Nhà Tù Nóng Bỏng - Chương 15

Tác giả: Ái Tình Hoa Viên

Nước Mắt Vô Hình
Tập đoàn Phàm Thị
“Thiếu gia, tối nay tôi có cần đi đón An tiểu thư không?” Lão Mà cúi đầu nói với Phàm Ngự đang chăm chú vào đống tài liệu trên bàn.
Phàm Ngự đăt Pu't xuống ngẩng đầu lên. Nhìn lão Mã, cười nói.
“Đi chứ. Sao lại có thể không đi được cơ chứ. Hôm nay ông đi đón cô ấy về nhà, chăm sóc cô ây cẩn thận. Nhớ là không được dọa đến cô ấy.” Miệng Phàm Ngự nhếch lên một nụ cười gian có chứa nguy hiểm mà không thể bỏ qua.
Chú Mã nhìn Phàm Ngự, trong lòng run rẩy không thôi. Bởi ông rất hiểu thiếu gia nhà mình, bây giờ ông chỉ có thể thầm cầu nguyện cho An tiểu thư được bình yên.
Trường học
Một ngày trôi qua thật nhanh, một tháng cũng sắp qua rồi, mà kỳ kiểm tra hàng tháng cũng sắp đến rồi. Mình nhất định phải cố gắng hơn nữa.
“Được rồi. Hôm nay tạm dừng ở đây.” Giáo sư Thuyết nói xong liền đi ra khỏi phòng học.
“Thầy vất vả rồi.”
Lý Viện chạy đến bên cạnh An Tuyết Thần vỗ vai cô.
"Này, Tuyết Thần chúng ta cùng nhau về nhà thôi." Lý Viện cười hì hì nói.
An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Lý Viện, nhẹ nhàng véo má Lý Viện
“A, không được rồi. Hôm nay có người đến đón mình. Hẹn bạn khi khác có được không vây.” An Tuyết Thần chắp tay hình chữ thập nói với giọng van xin
“Vậy à. Thế cũng được. Hẹn bạn khi khác. Bye bye.” nói xong Lý Viện liền cầm cặp sách chạy vội ra ngoài.
“An Tuyết Thần, đợi một chút.” Thanh âm này vừa nghe liền biết là Phàm Cố.
An Tuyết Thần quay đầu lại, cau mày nhìn hắn, không nói gì cũng không có đi về phía trước. Bởi vì cô thật không muốn cùng hắn có bất kỳ quan hệ gì cả, chỉ vì hắn là em trai của kẻ mà cô căm ghét.
Phàm Cố đi tới trước mặt cô, nhìn cô, vừa liếc nhìn chiếc xe đang đỗ bên ngoài cổng trường. Nhìn chăm chú vào An Tuyết Thần.
“Tôi muốn cô hãy rời khỏi anh trai tôi.” Phàm Cố nắm chặt vai An Tuyết Thần, vẻ mặt căng thẳng nhìn chăm chú vào cô
Đối với những lời mà Phàm Cố vừa nói An Tuyết Thần có chút ngạc nhiên nhưng chỉ là thoáng qua. Cô lạnh lùng hất tay Phàm Cố ra.
“Không thể. Tôi yêu anh ấy và tôi muốn ở bên cạnh anh ấy.” An Tuyết Thần né tránh ánh mắt soi mói của Phàm Cố. Cô cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh khi nói ra những điều dối trá vừa rồi. Sau đó cũng nhanh chóng xoay người rời khỏi.
An Tuyết Thần lặng nề bước đi. Trong mắt không biết tại sao nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống không thể kiềm chế. Nhưng là không ai chú ý đến.
Nghe những lời An Tuyết Thần vừa nói Phàm Cố như lặng cả người. Anh vẫn đứng đó, dường như vẫn không tin vào những gì mình vừa nghe thấy
An Tuyết Thần ngồi trong xe nhìn Phàm Cố vẫn đứng ở đó không chịu rời đi. Cô cố gắng không để cho Phàm Cố nhìn thấy mình
An Tuyết Thần lau nước mắt, sau đó nhẹ nhàng mở miệng.
"Chú Mã, ngày mai không cần đến đón cháu."
Chú Mã nhìn An Tuyết Thần thản nhiên mở miệng
“Tiểu thư, bay giờ cô có muốn đi gặp thiếu gia không?” Chú Mã lo lắng hỏi
An Tuyết Thần nhìn chú Mã mở miệng nói
“Đi gặp Phàm Ngự? Sao vậy chú Mã? Có chuyện gì không?”
Chú Mã cũng không có nói thêm điều gì, chỉ lắc đầu một cái.
An Tuyết Thần nhìn chú Mã, An Tuyết Thần có loại cảm giác nói không ra lời, vô lực dựa vào ghế, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, có cơn mưa nhỏ đang tí tách rơi.
Ba Con Mèo?
An Tuyết Thần ngồi yên lặng trong xe. Cô có chút không tập trung, trực giác như mách bảo cô rằng có điều gì đó không vui sắp xảy ra.
Bầu trời bị mây đen bao phủ, u ám đến lạ thường, từng giọt mưa tí tách va vào cửa kính, An Tuyết Thần nhìn theo những con người đang từ trong ngõ hẻm đi ra ngoài, ai cũng cầm một chiếc ô thật xinh đẹp. Có những cặp đôi đang yêu nhau, có người là vội vã tan ca đi về nhà, còn có một vài người là vừa đi dạo phố. Mỗi người đều bận rộn với công việc riêng của bản thân. Vậy còn mình? Phải làm sao để đối mặt với Phàm Ngự, kẻ đã 1 tháng rồi cô chưa có gặp mặt?
Xe rất nhanh liền tiến vào nhà Phàm gia. Chú Mã mở dù che cho An Tuyết Thần. An Tuyết Thần đứng dưới cây dù nhìn khung cảnh trước mắt mình. Quả thật nhìn chúng An Tuyết Thần cữ ngỡ là mình đang nằm mơ. Nhưng cô biết giấc mơ không bao giờ có thể chân thật đến vậy.
Ngội nhà trông giống một tòa thành hơn là biệt thự, có năm tầng tất cả. Xung quanh còn có đến cẩ trăm tên bảo vệ, ai cũng được trang bị VK. Đây đâu phải nhà của tổng thống cần nhiều bảo vệ thế để làm gì cơ chứ?
Chú Mã nhìn An Tuyết Thần, kiên nhẫn giải thích cho cô biết:
“Tiểu thư, thiếu gia nhà chúng tôi không phải đơn giản chỉ là tổng giám đốc tập đoàn Phàm thị, lát nữa gặp mặt, tôi cũng hi vọng thiếu gia sẽ không gây tổn thương cho tiểu thư. Còn nữa, trong ngôi nhà này tiểu thư làm việc gì cũng nên cẩn thận một chút. Tòa thành này xung quanh đều có bố trí máy quay, không chỗ nào là bí mật cả”
Nghe chú Mã giải thích, sắc mặt An Tuyết Thần bỗng trắng bệch. Cô vốn biết Phàm Ngự sẽ không phải là thân phận đơn giản như vậy. Nhưng cô vẫn có chút gì đó cảm thấy chưa tin vào mắt mình. Là buồn bã sao?
Bên trong tòa thành
Bước vào trong phòng là những bảo vệ mặc đồ đen thật chỉnh tề, đến kính đeo cũng màu đen nữa, từ lối cửa vào cho đến bên trong nhà, ngay cả cầu thang cũng có mấy người bảo vệ. Thật là đáng sợ. Đang trong lúc mê man, người mà cả tháng nay cô không gặp bõng nhiên xuất hiện trước mắt, tuy nhiên không phải là chỉ có một mình hắn ta.
Nhìn thấy phàm Ngự, trong lòng cô xuất hiện một cảm giác thật khó nói. Nhưng đảo mắt một cái thấy hắn ta trái ôm phải ấp 2 người đàn bà khác, lông mày bất giác nhăn lại. Đúng là một tên trăng hoa, không lúc nào là không có con gái theo bên cạnh.
Trong lòng An Tuyết Thần có chút trấn động, nhưng cô vẫn dùng giọng điệu bình thản mở miệng, trong câu nói có chút gấp gáp bất ngờ.
“Tìm tôi có việc gì sao?” Cô vốn là muốn nói “Phàm Ngự anh tìm tôi có chuyện gì?” Nhưng khi cô len lén liếc nhìn ánh mắt xung quanh đang chăm chú nhìn vào mình, lại còn những lời dặn của chú Mã vừa nãy, nên theo bản năng cô sửa lại cách nói.
Phàm Ngự cũng ngay lập tức trả lời cô, nhưng là vừa nói hai tay vừa vuốt ve 2 người đàn bà bên cạnh. Hai người họ trên thân cũng chỉ có quấn một lớp khăn tắm mỏng, ngay lập tức nửa bầu ngức liền lộ ra bên ngoài. Thật đúng là hai kẻ ***.
An Tuyết Thần khinh thường liếc nhìn hai nữ nhân đang động dục kia. Miệng đột nhiên nói ra những lời mà đến bản thân cô cũng không thể giải thích được.
“Thật là khó hiểu quá. Hôm nay bầu trời cũng thật u ám, có nóng người thì cũng sẽ bị gió thổi đến lạnh mất.” Hai nữ nhân vừa nghe nói thế liền từ trong *** Phàm Ngự bỗng bật dậy nói với An Tuyết Thần.
“Này cô bé, cô đang nói ai đấy.” Hai nữ nhân tức giận nói
An Tuyết Thần đầu tiên là ngẩn người, sững sờ mình mới vừa nói cái gì? Nhưng sau đó liền nở nụ cười ngọt ngào.
“Thưa dì, tôi khôngcó nói đến dì, chỉ là vừa nãy trước khi đến đây tôi có thấy 3 con mèo nấp trong bụi rậm làm việc với nhau thôi, tôi là đag nói bọn chúng.” An Tuyết Thần nói một cách nghiêm túc
Hai ả này thật sự là rất đần
“Mèo? Ở đây có mèo sao? Sao chúng tôi không nhìn thấy?” Nữ nhân liếc nhìn xung quanh một vòng nhìn thấy An Tuyết Thần đang cười thật tươi, đột nhiên tức giận nói
“Dì? Cô vừa gọi tôi là gi?” Cô ta tức giận hét lên.
Mặt Phàm Ngự đen lại nhìn 3 người đàn bà trước mặt, nhất là hai kẻ ngu ngốc bên cạnh mình. Sắc mặt hắn thật sự là vô cùng đáng sợ
"Đủ rồi, hai người các ngươi mau cút cho ta" . Phàm Ngự cuối cùng cũng không chịu được nữa mà hét lên.
Bốn Người Chúng Ta Cùng Làm
Lời nói của Phàm Ngự khiến 2 nữ nhân bên cạnh hắn hoảng sợ. Không biết làm gì hơn ngoài nức nở nói
“Ngự, anh sao vậy? Người ta làm gì sai sao? Hay là vừa rồi người ta phục vụ anh không tốt?” Nữ nhân cố ý nói lại những lời vừa nãy Phàm Ngự nói với cô
Phàm ngự xoay người, ôm sát eo nữ nhân, nâng lên cằm của cô. Trong cổ họng phun ra mùi R*ợ*u khiến nữ nhân trong *** đủ để như si như say.
"Nữ nhân, không cần trước mặt của tôi dùng bất kỳ biện pháp nào, tôi có thể để cho cô lên Thiên đường, thì cũng có thể để cô xuống địa ngục."
Nữ nhân bị ánh mắt Phàm Ngự dọa sợ hãi. Phàm Ngự đẩy hai cô gái bên cạnh ra, hướng tầm mắt của mình về phía An Tuyết Thần.
Phàm Ngự nhìn cô, trên gương mặt không có một chút biểu tình nào, cô đang mặc bộ đồng phục học sinh, khí chất của cô cộng thêm bộ đồng phục này càng giúp cô tăng thêm một chút sắc thái, một chút linh khí.
Phàm Ngự hướng về An Tuyết Thần nhàn nhạt nói một câu:
“Lại đây.” Phàm Ngự nhìn đôi tay ôm lấy vai của An Tuyết Thần nói
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, nặng nề bước từng bước đến bên cạnh hắn
Tầng hai tòa thành, từng bước từng bước với An Tuyết Thần mà nói thật giống như cô chuẩn bị bước vào địa ngục
An Tuyết Thần đến bên cạnh Phàm Ngự, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Cô không đước phép sợ hắn. Tuyết đối không
Giờ phút này Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần khóe miệng nở nụ cời tà ác. Hắn kéo cô tiến lại gần mình, ngửi mùi hương trên tóc cô. Một tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô. Đây chính là mùi hương bách hợp mà đã lâu rồi hắn không được ngửi. Mùi hương khiến cho tâm trạng hắn trở lên thoải mái
An Tuyết Thần không nói gi. Cô đang đợi xem Phàm Ngự, hắn ta muốn làm gì.
Phàm Ngự bế ngang cô. Khiến cho An Tuyết Thần hét lên một tiếng sợ hãi
“A, Phàm Ngự, anh mau thả tôi xuống. Tôi có thể tự đi được.” An Tuyết Thấn sợ hãi kêu lên.
Phàm Ngự cùi đầu nhìn An Tuyết Thần trong *** mập mờ nói.
“Lát nữa anh sẽ để em hét chói tai trên giường anh.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần đỏ lựng nhìn Phàm Ngự
Phàm ngự dừng bước một chút, hướng về phía hai nữ nhân nói.
“Hai cô cũng mau lại đây.” Trên mặt Phàm Ngự không có một chút ấm áp nào mà chỉ có sự lạnh lẽo bao phủ.
Phàm ngự một cước đá văng cửa, đặt An Tuyết Thần nằm ở trên giường, sau đó hai nữ nhân đi theo tiến vào , đi tới bên người Phàm Ngự . Dùng thân thể đầy đặn của mình dán chặt vào người Phàm Ngự. Các cô không hiểu Phàm Ngự lại có hứng thú với cố gái nhỏ này.
Ánh mắt của hai kẻ kia nhìn chằm chằm vào An Tuyết Thần, mà lúc này An Tuyết Thần đã không còn tâm trạng đi để ý ánh mắt của hai nữ nhân ngu xuẩn kia nữa rồi.
Đầu của cô choáng váng. Hắn ta định làm cái gì?
An Tuyết Thần nhìn ba người họ, bất giác tự lui mình về phía sau, cố gắng nghĩ làm sao có thể cách xa bọn họ một chút. Nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt Phàm Ngự, đó gióng như là một chuyện buồn cười.
Phàm Ngự cời bỏ áo choàng tắm, làm thân mình hoàn toàn hiện ra trước mắt ba nữ nhân. Một kẻ đang tận hưởng ngắm nhìn cơ thể hoàn mĩ của hắn. Còn An Tuyết Thần hoàn toàn không có tâm trạng đi thưởng thức mấy cái đó. Cô vẫn nhìn chằm chằm mặt Phàm Ngự, chưa hề rời khỏi.
“Phàm Ngự, anh muốn làm cái gì?” Giọng nói của An Tuyết Thần run rẩy, không còn sự tức giận như vừa rồi nữa.
Phàm Ngự bắt được đôi chân của An Tuyết Thần. Tà mị nói với khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Bốn người chúng ta cùng nhau làm, tôi muốn cô học cho thật tốt.” Nói xong liền tháo khăn tắm của nữ nhân bên cạnh, để cô ta quỳ gối trước cực đại của hắn, dùng miệng ***. Một tay khác cũng lột bỏ khăn tắm của nữ nhân còn lại, bàn tay vuốt ve nơi đẫy đà của cô ta. Khiến cho nữ nhân phát ra âm thanh yêu kiều.
An Tuyết Thần run rẩy nhìn cảnh tượng trước mặt. Cố gắng bịt hai tai lại, chôn đầu xuống dưới gối, nước mắt không ngừng rơi. Cô không hiểu tại sao hắn ta có thể đối xử với cô như vậy cơ chứ? Cô không muốn nghe, không muốn nhìn cái gì cả, cô chỉ muốn lập tức rời khỏi chỗ này thôi
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc