Nhà Có Sư Tử Hà Đông - Chương 72

Tác giả: Bạc Hãn Khinh Y Thâu

VỢ ƠI, ĐỪNG GIẬN MÀ

Đã là trút giận dĩ nhiên sẽ dùng sức, Tông Chính bị cắn kêu lên, bàn tay vốn ôm thắt lưng cô đột nhiên chuyển qua *** của cô, Lâm Miểu Miểu vừa muốn giãy ra, ngón tay của Tông Chính đã nhanh như chớp kéo quần bơi của cô đi vào trong, Lâm Miểu Miểu toàn thân cứng đờ.
"Cắn anh à?" Tông Chính vừa dứt lời đã đưa ngón tay tiến vào.
Lâm Miểu Miểu đơ người hai giây mới có phản ứng, nghiến răng cắn hết sức vào *** anh, khí thế ấy nhìn tưởng chừng như muốn cắn nát thịt, đương nhiên đó cũng chỉ là khí thế mà thôi, Lâm Miểu Miểu cắn một lúc, hằn mấy hàng dấu răng liền nhả ra.
Tông Chính thấy cô không cắn nữa, cười khẽ một tiếng, rút ngón tay của mình ra, lại ngang ngược đâm vào, Lâm Miểu Miểu kêu lên một tiếng, âm thanh tiếp theo đã bị anh chặn lại trong cổ họng.
Đôi môi vừa được tự do, Lâm Miểu Miểu uất ức mắng một câu: "Anh không biết xấu hổ!"
Tông Chính khẽ thở hổn hển vặn lại: "Em chỉ biết xấu hổ!"
"Anh...... vô liêm sỉ!"
"Em có liêm sỉ!"
Lâm Miểu Miểu: "......" Trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên dùng từ ngữ nào để phản bác, nếu tiếp tục lên án hành vi của đối phương, cãi nhau với Tông Chính, cô sẽ không thắng nổi, tâm trạng buồn bực này dùng nước hồ cũng rửa không sạch.
Cảm thấy ở trong nước không làm được gì, Tông Chính ôm cô đến bên khu nước nông, đến đó, chân của Lâm Miểu Miểu miễn cưỡng có thể chạm đến đáy bể, còn chưa đứng vững người đã bị đè lên thành bể.
Phải đến 10 phút Tông Chính mới ôm cô lên bờ. Cả người cô mềm như Pu'n gần như đứng không vững, mới vừa lên bờ, Tông Chính đã đặt cô xuống, đang muốn làm tiếp, Lâm Miểu Miểu đã nghiêng người, lăn sang một bên, một chân quét nhanh về phía cẳng chân Tông Chính, Tông Chính trở tay không kịp lại một lần nữa rơi đánh thùm vào trong nước.
Lâm Miểu Miểu thở hổn hển đứng lên, giống như lần trước Tông Chính chìm ở trong nước không động đậy, Lâm Miểu Miểu tức giận nghĩ, tưởng cô ngốc lắm ư, bị bỡn cợt một lần còn có thể bị cùng một trò mắc lừa lần thứ hai sao?
Cô ổn định hơi thở, đầu cũng không thèm quay lại đi thẳng vào trong nhà.
Tông Chính ở trong nước nín thở một lúc lâu, thấy Lâm Miểu Miểu thật sự không để ý đến mình, lúc này mới bơi lên, Lâm Miểu Miểu đã vào trong nhà rồi, Tông Chính lau nước trên mặt, suy xét hành vi của mình, cũng không có quá đáng. Nhưng hình như cô tức giận thì phải.....?
Lâm Miểu Miểu vào nhà đi thẳng lên lầu, vào trong phòng tắm liền xoay người khóa cửa lại. Một lúc sau cửa có tiếng gõ, giọng của Tông Chính truyền đến: "Vợ ơi, anh giúp em tắm nhé!"
"Anh cút đi!"
Tông Chính im lặng, ngay cả câu này cũng đem ra mắng, xem ra Lâm Miểu Miểu tức giận thật rồi, anh sốt ruột gõ cửa phòng tắm, lần này Lâm Miểu Miểu ngay cả một tiếng đáp lại cũng không thèm, anh không thể làm gì khác hơn là đi tìm chìa khoá phòng tắm.
Vừa mới mở cửa, anh còn chưa nhìn rõ bên trong, một cái khăn tắm đã bay tới: "Đi ra ngoài!"
Tông Chính kéo khăn tắm trên đầu xuống: "Vợ ơi, đừng giận mà......"
Lâm Miểu Miểu xoay người, đưa lưng về phía anh, Tông Chính vội vàng đi tới, vừa ôm vừa dỗ: "Có gì phải tức giận chứ, em cắn anh, lại đạp anh vào trong nước, anh cũng không tức giận mà."
"Buông ra!" Lâm Miểu Miểu nói, vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh.
Tông Chính im lặng mấy giây, ngượng ngùng rút tay về, "Vợ ơi, tức giận nhanh già lắm......"
Lâm Miểu Miểu tắm xong, đang muốn tìm khăn lông, mới nhớ tới khăn lông vừa rồi đã bị cô ném Tông Chính, Tông Chính vẻ mặt tươi cười đưa khăn lông ẩm cho cô, Lâm Miểu Miểu liếc anh một cái, cô không phải người bụng dạ hẹp hòi, vốn dĩ cô cũng không tức giận, chỉ là muốn cố ý làm ra vẻ, tránh để anh lúc nào cũng được đằng chân lên đằng đầu, cho rằng cô dễ bắt nạt.
Tông Chính vội vàng mượn cơ hội ôm eo cô, vừa đong đưa vừa lắc lư vừa cọ vừa hôn, "Vợ ơi, đừng giận nữa nhé......"
Lâm Miểu Miểu sa sầm mặt đẩy anh ra, "Cách xa em ra!"
"...... Vợ, đừng như vậy mà......"
Lâm Miểu Miểu lau khô nước liền đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên Lâm Miểu Miểu đến biệt thự bên bờ biển, đồ đạc mang không đầy đủ, tắm xong cô nhìn xung quanh, mở tủ quần áo tìm áo sơ mi của Tông Chính thay.
Áo sơ mi đàn ông mặc trên người phụ nữ vô cùng rộng, Tông Chính nhìn thấy cô thay quần áo, chuyện ở bể bơi mới làm được một nửa, dĩ nhiên là muốn tiếp tục, anh hắng giọng: "Lâm Miểu Miểu, em vừa phải thôi nhé! Anh đã nhận lỗi rồi, em đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu......"
Lâm Miểu Miểu bật máy sấy tóc, âm thanh "xì xèo" của nó lập tức át tiếng của Tông Chính, cô hài lòng, Tông Chính nhịn mấy giây, giật lấy máy sấy: "Anh sấy cho em!"
Lâm Miểu Miểu liếc anh, Tông Chính cầm máy sấy, vừa gảy gảy mái tóc ướt của cô, vừa thành khẩn nói: "Vợ à, đừng cứng nhắc như vậy, đây là một loại tình thú giữa vợ chồng, rất có lợi cho sự đoàn kết và hòa thuận của gia đình......"
Lâm Miểu Miểu trừng anh, nói cứ như là chuyện chính đáng lắm, rõ ràng chính là vì thỏa mãn thú vui xấu xa của anh. Hơn nữa, cô cứng nhắc sao? Mặc dù cô không có tế bào lãng mạn, tư chất tự nhiên, nhưng cũng chưa từng từ chối anh!
Tông Chính nói một tràng, nói tóm lại tất cả những hành vi vô sỉ của anh đều được chụp cái mũ "tình thú" lên, lý do còn đường đường chính chính, Lâm Miểu Miểu chờ tóc khô, mới mệt mỏi ngã xuống giường, xoay người đưa lưng về phía anh.
Đêm qua lăn qua lăn lại đến gần sáng, buổi trưa hôm nay ở phòng bếp......, vừa rồi lại ở trong bể bơi đã tiêu hao hết chút thể lực còn lại, Lâm Miểu Miểu nghĩ cảm thấy học bơi cũng tàm tạm, mới thoải mái đi ngủ.
Tông Chính nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, trong lòng càng ngứa ngáy, "chúng ta cùng ngủ thôi". Cũng không đợi Lâm Miểu Miểu đồng ý, anh đã leo lên giường, Lâm Miểu Miểu xoay người, lại lần nữa đưa lưng về phía anh.
Tông Chính im lặng một lúc, nhìn biểu hiện từ chối quá rõ ràng của cô, anh nhích lại gần, nói lấy lòng: "Vợ ơi, có mệt không? Anh xoa P0'p giúp em nhé......"
Lâm Miểu Miểu quay lại liếc nhìn anh, trong ánh mắt đều là khinh thường, xoa P0'p của anh tất nhiên là không thoát được khỏi ***, cô hờ hững trả lời một câu: "Không có hứng thú!"
"...... Xoa P0'p hôm nay không giống đâu nhé!" Để chứng minh là sự thực, Tông Chính đi xuống dưới nhà, lúc quay lại phòng trong tay anh có thêm một cái túi giấy, từ trong túi anh lấy ra một lọ tinh dầu và cao xoa P0'p, Lâm Miểu Miểu ngạc nhiên nhìn anh, vẻ mặt Tông Chính có vài phần u oán, vốn là anh muốn Lâm Miểu Miểu dùng thân thể xoa P0'p cho anh, bây giờ lưu lạc đến anh xoa P0'p cho cô, tất nhiên Tông Chính làm sao chịu thua thiệt, anh nghĩ anh xoa cho Lâm Miểu Miểu trước, sau đó hùng hồn đòi Lâm Miểu Miểu xoa lại cho anh.
"Anh có làm được không đấy?" Lâm Miểu Miểu ngờ vực hỏi.
Sắc mặt Tông Chính không vui, cô nhấp môi dưới nghĩ thầm, cái này dường như có thể thử.
Tinh dầu hương hoa hồng ngay lập tức lan ra khắp phòng, Lâm Miểu Miểu buồn ngủ nhắm mắt lại, Tông Chính đổ tinh dầu vào lòng bàn tay rồi xoa lên *** và bụng Lâm Miểu Miểu, bàn tay nhẹ nhàng mát xa.
Xoa P0'p mấy phút, nhìn Lâm Miểu Miểu hô hấp đều đặn đã tiến vào giấc mộng, Tông Chính ngẩn tò te, anh nhìn nhãn hiệu, đúng là tinh dầu hoa hồng, không sai, không phải người kia nói với anh tinh dầu hoa hồng có thể khơi dậy hứng thú của phái nữ sao?
Khốn kiếp! Đây là ru ngủ thì có. Mới được mấy phút Lâm Miểu Miểu đã ngủ tít thò lò rồi!
Tông Chính u oán nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ, đôi mắt của cô khép hờ, khóe môi cong lên, nụ cười như có như không, lông mi dài lúc này tạo thành một cái bóng. Tông Chính chống cằm nghĩ: Cô thật đẹp.
Anh dùng tay chống người, nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi hồng của cô.
Lâm Miểu Miểu ngủ hơn hai tiếng thì tỉnh, Tông Chính ôm cô hỏi, "tỉnh rồi chứ?"
Lâm Miểu Miểu mơ màng "ừ" một tiếng.
"Không giận anh nữa chứ?"
"Ừ."
Ánh mắt Tông Chính sáng rực khác thường, giống như một ngọn lửa, "Lâm Miểu Miểu, anh đói."
Lâm Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ, cô dụi dụi mắt từ trên giường đứng dậy, "Em đi nấu cơm."
Tông Chính ở bên cạnh kéo Lâm Miểu Miểu trở lại, kéo tay cô đặt xuống *** của mình, "Anh muốn ăn Lâm Miểu Miểu."
Lâm Miểu Miểu trừng anh, dùng sức rút tay mình về, "Chỉ có khoai tây hầm thịt bò thôi!"
"......Mới được mấy ngày yên tĩnh, cuối tuần tốt đẹp thế này, em còn giận dỗi anh ư!"
Lâm Miểu Miểu liếc anh, chà, ngữ khí này, giọng điệu này, giống như cô cố tình gây sự, cô khẽ hừ một tiếng, chân trần giẫm xuống thảm dưới giường, mặc áo sơ mi trước đó vào, định bụng xuống phòng khách lấy quần áo của mình.
Con ngươi Tông Chính sẫm lại nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, ở bể bơi mới làm được một nửa, Lâm Miểu Miểu đã hạ thủ với anh, lúc xoa P0'p cho cô, *** của cô chưa bị khơi mào, toàn thân anh đã nóng như lửa đốt không chỗ phát tiết, mới vừa đắc tội với cô, anh không dám đánh thức cô, vẫn nhịn cho đến bây giờ, anh dễ dàng lắm sao?
Lâm Miểu Miểu mặc sơ mi trắng của anh, vì rộng thùng thình nên càng tôn lên sự nhỏ nhắn của cô, vạt áo dài qua bắp đù*, lúc cô đi đi lại lại, đường cong như ẩn như hiện, Tông Chính vừa nghĩ tới Lâm Miểu Miểu không mặc gì bên trong, trong lòng đã có một móng vuốt mềm mại không ngừng quấy nhiễu.
Tắm nước lạnh xong, Tông Chính liền ngồi trong phòng khách vắt chân xem ti vi, chờ Lâm Miểu Miểu nấu cơm xong mới chậm rì đi qua, xem thường nhìn Lâm Miểu Miểu đang bày đũa: "Quỷ hẹp hòi!"
Lâm Miểu Miểu thầm nghĩ, chẳng nhẽ muốn cô mặc cho anh muốn làm gì thì làm mới coi là không nhỏ mọn?
Ăn cơm tối xong, cô dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ rồi đi ra phòng khách hỏi Tông Chính khi nào về nhà.
Tông Chính xem tin tức, nghe vậy cũng không quay đầu lại, thờ ơ nói: "Hôm nay không về!"
Lâm Miểu Miểu cũng không cho lời này là thật, kế hoạch trước đó cũng không có ý định ngủ lại, nên đồ đạc không mang nhiều, cho dù miễn cưỡng ở chỗ này, từ biệt thự bờ biển đến hoa viên Thế Kỷ, đi cũng mất hơn một tiếng, sáng mai Tông Chính đi làm cũng không tiện lắm.
Lâm Miểu Miểu cúi xuống bắt đầu thu dọn đồ đạc, ánh mắt Tông Chính dừng trên bóng lưng bận rộn của cô, trong lòng có chút bực tức, khoảng thời gian này mặc dù Lâm Miểu Miểu không phải hoàn toàn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cũng không kém là bao, đâu giống như bây giờ, xa cách không để ý đến anh, bây giờ anh chẳng có bao nhiêu hứng thú T*nh d*c, trái lại bị *** chinh phục nguyên thủy nhất của đàn ông quấy phá, Lâm Miểu Miểu càng từ chối, anh càng muốn ăn sạch cô, cô càng không để ý đến anh, anh càng muốn trêu chọc cô, bây giờ Lâm Miểu Miểu còn bày ra thái độ mặc kệ anh, đã qua mấy ngày Tông Chính "muốn làm gì thì làm", làm sao anh chịu yên, mỗi tế bào trong cơ thể đều kêu gào phải chinh phục cô.
Cô rốt cuộc sao vậy? Dù cho chọc ghẹo cô, cố ý kéo cô vào trong nước ℓàм тìин, nhưng không phải anh nói xin lỗi còn mát-xa bồi thường rồi hay sao?
Tông Chính suy nghĩ một hồi cũng không đoán được tâm tư của cô, dứt khoát không đoán nữa, anh tỉnh bơ đi tới, ôm người đang khom lưng thu dọn đồ đạc vào trong lòng, nhe răng cười: "Hôm nay em không hầu hạ bổn thiếu gia cho tốt, đừng mong về nhà!"
Lâm Miểu Miểu quay đầu lại nhìn anh, nếu quay về thời cổ đại, Tông Chính chắc chắn là một kẻ ác bá cậy quyền thế *** dân nữ nhà lành.
Tông Chính ôm ngang người cô, đặt lên ghế sô pha, Lâm Miểu Miểu không phản ứng kịch liệt nhưng cũng không cởi giày, cô nhấc chân chống ngang hông Tông Chính đang muốn đè xuống: "Em không có hứng thú!"
"......" Tông Chính trầm tư, nếu như ***, sẽ có hậu quả gì? Bọn họ coi như vừa mới kết hôn, nhanh như vậy Lâm Miểu Miểu đã không có hứng thú?
Lâm Miểu Miểu đứng dậy tiếp tục thu dọn đồ đạc, lại lên lầu một chuyến dọn dẹp đồ đạc mang tới, xuống dưới phòng khách nhìn quanh bốn phía, xác định không bỏ sót thứ gì, liền nói với Tông Chính có thể đi.
Tông Chính bộ dạng nghênh ngang nằm trên ghế sô pha, vươn một cánh tay về phía Lâm Miểu Miểu, "Anh không có sức! Đi không nổi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc