ảnh bẩn thỉu kia.
Lông mày nhíu chặt, mắt lạnh nhìn Phàm Ngự. "Ngại quá, đi nhầm phòng. Quấy rầy." Nói xong cũng định kéo Lệ Lệ rời đi, nhưng cửa không cách nào kéo ra. Cô biết đây đều do Phàm Ngự sắp đặt. Từ lúc tiến vào gian phòng này thì cô đã biết rõ mọi chuyện rồi. Anh đã mua chuộc quản lý.
"Tiểu Dã Miêu, nếu đã đến cũng bạn thì nên cùng nhau chơi đùa một chút. Qua bên cạnh tôi." Thanh âm khàn khàn ám muội của Phàm Ngự truyền ra. Trên người An Tuyết Thần đều nổi da gà. Làm sao bây giờ?
Giang Lệ Lệ hoài nghi nhìn An Tuyết Thần. Cô đoán cũng không sai lắm, thật ra thì thời gian trước cô đều biết, cho nên cô giả vờ đến trường học, vì lấy học bổng. Nhìn thấy sắc mặt An Tuyết Thần hơi tái. Cầm chặt tay An Tuyết Thần, lớn tiếng nói.
"Tuyết Thần, cậu quyết định thế nào tớ đều tin tưởng, tớ chỉ hy vọng cậu không cúi đầu trước số phận, đó không phải tính cách của cậu." An Tuyết Thần nhìn sắc mặt Giang Lệ Lệ không còn kém nữa, hướng về phía cô ấy gật đầu.
Sau đó liền lôi kéo An Tuyết Thần đi tới trước mặt Phàm Ngự. "Thế gian luôn là thế, đúng chứ?"
Những lời này nói ra, không chỉ có An Tuyết Thần kinh ngạc nhìn cô, mà ngay cả mắt Phàm Ngự cũng phát ra tia lạ lùng.
"Một trăm vạn, tôi sẽ trả, dù giá cao đến trắng tay tôi cũng không từ bỏ bạn ấy." Không thể không nói cô gái này rất có lòng can đảm và sự hiểu biết.
An Tuyết Thần lôi kéo Giang Lệ Lệ, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô. Giống như đang hỏi cô ấy, sao cậu biết?
Giang Lệ Lệ chỉ nói một câu. "Chúng ta là chị em tốt. "
An Tuyết Thần vô cùng kích động nhìn Giang Lệ Lệ. Từ trong túi xách, Giang Lệ Lệ lấy ra một tờ chi phiếu 50 vạn. Trực tiếp ném vào người phụ nữ trên đùi Phàm Ngự, vẻ mặt khinh thường.
"Đây là 50 vạn, ba ngày sau tôi sẽ đưa thêm một tờ 50 vạn nữa, vậy mời anh thả An Tuyết Thần." Đôi tay Giang Lệ Lệ ôm иgự¢ nhìn Phàm Ngự. {tác giả: thật là kỳ quái, sao không háo sắc}
An Tuyết Thần quay người Giang Lệ Lệ lại, đối mặt với cô. "Sao cậu có nhiều tiền như vậy? Nhà cậu có nhiều tiền như vậy sao?"
Giang Lệ Lệ chỉ nhìn An Tuyết Thần cười cười, nụ cười thật là xinh đẹp, mê hoặc người đến thế.
"Yên tâm, tiền này tuyệt đối sạch sẽ. Cậu biết tính cách của tớ mà. Đây là học bổng mấy ngày trước bạn học ở nước Mỹ gửi qua cho tớ, đó là tiền mồ hôi nước mắt của tớ. Quyết định này rất xứng đáng."
Đôi mắt Phàm Ngự vẫn nhìn chằm chằm vào An Tuyết Thần, giống như muốn đem cô đốt cháy mới cam tâm.
"Người bạn này của cô thật là bạn thân, chỉ là cô nên hỏi người bạn thân của cô, cho dù có đem tiền trả lại tôi thì cô ấy vẫn phải tuân thủ hợp đồng. Cô ấy bán cho tôi." Phàm Ngự lười biếng mở miệng, giống như không có quan hệ với cô gái. Đôi mắt chim ưng vẫn nhìn chằm chằm An Tuyết Thần. Anh vốn đang uống rượu với Lạc Trạch, liền nhận được điện thoại của lão Mã, cho nên bảo quản lý dẫn bọn cô đến đây.
"Tiên sinh, làm phiền anh Gi*t heo cũng phải lau miệng cho sạch." Giang Lệ Lệ bị anh làm cho tức giận đến ૮ɦếƭ rồi. Có tiền thì giỏi lắm, có tiền là có thể đem người mua tới mua lui sao.
Một màn này toàn bộ đều thu hết vào trong mắt Lạc Trạch, đôi mắt xếch nhìn chăm chú vào cô gái nồng nặc mùi thuốc súng. Vẻ mặt đùa giỡn.
Giang Lệ Lệ cảm thấy mình bị nhìn chăm chú, nên nhìn lại theo hướng tầm mắt nỏng rực đó.
"A, a, ưmh. . . . . ." Hình tượng này, trong nháy mắt khiến Giang Lệ Lệ nôn mửa. Đơn thuần là do hình ảnh này.
Hành động này khiến người nào đó đen mặt, có người tán thưởng, vẻ mặt Phàm Ngự nghiền ngẫm nhìn Lạc Trạch, cánh tay dài duỗi liền đỡ lấy than thể Giang Lệ Lệ, ôm lại gần.
"A. Anh làm cái gì." An Tuyết Thần ngồi ở trong lòng Phàm Ngự. Kinh ngạc kêu lên. Phàm Ngự cũng không quản cô.
Giang Lệ Lệ nghe thấy tiếng kêu của An Tuyết Thần liền nhanh chóng nhìn lại. Một tay nắm ở bộ phận dạ dày, một cánh tay chỉ vào Phàm Ngự.
"Này, anh, anh mau buông Tuyết Thần ra. Các anh đều là ai. Cho là có tiền thì giỏi lắm sao, bộ dạng đẹp trai thì giỏi lắm sao. Bộ dạng đẹp trai thì có cơm ăn à, hay là vẫn tiêu tiền, vẫn sống lâu trăm tuổi. Buông Tuyết Thần ra, khoa chúng tôi không nhìn hình ảnh này, các anh muốn biểu diễn, khoa chúng tôi cũng không có hứng thú nhìn."
Bị tức khiến Giang Lệ Lệ hồ đồ, cái gì cũng dám nói, còn An Tuyết Thần thì quan sát nét mặt Phàm Ngự, thấy không có gì bất thường, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Lại nghe thấy Phàm Ngự mở miệng.
"Bây giờ, người cô lo lắng không phải tôi, mà là Trạch."
Nói xong An Tuyết Thần nhìn về phía bên cạnh, thấy vẻ mặt yêu nghiệt của Lạc Trạch đã biến thành xanh mét, gân xanh hiện rõ trên trán. Câu nói kế tiếp rõ rang không phải là nói Lạch Trạch sao? Sao anh ta có thể nhận phán xét như vậy của phụ nữ chứ.
Giang Lệ Lệ há miệng thở hổn hển, nhìn theo ánh mắt An Tuyết Thần. Lại nhìn thấy sắc mặt của người đàn ông kia không tốt lắm. Trong lòng không tự chủ mà run rẩy.
Đôi mắt xếch của Lạc Trạch híp lại, tượng trưng cho giờ phút này anh ta nguy hiểm đến cỡ nào. Lạc Trạch tự lẩm bẩm trong lòng: "Bọn họ, từ lúc nào thì anh - Lạc Trạch bị một con nhóc mắng. Anh không cho cô biết tay, nhìn một chút cũng không muốn lăn lộn. Nhất là khi ở trước mặt Phàm Ngự. Sau này anh sao còn mặt mũi."
Lạc Trạch, mắt cứ nhìn chằm chằm Giang Lệ Lệ như vậy, mở miệng nói: "Ngự, cậu dẫn giai nhân của cậu đi trước đi."
Phàm Ngự thấy thế cũng chỉ mỉm cười ôm lấy An Tuyết Thần chuẩn bị rời đi. Giang Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần bị Phàm Ngự ôm đi. Vội vàng hô: "Này, anh mang bạn ấy đi đâu, buông bạn ấy ra."
Giờ lại muốn gì. "Thủy Li, Lệ Lệ, tôi cảnh cáo anh, nói cho bạn anh không được làm tổn thương bạn ấy."
Phàm Ngự liếc mắt nhìn Giang Lệ Lệ, mở miệng nói: "Cô lo cho bản than mình trước đi?" Dứt lời, liền sải bước rời đi. Lưu lại Giang Lệ Lệ.
Sau lưng bỗng có cảm giác lạnh thấu xương. Quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt tuấn tú – yêu nghiệt giờ đây cách cô không quá 5m. Toàn thân người đàn ông tỏa ra hơi thở nguy hiểm.
"Anh, anh, anh muốn làm gì? Tôi phải đi." Giang Lệ Lệ vừa lùi về phía sau vừa nói, biết không còn đường có thể lùi.
Hai cánh tay Lạc Trạch chống đỡ trên vách tường, đôi mắt hẹp dài hơi hé, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn có chút khẩn trương, nhìn kỹ thì thấy dáng dấp coi như thanh tú.
"Làm gì, lát nữa cô sẽ biết." Nói xong cũng lấn người tới, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn vừa nãy khiến anh tức giận.
"Ưmh, ưmh. . . . ."
Hai bàn tay nhỏ bé của Giang Lệ Lệ lien tiếp đấm lên người Lạc Trạch, nhưng đối với người thường xuyên rèn luyện sức khoe như Lạc Trạch mà nói thì không khác gì mát xa, trái lại anh rất hưởng thụ.
"Này, Phàm Ngự, bạn của tôi vẫn còn ở bên trong đấy? Tôi không thể bỏ mặc bạn ấy." An Tuyết Thần nằm ở trong иgự¢ Phàm Ngự kháng cự lại.
"Nói không chừng bạn của em sẽ rất hưởng thụ đó?" Nói xong, cũng ném cô vào trong xe, nghênh ngang rời đi.
Một chỗ không xa, người đàn ông nhìn theo bóng xe rời đi, khóe miệng hiện lên nụ cười quỷ dị.
"Ưmh, ưmh. . . . ." Giang Lệ Lệ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cô lại bị cường hôn rồi. Mặc dù anh không tệ, nhưng mà người đàn ông trước mắt này cô thật sự rất ghét.
Đôi mắt Lạc Trạch híp híp lại nhìn chằm chằm hai mắt mở thật to của GiangLệ Lệ ở trong иgự¢. Cho đến khi cảm thấy cô hít thở không thông mới rời khỏi đôi môi mềm mại của cô. Lấy được không khí, Giang Lệ Lệ thở hổn hển. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng. Ở dưới ánh đèn có vẻ hết sức quyến rũ. Nhất là đôi môi đỏ mọng vừa bị người đàn ông hôn, đỏ hồng mà lại mê người. Nếu như không phải cảm thấy đây là lần đầu tiên cô đón nhận nụ hôn như vậy, hoàn toàn không thể hít thở thì anh sẽ không dễ dàng buông cô ra. Không ngờ đôi môi này lại ngọt ngào như vậy, thơm như vậy.
GiangLệ Lệ nhìn người đàn ông trước mắt cười cực kỳ quỷ mị. Trời ạ, sao anh ta lại có thể cường hôn người khác, nụ hôn đầu của cô, cứ mất đi như vậy.
Lạc Trạch nhìn nét mặt si ngốc buồn cười của cô, nhắc nhở: "Thế nào, còn muốn nếm thử nữa?"
Vo ve — — nghe Lạc Trạch nhạo báng, GiangLệ Lệ mới quay trở lại từ trạng thái ngây ngô. Sau đó một đôi mắt to, con ngươi trong veo như nước tràn đầy tức giận, phẫn nộ trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây họa.
"Anh, anh. Anh nói cái gì?" Bây giờ Giang Lệ Lệ bị tức đến ngôn ngữ rối loạn. Thật sự muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ người đàn ông trước mắt này, còn xinh đẹp hơn so với phụ nữ. Đời này, anh ta không phải là do nữ tù binh sinh ra, tuy rằng Giang Lệ Lệ cô háo sắc, nhưng cũng không muốn nói chuyện với người đàn ông chướng mắt này.
Lạc Trạch đưa khuôn mặt tuấn tú như yêu nghiệt di chuyển đến trước mặt GiangLệ Lệ. Hơi thở tràn đầy hương vị cồn của rượu nho phả lên mặt GiangLệ Lệ, trong nháy mắt chỉ cảm thấy tê tê dại dại .
"Tôi nói, có muốn chúng ta thử một lần frenchkiss{cách thức hôn lưỡi tiêu chuẩn}" Giọng điệu của Lạc Trạch đầy ý vị trêu đùa mà nói. Giống như rất hài lòng về mình, quay về chỗ cũ.
Giang Lệ Lệ ổn định lại, kích động muốn vung một bạt tai. Dằn lại lửa giận trong иgự¢ xuống đáy lòng, sau đó cứng cỏi cô nâng cằm lên một đường cong tuyệt đẹp, hướng anh cười mị hoặc. Thừa dịp Lạc Trạch sửng sốt, trong nháy mắt, Giang Lệ Lệ đưa tay khẽ đẩy Ⱡồ₦g иgự¢ anh, khiến anh lùi mấy bước về phía sau.
Sau đó cô bước tới trước bàn đầy món ngon, rút khăn ướt nhẹ nhàng lau sạch cánh môi vừa bị cường hôn. Một màn này khiến cho Lạc Trạch tức đến hộc mộc. Cô thế nhưng lại chán ghét nụ hôn của anh, nên biết rằng anh không dễ dàng để phụ nữ hôn môi, trừ phi đó là người anh yêu thương và cưng chiều. Cô gái này thật đáng đánh đòn.
Một bên là đám phụ nữ lớn lên với đôi môi đỏ tươi, còn cô gái trước mắt này đang chà lau cánh môi đỏ tươi của mình. Anh không thể tưởng tượng nổi nhìn cô. Cũng đã nhận ra người đàn ông tức giận và tàn ác.
Lạc Trạch híp mắt, đủ để chứng minh anh đang cực kỳ tức giận rồi. "Cút"
Bên kia, những người phụ nữ gấp gáp đến mức chưa kịp mặc quần áo đã lăn lẫn bò cút khỏi gian phòng bao, ngược lại Giang Lệ Lệ ném khăn ướt vào thùng rác, ưu nhã cầm túi xách của mình lên. Cũng xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa tới cửa, thời điểm lướt qua anh, lại bị một sức mạnh có lực nắm lấy cổ tay lôi kéo.
"Tôi cho phép cô đi rồi sao?" Người đàn ông khàn giọng nói vào tai Giang Lệ Lệ.
Giang Lệ Lệ ngọ ngoạy một lúc, nhưng vô dụng. Khuôn mặt bực dọc liếc nhìn người cao hơn mình một cái đầu – Lạc Trạch. Sắc mặt của anh rõ ràng trầm hơn.
"Buông tay, đây không phải là hành động nên có của một thân sĩ." Đôi mắt trong suốt của Giang Lệ Lệ nhìn vào mắt anh.
Từ trong mắt cô, Lạc Trạch nhìn thấy thứ mà người phụ nữ khác không có, không có chờ mong, cũng không dối trá. Người phụ nữ như vậy rất chinh phục đàn ông. Cho nên cô nhất định là món ăn của anh.
"A, cô gái, không nên quá kiêu ngạo." Hiện tại, Lạc Trạch phải cắn răng nói, chỉ sợ sẽ lập tức ăn cô.
"Tôi không kiêu ngạo, tiên sinh, ngài không cảm thấy tất cả phụ nữ đều thích loại như anh sao. Nhưng mà tôi lại không thích người lớn tuổi như chú." Giang Lệ Lệ vừa nói vừa đưa tay vén những sợi tóc rơi lả tả trên mặt ra sau tai.
Đôi mắt chim ưng của Lạc Trạch không kiêng kỵ nhìn chằm chằm tiểu nha đầu không biết sống ૮ɦếƭ này, dám nói anh là chú. Định bế ngang người cô đang ngối trên sofa. Giang Lệ Lệ vừa định đứng dậy, nhưng Lạc Trạch không cho cô cơ hội, mà lấn người tới. Đổ người lên thân thể nhỏ bé cả GiangLệ Lệ.
Đôi tay Giang Lệ Lệ cảnh giác nhìn anh."Anh, anh muốn làm gì? Anh đừng làm bậy."
Miệng trắng như tuyết. Lạc Trạch nhìn bộ dạng khẩn trương của cô, ngược lại muốn trêu chọc cô. Đem đôi môi mỏn khêu gợi của mình hôn lên đôi môi cô. Giang Lệ Lệ lắc lắc đầu nhỏ. Bàn tay Lạc Trạch xuyên qua những sợi tóc trơn mềm của cô, nắm lấy gáy cô. Sau khi hôn vào đôi môi anh đào, hung hăng ʍúŧ thỏa thích. Giang Lệ Lệ ngậm chặt miệng không cho anh có cơ hội tiến công, hành động này đúng như dự đoán của Lạc Trạch. Bàn tay to nắm cằm cô. Giang Lệ Lệ bởi vì bị đau mà mở miệng nhỏ ra, Lạc Trạch nhân cơ hội bắt lấy cái lưỡi cô. Hung hăng ʍúŧ thỏa thích hương vị ngọt ngào như nước đường.
Giang Lệ Lệ hết sức căng thẳng. Cô phải làm sao bây giờ, hiện tại cô nhất định phải giữ vững tỉnh táo. Lạc Trạch rất hưởng thụ hương vị ngọt ngào của cô, vốn muốn trêu chọc ô, không nghĩ tới mình bị sa vào hương vị ngọt ngào ấy, cô thật sự rất ngọt. Khiến cho anh không nhịn được mà tiếp tục xâm nhập vào trong.
Đôi tay Lạc Trạch vòng qua kéo eo thon của cô, vòng quanh hạ thân anh.Lệ Lệ chỉ cảm thấy tay cực nóng của anh ngao du trên cơ thể cô. Hung hăng cắn môi anh, máu tanh lan tràn trong miệng hai người. Lạc Trạch mới chau mày nhìn cô gái nhỏ phía dưới.
Giang Lệ Lệ vội vàng ngăn cản bàn tay tiếp tục tác oai tác quái của anh, thở hổn hển nói: "Tiên sinh, anh như vậy, tôi có thể hiểu thành anh có ý với tôi sao?"
Hiển nhiên Lạc Trạch sửng sốt, không nghĩ tới trong hoàn cảnh này mà cô nói ra những lời như vậy. Sau đó thích thú nhìn cô. "È hèm" gật đầu một cái, chờ đợi cô nói đoạn sau.
"Anh có hứng thú với tôi, thì không nên ép buộc tôi như vậy, anh hung hãn như vậy, anh cảm thấy mình còn mặt mũi sao? Thân là bạn của Phàm tổng, tôi nhơ than phận của anh cũng rất cao quý, nếu truyền ra ngoài chuyện anh ép buộc một cô gái làm việc mà cô ấy không thích, mặt mũi của anh ở chỗ nào."
Lạc Trạch thưởng thức nhìn cô. "Cho nên"
GiangLệ Lệ nuốt nước bọt, tiếp tục nói: "Cho nên, một tháng, nếu như trong một tháng anh có thể khiến tôi cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới chân anh, thì mặt mũi của anh được bảo vệ. Anh cũng có thể lấy được tôi. Đây không phải là vẹn cả đôi đường sao》 Hơn nữa, không phỉa mọi việc đều có trình tự sao?"
Lạc Trạch đưa mắt nhìn cô một lúc lâu, khiến tim Lệ Lệ đập rất nhanh. Thấy cô thoải mái đứng dậy.
Sau đó nghiêng đầu nhìn cô: "Được, một tháng, tôi sẽ khiến em cam tâm tình nguyện."
Sau khi nghe thấy câu trả lời, Giang Lệ Lệ thở phào nhẹ nhõm. Liền vội vàng đứng lên, sửa sang lại quần áo. Sau đó giống như nhóm người vừa nãy, bước tới cửa. Tay phải cô chạm vào tay nắm ở cửa, quay đầu lại nhìn anh cười một tiếng: "Hy vọng là vậy." Nói xong, cũng sải bước rời đi.
Ra khỏi gian phòng bao, Giang Lệ Lệ tựa như hỏa tiễn lao ra ngoài. Trong thang máy, trong lòngLệ Lệ nghĩ, anh ta hẳn sẽ không chơi đùa những chuyện nhàm chán như thế. Không phải cũng tìm không được cô sao? Sau khi cô khẳng định một lần, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc cho An Tuyết Thần.
"Này, Tuyết Thần, cậu có khỏe không?"
An Tuyết Thần nhanh chóng nhận điện thoại củaLệ Lệ, sau đó nói: "Không có việc gì, bạn thì sao? Lạc Trạch không làm gì cậu chứ?"
"Không có, công lực của anh ta quá nhỏ bé."
Ở đầu dây bên này, An Tuyết Thàn thở phào nhẹ nhõm: "A. . . được rồi, vậy cậu về nhà sớm một chút. Ngày mai tớ sẽ gọi lại cho cậu."
"Tuyết Thần, thật sự cậu không có chuyện gì chứ?"Lệ Lệ vẫn rất lo lắng.
"Ừ, yên tâm, tớ không sao"
"Ừ, tốt lắm, có chuyện nhớ gọi điện thoại. Tớ là người tin cậy nhất đáng để cậu dựa vào đó."
"Ừ, bái bai" Cúp điện thoại, An Tuyết Thần khụt khịt mũi, cũng bởi vì câu nói cuối cùng của cô.
Phàm Ngự liếc mắt nhìn cô: "Trạch tiểu tử kia thế nhưng không bắt được cô ta. Ha ha, thật là ly kỳ."
An Tuyết Thần liếc anh, kiêu ngạo mở miệng nói: "Anh cho rằng tất cả phụ nữ đều giống nhau sao."
Phàm Ngự nhìn cô cười cười. Sau đó lấy ra điện thoại ra, bấm số của Lạc Trạch.
"Có chuyện gì sao?" Ở đầu dây bên này, Phàm Ngự hiển nhiên nghe thấy tâm tình của cậu ta không tốt. Khóe miệng giật giật.
"Thế nào. Lạc thiếu thậm chí ngay cả một nha đầu cũng không bắt lại được." Vẻ mặt Phàm ngự đùa giỡn nói. Có thể tưởng tượng, vẻ mặt ở đầu kia đã thúi thế nào, khó coi cỡ nào.
"Biến, có thời gian thì nhốt chặt người đẹp của cậu đi." Nói xong cũng cúp điện thoại luôn. Lạc Trạch nhìn cửa. Gương mặt tức giận. Khóe miệng hiện lên nụ cười quỷ mị.
"Cô gái, em cho rằng chút khôn vặt này là có thể đối phó được tôi sao? Em quá đơn thuần. Lại còn quá ngu xuẩn."
Phàm Ngự nghe thấy âm thanh ngắt điện thoại, khóe miệng cong lên đường cong đẹp mắt. An Tuyết Thần nhìn anh.
"Thế nào, hình như anh nhặt được chuyện cười."
Phàm Ngự nghiêng đầu nhìn cô, chỉ cười không nói. An Tuyết Thần cũng không nhìn anh, trong lòng vẫn suy nghĩ đến người đàn ông thần bí xuất hiện đêm đó. Lúc nào thì anh ta mới xuất hiện.
Phàm Ngự nhìn dáng vẻ suy nghĩ của cô. Mở miệng: "Sao thế? Có tâm sự?"
An Tuyết Thần chỉ nhìn anh, sau đó lắc đầu. Phàm Ngự cũng liếc nhìn cô. Cũng biết cô đang suy nghĩ gì?
"Lãnh Thiếu, chúng ta đã chuẩn bị ổn thỏa, lúc nào thì chuẩn bị." Một người đàn ông kính cẩn nói với người đàn ông áo đen ngồi trên ghế sofa.
"Không vội, trò chơi vừa bắt đầu, phải chơi thỏa thích." Người đàn ông nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay. Khóe miệng cong lên nụ cười quỷ dị - mị hoặc. Trên bàn trà là ảnh An Tuyết Thần vui vẻ, khổ sở, bi thương, buồn rầu. Dù là dáng vẻ gì thì cô đều không nhiễm bụi trần. Người đàn ông cầm 乃út ký mà cô viết chuyên chú. Nụ cười bên khóe miệng càng sâu hơn.
"An Tuyết Thần, tôi sẽ biến em thành người của tôi." Nói xong liếc đống ảnh chụp trên bàn trà, uống cạn ly rượu vang trên tay.
Giang Lệ Lệ về đến nhà nhưng trong đầu tràn ngập nụ hôn kia, "A, đáng ghét, người đàn ông ghê tởm, lần sau để cho tôi nhìn thấy anh tôi sẽ không bỏ qua cho anh, người đàn ông xấu xa. Thế nhưng lại dám ςướק nụ hôn đầu của chị đây."Lệ Lệ nằm ở trên giường, trong đầu xuất hiện vẻ mặt yêu mị của người đàn ông. Giang Lệ Lệ, mày tuyệt đối không được. Tối mai phải đi UP tìm trai đẹp, phải tẩy sạch não.
Đêm hôm nay đối với Giang Lệ Lệ mà nói lại là một đêm không ngủ. Cô lăn qua lăn lại. Thật vất vả mới đợi được đến khi trời sang để chuẩn bị đi học. Giang Lệ Lệ thay quần áo trong toilet, nhìn mình trong gương, thấy hai viền mắt mình có quầng thâm, rõ rang là thiếu ngủ. Cô hướng về phía mình trong gương, làm tư thế chiến thắng. "Cố gắng lên" Nói xong liền rời khỏi phòng ngủ.
"Mẹ, con trễ giờ học rồi, không ăn bữa sáng đâu ạ." Chờ mẹ của Lệ Lệ đi ra từ trong phòng bếp thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô.
"Bây giờ mới có mấy giờ mà." Mẹ Lệ Lệ hơi lắc đầu, liền trở về phòng bếp.
Trường học nghệ thuật Khương Lê ========
Cho tới trưa, đầu óc của Giang Lệ Lệ vẫn rối loạn. Buổi trưa trôi qua không dễ dàng, buổi chiều không có tiết học, cô cần phải về nhà ngủ bù. Nhưng mà, còn chưa đi đến cổng trường, đã nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người, mà đa số đều là nữ. Đương nhiên Giang Lệ Lệ cũng không bỏ lỡ. Ngộ nhỡ có trai đẹp thì sao?
Giang Lệ Lệ lê theo một góc nhỏ liếc nhìn vào trong, trong lúc nhất thời khiến mắt Giang Lệ Lệ trợn trừng, não bộ ngưng hoạt động. Cô phát hiện anh cũng đang nhìn cô. Phản ứng đầu tiên chính là bỏ chạy. Giang Lệ Lệ ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Lạc Trạch nhìn thấy cô muốn chạy liền muốn tiến lên đuổi theo. Nhưng lại bị đám phụ nữ vây quanh không cách nào đuổi được. Anh nhìn thấy bong dáng nhỏ nhắn càng lúc càng xa, trong lòng trầm giọng nói: "Chạy đi, sớm muộn gì cũng bắt được em."
"Này, Tuyết Thần, tâm tình của tớ không tốt, buổi tối chúng ta cũng nhau đi UP được không?" Tâm tình Giang Lệ Lệ cực kỳ uể oải.
Trên bàn cơm, An Tuyết Thần cầm điện thoại nhìn Phàm Ngự phía đối diện ấp úng. Sau đó che điện thoại, nhỏ giọng nói: "Là Lệ Lệ, bạn ấy nói tâm tình không tốt, bảo tôi đi UP cùng bạn ấy."
"Đi đi" Phàm Ngự nhẹ nhàng mở miệng.
An Tuyết Thần cũng sửng sốt một chút. Sau đó hướng về phía đầu dây bên kia, nói: "Được, tớ đi cùng bạn, chúng ta gặp nhau ở cửa nhé!"
"Ừ, được, tớ chờ cậu, bái bai"
An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Phàm Ngự, khuôn mặt nghi ngờ. Hôm nay anh ta bị sao vậy, sao đột nhiên thoải mái thế. Trước khi đi, An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, không xác định nói một câu "Tôi đi UP thật đấy."
Phàm Ngự đặt dao nĩa xuống, sau đó nhìn gương mặt An Tuyết Thần. Gật đầu một cái, sau đó nói: "Nếu như em không muốn đi, vậy thì đừng đi."
Nghe Phàm Ngự nói như vậy, An Tuyết Thần vội vàng nói: "Ai nói tôi không đi. Tôi đi" Nói xong liền rời đi. Sau đó truyền đến thanh âm của Phàm Ngự.
"Bảo lão Mã đưa đi"
Nhìn bóng lưng dời đi của An Tuyết Thần, Phàm Ngự lấy điện thoại ra, bấm số của Lạc Trạch.
Tút tút tút — —
"Phàm thiếu, chuyện gì, không có việc gì đừng gọi điện thoại." Thanh âm Lạc Trạch rõ ràng không kiên nhẫn.
Phàm Ngự cầm điện thoại, nhếch miệng lên một đường cong xinh đẹp. Nhẹ nhàng mở miệng: "Lạc thiếu, tôi chỉ muốn làm giao dịch với cậu thôi. Như thế nào? Cảm thấy hứng thú không?"
"Không dám" Nói xong Lạc Trạch định cúp điện thoại. Lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Phàm Ngự ở đầu dây bên kia.
"Nếu như là chuyện của Giang Lệ Lệ thì sao? Vậy cậu còn cảm thấy hứng thú không?"
"Nói tiếp"
"Ha ha, vậy thù lao của tôi là gì?" Quả nhiên là Phàm Ngự có mục đích.
"Không cần rượu vang lâu năm nữa" Lạc Trạch hận đến nghiến răng nghiến lợi, nha đầu kia, muốn bắt được cô khẳng định phải có chút màu sắc một chút. Làm hại rượu của anh cú như vậy bị Phàm Ngự lấy lại.
"Truy tìm hành tung xe lão Mã, cậu sẽ thấy người cậu muốn nhìn." Nói xong Phàm Ngự liền cúp điện thoại. Lắc lắc ly rượu trong tay, nhẹ nhàng uống, khóe miệng còn treo nụ cười gian – đầy thắng lợi. Chuyện này còn phải cám ơn Tiểu Dã Miêu của anh đấy.
Lạc Trạch cúp điện thoại, không nói hai lời liền cầm áo khoác xông ra ngoài.
Thiên Hồng UP》— —
Giang Lệ Lệ đứng ngoài cửa chờ An Tuyết Thần.
Tí tách, tí tách — —
An Tuyết Thần vừa bước xuống xe liền nhìn thấy Lệ Lệ. "Lệ Lệ, chúng ta vào thôi"
"Ừ, đi thôi" Dứt lời, hai người liền nắm tay nhau đi vào trong.
Sau đó một chiếc xe thể thao Maybach dừng lại sau sườn xe lão Mã. Anh lái xe với tốc độ siêu nhanh, chạy thẳng đến UP, liền cứ thế đuổi kịp xe An Tuyết Thần.
Lạc Trạch nhìn thấy hai người đi vào trong, nụ cười bên khóe miệng sâu hơn. Sau đó xuống xe, đi vào UP.
Mặc dù những ngọn đèn bên trong rất mờ, nhưng lại có phần ưu nhã, những ca khúc nhẹ nhàng, còn có những điệu náy Tăng-gô.
Hai người đi tới quầy rượu. "Hai ly phấn hồng giai nhân."
"Được, xin hai vị chờ một chút"
"Lệ Lệ, sao sắc mặt bạn khó coi như vậy, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi." An Tuyết Thần cầm tay Lệ Lệ, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Mặt Lệ Lệ lập tức xụ xuống: "Hừ, ngày hôm qua, cái tên biến thái kia thế nhưng lại ςướק đi nụ hôn đầu của tớ, hận ૮ɦếƭ anh ta."
An Tuyết Thần há hốc miệng, "Cái gì? Cậu nói Lạc Trạch, anh ta hôn cậu?"
Lệ Lệ thấy An Tuyết Thần phản ứng mạnh, khóe môi cong cong:"Sao vậy?"
"Vậy cậu có sao không, anh ta có làm gì với cậu không?" An Tuyết Thần kéo thân thể Giang Lệ Lệ nhìn trái nhìn phải. Xác định không có gì, lúc này mới buông Lệ Lệ ra.
"Tớ không sao, nhưng tớ nói với anh ta, trong vòng một tháng, nếu như anh ta có thể khiến tớ cam tâm tình nguyện đón nhận anh ta, thì tớ liền chấp nhận, nhưng hôm nay anh ta thật sự đến trường học. Làm sao bây giờ." Khuôn mặt Giang Lệ Lệ đầy lo lắng, nói. . . . . .
An Tuyết Thần vỗ nhẹ Lệ Lệ: "Dụς ∀ọηg chinh phục của đàn ông rất nguy hiểm. Ngày hôm qua, cậu không nên nói những lời kích động như vậy."
Ngay thời điểm hai người đàn suy nghĩ biện pháp, thì thanh âm bên cạnh truyền tới.
"Làm ơn cho một ly rượu vang"
Hai người nhìn về phía phát ra thanh âm, là một nam sinh, thoạt nhìn cũng chỉ hai mươi tuổi. Dáng dấp rất tuấn tú, nhìn cũng giống như ánh mặt trời. Lần này, mắt của Lệ Lệ có thể bốc tới tận sao Kim rồi.
"Này, Tuyết Thần, cậu ta thế nào." Lệ Lệ vỗ An Tuyết Thần ngồi bên cạnh.
An Tuyết Thần nhìn theo ánh mắt của cô. "Ặc, cái này, không tồi, nhưng. . . . ." Cô còn chưa kịp nói xong thì thấy Lệ Lệ bước đến bên cạnh vị nam sinh kia rồi.
"Anh đẹp trai, có thể uống cùng nhau một ly không?" Lệ Lệ mở miệng trước. Nam sinh nhìn Lệ Lệ, sau đó mỉm cười gật đầu. "Được, làm ơn cho vị tiểu thư này một ly giống vậy."
Lệ Lệ thấy thể, nháy mắt với An Tuyết Thần. An Tuyết Thần lắc đầu. Than thở, lại cảm thấy hơi thở quen thuộc. Nhìn lại thấy Lạc Trạch.
Lần này, An Tuyết Thần luống cuống, xong rồi, làm thế nào bây giờ. Chỉ thấy đôi mắt Lạc Trạch chăm chú nhìn chằm chằm Lệ Lệ. Ánh mắt kia, giống như muốn Gi*t cô ấy vậy. Đôi mắt chim ưng híp lại.
An Tuyết Thần muốn gọi Lệ Lệ, lại nhìn thấy hai người kia đang mắt dày mày dạn cùng nhau khiêu vũ giữa gian phòng. Chuyện này khiến An Tuyết Thần hít một hơi.
Lạc Trạch liếc mắt nhìn An Tuyết Thần đàn khẩn trương, cầm điện thoại lên, gọi cho Phàm Ngự.
"Ngự, đem người phụ nữ của cậu đi đi, làm cô ấy bị thương, tôi cũng mặc kệ." Nói xong cũng cúp điện thoại luôn, cứ như vậy nhìn chằm chằm bọn họ đến khi khiêu vũ xong.
An Tuyết Thần nhìn thấy Lệ Lệ nhảy xong một bản, thấy Lạc Trạch cũng không có phản ứng gì, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy hơi thở áp bức quen thuộc ập tới. Xoay người lại đã nhìn thấy Phàm Ngự ngồi cạnh mình.
"A. Anh, anh tới lúc nào vậy" An Tuyết Thần giật mình nhìn Phàm Ngự, không nghĩ tới anh lại xuất hiện ở đây.
"Bảo bối, anh nhớ em, đi thôi, chúng ta về nhà." Phàm Ngự kéo An Tuyết Thần vào trong иgự¢. Sau đó liếc mắt với Lạc Trạch. Cuối cùng, tầm mắt rơi trên người Giang Lệ Lệ và người nam sinh kia.
"Không cần, anh không thấy bạn than của anh cũng ở đây sao? Tôi đi, Lệ Lệ phải làm thế nào. Anh ta sẽ bỏ qua cho Lệ Lệ sao?" An Tuyết Thần cự tuyệt nói.
Dường như Phàm Ngự sớm đoán được cô sẽ cự tuyệt. Bế ngang người cô. Cũng không quản người khác nhìn thấy không. An Tuyết Thần bị dọa sợ, kêu to.
"A. . a. . Anh thả tôi xuống, tôi không thể đi. Lệ Lệ."
Thủy Li nghe thấy tiếng kêu cứu của An Tuyết Thần, sau đó liền muốn tiến lên ngăn cản, không nghĩ tới mình lại bị một bàn tay có lực kéo lại. Giang Lệ Lệ vừa muốn mở miệng mắng to.
"Đứa nào không biết ૮ɦếƭ sống mà. . . . . ." Nói được một nửa, lại nhìn thấy người, đầu lưỡi cũng đông cứng lại. Trong mắt tràn đầy kinh ngạc, nghi ngờ. Cùng sợ hãi. Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đầy vạch đen, lại có chút vặn vẹo.
"Anh, anh, sao anh, tại sao lại ở đây?" Giang Lệ Lệ lắp ba lắp bắp hỏi.
Lạc Trạch nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn kia, lại có ý nghĩ muốn nuốt cô vào trong bụng, cư nhiên dám ra ngoài trộm đàn ông. Mặc dù còn chưa phải là người phụ nữ của anh, nhưng lại là người phụ nữ mà Lạc Trạch anh nhìn trúng, lại dám ra ngoài cưa trai, nghĩ đến liền thấy tức giận. Anh có điểm nào không bằng nam sinh kia. Còn nữa, hay mắt cô có vấn đề.
"Thủy Li, Lệ Lệ, Lạc Trạch, tôi cảnh cáo anh, không cho anh làm tổn thương Lệ Lệ." Nói xong, An Tuyết Thần cũng bị Phàm Ngự ném vào trong xe rồi.
Thủy Li nhìn theo người bắt cóc An Tuyết Thần đi, quay đầu lại, hướng Lạc Trạch cười cười, nói:"Ặc, cái đó, tôi cũng về đây, không tiếp đãi được rồi. Nói xong liền muốn trốn, nhưng Lạc Trạch cũng sẽ không cho cô cơ hội chạy trốn lần nữa. Bế ngang người cô nhét vào trong xe anh.
"Này, anh làm gì thế, mau thả tôi ra." Lệ Lệ giãy dụa, Lạc Trạch mặc kệ cô. Lái xe chạy thẳng đến khách sạn.
"Tôi không đi, anh dẫn tôi tới đây làm cái gì?" Lệ Lệ giữ chặt cửa xe, có ૮ɦếƭ cũng không chịu buông tay.
Lạc Trạch liền khiêng cô đi vào khách sạn.
"A, Lạc Trạch, anh buông tôi ra, anh buông tôi ra."
Lạc Trạch đi tới thang máy VIP. Khiêng Lili vào trong thang máy. Cũng không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh. Giờ phút này anh đang nổi giận. Sắc mặt hung ác khó coi, người ở đây đều nhận ra anh là Lạc thiếu, ai còn dám tiến lên nói gì?
"A, a, a a, thả tôi xuống. Lạc Trạch, anh nói trong vòng một tháng khiến tôi cam tâm tình nguyện mà. Anh không được bội ước. Anh không phải đàn ông" Lệ Lệ nằm ở trên vai Lạc Trạch hô lớn.
Lạc Trạch hung hăng vỗ vỗ ௱ôЛƓ Giang Lệ Lệ, thanh âm trầm thấp, nhỏ giọng nói: "Tôi có nói thế, nhưng mà em lại trốn tôi, còn đi tìm đàn ông, là em không tuân thủ giao ước giữa chúng ta, về chuyện, tôi không phải là đàn ông, lát nữa sẽ cho em biết."
"A, anh không thể như vậy, a, thả tôi xuống, cái người cầm thú này, ngựa đực. Thả tôi xuống." Giang Lệ Lệ dùng hết hơi sức toàn thân hô to. Đổi lại lời trêu đùa của Lạc Trạch.
"Giữ lại hơi sức của em để tí nữa kêu, đến lúc đó tôi sẽ rất hưởng thụ."
Dọc đường đi cũng không ai hỏi han Lệ Lệ đang gào to. Vào đến \'phòng tổng thống\' liền ném cô lên giường lớn. Rơi xuống, làm đầu óc Lệ Lệ choáng váng. Cô còn chưa kịp tỉnh táo lại. Liền nghe thấy thanh âm trêu chọc của người đàn ông vang lên.
"Không nghĩ trong lòng cô lại ti tiện như vậy, ở trước mặt tôi thì ra vẻ Thánh nữ thuần khiết. Có phải đã từng ngủ với người đàn ông khác, vậy thì phải phục vụ tôi thật tốt." Dứt lời liền khóa chặt môi cô, không cho cô cơ hội nói chuyện. Quần áo của Lệ Lệ bị xé rách, người ** không chút che đậy. Nâng cao chân cô kéo đến gần.
Lúc ấy, sắc mặt Lệ Lệ trắng bệch. Những giọt nước mắt lien tiếp lăn xuống, rơi trên ga giường. Cảm thấy động tác người đàn ông ở phía trên hơi dừng lại.
Lạc Trạch nhìn thấy Giang Lệ Lệ dưới thân mít ướt, anh làm sao không cảm thấy tấm màng trinh mỏng của cô chứ. Chính anh là người đã duyệt qua vô số phụ nữ, sao lại không biết đây là lần đầu tiên của cô.
Lạc Trạch ngẩn người, nhíu nhíu mày, nhưng lại động thân một cái. Nhẹ nhàng xuyên phá tấm màng trinh mỏng.
"A, đau, thật là đau, khốn kiếp, đi ra ngoài, cút khỏi thân thể của tôi." Đôi tay Giang Lệ Lệ tức giận đánh Lạc Trạch. Nhưng mà Lạc Trạch lại dễ dàng nắm chặt hai bàn tay nhỏ đang đánh loạn của cô, đè trên đỉnh đầu cô.
Lạc Trạch nhìn thấy cô khó chịu, nhưng lại không muốn từ trong cơ thể của cô lui ra ngoài. Bởi vì thân thể cô thật sự rất nhỏ, thật mềm, thật chặt chẽ, đủ để khiến anh điên cuồng. Cho nên lần đầu, Lạc Trạch muốn đầu óc ** hôn mê một lần, cả đêm hung hăng đoạt lấy Lệ Lệ.
Lạc Trạch nhìn thấy Giang Lệ Lệ đã ngủ mê mệt, động tác nguyên thủy nhất vẫn còn tiếp tục, giống như làm thế nào cũng không đủ. Đáy mắt tản ra tia thương yêu, mà ngay cả anh cũng không phát hiện. Đợi đến lúc anh biết mình yêu cô, thì cô lại muốn rời khỏi anh.
Cũng trong lúc đó, thư phòng — —
"Phàm Ngự, anh thả tôi đi ra ngoài, anh có biết Lệ Lệ sẽ bị Lạc Trạch ức Hi*p không?" An Tuyết Thần đứng trước mặt Phàm Ngự, bàn tay chỉ vào mặt Phàm Ngự, hô to.
Phàm Ngự ngẩng đầu, hướng về phía cô cười một tiếng. "Bảo bối, chuyện của bọn họ chúng ta không nên nhúng tay vào." Nói xong, Phàm Ngự tiếp tục xử lý công việc.
An Tuyết Thần tức giận muốn cắn ૮ɦếƭ anh, nhưng không có biện pháp, chỉ có thể cầu nguyện.
Khách sạn — —
Giang Lệ Lệ nằm trên chiếc giường lớn xa hoa, giống như một 乃úp bê bị hỏng, cả người như bị giãy xéo. Thân thể đau đớn giống như bị vật nặng đè bẹp.
Thủy Li mở mắt ra, liếc nhìn xung quanh, thì ra đây không phải là mộng, đây là thật . Cô ** rồi. Đêm qua không phải ác mộng, mà sự việc chân chân thật thật xảy ra qua, tồn tại qua. Nước mắt như thác nước thi nhau rớt xuống.
"Ưmh, ưmh, tại sao?"
Mới bước ra từ phòng tắm, Lạc Trạch nghe thấy tiếng khóc đau lòng. Lạc Trạch đi qua cô, ngồi trên ghế sofa, nhìn cô, thấy trên bờ vai còn lưu lại ấn ký của mình, có thể thấy được, tối hôm qua anh điên cuồng cỡ nào.
Lạc Trạch đốt một điếu thuốc, hút, híp mắt lại, nhìn Lệ Lệ.
"Ra giá đi. Bao nhiêu tôi đều cho."
Giang Lệ Lệ cố gắng ngồi dậy. Dùng sức đi trên mặt đất, nhặt lấy quần áo bị xé rách của mình, sau đó ngưng mắt nhìn chằm chằm Lạc Trạch, trong mắt đầy căm hận.
"Ha ha, tôi mới biết, anh không có gì cả, bởi vì đến tận cùng anh chỉ có tiền mà thôi. Giá tiền của tôi, anh trả giá cao chút." Thanh âm của Giang Lệ Lệ khàn khàn nói.
Lạc Trạch nghe cô nói vậy, trong lòng có chút không thoải mái, cho rằng cô cũng giống những người phụ nữ khác, "Ừ, ra giá đi." Nhưng lời kế tiếp lại ngoài dự đoán của anh.
"Không nhiều lắm, chỉ nhiều hơn Lạc thiếu một đồng tiền mà thôi." Đôi tay Giang Lệ Lệ nắm chặt thành quyền.
Hiển nhiên, Lạc Trạch ngẩn người. Đôi mắt nhìn chằm chằm Lệ Lệ, gương mặt như có điều suy nghĩ.
"Tôi không muốn tiền, chỉ cần sau này anh không xuất hiện trước mặt tôi là được, đêm qua, cứ coi như tôi tìm một trai bao để lấy kinh nghiệm." Nói xong, Giang Lệ Lệ mệt mỏi nâng hai chân đi đến cửa.
Ầm — — Nghe thấy tiếng đóng cửa, suy nghĩ của Lạc Trạch mới quay lại. Đi tới cửa sổ sát đất, nhìn thế giới bên ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc