Nhà Tù Nóng Bỏng - Chương 14

Tác giả: Ái Tình Hoa Viên

Có Bạn
Sáng sớm An Tuyết Thần tỉnh dậy, nhìn chỗ ngồi vốn là nơi Phàm Ngự hay ngồi đã trống rỗng rồi.
" Thím Trương , Chào buổi sáng." An Tuyết Thần chào Thím Trượng vẫn còn đang bận bịu
"Tiểu thư, đồ ăn sáng lập tức chuẩn bị xong, cô bây giờ trở về chỗ ngồi chuẩn bị dùng." Thím Trương hiền lành nói.
An Tuyết Thần đi tới trước bàn ăn thật to , nhìn thím Trương chuẩn bị bữa ăn sáng, muốn cái gì có cái đó, nhưng đối mặt với chiếc bàn lớn này. Có chút ăn không trôi. Đơn giản nhấp một hớp trà sữa, liền đi học.
An Tuyết Thần ra cửa, nhìn lão Mã đã chờ sẵn ở ngoài cửa .
"Mã thúc, chào buổi sáng." An Tuyết Thần lễ phép chào hỏi
Lão Mã mở cửa xe, nhìn An Tuyết Thần trên mặt cũng không có quá nhiều biểu hiên.
"An tiểu thư, chào buổi sáng." Chỉ là nhàn nhạt trả lời. Sau đó liền khởi động xe.
Bên trong phòng học ——
"Tuyết Thần, chào buổi sáng." Một cô gái mập mạp đi tới bên cạnh An Tuyết Thần chào hỏi.
Điều này làm cho An Tuyết Thần rất giật mình. Bởi vì cô tới cũng đã khá lẩu rồi, chưa từng có người để ý đến cô. Trừ những kẻ hay tám chuyện khiến người ta chán ghét ra.
"Ặc, ừ, chào buổi sáng, Lý Viện." An Tuyết Thần mặc dù rất giật mình, nhưng là vẫn rất vui vẻ , bởi vì cô rốt cuộc cũng có bạn.
Nhìn An Tuyết Thần cười ngọt ngào như vậy, Lý Viện ngẩn người. Nhìn Lý Viện đang sững sờ An Tuyết Thần tiến lên kéo kéo vạt áo của nàng.
"Lý Viện, bạn làm sao vậy? ." An Tuyết Thần nhìn Lý Viện đang sững sờ nói.
Lấy lại tinh thần Lý Viện nhìn An Tuyết Thần. Đột nhiên ngồi xuống nói.
"Tuyết Thân, không nghĩ tới bạn thật là người tốt bụng. Mình còn tưởng rằng bạn là người rất đáng sợ đó?" Lý Viện nói những lời xuất phát từ nội tâm cô.
An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt nghiêm túc Lý Viện liền bật cười, một nụ cười làm đông làm người
"Mình đáng sợ? Mình cô điểm nào đáng sợ a, mính cũng là một cô gái bình thường a. Vậy sao mọi người nghĩ mình đáng sợ." An Tuyết Thần nắm tay Lý Viện cười hì hì nói.
Lý Viện nhìn An Tuyết Thần cười rất vui vẻ , cai đầu cúi thấp xin lỗi. Nhưng là đôi tay vẫn còn ở nắm thật chặt tay An Tuyết Thần .
An Tuyết Thần bị bộ dáng đáng yêu chọc cười lớn thành tiếng . Một màn này trong mắt đám bạn học cũng trở thành một trò đùa rất hay, bọn họ cũng cười theo An Tuyết Thần, Lý Việncũng bật cười.
Đụng ——
Cửa lớn phòng học một lần nữa vị người đạp mở.
"Này, các ngươi cười cái gì?" Phàm Cố dựa vào ở trên khung cửa, nhìn An Tuyết Thần, lại nhìn các bạn học chung quanh.
Nhìn thấy phàm chú ý đi vào, tất cả mọi người đã ai về nhà nấy làm xong, Lý Viện cũng xông An Tuyết Thần cười cười. Ở bên tai An Tuyết Thần nói.
"Tuyết Thần, học xong cùng nhau đi ăn nha." Nói xong cũng chạy tới chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Phàm Cố đặt ௱ô** ngồi xuống ghế, nhìn An Tuyết Thần khóe miệng còn nhàn nhạt mỉm cười thản nhiên.
"An Tuyết Thần, các ngươi vừa cười cái gì?" Phàm Cố chưa từ bỏ ý định hỏi tới.
An Tuyết Thần đem tầm mắt chuyển dời đến trên người hắn. Nhìn hắn một hồi thản nhiên nói: "Không có gì, chỉ là nói một truyện cười mà thôi." Nói xong liền vội vàng ghi chép.
Nhìn An Tuyết Thần bộ dạng lạnh lẽo , Phàm Cố tức giận. Nhưng vừa không có biện pháp. Gắt gao lườm nàng một cái liền bắt đầu trò chơi.
An Tuyết Thần cúi đầu lắc lắc. Sau đó cứ tiếp tục viết số liệu.
Bữa Trưa Thật Lòng
Rất nhanh, giờ nghỉ trưa đã đến, đang chuẩn bị dọn dẹp An Tuyết Thần, nhìn thấy Lý Viện đi tới, trong tay còn cầm cái gì đó. Cũng không có quá chú ý.
An Tuyết Thần nhìn Lý Viện.
"Chúng ta đi thôi, mình đã dọn sách vở xong." Nói xong cũng bị Lý Viện kéo đi ra khỏi phòng học.
"Oa, trường học của chúng ta thì ra là còn có nơi đẹp như vậy a. Mình vốn không biết đó?" An Tuyết Thần vừa đi vừa cảm thán.
Lý Viện nhìn An Tuyết Thần, hướng về phía cô mỉm cười nói.
"Đúng vậy a, đây chính là căn cứ bí mật của mình, lúc nhàm chán hay nghỉ trưa mình đều sẽ đến nơi này. Tâm trạng liền tốt."
An Tuyết Thần nhìn Lý Viện gật đầu một cái, sau đó đi trên con đường mòn trồng đầy hoa hồng. Trên mặt nở đầy nụ cười, đem mấy ngày nay học tập mệt mỏi những suy nghĩ không vui gạt sag một bên.
Lý Viện nhìn An Tuyết Thần say mê ở giữa vườn hoa hồng bất đắc dĩ cười nói.
"Tuyết Thần, tới đây, chúng ta đi ăn cơm." Lý Viện hướng An Tuyết Thần đang mải mê trong bụi hoa vẫy vẫy tay.
An Tuyết Thần nhìn thấy Lý Viện đang gọi mình, cũng rất không nỡ rời khỏi đường mòn.
"Chúng ta ăn cái gì à? Không phải nên đi phòng ăn sao?" An Tuyết Thần không hiểu hỏi
Lý Viện nhìn An Tuyết Thần. Thần bí cười cười.
"Cạch cạch cạch, cậu xem." Nói xong liền đem cái gì đó trong tay giơ lên mở ra.
"Oa, là hộp cơm. Bên trong món gì trông cũng ngon." An Tuyết Thần đến bên cạnh Lý Viện hai con mắt mở to vẫn liếc hộp cơm.
Bởi vì không còn tức giận, An Tuyết Thần liền trở lại làm mình trước kia.
Lý Viện nhìn An Tuyết Thần mang bộ mặt tham ăn, cười xấu xa nói.
"Có rất nhiều món, mình nói cho bạn biết nha. Có thịt kho, có cá, còn có rau cải, cái gì cũng có, chủ yếu là còn có thịt bò bít tết. Quán bán hàng, ha ha ha." Lý Viện vỗ hộp cơm của mình kiêu ngạo nói.
An Tuyết Thần chỉ nghe thoii cũng đã thấy thèm. Ánh mắt tội nghiệp nhìn Lý Viện.
Lý Viện không chịu đựng được ánh mắt thương hại của Tuyết Thần.
"Ai nha nha, được rồi, bắt đầu ăn đi, hắc hắc." Nói xong liền mở hộp cơm. Mùi thơm của thưc ăn bên trong hộp bay ra ngoài.
An Tuyết Thần dùng cái mũi của mình hít hà.
"Ừ. Thật giống. Nhanh một chút ăn đi, bụng của mình đang kháng nghị nè." Nói xong liền cầm đũa gắp một miếng thịt kho bỏ vào miệng của mình nhét.
An Tuyết Thần một lần bỏ thức ăn vào miệng là một lần gật đầu.
"Ừ, ăn ngon thật."
"Đó là dĩ nhiên, tay nghề mẹ mình là giỏi nhất." Lý Viện tự hào nói.
An Tuyết Thần liếc cô một cái.
"Không trách được lại mập như vậy?"
"Hừ" chưa từng nghe qua người bên cạnh đều là mỹ nữ sao? Lý Viện bắt đầu kháng nghị nói.
"Mình làm sao lại chưa từng nghe qua a." An Tuyết Thần vừa ăn vừa hỏi.
Lý Viện để đũa xuống, nghiêm chỉnh nói.
"Thế nào chưa nghe nói qua a, bạn xem, mỹ nữ cổ đại không phải là mập sao 》 cái gì Tây Thi, Dương quý phi rồi, đợi chút."
An Tuyết Thần nghe cô nói như vậy cơm trong miệng suýt chút nữa là phun ra ngoài.
"Khụ khụ, ha ha, bạn thật lbuồn cườià, làm sao bạn biết bọn họ chính là mỹ nhân mập?. Hơn nữa, đó là cổ đại, bây giờ là hiện đại. Tại sao có thể đánh đồng với nhau được cơ chứ?"
Lý Viện không phục nói.
"Sao lại không thể chứ? Bạn biết cái gì Khổng Tử a, lão tử a. Luận Ngữ a, không phải là cổ đại sao?"
"Ha ha, Lý Viện bạn thật là trời cao đưa cho mình một niềm vui lớn." An Tuyết Thần ôm bụng của mình cười nói.
Lý Viện trừng mắt liếc cô một cái, sau đó tự nhiên đem các món ngon bỏ vào trong miệng của mình. Cố gắng không để cho An Tuyết Thần ăn.
An Tuyết Thần thấy thế, liền muốn gắp nhiều hơn một chút, nhưng Lý Viện chính là không cho.
Sau lại không có biện pháp An Tuyết Thần hai tay chắp thành hình càu xin. Lý Viện thật là không chịu nổi hấp dẫn. Lập tức liền đem ăn ngon để An Tuyết Thần cùng ăn.
Họ vừa ăn vừa đùa, ăn rất vui vẻ. Trên mặt nở rộ nụ cười là thật lòng phát ra từ trái tim hai người.
Nhưng họ không biết một màn này đã bị Phàm Ngự nhìn thấy.
Có Vui Thì Cũng Có Buồn
Một góc trên con đường mòn đầy hoa hồng. Hai người vẫn chăm chú nhìn vào cái đình nhỏ nơi có hai cô gái đang cười thật vui vẻ. Nụ cười trên khuôn mặt hai cô gái cũng thật đẹp
Trong lúc đó:
“Ngự, em gái em hôm nay muốn em tặng nó một bộ đồ. Anh đi cùng em nha.” Một người phụ nữ tựa vào *** Phàm Ngự nũng nịu nói
Phàm Ngự nhìn người phụ nữ trong *** mình, tặng cho cô một nụ hôn nóng bỏng
“Bảo bối. Tối qua biểu hiện của em nhiệt tình như vậy, hôm nay anh làm sao nỡ từ chối chứ.” Phàm Ngự nâng cằm người phụ nữ lên đầy thâm tình nói
Người phụ nữ muốn cùng Phàm Ngự thưởng thức cảnh đẹp của con đường mòn trong trường nên cô đã rủ Phàm Ngự tới đây, nhưng cô không biết rằng Phàm Ngự đang thưởng thức một khung cảnh khác.
Phàm Ngự nhìn hai cô gái trong đình nhỏ, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, liền cảm thấy tức giận
Muốn để Phàm Ngự đưa đến trường , đây là chuyện không thể. Nhưng không hiểu sau hắn lại đồng ý. Có lẽ là vì hắn có thể nhìn thấy An Tuyết Thần.
Đúng là có thể nhìn thấy cô. Có thể thấy cô cười vui vẻ như vậy. Mấy hôm nay, mặc dù không có hắn cô vẫn thật vui vẻ. Gương mặt tuấn tú của Phàm Ngự nhanh chóng đen lại
Nữ nhân xinh đẹp bên cạnh thấy Phàm Ngự đang chăm chú nhìn cô gái phía bên trong đình, cảm thấy ghen ghét, cả người không xương dán chặt vào Phàm Ngự
“Ngự, anh đang nhìn cái gì vậy? Chúng ta mau đi thôi.”
Phàm ngự quay đầu lại nhìn nữ nhân, trên mặt trong nháy mắt hiện lên nụ cười sủng ái.
"Đi thôi, bảo bối."
Trước khi đi Phàm Ngự cũng không quên liếc nhìn về phía An Tuyết Thần, trên khóe miệng còn mang theo nụ cười khát máu
Phàm ngự ôm nữ nhân trong ***. Trong lòng nghĩ
“An Tuyết Thần, cô sẽ phải trả gía cho hành động ngu ngốc ngày hôm nay. Tôi sẽ cho cô thấy một năm này không phải là vui vẻ mà là thê thảm. Cô chỉ là một món đò chơi mà tôi bỏ tiền mua mà thôi. Hạnh phúc ngắn ngủi của cô sắp kết thúc rồi đó.”
Khóe mắt Phàm Ngự trở lên lạnh lẽo. Khoảng cách của hắn với An Tuyết Thần cũng ngày càng xa
Bên trong đình:
An Tuyết Thần đột nhiên cảm thấy sống lưng bỗng lạnh đi, thân thể cô hơi run lên
Lý Viện nhìn An Tuyết Thần cười hỏi.
“Sao thế?”
An Tuyết Thần lắc đầu cười.
"Không có, có thể chỉ là cảm lạnh thôi. Ăn đi."
Hai người vẫn tiếp tục vừa cười vừa thưởng thức các món ăn ngon.
Trở lại phòng học, hai người thấy Phàm Cố vừa ngồi vừa để hai chân lên mặt bàn, đang đeo tai nghe, trông thật giống một tên lưu manh.
An Tuyết Thần kéo Lý Viện đi đến phía Phàm Cố, giật bỏ tai nghe, tức giận nói với hắn
“Này, Phàm Cố, bạn tránh ra để mình còn vào chỗ ngồi. Còn nữa, bạn mau đi ra chỗ khác mình còn muốn nói chuyện với Lý Viện. An Tuyết Thần vừa nói vừa đẩy Phàm Cố đi ra chỗ khác.
Phàm Cố mỉm cười nhìn An Tuyết Thần. Đứng dậy
“Được.”Một chữ được khiến cho mọi người đều thấy giật mình
Nói xong liền đi ra chỗ khác ngồi. Ngay cả Lý Viện cũng cảm thấy bất ngờ.
An Tuyết Thần nhìn hắn rất thức thời rời đi. Khóe miệng mỉm cười, an vị ngồi xuống. Kéo Lý Viện đang sững sờ ngồi xuống bên cạnh
“Lý Viện, sao bạn lại thất thần thế?” An Tuyết Thần huơ tay trước mặt Lý Viên
Lý Viện đang ngẩn người nhìn An Tuyết Thần mắt chớp chớp.
Giơ Ng'n t cái lên
“Tuyết Thần, mình thật sự là ngày càng phục bạn đó.”Lý Viện nghiêm trang nói.
An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt của An Tuyết Thần cười hì hì nói
“Vậy sao? Nếu thế thì bạn yêu mình đi.” An Tuyết Thần cười đùa với Lý Viện.
Toàn bộ hành động của hai người đều bị Phàm Cố nhìn chăm chú. Khóe miệng khẽ nhếch lên nhưng rất nhanh chóng rồi biến mất.
Thường thì hạnh phúc sẽ rất nhanh rồi trôi qua. Có lúc cười vui vẻ cũng có lúc sẽ phải khóc trong đau chổ
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc