Nhà Tù Nóng Bỏng - Chương 01

Tác giả: Ái Tình Hoa Viên

Tai Nạn Xe
Hi vọng là sự chờ đợi ngọt ngào. Nhung nhớ là sự ấm áp trong lòng. Bằng hữu là phúc phận tu luyện cả đời. Tình yêu là duyên phận cả đời dây dưa. Chúc mọi người sống trên đời có nhiều vui vẻ! Thật nhiều hạnh phúc!
Trong cuộc đời ngắn ngủi này, mỗi người đều có tình cảm, có cách sống riêng của mình. Thượng Đế đều cho mỗi người một thân thể cùng một tư tưởng: công bằng và không công bằng. Công bằng là vì thượng đế đều cho mỗi người chúng ta được sống, bất luận sống như thế nào, thời gian dài hay ngắn; Không công bằng là vì khi thượng đế tạo ra con người đều cho mỗi người chúng ta có một cuộc sống khác nhau, phân chia nghèo khó sang giàu, phân chia người tốt kẻ xấu.
Con người có tin tưởng Thượng Đế không? Có người tin, có người không,nhưng dù ngươi tin hay không tin, dù ngươi oán hận Thượng Đế hay không oán hận. Thì theo ý kiến của cô, cô vẫn sẽ sống tốt hơn, sống có ý nghĩa hơn trong cuộc sống ngắn ngủi này, để cuối đời còn lưu lại những kỷ niệm đẹp. Hãy tin tưởng rằng chính mình mới là Thượng Đế của mình.
"Tuyết Thần, không xong rồi, cha mẹ con bị tai nạn xe trên đường về, con mau đi xem đi." Dì Hách là hàng xóm của nhà cô, vội vàng báo tin. Mấy ngày trước, cha mẹ của An Tuyết Thần đi công tác ở nơi khác, vốn hôm nay là ngày họ trở về nhà nhưng không ngờ. . . Khi nghe dì Hách báo tin, đầu óc cô bỗng trống rỗng.
Phanh—— Cái chén trong tay cô vỡ tan trên mặt đất. Cô định ở nhà chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn đón cha mẹ trở về, nhưng khi nghe tin tức như tiếng sấm này, An Tuyết Thần luống cuống: "Dì Hách, dì nói cái gì, cha mẹ con gặp tai nạn sao?" An Tuyết Thần sắc mặt trắng bệch kích động hỏi. Nhìn bộ dạng không tin của An Tuyết Thần, dì Hách miễn cưỡng lặp lại: "Đúng vậy, bây giờ họ đang ở bệnh viện." "Dì mau dẫn con đi gặp họ, con van dì, nhanh dẫn con đến bệnh viện." Nhìn An Tuyết Thần quỳ gối khóc lóc trên sàn nhà, dì Hách vội vàng đỡ cô đứng dậy: "Được, mau, chúng ta đi bệnh viện." An Tuyết Thần được dì Hách dìu ra khỏi nhà.
Trên xe taxi, một cô gái đáng yêu như thiên sứ nằm khóc nức nở trong lòng một người phụ nữ trung niên. "Tại sao lại như vậy? Rõ ràng buổi sáng mẹ còn gọi điện thoại cho con, nói buổi trưa sẽ về đến nhà, tại sao chỉ mới có vài giờ mà lại biến thành như vậy chứ?"
Nhìn An Tuyết Thần, dì Hách chỉ có thể an ủi: "Không phải lo lắng, cha mẹ con là người tốt, nhất định sẽ không có việc gì, ngoan, đừng khóc nữa, chúng ta có thể nhìn thấy họ ngay thôi." "Dạ, con muốn gặp cha mẹ."
Trong bệnh viện ——
Chờ bên ngoài cửa phòng giải phẫu, An Tuyết Thần cực kỳ yên lặng, nhưng ánh mắt thì chỉ nhìn chằm chằm vào đèn cấp cứu trên cửa. Chỉ cách một cánh cửa nhưng lần đầu tiên trong đời, An Tuyết Thần cảm thấy cha mẹ sẽ rời khỏi mình, cảm thấy sợ một cuôc sống không có cha mẹ làm bạn. Cô không muốn, cha mẹ cô nhất định sẽ không bỏ rơi cô, bọn họ yêu cô như vậy, nhất định sẽ không làm thế, cho dù họ muốn rời xa cô thì cô cũng sẽ giành lại họ từ tay Tử Thần. Vẻ bề ngoài nhu nhược nhưng lòng cô đã quyết.
Đèn đổi xanh, bác sĩ đi ra, An Tuyết Thần lập tức chạy đến hỏi: "Bác sĩ, cha mẹ của tôi sao rồi?"
"Ai, thật nghiêm trọng, giải phẫu tuy rất thành công, nhưng bọn họ vẫn còn hôn mê. Bây giờ cô hãy đi đóng tiền nhập viện và thuốc men đi."
"Tiền? Cần bao nhiêu?"
"Đại khái chừng một trăm vạn, cô nên mau chóng chuẩn bị, nếu không bệnh viện sẽ ngưng dùng thuốc."
"Không, bác sĩ đừng ngưng thuốc của cha mẹ tôi, tôi sẽ mau chóng chuẩn bị tiền. Xin cho tôi thời gian 3 ngày, tôi nhất định sẽ có tiền."
Nhìn vẻ mặt có chút do dự của bác sĩ. An Tuyết Thần van xin: "Van xin các người, chỉ ba ngày thôi, tôi nhất định sẽ kiếm được tiền."
Nhìn cô đáng thương cầu xin, bác sĩ miễn cưỡng nói: "Vậy được, chỉ ba ngày, ba ngày sau bệnh viện sẽ ngừng dùng thuốc, cô hãy tranh thủ, tôi đi trước."
"Cám ơn ngài, bác sĩ, cám ơn."
"Không cần cám ơn, lương y như từ mẫu thôi."
Nhìn cha mẹ nằm trong phòng săn sóc đặc biệt, An Tuyết Thần âm thầm nói: "Cha mẹ, hai người phải chờ con, con nhất định sẽ cầm tiền trở về."
An Tuyết Thần liếc mắt nhìn cha mẹ một cái rồi biến mất ở cuối hành lang bệnh viện.
Phàm Ngự
Rời khỏi bệnh viện, An Tuyết Thần một mình lang thang trên đường, tinh thần hoảng hốt, suy nghĩ ௱ôЛƓ lung, thân thể chao đảo bước đi vô định như không cẩn thận sẽ ngã xuống mặt đường ngay tức khắc. Dưới ánh mặt trời cực kỳ chói chang, cô cảm thấy mình thật vô dụng.
“Ba trăm vạn, phải tìm ở đâu đây.” Cô cứ nhìn bầu trời trong xanh mà suy nghĩ rồi dần dần thi*p đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thân thể nhỏ bé của cô rốt cuộc không chịu đựng nổi, cảnh vật trước mắt từ từ biến thành màu đen, cứ như vậy cô ngất đi.
Khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng, cố gắng đứng lên khiến đầu cô cảm thấy đau nhức, đúng lúc này cửa phòng mở ra, đi vào là một người đẹp tóc đỏ, vóc người cao gầy, còn có một đôi mắt mị hoặc. “Cô đã tỉnh, cô vừa rồi ngất xỉu trước cửa, nên tôi đưa cô vào đây, uống miếng nước đi.”
Cô nhận lấy ly nước. “Cám ơn, thật xấu hổ, đã làm phiền cô.”
“Không sao, nhìn cô chắc đang là học sinh trung học, sao lại ngất ở đây vậy?”
Nơi đây ban ngày được gọi là vùng đất của đế vương, Đế Vương Chi Gia, bởi chỉ những người thật sự giàu có mới có thể vào đây. Nhưng ban đêm, nơi đây lại trở thành địa ngục trần gian, bởi khi màn đêm vừa buông xuống, những thế lực đen tối sẽ xuất hiện, tất cả đều có liên quan đến Hắc Sáp Hội.
“Tôi muốn đi làm, nghe nói ở chổ này có thể kiếm được rất nhiều tiền, cô có thể giúp tôi được không?.” An Tuyết Thần cầm chặt ly nước trong tay van xin.
Nghe An Tuyết Thần nói như vậy, người đẹp tóc đỏ cảm thấy thương tiếc, bởi cũng có rất nhiều người giống như cô, chỉ vì sinh tồn mà phải đi trên con đường này.
Quan sát An Tuyết Thần một vòng. “Cũng có thể, nhưng cô có hiểu hết được công việc mà mình sắp làm không? Nơi này không phải chỉ đơn giản bồi khách uống chút rượu rồi thôi.”
“Tôi, tôi có thể, tôi cần tiền, tôi cần ba trăm vạn.”
“Ba trăm vạn cũng không nhiều, chỉ cần khách vui vẻ, đôi khi một đêm có thể kiếm hơn con số đó nữa.” nhìn vẻ kiên định của An Tuyết Thần, người đẹp tóc đỏ nói.
“Đi thôi, tôi dẫn cô đi gặp quản lý.” Nói xong cô ta kéo tay An Tuyết Thần ra khỏi căn phòng.
“Ừ, không tệ, quả thực là báu vật khó gặp, nếu cô đã quyết định, như vậy tối nay liền ra sân.”
Nói chuyện là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, là quản lý của Đế Vương Chi Gia.
Ngồi trong phòng hóa trang, An Tuyết Thần nhìn bản thân đang mặc đồng phục học sinh, đây chẳng khác hình ảnh ngày thường của cô bao nhiêu, quản lý nói mặc như vậy mới có vẻ thuần khiết, sẽ khiến cho các vị khách chú ý.
Đang lúc cô mơ mộng nhìn mình trong gương thì quản lý hô: “An Tuyết Thần, đến lượt cô.”
“A, Vâng.” Trong lòng không ngừng tự nhủ mình phải cố gắng lên, An Tuyết Thần từ từ bước ra ngoài. Cô không biết rằng những bước đi này đang từ từ đưa cô vào cuộc sống giam cầm.
Quản lý dẫn An Tuyết Thần lên lầu cao nhất, lầu 100, trên cửa viết chữ VIP. An Tuyết Thần quan sát bốn phía, thật là tuyệt đến dọa người, trên tường treo một chùm đèn kim cương hoa lệ, chung quanh tường dát vàng rực rỡ. Khắp nơi đều tản mát khí chất của đồng tiền.
Tiến vào căn phòng VIP, đập vào mắt cô là những hình ảnh nóng bỏng đầy nhiệt huyết, bên trong là các cặp nam nữ đang thoải mái hoan ái, những tiếng ՐêՈ Րỉ, gào thét không ngừng vang lên. Nhìn mà thấy ghê tởm, An Tuyết Thần có cảm giác buồn nôn, cô lấy tay che miệng, giống như muốn phun ra.
“Ngự thiếu, ngài xem, hôm nay chúng tôi có một cô gái là nữ sinh trung học đệ nhị cấp mới tới, có mấy phần thùy mị, ngài xem. . .” Quản lý hướng về phía người đàn ông đang ngồi trên sa lon cung kính nói.
Người đàn ông lấy tay hắn ra khỏi nội y của cô gái bên cạnh, lạnh lùng nhìn về phía cửa, An Tuyết Thần nhận thấy cái nhìn của hắn liền cúi đầu xuống.
“Tới đây.” Giọng điệu của hắn không ấm không lạnh ra lệnh. Thấy An Tuyết Thần vẫn còn bất động, quản lý liền đẩy cô lên.
An Tuyết Thần có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn đang nhìn mình.
An Tuyết Thần không dám nhìn thẳng vào đôi mắt như lang sói kia, cô chỉ biết cúi đầu.
Phàm Ngự nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên. Hắn đứng dậy từ từ đi đến trước mặt cô, nâng cằm cô lên, cẩn thận quan sát tỉ mỉ.
Thân hình cân đối; làn da mềm mại, láng mịn; khuôn mặt trái xoan; mày thanh môi tú; sống mũi cao thẳng; đôi mắt trong sáng tựa như hoa đào mùa xuân, thuần thuần khiết khiết. . . Dùng những câu từ đơn giản này hình dung cô bé cũng không xem là quá, mà là còn chưa đủ.
Miệng hắn từ từ kề sát tai cô nói: "Mới tới? Không hiểu quy củ?" Nói xong hắn cúi đầu nhìn cô, đầu ngón tay xoa nhẹ chiếc cằm nhỏ nhắn của cô.
An Tuyết Thần cũng nhìn hắn. Hắn có khuôn mặt cương nghị, hoàn mỹ đến từng đường cong, đôi mắt nhàn nhạt bá đạo, sắc bén cơ hồ có thể xuyên qua linh hồn tận sâu trong thân thể của người đối diện.
Sống mũi tuấn mỹ, đôi môi khêu gợi có thể làm bao cô gái động lòng xuân. Lồng иgự¢ rắn chắc lờ mờ ẩn hiện sau vạt áo sơ mi đen sang trọng, lúc này hắn đang cau mày hút một điếu thuốc.
Cô. . . chưa bao giờ gần đàn ông, chưa bao giờ biết mùi vị đàn ông là như thế nào nhưng. . . Cô biết đây là một con dã thú nguy hiểm, chỉ là cô không biết hắn nguy hiểm cỡ nào!
Cô có thể nhìn thấy mặt hắn, có thể chạm vào thân thể hắn, nhưng cô vĩnh viễn cũng không đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì!
Hắn giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một hồi ròi buông tay, xoay người trở lại ghế sa lon. Hắn không nói gì, chỉ im lặng hút thuốc và nhìn cô. Ánh mắt của hắn khiến cô có cảm giác khi*p sợ, tựa như lang sói, nguy hiểm và lạnh lùng.
Hắn ưu nhã gạt tàn thuốc xuống, dựa lưng vào ghế sa lon.
"Tới đây." Chỉ nhàn nhạt nói một câu, nhưng làm người nghe không thể cự tuyệt.
An Tuyết Thần cố gắng không nhìn những hình ảnh nóng bỏng bên cạnh, từng bước gian nan đi tới gần hắn, tay không ngừng siết chặt vạt áo.
"Ngồi" Phàm Ngự vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo cô ngồi xuống.
Đang do dự có nên ngồi hay không, cô liền bị kéo ngã xuống, ngồi lên đùi hắn.
"A, làm cái gì, buông tôi ra." Cô sợ. Trên người hắn luôn tản ra hơi thở nguy hiểm, cô biết hắn nhất định không phải là người bình thường.
Nhìn con mèo nhỏ trong иgự¢, Phàm Ngự nhẹ nhíu mày. "Hư, ngoan đi, đừng làm rộn, đừng làm tôi phải tức giận."
"Thật xin lỗi, vậy xin ngài buông tôi ra, tôi cảm thấy không thoải mái."
"Không thoải mái, ngoan, một hồi sau nhất định tôi sẽ làm cho cô thoải mái." Hắn nhẹ nhàng ʍúŧ môi cô, hôn cô thỏa thích. Đột nhiên bị hôn, đầu An Tuyết Thần bỗng trống rỗng. 18 năm giữ gìn, nụ hôn đầu của cô cư nhiên bị một người xa lạ ςướק mất.
Phàm Ngự hôn rất thoải mái bỗng đuôi lông mày tuấn tú cau lại, mở mắt ra, hắn mới phát hiện mình bị con mèo nhỏ này cắn. Cô hung hăng cắn hắn, rồi thừa dịp hắn thất thần liền tông cửa chạy đi.
Nhìn bóng lưng dần xa, gương mặt tuấn tú của Phàm Ngự đen lại. Căn phòng nhất thời yên tĩnh lạ thường sợ có thể chọc giận con ác lang.
"Hừ, chạy đi, dù có chạy đến chân trời góc biển, không có nơi nào Phàm Ngự ta không tìm được." Phàm Ngự nhìn chằm chằm cánh cửa, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười sâu thẳm.
An Tuyết Thần cứ chạy mà không hề hay biết cô đã chọc giận một con sói đang ngủ say.
Ra khỏi cửa, An Tuyết Thần chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn đôi môi bị Phàm Ngự hôn qua, cô tức giận kêu: "Bại hoại, đời này có ૮ɦếƭ ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi."
Có ai biết bọn họ rất nhanh sẽ gặp lại, nhưng lần gặp mặt này kèm theo một tờ khế ước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc