Nhà Tù Nóng Bỏng - Chương 11

Tác giả: Ái Tình Hoa Viên

Chuyển Trường
Nhìn bản thân đã rời khỏi Phàm Ngự, An Tuyết Thần vẫn không thể hiểu tại sao anh ta lại giúp mình
Qua loa nói chuyện với cha mẹ, An Tuyết Thần bước từ trong ra, không khí bên trong khiến cô thấy khó thở, thật khó chịu. Một mình đi lang thang trên con đường lớn. Thật nhiều người qua lại. Bản thân dường như muốn quay về biệt thự của anh ta.
Bất tri bất giác, mặt trời đã lặn, ánh dương đang dần dần ngả về phía tây, những tia sáng đỏ rực. An Tuyết Thần đứng ngoài cổng biệt thự nhìn vào trong.
Thư phòng tầng 2
Phàm Ngự đang từ bên trong cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy cổng chính có một bóng dáng, cùng với ánh mặt trời, cô lẫn vào trong đó. Bộ quần áo hình sông núi, thật đẹp, thật giống như cô đang cùng ánh hoàng hôn nhập vào làm một
“Tiểu thư, cô đã về, bữa tối sắp chuẩn bị xong, cô mau vào tắm rửa rồi xuống ăn cơm”. Thím Trương thấy An Tuyết Thần đừng ngoài cửa liền vội vàng chạy ra nói.
Nhìn thím Trương, bộ dáng thật giống mẹ mình, cái bộ dáng hớn hơ hớn hải thật giống mẹ. An tuyết Thần nhìn thím Trương
“Thím Trương, thím có thể ôm con con một lúc không?’.
Thím Trương nhìn cô: “Đương nhiên là có thể rồi”.
Bà nói xong liền ôm cô vào lòng thật chặt. An Tuyết Thần nhắm chặt mắt, cảm nhận cái ấm áp của cảm giác mẹ đem lại.
Phàm Ngự nhàn nhạt nhìn 2 người dưới lầu rồi uống một chút R*ợ*u, quay người bước đi. Cái ánh mắt đó có nghĩa là gì?
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự đang ngồi trên sô pha đọc báo, nhẹ giọng nói
“Tôi đã về rồi. Tôi đi tắm trước.” nói xong liền đi lên lầu
Tắm rửa đơn giản,, gội qua mái tóc. Những sợi tóc ướt dính chặt má cô. Bước xuống lầu, nhìn thấy một bàn ăn đã dọn sẵn, nhìn qua Phàm Ngự. Cô đi đến chỗ sô pha, ngồi xuống bên cạnh anh. Truy cập ThichTruyen.VN thường xuyên để đọc những bộ truyện hay nhất !
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Phàm Ngự ngẩng đầu nhìn. Hắn ta hôm nay đeo một chiếc kính. Cảm giác hoàn toàn không hề giống trước kia, vốn hoàn toàn không nhận ra hắn ta lại quyến rũ như vậy.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần ngồi bên cạnh mình, trên miệng vẫn đang nở nụ cười nhẹ. Thật muốn trêu chọc cô
“Mặc như vậy là cô đang muốn quyễn rũ tôi?’. Phàm Ngự đặt bão xuống, nhìn cô đang hi hi cười nói
Đối với việc bị trêu chọc như vậy, An Tuyết Thần lại nói đến vấn đề khác. Co ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, nhỏ giọng nói
“Phàm Ngự, tôi muốn quay lại trường học”. Cô vừa nhẹ nhàng cười vừa nói
Phàm Ngự nhìn cô nở nụ cười, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng xinh.
“Được”
“thật chứ?’ An tuyết Thần vui mừng đến mức nắm chặt tay anh
“Tuy nhiên, cô phải chuyển trường. Chuyển đến trường Thánh Vũ do tôi mở, cũng chuyển qua học ngành tài chính. Nếu cô làm được tôi sẽ để cô tiếp tục đi học.” Phàm Ngự nhìn khuôn mặt từ vui mừng chuyển sang do dự của An Tuyết Thần. Quan sát từng biểu hiên trên khuôn mặt cô
An Tuyết Thần nắm chặt tay anh rùi buông xuống. Cúi thấp đầu, dường như cô đang suy nghĩ điều gì đó. 3 phút trôi qua, an Tuyết Thần ngẩng đầu lên, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười
“Được, tôi vốn là người thông minh, học cái gì cũng nhanh”. Cô kiêu ngạo nói. Kì thực ngày xưa cô học tại trường nghệ thuật cô cũng không thích lắm, cô vốn rất thích tài chính. Phải nắm chắc cơ hội học tập lần này.
Phàm Ngự vỗ nhẹ đầu cô: “Đừng có nghĩ đơn giản như thế. Trường của tôi là trường học tốt nhất. Nếu trong cuộc thi kiểm tra hàng tháng, cô có thể lọt vào top 100 người học giỏi nhất. Tôi sẽ thực hiện một yêu cầu của cô. Anh dùng giọng điệu yêu chiều nói với cô
“Top 100? Anh không phải là đang xem thường tôi đấy chứ?’ nói xong cô liền ngồi vào bàn ăn.
Oa ——"
An Tuyết Thần nhìn trường học trước mắt không khỏi kinh ngạc. Đây là cái gì, là trường học sao? Có phải hay không giống như là khảo thi?
Phàm Ngự nhìn nét mặt của An Tuyết Thần, có chút buồn cười, đi tới bên cạnh cô nói
“ Biểu hiện của em có quá khoa trương không đấy”
An Tuyết Thần quay đầu nhìn Phàm Ngự, thay đổi đét mặt, nhìn đồng phục học sinh trên người thật đúng là xứng đôi.
“Đi thôi”, vì để cho An Tuyết Thần làm quen với trường học cho nên dắt nằng đi vào tham quan.
“A…các người nhìn kìa, Phàm thiếu của chúng ta sao lại dẫn vào một cô bé thế kia, Bọn họ có quan hệ gì thế?”
"Đó có phải là em gái hay không?."
An Tuyết Thần có thể nghe được bọn họ nói gì, đầu càng cúi thấp, trong lòng có phần oán trách cái người đang nắm lấy tay cô. Trường rộng lớn như vậy làm sao lại có thể nắm tay cô như thế không phải là đang rêu rao sao
Phòng hiệu trưởng ——
Phàm ngự không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa đi vào. Hiệu trưởng nhìn thấy đích thân Phàm Ngự bước vào phòng, vội vàng đứng lên, bước ra khỏi bàn làm việc tiếp đón, đợi hắn ngồi xuống rồi đứng cúi người trước mặt hắn cười nói
"Phàm thiếu, hôm nay thế nào lại tự mình đến đây, có phải là có chuyện gì phân phó ta làm hay không” .
An Tuyết Thần nhìn người đàn ông này, trong lòng nghĩ “ Đúng là kẻ nịnh bợ”
“Hiệu trưởng, tôi muốn nàng chuyển sang lớp A ngành tài chính” Phàm Ngự chỉ nói ngắn gọn như thế
Hiệu trưởng quay sang nhìn An Tuyết Thần đang đứng ở cửa, đúng là một tiểu thư xinh đẹp, chắc hẳn là có quan hệ không tầm thường với Phàm thiếu, suy nghĩ một chút rồi cười nịnh bợ nói
“ Ha ha…Phàm thiếu…chuyện đơn giả như vậy không cần ngài tự mình đến đây chỉ cần điện thoại cho tôi là được rồi”
Phàm Ngự liếc mắt nhìn An Tuyết Thần. Đem tầm mắt chuyển dời đến hiệu trưởng."Rất tốt. Ta có việc đi trước." Nói vậy liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đi tới bên cạnh An Tuyết Thần dừng lại. Nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nàng.
"Bảo bối, phải nghe lời hiệu trưởng, ta đi trước, buổi tối tới đón em." Nói xong cũng rời phòng làm việc.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự rời đi. Sau đó lại nhìn hiệu trưởng, đây là ánh mắt gì a???
"Ha ha, xin hỏi tiểu thư họ gì, bao nhiêu tuổi?" Hiệu trưởng rất cung kính hỏi.
"Tên em là An Tuyết Thần, năm nay 18 tuổi."
"A, An tiểu thư, mời đi theo tôi." Nói rồi dùng tay làm dấu mời.
"Thầy Hiệu trưởng, không nên gọi em là tiểu thư, gọi tên em là được rồi."
"Ặc, được rồi, bạn học An Tuyết Thần."
Lớp Tài chính A
“ Khụ khụ,…các bạn tập trung một chút, Thầy giới thiệu bạn học mới” Hiệu trưởng đứng trên bục giảng hướng về phía lớp học nói
An Tuyết Thần từ từ đi tới bục giảng."Xin chào các bạn, mình tên là An Tuyết Thần, lần đầu tiên gặp mặt, xin chỉ giáo." Nói xong liền cúi người chào.
Ngẩng đầu lên, nhìn ở dưới kia đồng học, đều là nam thanh nữ tú.
Nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của An Tuyết Thần, những người ngối dưới bắt đầu lên tiếng trêu ghẹo
“ oa…ra là một mỹ nữ, ngồi bên cạnh mình đi” một nam sinh lưu manh nói
Hiệu trưởng nghe hắn nói như vậy, vội vàng nói thêm “ Bạn học nữ này là do thiếu gia Phàm Ngự tự mình đưa tới cho nên các em phải chăm sóc bạn học này thật tốt” thái độ vô cùng nghiêm túc
Nghe điều thầy hiệu trưởng nói, ánh mắt bọn họ liền quan sát An Tuyết Thần trong mắt hiện lên vẻ nghi ngại
"A, tôi nhớ rồi, bạn này chính là cô gái mà Phàm thiếu vừa dẫn vào trường, ra là bạn à." Một nữ sinh nói. Cô vừa nói xong, nét mặt của mọi người liền lạnh đi, ánh mắt mọi người đều hướng về An Tuyết Thần
Nhìn nét mặt của bọn họ, An Tuyết Thần thầm nghĩ “Ông nhất định nói như vậy sao?”
"Vậy các bạn tiếp tục học đi, mời thầy." Nói xong cũng giống như An Tuyết Thần cúi đầu thật sâu khom người chào rồi rồi rời đi, nét mặt của tất cả mọi người càng thêm không thể tưởng tượng nổi.
An Tuyết Thần nhìn các chỗ ngồi còn trống bên dưới, đi tới, ngồi xuống, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ .
"Đúng là nơi tốt." Tay nâng cầm nhìn thế giới bên ngoài.
“Này! Sao Phàm thiếu lại chú ý đến cô ấy?” Một bạn nữ nói với một bạn nữ khác
"Mình làm sao biết, nói không chừng bọn họ thật sự có quen biết đấy” Một người khác liên đưa ra ý kiến
Cứu ——
An Tuyết Thần bị tiếng đạp cửa làm cho hoảng sợ, nhìn ngoài cửa, là một nam sinh mặc quần áo thoải mái, khoảng mười chín tuổi, tóc nâu, che kín một nửa mắt, tai trái mang một chiếc bông tai kim cương, rất là chói mắt. Người đẹp trai như vậy, thế nào không lễ phép như thế.
An Tuyết Thần cau mày nhìn hắn, còn hắn thì nhìn nàng nghi vấn.
An Tuyết Thần cảm nhận hắn cũng đang quan sát mình, liền thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cử động này đã chọc giận người ngoài cửa.
Tiểu nha đầu này lại dám không đếm xỉa đến mình, đây là lần đầu tiên có người thấy được dáng vẻ của hắn mà còn có thể không bị thu hút. Hắn tức giận đi tới bên cạnh An Tuyết Thần . Đánh giá cô.
"Cũng không tệ lắm, là một mỹ nữ." Cất tiếng nói bỡn cợt.
Cô không trả lời. Hắn hung hăng đạp cái ghế bên cạnh một lần nữa. Kéo cổ tay An Tuyết Thần.
"Cô ngồi chỗ của tôi biết không?" Hắn cầm lấy cổ tay nàng, tức giận nói.
Lông mày An tuyết Thần nhẹ nhàng cau lại. Nhìn nam sinh đang giận dữ trước mặt mình, không nói gì, giật tay về, nồi xuống vị trí cũ, hai mắt mở to nhìn hắn.
“Tôi làm sao biết đây là chỗ ngồi của cậu, nếu cậu muốn thì vẫn còn chỗ trống bên cạnh đó thôi”
"Cô…"
Một nam sinh vội vàng bắt được tay muốn đánh An Tuyết Thần.
"Cố thiếu, cô ấy là do đích thân Phàm thiếu đưa tới." Một nam sinh nhẹ giọng nói bên tai Phàm Cố
Nghe thấy lời của nam sinh ấy, ánh mắt dò xét của Phàm Cố chuyển qua nhìn An Tuyết Thần, kéo chiếc ghế vừa bị hắn đá văng lại ngồi xuống cạnh nàng, tiếp tục quan sát nàng một cách chăm chú.
Cám giác được ánh mắt của hắn nhưng An Tuyết Thần vẫn không hề đễ ý tới
“Anh ta mang cô tới đây?" Phàm Cố nói với giọng điệu nghi ngờ.
An tuyết Thần Quay đầu lại, nhìn người trước mặt, không tin hỏi “Anh của cậu? Cạu nói Phàm Ngự là anh cậu?”
"Phàm…Phàm Ngự, cô dám kêu tên của anh ấy à?" Phàm Cố không tin những gì mình vừa nghe thấy, lại nghe
"Thế nào kém nhiều như vậy?" An Tuyết Thần khinh thường nói.
“Cô…cô nói cái gì?” Phàm Cố nổi giận nhưng lại bị Thầy giáo tiến vào lớp học ngăn lại
“Hừ” An Tuyết Thần trừng mắt liếc hắn
Phạm Cố vẫn mở to mắt quan sát cô giống như là muốn tìm ra đáp án trên người cô
Từ lúc Phàm Cố mở miệng với An Tuyết Thần thì cô cũng bị cả lớn nhìn chằm chằm vào mình ngay cả khi tan học cũng vẫn còn vài ánh mắt đuổi theo giống như là muốn nhìn thấu qua cả người cô
Cả một ngày, An Tuyết Thần bị ánh mắt chăm chú của Phàm Cố làm cho khó chịu, cô không biết mình có nên tìm Phàm Ngự nói về vấn đề này không, cứ để tiếp tục bị quấy nhiễu như thế này cô sẽ bị điên mất. Không một ai dám nói chuyện với cô, nghĩ lại nguyên do chỉ có thể là Phàm Ngự “ Thật là tức điên! Ngay cả em trai hắn cũng Biến th' như thế! Hận ૮ɦếƭ hắn!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc