Nhà Tù Nóng Bỏng - Chương 13

Tác giả: Ái Tình Hoa Viên

Cận Kề Cái ૮ɦếƭ
An Tuyết Thần cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước, hai tay nhỏ bé lung tung khua múa loạn xạ, giống như muốn bắt được cái gì. Một ngụm nước tràn vào trong khoang mũi, theo khoang miệng chảy vào trong phổi.
Nhìn đứng ở nơi đó Phàm Ngự cả người nhàn nhạt tản ra hơi thở lạnh lùng, nam nhân đứng thẳng. Hắn cúi đầu, lẩm bẩm bảo Lưu Hải đi xuống, che khuất mặt mày. Đèn huỳnh quang chiếu rọi xuống, chiếu lên người đàn ông với mái tóc màu trà tạo thành một vòng sáng thật đẹp. Ánh mắt lẫm liệt cương quyết cùng với đôi mắt phượng dài hẹp mà đơn độc, bên dưới sóng mũi cao là đôi môi mỏng đầy sự kiêu ngạo.
Thì ra mình đã sắp đến với cái ૮ɦếƭ, Tử Thần hình như rất là quyến luyến cô đấy. Lần nào cũng muốn đưa cô đến đó.
Từ từ An Tuyết Thần không còn tiếp tục giằng co, thân thể từ từ biến mất ở trên mặt nước, theo nước chảy cùng mái tóc dài giống như một đóa Bách Hợp bao vây cô thật chặt. Phàm Ngự đứng nhìn ở bên bể bơi , cô ta biến thành ma quỷ rồi sao? Chẳng lẽ cứ buông xuôi tất cả mà ૮ɦếƭ đi như vậy? Được rồi, cũng tốt.
Cảm thấy mình đã hoàn toàn mất đi ý tứ, mắt mệt mỏi khép lại. Chờ đợi tử thần đến mang cô đi.
Những người trên bờ trợn mắt hốc mồm nhìn An Tuyết Thần sắp ૮ɦếƭ đuối, bọn họ không phải là chưa xem qua người ૮ɦếƭ. Chỉ là chưa thấy cô gái nào giống An Tuyết Thần, không hiểu tại sao Phàm Ngự tức giận như vậy.
Một người thật sự là không nhìn nổi rồi, nhìn cặp mắt phàm ngự đã hiện đầy tia máu hô lớn.
"Ngự, cô ấy đã ૮ɦếƭ."
Nghe những lời này Phàm Ngự lấy lại tinh thần nhìn bọn họ trên mặt hiện rõ sự kinh hoảng, vội vàng quay đầu lại nhìn An Tuyết Thân đã bị bao phủ ở trong nước , trái tim đau đớn giống như bị người dùng kim đâm vào. Đó chính là đau nhói.
Được vớt lên khỏi mặt nước, An Tuyết Thần đã không còn hơi thở. Nhìn thấy Phàm Ngự cứu người đưa lên bờ, bọn họ mới dám tới gần.
"An Tuyết Thần, cô mau tỉnh lại, cô tỉnh lại cho ta." Phàm Ngự vỗ đã gương mặt trắng bệch của An Tuyết Thần.
Nhưng An Tuyết Thần cứ lẳng lặng nằm ở nơi đó, hoàn toàn không nhúc nhích, giống như một Mỹ Nhân Ngư đang ngủ say.
"Tuyết Thần, An Tuyết Thần, cẩu xin cô, tỉnh lại có được hay không." Nhìn An Tuyết Thần hoàn toàn không có phản ứng , Phàm Ngự lần đầu tiên cảm thấy tư vị đã bị bỏ lỡ , giọng nói bất tri bất giác trở lên khẩn cầu.
"Ngự, anh không nên gấp." Một người đàn ông an ủi. Sau đó quay đầu lại nhìn một cô gái rồi giật mính hét.
"An­na, cô không phải là thầy thuốc sao? Nhanh lên qua đây xem một chút." Bởi vì một câu nói của anh ta , tất cả mọi người đều thở ra một hơi.
Phàm Ngự nhìn ngẩn người nhìn nữ nhân kia, đi lên trước một tay kéo cô ta đến bên cạnh An Tuyết Thần.
"Mau cứu cô ấy, nếu như không cứu được cô ấy, cô cũng đừng mong sống." Lời nói của Phàm Ngự khiến cho cô bác sĩ ấy rất căng thẳng.
"A, được, được, tôi sẽ cố hết sức" Bác sĩ nữ nuốt nước miếng một cái nói.
"Không phải là cố hết sức, mà là phải." Phàm Ngự hướng về phía cô hét lớn.
Bác sĩ nữ vội vàng làm cứu động tác người, nhưng một phút, hai phút, ba phút, bốn phút, năm phút đồng hồ đã qua, An Tuyết Thần vẫn là an tĩnh nằm ở nơi đó không nhúc nhích, khiến người chung quanh trở nên khẩn trương.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần vẫm không chút nào phản ứng , đẩy ra nữ nhân vẫn còn làm công việc cứu viện, ôm lấy An Tuyết Thần.
Cứ như vậy lẳng lặng ôm một hồi. Người trong *** cuối cùng có động tác.
"Khụ, khụ khụ, khụ." An Tuyết Thần từ trong miệng trào ra không ít nước. Từ từ ho khan.
Phàm ngự kéo cô ra, nhìn cô, kiểm tra xem cô đã thật sự sống lại hay chưa. Nhanh chóng kéo cô ra khỏi cái nơi đã suýt chút nữa lấy đi mạng của cô.
Phàm Ngự đem tay lái phụ ghế ngồi kéo thành một chiếc giường bỏ túinhỏ, đê cô nằm ở phía trên. Sau đó đi tới ghế lái, nổ máy.
An Tuyết Thần lẳng lặng nằm ở nơi đó, ánh mắt không có chút gợn sóng, hoàn toàn không hề giống một người vừa trở về từ cõi ૮ɦếƭ.
Cô yên lăng như vậy khiến Phàm Ngự tức giận.
"An Tuyết Thần, lần tới không cần làm trái với ý của tôi, nếu không lần tới tôi sẽ không từ trên bản thân cô xuống tay. Biết không?" Miệng nói , một tay tiếp tục tay lái, một tay khác vuốt ve gương mặt của cô.
Nhà?
Sáng sớm, toàn thân An Tuyết Thần đều ướt nhẹp. Lời của hắn nói không phải là đẩy cô xuống vực sâu hơn nữa.
Đúng. Là như thế ** uy hiếp trắng trợn, nhưng là đối với uy hiếp của hắn cô nên làm cái gì, có thể làm sao đây? Một năm, thật ra thì rất nhanh, nhưng là bây giờ nhìn lại, nó đi rất chậm
Phàm Ngự nhìn cô, trong lòng hiện ra một chút thương hại, nhưng là rất nhanh rồi biến mất. Hắn chính là người như vậy không có bất kỳ tình cảm, bởi vì tình yêu chỉ là ràng buộc hắn. Tất cả nữ nhân với hắn mà nói chỉ là đồ chơi, giải quyết nhu cầu sinh lý thôi.
Hắn thích nữ nhân xinh đẹp, cho nên rất hào phóng cho họ rất nhiều thứ. Nhưng là chỉ có tâm là không thể nào cho họ . Bao gồm hiện tại hắn bên cạnh An Tuyết Thần. Bắt đầu từ bây giờ hắn sẽ không chú ý nữa, sẽ không nhốt cô nữa, hắn muốn trở về làm Phàm Ngự trước kia .
Rất nhanh, xe đã đến biệt thự. Phàm Ngự cũng không để ý gì tới cô, một mình xuống xe. An Tuyết Thần vô lực tháo dây an toàn ra, gian nan bước từng bước đi.
Dì Trương nhìn thấy bộ dạng của An Tuyết Thần, ánh mắt biểu hiện có chút thương cảm. Liếc nhìn thiếu gia.
"Thiếu gia, ngài trở lại, có muốn dùng bữa không." Dì Trương đi tới trước mặt Phàm Ngự nói.
"Không cần." Nói xong tiêu sái sải bước lên lầu.
Dì Trương nhìn An Tuyết Thần toàn thân ướt nhẹp, đau lòng nói.
"Tiểu thư, cô không phải là lại chọc thiếu gia tức giận đấy chứ?."
An Tuyết Thần nhìn dì Trương, không nói gì, chỉ là lắc đầu một cái. Thể hiện không biết hay là không có đây?
"Lên tắm nước nóng,thay quần áo đi, nếu không sẽ bị ốm."
An Tuyết Thần gật đầu , vịn vào thành cầu thang đi lên lầu. Nhìn đứa trẻ bóng dáng nhỏ gầy,dì Trương nặng nề thở dài. Sau đó xoay người trở lại phòng bếp.
Nằm ở trên giường, bởi vì mệt mỏi, cô đã sớm tiến vào mộng đẹp.
Bên trong thư phòng ——
Phàm Ngự ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn người đối diện trong máy vi tính.
"Khôi ảnh, ta một chút nữa sẽ trở về." Chỉ nhàn nhạt nói một câu . Nguồn điện liền bị Phàm Ngự ngắt bỏ.
Nhìn trăng sáng trên trời, Phàm Ngự nhắm lại hai mắt hưởng *** hoa
tháng này
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở của rèm cửa sổ len lén chiếu vào. Bỏ thêm vào gian phòng màu hồng một chút ấm áp.
An Tuyết Thần mở mắt. Nhìx tia nắng ấm áp, khóe miệng cười cười.
Sau đó đi vào phòng vệ sinh. Rửa mặt nhanh chóng. Thay đồng phục học sinh đã được chuẩn bị trước.
Phía dưới lầu cũng không có bóng dáng Phàm Ngự . Trong lòng có chút mất mát .
" Dì Trương, thiếu gia đi đâu. Đến công ty sao?" An Tuyết Thần để túi đeo lưng xuống, ngồi vào bàn ăn tò mò hỏi.
Dì Trương đặt ly trà sữa trong tay xuống . Hướng về phía An Tuyết Thần mỉm cười nói.
"Thiếu gia bắt đầu từ hôm nay sẽ không ở chỗ này nữa. Hắn về nhà ở rồi, về sau tôi sẽ nhờ lão Mã đưa đón cô đi học."
"Về nhà? Nơi này không phải là nhà của hắn sao?" An Tuyết Thần tò mò hỏi
"Ừ, đúng vậy, đều là nhà của thiếu gia , nhưng là có tiểu thư nên thiếu gia bảo chúng tôi dọn dẹp căn biệt thự này, để ngài vào ở ." Dì Trương kiên nhẫn giải thích.
An Tuyết Thần gật đầu một cái, ăn xong bữa sáng liền đi học. Nhìn thấy xe ngoài cửa, cũng biết này liền biết là lão Mã mà dì Trương vừa nhác đến.
"Tiểu thư, mời, từ nay về sau tôi tới đưa đón cô đi học." Lão Mã rất khách khí nói. Bởi vì hắn hiểu biết rõ người có thể đê cho mình cùng lão Trương tới phục vụ khẳng định không tầm thường.
"Ừ, cám ơn, Mã thúc. Về sau gọi ta Tuyết Thần thôi." An Tuyết Thần ngồi ở trong xe nhìn lão Mã ở phía trước nói.
Lão Mã liếc nhìn An Tuyết Thần ngồi phía sau ."Như vậy không tốt đâu. Vẫn nên gọi ngài là tiểu thư thôi."
An Tuyết Thần đối với trả lời của Mã thúc không phải rất hài lòng, sau đó kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngài.
Nữ Nhân
Phàm ngự ——
"Thiếu gia, tôi đã đưa An tiểu thư đến trường học." Lão Mã cung kính nói.
Phàm Ngự ôm nữ nhân trong ***, chỉ là nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Lão Mã rất thức thời rời đi.
"Ngự, người ta thật là nhớ anh, cho người ta đi mà?" Nữ nhân này ngồi rất tự nhiên trên người Phàm Ngự kiều mỵ nói.
Phàm Ngự dùng lực vỗ ௱ô** nữ nhân, lật người đè phía dưới, vuốt ve phía dưới nữ nhân.
"Lynda, cô càng ngày biết quyến rũ nam nhân." Nói xong tay đưa vào chỗ tư mật đã **** .
Chọc cho nữ nhân rên lên tiếng yêu kiều.
"Ngự, không cần, không nên dùng tay, người ta thật muốn anh." Nữ nhân ôm chặt cổ Phàm Ngự nũng nịu nói.
Phàm Ngự nhìn nữ nhân xinh đẹp cười lạnh một tiếng.
"Được, bảo bối, tôi sẽ cho cô." Nói xong liền động thân tiến vào.
Phàm Ngự ở trong thân thể co rúm của cô đong đưa , nhàn nhạt rút ra, thật sâu tiến vào, chỉ là một loại phát tiết, không mang theo bất kỳ tình cảm.
"A, ừ, a, Ngự, không cần, không cần, cầu xin anh, thật là đau." Nữ nhân phía dưới lệ đã sớm rơi đầy mặt, khẩn cầu.
Phàm Ngự liếc qua gương mặt của cô. Giễu cợt nói.
"Không cần, mới vừa rồi là ai nói muốn. Ta đây không đã thỏa mãn ngươi sao? Hay là ta không đủ cố gắng." Nói qua có thêm lực động của mình. Chuyển qua thân thể nữ nhân, Từ phía sau *** thật sâu .
"A, không cần. Thật là đau."
Phàm Ngự mặc kệ nữ nhân la hét, chỉ là phát tiết.
Rốt cuộc Phàm Ngự giải quyết xong, nhìn nữ nhân đã hôn mê , nhẫn tâm ở trong cơ thể cô rút ra. Liếc mắt khinh bỉ một cái, liền đứng dậy đi vào phòng tắm.
Ở trong bồn tắm, phàm ngự cầm điện thoại lên.
"Đưa cái này nữ nhân mang đi, về sau ta không muốn nhìn thấy cô ta. Sau đó thu thập một chút." Nói xong vứt bỏ điện thoại trong tay nhắm mắt lại.
Trong đầu hiện lên chính là An Tuyết Thần với khuôn mặt ngây thơ tươi cười.
Phàm Ngự mở choàng mắt, hắn tự nói với mình không được nghĩ đến cô, nhất định không được.
Trong trường học ——
An Tuyết Thần nghiêm túc làm Pu't ký, hoàn toàn không có chú ý nam nhân ngồi ở bên cạnh đang nhìn cô chằm chằm.
Một ngày trôi qua rất nhanh, An Tuyết Thần để thư vào trong bao, rời đi giáo sư.
Phàm chú ý đi theo. Nhìn thấy An Tuyết Thần lên một chiếc màu đen chạy băng băng.
"Đó không phải là lão Mã xe sao?" Phàm chú ý nhìn chiếc xe đã rời đi tự lẩm bẩm nói.
"Dì Trương, ta đã trở lại." An Tuyết Thần nhìn chung quanh xác định không có phàm ngự, liền đi lên lầu.
Nằm ở trên giường. An Tuyết Thần bắt đầu suy nghĩ lung tung. Hắn là ghét mình sao? Tại sao lại cảm thấy mất mác.
"An Tuyết Thần, không suy nghĩ nữa, ngươi bây giờ chủ yếu là học tập tốt." Vỗ vỗ đầu óc của mình, ngồi ở trước bàn đọc sách bắt đầu học.
Học học liền ngủ mất rồi, ngay cả có người tiến vào cũng không biết.
Dì Trương bưng một chén tổ yến đi vào, nhìn An Tuyết Thần đang ngủ say , cầm lên cái mền khoác lên trên người cô. Sau đó bất đắc dĩ cười cười, nhìn cô ngủ say..
【 xem đi, Phàm Ngự ước chừng một tháng không có xuất hiện a, xuất hiện họ lại biết cãi nhau ra cái dạng gì nữa】 bỏ phiếu a
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc