Nhà Có Sư Tử Hà Đông - Chương 25

Tác giả: Bạc Hãn Khinh Y Thâu

Nghẹn lời

Làm thế nào khiến một người phụ nữ đau khổ tột cùng, mỗi người có một câu trả lời khác nhau, đáp của Đỗ công tử là: Ôn nhu bắt trái tim của cô ấy làm tù binh, yêu cô ấy cưng chiều cô ấy, lại dịu dàng đem nó nghiền nát từng chút từng chút, giày xéo cho đến khi chỉ còn là hạt bụi.
Lâm Miểu Miểu cho tới bây giờ chưa từng yêu đương, đối với số đông phụ nữ mà nói, mối tình đầu là tình cảm thuần khiết nhất, hồi ức sâu sắc nhất, suốt đời khó quên, Lâm Miểu Miểu cũng là một người phụ nữ, cho dù có lãnh đạm, nhưng chỉ cần cô yêu, thì cô đã thua một nửa, phụ nữ khi đứng trước tình yêu, trời sinh chính là mê muội.
Bờ môi Tông Chính hiện lên một nụ cười, một người phụ nữ trải qua tình cảm trống rỗng, một người phụ nữ sống cô độc mười mấy năm, cô ta so với người bình thường hẳn là càng khao khát những thứ bị thiếu hụt, chẳng hạn như sự ấm áp, hoặc là tình yêu.
Cô ta nghĩ muốn cái gì, anh cho cô ta thứ đó.
Sau đó sẽ triệt để hủy hoại toàn bộ những thứ đó!
Tông Chính hững hờ nhìn chằm chằm vào thứ rượu màu hổ phách, con ngươi sâu thẳm dường như đang cất giấu lưỡi dao màu trắng bạc, khiến người ta nhìn mà lo sợ.
Trong lòng Đỗ Thiếu Khiêm cũng đồng tình với người phụ nữ đó, chắc là người phụ nữ nào đó muốn bò lên người Tông Chính đây mà, người xúi quẩy nào lại chọc giận Tông Chính, Đỗ Thiếu Khiêm đồng cảm xong lại không nhịn được ở trong lòng xem thường Tông Chính, mối hận lớn bao nhiêu! Đến mức hao tâm tổn trí nhiều như vậy.
“Kỳ thực, cách làm cho đau đến mức muốn ૮ɦếƭ mà không được có rất nhiều, ví dụ như khiến cô ta không còn gì cả, nhưng cụ thể thế nào còn phải xem người đó……”
Tông Chính lắc ly rượu, không để ý tới mà cắt ngang lời nói bóng gió của Đỗ Thiếu Khiêm: “Nhận được càng nhiều khi mất đi mới có thể càng đau khổ, cho cô ta tất cả, lại lấy đi toàn bộ, như vậy càng thú vị, không phải sao?”
Đỗ Thiếu Khiêm nhìn trộm bản mặt lạnh nhạt lùng của Tông Chính, anh quen Tông Chính nhiều năm như vậy, Tông Chính là người như thế nào, anh hiển nhiên hiểu rõ hơn ai hết, Tông Chính trong lòng tức giận, sẽ bùng nổ ngay tại chỗ, nhưng nếu như cậu ta tức giận trong lòng lại chịu đựng……, hai năm trước lúc Lâm Tư ૮ɦếƭ, Tông Chính nhẫn nhịn, hai năm sau thủ phạm chủ mưu là tập đoàn năng lượng Trần thị, vẫn luôn phải chống đỡ việc hai nhà Tông Lâm cùng bắt tay nhau trả thù, cho tới bây giờ, tập đoàn Lâm thị cũng đã dừng lại, nhưng Tông Chính dù không có chuyện gì cũng phải chém cho tập đoàn năng lượng Trần thị mấy nhát dao.
Theo Đỗ Thiếu Khiêm phân tích, Tông Chính đối với tập đoàn năng lượng Trần thị độc ác tàn nhẫn như vậy, tuyệt đối không phải vì Lâm Tư báo thù, e rằng Tông Chính ngay cả bộ dạng Lâm Tư thế nào cũng không có ấn tượng, phần lớn có lẽ vì tập đoàn năng lượng Trần thị cố tình gài bẫy Lâm Tư, làm cho Tông Chính bị cắm sừng, lại thêm việc Tông Chính không tìm được Lâm Miểu Miểu chút giận, liền trút toàn bộ hỏa khí lên đầu tập đoàn năng lượng Trần thị.
Đỗ Thiếu Khiêm mặc niệm thay Trần thị, lại còn mặc niệm cho người phụ nữ kia, sau đó chủ động đổi sang đề tài thoải mái hơn: “Tôi nói này tân lang, mấy ngày nay chẳng thấy bóng dáng đâu, rốt cuộc hôm nay mới cam lòng bỏ lại tân nương ra ngoài?”
“Đừng có nhắc đến cô ta!” Tông Chính ngửa đầu uống một hơi, chất lỏng màu hổ phách theo khóe môi chảy xuống hàm dưới, chảy thẳng vào trong cổ áo sơ mi.
Đỗ Thiếu Khiêm đến là thích thú, ngồi bên cạnh Tông Chính hăng hái dạt dào hỏi: “Cãi nhau à? Này, mau nói cho anh em, người anh em này giúp cậu đưa ra chủ ý.”
Tông Chính ngửa cổ lại uống hết nửa ly rượu, lau sạch rượu ở khóe môi, buốt giá hỏi: “Cậu rất vui?”
Đỗ Thiếu Khiêm lập tức bày ra khuôn mặt nghiêm túc, đằng hắng một tiếng: “Tôi đây là quan tâm đến đời sống hôn nhân của cậu, đưa ra ý kiến giúp cậu, đối với phụ nữ, tôi hiểu rõ nhất!”
Lần này Tông Chính ngay cả câu trả lời cũng lười đưa ra,
Đỗ Thiếu Khiêm vuốt cằm, tầm mắt đảo một vòng trên người Tông Chính, tâm trạng biến đổi: “Người phụ nữ cậu vừa nói sẽ không phải……, không phải là Lâm Miểu Miểu đó chứ?”
Tông Chính thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, mặc dù không có đáp án khẳng định, nhưng Đỗ Thiếu Khiêm lại vô cùng chắc chắn, đúng thật là Lâm Miểu Miểu, anh lập tức thấy hối hận, vừa rồi……, hình như đưa ra chủ ý tồi tệ, người phụ nữ khác thì cũng thôi đi, nhưng Lâm Miểu Miểu……, tuy nói ai cũng biết trước đây Tông Chính và Lâm Miểu Miểu từng có ân oán, nhưng Đỗ Thiếu Khiêm cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, vả lại hai người cũng đã kết hôn……
Đỗ Thiếu Khiêm nhìn thấy vẻ đè nén trong ánh mắt của Tông Chính, có chút đau trứng(1), lời muốn bổ cứu(2) khuyên giải đến bên mép lại nuốt trở vào, nếu như Tông Chính và Lâm Miểu Miểu không thể ở bên nhau, vậy anh và Lâm Miểu Miểu không chừng còn có cơ hội?
Tông Chính kết hôn ngày đó, Đỗ Thiếu Khiêm nói rất tiêu sái, “không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn”, thực ra Đỗ Thiếu Khiêm cũng âm thầm giúp đỡ tìm Lâm Miểu Miểu hai năm, nói là giúp bạn bè, nhưng trong lòng anh tự hiểu, tâm tư của anh với Lâm Miểu Miểu cũng không phải như vậy, không đoạt được, chung quy vẫn nghĩ đến mãi không quên.
“Vợ bạn, không thể đoạt”, nhưng nếu là vợ bạn không cần?
Dù rằng việc này không được chính trực, nhưng ngộ nhỡ Lâm Miểu Miểu trải qua việc đau lòng, cũng rất cần người an ủi!
Buổi tối hơn 9 giờ, điện thoại Cố Khải đúng giờ vang lên, Cố Khải nhận xong điện thoại, đã bắt đầu than vắn thở dài: “Đàn ông kết hôn rồi a, thì giống như con diều buộc vào cọc sắt, tôi phải về đây.”
Tông Chính trộm liếc nhìn điện thoại mình, màn hình tối đen còn yên tĩnh hơn bãi tha ma đồng không ௱ôЛƓ quạnh.
Một đám bạn tốt vừa mới cười nhạo Cố Khải xong, lại ồn ào trêu trọc Tông Chính: “Tông thiếu, cậu cũng phải đi có đúng không?”
Tông Chính không đếm xỉa tới lắc lắc ly rượu, con ngươi sâu hơn cả bóng đêm: “Đừng đem tôi ra so sánh với Cố Khải kia!”
10 giờ 30, chuông điện thoại reo lên, Tông Chính lấy điện thoại ra, trên màn hình 3 chữ “Lâm Miểu Miểu” vui vẻ nhảy nhót.
Bờ môi Tông Chính kéo thành nụ cười châm chọc, ngắt luôn điện thoại.
7, 8 phút sau, điện thoại lại vang lên, Tông Chính vừa nhìn thấy tên hiển thị, bất đắc dĩ nhận điện thoại.
Âm thanh tức giận của Lý Trân lập tức truyền đến: “Tông Chính, con định chơi đến lúc nào? Lập tức về cho mẹ!”
“……chơi chán thì con khác về!”
12 giờ đêm, Đỗ Thiếu Khiêm tiễn khách rồi quay trở lại: “Cậu còn không đi à?”
“Đi đây.” Tông Chính lúc bắt đầu uống không ít rượu, nhưng sau đó lại không uống nữa, lúc này cũng đã tỉnh táo hơn, anh cầm áo khoác trên sô pha, ra khỏi Mộ Sắc Sâm Lâm, gió lạnh cuối xuân thổi qua, anh ngà ngà say bảy tám phần cũng tỉnh táo lại, quay về Thiên Hà Viên, thím Thanh vẫn giống như trước đây đứng ở cửa đón mỗi một vị chủ nhân trở về, Tông Chính uống chén trà giải rượu mới đi về phòng mình, đèn trong phòng vừa bật lên, đã nhìn thấy chăn được trải trên giường, ở giữa hơi hé ra hình dáng một người.
Lâm Miểu Miểu bị ánh sáng chiếu vào liền lui vào trong chăn, Tông Chính đứng ở cửa, tâm trạng phút chốc càng tồi tệ hơn, anh trực tiếp đi tới bên giường, xốc chăn của Lâm Miểu Miểu.
Lâm Miểu Miểu vốn đã bị ánh sáng trong phòng chiếu đến người mơ mơ màng màng, cơ thể mát lạnh tỉnh táo một phần, mùi rượu nồng đậm cùng hơi thở đàn ông thuần túy xông vào mũi, vật thể mềm mại nóng rực ẩm ướt che phủ ở trên môi cô.
Lâm Miểu Miểu rất nhanh tỉnh hẳn, con ngươi Tông Chính rất đen, đen không có một gợn sóng, Lâm Miểu Miểu giật mình, suýt nữa cho là mình nhìn nhầm, Tông Chính ở trong hoa viên đã có gì đó không bình thường. Môi Tông Chính trùm trên môi cô, anh không hề động, dường như chỉ “chạm” vào mà thôi, không có Dụς ∀ọηg, không có lấy một chút hứng thú. Lâm Miểu Miểu đẩy anh ra, Tông Chính nhếch môi, điềm tĩnh đi vào phòng tắm.
Lâm Miểu Miểu dụi dụi mắt lại chui vào trong chăn, sau khi Tông Chính đi cô nghĩ một hồi, mấy lời mình nói ở trong hoa viên quả thật hơi quá đáng, lúc Lý Trân nói bóng gió bảo cô gọi cho Tông Chính, cô gọi đi lại bị Tông Chính ngắt điện thoại.
Anh ta hẳn là đang tức giận?
Nhưng anh ta lại không giống như trước đây, nổi giận đùng đùng, gào thét chởi bới như sấm động.
Hơn 10 phút sau, cửa phòng tắm “rầm” một tiếng bị kéo ra, Lâm Miểu Miểu nhìn theo người đi, Tông Chính trên người không mặc gì, chỉ quấn khăn tắm quanh hông, sắc mặt không biết buồn hay vui.
Lâm Miểu Miểu thu hồi ánh mắt, lẳng lặng nằm trên giường, bước chân chậm rãi đi tới bên giường, theo đó là mùi hương thơm mát từ sữa tắm, giường lún xuống, Tông Chính lên giường, kéo chăn của Lâm Miểu Miểu đắp trên người mình.
“Đắp chăn của anh ý.” Lâm Miểu Miểu mở mắt, quay đầu nhìn sang Tông Chính, vẻ mặt Tông Chính tĩnh như nước đọng, liếc nhìn Lâm Miểu Miểu, dùng điều khiển từ xa tắt tất cả đèn trong phòng, nằm thẳng người.
Trong phòng ngủ im ắng, một cánh tay bất thình lình vươn sang, vắt trên eo Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu đè lên tay Tông Chính, âm thanh trầm lắng: “Đắp chăn anh kìa!”
Tông Chính im lặng hiếm thấy, nhưng cánh tay lại dùng sức ôm chặt lấy thắt lưng của cô, kéo cô vào trong lòng mình.
Lâm Miểu Miểu đá một cái lên cẳng chân của Tông Chính, lực không nặng, cảnh cáo là chính, Tông Chính đối với loại cảnh cáo này lại coi như không thấy, Ⱡồ₦g иgự¢ nóng rực dán vào, giọng nói lạnh nhạt: “Ngủ đi.”
Lâm Miểu Miểu lại đá cái nữa, Tông Chính không có chút phản ứng, nhưng sự trầm mặc của Tông Chính lại khiến cô có cảm giác như mình đang cố tình gây sự, cô nhẫn nhịn mấy giây, mở miệng nói: “Tông Chính, anh đừng tưởng rằng ở nhà anh, tôi sẽ không dám đánh anh!”
Trong bóng tối, giọng nói của Tông Chính rất hờ hững, lại chứa đựng nồng nặc giễu cợt : “Tùy em!”
Lâm Miểu Miểu nghẹn lời, cách mấy giây tiếp tục dọa dẫm: “Anh thật cho là tôi không dám đánh anh?”
Lần này Tông Chính không nói câu nào.
Lâm Miểu Miểu hừ lạnh một tiếng, cầm cánh tay nóng hầm hập trên lưng hất ra, nhưng so với lực tay của một người luyện quyền như Tông Chính, thật rõ là phí công phí sức, Lâm Miểu Miểu lặp đi lặp lại nhiều lần, cũng không kéo được tay Tông Chính, trái lại eo bị tay anh giữ càng chặt hơn, cô tức tối đá vào chân Tông Chính, lúc này đây rất có thể đã đá trúng dây chằng trên đầu gối, anh ta mới nặng nề rên lên một tiếng.
Cánh tay bên hông buông lỏng, Lâm Miểu Miểu lập tức đề cao cảnh giác, cho rằng Tông Chính sẽ đánh trả, anh ta lại nhàn nhạt nói một câu: “Nhấc đầu lên.”
Lâm Miểu Miểu trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nhấc đầu lên, một cánh tay đã đặt qua gáy cô, cánh tay phải của Tông Chính lại lần nữa vắt trên lưng cô, kéo cô vào trong lòng. Đầu Lâm Miểu Miểu gối lên cánh tay Tông Chính, cô lúc này mới hiểu Tông Chính bảo cô nhấc đầu lên làm cái gì.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Lâm Miểu Miểu ngửa cổ ra rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên, giống như cánh tay Tông Chính có gai vậy.
Giọng nói của Tông Chính vẫn không mặn không nhạt như cũ: “Ngủ đi.”
Lâm Miểu Miểu cảm thấy cả người không được tự nhiên, cô giống như một con mèo nhỏ cuộn mình trong lòng anh ta, chóp mũi đều là hơi thở đàn ông thanh khiết vừa tươi mát lại vừa nóng rực, bàn tay bên hông nóng giống như bàn ủi vậy.
Trái tim Lâm Miểu Miểu trong tích tắc đập loạn nhịp, cơ thể theo bản năng phản ứng lại, khom lưng, uốn gối, đá ra……, sau một loạt động tác liên tiếp, Tông Chính lăn đến bên giường, bíu vào mép giường mới không lăn xuống đất, tâm trạng điềm tĩnh của Tông Chính không duy trì được nữa, xoay người lao về phía trước.
Hai người ở trên giường ngươi tới ta đến lăn qua lăn lại, đột nhiên cánh cửa bị gõ mạnh hai cái, bên ngoài truyền đến tiếng nói của Lý Trân: “Mấy giờ rồi? Ngủ sớm đi!”
Tông Chính, Lâm Miểu Miểu đồng thời dừng tay, trong nháy mắt trong phòng ngủ trở lại yên ắng.
Tông Chính kéo cái chăn bị vứt xuống thảm lên, đắp cho mình và Lâm Miểu Miểu, tay lại lần nữa vắt lên trên lưng Lâm Miểu Miểu, giọng nói đầy sự mỉa mai: “Em đồng ý với bà nội sẽ cố gắng? Tại sao tôi không nhìn thấy?”
Lâm Miểu Miểu chột dạ ấp a ấp úng một lúc: “Tôi……”
Tông Chính cười nhạo: “Lâm Miểu Miểu em không phải học Taekwondo sao? Lễ nghĩa, liêm sỉ, nhẫn nại, tự kiềm chế, tinh thần bất khuất(3), ……, ha ha——”
“Tôi……” Lâm Miểu Miểu nghẹn lời im lặng trong chốc lát, cô không thể làm gì khác là nhắc lại chuyện buổi tối, “……lúc đó tôi có thể trả lời như thế nào? Anh……, không phải có bạn gái trước sao? Anh có thể gọi cô ấy……”
Tông Chính kìm nén lửa giận suốt buổi tối, bỗng phun trào như núi lửa: “Cô ta cùng tôi có tí xíu quan hệ nào không? Tùy tiện tìm một người phụ nữ sinh con cho tôi, Lâm Miểu Miểu lời này em nói, không cảm thấy hoang đường sao? Hay là suy nghĩ của con riêng không giống người bình thường? Chính em là con riêng, cũng muốn đem con tôi trở thành con riêng? Em đã từng nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?”
Chú thích:
(1) 蛋疼: Từ ngữ thịnh hành trên Internet, hàm chỉ người quá mức buồn chán làm ra đủ chuyện không bình thường, cũng chỉ tình trạng nhàm chán.
(2) 补救: bổ cứu (dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng)
(3) Năm quy tắc trong Taekwondo 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc